Chương 1: Lạt mềm buộc chặt
Cống Trà
25/06/2014
Bên khung cửa sổ buông rèm, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua. Một thiếu phụ tóc búi vân kế [1], mặc áo trắng, váy hồng đang đứng phía trước, ngày hôm qua nàng còn là thiếu phu nhân Dương phủ, ngày hôm nay, nàng đã là Tô Thanh Uyển bị chồng mình vứt bỏ.
Ánh trăng dần mờ ảo, Tô Thanh Uyển ngồi xuống bên cạnh bàn trang điểm, đem vài món trang sức bỏ vào hòm, liếc mắt nhìn thấy bên cạnh có mấy cuốn sách, liền vung tay hất toàn bộ xuống dưới, tay trái nhấc váy lên, giơ chân phải hung hăng dẫm mấy cú. Đạp xong rồi nàng mạnh mẽ đứng lên, tay phất qua, mảnh lụa trắng trên vai liền cuốn lấy ngọn đèn trên án, một tiếng “cạch”, ngọn đèn rơi xuống đất, dầu thắp bên trong tẩm ướt những cuốn sách, chỉ trong chốc lát, trang giấy trắng liền biến thành màu đen.
Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối, Tô Thanh Uyển bỗng cảm thấy mệt mỏi rã rời, nương theo ánh trăng bước đến gần giường, giày cũng không cởi, trực tiếp nằm lên trên.
Đúng lúc này, một nha hoàn mặc váy thắt đai lưng màu xanh, tên là Bảo Cẩm xách theo một chiếc đèn lồng, vừa đẩy cửa viện đã lập tức bước đến phòng Tô Thanh Uyển. Ngửi thấy trong phòng có mùi dầu thắp nhưng đèn không sáng, nàng ta liền đứng ở bên ngoài, gọi một câu, không nghe thấy ai trả lời, đành vén màn bước vào bên trong.
Trong phòng rương hòm hỗn độn, giống như vừa gặp phải kẻ cắp. Bảo Cẩm giơ đèn lồng lên soi, thấy đèn nằm nghiêng ngả dưới đất, dầu loang ra khắp mấy cuốn sách, hình như là những thứ năm đó công tử Dương gia mua về để dỗ dành Tô Thanh Uyển. Nàng ta không khỏi nhíu mày, đặt đèn lên ghế, nửa ngày sau mới lạnh lùng nói với Tô Thanh Uyển đang nằm trên giường: “Ta biết cô còn chưa ngủ, cho nên tới truyền lời! Phu nhân nói, cô đã nhận hưu thư mà vẫn còn ở lại Dương phủ thì không được thỏa đáng, cho nên mời cô mau chóng rời đi.”
Phu nhân trong lời Bảo Cẩm, chính là Lã phu nhân, mẹ của Dương Trị, cũng là mẹ chồng trước đây của Tô Thanh Uyển. Khi đó Lã phu nhân từng có ý đem Bảo Cẩm cho Dương Trị làm thiếp, chỉ có điều Tô Thanh Uyển sợ Bảo Cẩm là người của Lã phu nhân, không dễ chèn ép, cho nên vài lần đều thất bại. Giờ Bảo Cẩm nhìn thấy dáng vẻ héo hon của Tô Thanh Uyển dưới ánh đèn, trong lòng cực kỳ vui sướng, không nhịn được nói thêm: “Qua mấy ngày nữa, Vi gia sẽ đến bàn hôn sự, chẳng lẽ cô còn muốn ở lại để nhìn?”
Mí mắt Tô Thanh Uyển run run. Khi Dương Trị còn chưa chính thức viết hưu thư, nàng đã tận mắt thấy hắn thông đồng làm bậy cùng nữ nhi Vi thị, quả nhiên là sớm có âm mưu. Bây giờ bác của Vi thị trở thành hoàng quý phi, cả nhà họ Vi nước đẩy thì thuyền lên, thời cơ tốt như thế, sao Dương Trị có thể bỏ qua?
“Nếu công tử nhà ta đã hưu cô rồi thì sẽ không bao giờ hồi tâm chuyển ý, cô vẫn nên sớm chuyển đi thôi! Còn dây dưa nữa sẽ khiến chúng ta khó xử.” Thấy Tô Thanh Uyển không đáp lời, vẫn là dáng vẻ nửa sống nửa chết như trước, Bảo Cẩm không kiên nhẫn vung tay đập vào bàn: “Uổng công cô tự xưng mình tài mạo song toàn, rơi vào kết cục như bây giờ, còn không biết nghĩ xem lý do vì sao ư?”
Vì sao đây? Chẳng lẽ không phải bởi vì nàng có mắt không tròng, nhìn nhầm lang quân sao? Tô Thanh Uyển khẽ thở dài.
Lúc ban đầu, Dương Trị là bạn tốt của Tam ca Tô Thanh Uyển, thường ra vào Tô gia, làm người tài hoa xuất chúng, được Tô lão gia coi trọng, liền để tiểu nữ nhi trong nhà là Tô Thanh Uyển gả cho hắn, khiến người người khen tặng. Về sau, Dương Trị đề tên bảng vàng, một bước lên mây, nghe đồn khi ấy Hoàng thượng còn có ý hứa gả quận chúa cho hắn, nhưng biết hắn đã có hôn ước liền từ bỏ. Có lẽ vào lúc ấy, sự coi trọng của Tô lão gia ban đầu đã trở thành lực cản không nhỏ đối với tiền đồ của Dương Trị.
Tô Thanh Uyển nghĩ, thực lực Đại Chu vốn hùng mạnh, từ lúc hoàng hậu tiền triều tham chính, các vương phủ càng muốn có nữ quan, khiến nữ quyền tăng vọt, từ công chúa cho tới cô thôn nữ đều có thể quản lý việc nhà, đám phu nhân giàu có còn nuôi dưỡng nam sủng. Khi ấy cùng cách [2] cũng được, bị hưu cũng chẳng sao, tái giá ở đâu cũng có, bản thân mình muốn tìm một phu quân chẳng phải việc khó khăn. Vấn đề là, từ ngày nàng gả đến Dương phủ, tự hỏi không làm sai việc gì, giờ chi một câu thành thân ba năm không có con mà Dương Trị lập tức viết hưu thư xuống, nỗi hận này sao có thể nuốt được?
Bảo Cẩm châm chọc nói: “Đương nhiên, bằng tài mạo của cô, tái giá không khó. Có điều Tô gia nhà cô đã chẳng còn là Tô gia lúc trước nữa rồi. Cô muốn gả cho một vị công tử thế gia cũng sẽ muôn vàn khó khăn. Nếu buổi chiều nay cô chịu khó ăn nói khép nép, cầu phu nhân làm chủ, nói không chừng công tử nhà ta sẽ thu hồi hưu thư lại. Ai kêu cô giận dữ nhận hưu thư làm gì, giờ có hối hận cũng không kịp.”
Hối hận? Ta chỉ hối hận lúc trước vì sao không thấy rõ bộ mặt thật của Dương Trị mà thôi! Tô Thanh Uyển cảm thấy Bảo Cẩm ghê tởm không khác gì ruồi bọ, cũng chẳng muốn đấu võ mồm cùng nàng, chỉ không biết vì sao nhũ mẫu Chu di của mình đi ra ngoài truyền tin cho nhà mẹ đẻ lâu như vậy vẫn không dẫn người về. Còn nữa, mấy nha hoàn bên cạnh chẳng biết đã chạy đi đâu, nếu không, nhất định sẽ có người đứng ra đấu võ mồm cùng Bảo Cẩm, thậm chí sẽ có cách bắt nàng ta ngậm miệng lại.
Bảo Cẩm thấy Tô Thanh Uyển vẫn trầm tư, liền dứt khoát nói thẳng:”Khách nhân trong yến hội của công tử đêm nay có người tinh thông tin tức, nói cha cô đắc tội với Vi quốc cữu, ít ngày nữa sẽ bị cách chức, rồi sau đó…Công tử nhà ta đang trên đường thăng tiến, đương nhiên không thể để Tô gia các người làm vướng chân được.”
Tô Thanh Uyển vùng dậy, khó tin nhìn Bảo Cẩm, khàn giọng kêu lên: “Ngươi nói cái gì? Cha ta làm sao?”
“Ở bên ngoài đều đồn thổi, nói đến lúc đó cha cô sẽ bị tống vào tù, cô còn không biết sao? Không chừng tối nay đã bị nhốt lại rồi.” Bảo Cẩm còn chưa nói xong, Tô Thanh Uyển đã rời khỏi giường, hai ba bước chạy tới bên cạnh, nắm lấy yết hầu nàng ta nói: “Cha ta sẽ không bao giờ vào tù, mi còn dám nói bậy, xem ta trừng trị mi thế nào.”
“Buông tay, buông tay!” Bảo Cẩm liều mạng đẩy Tô Thanh Uyển ra, trong lúc giãy dụa, đèn lồng rơi xuống đất. Ngọn nến bên trong đốt cháy giấy bao, chạm vào mấy cuốn sách đã bị dầu tẩm ướt, lập tức ‘vụt’ một tiếng bốc lên cao.
Xa xa, có tiếng cười đùa truyền tới. Tối nay Dương phủ tổ chức tiệc, thiếp thất mới đón vào cửa của Dương Trị đang ca múa giữa nhà, khiến tân khách đều vui vẻ.
Một nơi khác trong viện, Lã phu nhân quay đầu nói với đại nha hoàn Bảo Châu bên cạnh: “Bảo Cẩm đi sang đó còn chưa trở về, ngươi mau qua đấy nhìn xem có chuyện gì xảy ra!”
Bảo Châu vâng dạ đáp lời. Một tiểu nha hoàn khác cầm đèn lồng đi sau, đến nơi yên tĩnh mới lặng lẽ hỏi: “Bảo Châu tỷ tỷ, thiếu phu nhân bị hưu rồi, sao vẫn còn ở lại trong phủ?”
“Chiều nay Tô thị mới nhận được hưu thư, đương nhiên phải bảo người truyền tin cho nhà mẹ đẻ, chờ phụ huynh cử người tới đón mới trở về.” Lúc đầu đồ cưới của Tô thị không ít, bằng sức lực của nàng, thu dọn nhiều lắm cũng chỉ được một chút nữ trang, đương nhiên không thể chuyển được đống đồ trang trí và gia cụ trong phòng, giờ nhẫn nhịn ở lại là muốn chờ phụ huynh đến đón, đem một phần không nhỏ đồ cưới trở về. Có điều phu nhân muốn làm nàng khó xử, nhân cơ hội này điều hết mấy nha hoàn bên người nàng đi, hơn nửa đêm còn phái Bảo Cẩm đến yêu cầu nàng chuyển ngay trong đêm. Dựa theo tính tình của Bảo Cẩm, không chừng bây giờ còn đang ngồi chế giễu cũng nên.
Tiểu nha hoàn có chút tiếc nuối, thiếu phu nhân đối xử với hạ nhân rất rộng lượng, nếu sau này nữ nhi Vi thị thân thiết cùng công tử trở thành chủ mẫu, không biết trong phủ sẽ thế nào?
Hai người đang trò chuyện, chợt nghe thấy tiếng động ầm ĩ phía trước, có người hô lên: “Không xong rồi, mau đi lấy nước, mau cứu người!”
“Đi lấy nước?” Bảo Châu sợ đến mức mềm cả chân, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nơi đang phun khói dày đặc chính là Đông khóa viện nơi Tô Thanh Uyển sống, liền không khỏi cố lấy can đảm, kéo tay tiểu nha hoàn phía sau đi lên đằng trước.
Tới bên ngoài khóa viện mà Tô Thanh Uyển sống, lửa đã cháy hừng hực, không ai dám đến gần. Chỉ thấy tiếng Bảo Cẩm khóc lóc kêu lên: “Bẩm công tử, thiếu phu nhân, không, Tô thị nghe thấy phụ thân mình có khả năng sẽ bị tống vào ngục liền nhảy đến bóp cổ nô tì, còn làm đổ ngọn đèn xuống đất. Mắt thấy lửa cháy, nô tì giãy dụa chạy ra, muốn gọi người đến cứu nàng ấy, lại không đoán được gió thổi quá mạnh khiến lửa bốc cao đến vậy.”
“Câm miệng!” Dưới ánh lửa, gương mặt tuấn mỹ của Dương Trị âm u, vừa phân phó hạ nhân nhanh chóng dập lửa cứu người, vừa khàn giọng hô lên với người bên trong: “Thanh nương, Thanh nương, mau ra đây!”
Cả ngày nay Tô Thanh Uyển chưa ăn cơm, vừa nãy lại dùng chút sức lực cuối cùng cho Bảo Cẩm một cái tát, bị nàng ta đẩy ngã xuống đất liền ngất lịm, váy đã bắt lửa, đang muốn giãy dụa đứng lên, khắp người lại giống như bị rút cạn sức lực, không thể động đậy. Trong cơn mơ hồ nghe thấy có người gọi tên nàng: “Thanh nương, Thanh nương!”
Tiếng gọi lúc xa lúc gần, lúc to lúc nhỏ, cuối cùng, gần ngay bên cạnh.
“Thanh nương, mau tỉnh lại, có phải lại gặp ác mộng hay không? Khắp mặt và cổ của tiểu thư đều đầy mồ hôi rồi.” Nhũ mẫu Chu di của Tô Thanh Uyển lay nàng tỉnh dậy, lấy khăn ra lau mồ hôi cho nàng, kinh ngạc nói: “Mới đầu hạ, sao người tiểu thư lại nóng đến vậy. Đến lúc giữa hè thì biết làm sao?”
“Ta không sao!” Tô Thanh Uyển bình tĩnh đáp, đứng lên để Chu di thay quần áo cho mình, rồi nhận lấy ly trà lạnh mà bà đưa qua, cảm giác nóng rực khắp người kia mới dần dần tiêu tán. Thấy trời đã khuya, nàng liền lập tức giục Chu di mau đi ngủ, còn mình thì nằm xuống.
Thấy Chu di mỉm cười lui đi, Tô Thanh Uyển mới chắp tay ôm ngực, vẫn còn chút run rẩy.
Đúng vậy, nàng đã trọng sinh, trở về cái năm mình vừa cập kê tròn mười lăm tuổi. Một năm này, nàng đính hôn cùng Dương Trị, tháng Ba hạnh bảng công bố, Dương Trị đỗ tiến sĩ, Tô phủ liền tổ chức yến hội cho hắn. Trong bữa tiệc, trưởng bối hai nhà liền ước định, năm nay sẽ để cho Dương Trị cưới nàng vào cửa.
Nhất định, nhất định có chết cũng phải hủy bỏ hôn ước này! Nhất định, nhất định không thể gả cho Dương Trị.
“Thanh nương, thanh nương!” Phía ngoài màn lụa mỏng bên cửa sổ bỗng truyền đến một thanh âm quen thuộc, Tô Thanh Uyển không nhớ ra là ai, liền đứng lên ghé sát vào cạnh cửa, nhìn ra bên ngoài, nương theo ánh trăng, nàng thấy rõ đứng đó là một thiếu niên tuấn mỹ chừng mười bảy, mười tám tuổi, chính là Dương Trị.
Dương Trị thấy Tô Thanh Uyển ló đầu ra, bàn tay trắng noãn đặt trên thái dương, môi hơi cong lại, tạo nên dáng vẻ mê người dưới ánh trăng, nhưng vừa nhìn thấy hắn liền lập tức rụt đầu, muốn khép cửa lại. Dương Trị vội vàng duỗi tay, đặt lên cánh cửa không để nàng đóng, còn tay kia thì tỳ lên bậu cửa, mượn lực trên đó đu cao người lên, ‘vụt’ một tiếng đã nhảy vào bên trong.
Tô Thanh Uyển sợ hãi lui về phía sau, trừng mắt nhìn Dương Trị: “Huynh vào đây làm gì?”
“Thanh nương, dạo này muội đột nhiên đối xử với ta rất lạnh lùng, đương nhiên ta phải đến đây để hỏi cho rõ ràng rồi!” Dương Trị từng bước lại gần, khóe miệng cong lên thành nụ cười mờ ám. Tiểu nương tử thích chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt, dù sao hắn cũng có thể thỏa mãn nàng vài lần.
[1] Búi tóc vân kế: Búi tóc có hình tròn, được thắt cao giữa đỉnh đầu gọi là vân kế vụ hoàn – búi tóc của mỹ nữ như mây như sương. Nghe đồn xuất hiện sớm nhất là từ một tiên nữ hầu cạnh Nữ Oa. Đây cũng là kiểu búi tóc quen thuộc của mỹ nhân cổ đại Triệu Phi Yến.
Ánh trăng dần mờ ảo, Tô Thanh Uyển ngồi xuống bên cạnh bàn trang điểm, đem vài món trang sức bỏ vào hòm, liếc mắt nhìn thấy bên cạnh có mấy cuốn sách, liền vung tay hất toàn bộ xuống dưới, tay trái nhấc váy lên, giơ chân phải hung hăng dẫm mấy cú. Đạp xong rồi nàng mạnh mẽ đứng lên, tay phất qua, mảnh lụa trắng trên vai liền cuốn lấy ngọn đèn trên án, một tiếng “cạch”, ngọn đèn rơi xuống đất, dầu thắp bên trong tẩm ướt những cuốn sách, chỉ trong chốc lát, trang giấy trắng liền biến thành màu đen.
Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối, Tô Thanh Uyển bỗng cảm thấy mệt mỏi rã rời, nương theo ánh trăng bước đến gần giường, giày cũng không cởi, trực tiếp nằm lên trên.
Đúng lúc này, một nha hoàn mặc váy thắt đai lưng màu xanh, tên là Bảo Cẩm xách theo một chiếc đèn lồng, vừa đẩy cửa viện đã lập tức bước đến phòng Tô Thanh Uyển. Ngửi thấy trong phòng có mùi dầu thắp nhưng đèn không sáng, nàng ta liền đứng ở bên ngoài, gọi một câu, không nghe thấy ai trả lời, đành vén màn bước vào bên trong.
Trong phòng rương hòm hỗn độn, giống như vừa gặp phải kẻ cắp. Bảo Cẩm giơ đèn lồng lên soi, thấy đèn nằm nghiêng ngả dưới đất, dầu loang ra khắp mấy cuốn sách, hình như là những thứ năm đó công tử Dương gia mua về để dỗ dành Tô Thanh Uyển. Nàng ta không khỏi nhíu mày, đặt đèn lên ghế, nửa ngày sau mới lạnh lùng nói với Tô Thanh Uyển đang nằm trên giường: “Ta biết cô còn chưa ngủ, cho nên tới truyền lời! Phu nhân nói, cô đã nhận hưu thư mà vẫn còn ở lại Dương phủ thì không được thỏa đáng, cho nên mời cô mau chóng rời đi.”
Phu nhân trong lời Bảo Cẩm, chính là Lã phu nhân, mẹ của Dương Trị, cũng là mẹ chồng trước đây của Tô Thanh Uyển. Khi đó Lã phu nhân từng có ý đem Bảo Cẩm cho Dương Trị làm thiếp, chỉ có điều Tô Thanh Uyển sợ Bảo Cẩm là người của Lã phu nhân, không dễ chèn ép, cho nên vài lần đều thất bại. Giờ Bảo Cẩm nhìn thấy dáng vẻ héo hon của Tô Thanh Uyển dưới ánh đèn, trong lòng cực kỳ vui sướng, không nhịn được nói thêm: “Qua mấy ngày nữa, Vi gia sẽ đến bàn hôn sự, chẳng lẽ cô còn muốn ở lại để nhìn?”
Mí mắt Tô Thanh Uyển run run. Khi Dương Trị còn chưa chính thức viết hưu thư, nàng đã tận mắt thấy hắn thông đồng làm bậy cùng nữ nhi Vi thị, quả nhiên là sớm có âm mưu. Bây giờ bác của Vi thị trở thành hoàng quý phi, cả nhà họ Vi nước đẩy thì thuyền lên, thời cơ tốt như thế, sao Dương Trị có thể bỏ qua?
“Nếu công tử nhà ta đã hưu cô rồi thì sẽ không bao giờ hồi tâm chuyển ý, cô vẫn nên sớm chuyển đi thôi! Còn dây dưa nữa sẽ khiến chúng ta khó xử.” Thấy Tô Thanh Uyển không đáp lời, vẫn là dáng vẻ nửa sống nửa chết như trước, Bảo Cẩm không kiên nhẫn vung tay đập vào bàn: “Uổng công cô tự xưng mình tài mạo song toàn, rơi vào kết cục như bây giờ, còn không biết nghĩ xem lý do vì sao ư?”
Vì sao đây? Chẳng lẽ không phải bởi vì nàng có mắt không tròng, nhìn nhầm lang quân sao? Tô Thanh Uyển khẽ thở dài.
Lúc ban đầu, Dương Trị là bạn tốt của Tam ca Tô Thanh Uyển, thường ra vào Tô gia, làm người tài hoa xuất chúng, được Tô lão gia coi trọng, liền để tiểu nữ nhi trong nhà là Tô Thanh Uyển gả cho hắn, khiến người người khen tặng. Về sau, Dương Trị đề tên bảng vàng, một bước lên mây, nghe đồn khi ấy Hoàng thượng còn có ý hứa gả quận chúa cho hắn, nhưng biết hắn đã có hôn ước liền từ bỏ. Có lẽ vào lúc ấy, sự coi trọng của Tô lão gia ban đầu đã trở thành lực cản không nhỏ đối với tiền đồ của Dương Trị.
Tô Thanh Uyển nghĩ, thực lực Đại Chu vốn hùng mạnh, từ lúc hoàng hậu tiền triều tham chính, các vương phủ càng muốn có nữ quan, khiến nữ quyền tăng vọt, từ công chúa cho tới cô thôn nữ đều có thể quản lý việc nhà, đám phu nhân giàu có còn nuôi dưỡng nam sủng. Khi ấy cùng cách [2] cũng được, bị hưu cũng chẳng sao, tái giá ở đâu cũng có, bản thân mình muốn tìm một phu quân chẳng phải việc khó khăn. Vấn đề là, từ ngày nàng gả đến Dương phủ, tự hỏi không làm sai việc gì, giờ chi một câu thành thân ba năm không có con mà Dương Trị lập tức viết hưu thư xuống, nỗi hận này sao có thể nuốt được?
Bảo Cẩm châm chọc nói: “Đương nhiên, bằng tài mạo của cô, tái giá không khó. Có điều Tô gia nhà cô đã chẳng còn là Tô gia lúc trước nữa rồi. Cô muốn gả cho một vị công tử thế gia cũng sẽ muôn vàn khó khăn. Nếu buổi chiều nay cô chịu khó ăn nói khép nép, cầu phu nhân làm chủ, nói không chừng công tử nhà ta sẽ thu hồi hưu thư lại. Ai kêu cô giận dữ nhận hưu thư làm gì, giờ có hối hận cũng không kịp.”
Hối hận? Ta chỉ hối hận lúc trước vì sao không thấy rõ bộ mặt thật của Dương Trị mà thôi! Tô Thanh Uyển cảm thấy Bảo Cẩm ghê tởm không khác gì ruồi bọ, cũng chẳng muốn đấu võ mồm cùng nàng, chỉ không biết vì sao nhũ mẫu Chu di của mình đi ra ngoài truyền tin cho nhà mẹ đẻ lâu như vậy vẫn không dẫn người về. Còn nữa, mấy nha hoàn bên cạnh chẳng biết đã chạy đi đâu, nếu không, nhất định sẽ có người đứng ra đấu võ mồm cùng Bảo Cẩm, thậm chí sẽ có cách bắt nàng ta ngậm miệng lại.
Bảo Cẩm thấy Tô Thanh Uyển vẫn trầm tư, liền dứt khoát nói thẳng:”Khách nhân trong yến hội của công tử đêm nay có người tinh thông tin tức, nói cha cô đắc tội với Vi quốc cữu, ít ngày nữa sẽ bị cách chức, rồi sau đó…Công tử nhà ta đang trên đường thăng tiến, đương nhiên không thể để Tô gia các người làm vướng chân được.”
Tô Thanh Uyển vùng dậy, khó tin nhìn Bảo Cẩm, khàn giọng kêu lên: “Ngươi nói cái gì? Cha ta làm sao?”
“Ở bên ngoài đều đồn thổi, nói đến lúc đó cha cô sẽ bị tống vào tù, cô còn không biết sao? Không chừng tối nay đã bị nhốt lại rồi.” Bảo Cẩm còn chưa nói xong, Tô Thanh Uyển đã rời khỏi giường, hai ba bước chạy tới bên cạnh, nắm lấy yết hầu nàng ta nói: “Cha ta sẽ không bao giờ vào tù, mi còn dám nói bậy, xem ta trừng trị mi thế nào.”
“Buông tay, buông tay!” Bảo Cẩm liều mạng đẩy Tô Thanh Uyển ra, trong lúc giãy dụa, đèn lồng rơi xuống đất. Ngọn nến bên trong đốt cháy giấy bao, chạm vào mấy cuốn sách đã bị dầu tẩm ướt, lập tức ‘vụt’ một tiếng bốc lên cao.
Xa xa, có tiếng cười đùa truyền tới. Tối nay Dương phủ tổ chức tiệc, thiếp thất mới đón vào cửa của Dương Trị đang ca múa giữa nhà, khiến tân khách đều vui vẻ.
Một nơi khác trong viện, Lã phu nhân quay đầu nói với đại nha hoàn Bảo Châu bên cạnh: “Bảo Cẩm đi sang đó còn chưa trở về, ngươi mau qua đấy nhìn xem có chuyện gì xảy ra!”
Bảo Châu vâng dạ đáp lời. Một tiểu nha hoàn khác cầm đèn lồng đi sau, đến nơi yên tĩnh mới lặng lẽ hỏi: “Bảo Châu tỷ tỷ, thiếu phu nhân bị hưu rồi, sao vẫn còn ở lại trong phủ?”
“Chiều nay Tô thị mới nhận được hưu thư, đương nhiên phải bảo người truyền tin cho nhà mẹ đẻ, chờ phụ huynh cử người tới đón mới trở về.” Lúc đầu đồ cưới của Tô thị không ít, bằng sức lực của nàng, thu dọn nhiều lắm cũng chỉ được một chút nữ trang, đương nhiên không thể chuyển được đống đồ trang trí và gia cụ trong phòng, giờ nhẫn nhịn ở lại là muốn chờ phụ huynh đến đón, đem một phần không nhỏ đồ cưới trở về. Có điều phu nhân muốn làm nàng khó xử, nhân cơ hội này điều hết mấy nha hoàn bên người nàng đi, hơn nửa đêm còn phái Bảo Cẩm đến yêu cầu nàng chuyển ngay trong đêm. Dựa theo tính tình của Bảo Cẩm, không chừng bây giờ còn đang ngồi chế giễu cũng nên.
Tiểu nha hoàn có chút tiếc nuối, thiếu phu nhân đối xử với hạ nhân rất rộng lượng, nếu sau này nữ nhi Vi thị thân thiết cùng công tử trở thành chủ mẫu, không biết trong phủ sẽ thế nào?
Hai người đang trò chuyện, chợt nghe thấy tiếng động ầm ĩ phía trước, có người hô lên: “Không xong rồi, mau đi lấy nước, mau cứu người!”
“Đi lấy nước?” Bảo Châu sợ đến mức mềm cả chân, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nơi đang phun khói dày đặc chính là Đông khóa viện nơi Tô Thanh Uyển sống, liền không khỏi cố lấy can đảm, kéo tay tiểu nha hoàn phía sau đi lên đằng trước.
Tới bên ngoài khóa viện mà Tô Thanh Uyển sống, lửa đã cháy hừng hực, không ai dám đến gần. Chỉ thấy tiếng Bảo Cẩm khóc lóc kêu lên: “Bẩm công tử, thiếu phu nhân, không, Tô thị nghe thấy phụ thân mình có khả năng sẽ bị tống vào ngục liền nhảy đến bóp cổ nô tì, còn làm đổ ngọn đèn xuống đất. Mắt thấy lửa cháy, nô tì giãy dụa chạy ra, muốn gọi người đến cứu nàng ấy, lại không đoán được gió thổi quá mạnh khiến lửa bốc cao đến vậy.”
“Câm miệng!” Dưới ánh lửa, gương mặt tuấn mỹ của Dương Trị âm u, vừa phân phó hạ nhân nhanh chóng dập lửa cứu người, vừa khàn giọng hô lên với người bên trong: “Thanh nương, Thanh nương, mau ra đây!”
Cả ngày nay Tô Thanh Uyển chưa ăn cơm, vừa nãy lại dùng chút sức lực cuối cùng cho Bảo Cẩm một cái tát, bị nàng ta đẩy ngã xuống đất liền ngất lịm, váy đã bắt lửa, đang muốn giãy dụa đứng lên, khắp người lại giống như bị rút cạn sức lực, không thể động đậy. Trong cơn mơ hồ nghe thấy có người gọi tên nàng: “Thanh nương, Thanh nương!”
Tiếng gọi lúc xa lúc gần, lúc to lúc nhỏ, cuối cùng, gần ngay bên cạnh.
“Thanh nương, mau tỉnh lại, có phải lại gặp ác mộng hay không? Khắp mặt và cổ của tiểu thư đều đầy mồ hôi rồi.” Nhũ mẫu Chu di của Tô Thanh Uyển lay nàng tỉnh dậy, lấy khăn ra lau mồ hôi cho nàng, kinh ngạc nói: “Mới đầu hạ, sao người tiểu thư lại nóng đến vậy. Đến lúc giữa hè thì biết làm sao?”
“Ta không sao!” Tô Thanh Uyển bình tĩnh đáp, đứng lên để Chu di thay quần áo cho mình, rồi nhận lấy ly trà lạnh mà bà đưa qua, cảm giác nóng rực khắp người kia mới dần dần tiêu tán. Thấy trời đã khuya, nàng liền lập tức giục Chu di mau đi ngủ, còn mình thì nằm xuống.
Thấy Chu di mỉm cười lui đi, Tô Thanh Uyển mới chắp tay ôm ngực, vẫn còn chút run rẩy.
Đúng vậy, nàng đã trọng sinh, trở về cái năm mình vừa cập kê tròn mười lăm tuổi. Một năm này, nàng đính hôn cùng Dương Trị, tháng Ba hạnh bảng công bố, Dương Trị đỗ tiến sĩ, Tô phủ liền tổ chức yến hội cho hắn. Trong bữa tiệc, trưởng bối hai nhà liền ước định, năm nay sẽ để cho Dương Trị cưới nàng vào cửa.
Nhất định, nhất định có chết cũng phải hủy bỏ hôn ước này! Nhất định, nhất định không thể gả cho Dương Trị.
“Thanh nương, thanh nương!” Phía ngoài màn lụa mỏng bên cửa sổ bỗng truyền đến một thanh âm quen thuộc, Tô Thanh Uyển không nhớ ra là ai, liền đứng lên ghé sát vào cạnh cửa, nhìn ra bên ngoài, nương theo ánh trăng, nàng thấy rõ đứng đó là một thiếu niên tuấn mỹ chừng mười bảy, mười tám tuổi, chính là Dương Trị.
Dương Trị thấy Tô Thanh Uyển ló đầu ra, bàn tay trắng noãn đặt trên thái dương, môi hơi cong lại, tạo nên dáng vẻ mê người dưới ánh trăng, nhưng vừa nhìn thấy hắn liền lập tức rụt đầu, muốn khép cửa lại. Dương Trị vội vàng duỗi tay, đặt lên cánh cửa không để nàng đóng, còn tay kia thì tỳ lên bậu cửa, mượn lực trên đó đu cao người lên, ‘vụt’ một tiếng đã nhảy vào bên trong.
Tô Thanh Uyển sợ hãi lui về phía sau, trừng mắt nhìn Dương Trị: “Huynh vào đây làm gì?”
“Thanh nương, dạo này muội đột nhiên đối xử với ta rất lạnh lùng, đương nhiên ta phải đến đây để hỏi cho rõ ràng rồi!” Dương Trị từng bước lại gần, khóe miệng cong lên thành nụ cười mờ ám. Tiểu nương tử thích chơi mấy trò lạt mềm buộc chặt, dù sao hắn cũng có thể thỏa mãn nàng vài lần.
[1] Búi tóc vân kế: Búi tóc có hình tròn, được thắt cao giữa đỉnh đầu gọi là vân kế vụ hoàn – búi tóc của mỹ nữ như mây như sương. Nghe đồn xuất hiện sớm nhất là từ một tiên nữ hầu cạnh Nữ Oa. Đây cũng là kiểu búi tóc quen thuộc của mỹ nhân cổ đại Triệu Phi Yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.