Chương 8: Nàng Rất Tốt
Tiểu Mỹ Hoa
20/06/2024
Hồ Hạnh Nương từ giữa trưa trở về, không còn xuống ruộng nữa, ở nhà chăm sóc hơn mười con gà, một con heo và một vườn rau. Sau khi chuẩn bị xong bữa cơm chiều, bà đẩy Khấu Phù năm tuổi ra ruộng. Khấu Phù tuy nhỏ nhưng trông như chỉ ba tuổi, đi chập chững, lao thẳng vào lòng Du Uyển, ngước lên nhìn chị.
“Ta đi kêu cha ta ăn cơm.”
Du Uyển trong nhà chưa từng làm việc gì, cha cô rất chiều chuộng cô, ngay cả việc đánh cỏ heo cũng không cho cô làm. Hồ Hạnh Nương cũng không có ý kiến, vì bà chỉ làm phần việc của mình, những gì dư ra Du Uyển không làm, tự nhiên có Du Gia Hưng đảm đương, và Khấu Xung cũng là một kẻ chỉ biết tiêu tiền không tiến bộ gì. Bà không thể quản Du Uyển, Du Gia Hưng cũng không thể quản được con trai mình.
“Kia đi sớm về sớm đi, đem thùng lấy lên, trở về kêu cha ngươi mang xô nước.”
Nhà bà có vài mảnh đất rải rác, hôm nay cha bận việc ở mảnh đất dưới chân núi, trên đường có người lục tục về nhà, thấy Du Uyển ôm Khấu Phù, liền chào hỏi:
“Uyển Nhi rất tốt? Đi kêu cha ngươi về nhà a.”
“Giống như gầy chút, phải hảo hảo ăn cơm, chạy nhanh đem thân mình bổ lên.”
“Không có việc gì đi thím trong nhà chơi a, tiểu Mười nhi nhắc mãi ngươi đâu.”
Du Uyển chào hỏi từng người, cảm thấy quê hương rất thân thiết, có núi có nước, khí hậu dễ chịu. Dù đời trước khi lấy chồng cô ăn ngon mặc đẹp, cô vẫn nhớ nhất là thời gian ở nhà mẹ đẻ vô ưu vô lo.
Cả ngày làm việc, mảnh đất dưới chân núi cũng được thu hoạch xong. Sau khi cắt xong đồ ăn còn phải phơi mấy ngày nữa mới có thể thu hoạch. Du Uyển thấy cha mình thật tài giỏi, đến gần mới thấy trong đất có hai người, một người cắt đổ một tảng lớn.
Thấy Du Uyển tới, trời cũng bắt đầu tối, Du Gia Hưng thẳng lưng, rất hài lòng với thành quả hôm nay. Còn hai ngày nữa, mấy mảnh đất nhà sẽ được thu hoạch hết. Ông quay lại chào hỏi người phía sau, người kia không ai khác chính là Khấu Xung.
Du Uyển biết Khấu Xung võ công giỏi, hiểu biết chữ nghĩa, nhưng việc nhà hắn chưa từng làm, để cha cô một mình mệt muốn chết. Lúc Du Uyển trách mắng hắn là đồ ăn hại, chỉ biết ăn không làm, Khấu Xung tức giận đến muốn chết nhưng không phản bác. Đời trước khi hắn làm thượng tướng quân, hắn đã xây lại nhà cho cha cô, còn xây thêm một biệt thự dưỡng lão, mua người hầu hạ.
Cha khuyên cô sống tốt với Khấu Xung, hắn cũng là điểm tựa cho cô sau này, nào ngờ cô đã sớm không còn gì với hắn.
Đời trước cha đối xử tốt với Khấu Xung, chắc cũng vì nghĩ cho cô, nhưng cô không hiểu lòng cha, cố ý vô tình làm mất lòng người ta.
“Ta đi kêu cha ta ăn cơm.”
Du Uyển trong nhà chưa từng làm việc gì, cha cô rất chiều chuộng cô, ngay cả việc đánh cỏ heo cũng không cho cô làm. Hồ Hạnh Nương cũng không có ý kiến, vì bà chỉ làm phần việc của mình, những gì dư ra Du Uyển không làm, tự nhiên có Du Gia Hưng đảm đương, và Khấu Xung cũng là một kẻ chỉ biết tiêu tiền không tiến bộ gì. Bà không thể quản Du Uyển, Du Gia Hưng cũng không thể quản được con trai mình.
“Kia đi sớm về sớm đi, đem thùng lấy lên, trở về kêu cha ngươi mang xô nước.”
Nhà bà có vài mảnh đất rải rác, hôm nay cha bận việc ở mảnh đất dưới chân núi, trên đường có người lục tục về nhà, thấy Du Uyển ôm Khấu Phù, liền chào hỏi:
“Uyển Nhi rất tốt? Đi kêu cha ngươi về nhà a.”
“Giống như gầy chút, phải hảo hảo ăn cơm, chạy nhanh đem thân mình bổ lên.”
“Không có việc gì đi thím trong nhà chơi a, tiểu Mười nhi nhắc mãi ngươi đâu.”
Du Uyển chào hỏi từng người, cảm thấy quê hương rất thân thiết, có núi có nước, khí hậu dễ chịu. Dù đời trước khi lấy chồng cô ăn ngon mặc đẹp, cô vẫn nhớ nhất là thời gian ở nhà mẹ đẻ vô ưu vô lo.
Cả ngày làm việc, mảnh đất dưới chân núi cũng được thu hoạch xong. Sau khi cắt xong đồ ăn còn phải phơi mấy ngày nữa mới có thể thu hoạch. Du Uyển thấy cha mình thật tài giỏi, đến gần mới thấy trong đất có hai người, một người cắt đổ một tảng lớn.
Thấy Du Uyển tới, trời cũng bắt đầu tối, Du Gia Hưng thẳng lưng, rất hài lòng với thành quả hôm nay. Còn hai ngày nữa, mấy mảnh đất nhà sẽ được thu hoạch hết. Ông quay lại chào hỏi người phía sau, người kia không ai khác chính là Khấu Xung.
Du Uyển biết Khấu Xung võ công giỏi, hiểu biết chữ nghĩa, nhưng việc nhà hắn chưa từng làm, để cha cô một mình mệt muốn chết. Lúc Du Uyển trách mắng hắn là đồ ăn hại, chỉ biết ăn không làm, Khấu Xung tức giận đến muốn chết nhưng không phản bác. Đời trước khi hắn làm thượng tướng quân, hắn đã xây lại nhà cho cha cô, còn xây thêm một biệt thự dưỡng lão, mua người hầu hạ.
Cha khuyên cô sống tốt với Khấu Xung, hắn cũng là điểm tựa cho cô sau này, nào ngờ cô đã sớm không còn gì với hắn.
Đời trước cha đối xử tốt với Khấu Xung, chắc cũng vì nghĩ cho cô, nhưng cô không hiểu lòng cha, cố ý vô tình làm mất lòng người ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.