Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Được Các Đại Lão Sủng Nhập Hoài
Chương 62:
Hoa Biến Trủng
21/09/2024
Nam hài gật đầu, bước tới trước mặt Khuynh Linh, cung kính quỳ xuống dập đầu với nàng.
“Hoài An nhất định sẽ không phụ sự dạy dỗ của Nhiếp chính vương.”
Khuynh Linh phất tay bảo nam hài đứng dậy, quay đầu tìm kiếm Ám Nhật.
Ám Nhật đứng không xa, thấy động tác của Khuynh Linh cũng đoán được nàng đang tìm mình thì bước tới, hành lễ: “Vương gia.”
“Ám Nhật, sau khi thuyền cập bến, ngươi dẫn đứa trẻ này ra phố mua ít y phục rồi nhờ trạm dịch đưa nó về Nam Uyên nhé.”
“Tuân lệnh.” Ám Nhật cúi đầu nhận lệnh.
“Còn một chuyện nữa…” Khuynh Linh hơi bối rối, kéo lấy vạt áo của Ám Nhật, ra hiệu cho hắn ta cúi xuống.
Ám Nhật hơi khó hiểu, nhưng vẫn quỳ một gối xuống, ghé tai lại gần.
“Đỡ ta đi, tê chân quá…” Thiếu nữ thì thầm.
Tai của người luyện võ rất thính, lời nói của nàng lọt thẳng vào tai Tạ thừa tướng đang đứng cạnh từ nãy đến giờ.
Khóe miệng y giật giật, cố nén không cười. Vị Nhiếp chính vương này thật là thú vị.
…
Mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu.
Ngay cả vị trí ngồi cũng không có gì thay đổi. Trước mặt Khuynh Linh vẫn là Lăng Diệc Trạch, hai bên là Tạ Sơ và Giang Chỉ Hành. Tất cả thuyền viên và thị vệ đều đã bị Lăng Diệc Trạch cho lui ra ngoài, bên trong khoang thuyền chỉ còn lại bốn người họ.
Vì vừa ăn xong một bát cơm lớn, đối diện với đống đồ ăn vặt trên bàn, Khuynh Linh chỉ hơi nghiêng đầu nhìn như tỏ vẻ có hứng thú, nhưng lại như đang thẫn thờ.
Lăng Diệc Trạch phe phẩy cây quạt trước ngực, mặc kệ chiếc quạt chạm vào y phục. Giang Chỉ Hành thì nâng tách trà, động tác tao nhã, từ tốn thưởng thức từng ngụm nhỏ. Tạ Sơ ngồi ngay ngắn, dáng vẻ cứng cáp.
Giữa họ có một sự hài hòa kỳ lạ, như những người cùng một bụng tính toán.
Lăng Diệc Trạch định tiếp tục câu chuyện trước đó, nhưng nếu hắn mở lời trước thì sẽ phải giải thích rõ chuyện đã xảy ra nửa năm trước, điều mà hắn muốn né tránh nên chọn cách im lặng. Nhưng rõ ràng, không ai trong số họ muốn bắt chuyện trước cả.
Đương nhiên Khuynh Linh cảm nhận được ánh mắt của Lăng Diệc Trạch nhìn mình, nhưng nàng vẫn giả vờ như không biết. Đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ giấu đi hoàn toàn biểu cảm của nàng.
Nàng vốn không tò mò lắm, càng không có thói quen tự gây rắc rối cho mình. Lăng Diệc Trạch không nói lại càng tốt, đỡ phải động não suy nghĩ làm gì cho mất công.
Giang Chỉ Hành cũng có cùng suy nghĩ với Khuynh Linh. Vị quốc sư áo trắng trông có vẻ đặc biệt hứng thú với tách trà trong tay, mọi cử chỉ đều chậm rãi không vội vàng.
Còn Tạ Sơ, một vị tướng quân thẳng thắn, không có nhiều tâm kế như hai người kia. Nhưng bản tính vốn ít nói nên hắn ngồi im không nhúc nhích, mắt cũng không chớp.
Cuối cùng, người có việc cần cầu cứu là Lăng Diệc Trạch đành phải xuống nước trước. Y thở dài, ngón tay khẽ siết lại đóng chiếc quạt, đặt nghiêng trên bàn rồi nói:
“Nửa năm trước thực sự đã xảy ra một chuyện lớn. Chính vì sự việc quá nghiêm trọng nên ta bất đắc dĩ không thể nói ra cho đến bây giờ.”
“Chuyện này liên quan đến danh dự của hoàng thất Bắc Thương, mong các vị tuyệt đối đừng truyền ra ngoài.”
Lăng Diệc Trạch chắp tay cúi đầu trước họ, đồng thời dừng lại một chút để quan sát biểu cảm của từng người.
Khuynh Linh đổi tư thế, chống khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay nâng cằm, lặng lẽ nhìn Lăng Diệc Trạch.
“Hoài An nhất định sẽ không phụ sự dạy dỗ của Nhiếp chính vương.”
Khuynh Linh phất tay bảo nam hài đứng dậy, quay đầu tìm kiếm Ám Nhật.
Ám Nhật đứng không xa, thấy động tác của Khuynh Linh cũng đoán được nàng đang tìm mình thì bước tới, hành lễ: “Vương gia.”
“Ám Nhật, sau khi thuyền cập bến, ngươi dẫn đứa trẻ này ra phố mua ít y phục rồi nhờ trạm dịch đưa nó về Nam Uyên nhé.”
“Tuân lệnh.” Ám Nhật cúi đầu nhận lệnh.
“Còn một chuyện nữa…” Khuynh Linh hơi bối rối, kéo lấy vạt áo của Ám Nhật, ra hiệu cho hắn ta cúi xuống.
Ám Nhật hơi khó hiểu, nhưng vẫn quỳ một gối xuống, ghé tai lại gần.
“Đỡ ta đi, tê chân quá…” Thiếu nữ thì thầm.
Tai của người luyện võ rất thính, lời nói của nàng lọt thẳng vào tai Tạ thừa tướng đang đứng cạnh từ nãy đến giờ.
Khóe miệng y giật giật, cố nén không cười. Vị Nhiếp chính vương này thật là thú vị.
…
Mọi thứ lại trở về trạng thái ban đầu.
Ngay cả vị trí ngồi cũng không có gì thay đổi. Trước mặt Khuynh Linh vẫn là Lăng Diệc Trạch, hai bên là Tạ Sơ và Giang Chỉ Hành. Tất cả thuyền viên và thị vệ đều đã bị Lăng Diệc Trạch cho lui ra ngoài, bên trong khoang thuyền chỉ còn lại bốn người họ.
Vì vừa ăn xong một bát cơm lớn, đối diện với đống đồ ăn vặt trên bàn, Khuynh Linh chỉ hơi nghiêng đầu nhìn như tỏ vẻ có hứng thú, nhưng lại như đang thẫn thờ.
Lăng Diệc Trạch phe phẩy cây quạt trước ngực, mặc kệ chiếc quạt chạm vào y phục. Giang Chỉ Hành thì nâng tách trà, động tác tao nhã, từ tốn thưởng thức từng ngụm nhỏ. Tạ Sơ ngồi ngay ngắn, dáng vẻ cứng cáp.
Giữa họ có một sự hài hòa kỳ lạ, như những người cùng một bụng tính toán.
Lăng Diệc Trạch định tiếp tục câu chuyện trước đó, nhưng nếu hắn mở lời trước thì sẽ phải giải thích rõ chuyện đã xảy ra nửa năm trước, điều mà hắn muốn né tránh nên chọn cách im lặng. Nhưng rõ ràng, không ai trong số họ muốn bắt chuyện trước cả.
Đương nhiên Khuynh Linh cảm nhận được ánh mắt của Lăng Diệc Trạch nhìn mình, nhưng nàng vẫn giả vờ như không biết. Đầu hơi cúi xuống, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ giấu đi hoàn toàn biểu cảm của nàng.
Nàng vốn không tò mò lắm, càng không có thói quen tự gây rắc rối cho mình. Lăng Diệc Trạch không nói lại càng tốt, đỡ phải động não suy nghĩ làm gì cho mất công.
Giang Chỉ Hành cũng có cùng suy nghĩ với Khuynh Linh. Vị quốc sư áo trắng trông có vẻ đặc biệt hứng thú với tách trà trong tay, mọi cử chỉ đều chậm rãi không vội vàng.
Còn Tạ Sơ, một vị tướng quân thẳng thắn, không có nhiều tâm kế như hai người kia. Nhưng bản tính vốn ít nói nên hắn ngồi im không nhúc nhích, mắt cũng không chớp.
Cuối cùng, người có việc cần cầu cứu là Lăng Diệc Trạch đành phải xuống nước trước. Y thở dài, ngón tay khẽ siết lại đóng chiếc quạt, đặt nghiêng trên bàn rồi nói:
“Nửa năm trước thực sự đã xảy ra một chuyện lớn. Chính vì sự việc quá nghiêm trọng nên ta bất đắc dĩ không thể nói ra cho đến bây giờ.”
“Chuyện này liên quan đến danh dự của hoàng thất Bắc Thương, mong các vị tuyệt đối đừng truyền ra ngoài.”
Lăng Diệc Trạch chắp tay cúi đầu trước họ, đồng thời dừng lại một chút để quan sát biểu cảm của từng người.
Khuynh Linh đổi tư thế, chống khuỷu tay lên bàn, lòng bàn tay nâng cằm, lặng lẽ nhìn Lăng Diệc Trạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.