Chương 39: Chuyển vào Tạ gia
Đường Tô
07/08/2020
Editor: Trâu lười
“Nặc Nặc!” Thẩm Yến kịp thời lao ra kéo Trình Dao Dao về phía sau lưng, hai tay nắm chắc bả vai Trình Nặc Nặc: “Em làm sao vậy?”
“Thả em ra! Anh lại che bảo vệ cô ta, anh lại bảo vệ cô ta!” Trình Nặc Nặc không quan tâm ai với ai, móng tay hung hăng cào vào mặt Thẩm Yến.
Trình Dao Dao kinh sợ kêu lên, trên mặt Thẩm yến xuất hiện bốn vết cào đỏ rực, da thịt rách ra, có thể thấy được Trình Nặc Nặc xuống tay độc ác.
Nếu một bàn tay này cào vào mặt mình, Trình Dao Dao không dám tưởng tượng…
Thẩm Yến cũng ngây ngẩn cả người, đến khi chất lỏng ấm áp chảy xuống, hắn mới không thể tin nói : « Nặc Nặc, em ra tay với anh ? »
Trình Nặc Nặc ngồi co quắp dưới đất, căn bản không để ý tới Thẩm Yến. Cô nắm chặt khối ngọc bội trong tay. Ngọc bội càng ngày càng ảm đạm, dường như đã mất đi sinh mạng, mặt ngoài có từng vết rạn nứt. Càng quan trọng hơn là, cô không thể gọi được linh tuyền ra.
Linh tuyền là chỗ dựa lớn nhất của Trình Nặc Nặc, nếu không có linh tuyền, cô nên làm gì?
Trương Hiểu Phong gặp phải tai bay vạ gió, vết thương trên mu bàn tay cũng không nhẹ, Hàn Nhân tức giận nói: “Trình Nặc Nặc có phải bị bệnh chó điên rồi không? Bên trong móng tay cũng không biết có vi khuẩn bệnh gì không!”
Trình Dao Dao lặng lẽ thêm nước linh tuyền, giúp Trương Hiểu Phong băng bó vết thương lại.
Bị Trình Nặc Nặc náo loạn, tâm tình mọi người không quá tốt.
Vẫn là Trình Dao Dao xung phong nhận việc, nấu một nồi mì sợi lớn. Bột Phú Cường làm mì sợi trắng như tuyết, chỉ cần thêm chút muối và hành lá, trộn lẫn với mì sợi, mặc dù không cần dầu mỡ cũng làm nước bọt mọi người chảy ròng.
Mọi người ăn như hổ đói, chuyện Trình Nặc Nặc nổi điên làm mọi người lo lắng cũng tan thành mây khói. Chỉ có Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc không ăn cơm, cũng không ai để ý tới. Ăn xong một bàn cơm giải thể, nhóm thanh niên trí thức bê bọc đồ của mình, lần lượt rời ký túc xá tạm thời này.
Hành lý của Trình Dao Dao cũng không ít, một cái rương bằng tre, đầy đồ vật linh tinh, còn có một cái chăn. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong giúp cô đem đến đầu ngõ phía đông của thôn, Trình Dao Dao để các cô thả xuống rời đi. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ở nhà Lâm Đại Phú và nhà Lâm Đại Quân, ở hướng khác.
Hai người vừa đi, thanh niên đã sớm chờ ở đầu ngõ đi tới, dễ dàng cầm hành lý mà ba cô gái cùng khiêng mới đi được, dẫn đầu đi về phía ngõ nhỏ.
Khuôn mặt Tạ Tam luôn lạnh nhạt, ánh mắt rơi trên đôi môi của Trình Dao Dao hơi dừng lại liền chuyển đi, vội vàng nóng bỏng giống dã thũ trong ngõ tối đêm qua dường như chỉ là ảo giác, trời sáng lên liền mất hút.
Ngõ nhỏ lát đá xanh dài hẹp, ánh nắng dường như quên mất nơi này, bên trên tường đất đầy rêu xanh, mọc ra cỏ Long Nha và hoa Hải Đường màu hồng nhạt. Tạ Tam đi trước, Trình Dao Dao ôm bao quần áo nhỏ đi phía sau.
Trong ngõ nhỏ thỉnh thoảng có mấy người phụ nữ ngồi bện giày cỏ hoặc xâu hạt châu, cười chào hỏi Trình Dao Dao: “Cô chính là thanh niên trí thức Trình muốn ở Tạ gia sao?”
Trình Dao Dao cũng cười nói với các cô: “Đúng vậy, tôi…
Tạ Tam trầm giọng cắt ngang lời cô: “Đi thôi!”
Trình Dao Dao giật nảy mình, Tạ Tam chưa bao giờ dùng giọng nói này nói chuyện với cô, càng đừng nói đến trước mặt người khác, khuôn mặt nhỏ lập tức biến sắc. Rơi vào trong mắt người khác, Trình Dao Dao giống như một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp quý giá, bị Tạ Tam dọa đến mặt biến sắc, vô cùng đáng thương.
Trình Dao Dao bẹp miệng, dù thế nào cũng nhịn không náo loạn tại chỗ, chỉ đi theo Tạ Tam về phía trước.
Ngõ nhỏ càng đi càng yên tĩnh, xung quanh không có ai. Tạ Tam vẫn không quay đầu nhìn cô một chút. Trình Dao Dao càng đi càng chậm, cuối cùng dừng lại không chịu đi, nhìn chằm chằm hoa hải đường chui từ vách tường ra.
Tạ Tam cuối cùng cũng quay đầu lại, đã nhìn thấy Trình Dao Dao như tượng trừng mắt nhìn bờ tường, nhìn theo ánh mắt cô, nói: “Em thích hoa hải đường à? Trong nhà cũng có.”
“Em ghét hoa hải đường nhất!” Trình Dao Dao xoay đầu qua một bên, tức giận nói.
Tạ Tam thản nhiên nói: “Vậy về nhà thôi.”
“…” Miệng Trình Dao Dao càng vểnh lên cao. Ôm bao quần áo nhỏ, đá lẹt xẹt đi theo phía sau Tạ Tam, rất giống cô vợ nhỏ bị ức hiếp. Lòng Tạ Tam như sắt, cũng không quay đầu lại, mang theo cô vòng qua một đầu lại một đầu ngõ hẻm, rốt cuộc dừng lại.
Trình Dao Dao giương mắt, thế nhưng là một chỗ bỏ hoang, mặt tường đã sụp đổ một nửa, nghi ngờ quên tức giận: “Anh ở đây?”
Trước mắt tối sầm lại, Tạ Ba để đổ xuống đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, vành mắt Trình Dao Dao đỏ đỏ lọt vào trong mắt hắn.
“Bỏ ra!” Tính tình Trình Dao Dao nóng lên, dùng sức đạp đầu gối hắn, trên quần Tạ Tam lập tức thêm một dấu chân.
Tạ Tam không tránh, nắm lấy hai tay Trình Dao Dao, thấp giọng nói: “Làm sao?… Đừng khóc.”
Lúc đầu Trình Dao Dao giương nanh múa vuốt ồn ào, nghe được Tạ Tam nói, giọng nói nghẹn ngào lập tức xông ra: “Em mới không cần anh để ý đến em! Sao anh lại hung dữ với em! Em mới đến nhà anh, anh liền hung dữ với em!”
“… Không có.” Tạ Tam vụng về xoa mặt Trình Dao Dao, ngón tay hắn thô ráp, xoa qua gương mặt trắng nõn lưu lại một mảnh đỏ: “Không hung dữ với em.”
“Chính anh hung dữ! Còn ở trước mặt mấy người kia.” Trình Dao Dao buồn từ lúc đó đến giờ, chỉ vào Tạ Tam tố cáo: “Anh còn không để ý đến em. Từ lúc gặp mặt lúc nãy anh liền không để ý đến em!”
“Không phải không để ý đến em. Những người kia… Quan hệ không tốt với nhà anh.” Miệng lưỡi Tạ Tam vụng về, không giỏi nói những điều hay, lấy áo choàng ngắn lau mặt cho Trình Dao Dao, nước mắt nóng ướt thấm vào áo choàng ngắn, làm hắn luống cuống.
Phía sau ngõ nhỏ đều có ánh mắt dõi theo, càng không thiếu lời đâm chọc, lời đồn nhảm giết người, không ai có thể trải nghiệm so với Tạ Tam. Hắn chỉ không muốn Trình Dao Dao rơi vào hoàn cảnh này, lại không nghĩ sẽ làm cô khóc.
Tạ Tam thử ôm vòng eo mềm mại của Trình Dao Dao, gặp phải móng vuốt hung hăng của Trình Dao Dao. Đau đớn kích thích giác quan, giấc mơ đêm qua hiện ra trước mắt, Tạ Tam bỗng nhiên giữ lấy hai tay cô, giống như bắt một con mồi có da lông xinh đẹp quý giá vây trong ngực.
Tạ Tam dán vào vành tai nhỏ xinh, nghiêm túc lặp lại: “Không phải, không phải không để ý đến em.”
Tiếng nói trầm thấp rơi vào trong tai, Trình Dao Dao dần dần được vuốt lông, cường điệu: “Vậy về sau cũng không cho phép anh hung dữ với em.”
“…” Tạ Tam cố gắng nhớ lại, hay bị Trình Dao Dao hung hăng đạp một cước giúp hắn nhớ lại, giờ mới hiểu câu “Đi thôi” giọng nói hơi nặng, đại tiểu thư không thể chấp nhận.
Khóe mắt Trình Dao Dao ửng đỏ, chiếu đến nốt ruồi dưới đuôi mắt, vô cùng xinh đẹp. Đôi môi đỏ như hoa hồng bẹp lại, giống như bị ủy khuất rất lớn.
Tạ Tam hận không thể đưa cô vào trong ngực nhào nặn, giọng nói khàn khàn: “Về sau sẽ không.”
Vòng eo cong lên chống cự của Trình Dao Dao như mèo lúc này mới chậm rãi mềm nhũn, được Tạ Tam ôm trong ngực vuốt lông. Thể lực Tạ Tam kinh người, ôm cô ngồi lên khuỷu tay như trẻ con, vụng về đong đưa.
Môi anh đào của Trình Dao Dao vểnh lên nói: “Cao một chút nữa.”
Tạ Tam liền nâng cô cao hơn một chút, quay một vòng. Trong trí nhớ của Trình Dao Dao, lúc 5 tuổi được bố bế như này, cô ở trên cao nhìn gương mặt vừa đẹp trai vừa ngu ngốc của Tạ Tam, bên môi hiện lên nụ cười ngọt ngào, ra lệnh: “Buông em xuống.”
Tạ Tam nhẹ nhàng để cô xuống đất, Trình Dao Dao kiễng chân, hôn một cái lên môi hắn. Nụ hôn rất nhẹ, rất mềm, không mang theo hương vị tình dục nào, không đợi Tạ Tam phản ứng liền chui vào trong ngực hắn, che giấu gương mặt đỏ lên.
Tạ Tam để cằm trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hoa nhài bên trong mái tóc trơn mềm như tơ lụa, đầu óc trống rỗng một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Bao yếu ớt còn chưa bước vào cửa, đã muốn mạng của hắn.
(Bao yếu ớt ý chỉ Dao Dao yếu ớt mềm mại, cách gọi thân mật của Tạ Tam.)
Bao yếu ớt làm mưa làm gió trên đầu Tạ Tam vừa vào cửa lại thay đổi bộ dáng. Trình Dao Dao ngượng ngùng đứng giữa sân, chào hỏi bà Tạ: “Cháu chào bạ ạ.”
Trong sách miêu tả qua nơi ở của địa chủ, lần đầu tiên xuất hiện chân thật trước mắt Trình Dao Dao.
Nền lát gạch xanh, gỗ cây nhãn làm xà nhà, mái ngói cong lên, khung trang trí (các ô vuông trên trần các cung điện) khắc đầy hình vẽ tinh tế, may mắn. Nơi này đã từng là một gia đình lớn, còn có đứa ở và hầu nữ vội vàng tới lui, duy trì trật tự và sự phát triển của tòa nhà.
Bây giờ phồn hoa đã mất, toàn nhà này đã mất đi người và tiền tài để duy trì, không thể tránh né thất bại.
Phòng trống rộng lớn, bàn ghế bằng gỗ đơn xơ không hợp với căn phòng. Lúc mới vào sân vườn nhà cửa đều được quét dọn sạch sẽ, có một chum đựng nước to. Dưới cửa sổ phòng bếp treo mấy xâu củ tỏi và ớt.
Một vườn rau trong góc sân trồng hánh lá và rau cải thìa, còn có hàng rào tre quây một vòng xung quanh, bên trong vòng tròn có 3 con gà mái. Ngoài ra có một đống củi chồng chất, bên trên rải bạt chống nước rơi vào.
Cả sân phát ra hơi thở nghèo nàn, an phận sống qua ngày.
Lúc Trình Dao Dao tò mò xem xét sân vườn, bà Tạ cũng tinh tế dò xét qua Trình Dao Dao. Ánh mắt sạch sẽ, giữa lông mày lộ ra tia cao ngạo, cô tự nhiên có vốn liếng để cao ngạo. Xinh đẹp như vậy, vui buồn lẫn lộn, mội cái nhăn mày một nụ cười đều xinh đẹp, có lý do gì không kiêu ngạo? Người đời cũng sẽ tự ủng hộ, nâng cô lên đến đỉnh.
Trình Dao Dao bị bà Tạ đánh giá, mím môi nở nụ cười ngọt ngào, lại nói một tiếng: “Tạ nãi nãi, cháu tên là Trình Dao Dao, là thanh niên trí thức tới từ Thượng Hải. Về sau cháu sẽ ở nhà bà, làm phiền nhiều ạ.”
Từ nhỏ cô đi theo ông bà ngoại, đặc biệt biết cách nói chuyện với người già, nhưng bị bà Tạ nhìn chằm chằm, trong lòng cô sinh ra một tia lo lắng không yên, quay đầu nhìn Tạ Tam.
Tạ Tam lập tức nói: “Bà nội, chúng ta để đồ vào phòng trước đã.”
Bà Tạ nheo mắt, giọng nói của cháu trai nhà mình, đúng là… Bà thở dài nặng nề, nói: “Chiêu ca nhi, sắp xếp đồ tốt rồi thì đến phòng bà một chút.”
Tạ Tam dẫn Trình Dao Dao đến phòng phía đông, đẩy cửa có chạm khắc hoa văn kẻ ô ra, lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Mặt tường xung quanh phòng được lau sạch sẽ, bày một cái giường gỗ và một cái bàn, mặt đất được lát gạch xanh cũng được lau sáng loáng. Tạ Phi đang lau bàn, thấy Trình Dao Dao liền bỏ khăn lau xuống, mừng rỡ chào đón: “Chị Dao Dao, chị đã đến!”
“Ừm!” Trình Dao Dao thấy Tạ Phi nhiệt liệt hoan nghênh, nụ cười bên môi sâu một chút.
Tạ Phi rất cao hứng, giống như con bướm nhỏ bay quanh Trình Dao Dao, có lẽ ở trong nhà mình, cũng không ngượng ngùng như vậy, lôi kéo Trình Dao Dao nói: “Hôm qua anh trai dọn dẹp cả đêm, chị Dao Dao chị đến xem đi.”
“Tiểu Phi.” Tạ Tam ngắt lời Tạ Phi, trên gương mặt bị vạch trần mất tự nhiên: “Em giúp đỡ sắp xếp đồ đạc đi.”
Tạ Phi le lưỡi, trao đổi ánh mắt mang theo ý cười với Trình Dao Dao, ôm chăn của Trình Dao Dao thành thạo trải ra giường.
Lúc này Tạ Tam mới cúi đầu nhìn Trình Dao Dao, giọng nói mềm mại: “Em thu dọn trước đi, anh đi vào phòng bà nội đã.”
“Chờ một chút.” Trình Dao Dao kéo vạt áo hắn, nhỏ giọng nói: “Bà nội không muốn em đến đúng không?”
“Sẽ không.” Tạ Tam đã lĩnh giáo lòng dạ hẹp hòi của bao yếu ớt, chăm chú nói: “Đừng đoán mò, chờ anh quay lại.”
Tạ Tam đi ra.
Tạ Phi trải chăn màn tốt rồi, nói: “Chị Dao Dao, chị xem cái chiếu này là anh em bện cho chị, có đẹp không?”
“Nặc Nặc!” Thẩm Yến kịp thời lao ra kéo Trình Dao Dao về phía sau lưng, hai tay nắm chắc bả vai Trình Nặc Nặc: “Em làm sao vậy?”
“Thả em ra! Anh lại che bảo vệ cô ta, anh lại bảo vệ cô ta!” Trình Nặc Nặc không quan tâm ai với ai, móng tay hung hăng cào vào mặt Thẩm Yến.
Trình Dao Dao kinh sợ kêu lên, trên mặt Thẩm yến xuất hiện bốn vết cào đỏ rực, da thịt rách ra, có thể thấy được Trình Nặc Nặc xuống tay độc ác.
Nếu một bàn tay này cào vào mặt mình, Trình Dao Dao không dám tưởng tượng…
Thẩm Yến cũng ngây ngẩn cả người, đến khi chất lỏng ấm áp chảy xuống, hắn mới không thể tin nói : « Nặc Nặc, em ra tay với anh ? »
Trình Nặc Nặc ngồi co quắp dưới đất, căn bản không để ý tới Thẩm Yến. Cô nắm chặt khối ngọc bội trong tay. Ngọc bội càng ngày càng ảm đạm, dường như đã mất đi sinh mạng, mặt ngoài có từng vết rạn nứt. Càng quan trọng hơn là, cô không thể gọi được linh tuyền ra.
Linh tuyền là chỗ dựa lớn nhất của Trình Nặc Nặc, nếu không có linh tuyền, cô nên làm gì?
Trương Hiểu Phong gặp phải tai bay vạ gió, vết thương trên mu bàn tay cũng không nhẹ, Hàn Nhân tức giận nói: “Trình Nặc Nặc có phải bị bệnh chó điên rồi không? Bên trong móng tay cũng không biết có vi khuẩn bệnh gì không!”
Trình Dao Dao lặng lẽ thêm nước linh tuyền, giúp Trương Hiểu Phong băng bó vết thương lại.
Bị Trình Nặc Nặc náo loạn, tâm tình mọi người không quá tốt.
Vẫn là Trình Dao Dao xung phong nhận việc, nấu một nồi mì sợi lớn. Bột Phú Cường làm mì sợi trắng như tuyết, chỉ cần thêm chút muối và hành lá, trộn lẫn với mì sợi, mặc dù không cần dầu mỡ cũng làm nước bọt mọi người chảy ròng.
Mọi người ăn như hổ đói, chuyện Trình Nặc Nặc nổi điên làm mọi người lo lắng cũng tan thành mây khói. Chỉ có Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc không ăn cơm, cũng không ai để ý tới. Ăn xong một bàn cơm giải thể, nhóm thanh niên trí thức bê bọc đồ của mình, lần lượt rời ký túc xá tạm thời này.
Hành lý của Trình Dao Dao cũng không ít, một cái rương bằng tre, đầy đồ vật linh tinh, còn có một cái chăn. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong giúp cô đem đến đầu ngõ phía đông của thôn, Trình Dao Dao để các cô thả xuống rời đi. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong ở nhà Lâm Đại Phú và nhà Lâm Đại Quân, ở hướng khác.
Hai người vừa đi, thanh niên đã sớm chờ ở đầu ngõ đi tới, dễ dàng cầm hành lý mà ba cô gái cùng khiêng mới đi được, dẫn đầu đi về phía ngõ nhỏ.
Khuôn mặt Tạ Tam luôn lạnh nhạt, ánh mắt rơi trên đôi môi của Trình Dao Dao hơi dừng lại liền chuyển đi, vội vàng nóng bỏng giống dã thũ trong ngõ tối đêm qua dường như chỉ là ảo giác, trời sáng lên liền mất hút.
Ngõ nhỏ lát đá xanh dài hẹp, ánh nắng dường như quên mất nơi này, bên trên tường đất đầy rêu xanh, mọc ra cỏ Long Nha và hoa Hải Đường màu hồng nhạt. Tạ Tam đi trước, Trình Dao Dao ôm bao quần áo nhỏ đi phía sau.
Trong ngõ nhỏ thỉnh thoảng có mấy người phụ nữ ngồi bện giày cỏ hoặc xâu hạt châu, cười chào hỏi Trình Dao Dao: “Cô chính là thanh niên trí thức Trình muốn ở Tạ gia sao?”
Trình Dao Dao cũng cười nói với các cô: “Đúng vậy, tôi…
Tạ Tam trầm giọng cắt ngang lời cô: “Đi thôi!”
Trình Dao Dao giật nảy mình, Tạ Tam chưa bao giờ dùng giọng nói này nói chuyện với cô, càng đừng nói đến trước mặt người khác, khuôn mặt nhỏ lập tức biến sắc. Rơi vào trong mắt người khác, Trình Dao Dao giống như một đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp quý giá, bị Tạ Tam dọa đến mặt biến sắc, vô cùng đáng thương.
Trình Dao Dao bẹp miệng, dù thế nào cũng nhịn không náo loạn tại chỗ, chỉ đi theo Tạ Tam về phía trước.
Ngõ nhỏ càng đi càng yên tĩnh, xung quanh không có ai. Tạ Tam vẫn không quay đầu nhìn cô một chút. Trình Dao Dao càng đi càng chậm, cuối cùng dừng lại không chịu đi, nhìn chằm chằm hoa hải đường chui từ vách tường ra.
Tạ Tam cuối cùng cũng quay đầu lại, đã nhìn thấy Trình Dao Dao như tượng trừng mắt nhìn bờ tường, nhìn theo ánh mắt cô, nói: “Em thích hoa hải đường à? Trong nhà cũng có.”
“Em ghét hoa hải đường nhất!” Trình Dao Dao xoay đầu qua một bên, tức giận nói.
Tạ Tam thản nhiên nói: “Vậy về nhà thôi.”
“…” Miệng Trình Dao Dao càng vểnh lên cao. Ôm bao quần áo nhỏ, đá lẹt xẹt đi theo phía sau Tạ Tam, rất giống cô vợ nhỏ bị ức hiếp. Lòng Tạ Tam như sắt, cũng không quay đầu lại, mang theo cô vòng qua một đầu lại một đầu ngõ hẻm, rốt cuộc dừng lại.
Trình Dao Dao giương mắt, thế nhưng là một chỗ bỏ hoang, mặt tường đã sụp đổ một nửa, nghi ngờ quên tức giận: “Anh ở đây?”
Trước mắt tối sầm lại, Tạ Ba để đổ xuống đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, vành mắt Trình Dao Dao đỏ đỏ lọt vào trong mắt hắn.
“Bỏ ra!” Tính tình Trình Dao Dao nóng lên, dùng sức đạp đầu gối hắn, trên quần Tạ Tam lập tức thêm một dấu chân.
Tạ Tam không tránh, nắm lấy hai tay Trình Dao Dao, thấp giọng nói: “Làm sao?… Đừng khóc.”
Lúc đầu Trình Dao Dao giương nanh múa vuốt ồn ào, nghe được Tạ Tam nói, giọng nói nghẹn ngào lập tức xông ra: “Em mới không cần anh để ý đến em! Sao anh lại hung dữ với em! Em mới đến nhà anh, anh liền hung dữ với em!”
“… Không có.” Tạ Tam vụng về xoa mặt Trình Dao Dao, ngón tay hắn thô ráp, xoa qua gương mặt trắng nõn lưu lại một mảnh đỏ: “Không hung dữ với em.”
“Chính anh hung dữ! Còn ở trước mặt mấy người kia.” Trình Dao Dao buồn từ lúc đó đến giờ, chỉ vào Tạ Tam tố cáo: “Anh còn không để ý đến em. Từ lúc gặp mặt lúc nãy anh liền không để ý đến em!”
“Không phải không để ý đến em. Những người kia… Quan hệ không tốt với nhà anh.” Miệng lưỡi Tạ Tam vụng về, không giỏi nói những điều hay, lấy áo choàng ngắn lau mặt cho Trình Dao Dao, nước mắt nóng ướt thấm vào áo choàng ngắn, làm hắn luống cuống.
Phía sau ngõ nhỏ đều có ánh mắt dõi theo, càng không thiếu lời đâm chọc, lời đồn nhảm giết người, không ai có thể trải nghiệm so với Tạ Tam. Hắn chỉ không muốn Trình Dao Dao rơi vào hoàn cảnh này, lại không nghĩ sẽ làm cô khóc.
Tạ Tam thử ôm vòng eo mềm mại của Trình Dao Dao, gặp phải móng vuốt hung hăng của Trình Dao Dao. Đau đớn kích thích giác quan, giấc mơ đêm qua hiện ra trước mắt, Tạ Tam bỗng nhiên giữ lấy hai tay cô, giống như bắt một con mồi có da lông xinh đẹp quý giá vây trong ngực.
Tạ Tam dán vào vành tai nhỏ xinh, nghiêm túc lặp lại: “Không phải, không phải không để ý đến em.”
Tiếng nói trầm thấp rơi vào trong tai, Trình Dao Dao dần dần được vuốt lông, cường điệu: “Vậy về sau cũng không cho phép anh hung dữ với em.”
“…” Tạ Tam cố gắng nhớ lại, hay bị Trình Dao Dao hung hăng đạp một cước giúp hắn nhớ lại, giờ mới hiểu câu “Đi thôi” giọng nói hơi nặng, đại tiểu thư không thể chấp nhận.
Khóe mắt Trình Dao Dao ửng đỏ, chiếu đến nốt ruồi dưới đuôi mắt, vô cùng xinh đẹp. Đôi môi đỏ như hoa hồng bẹp lại, giống như bị ủy khuất rất lớn.
Tạ Tam hận không thể đưa cô vào trong ngực nhào nặn, giọng nói khàn khàn: “Về sau sẽ không.”
Vòng eo cong lên chống cự của Trình Dao Dao như mèo lúc này mới chậm rãi mềm nhũn, được Tạ Tam ôm trong ngực vuốt lông. Thể lực Tạ Tam kinh người, ôm cô ngồi lên khuỷu tay như trẻ con, vụng về đong đưa.
Môi anh đào của Trình Dao Dao vểnh lên nói: “Cao một chút nữa.”
Tạ Tam liền nâng cô cao hơn một chút, quay một vòng. Trong trí nhớ của Trình Dao Dao, lúc 5 tuổi được bố bế như này, cô ở trên cao nhìn gương mặt vừa đẹp trai vừa ngu ngốc của Tạ Tam, bên môi hiện lên nụ cười ngọt ngào, ra lệnh: “Buông em xuống.”
Tạ Tam nhẹ nhàng để cô xuống đất, Trình Dao Dao kiễng chân, hôn một cái lên môi hắn. Nụ hôn rất nhẹ, rất mềm, không mang theo hương vị tình dục nào, không đợi Tạ Tam phản ứng liền chui vào trong ngực hắn, che giấu gương mặt đỏ lên.
Tạ Tam để cằm trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hoa nhài bên trong mái tóc trơn mềm như tơ lụa, đầu óc trống rỗng một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.
Bao yếu ớt còn chưa bước vào cửa, đã muốn mạng của hắn.
(Bao yếu ớt ý chỉ Dao Dao yếu ớt mềm mại, cách gọi thân mật của Tạ Tam.)
Bao yếu ớt làm mưa làm gió trên đầu Tạ Tam vừa vào cửa lại thay đổi bộ dáng. Trình Dao Dao ngượng ngùng đứng giữa sân, chào hỏi bà Tạ: “Cháu chào bạ ạ.”
Trong sách miêu tả qua nơi ở của địa chủ, lần đầu tiên xuất hiện chân thật trước mắt Trình Dao Dao.
Nền lát gạch xanh, gỗ cây nhãn làm xà nhà, mái ngói cong lên, khung trang trí (các ô vuông trên trần các cung điện) khắc đầy hình vẽ tinh tế, may mắn. Nơi này đã từng là một gia đình lớn, còn có đứa ở và hầu nữ vội vàng tới lui, duy trì trật tự và sự phát triển của tòa nhà.
Bây giờ phồn hoa đã mất, toàn nhà này đã mất đi người và tiền tài để duy trì, không thể tránh né thất bại.
Phòng trống rộng lớn, bàn ghế bằng gỗ đơn xơ không hợp với căn phòng. Lúc mới vào sân vườn nhà cửa đều được quét dọn sạch sẽ, có một chum đựng nước to. Dưới cửa sổ phòng bếp treo mấy xâu củ tỏi và ớt.
Một vườn rau trong góc sân trồng hánh lá và rau cải thìa, còn có hàng rào tre quây một vòng xung quanh, bên trong vòng tròn có 3 con gà mái. Ngoài ra có một đống củi chồng chất, bên trên rải bạt chống nước rơi vào.
Cả sân phát ra hơi thở nghèo nàn, an phận sống qua ngày.
Lúc Trình Dao Dao tò mò xem xét sân vườn, bà Tạ cũng tinh tế dò xét qua Trình Dao Dao. Ánh mắt sạch sẽ, giữa lông mày lộ ra tia cao ngạo, cô tự nhiên có vốn liếng để cao ngạo. Xinh đẹp như vậy, vui buồn lẫn lộn, mội cái nhăn mày một nụ cười đều xinh đẹp, có lý do gì không kiêu ngạo? Người đời cũng sẽ tự ủng hộ, nâng cô lên đến đỉnh.
Trình Dao Dao bị bà Tạ đánh giá, mím môi nở nụ cười ngọt ngào, lại nói một tiếng: “Tạ nãi nãi, cháu tên là Trình Dao Dao, là thanh niên trí thức tới từ Thượng Hải. Về sau cháu sẽ ở nhà bà, làm phiền nhiều ạ.”
Từ nhỏ cô đi theo ông bà ngoại, đặc biệt biết cách nói chuyện với người già, nhưng bị bà Tạ nhìn chằm chằm, trong lòng cô sinh ra một tia lo lắng không yên, quay đầu nhìn Tạ Tam.
Tạ Tam lập tức nói: “Bà nội, chúng ta để đồ vào phòng trước đã.”
Bà Tạ nheo mắt, giọng nói của cháu trai nhà mình, đúng là… Bà thở dài nặng nề, nói: “Chiêu ca nhi, sắp xếp đồ tốt rồi thì đến phòng bà một chút.”
Tạ Tam dẫn Trình Dao Dao đến phòng phía đông, đẩy cửa có chạm khắc hoa văn kẻ ô ra, lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Mặt tường xung quanh phòng được lau sạch sẽ, bày một cái giường gỗ và một cái bàn, mặt đất được lát gạch xanh cũng được lau sáng loáng. Tạ Phi đang lau bàn, thấy Trình Dao Dao liền bỏ khăn lau xuống, mừng rỡ chào đón: “Chị Dao Dao, chị đã đến!”
“Ừm!” Trình Dao Dao thấy Tạ Phi nhiệt liệt hoan nghênh, nụ cười bên môi sâu một chút.
Tạ Phi rất cao hứng, giống như con bướm nhỏ bay quanh Trình Dao Dao, có lẽ ở trong nhà mình, cũng không ngượng ngùng như vậy, lôi kéo Trình Dao Dao nói: “Hôm qua anh trai dọn dẹp cả đêm, chị Dao Dao chị đến xem đi.”
“Tiểu Phi.” Tạ Tam ngắt lời Tạ Phi, trên gương mặt bị vạch trần mất tự nhiên: “Em giúp đỡ sắp xếp đồ đạc đi.”
Tạ Phi le lưỡi, trao đổi ánh mắt mang theo ý cười với Trình Dao Dao, ôm chăn của Trình Dao Dao thành thạo trải ra giường.
Lúc này Tạ Tam mới cúi đầu nhìn Trình Dao Dao, giọng nói mềm mại: “Em thu dọn trước đi, anh đi vào phòng bà nội đã.”
“Chờ một chút.” Trình Dao Dao kéo vạt áo hắn, nhỏ giọng nói: “Bà nội không muốn em đến đúng không?”
“Sẽ không.” Tạ Tam đã lĩnh giáo lòng dạ hẹp hòi của bao yếu ớt, chăm chú nói: “Đừng đoán mò, chờ anh quay lại.”
Tạ Tam đi ra.
Tạ Phi trải chăn màn tốt rồi, nói: “Chị Dao Dao, chị xem cái chiếu này là anh em bện cho chị, có đẹp không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.