Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 135: Canh Tom Yum.

Đường Tô

19/08/2021

(Canh Tom Yum là tên một loại canh chua cay đặc trưng của ẩm thực Thái Lan, Lào. Về mặt từ nguyên, “tom yum” bắt nguồn từ hai tiếng Thái là “tom” và “yam”. “Tom” nghĩa là nấu (trường hợp này là nấu canh), “yam” là loại gia vị chua cay xuất phát từ vùng rừng núi Thái Lan và Lào. Do đó, “tom yum” là loại canh chua cay của Thái Lan và Lào.)

Ở bên này, đạo diễn Vinh nói rõ mọi chuyện cho Trình Dao Dao nghe: “Chuyện này liên quan đến việc đầu cơ trục lời vàng và vật liệu thép, nếu không phải cục trưởng và tôi có quan hệ tốt, ông ấy còn không lộ ra đâu.”

Sắc mặt Trình Dao Dao tái nhợt: “Không có biện pháp khác sao?”

Đạo diễn Vinh thấy Trình Dao Dao không ngạc nhiên thì biết Tạ Chiêu thật sự dính vào chuyện mua bán vàng, ông nói: “Vàng và vật liệu thép không phải việc nhỏ đâu.”

Tham nhũng một cân phiếu lương ở niên đại này cũng bị tính vào tội tham nhũng, dính vào chuyện đầu cơ trục lợi vàng và vật liệu thép, mức án cao nhất phải ngồi tù mục xương.

Trong lòng đạo Vinh tiếc hận: “Cô có quen biết ai có thể khơi thông quan hệ không? Có thể tìm thì mau tìm đi, việc này càng kéo dài càng phiền phức. Tôi cũng sẽ cố gắng giúp cô tìm quan hệ.”

Trình Dao Dao cảm ơn đạo diễn Vinh, ra khỏi nhà sản xuất phim, đôi mắt hoa đào lập tức long lanh nước. Cô có thể quen biết ai ở Thượng Hải đây? Đạo diễn Vinh là người có chức vụ cao nhất cô biết.

Trình Chinh là phần tử trí thức, huống chi cô vừa trở mặt với Trình Chinh, bố Thẩm Yến có thực quyền nhưng quan hệ hai nhà lúng túng như vậy, cô không thể nhờ ông ấy hỗ trợ. Trình Dao Dao đành phải đi tìm Mạnh Thư.

Mạnh Thư giao thiệp rộng, cô vỗ đầu: “Cô phải đi tìm cục trưởng Từ, ông ấy là người quản chuyện này, nhưng vị cục trưởng này nổi danh công chính nghiêm minh, cô tặng quà cũng không khơi thông được. Tôi chỉ cho cô một con đường, ông ấy là khách quen của chị Dương!”

Trình Dao Dao lại đi cầu chị Dương, lúc đầu chị Dương không đồng ý, nơi này đều là người có mặt mũi, vốn dĩ cô có thể làm lâu như vậy, một là do đồ ăn ngon, hai là miệng cô kín đáo, nếu Trình Dao Dao tùy tiện đi quấy rầy khách, việc buôn bán của cô làm thế nào đây?

Trình Dao Dao nói: “Tôi cho cô 3 phần lợi nhuận bán dầu cua.”

Chị Dương vẫn không đồng ý: “Tôi thật sự không giúp được cô đâu.”

Trình Dao Dao biết cô ấy muốn gì, cô hạ quyết tâm: “Chỉ cần cô giúp tôi lần này, tôi sẽ đưa phương pháp làm dầu cua cho cô!”

Mắt chị Dương sáng lên, Mạnh Thư vội kêu to: “Dao Dao giúp cô kiếm rất nhiều tiền rồi, cô đừng tham lam quá!”

Chị Dương sợ Trình Dao Dao đổi ý, cô nói: “Dao Dao, không phải tôi cố ý muốn chỗ tốt của cô, nhưng thân phận của khách hàng ở nơi này không tầm thường, tôi giúp cô cũng đồng nghĩa với việc tôi phải chịu nguy hiểm lớn!”

Mạnh Thư vội vàng kéo tay Trình Dao Dao: “Dao Dao, cô phải nghĩ thật kỹ!” Phương pháp làm dầu cua là cây rụng tiền của hai người họ, nếu chị Dương biết cách làm, chị ấy sẽ làm một mình, coi như chung vốn thì lợi nhuận cũng phải chia lại một lần nữa.

Trình Dao Dao không để ý: “Chỉ cần Tạ Chiêu bình àn, tôi có mười phương pháp cũng cho cô hết!”

Lúc này chị Dương mới nói: “Tối nay cục trưởng Từ ăn cơm ở đây, họ vừa mới thông báo, sợ là có chuyện gì quan trọng phải bàn bạc.”

Trình Dao Dao nói: “Tối nay tôi sẽ nấu đồ ăn.”

Chị Dương lấy được phương pháp làm dầu cua của Trình Dao Dao cũng thấy hơi xấu hổ, cô vội vàng nhận nhiệm vụ mua đồ ăn. Trình Dao Dao cũng không khách khí, cô tìm hiểu khẩu vị cục trưởng Từ thích, sau đó suy nghĩ mấy món ăn đặc sắc, cô viết các nguyên liệu cần mua ra giấy đưa cho chị Dương, bản thân thì đến cửa hàng bách hóa mua hai bình rượu ngon.

Thượng Hải xứng đáng là trung tâm kinh tế của đất nước, bên trong cửa hàng bách hóa có rất nhiều loại rượu, loại tốt nhất là rượu Kweichow Moutai 18 đồng một chai. Chai rượu màu trắng dính nhãn hiệu màu đỏ bên ngoài vỏ chai, nếu chai rượu Kweichow Moutai này đặt ở đời sau đấu giá, có thể bán được hơn 20 vạn.

Bây giờ Trình Dao Dao không có tâm tình quan tâm, cô mua hai chai Kweichow Moutai. Cô đang trả tiền thì sau lưng truyền đến tiếng nói: “Dao Dao?”

Từ hôm sinh nhật mẹ Thẩm Yến đến giờ, Thẩm Yến chưa gặp Trình Dao Dao lần nào. Hắn đến nhà họ Trình tìm nhưng không gặp cô, ngược lại gặp Trình Chinh, ông chửi hắn một trận. Trình Chinh còn đi tìm bố Thẩm Yến, không biết nói cái gì làm bố Thẩm Yến gọi hắn đến chửi tiếp một trận nữa, sau đó bị cấm túc trong nhà.

Hôm nay bố Thẩm có việc gấp đi ra ngoài, Thẩm Yến mới thở phào nhẹ nhòm.

Thẩm Yến nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, dưới ánh đèn da Trình Dao Dao trắng nõn, ánh mắt long lanh, cho dù lườm hắn cũng làm làm hắn mềm nhũn ngay tại chỗ.

Thẩm Yến đi lên hỏi: “Dao Dao, em đang mua rượu sao? Trong nhà có khách à?”

Trình Dao Dao không để ý tới hắn, cô gói kỹ chai rượu lại. Chai rượu hơi nặng, Thẩm Yến vội vươn tay ra : « Anh cầm giúp em. »

Trình Dao Dao còn chưa mở miệng, sau lưng Thẩm Yến xuất hiện một thân hình gầy gò, hốc mắt như giếng cạn lộ ra vẻ độc ác dọa tim Trình Dao Dao đập thình thịch.

Âm thanh khàn khàn mềm mại : «Chị, sao chị ở đây ? Thật là khéo. »

« Đúng vậy, thật là khéo. » Trình Dao Dao cười trào phúng nhìn Thẩm Yến chột dạ.

Trình Nặc Nặc nhìn chằm chằm chai rượu trêи quầy : « Chị Dao Dao, chị mua rượu làm gì vậy ? Mấy ngày nay bố tìm chị khắp nơi, bố lo lắng cho chị lắm. Chị mau về nhà đi. »

« Không cần cô xen vào ! » Trình Dao Dao cố gắng ôm chai rượu vào ngực, sau đó xoay người rời đi.

Thẩm Yến đứng cạnh Trình Nặc Nặc, tình thế khó xử.

Trình Dao Dao âm thầm cười trêи nỗi đau của người khác, Thẩm Yến ghét Trình Nặc Nặc thì sao chứ, đời này hắn không thoát khỏi cô ta đâu.

« Dao Dao, Dao Dao, em chờ một chút ! » Thẩm Yến đuổi theo, hắn vội vàng giải thích: “Hôm nay anh đến cửa hàng đúng lúc gặp được em ấy, thật sự chỉ là trùng hợp thôi!”

Trình Dao Dao lạnh lùng nói: “Không cần giải thích với tôi, chuyện này liên quan gì đến tôi?”

“Dao Dao, trong lòng anh bây giờ chỉ có em thôi, em phải tin anh.” Thẩm Yến ân cần: “Chỉ cần em gật đầu, em có thể bảo bố anh giúp em ở lại Thượng Hải. Dù… Dù em không đính hôn với anh, anh vẫn giúp em ở lại đây.”

“…” Trình Dao Dao nhíu mày, đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ Thẩm Yến. Bộ dáng thật sự giống một người si tình, thể nào lúc trước có thể làm nguyên chủ say mê, ở nông thôn cũng trêu hoa ghẹo nguyệt. Trình Dao Dao rất tò mò hắn cũng nói lời như vậy trước mặt Trình Nặc Nặc sao.

Thẩm yến nín thở, hắn còn tưởng Trình Dao Dao đổi ý, mong chờ nói: “Dao Dao, bây giờ chính sách cho thanh niên trí thức về thành phố càng ngày càng chặt, nếu em bỏ lỡ cơ hội này, không biết bao giờ mới quay lại đây được đâu.”

Ánh mắt Trình Dao Dao liếc nhìn người sau lưng Thẩm Yến, cô cố ý nói: “Nhưng tôi không muốn ở Thượng Hải, tôi muốn về thôn. Anh giữ lại cơ hội tốt này cho người khác đi.”

“Không có người khác!” Thẩm Yến nói chắc như đinh đóng cột: “Dao Dao, anh đã nói nhiều lần với em rồi, chuyện của anh và Nặc nặc đã qua, anh cũng nói với bố anh, trong lòng anh bây giờ chỉ có em thôi! Anh cũng chỉ cần một mình em! Anh biết em muốn về thôn tìm Tạ Chiêu, nhưng anh ta là nông dân! Kết hôn với anh ta, em phải lưu lại cả đời ở nông thôn, em cam tâm sao?”

Thấy mặt Thẩm Yến chắc chắn, rõ ràng không biết chuyện Tạ Chiêu đến Thượng Hải, chuyện này không phải hắn làm. Trong lòng Trình Dao Dao có đáp án, cô không nói nhảm với hắn nữa: “Tôi cũng nói rồi, chuyện của anh không liên quan gì đến tôi, về sau đừng nói những lời buồn nôn này với tôi nữa.”

Trình Dao Dao nói xong bước nhanh ra cửa.

Thẩm Yến đang muốn đuổi theo thì nghe thấy tiếng nói yếu ớt truyền đến từ đằng sau: “Thẩm Yến, lời anh nói là thật lòng sao?”

“Nặc Nặc…” Thẩm Yến đổ mồ hôi lạnh.

Trình Dao Dao mua rượu xong thì đến cửa hàng hữu nghị mua một ít đồ hộp, sau đó đến đại đội tra xét.



Thời tiết bên ngoài rét lạnh, rèm cửa ở văn phòng đại đội tra xét được buông xuống. Trình Dao Dao đi vào mang theo một cơn gió mát lạnh.

Phó đội trưởng đang sưởi ấm thấy Trình Dao Dao đến thì chạy ra chào đón, hắn nhỏ giọng nói: “Sao cô lại đến rồi?”

Tôi đến thăm Tạ Chiêu không được sao? Trình Dao Dao muốn đi thẳng đến phòng thẩm vấn.

“Tổ tông! Bên trong có người đấy!” Phó đội trưởng vội vàng ngăn Trình Dao Dao lại, hắn kéo cô qua một bên nói: “Cô…”

Đang muốn nói chuyện, cửa phòng thẩm vấn mở ra, phó đội trưởng nháy mắt với Trình Dao Dao ý bảo cô tránh qua một bên. Hắn tiến lên cúi đầu chào: “Ngài xem xong rồi à?”

Đại đội trưởng tự mình đưa hai người mặc áo Tôn Trung Sơn đi ra, bộ mặt cực kỳ nghiêm túc. Ông dặn dò phó đội trưởng: “Chuyện chưa điều tra rõ ràng được, cậu phải trông coi thật kỹ! Không thể oan uổng người tốt, cũng không thể bỏ qua cho người xấu!”

“Vâng, vâng, vâng. Chúng tôi sẽ trông coi thật kỹ!” Phó đội trưởng cam đoan với đại đội trưởng.

Trình Dao Dao nghi ngờ nhìn hai người họ, không phải bọn họ đang nói đến Tạ Chiêu chứ? Bộ dáng Trình Dao Dao rất dễ gây sự chú ý, một người mặc áo Tôn Trung Sơn nhìn cô nhưng không nói gì mà đi thẳng ra ngoài.

Phó đội trưởng đi ra ngoài nửa ngày mới quay lại, hắn lau mồ hôi nói: “Làm tôi sợ muốn chết, cô thấy không? Người yêu của cô phạm tội không nhỏ! Đấy là thư ký lãnh đạo cấp trêи phái xuống đó!”

Gần đây đội tra xét chỉ bắt mấy người bán hàng rong thôi, ai ngờ có thể bắt được một con cá lớn, mọi người sợ hãi như gặp phải kẻ địch vậy.

Trình Dao Dao nghe ngóng vài câu, phó đội trưởng lắc đầu như trống, tâm tư của cấp trêи, lũ tôm nhỏ như bọn hắn làm sao biết được? Phó đội trưởng không cho Trình Dao Dao gặp Tạ Chiêu, Trình Dao Dao đưa đồ hộp mua trong cửa hàng hữu nghị cho hắn: “Tôi chỉ vào thăm anh ấy thôi, tôi có thể giúp anh ấy vượt ngục sao?”

“…” Bên trêи đồ hộp đều là nhãn hiệu tiếng Anh, hình in trêи vỏ là thịt. Phó đội trưởng lập tức nhìn chằm chằm mấy cái hộp, chờ Trình Dao Dao đi vào phòng thẩm vấn, hắn tát vào mặt mình một phát, lại phạm sai lầm rồi!

Hôm nay trời nhiều mây, trong phòng thẩm vấn lờ mờ, chỉ có một tia sáng bên cạnh cửa sổ chiếu vào mặt Tạ Chiêu làm hình dáng của hắn trở nền mờ mờ ảo ảo. Tạ Chiêu tựa vào tường, trêи mặt không có vết thương, đôi môi hơi khô, tinh thần vẫn còn tốt.

Hắn vừa nghe thấy tiếng động lập tức ngẩng đầu nhìn, ánh mắt sắc bén. Đợi thấy rõ người đi vào, đôi mắt hóa thành nước: “Em Dao Dao!”

“Tạ Chiêu!” Trình Dao Dao chạy nhanh về phía hắn, cô trực tiếp quỳ xuống ôm chặt Tạ Chiêu. Tạ Chiêu vội duỗi chân ra để Trình Dao Dao quỳ lên đùi hắn.

Trình Dao Dao vui sướиɠ dựa vào trong ngực hắn, cả người Tạ Chiêu run rẩy, sau đó ôm chặt cô. Hai tay của hắn được thả ra, cổ tay trái còng vào một bên ngăn tủ, tay phải ôm chặt vòng eo Trình Dao Dao, Trình Dao Dao cọ qua cọ lại trong ngực làm nũng, tiếng nói khàn khàn mang theo sự dịu dàng: “Em Dao Dao.”

“Tạ Chiêu…” Trình Dao Dao ngẩng đầu sờ đôi môi khô khốc của hắn, cô vội nói: “Bọn họ không cho anh uống nước, không cho anh ăn cơm đúng không?”

“Không phải.” Tạ Chiêu ngẩng đầu ra hiệu, bên trêи cái tủ nhỏ có một hộp cơm và một cốc nước. Trình Dao Dao mở hộp cơm ra xem, bên trong còn nửa cái bánh báo khô.

Hai mắt Trình Dao Dao rực lửa: “Bọn họ cho anh ăn cái này? Em tìm anh ta tính sổ!” Cô cho phó đội trưởng mấy chục cân phiếu lương đó!

“Em Dao Dao.” Tạ Chiêu khẽ gọi: “Đừng đi, em lấy nước cho anh uống đi.”

Trình Dao Dao mở nắp cốc ra, bên trong còn nửa cốc nước ấm. Trình Dao Dao vội vàng cho thêm linh tuyền vào trong nước, sau đó cầm để cạnh môi Tạ Chiêu. Tạ Chiêu uống liên tục giống như khát sắp chết rồi.

Trình Dao Dao đau lòng: “Bọn họ không cho anh uống nước à?”

“Không phải. Do nói nhiều thôi.” Tạ Chiêu lau nước dính vào cằm.

Trình Dao Dao lấy một cái bánh mì bơ bón Tạ Chiêu: “Anh ăn đi, vẫn còn nóng.”

“Ngọt?” Tạ Chiêu ngửi thấy mùi thơm ngòn ngọt.

Trình Dao Dao trực tiếp nhét bánh vào miệng hắn: “Anh nếm thử đi!”

Tạ Chiêu nhai bánh, bánh mì mềm mại kẹp nhân pho máy mặn, là vị hắn thích nhất. Bánh mì kẹp pho mát mang lại cảm giác no bụng, ăn hết một cái bánh mì, Trình Dao Dao lại cho hắn uống thêm mấy hớp nước linh tuyền, tinh thần của Tạ Chiêu tốt hơn nhiều.

Tay phải của Tạ Chiêu vẫn ôm chặt vòng eo mềm mại của Trình Dao Dao, hắn dùng tay đo: “Sao lại gầy đi rồi?”

“Anh nói xem?” Trình Dao Dao tủi thân nói.

Lồng ngực Tạ Chiêu rung động, hắn cười nhẹ: “Em Dao Dao lo lắng cho anh.”

“Anh còn cười!” Trình Dao Dao nghiêm túc nói: “Em đi tìm đạo diễn Vinh, đạo diễn Vinh nói chuyện của anh không đơn giản, tội nặng có thể phải ngồi tù.”

Bóng tối mập mờ thúc đẩy ham muốn, Trình Dao Dao ngồi trêи người Tạ Chiêu, hơi thở như hoa lan. Tay Tạ Chiêu dần dần không yên, Trình Dao Dao kéo mặt hắn: “Anh có nghe em nói gì không đấy?”

“Có.” Sự chú ý của Tạ Chiêu dồn hết vào tay, hắn không để ý nói: “Em Dao Dao đừng lo lắng.”

“Sao em có thể không lo lắng chứ?” Trình Dao Dao gấp gáp: “Có phải anh vẫn dính vào vàng đúng không? Vật liệu thép là chuyện gì?”

“Anh nghe lời em Dao Dao, từ lúc ở Tô Châu không động vào vàng nữa.” Tạ Chiêu cúi đầu, thanh âm mập mờ: “Không sao đâu…”

Trình Dao Dao sờ mái tóc thô ráp của Tạ Chiêu, cô vẫn suy nghĩ: “Nhưng ngay cả đạo diễn Vinh cũng vô dụng… Là nhóm người Từ Nam Phương làm, em biết mà! Chờ em đưa anh ra ngoài, em nhất định xé mặt cậu ta nở hoa… Ưm! Anh làm gì vậy?”

Cuối cùng Trình Dao Dao cũng phát hiện động tác của Tạ Chiêu, cô nhỏ giọng nói: “Anh làm gì… Bên ngoài có người đấy, Tạ Chiêu, bên ngoài có người!”

“Xuỵt.” Tạ Chiêu giữ chặt eo Trình Dao Dao: “Cách âm ở nơi này không tốt lắm.”

Cả người Trình Dao Dao cứng đờ, lông mi không ngừng run rẩy, cô cắn môi.



Trình Dao Dao chỉnh lại cổ áo thật tốt mới đứng dậy, nhưng hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống, cô vội vàng ổn định cơ thể. Tạ Chiêu ở sau lưng cười nhẹ, cô giận đùng đùng chạy ra ngoài.

Lúc mở cửa, Trình Dao Dao lại quay đầu nghiêm túc nói với Tạ Chiêu: “Anh yên tâm đi, anh sẽ không có chuyện gì đâu!”

Tạ Chiêu nhìn cô, dịu dàng nói: “Anh tin em Dao Dao.”

Trình Dao Dao thở sâu mở cửa ra. Bên ngoài sáng sủa, ấm áp mang theo mùi nắng. Phó đội trưởng thò đầu ra nhìn, hắn hỏi Trình Dao Dao: “Sao cô đi vào lâu vậy, làm tôi sợ muốn chết.”

Trong lòng Trình Dao Dao trống rỗng, cô hung dữ nói: “Anh còn hỏi tôi! Ngày nào anh cũng cho anh ấy ăn bánh bao, anh có biết ngượng không hả?”

“Ha ha, cô không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm đâu, tôi có thể cho anh ta ăn cũng tốt lắm rồi.” Phó đội trưởng oan ức nói. Làm gì có bị bắt vào mà được chăm sóc tốt như Tạ Chiêu chứ? Hơn nữa Tạ Chiêu còn là đối tượng quan trọng phải trông coi thật kỹ.



Trình Dao Dao sửa sang lại mái tóc, cô đưa một tấm phiếu lương cho hắn: “Dù sao anh cũng phải chiếu cố anh ấy tốt vào!”

Phó đội trưởng hí hửng, chỉ cần không bảo hắn giúp Tạ Chiêu vượt ngục, tất cả đều không thành vấn đề: “Cô cứ yên tâm đi!”

Bị Tạ Chiêu làm chậm trễ, trời không còn sớm nữa, Trình Dao Dao gọi xe đi đến nhà chị Dương. Chị Dương đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong rồi, Trình Dao Dao rửa tay, đeo tạp dề rồi lao vào bếp.

Lúc trước làm đồ ăn là vì hứng thứ, hôm nay làm đồ ăn là vì cứu Tạ Chiêu. Trình Dao Dao nghiêm túc coi phòng bếp như chiến trường, cô sử dụng hết bản lĩnh của mình. Hơi thở mạnh mẽ từ trong xương cốt của cô hiện ra làm chị Dương sợ hãi.

Chị Dương và con gái lớn ở bên cạnh hỗ trợ, đầu óc được mở rộng tầm mắt. Chị Dương nhỏ giọng dặn dò con gái: “Nhìn kỹ vào, cố gắng học thật tốt, học được một phần thôi cũng đủ con dùng thoải mái!”

Chị Dương nhìn Trình Dao Dao nấu ăn liền biết tay nghề này phải học mấy chục năm mới được. Trình Dao Dao làm những món ăn cô chưa từng thấy bao giờ: “Dao Dao, cô không làm đồ ăn Trung Quốc à?”

“Không phải cô nói cục trưởng từ sống ở Vân Nam mười mấy năm, ông ấy thường nhắc đến đồ ăn của dân tộc Thái sao?” Trình Dao Dao cắt sả để ướp sườn: “Đây là món ăn của dân tộc Thái.”

Chị Dương khâm phục: “Cô giỏi thật đấy, biết làm cả đồ ăn Vân Nam nữa.”

Trình Dao Dao nghĩ thầm, tôi còn làm được cả đồ ăn Thái Lan đấy. Ở Vân Nam có rất nhiều dân tộc Thái sinh sống, họ thường cho nguyên liệu có mùi thơm vào đồ ăn, người ở đấy rất thích vị chua cay, có rất nhiều món giống đồ ăn ở Thái Lan. Đặc biệt là lẩu chua cay Vân Nam có hương vị giống canh Tom Yum. Trình Dao Dao nấu đồ ăn Thái sau đó pha chế khẩu vị giống đồ ăn Vân Nam cũng đủ lừa gạt mấy người này.

Trình Dao Dao mở nắp nồi khuấy đều canh, sau đó cho nước dừa vào, mùi hương lập tức thay đổi, vị chua cay gay mũi trở nên đậm đà mà không ngán.

Con gái nhỏ nhà chị Dương chạy vào: “Khách đến rồi!”

“Tôi đi chào hỏi khách.” Chị Dương dặn con gái lớn ở lại giúp đỡ, cô vội vàng chạy ra đằng trước chào hỏi khách khứa.

Trình Dao Dao thở sâu, tay chiên sườn lợn cũng run rẩy. Đây là lần đầu tiên cô lo lắng đồ ăn của mình không thể lay động người khác… Cô cố gắng bình tĩnh lại, xương sườn nhanh chóng vàng giòn, cây sả xanh cũng khô dần, trong không khí tràn ngập mùi chanh.

Trình Dao Dao đổ sườn chiên lên đĩa, sau đó xếp mấy lát chanh ở xung quanh, trêи cùng cắm một ngọn bạc hà màu xanh nhạt. Cô nói với con gái của chị Dương: “Em bê ra ngoài đi.”

Xương sườn chiên, thịt xào dừa, tôm chiên sả, nộm gà xé nhỏ, thịt bò cuộn lá bạc hà, dầu gà tung,… Từng món được bê lên, chị Dương và hai con loay hoay chân không chạm đất, Trình Dao Dao muốn hỏi tình hình thế nào cũng không được.

Hơn nửa ngày, chị Dương mới quay về, cô uống hết một chén trà: “Mệt chết tôi rồi.”

Trình Dao Dao vội hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”

Chị Dương cười nói: “Khách rất thích! Họ nói mùi vị rất lạ, càng ăn càng nghiện! Đặc biệt là cục trưởng Từ, ông ấy liên tục hỏi tôi làm những món ăn này thế nào. Sao tôi dám nói thật chứ, tôi bảo tôi nghe nói ngài thích đồ ăn dân tộc Thái nên cố gắng học, ăn ngon hay không cũng là tấm lòng. Ông ấy rất hài lòng!”

Trình Dao Dao bình tĩnh lại, cô cười nói: “Vậy chuyện của tôi cũng không có vấn đề gì chứ?”

“Tôi khuyên cô đừng ôm hy vọng quá lớn.” Chị Dương nói: “Tôi vừa nghe thấy bọn họ gặp chuyện phiền toái, tâm tình đang kém lắm.”

Trình Dao Dao nói: “Tôi mặc kệ! Dù sao… Dù sao tôi cũng phải làm ra tất cả mọi chuyện.” Tạ Chiêu bị giam càng lâu càng có chuyện. Trình Dao Dao sờ cái ví nhỏ của mình, hôm nay cô sẽ dùng tất cả tài sản của mình, chỉ mong vị cục trưởng này tham tiền không tham sắc.

Chị Dương không làm Trình Dao Dao thất vọng, sau khi các vị khách về hết, cô giữ cục trưởng Từ ở lại một lúc, cô nói cô làm một phần cơm xoài đặc biệt để ông mang về cho vợ nếm thử. Cục trưởng Từ uống một ít rượu, ông ngồi ngây người, bỗng nhiên rèm cửa động đậy, có người đi ra.

Cục trưởng Từ ngẩng đầu lên, là một cô gái xinh đẹp như hoa, dáng người duyên dáng thướt tha, cục trưởng Từ lập tức tỉnh rượu: “Có ý gì?”

Trình Dao Dao nói luôn vào điểm chính: “Cục trưởng Từ, tôi có một chuyện muốn nhờ ngài giúp.”

Bây giờ cục trưởng Từ mới hiểu, hóa ra không phải muốn hại ông mắc sai lầm về tác phong, ông vừa yên lòng lại lập tức giận dữ: “Có chuyện gì chờ tôi đi làm thì nói, sao chị Dương lại làm hỏng quy định của mình vậy!”

“Ngài đừng trách chị Dương, là tôi nhờ chị ấy.” Trình Dao Dao vội vàng nói: “Cục trưởng Từ…”

Cục trưởng Từ nói: “Ở đây không có cục trưởng nào cả.”

Trình Dao Dao lập tức đổi giọng: “Bác Từ!”

Cục trưởng Từ suýt nữa không kiếm chế được, rất thông minh đấy, biết nâng vai vế của mình ông lên, chẳng nhẽ sợ ông mắc sai lầm trong tác phong sao?

Trình Dao Dao gọi: “Bác Từ, cháu thật sự có chuyện quan trọng muốn nhờ bác giúp.”

Người như Trình Dao Dao cầu xin sự giúp đỡ, có rất ít người có thể từ chối, ngay cả cục trưởng Từ giữ mình trong sạch cũng muốn nghe xem cô cầu xin chuyện gì: “Cô có chuyện gì?”

Trình Dao Dao kể hết mọi chuyện của Tạ Chiêu cho ông nghe, cô không nhắc tới chuyện vàng và vật liệu thép, cô chỉ nói Tạ Chiêu mới đến Thượng Hải thăm cô được vài ngày, sao có thể đi đầu cơ trục lợi bán dầu cua được? Nhất định là do đám người kia hại Tạ Chiêu!

Cục trưởng Từ nghe xong lập tức thay đổi vẻ mặt, ông quan sát Trình Dao Dao: “Dựa theo lời cô nói, người họ Tạ kia là…”

Trình Dao Dao lập tức nói: “Là người yêu của cháu!”

Cục trưởng Từ vừa nở nụ cười lập tức nhịn lại, ông nghiêm túc nói: “Lãnh đạo chúng tôi đều biết việc này, cũng đang bàn bạc. Cô nói cậu ra vô tội, cô có chứng cớ gì không?”

Trình Dao Dao giả bộ ngây thơ: “Chính là người khác vu oan anh ấy! Có một nhóm con nhà giàu ăn chơi, người dẫn đầu là Từ Nam Phương, bọn họ và Tạ Chiêu xích mích với nhau, họ tìm người bắt anh ấy!”

Lúc này cục trưởng Từ chấn động: “Cô nói người dẫn đầu… tên là gì?”

“…” Trình Dao Dao thấy sắc mặt cục trưởng Từ không đúng, Từ Nam Phương cũng họ Từ, chẳng lẽ bọn họ là… Cô không do dự chút nào bán đứng Từ Nam Phương: “Từ Nam Phương! Thực ra anh ta… Thực ra anh ta đối với cháu… Cho nên anh ta cố ý nhằm vào Tạ Chiêu.”

Cục trưởng Từ vỗ đùi, bỗng nhiên ông đứng dậy đi ra ngoài.

Trình Dao Dao vội vàng móc ví nhỏ ra: “Bác Từ! Người yêu của cháu…”

Cục trưởng Từ xua tay: “Chúng ta sẽ xử lý công bằng! Cô chờ tin tức đi, đừng đi khắp nơi dính líu vào!”

“Này!”

Trình Dao Dao còn muốn đuổi theo, chị Dương chạy ra kéo cô lại: “Đừng hỏi nữa, chờ tin tức đi.”

Trình Dao Dao vẫn không yên lòng: “Tôi còn chưa đưa tiền cho ông ấy nữa.”

Chị Dương cười mắng: “Người ta là quan to, họ cần chỗ tiền đó của cô sao? Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, cục trưởng Từ không nhận quà cáp đâu! Ôi trời, tôi đã gói kỹ cơm xoài rồi, tôi phải đưa cho cục trưởng Từ đã!”

Chị Dương đuổi theo để Trình Dao Dao một mình bồn chồn, rốt cuộc cục trưởng Từ có ý gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook