Chương 212: Cường Cường đến thành phố.
Đường Tô
19/08/2021
“Xa Xôi” là chủ đề sốt dẻo nhất mùa hè này. Giá quần áo đắt, số lượng có hạn, nhưng vẫn ngăn được sự nhiệt tình của mấy cô gái.
Xa Xôi còn làm thêm sản phẩm mẫu chụp poster rồi dán bên ngoài cửa hàng và rạp chiếu phim xung quanh Thượng Hải, mấy cô gái đi qua đều dừng chân nhìn say mê.
Trình Dao Dao mời Mạnh Thư đến làm quản lý. Hai người từng hợp tác vui vẻ lúc ở đoàn làm phim “Xa Xôi”, Trình Dao Dao trả tiền lương cũng cao, Mạnh Thư tính toán cẩn thận rồi sảng kɧօáϊ từ chức, sau đó gia nhập cùng Trình Dao Dao.
Mạnh Thư giao thiệp rộng, rất nhiều con gái nhà quyền quý đưa danh thϊế͙p͙ cho cô để mua sản phẩm mới của nhãn hiệu Xa Xôi. Mạnh Thư mỉm cười nhận danh thϊế͙p͙ rồi dịu dàng dỗ dành họ, vừa quay đầu cô liền tìm Trình Dao Dao thúc giục cô bao giờ sản xuất mẫu mới.
Giọng nói đầu bên kia điện thoại mềm mại như vừa ngủ dậy: “Đừng vội. Còn thừa mấy bản vẽ mà.”
Mạnh Thư lật xem bản vẽ: “Chỉ còn 3,4 mẫu thôi. Không ra sản phẩm mới, cũng không sản xuất thêm mẫu cũ, cửa hàng của chúng ta sẽ bị rỗng một khoảng đấy!”
Trình Dao Dao nói: “Không có bản vẽ… Á Tạ Chiêu, anh đừng nghịch…”
Thanh âm bên kia lập tức biến mất, sau đó là một loạt tiếng sột xoạt, hô hấp của Trình Dao Dao gấp rút: “Mạnh Thư, cô yên tâm sắp xếp công nhân làm việc đi. Bản vẽ mới sẽ có ngay thôi… Này!”
Thanh âm “Tút, tút, tút” truyền đến, Mạnh Thư trợn mắt nhìn điện thoại, mặt cô đỏ bừng lên. Người trẻ tuổi mới kết hôn đúng là…
Điện thoại rơi trêи đất, Trình Dao Dao ngã vào lòng Tạ Chiêu, hai người lăn lộn một vòng. Một con mèo trắng đen giẫm lên điện thoại, nó nhảy lên bàn trang điểm, sau đó đẩy một cái lọ ra ngoài.
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao ngồi dậy, Trình Dao Dao lập tức chỉ vào con mèo nhỏ kia: “Em đứng lại đó cho chị! Đừng, đừng, đừng, đừng động vào cái đó!”
Móng vuốt của mèo nhỏ sờ vào lọ nước hoa, nó thử đẩy ra phía ngoài bàn.
Trình Dao Dao ngừng thở, cô khẩn trương nói: “Đừng… Ngoan nha, em buông ra…”
Mèo con ngoẹo đầu nhìn Trình Dao Dao, móng vuốt nhỏ buông lỏng ra. Đúng lúc Trình Dao Dao thở phào nhẹ nhõm, móng vuốt nhỏ vung lên, lọ nước hoa rơi xuống đất.
“Toang”, lọ nước hoa vỡ tan tành. Mùi hương nồng đậm bay khắp phòng làm con mèo nhỏ hắt xì mấy lần.
“Nước hoa của em!” Trình Dao Dao tức giận giậm chân: “Tạ Chiêu, anh quản mèo của anh đi! Đây là nước hoa Pháp đó, thế là xong rồi!”
Mèo con màu đen trắng không biết mình gây rắc rối, nó ngồi chồm hỗm trêи bàn trang điểm ɭϊếʍ móng vuốt. Đến khi bị Tạ Chiêu nắm gáy nhấc lên, nó còn giãy dụa kêu meo meo.
Trình Dao Dao nhấn cãi mũi nhỏ của nó: “Thảo nào người ta đều nói mèo trắng đen đều mắc bệnh tâm thần.”
Tạ Chiêu đồng ý tìm một con mèo trắng đen cho Trình Dao Dao, mấy ngày nay tìm khắp các chợ nhưng không có, cuối cùng trong nhà một nhân viên có mèo mới sinh con, mà trong đó có một con mèo đen trắng lông dài, đôi mắt xanh biếc cực kỳ đẹp. Không ngờ tính tình con mèo này lại điên cuồng như vậy, vừa ôm về nhà liền chạy khắp nơi, bây giờ nó còn làm vỡ lọ nước hoa yêu thích của Trình Dao Dao.
Tạ Chiêu thấy mèo con bị Trình Dao Dao bóp mặt nhe răng trợn mắt, hắn nói: “Em Dao Dao, xe lửa sắp đến rồi.”
“Hừ! Hôm nay tha cho em đấy.” Lúc này Trình Dao Dao mới nhớ tới việc chính, cô thả mèo con ra.
Trình Dao Dao chạy tới bàn trang điểm chải lại tóc, vừa rồi bị con mèo nhỏ làm loạn lên, quần áo và đầu tóc đều rối tung lên rồi. Tạ Chiêu thu dọn mảnh vỡ dưới đất, mèo con lập tức chạy đến gần, mùi nước hoa xông thẳng vào mũi nó, nó liền ngã nhào ra đất.
Tạ Chiêu vội vàng đỡ nó dậy, lông mèo con dính đầy nước hoa, nó hắt xì hơi liên tục.
Trình Dao Dao bật cười: “Đáng đời!”
Tạ Chiêu lấy khăn lau lông cho mèo con: “Mèo con chưa có tên.”
“Gọi là Phiền Phiền đi, lúc nào cũng gây phiền phức.” Trình Dao Dao đặt tên cho nó, cô nhìn gương thỏa mãn đứng dậy: “Đi thôi.”
Nhà ga Thượng Hải.
Nhà ga Thượng Hải là một trong những nhà ga có lượng khách đông nhất cả nước, bây giờ được sửa chữa lại đổi mới hoàn toàn, biển hiệu trêи sân ga sáng lấp lánh.
Hành khách xách hành ký vội vội vàng vàng nhưng quay đầu nhìn cô gái mặc váy trắng đứng trêи nhà ga kia, cô đeo khẩu trang cũng không che hết sự xinh đẹp đó.
Trình Dao Dao nhìn về phía cửa sổ xe: “Sao Tiểu Phi còn chưa đến?”
“Đừng vội.” Tạ Chiêu đỡ Trình Dao Dao, hắn im lặng kéo cô quay mặt về phía mình, lưng cô quay về phía đám người.
Hôm nay trời nóng Trình Dao dao chỉ mặc mộ cái váy trắng viền đen, vải vóc mềm mại ôm sát đường con yểu điệu thu hút rất nhiều ánh mắt nóng bỏng xung quanh.
Tạ Chiêu thở dài, chờ gặp Tiểu Phi hắn phải dặn em ấy không được may váy kiểu dáng này cho Trình Dao Dao nữa.
Ánh mắt Trình Dao Dao đối diện với hầu kết của Tạ Chiêu, cô có ý xấu thổi hơi lên cổ hắn: “Chờ Tiểu Phi tới, chúng ta dẫn em ấy đến nhà hàng của chị Dương ăn cơm đi.”
Hô hấp của Tạ Chiêu ngừng lại, hầu kết rung động, giọng nói trở nên khàn khàn: “Nghịch ngợm!”
Trình Dao Dao che miệng lại, đôi mắt hoa đào cong cong meo theo ý cười.
Đang trêu đùa nhau, tiếng nói như chim hoàng anh vang lên: “Anh, chị Dao Dao!”
Giọng nói vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng, không phải Tiểu Phi thì là ai, mấy tháng không gặp, Tạ Phi trưởng thành đẹp hơn nhiều. Cô mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly, hai bím tóc đen nhánh xõa trêи vai, cô cao hứng vẫy tay với Trình Dao Dao. Hoàng Lục xách hành lý dẫn mấy cô gái đi đến.
Trình Dao Dao chạy tới: “Tiểu Phi! Em tới lúc nào vậy? Sao vừa rồi chị không thấy em ở đâu cả?”
Tạ Phi nói: “Bọn em ở toa phía sau. Nhà ga Thượng Hải to quá đi, còn to hơn huyện Lâm An! Trêи đường đi rất tốt, xe lửa còn bán cơm trắng và thịt ba chỉ nữa. Chị Dao Dao, chị xem ai đến này!”
“Bạn cùng phòng của em nha, chị thấy họ rồi mà.” Trình Dao Dao cười nói.
Tạ Phi mở túi của mình ra: “Còn nó nữa!”
Mèo cam nhô cái đầu nhỏ ra, Cường Cường càng ngày càng mập, nó tùy tiện ngáp một cái.
“Cường Cường!” Trình Dao Dao vui vẻ xoa đầu Cường Cường: “Sao em mang nó đến?”
Cường Cường cọ tay Trình Dao Dao, nó kêu to: “Meo! Meo!”
Tạ Phi nói: “Nó tự chui vào túi của em, lúc em lên xe lửa rồi mới phát hiện ra nó.”
Tạ Chiêu nói: “Vớ vẩn, tý nữa anh phải gọi điện cho bà nội mới được. Chắc bà lo lắng lắm.”
Tuy nói như thế, Tạ Chiêu vẫn ôm Cường Cường vào lòng. Cường Cường kêu meo meo ghét bỏ Tạ Chiêu, nó nằm trêи cánh tay hắn ngủ tiếp.
Lúc này Tạ Phi mới kéo mấy cô gái đến giới thiệu lại với Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, đây là bạn cùng phòng của em, họ đi cùng em đến Thượng Hải.”
Mấy cô gái đều trắng nõn, cách ăn mặc cũng đẹp hơn mấy cô gái ở huyện nhỏ nhưng vừa tới thành phố nên còn khẩn trương xấu hổ. Lúc thấy Trình Dao Dao, họ hét ầm lên.
“Thẩm Ký Thu! Thẩm Ký Thu!”
Trình Dao Dao mỉm cười chào họ, cô nói: “Tôi nghe Tiểu Phi nhắc tới các cô rồi. Đi thôi, tôi và anh trai Tiểu Phi đặt một bàn ăn ở nhà hàng mời khách.”
Tạ Phi dẫn 5 người bạn đến đây, cộng thêm Trình Dao Dao, Tạ Chiêu và Hoàng Lục, mọi người gọi hai xe taxi đến nhà hàng.
Gia cảnh của Tôn Hiểu Lôi không tệ, cô luôn tự nhiên hào phóng nhưng lúc này cũng sợ ngây người nhìn xe taxi mới lạ, cô cẩn thận ngồi ở cuối xe.
Ở huyện Lâm An, bản thân có một chiếc xe đạp đã đủ náo động, mười ngày nửa tháng nhìn thấy ô tô bốn bánh đi qua có thể làm mọi người nói say sưa.
Không ngờ cô vừa đến Thượng Hải đã được ngồi trêи xe ô tô!
Trình Dao Dao cười nói: “Đây là xe taxi. Xe cho thuê, mấy đồng một lượt đi.”
Xe taxi là ngành dịch vụ mới có ở niên đại này, khởi hành với mức giá 2.8 đồng, đi từ 4km trở lên sẽ cộng thêm 2 mao/km. Ở Thượng Hải, ai có thể thuê xe taxi đi sẽ đứng trước cổng ngõ chào hỏi hàng xóm tạo danh tiếng.
Tạ Phi nghe thấy giá tiền thì hít sâu, cô nói nhỏ với Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, từ sau đừng đi xe này nữa. Chúng ta đi xe buýt đi, chỉ mất mấy mao tiền một lượt đi thôi.”
Trình Dao Dao cười khúc khích. Trêи xe còn có Tôn Hiểu Lôi nên cô không nói cho Tạ Phi biết anh trai em ấy cũng có cổ phần trong ngành dịch vụ thuê xe taxi này.
Hoàng Lục nói với Tạ Chiêu: “Anh Tạ, em giao người đến tay anh rồi đấy.”
Tạ Chiêu vỗ vai hắn: “Vất vả rồi. Trêи đường thuận lợi không?”
Hoàng Lục cao hứng nói: “Lần này may mắn, có một nhóm quân nhân giải phóng đi cùng toa xe nên trêи đường đi rất yên ổn. Mấy người em sắp xếp không cũng cần dùng đến!”
Mọi người ăn một bữa cơm phong phú ở Thượng Hải, Tạ Chiêu dẫn Hoàng Lục đến nhà máy. Trình Dao Dao dẫn Tạ Phi và mấy cô gái đến nhà nghỉ. Mấy cô gái đi đường mệt mỏi, họ đến nhà tắm công cộng tắm rửa xong liền đi ngủ luôn.
Trước khi ngủ, họ vẫn không quên lấy sổ ra đưa Trình Dao Dao ký tên.
Trình Dao Dao ký xong rồi dẫn Tạ Phi ra ngoài, ánh mắt Tạ Phi sáng long lanh: “Chị Dao Dao, bộ phim Xa Xôi rất nổi tiếng ở huyện Lâm An, lần nào chiếu cũng đầy ắp người. Đại đội còn xin bên trêи chiếu phim ở thôn chúng ta! Em xem 7 lần rồi! Lần nào xem cũng khóc!”
Trình Dao Dao đau đầu: “Bộ phim kia chiếu trong thôn chúng ta sao? Bà nội…”
Tạ Phi ngậm miệng, cô cẩn thận nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao khẩn trương: “Có phải bà nội không vui không? Chị biết mà…”
Ở nông thôn, chuyện to như hạt vừng cũng có thể nhai mấy ngày liền. Bây giờ bộ phin Xa Xôi nổi tiếng khắp cả nước, Trình Dao Dao có thể nghĩ tới sự rung động trong thôn Điềm Thủy. Bà Tạ luôn yêu cầu bọn họ phải khiêm tốn, chắc bà tức giận lắm.
Trình Dao Dao càng nghĩ càng lo lắng, Tạ Phi bật cười: “Ôi trời, em không giả bộ được nữa. Bà nội không tức giận đâu, bà rất thích xem phim “Xa Xôi”, bà nói phim rất hay. Bà còn nói chị Dao Dao ở trong phim rất đẹp.”
Trình Dao Dao che ngực, cô tức giận bóp má Tạ Phi: “Tiểu Phi, chị phát hiện em xấu xa hơn rồi. Em học ai hả?”
Ánh mắt Tạ Phi run lên, cô vội nói: “Làm gì học ai ạ! Đúng rồi, chị Dao Dao, đây là bản vẽ chị cần.”
Một chồng bản vẽ cho thấy sự chăm chỉ và thiến phú của Tạ Phi. Mấy tháng ngắn ngủi, Tạ Phi có thể thiết kế nhanh chóng như vậy, có mấy bản vẽ Trình Dao Dao rất thích, cô hận không thể sản xuất ngay bây giờ.
“Tiểu Phi, em đúng là thiên tài mà!”
Mặt Tạ Phi đỏ lên, cô vui vẻ nói: “Chị Dao Dao, em có chuyện muốn nhờ chị…”
Tạ Phi còn chưa mở miệng, Trình Dao Dao đã nói: “Chị biết em muốn nhờ việc gì. Em muốn chị giữ mấy người bạn của em lại đúng không?”
Tạ Phi vội nói: “Họ là nhóm công nhân bị giảm biên chế, bối cảnh trong nhà và thành phần không tốt nên phải nghỉ việc.”
Từ lúc nền kinh tế tư nhân phát triển, xí nghiệp quốc danh dần dần sụp đổ. Hiệu quả và lợi ích của xưởng may lúc trước Tạ Phi làm càng ngày càng kém, phần lớn công nhận đều bị đuổi việc.
Một số người có quan hệ hoặc tay nghề tốt đều được nhà máy tư nhân tuyển về, có người tâm tư linh hoạt mở một tiệm may nhỏ trêи đường may quần áo cho người ta, nhưng huyện Lâm An nho nhỏ không cần nhiều thợ may như vậy.
Nhóm công nhân thời vụ đều ở độ tuổi 20. Đột nhiên bị mất việc làm ổn định, tâm tình của mấy cô gái không cần nói cũng biết. Nhưng họ có tiền lương từ trước, họ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để kiếm tiền, họ không muốn đói ăn đói mặc, cũng không cam tâm lấy chồng như vậy.
Tạ Phi không đành lòng nhìn chị em rơi vào hoàn cảnh khó khăn, trước khi cô đến Thượng Hải đã nói tin tức này cho họ. Chuyện này đối với bọn họ không thể nghi ngờ chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Thượng Hải! Đây là thành phố lớn, có thể đến Thượng Hải đi dạo một vòng cũng tốt lắm rồi, huống chi là đến làm việc ở nhà máy Thượng Hải!
Mấy cô gái thu dọn hành lý, họ dùng 8 đồng tiền tích góp mua vé xe lửa, Tạ Phi và bọn họ mang theo ước mơ đi đến Thượng Hải.
Tạ Phi thấy Trình Dao Dao không nói gì thì vội vàng bảo đảm: “Chị Dao Dao, họ đều chăm chỉ, chịu khó, làm việc cũng xuất sắc, em có thể cam đoan.”
Trình Dao Dao cười nói: “Chị tin em. Nhưng nhà máy may chưa có ký túc xá cho công nhân, nếu giữ họ lại… Em phải xin anh trai em.”
Tạ Phi nghi ngờ: “Vì sao?”
Xa Xôi còn làm thêm sản phẩm mẫu chụp poster rồi dán bên ngoài cửa hàng và rạp chiếu phim xung quanh Thượng Hải, mấy cô gái đi qua đều dừng chân nhìn say mê.
Trình Dao Dao mời Mạnh Thư đến làm quản lý. Hai người từng hợp tác vui vẻ lúc ở đoàn làm phim “Xa Xôi”, Trình Dao Dao trả tiền lương cũng cao, Mạnh Thư tính toán cẩn thận rồi sảng kɧօáϊ từ chức, sau đó gia nhập cùng Trình Dao Dao.
Mạnh Thư giao thiệp rộng, rất nhiều con gái nhà quyền quý đưa danh thϊế͙p͙ cho cô để mua sản phẩm mới của nhãn hiệu Xa Xôi. Mạnh Thư mỉm cười nhận danh thϊế͙p͙ rồi dịu dàng dỗ dành họ, vừa quay đầu cô liền tìm Trình Dao Dao thúc giục cô bao giờ sản xuất mẫu mới.
Giọng nói đầu bên kia điện thoại mềm mại như vừa ngủ dậy: “Đừng vội. Còn thừa mấy bản vẽ mà.”
Mạnh Thư lật xem bản vẽ: “Chỉ còn 3,4 mẫu thôi. Không ra sản phẩm mới, cũng không sản xuất thêm mẫu cũ, cửa hàng của chúng ta sẽ bị rỗng một khoảng đấy!”
Trình Dao Dao nói: “Không có bản vẽ… Á Tạ Chiêu, anh đừng nghịch…”
Thanh âm bên kia lập tức biến mất, sau đó là một loạt tiếng sột xoạt, hô hấp của Trình Dao Dao gấp rút: “Mạnh Thư, cô yên tâm sắp xếp công nhân làm việc đi. Bản vẽ mới sẽ có ngay thôi… Này!”
Thanh âm “Tút, tút, tút” truyền đến, Mạnh Thư trợn mắt nhìn điện thoại, mặt cô đỏ bừng lên. Người trẻ tuổi mới kết hôn đúng là…
Điện thoại rơi trêи đất, Trình Dao Dao ngã vào lòng Tạ Chiêu, hai người lăn lộn một vòng. Một con mèo trắng đen giẫm lên điện thoại, nó nhảy lên bàn trang điểm, sau đó đẩy một cái lọ ra ngoài.
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao ngồi dậy, Trình Dao Dao lập tức chỉ vào con mèo nhỏ kia: “Em đứng lại đó cho chị! Đừng, đừng, đừng, đừng động vào cái đó!”
Móng vuốt của mèo nhỏ sờ vào lọ nước hoa, nó thử đẩy ra phía ngoài bàn.
Trình Dao Dao ngừng thở, cô khẩn trương nói: “Đừng… Ngoan nha, em buông ra…”
Mèo con ngoẹo đầu nhìn Trình Dao Dao, móng vuốt nhỏ buông lỏng ra. Đúng lúc Trình Dao Dao thở phào nhẹ nhõm, móng vuốt nhỏ vung lên, lọ nước hoa rơi xuống đất.
“Toang”, lọ nước hoa vỡ tan tành. Mùi hương nồng đậm bay khắp phòng làm con mèo nhỏ hắt xì mấy lần.
“Nước hoa của em!” Trình Dao Dao tức giận giậm chân: “Tạ Chiêu, anh quản mèo của anh đi! Đây là nước hoa Pháp đó, thế là xong rồi!”
Mèo con màu đen trắng không biết mình gây rắc rối, nó ngồi chồm hỗm trêи bàn trang điểm ɭϊếʍ móng vuốt. Đến khi bị Tạ Chiêu nắm gáy nhấc lên, nó còn giãy dụa kêu meo meo.
Trình Dao Dao nhấn cãi mũi nhỏ của nó: “Thảo nào người ta đều nói mèo trắng đen đều mắc bệnh tâm thần.”
Tạ Chiêu đồng ý tìm một con mèo trắng đen cho Trình Dao Dao, mấy ngày nay tìm khắp các chợ nhưng không có, cuối cùng trong nhà một nhân viên có mèo mới sinh con, mà trong đó có một con mèo đen trắng lông dài, đôi mắt xanh biếc cực kỳ đẹp. Không ngờ tính tình con mèo này lại điên cuồng như vậy, vừa ôm về nhà liền chạy khắp nơi, bây giờ nó còn làm vỡ lọ nước hoa yêu thích của Trình Dao Dao.
Tạ Chiêu thấy mèo con bị Trình Dao Dao bóp mặt nhe răng trợn mắt, hắn nói: “Em Dao Dao, xe lửa sắp đến rồi.”
“Hừ! Hôm nay tha cho em đấy.” Lúc này Trình Dao Dao mới nhớ tới việc chính, cô thả mèo con ra.
Trình Dao Dao chạy tới bàn trang điểm chải lại tóc, vừa rồi bị con mèo nhỏ làm loạn lên, quần áo và đầu tóc đều rối tung lên rồi. Tạ Chiêu thu dọn mảnh vỡ dưới đất, mèo con lập tức chạy đến gần, mùi nước hoa xông thẳng vào mũi nó, nó liền ngã nhào ra đất.
Tạ Chiêu vội vàng đỡ nó dậy, lông mèo con dính đầy nước hoa, nó hắt xì hơi liên tục.
Trình Dao Dao bật cười: “Đáng đời!”
Tạ Chiêu lấy khăn lau lông cho mèo con: “Mèo con chưa có tên.”
“Gọi là Phiền Phiền đi, lúc nào cũng gây phiền phức.” Trình Dao Dao đặt tên cho nó, cô nhìn gương thỏa mãn đứng dậy: “Đi thôi.”
Nhà ga Thượng Hải.
Nhà ga Thượng Hải là một trong những nhà ga có lượng khách đông nhất cả nước, bây giờ được sửa chữa lại đổi mới hoàn toàn, biển hiệu trêи sân ga sáng lấp lánh.
Hành khách xách hành ký vội vội vàng vàng nhưng quay đầu nhìn cô gái mặc váy trắng đứng trêи nhà ga kia, cô đeo khẩu trang cũng không che hết sự xinh đẹp đó.
Trình Dao Dao nhìn về phía cửa sổ xe: “Sao Tiểu Phi còn chưa đến?”
“Đừng vội.” Tạ Chiêu đỡ Trình Dao Dao, hắn im lặng kéo cô quay mặt về phía mình, lưng cô quay về phía đám người.
Hôm nay trời nóng Trình Dao dao chỉ mặc mộ cái váy trắng viền đen, vải vóc mềm mại ôm sát đường con yểu điệu thu hút rất nhiều ánh mắt nóng bỏng xung quanh.
Tạ Chiêu thở dài, chờ gặp Tiểu Phi hắn phải dặn em ấy không được may váy kiểu dáng này cho Trình Dao Dao nữa.
Ánh mắt Trình Dao Dao đối diện với hầu kết của Tạ Chiêu, cô có ý xấu thổi hơi lên cổ hắn: “Chờ Tiểu Phi tới, chúng ta dẫn em ấy đến nhà hàng của chị Dương ăn cơm đi.”
Hô hấp của Tạ Chiêu ngừng lại, hầu kết rung động, giọng nói trở nên khàn khàn: “Nghịch ngợm!”
Trình Dao Dao che miệng lại, đôi mắt hoa đào cong cong meo theo ý cười.
Đang trêu đùa nhau, tiếng nói như chim hoàng anh vang lên: “Anh, chị Dao Dao!”
Giọng nói vừa hưng phấn vừa ngượng ngùng, không phải Tiểu Phi thì là ai, mấy tháng không gặp, Tạ Phi trưởng thành đẹp hơn nhiều. Cô mặc áo sơ mi trắng và váy xếp ly, hai bím tóc đen nhánh xõa trêи vai, cô cao hứng vẫy tay với Trình Dao Dao. Hoàng Lục xách hành lý dẫn mấy cô gái đi đến.
Trình Dao Dao chạy tới: “Tiểu Phi! Em tới lúc nào vậy? Sao vừa rồi chị không thấy em ở đâu cả?”
Tạ Phi nói: “Bọn em ở toa phía sau. Nhà ga Thượng Hải to quá đi, còn to hơn huyện Lâm An! Trêи đường đi rất tốt, xe lửa còn bán cơm trắng và thịt ba chỉ nữa. Chị Dao Dao, chị xem ai đến này!”
“Bạn cùng phòng của em nha, chị thấy họ rồi mà.” Trình Dao Dao cười nói.
Tạ Phi mở túi của mình ra: “Còn nó nữa!”
Mèo cam nhô cái đầu nhỏ ra, Cường Cường càng ngày càng mập, nó tùy tiện ngáp một cái.
“Cường Cường!” Trình Dao Dao vui vẻ xoa đầu Cường Cường: “Sao em mang nó đến?”
Cường Cường cọ tay Trình Dao Dao, nó kêu to: “Meo! Meo!”
Tạ Phi nói: “Nó tự chui vào túi của em, lúc em lên xe lửa rồi mới phát hiện ra nó.”
Tạ Chiêu nói: “Vớ vẩn, tý nữa anh phải gọi điện cho bà nội mới được. Chắc bà lo lắng lắm.”
Tuy nói như thế, Tạ Chiêu vẫn ôm Cường Cường vào lòng. Cường Cường kêu meo meo ghét bỏ Tạ Chiêu, nó nằm trêи cánh tay hắn ngủ tiếp.
Lúc này Tạ Phi mới kéo mấy cô gái đến giới thiệu lại với Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, đây là bạn cùng phòng của em, họ đi cùng em đến Thượng Hải.”
Mấy cô gái đều trắng nõn, cách ăn mặc cũng đẹp hơn mấy cô gái ở huyện nhỏ nhưng vừa tới thành phố nên còn khẩn trương xấu hổ. Lúc thấy Trình Dao Dao, họ hét ầm lên.
“Thẩm Ký Thu! Thẩm Ký Thu!”
Trình Dao Dao mỉm cười chào họ, cô nói: “Tôi nghe Tiểu Phi nhắc tới các cô rồi. Đi thôi, tôi và anh trai Tiểu Phi đặt một bàn ăn ở nhà hàng mời khách.”
Tạ Phi dẫn 5 người bạn đến đây, cộng thêm Trình Dao Dao, Tạ Chiêu và Hoàng Lục, mọi người gọi hai xe taxi đến nhà hàng.
Gia cảnh của Tôn Hiểu Lôi không tệ, cô luôn tự nhiên hào phóng nhưng lúc này cũng sợ ngây người nhìn xe taxi mới lạ, cô cẩn thận ngồi ở cuối xe.
Ở huyện Lâm An, bản thân có một chiếc xe đạp đã đủ náo động, mười ngày nửa tháng nhìn thấy ô tô bốn bánh đi qua có thể làm mọi người nói say sưa.
Không ngờ cô vừa đến Thượng Hải đã được ngồi trêи xe ô tô!
Trình Dao Dao cười nói: “Đây là xe taxi. Xe cho thuê, mấy đồng một lượt đi.”
Xe taxi là ngành dịch vụ mới có ở niên đại này, khởi hành với mức giá 2.8 đồng, đi từ 4km trở lên sẽ cộng thêm 2 mao/km. Ở Thượng Hải, ai có thể thuê xe taxi đi sẽ đứng trước cổng ngõ chào hỏi hàng xóm tạo danh tiếng.
Tạ Phi nghe thấy giá tiền thì hít sâu, cô nói nhỏ với Trình Dao Dao: “Chị Dao Dao, từ sau đừng đi xe này nữa. Chúng ta đi xe buýt đi, chỉ mất mấy mao tiền một lượt đi thôi.”
Trình Dao Dao cười khúc khích. Trêи xe còn có Tôn Hiểu Lôi nên cô không nói cho Tạ Phi biết anh trai em ấy cũng có cổ phần trong ngành dịch vụ thuê xe taxi này.
Hoàng Lục nói với Tạ Chiêu: “Anh Tạ, em giao người đến tay anh rồi đấy.”
Tạ Chiêu vỗ vai hắn: “Vất vả rồi. Trêи đường thuận lợi không?”
Hoàng Lục cao hứng nói: “Lần này may mắn, có một nhóm quân nhân giải phóng đi cùng toa xe nên trêи đường đi rất yên ổn. Mấy người em sắp xếp không cũng cần dùng đến!”
Mọi người ăn một bữa cơm phong phú ở Thượng Hải, Tạ Chiêu dẫn Hoàng Lục đến nhà máy. Trình Dao Dao dẫn Tạ Phi và mấy cô gái đến nhà nghỉ. Mấy cô gái đi đường mệt mỏi, họ đến nhà tắm công cộng tắm rửa xong liền đi ngủ luôn.
Trước khi ngủ, họ vẫn không quên lấy sổ ra đưa Trình Dao Dao ký tên.
Trình Dao Dao ký xong rồi dẫn Tạ Phi ra ngoài, ánh mắt Tạ Phi sáng long lanh: “Chị Dao Dao, bộ phim Xa Xôi rất nổi tiếng ở huyện Lâm An, lần nào chiếu cũng đầy ắp người. Đại đội còn xin bên trêи chiếu phim ở thôn chúng ta! Em xem 7 lần rồi! Lần nào xem cũng khóc!”
Trình Dao Dao đau đầu: “Bộ phim kia chiếu trong thôn chúng ta sao? Bà nội…”
Tạ Phi ngậm miệng, cô cẩn thận nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao khẩn trương: “Có phải bà nội không vui không? Chị biết mà…”
Ở nông thôn, chuyện to như hạt vừng cũng có thể nhai mấy ngày liền. Bây giờ bộ phin Xa Xôi nổi tiếng khắp cả nước, Trình Dao Dao có thể nghĩ tới sự rung động trong thôn Điềm Thủy. Bà Tạ luôn yêu cầu bọn họ phải khiêm tốn, chắc bà tức giận lắm.
Trình Dao Dao càng nghĩ càng lo lắng, Tạ Phi bật cười: “Ôi trời, em không giả bộ được nữa. Bà nội không tức giận đâu, bà rất thích xem phim “Xa Xôi”, bà nói phim rất hay. Bà còn nói chị Dao Dao ở trong phim rất đẹp.”
Trình Dao Dao che ngực, cô tức giận bóp má Tạ Phi: “Tiểu Phi, chị phát hiện em xấu xa hơn rồi. Em học ai hả?”
Ánh mắt Tạ Phi run lên, cô vội nói: “Làm gì học ai ạ! Đúng rồi, chị Dao Dao, đây là bản vẽ chị cần.”
Một chồng bản vẽ cho thấy sự chăm chỉ và thiến phú của Tạ Phi. Mấy tháng ngắn ngủi, Tạ Phi có thể thiết kế nhanh chóng như vậy, có mấy bản vẽ Trình Dao Dao rất thích, cô hận không thể sản xuất ngay bây giờ.
“Tiểu Phi, em đúng là thiên tài mà!”
Mặt Tạ Phi đỏ lên, cô vui vẻ nói: “Chị Dao Dao, em có chuyện muốn nhờ chị…”
Tạ Phi còn chưa mở miệng, Trình Dao Dao đã nói: “Chị biết em muốn nhờ việc gì. Em muốn chị giữ mấy người bạn của em lại đúng không?”
Tạ Phi vội nói: “Họ là nhóm công nhân bị giảm biên chế, bối cảnh trong nhà và thành phần không tốt nên phải nghỉ việc.”
Từ lúc nền kinh tế tư nhân phát triển, xí nghiệp quốc danh dần dần sụp đổ. Hiệu quả và lợi ích của xưởng may lúc trước Tạ Phi làm càng ngày càng kém, phần lớn công nhận đều bị đuổi việc.
Một số người có quan hệ hoặc tay nghề tốt đều được nhà máy tư nhân tuyển về, có người tâm tư linh hoạt mở một tiệm may nhỏ trêи đường may quần áo cho người ta, nhưng huyện Lâm An nho nhỏ không cần nhiều thợ may như vậy.
Nhóm công nhân thời vụ đều ở độ tuổi 20. Đột nhiên bị mất việc làm ổn định, tâm tình của mấy cô gái không cần nói cũng biết. Nhưng họ có tiền lương từ trước, họ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để kiếm tiền, họ không muốn đói ăn đói mặc, cũng không cam tâm lấy chồng như vậy.
Tạ Phi không đành lòng nhìn chị em rơi vào hoàn cảnh khó khăn, trước khi cô đến Thượng Hải đã nói tin tức này cho họ. Chuyện này đối với bọn họ không thể nghi ngờ chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Thượng Hải! Đây là thành phố lớn, có thể đến Thượng Hải đi dạo một vòng cũng tốt lắm rồi, huống chi là đến làm việc ở nhà máy Thượng Hải!
Mấy cô gái thu dọn hành lý, họ dùng 8 đồng tiền tích góp mua vé xe lửa, Tạ Phi và bọn họ mang theo ước mơ đi đến Thượng Hải.
Tạ Phi thấy Trình Dao Dao không nói gì thì vội vàng bảo đảm: “Chị Dao Dao, họ đều chăm chỉ, chịu khó, làm việc cũng xuất sắc, em có thể cam đoan.”
Trình Dao Dao cười nói: “Chị tin em. Nhưng nhà máy may chưa có ký túc xá cho công nhân, nếu giữ họ lại… Em phải xin anh trai em.”
Tạ Phi nghi ngờ: “Vì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.