Chương 30: Bị đánh
Lão Thi
25/08/2014
Chu Đồng Ngôn không phải là một cao thủ võ thuật, hắn chỉ là một tên mập mạp mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thân phận là một người béo.
Hắn là ủy viên thể dục.
Cho nên đối mặt với mấy tên tùy tùng đang chuẩn bị tấn công thì Chu Đồng Ngôn căn bản không phải là địch thủ, thậm chí hắn cũng không dám đánh trả.
Rất nhiều học sinh trung học chính là như vậy, lúc đối mặt với một số người xâm phạm thì không phải là bọn họ không thể bảo vệ chính mình mà bởi vì trong lòng sợ hãi, hoặc là phải cẩn trọng với uy danh của đối phương, hoặc là sợ khi đánh nhau bị thầy cô giáo biết, dù sao thì cũng có bảy bảy bốn chín nguyên nhân tương tự như thế này nên bọn họ không dám phản kháng, dù cho kết quả sẽ bị người ta đánh cho bầm dập, thật ra thì nào ngờ được những người hung ác nhìn có vẻ rất lợi hại kia chỉ cần mình dám liều mạng dùng nắm đấm đánh trả thì bọn họ sẽ phải lúng túng trước hành động của mình.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương phải là những tên tiểu côn đồ chưa trải qua việc đời gì đó kìa, còn nếu như đụng phải lão côn đồ kinh nghiệm phong phú mà mình làm như vậy thì hậu quả chính là bị đánh chết tại chỗ.
Trở lại vấn đề chính.
Chu Đồng Ngôn bị mấy tên tùy tùng giày xéo được mấy phút thì cả người đã nằm trên đất ôm đầu co rúc, trên mình đầy dấu chân nhìn có chút vô cùng thê thảm.
- Được rồi!
Dư Hiểu Vệ vung tay lên, nói:
- Ngừng tay!
Mấy tên tùy tùng nghe xong thì liền dừng quyền cước lại, đi tới bên cạnh Hiểu Vệ.
Dư Hiểu Vệ đi tới trước người của Chu Đồng Ngôn, sau đó ngồi chồm hổm dưới đất giơ tay lên vỗ vỗ vào đầu của Chu Đồng Ngôn, nói:
- Chu béo, nói cho mày biết Lâm Thư Nhã là của tao, không có bất cứ người nào có thể chạm vào cô ấy, mày không thể, Triệu Cương Băng không thể, Tư Đồ Ngọc Long cũng không có thể.
Chu Đồng Ngôn cứ nằm trên đất như vậy, cơ thể hơi run rẩy, nói cho cùng thì hắn chẳng qua cũng chỉ là một học sinh trung học, hơn nữa còn là một học sinh cao trung bình thường chưa trừng gặp qua mọi chuyện trong xã hội mà thôi.
- Chu Đồng Ngôn, tao thương lượng với mày chuyện này, mày thấy sao?
Dư Hiểu Vệ nhìn hai bên một chút rồi sau đó vừa cười vừa nói:
- Không phải là mày thích Lâm Thư Nhã sao? Tối nay sau giờ tự học, trên đường về mày hãy chặn Lâm Thư Nhã lại, thế nào? Mày phải trêu ghẹo cô ấy giống như là người thích quá hóa điên ấy, mày phải biểu hiện hết sức điên cuồng một chút, có như vậy mới làm cho Lâm Thư Nhã cảm thấy mày điên cuồng yêu cô ấy, sau đó thì tao sẽ xuất hiện, đương nhiên là tao ra mặt với hình tượng một người tốt, sau đó tao sẽ lớn tiếng giải nghĩa cho mày hiểu, sau đó mày bị tao đuổi cổ, mày thấy thế nào? Kịch bản tao thiết kế cũng không tệ lắm phải không? Tuyệt thật, tao là thiên tài thật sự, kiều đoạn như vậy cũng có thể thiết kế ra được, Chu Đồng Ngôn, mày cứ nói đi? Mày đáp ứng rồi đúng không?
- Tôi ... tôi không muốn!
Chu Đồng Ngôn do dự một chút rồi nói:
- Tôi không muốn làm như vậy.
- Gì chứ? Mày nói cái gì?
Dư Hiểu Vệ giống như vừa không nghe được vậy, nghiêng đầu nói:
- Mày nói cái gì?
- Tôi nói, tôi không muốn.
Tuy là thân thể Chu Đồng Ngôn đang run rẩy nhưng mà vẻ mặt lại có phần rất kiên nghị.
- A, mày rất là biết cách làm tổn thương lòng của tao đấy.
“Bốp!”
Một cái bạt tai thật lớn.
Dư Hiểu Vệ vẫy vẫy tay, nhìn Chu Đồng Ngôn nói:
- Mày có thể lặp lại một lần nữa.
- Tôi ... khụ khụ.
Chu Đồng Ngôn bị Dư Hiểu Vệ tát một cái mạnh làm cho mắt nổ hoa, nhưng mà sau khi ho khan vài cái thì Chu Đồng Ngôn nói:
- Tôi không muốn.
- Bốp!
Dư Hiểu Vệ lại dễ dàng tát một cái nữa.
- Nữa, nói tiếp đi.
Dư Hiểu Vệ híp mắt nhìn Chu Đồng Ngôn.
- Tôi không muốn!
- Bốp.
- Tôi không muốn!
- Bốp.
- Tôi không muốn!
- Bốp.
- ...
Sau khi đánh liên tục hơn mười cái tát tai, Dư Hiểu Vệ hình như đã mệt, nhìn gò má của Chu Đồng Ngôn sưng lên thật cao, Dư Hiểu Vệ thở dài nói:
- Chu béo, tao còn nhớ em gái của mày hình như đang học lớp mười một năm phải không?
- Mày! Mày dám động vào em gái tao, tao ... tao không bỏ qua ...
Chu Đồng Ngôn trừng mắt nói, mới vừa nói kết quả là ...
- Bốp!
Lại là một cái tát tai.
- Vậy mày nói xem, tao có dám làm hay không đây?
Dư Hiểu Vệ cười híp mắt nói:
- Nghe nói em gái của mày dáng dấp cũng không tệ đâu, là một người đẹp trong hàng ngũ của trường phải không?
- Tao ... Mày đừng đụng vào em gái tao.
Sắc mặt Chu Đồng Ngôn đỏ bừng, không biết là do bị đánh hay là bởi vì huyết khí dâng trào.
- Tao... tao làm là được chứ gì.
- Lúc này mới thông minh đấy!
Dư Hiệu Vệ cười, đưa tay vỗ vỗ nhẹ nhàng vào gương mặt của Chu Đồng Ngôn, nói:
- Ngoan mới không bị ăn đòn, ha ha!
Nói xong Dư Hiểu Vệ đứng lên, hai tay chắp sau lưng đi về hướng bên cạnh, mấy tên tùy tùng cũng đuổi theo sát bên.
Mà Chu Đồng Ngôn té trên mặt đất thì đã nắm chặc nắm tay, cắn môi, run rẩy nhìn theo bóng lưng của Dư Hiểu Vệ.
- Mình ... quá yếu.
Ở một bên khác.
Triệu Cương Băng cũng đã cỡi ở trên con tiểu Hoàng Phong.
Hôm nay Hoàng Linh Linh phải đi làm, mà lúc tan ca cùng với lúc hắn tan học cũng gần nhau cho nên trước lúc ra khỏi nhà thì hắn đã cùng Hoàng Linh Linh giao ước, hắn sẽ tự cỡi xe đi học, chờ sau khi hắn tan học sẽ đi rước Hoàng Linh Linh tan ca.
Triệu Cương Băng hình như rất hưởng thụ cái loại này.
Chính là cái loại đó, là cảm giác có một người đang chờ mình.
Tuy là giữa hắn với Hoàng Linh Linh vẫn còn rất thuần khiết nhưng mà từ tình hữu nghị đơn thuần bắt đầu lên thì loại tình hữu nghĩ này cũng làm cho người ta ấm áp vô cùng.
Dĩ nhiên cuối cùng tình hữu nghị có thể trở thành thứ gì hay không thì cái này phải xem tạo hóa rồi!
Hoàng Linh linh là một cảnh sát bình thường ở đồn công an thuộc khu Hoàng Vân.
Nói một cách bình thường thì chẳng qua cái loại cảnh sát này chính là cái loại hay ở trong phim bị kẻ xấu dùng súng bắn chết mà không có lấy một cái tên.
Nhưng mà Hoàng Linh Lại lại không xem trọng vấn đề này, cô ấy cho rằng là một lính cảnh sát bình thường thì cũng không có gì là không tốt, ít nhất không cần theo chân bọn sở trưởng sở phó gì hết, mỗi ngày phải theo người lãnh đạo này uống rượu rồi lại theo người lãnh đạo kia uống rượu, tuy là công tác cơ bản cũng không cần làm thế nhưng mà uống rượu nhiều như vậy sớm muộn gì cũng phá nát hết cơ thể mà thôi.
Hơn nữa Hoàng Linh Linh cũng vô cùng chán ghét lúc lãnh đạo gọi mình uống rượu.
Sau khi tan việc thì Hoàng Linh Linh lại đụng phải chuyện này.
- Linh Linh à, đợi lát nữa tan ca cùng đi ăn một bữa cơm đi.
Vương sở trưởng ở đồn công an cười híp mắt với Hoàng Linh Linh, rồi nói.
Vương sở trưởng có tên khai sinh là Vương An, là sở trưởng ở đồn công an Hoàng Vân, dáng dấp người phương phi, vừa nhìn thì đã thấy là hủ bại dưới chức vị một cảnh sát nhân dân rồi.
Nhưng mà thời đại bây giờ phần tử hủ bại đã quá nhiều, người không hủ bại cũng ngại không dám làm sếp.
- Không cần đâu Vương sở.
Hoàng Linh Linh cười cười, lắc đầu nói tiếp:
- Đợi lát nữa em trai của tôi sẽ đến đón tôi về nhà rồi.
- Em trai của cô?
Vương An kinh ngạc nói:
- Lúc thẩm tra chính trị trước đây không phải là cô nói không có em trai sao?
- Chúng tôi ở chung một nhà, cùng mướn chung một nhà đó, quan hệ cũng rất tốt, đợi lát nữa cậu ấy đón tôi về nhà, buổi tối chúng tôi cùng nhau ăn cơm!
Hoàng Linh Linh nói.
- Ừ, mà Linh Linh, cô tới sở của chúng tôi cũng được một thời gian rồi đúng không?
Vương An thở dài, đứng bên cạnh nhìn cái cổ trắng noãn của Hoàng Linh Linh, nói:
- Tới cùng với cô đồng thời cũng có vài đồng chí nữa, rất nhiều người đều đã có tiến bộ rất lớn, chỉ có một mình cô là vẫn dậm chân tại chỗ, biết tại sao không?
Hắn là ủy viên thể dục.
Cho nên đối mặt với mấy tên tùy tùng đang chuẩn bị tấn công thì Chu Đồng Ngôn căn bản không phải là địch thủ, thậm chí hắn cũng không dám đánh trả.
Rất nhiều học sinh trung học chính là như vậy, lúc đối mặt với một số người xâm phạm thì không phải là bọn họ không thể bảo vệ chính mình mà bởi vì trong lòng sợ hãi, hoặc là phải cẩn trọng với uy danh của đối phương, hoặc là sợ khi đánh nhau bị thầy cô giáo biết, dù sao thì cũng có bảy bảy bốn chín nguyên nhân tương tự như thế này nên bọn họ không dám phản kháng, dù cho kết quả sẽ bị người ta đánh cho bầm dập, thật ra thì nào ngờ được những người hung ác nhìn có vẻ rất lợi hại kia chỉ cần mình dám liều mạng dùng nắm đấm đánh trả thì bọn họ sẽ phải lúng túng trước hành động của mình.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là đối phương phải là những tên tiểu côn đồ chưa trải qua việc đời gì đó kìa, còn nếu như đụng phải lão côn đồ kinh nghiệm phong phú mà mình làm như vậy thì hậu quả chính là bị đánh chết tại chỗ.
Trở lại vấn đề chính.
Chu Đồng Ngôn bị mấy tên tùy tùng giày xéo được mấy phút thì cả người đã nằm trên đất ôm đầu co rúc, trên mình đầy dấu chân nhìn có chút vô cùng thê thảm.
- Được rồi!
Dư Hiểu Vệ vung tay lên, nói:
- Ngừng tay!
Mấy tên tùy tùng nghe xong thì liền dừng quyền cước lại, đi tới bên cạnh Hiểu Vệ.
Dư Hiểu Vệ đi tới trước người của Chu Đồng Ngôn, sau đó ngồi chồm hổm dưới đất giơ tay lên vỗ vỗ vào đầu của Chu Đồng Ngôn, nói:
- Chu béo, nói cho mày biết Lâm Thư Nhã là của tao, không có bất cứ người nào có thể chạm vào cô ấy, mày không thể, Triệu Cương Băng không thể, Tư Đồ Ngọc Long cũng không có thể.
Chu Đồng Ngôn cứ nằm trên đất như vậy, cơ thể hơi run rẩy, nói cho cùng thì hắn chẳng qua cũng chỉ là một học sinh trung học, hơn nữa còn là một học sinh cao trung bình thường chưa trừng gặp qua mọi chuyện trong xã hội mà thôi.
- Chu Đồng Ngôn, tao thương lượng với mày chuyện này, mày thấy sao?
Dư Hiểu Vệ nhìn hai bên một chút rồi sau đó vừa cười vừa nói:
- Không phải là mày thích Lâm Thư Nhã sao? Tối nay sau giờ tự học, trên đường về mày hãy chặn Lâm Thư Nhã lại, thế nào? Mày phải trêu ghẹo cô ấy giống như là người thích quá hóa điên ấy, mày phải biểu hiện hết sức điên cuồng một chút, có như vậy mới làm cho Lâm Thư Nhã cảm thấy mày điên cuồng yêu cô ấy, sau đó thì tao sẽ xuất hiện, đương nhiên là tao ra mặt với hình tượng một người tốt, sau đó tao sẽ lớn tiếng giải nghĩa cho mày hiểu, sau đó mày bị tao đuổi cổ, mày thấy thế nào? Kịch bản tao thiết kế cũng không tệ lắm phải không? Tuyệt thật, tao là thiên tài thật sự, kiều đoạn như vậy cũng có thể thiết kế ra được, Chu Đồng Ngôn, mày cứ nói đi? Mày đáp ứng rồi đúng không?
- Tôi ... tôi không muốn!
Chu Đồng Ngôn do dự một chút rồi nói:
- Tôi không muốn làm như vậy.
- Gì chứ? Mày nói cái gì?
Dư Hiểu Vệ giống như vừa không nghe được vậy, nghiêng đầu nói:
- Mày nói cái gì?
- Tôi nói, tôi không muốn.
Tuy là thân thể Chu Đồng Ngôn đang run rẩy nhưng mà vẻ mặt lại có phần rất kiên nghị.
- A, mày rất là biết cách làm tổn thương lòng của tao đấy.
“Bốp!”
Một cái bạt tai thật lớn.
Dư Hiểu Vệ vẫy vẫy tay, nhìn Chu Đồng Ngôn nói:
- Mày có thể lặp lại một lần nữa.
- Tôi ... khụ khụ.
Chu Đồng Ngôn bị Dư Hiểu Vệ tát một cái mạnh làm cho mắt nổ hoa, nhưng mà sau khi ho khan vài cái thì Chu Đồng Ngôn nói:
- Tôi không muốn.
- Bốp!
Dư Hiểu Vệ lại dễ dàng tát một cái nữa.
- Nữa, nói tiếp đi.
Dư Hiểu Vệ híp mắt nhìn Chu Đồng Ngôn.
- Tôi không muốn!
- Bốp.
- Tôi không muốn!
- Bốp.
- Tôi không muốn!
- Bốp.
- ...
Sau khi đánh liên tục hơn mười cái tát tai, Dư Hiểu Vệ hình như đã mệt, nhìn gò má của Chu Đồng Ngôn sưng lên thật cao, Dư Hiểu Vệ thở dài nói:
- Chu béo, tao còn nhớ em gái của mày hình như đang học lớp mười một năm phải không?
- Mày! Mày dám động vào em gái tao, tao ... tao không bỏ qua ...
Chu Đồng Ngôn trừng mắt nói, mới vừa nói kết quả là ...
- Bốp!
Lại là một cái tát tai.
- Vậy mày nói xem, tao có dám làm hay không đây?
Dư Hiểu Vệ cười híp mắt nói:
- Nghe nói em gái của mày dáng dấp cũng không tệ đâu, là một người đẹp trong hàng ngũ của trường phải không?
- Tao ... Mày đừng đụng vào em gái tao.
Sắc mặt Chu Đồng Ngôn đỏ bừng, không biết là do bị đánh hay là bởi vì huyết khí dâng trào.
- Tao... tao làm là được chứ gì.
- Lúc này mới thông minh đấy!
Dư Hiệu Vệ cười, đưa tay vỗ vỗ nhẹ nhàng vào gương mặt của Chu Đồng Ngôn, nói:
- Ngoan mới không bị ăn đòn, ha ha!
Nói xong Dư Hiểu Vệ đứng lên, hai tay chắp sau lưng đi về hướng bên cạnh, mấy tên tùy tùng cũng đuổi theo sát bên.
Mà Chu Đồng Ngôn té trên mặt đất thì đã nắm chặc nắm tay, cắn môi, run rẩy nhìn theo bóng lưng của Dư Hiểu Vệ.
- Mình ... quá yếu.
Ở một bên khác.
Triệu Cương Băng cũng đã cỡi ở trên con tiểu Hoàng Phong.
Hôm nay Hoàng Linh Linh phải đi làm, mà lúc tan ca cùng với lúc hắn tan học cũng gần nhau cho nên trước lúc ra khỏi nhà thì hắn đã cùng Hoàng Linh Linh giao ước, hắn sẽ tự cỡi xe đi học, chờ sau khi hắn tan học sẽ đi rước Hoàng Linh Linh tan ca.
Triệu Cương Băng hình như rất hưởng thụ cái loại này.
Chính là cái loại đó, là cảm giác có một người đang chờ mình.
Tuy là giữa hắn với Hoàng Linh Linh vẫn còn rất thuần khiết nhưng mà từ tình hữu nghị đơn thuần bắt đầu lên thì loại tình hữu nghĩ này cũng làm cho người ta ấm áp vô cùng.
Dĩ nhiên cuối cùng tình hữu nghị có thể trở thành thứ gì hay không thì cái này phải xem tạo hóa rồi!
Hoàng Linh linh là một cảnh sát bình thường ở đồn công an thuộc khu Hoàng Vân.
Nói một cách bình thường thì chẳng qua cái loại cảnh sát này chính là cái loại hay ở trong phim bị kẻ xấu dùng súng bắn chết mà không có lấy một cái tên.
Nhưng mà Hoàng Linh Lại lại không xem trọng vấn đề này, cô ấy cho rằng là một lính cảnh sát bình thường thì cũng không có gì là không tốt, ít nhất không cần theo chân bọn sở trưởng sở phó gì hết, mỗi ngày phải theo người lãnh đạo này uống rượu rồi lại theo người lãnh đạo kia uống rượu, tuy là công tác cơ bản cũng không cần làm thế nhưng mà uống rượu nhiều như vậy sớm muộn gì cũng phá nát hết cơ thể mà thôi.
Hơn nữa Hoàng Linh Linh cũng vô cùng chán ghét lúc lãnh đạo gọi mình uống rượu.
Sau khi tan việc thì Hoàng Linh Linh lại đụng phải chuyện này.
- Linh Linh à, đợi lát nữa tan ca cùng đi ăn một bữa cơm đi.
Vương sở trưởng ở đồn công an cười híp mắt với Hoàng Linh Linh, rồi nói.
Vương sở trưởng có tên khai sinh là Vương An, là sở trưởng ở đồn công an Hoàng Vân, dáng dấp người phương phi, vừa nhìn thì đã thấy là hủ bại dưới chức vị một cảnh sát nhân dân rồi.
Nhưng mà thời đại bây giờ phần tử hủ bại đã quá nhiều, người không hủ bại cũng ngại không dám làm sếp.
- Không cần đâu Vương sở.
Hoàng Linh Linh cười cười, lắc đầu nói tiếp:
- Đợi lát nữa em trai của tôi sẽ đến đón tôi về nhà rồi.
- Em trai của cô?
Vương An kinh ngạc nói:
- Lúc thẩm tra chính trị trước đây không phải là cô nói không có em trai sao?
- Chúng tôi ở chung một nhà, cùng mướn chung một nhà đó, quan hệ cũng rất tốt, đợi lát nữa cậu ấy đón tôi về nhà, buổi tối chúng tôi cùng nhau ăn cơm!
Hoàng Linh Linh nói.
- Ừ, mà Linh Linh, cô tới sở của chúng tôi cũng được một thời gian rồi đúng không?
Vương An thở dài, đứng bên cạnh nhìn cái cổ trắng noãn của Hoàng Linh Linh, nói:
- Tới cùng với cô đồng thời cũng có vài đồng chí nữa, rất nhiều người đều đã có tiến bộ rất lớn, chỉ có một mình cô là vẫn dậm chân tại chỗ, biết tại sao không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.