Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Được Các Đại Lão Sủng Nhập Hoài
Chương 36:
Hoa Biến Trủng
10/09/2024
Thông minh, lanh lợi, khi xử thế thì cẩn thận nhưng đôi khi lại tùy tiện.
Có một sự mâu thuẫn được hòa hợp rất tốt trên người nàng.
Khi nàng đứng trước mặt mọi người, nàng thể hiện phong thái đoan trang, khí chất và cử chỉ đều đúng mực, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, nhưng không cho phép ai đó mạo phạm.
Đó là tư thế của một người ở vị trí cao.
Nhưng quay đầu lại, nàng lại trở thành một nữ nhi mềm mỏng, đáng yêu.
Dù có tưởng tượng thế nào cũng không thể hình dung ra dung nhan của một nữ tử như vậy.
"Vương gia có vẻ rất thích hoa."
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh Khuynh Linh, nàng nghiêng đầu đã thấy đôi mắt cáo cười cong của Lăng Diệc Trạch, vị tể tướng này thật sự rất thích cười, lần nào cũng thấy y nở nụ cười.
Khuynh Linh rụt tay lại nói: "Ít có nữ nhân nào không thích hoa."
Điều này đúng là sự thật, Lăng Diệc Trạch gật đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, y lại nói.
"Bắc Thương cũng có nữ quan, nhưng hình như các nữ quan đều cố ý che giấu mình là nữ nhân. Trang phục và cách ăn mặc đều thiên về nam tính. Vương gia có vẻ không kiêng kỵ điều này."
"Tại sao lại phải kiêng kỵ chứ, bổn vương là nữ nhân mà." Khuynh Linh đứng thẳng dậy, chỉnh trang lại y phục bị nhăn rồi khẽ nghiêng đầu.
"Bổn vương là Vương gia không phải vì là nữ nhân mà thay đổi, và là nữ nhân thì cũng không vì là Vương gia mà thay đổi."
"Tất nhiên, bổn vương cũng hiểu được suy nghĩ của những nữ quan mà tể tướng nói. Từ xưa, nữ nhân luôn được dạy dỗ về chuyện lấy chồng, sinh con, khi họ vào triều làm quan lại không được người đời chấp nhận."
"Lời bàn tán thì nhiều lắm, bổn vương cũng từng nghe qua, chẳng qua là nữ nhi thì làm quan gì, sao lại phải ra mặt phô trương. Hoặc dù có làm được việc, người ta cũng nói chỉ là nữ nhân thôi, có ích gì. Vì vậy, họ mới muốn ăn mặc nam tính để bớt nghe những lời ấy."
"Thế Vương gia thì sao? Những lời bàn tán đó chắc người cũng đã nghe qua rồi, nhưng nười lại không kiêng kỵ."
Nghe lời tán dương của Lăng Diệc Trạch, Khuynh Linh đột nhiên nhớ đến những ngày mới nhậm chức Vương gia.
Một lần, A Lan tiễn nàng và Lục Tử Ngọc ra khỏi cung, đã nghe thấy vài vị đại thần bàn tán về chuyện một nữ nhân như nàng làm Vương gia ra sao.
Lúc đó nghe thấy, nàng cảm thấy không sao cả, miệng ở trên người khác, chắc chắn không thể ngăn người ta nói được.
Không ngờ lại khiến Quân Tử Lan và Lục Tử Ngọc tức đến phát điên, nếu không phải Khuynh Linh mỗi tay ôm chặt một cánh tay của họ, như dỗ dành chó con mà thì thầm "Thôi thôi ngoan nào ngoan nào bỏ qua bỏ qua đi."
Vị tân hoàng này cùng với vị tể tướng trẻ tuổi suýt nữa đã xông lên tát vào miệng mấy vị đại thần nhiều lời kia vài cái.
Nghĩ đến đây, Khuynh Linh đưa tay che miệng, khẽ bật cười.
Trước đây mỗi lần lên triều sớm, khi nàng đưa ra đề xuất về một việc gì đó, thường có không ít đại thần cười nhạo những đề xuất ấy chỉ vì nàng là nữ nhân. Nhưng mỗi khi như vậy, Lục Tử Ngọc với tư cách là thừa tướng luôn đứng ra đối đáp với trăm quan để bảo vệ nàng. Quân Tử Lan cũng luôn đứng về phía nàng.
Sau những lần cứu nạn, phát lương, giết tham quan và nhiều việc khác, năng lực của Khuynh Linh đã được các đại thần công nhận. Dần dần, những lời xì xào ấy cũng giảm đi.
Khuynh Linh hiểu rằng, nàng có thể sống tự do như vậy không chỉ vì bản thân không quan tâm mà còn vì có người luôn đứng sau lưng, đỡ đần mọi khó khăn cho nàng.
"Không phải vì ta sống thông suốt mà là vì ta may mắn thôi."
Có một sự mâu thuẫn được hòa hợp rất tốt trên người nàng.
Khi nàng đứng trước mặt mọi người, nàng thể hiện phong thái đoan trang, khí chất và cử chỉ đều đúng mực, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, nhưng không cho phép ai đó mạo phạm.
Đó là tư thế của một người ở vị trí cao.
Nhưng quay đầu lại, nàng lại trở thành một nữ nhi mềm mỏng, đáng yêu.
Dù có tưởng tượng thế nào cũng không thể hình dung ra dung nhan của một nữ tử như vậy.
"Vương gia có vẻ rất thích hoa."
Một giọng nói vang lên từ bên cạnh Khuynh Linh, nàng nghiêng đầu đã thấy đôi mắt cáo cười cong của Lăng Diệc Trạch, vị tể tướng này thật sự rất thích cười, lần nào cũng thấy y nở nụ cười.
Khuynh Linh rụt tay lại nói: "Ít có nữ nhân nào không thích hoa."
Điều này đúng là sự thật, Lăng Diệc Trạch gật đầu, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, y lại nói.
"Bắc Thương cũng có nữ quan, nhưng hình như các nữ quan đều cố ý che giấu mình là nữ nhân. Trang phục và cách ăn mặc đều thiên về nam tính. Vương gia có vẻ không kiêng kỵ điều này."
"Tại sao lại phải kiêng kỵ chứ, bổn vương là nữ nhân mà." Khuynh Linh đứng thẳng dậy, chỉnh trang lại y phục bị nhăn rồi khẽ nghiêng đầu.
"Bổn vương là Vương gia không phải vì là nữ nhân mà thay đổi, và là nữ nhân thì cũng không vì là Vương gia mà thay đổi."
"Tất nhiên, bổn vương cũng hiểu được suy nghĩ của những nữ quan mà tể tướng nói. Từ xưa, nữ nhân luôn được dạy dỗ về chuyện lấy chồng, sinh con, khi họ vào triều làm quan lại không được người đời chấp nhận."
"Lời bàn tán thì nhiều lắm, bổn vương cũng từng nghe qua, chẳng qua là nữ nhi thì làm quan gì, sao lại phải ra mặt phô trương. Hoặc dù có làm được việc, người ta cũng nói chỉ là nữ nhân thôi, có ích gì. Vì vậy, họ mới muốn ăn mặc nam tính để bớt nghe những lời ấy."
"Thế Vương gia thì sao? Những lời bàn tán đó chắc người cũng đã nghe qua rồi, nhưng nười lại không kiêng kỵ."
Nghe lời tán dương của Lăng Diệc Trạch, Khuynh Linh đột nhiên nhớ đến những ngày mới nhậm chức Vương gia.
Một lần, A Lan tiễn nàng và Lục Tử Ngọc ra khỏi cung, đã nghe thấy vài vị đại thần bàn tán về chuyện một nữ nhân như nàng làm Vương gia ra sao.
Lúc đó nghe thấy, nàng cảm thấy không sao cả, miệng ở trên người khác, chắc chắn không thể ngăn người ta nói được.
Không ngờ lại khiến Quân Tử Lan và Lục Tử Ngọc tức đến phát điên, nếu không phải Khuynh Linh mỗi tay ôm chặt một cánh tay của họ, như dỗ dành chó con mà thì thầm "Thôi thôi ngoan nào ngoan nào bỏ qua bỏ qua đi."
Vị tân hoàng này cùng với vị tể tướng trẻ tuổi suýt nữa đã xông lên tát vào miệng mấy vị đại thần nhiều lời kia vài cái.
Nghĩ đến đây, Khuynh Linh đưa tay che miệng, khẽ bật cười.
Trước đây mỗi lần lên triều sớm, khi nàng đưa ra đề xuất về một việc gì đó, thường có không ít đại thần cười nhạo những đề xuất ấy chỉ vì nàng là nữ nhân. Nhưng mỗi khi như vậy, Lục Tử Ngọc với tư cách là thừa tướng luôn đứng ra đối đáp với trăm quan để bảo vệ nàng. Quân Tử Lan cũng luôn đứng về phía nàng.
Sau những lần cứu nạn, phát lương, giết tham quan và nhiều việc khác, năng lực của Khuynh Linh đã được các đại thần công nhận. Dần dần, những lời xì xào ấy cũng giảm đi.
Khuynh Linh hiểu rằng, nàng có thể sống tự do như vậy không chỉ vì bản thân không quan tâm mà còn vì có người luôn đứng sau lưng, đỡ đần mọi khó khăn cho nàng.
"Không phải vì ta sống thông suốt mà là vì ta may mắn thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.