Chương 209: Động phòng.
Đường Tô
19/08/2021
Tạ Chiêu không động đậy.
Mũi chân Trình Dao Dao không an phận đá cánh tay Tạ Chiêu, bàn chân trắng nõn chạm vào cánh tay nóng hổi, lúc này hắn mới phát hiện chân cô lạnh buốt.
Tạ Chiêu thuận thế kéo chân cô, cả người Trình Dao Dao rơi vào trong khuỷu tay của Tạ Chiêu.
Tiếng sấm ngoài cửa sổ vang lên không ngừng, hơi nước trong phòng tắm bay lên làm máu trong người sôi trào, hô hấp trở nên gấp rút.
Dương khí trêи người Tạ Chiêu nối tiếp nhau xông tới làm Trình Dao Dao mềm nhũn khó tả.
Tạ Chiêu nhăn mày: “Người em lạnh quá. Mau cởi quần áo ra tắm rửa đi.”
Trình Dao Dao nắm chặt vạt áo ướt sũng, cổ áo hình chữ V làm nổi bật cái cổ trắng nõn tinh tế.
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao rung động, cô do dự nhìn Tạ Chiêu: “Cùng nhau tắm à…”
Giọng nói kia vừa mềm mại vừa ngọt ngào, trong giọng nói còn tăng thêm một phần quyến rũ giống như một cái lưỡi câu móc trái tim người nghe.
Rào, nước nóng và cánh hoa hồng tràn ra sàn nhà, Trình Dao Dao mặc cả váy ngồi trong bồn tắm, gương mặt dính đầy nước ngây ngốc nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại.
“…” Trình Dao Dao còn chưa quyết định muốn xù lông hay không thì cửa lại mở ra.
Phòng ngủ sau lưng Tạ Chiêu đã tắt đèn, ánh nến sáng lấp lánh làm căn phòng trở nên mờ ảo, lãng mạn.
Trình Dao Dao vừa tức giận vừa không nhịn được cười: “Anh chuẩn bị nến từ lúc nào vậy?”
Người đàn ông đẹp trai đứng trước cửa phòng tắm, tiếng sấm xen lẫn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng không che hết được tiếng hít thở nặng nề và ánh mắt trần trụi của con dã thũ to khỏe.
Áo ba lỗ ướt sũng rơi xuống đất, Tạ Chiêu duỗi đôi chân dài đi về phía Trình Dao Dao.
Một đêm mưa to không ngừng nghỉ, tiếng vang rung động ướt át biến mất giữa đất trời. Rèm cửa bị gió thổi bay lên vỗ phần phật vào cánh cửa sổ. Gió lạnh và nước mưa chui qua khe cửa sổ rơi xuống tấm lưng cường tráng màu lúa mì.
Cánh hoa hồng bay lả tả trêи chiếc giường trắng làm nổi bật da thịt sáng lấp lánh. Mùi hoa hồng và xà phòng thơm ngào ngạt kϊƈɦ thích thần kinh run rẩy.
Ngọn nến hình trái tim lay động, sáp nến chảy đầy đất, ánh lửa đốt cháy sáp nến tạo ra những hình dạng khác nhau.
Mưa rào rơi xuống dàn hoa tường vi, nụ hoa gục đầu xuống, nhụy hoa dính đầy nước mưa chảy tí tách giống như sắp gãy. Cơn mưa không thương xót hoa tươi, mưa rào hết trận này lại đến trận khác, nhụy hoa mềm mại không chịu nổi rụng đầy đất.
…
Mưa rơi cả tuần, gió thét mưa rào ngăn cách ngôi biệt thự với thế giới bên ngoài. Giường lớn trong phòng ngủ lộn xộn, vệt nước ướt sườn sượt chảy đầy nền nhà bằng gỗ rồi xuyên qua hành lang. Trêи bậc thang treo một cái váy ngủ nhăn dúm dó, ngay cả thảm nhà và ghế sô pha cũng dính đầy vết tích.
Trong đó có đủ loại ướt át không thể nói với người ngoài.
Trình Dao Dao nằm trong chăn mềm, mái tóc đen nhánh xõa trêи gối, mấy sợi tóc ướt sũng dính trêи tấm lưng trắng mịn.
Gió thổi vào căn phòng cũng không xua tan hết hơi nóng, trong mơ cô bị một con sư tử lớn áp chế trong ngực, cả người bị quấn kín không còn kẽ hở, cô nóng đến mức trán chảy đầy mồ hôi.
“Nóng…” Cuối cùng Trình Dao Dao cũng giãy dụa phun ra một chữ, bỗng nhiên cả người bị lật lại, cô hít sâu một hơi.
Làm gì có con sư tử lớn nào, cô vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt hẹp dài nóng bỏng không che giấu ɖu͙ƈ vọng, rõ ràng là một con sói hoang.
“Tạ Chiêu, anh… anh không mệt à?” Trình Dao Dao hỏi lần thứ 101, cô đẩy mặt hắn ra.
Đáp lại cô là một nụ hôn.
Trình Dao Dao lắc đầu trốn đi, cô không chịu phối hợp: “Anh không mệt nhưng em mệt nha!”
“Hôm nay là ngày động phòng.” Vẻ mặt Tạ Chiêu rạng rỡ giống như con sói hoang mới biết ăn mặn, hắn đè con mồi mập mạp ra rồi lăn qua lăn lại nếm mùi vị.
Trình Dao Dao hét lên: “Anh động phòng 7 ngày rồi đấy!”
Tạ Chiêu chặn móng vuốt không an phận của cô lại: “Vẫn chưa hết ngày lễ mà.”
Bỗng nhiên Trình Dao Dao yên tĩnh lại, cô nhìn hắn nói chân thành: “Anh nghe qua câu làʍ ȶìиɦ nhiều quá có thể chết chưa?”
“Thử xem sao.”
Mặt Tạ Chiêu cực kỳ thản nhiên, hắn làm Trình Dao Dao không phản bác được, nửa ngày sau cô mới giơ ngón tay cái lên: “Ý tưởng không tồi.”
Tạ Chiêu chỉ cười không nói gì, cái mũi cao thẳng thân mật cọ vào mặt cô, hắn dịu dàng hôn mí mắt, gò má và môi của cô.
Trình Dao Dao suýt rơi vào cạm bẫy ngọt ngào này, cô nhớ lại mấy ngày trước bản thân mơ hồ kháng cự: “Hôm nay đừng ăn cháo nữa, em muốn ăn cái khác…”
Lúc này Trình Dao Dao muốn hái sao trêи trời Tạ Chiêu cũng hái cho cô. Hắn nghe thế thì ngẩng đầu lên: “Em muốn ăn cái gì?”
Bộ dáng nghiêng đầu suy nghĩ của Trình Dao Dao rất đáng yêu: “Em muốn ăn bánh mì.”
Trình Dao Dao bổ sung thêm: “Muốn ăn bánh nho khô, nhưng bên ngoài không bán.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu cong lên giống như nhìn thấy ý nghĩ nhỏ của cô.
Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận, cô lăn lộn trêи giường: “Anh không yêu em, ngay cả cái bánh mì cũng không cho em ăn!”
Cô vừa nói vừa bò ra phía ngoài, trong miệng vẫn tức giận lầu bầu: “Người anh nóng muốn chết, không được nằm sát vào em nữa… Á!”
Bỗng nhiên Trình Dao Dao bay lên cao, hóa ra là Tạ Chiêu vác cô lên, hai chân cô đạp loạn xạ: “Anh làm gì vậy? Anh đè bụng em…”
Tạ Chiêu vỗ nhẹ cô, hắn vác cô đi xuống tầng giống như thổ phỉ cướp dâu: “Còn động đậy nữa anh sẽ ném em xuống.”
Trình Dao Dao mong đợi: “Thật sao? Ném em ra ngoài đi.”
Khóe môi Tạ Chiêu cong lên, tiếng nói trầm thấp nguy hiểm: “Thích ở bên ngoài sao? Được.”
“…” Trình Dao Dao ngoan ngoãn im lặng.
Tạ Chiêu bế cô vào phòng tắm rồi thả cô vào trong bồn tắm, hắn cũng đi vào theo, sau đó lấy nước gội đầu cho cô.
Trình Dao Dao dựa vào ngực Tạ Chiêu, cô tiện tay đổ thêm ít linh tuyền vào trong nước, miệng cô vẫn nói thầm không ngừng nghỉ, cô phàn nàn Tạ Chiêu bắt nạt cô, ngược đãi cô.
Tạ Chiêu rửa sạch cổ tay mảnh khảnh trắng nõn cho cô, linh tuyền lướt qua làn da mềm mại, dấu vết xanh tím lập tức biến mất. Trêи mu bàn chân vẫn có vết đỏ giống hệt dấu răng.
Thật sự bắt nạt cô rồi.
Trong phòng bếp ở căn biệt thự có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn.
Trình Dao Dao tắm rửa qua, mái tóc đen nhánh ẩm ướt tản ra mùi hương hoa hồng. Cô mặc áo sơ mi trắng của Tạ Chiêu, vạt áo dài tới đùi lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh.
Cô sụt sịt nhìn đống bột mì trước mặt, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt ca nước nhưng nửa ngày không nhấc lên được.
Bàn tay nhũn hết rồi.
Tạ Chiêu ôm cô từ sau lưng, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Sao không làm?”
“Hừ!” Trình Dao Dao nghiêng đầu, cô tự cho rằng bộ dáng của mình rất dữ dằn nhưng bộ dáng này chỉ làm hắn muốn bắt nạt cô thôi, cô tức giận nói: “Em không muốn động, anh đổ nước vào cho em.”
Rõ ràng không còn sức lực nhưng cô vẫn mạnh miệng. Cô dựa vào ngực Tạ Chiêu, Tạ Chiêu ôm chặt cô để cô không ngã xuống đất.
Mấy ngày này ngoại trừ ăn chính là ngủ, hai người không tách ra một giây phút nào, ngay cả lúc ăn cơm Tạ Chiêu cũng ôm cô xuống tầng bón cô ăn, vừa nghĩ đến lại làm người ta mặt đỏ tim đập thình thịch.
Thân thể Trình Dao Dao yếu ớt, nếu không có linh tuyền, cô đã không chịu nổi rồi.
Tạ Chiêu bảo Trình Dao Dao đừng nhúc nhích, hắn múc một ca nước đổ vào bột mì. Ở giữa đống bột mì tạo ra một cái hố nhỏ, nước trong hố bắn ra khắp nơi.
Trình Dao Dao tức giận: “Anh đổ nhẹ thôi…”
Tạ Chiêu điều chỉnh lực tay, nước đổ dần vào trong bột mì, một ít nước chảy ra ngoài ướt hết thớt.
Trình Dao Dao nói: “Được rồi, anh nhào bột mì đi… Anh đừng dùng nhiều lực như vậy.”
Bột mì dinh dính chảy qua kẽ tay. Tạ Chiêu kéo tay Trình Dao Dao để lên trêи bột mì, sau đó đặt tay mình lên rồi nhào nặn bột mì, bột mì ẩm ướt nhão nhoét không thành hình dính vào tay vướng víu.
Không sao, cô cho thêm một ít bơ vào rồi nhào đều lên, sau khi nhào đi nhào lại nhiều lần, bơ hòa tan với bột mì, bột mì bắt đầu giãn nở mềm dẻo, lúc chày cán bột nghiền ép không phát ra tiếng bột nhão nhoét nữa. Sau đó trộn với nho khô rồi nặn thành hình cho vào lò nướng.
Kϊƈɦ thước lò nướng kiểu cũ xây liền với tường rất rộng, Trình Dao Dao hào hứng nghiên cứu một lúc lâu. Cô nói với Tạ Chiêu: “Cuối cùng cũng có lò nướng, sau này ngày nào cũng làm bánh ga tô, bánh quy cho anh ăn, à đúng rồi, còn có bánh trứng nữa, em thích ăn bánh trứng nhất.”
Tạ Chiêu mỉm cười nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, hắn có thể thấy tương lai tốt đẹp ngọt ngào trong mắt cô: “Được.”
“Sao anh không hỏi em bánh trứng là gì?” Trình Dao Dao không vui.
Tạ Chiêu lập tức khiêm tốn hỏi: “Em Dao Dao biết làm rất nhiều đồ ăn ngon, anh còn chưa ăn bao giờ đâu, em có thể nói cho anh biết không?”
“Không, chờ em làm xong sẽ tạo bất ngờ cho anh.” Cái đuôi nhỏ của Trình Dao Dao vui vẻ lắc lư.
Bả vai Tạ Chiêu run run, hắn nhịn cười gật đầu: “Được, anh chờ.”
Bánh mì phải chờ một lúc nữa mới chín, Trình Dao Dao quyết định làm thêm đồ ăn. Mấy ngày lăn lộn làm cô không nhớ rõ mình đã ăn cái gì nữa, lúc này cô chỉ muốn ăn đồ nóng.
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao đi đến trước tủ lạnh, hắn mở tủ lạnh ra để cô xem nguyên liệu nấu ăn bên trong.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh đều phong phú mới mẻ, cách hai ngày sẽ bổ sung một lần. Trình Dao Dao chọn mấy thứ rồi nói: “Hôm nay ăn cơm Tây.”
Trình Dao Dao bày ra trạng thái “yếu ớt không có sức”, Tạ Chiêu mang một cái đệm nhỏ đến để Trình Dao Dao ngồi dựa vào ghế, còn hắn thì đi nấu cơm.
Tạ Chiêu mặc một cái quần rộng rãi ở nhà, bên trêи mặc áo ba lỗ bó sát người, hắn đeo tạp dề đứng trong bếp nấu cơm, bóng lưng kia vừa mạnh mẽ vừa mê người.
Trình Dao Dao không ngồi yên được, cô chạy vào bếp rồi bò lên lưng Tạ Chiêu như con mèo nhỏ, cô ngửi mùi thơm trêи người hắn: “Muốn cõng!”
Tạ Chiêu luồn tay ra sau ôm cô, giọng nói ẩn chứa ý cười: “Sao lại dính người như vậy!”
Trình Dao Dao làm bộ không nghe thấy, cô mỉm cười dán mặt mình vào mặt hắn: “Anh biết làm bò bít tết không?”
Tạ Chiêu lấy thớt, khóe môi cong lên: “Em nói, anh làm.”
Trình Dao Dao dựa vào bả vai vững chắc của Tạ Chiêu, cô vui vẻ chỉ huy hắn: “Làm bò bít tết không khó, đầu tiên anh cắt hai miếng thịt ra.”
Tạ Chiêu dựa vào chỉ thị của Trình Dao Dao, hắn lấy một miếng thịt bò trong tủ lạnh ra rồi cắt hai miếng thịt, sau đó rửa sạch máu.
Tiếp đến cho 2 thìa dầu vào chảo, để lửa cháy to rồi cho thịt bò vào chảo để thịt bò chín đều.
Trình Dao Dao trốn ra sau, cô nói: “Chú ý lửa nha, rán mỗi mặt một phút là được rồi.”
Hơi thở mềm mại phả vào gáy, Tạ Chiêu nuốt nước bọt, hắn cố gắng đặt sự chú ý lên miếng thịt. Chờ hai mặt thịt bò chín, Tạ Chiêu cho thêm muối và hạt tiêu lên, sau đó rán qua hai mặt sườn miếng thịt rồi gắp ra đĩa.
Mùi mỡ và thịt bò trộn lẫn với nhau làm vị giác thèm ăn. Trình Dao Dao còn đỡ, từ trước đến nay Tạ Chiêu đều không thịt không vui, lúc này khẩu vị hắn mở rộng.
Trình Dao Dao mỉm cười nhận xét: “Vẫn chưa được, thịt bò chín quá rồi.”
Trình Dao Dao vừa nói vừa xắn ống tay áo sơ mi lên, cô tự làm một bát súp măng tây đậm đặc và một đĩa sò điệp chiên.
Cách làm đồ ăn phương Tây nhìn thì đơn giản nhưng phần quan trọng nhất là cảm giác và độ lửa. Trình Dao Dao làm thành thạo, nguyên liệu nấu ăn cũng tươi mới nên đồ ăn trông rất ngon.
Khăn trải bàn ăn trong phòng bếp màu trắng, bên trêи đặt một lọ hoa tường vi nhỏ. Sò điệp chiên màu vàng, súp măng tây màu xanh và thịt bò bít tết màu nâu đỏ trơn bóng nổi bật trêи nền trắng. Trong giỏ tre đựng một chai rượu nho vừa được đun nóng hầm hập.
Nắp chai rượu bật lên phát ra tiếng, rượu nho đỏ tươi chảy vào ly thủy tinh.
Tạ Chiêu và Trình Dao Dao ngối diện nhau, đầu tiên hai ngươi nâng ly chạm nhẹ vào nhau.
Trình Dao Dao nhấp một hớp rượu nhỏ, sau đó đặt ly xuống. Tạ Chiêu uống sảng khoải, hắn còn rót thêm rượu cho cô.
Trình Dao Dao cảnh giác nhìn ly rượu đỏ, không biết nghĩ đến điều gì, tai cô đỏ bừng lên.
Cô cúi đầu cầm dao nĩa cắt bò bít tết, trong lúc hoảng hồn, con dao bằng bạc lướt qua miếng thịt, nước thịt màu đỏ nhạt chảy ra đĩa.
Tạ Chiêu kéo ghế ra ngồi xuống cạnh người cô.
Ánh mắt Trình Dao Dao rối loạn, chờ cô lấy lại tinh thần, cô ngơ ngác nhìn hắn.
Tạ Chiêu lấy dao nĩa cắt bò bít tết cho cô: “Sao em Dao Dao yếu vậy.”
“Em mệt!” Trình Dao Dao nói to.
Tạ Chiêu đưa một miếng thịt bò vào miệng cô: “Nói chuyện vẫn có sức.”
Trình Dao Dao phồng má lên, cô tức giận nhai thịt bò tươi non: “Muốn nữa.”
Hơi thở quanh người Tạ Chiêu nóng rực, Trình Dao Dao vội vàng bổ sung: “Muốn ăn bò bít tết nữa.”
Trình Dao Dao ăn kiểu gì mà ngồi luôn lên đùi Tạ Chiêu. Trình Dao Dao ăn rất ít, cô ăn một miếng bánh nho rồi húp một ít súp măng tây và ăn hai miếng sò điệp chiên đã no bụng rồi.
Chỗ còn lại đều được Tạ Chiêu quét sạch. Bò bít tết mềm dai thơm ngon. Sò điệp chiên cực kỳ tươi non, bên trong còn mang theo mùi hải sản và mùi sữa. Súp măng tây khoan kɧօáϊ nhẹ nhàng, bánh mì nho ngoài giòn trong mềm ngon nhất.
Tốc độ ăn của Tạ Chiêu rất nhanh nhưng không thô lỗ, cái cổ và quai hàm nhai nuốt mạnh mẽ làm nổi bật hương vị đàn ông.
Trình Dao Dao không nhịn được, cô duỗi tay sờ cơ bụng của hắn. Mấy ngày nay Tạ Chiêu vận động không ngừng nghỉ như động cơ máy nên bây giờ mới ăn nhiều như vậy!
Mũi chân Trình Dao Dao không an phận đá cánh tay Tạ Chiêu, bàn chân trắng nõn chạm vào cánh tay nóng hổi, lúc này hắn mới phát hiện chân cô lạnh buốt.
Tạ Chiêu thuận thế kéo chân cô, cả người Trình Dao Dao rơi vào trong khuỷu tay của Tạ Chiêu.
Tiếng sấm ngoài cửa sổ vang lên không ngừng, hơi nước trong phòng tắm bay lên làm máu trong người sôi trào, hô hấp trở nên gấp rút.
Dương khí trêи người Tạ Chiêu nối tiếp nhau xông tới làm Trình Dao Dao mềm nhũn khó tả.
Tạ Chiêu nhăn mày: “Người em lạnh quá. Mau cởi quần áo ra tắm rửa đi.”
Trình Dao Dao nắm chặt vạt áo ướt sũng, cổ áo hình chữ V làm nổi bật cái cổ trắng nõn tinh tế.
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao rung động, cô do dự nhìn Tạ Chiêu: “Cùng nhau tắm à…”
Giọng nói kia vừa mềm mại vừa ngọt ngào, trong giọng nói còn tăng thêm một phần quyến rũ giống như một cái lưỡi câu móc trái tim người nghe.
Rào, nước nóng và cánh hoa hồng tràn ra sàn nhà, Trình Dao Dao mặc cả váy ngồi trong bồn tắm, gương mặt dính đầy nước ngây ngốc nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại.
“…” Trình Dao Dao còn chưa quyết định muốn xù lông hay không thì cửa lại mở ra.
Phòng ngủ sau lưng Tạ Chiêu đã tắt đèn, ánh nến sáng lấp lánh làm căn phòng trở nên mờ ảo, lãng mạn.
Trình Dao Dao vừa tức giận vừa không nhịn được cười: “Anh chuẩn bị nến từ lúc nào vậy?”
Người đàn ông đẹp trai đứng trước cửa phòng tắm, tiếng sấm xen lẫn tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ cũng không che hết được tiếng hít thở nặng nề và ánh mắt trần trụi của con dã thũ to khỏe.
Áo ba lỗ ướt sũng rơi xuống đất, Tạ Chiêu duỗi đôi chân dài đi về phía Trình Dao Dao.
Một đêm mưa to không ngừng nghỉ, tiếng vang rung động ướt át biến mất giữa đất trời. Rèm cửa bị gió thổi bay lên vỗ phần phật vào cánh cửa sổ. Gió lạnh và nước mưa chui qua khe cửa sổ rơi xuống tấm lưng cường tráng màu lúa mì.
Cánh hoa hồng bay lả tả trêи chiếc giường trắng làm nổi bật da thịt sáng lấp lánh. Mùi hoa hồng và xà phòng thơm ngào ngạt kϊƈɦ thích thần kinh run rẩy.
Ngọn nến hình trái tim lay động, sáp nến chảy đầy đất, ánh lửa đốt cháy sáp nến tạo ra những hình dạng khác nhau.
Mưa rào rơi xuống dàn hoa tường vi, nụ hoa gục đầu xuống, nhụy hoa dính đầy nước mưa chảy tí tách giống như sắp gãy. Cơn mưa không thương xót hoa tươi, mưa rào hết trận này lại đến trận khác, nhụy hoa mềm mại không chịu nổi rụng đầy đất.
…
Mưa rơi cả tuần, gió thét mưa rào ngăn cách ngôi biệt thự với thế giới bên ngoài. Giường lớn trong phòng ngủ lộn xộn, vệt nước ướt sườn sượt chảy đầy nền nhà bằng gỗ rồi xuyên qua hành lang. Trêи bậc thang treo một cái váy ngủ nhăn dúm dó, ngay cả thảm nhà và ghế sô pha cũng dính đầy vết tích.
Trong đó có đủ loại ướt át không thể nói với người ngoài.
Trình Dao Dao nằm trong chăn mềm, mái tóc đen nhánh xõa trêи gối, mấy sợi tóc ướt sũng dính trêи tấm lưng trắng mịn.
Gió thổi vào căn phòng cũng không xua tan hết hơi nóng, trong mơ cô bị một con sư tử lớn áp chế trong ngực, cả người bị quấn kín không còn kẽ hở, cô nóng đến mức trán chảy đầy mồ hôi.
“Nóng…” Cuối cùng Trình Dao Dao cũng giãy dụa phun ra một chữ, bỗng nhiên cả người bị lật lại, cô hít sâu một hơi.
Làm gì có con sư tử lớn nào, cô vừa mở mắt liền đối diện với đôi mắt hẹp dài nóng bỏng không che giấu ɖu͙ƈ vọng, rõ ràng là một con sói hoang.
“Tạ Chiêu, anh… anh không mệt à?” Trình Dao Dao hỏi lần thứ 101, cô đẩy mặt hắn ra.
Đáp lại cô là một nụ hôn.
Trình Dao Dao lắc đầu trốn đi, cô không chịu phối hợp: “Anh không mệt nhưng em mệt nha!”
“Hôm nay là ngày động phòng.” Vẻ mặt Tạ Chiêu rạng rỡ giống như con sói hoang mới biết ăn mặn, hắn đè con mồi mập mạp ra rồi lăn qua lăn lại nếm mùi vị.
Trình Dao Dao hét lên: “Anh động phòng 7 ngày rồi đấy!”
Tạ Chiêu chặn móng vuốt không an phận của cô lại: “Vẫn chưa hết ngày lễ mà.”
Bỗng nhiên Trình Dao Dao yên tĩnh lại, cô nhìn hắn nói chân thành: “Anh nghe qua câu làʍ ȶìиɦ nhiều quá có thể chết chưa?”
“Thử xem sao.”
Mặt Tạ Chiêu cực kỳ thản nhiên, hắn làm Trình Dao Dao không phản bác được, nửa ngày sau cô mới giơ ngón tay cái lên: “Ý tưởng không tồi.”
Tạ Chiêu chỉ cười không nói gì, cái mũi cao thẳng thân mật cọ vào mặt cô, hắn dịu dàng hôn mí mắt, gò má và môi của cô.
Trình Dao Dao suýt rơi vào cạm bẫy ngọt ngào này, cô nhớ lại mấy ngày trước bản thân mơ hồ kháng cự: “Hôm nay đừng ăn cháo nữa, em muốn ăn cái khác…”
Lúc này Trình Dao Dao muốn hái sao trêи trời Tạ Chiêu cũng hái cho cô. Hắn nghe thế thì ngẩng đầu lên: “Em muốn ăn cái gì?”
Bộ dáng nghiêng đầu suy nghĩ của Trình Dao Dao rất đáng yêu: “Em muốn ăn bánh mì.”
Trình Dao Dao bổ sung thêm: “Muốn ăn bánh nho khô, nhưng bên ngoài không bán.”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu cong lên giống như nhìn thấy ý nghĩ nhỏ của cô.
Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận, cô lăn lộn trêи giường: “Anh không yêu em, ngay cả cái bánh mì cũng không cho em ăn!”
Cô vừa nói vừa bò ra phía ngoài, trong miệng vẫn tức giận lầu bầu: “Người anh nóng muốn chết, không được nằm sát vào em nữa… Á!”
Bỗng nhiên Trình Dao Dao bay lên cao, hóa ra là Tạ Chiêu vác cô lên, hai chân cô đạp loạn xạ: “Anh làm gì vậy? Anh đè bụng em…”
Tạ Chiêu vỗ nhẹ cô, hắn vác cô đi xuống tầng giống như thổ phỉ cướp dâu: “Còn động đậy nữa anh sẽ ném em xuống.”
Trình Dao Dao mong đợi: “Thật sao? Ném em ra ngoài đi.”
Khóe môi Tạ Chiêu cong lên, tiếng nói trầm thấp nguy hiểm: “Thích ở bên ngoài sao? Được.”
“…” Trình Dao Dao ngoan ngoãn im lặng.
Tạ Chiêu bế cô vào phòng tắm rồi thả cô vào trong bồn tắm, hắn cũng đi vào theo, sau đó lấy nước gội đầu cho cô.
Trình Dao Dao dựa vào ngực Tạ Chiêu, cô tiện tay đổ thêm ít linh tuyền vào trong nước, miệng cô vẫn nói thầm không ngừng nghỉ, cô phàn nàn Tạ Chiêu bắt nạt cô, ngược đãi cô.
Tạ Chiêu rửa sạch cổ tay mảnh khảnh trắng nõn cho cô, linh tuyền lướt qua làn da mềm mại, dấu vết xanh tím lập tức biến mất. Trêи mu bàn chân vẫn có vết đỏ giống hệt dấu răng.
Thật sự bắt nạt cô rồi.
Trong phòng bếp ở căn biệt thự có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn.
Trình Dao Dao tắm rửa qua, mái tóc đen nhánh ẩm ướt tản ra mùi hương hoa hồng. Cô mặc áo sơ mi trắng của Tạ Chiêu, vạt áo dài tới đùi lộ ra đôi chân dài mảnh khảnh.
Cô sụt sịt nhìn đống bột mì trước mặt, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt ca nước nhưng nửa ngày không nhấc lên được.
Bàn tay nhũn hết rồi.
Tạ Chiêu ôm cô từ sau lưng, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Sao không làm?”
“Hừ!” Trình Dao Dao nghiêng đầu, cô tự cho rằng bộ dáng của mình rất dữ dằn nhưng bộ dáng này chỉ làm hắn muốn bắt nạt cô thôi, cô tức giận nói: “Em không muốn động, anh đổ nước vào cho em.”
Rõ ràng không còn sức lực nhưng cô vẫn mạnh miệng. Cô dựa vào ngực Tạ Chiêu, Tạ Chiêu ôm chặt cô để cô không ngã xuống đất.
Mấy ngày này ngoại trừ ăn chính là ngủ, hai người không tách ra một giây phút nào, ngay cả lúc ăn cơm Tạ Chiêu cũng ôm cô xuống tầng bón cô ăn, vừa nghĩ đến lại làm người ta mặt đỏ tim đập thình thịch.
Thân thể Trình Dao Dao yếu ớt, nếu không có linh tuyền, cô đã không chịu nổi rồi.
Tạ Chiêu bảo Trình Dao Dao đừng nhúc nhích, hắn múc một ca nước đổ vào bột mì. Ở giữa đống bột mì tạo ra một cái hố nhỏ, nước trong hố bắn ra khắp nơi.
Trình Dao Dao tức giận: “Anh đổ nhẹ thôi…”
Tạ Chiêu điều chỉnh lực tay, nước đổ dần vào trong bột mì, một ít nước chảy ra ngoài ướt hết thớt.
Trình Dao Dao nói: “Được rồi, anh nhào bột mì đi… Anh đừng dùng nhiều lực như vậy.”
Bột mì dinh dính chảy qua kẽ tay. Tạ Chiêu kéo tay Trình Dao Dao để lên trêи bột mì, sau đó đặt tay mình lên rồi nhào nặn bột mì, bột mì ẩm ướt nhão nhoét không thành hình dính vào tay vướng víu.
Không sao, cô cho thêm một ít bơ vào rồi nhào đều lên, sau khi nhào đi nhào lại nhiều lần, bơ hòa tan với bột mì, bột mì bắt đầu giãn nở mềm dẻo, lúc chày cán bột nghiền ép không phát ra tiếng bột nhão nhoét nữa. Sau đó trộn với nho khô rồi nặn thành hình cho vào lò nướng.
Kϊƈɦ thước lò nướng kiểu cũ xây liền với tường rất rộng, Trình Dao Dao hào hứng nghiên cứu một lúc lâu. Cô nói với Tạ Chiêu: “Cuối cùng cũng có lò nướng, sau này ngày nào cũng làm bánh ga tô, bánh quy cho anh ăn, à đúng rồi, còn có bánh trứng nữa, em thích ăn bánh trứng nhất.”
Tạ Chiêu mỉm cười nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, hắn có thể thấy tương lai tốt đẹp ngọt ngào trong mắt cô: “Được.”
“Sao anh không hỏi em bánh trứng là gì?” Trình Dao Dao không vui.
Tạ Chiêu lập tức khiêm tốn hỏi: “Em Dao Dao biết làm rất nhiều đồ ăn ngon, anh còn chưa ăn bao giờ đâu, em có thể nói cho anh biết không?”
“Không, chờ em làm xong sẽ tạo bất ngờ cho anh.” Cái đuôi nhỏ của Trình Dao Dao vui vẻ lắc lư.
Bả vai Tạ Chiêu run run, hắn nhịn cười gật đầu: “Được, anh chờ.”
Bánh mì phải chờ một lúc nữa mới chín, Trình Dao Dao quyết định làm thêm đồ ăn. Mấy ngày lăn lộn làm cô không nhớ rõ mình đã ăn cái gì nữa, lúc này cô chỉ muốn ăn đồ nóng.
Tạ Chiêu ôm Trình Dao Dao đi đến trước tủ lạnh, hắn mở tủ lạnh ra để cô xem nguyên liệu nấu ăn bên trong.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh đều phong phú mới mẻ, cách hai ngày sẽ bổ sung một lần. Trình Dao Dao chọn mấy thứ rồi nói: “Hôm nay ăn cơm Tây.”
Trình Dao Dao bày ra trạng thái “yếu ớt không có sức”, Tạ Chiêu mang một cái đệm nhỏ đến để Trình Dao Dao ngồi dựa vào ghế, còn hắn thì đi nấu cơm.
Tạ Chiêu mặc một cái quần rộng rãi ở nhà, bên trêи mặc áo ba lỗ bó sát người, hắn đeo tạp dề đứng trong bếp nấu cơm, bóng lưng kia vừa mạnh mẽ vừa mê người.
Trình Dao Dao không ngồi yên được, cô chạy vào bếp rồi bò lên lưng Tạ Chiêu như con mèo nhỏ, cô ngửi mùi thơm trêи người hắn: “Muốn cõng!”
Tạ Chiêu luồn tay ra sau ôm cô, giọng nói ẩn chứa ý cười: “Sao lại dính người như vậy!”
Trình Dao Dao làm bộ không nghe thấy, cô mỉm cười dán mặt mình vào mặt hắn: “Anh biết làm bò bít tết không?”
Tạ Chiêu lấy thớt, khóe môi cong lên: “Em nói, anh làm.”
Trình Dao Dao dựa vào bả vai vững chắc của Tạ Chiêu, cô vui vẻ chỉ huy hắn: “Làm bò bít tết không khó, đầu tiên anh cắt hai miếng thịt ra.”
Tạ Chiêu dựa vào chỉ thị của Trình Dao Dao, hắn lấy một miếng thịt bò trong tủ lạnh ra rồi cắt hai miếng thịt, sau đó rửa sạch máu.
Tiếp đến cho 2 thìa dầu vào chảo, để lửa cháy to rồi cho thịt bò vào chảo để thịt bò chín đều.
Trình Dao Dao trốn ra sau, cô nói: “Chú ý lửa nha, rán mỗi mặt một phút là được rồi.”
Hơi thở mềm mại phả vào gáy, Tạ Chiêu nuốt nước bọt, hắn cố gắng đặt sự chú ý lên miếng thịt. Chờ hai mặt thịt bò chín, Tạ Chiêu cho thêm muối và hạt tiêu lên, sau đó rán qua hai mặt sườn miếng thịt rồi gắp ra đĩa.
Mùi mỡ và thịt bò trộn lẫn với nhau làm vị giác thèm ăn. Trình Dao Dao còn đỡ, từ trước đến nay Tạ Chiêu đều không thịt không vui, lúc này khẩu vị hắn mở rộng.
Trình Dao Dao mỉm cười nhận xét: “Vẫn chưa được, thịt bò chín quá rồi.”
Trình Dao Dao vừa nói vừa xắn ống tay áo sơ mi lên, cô tự làm một bát súp măng tây đậm đặc và một đĩa sò điệp chiên.
Cách làm đồ ăn phương Tây nhìn thì đơn giản nhưng phần quan trọng nhất là cảm giác và độ lửa. Trình Dao Dao làm thành thạo, nguyên liệu nấu ăn cũng tươi mới nên đồ ăn trông rất ngon.
Khăn trải bàn ăn trong phòng bếp màu trắng, bên trêи đặt một lọ hoa tường vi nhỏ. Sò điệp chiên màu vàng, súp măng tây màu xanh và thịt bò bít tết màu nâu đỏ trơn bóng nổi bật trêи nền trắng. Trong giỏ tre đựng một chai rượu nho vừa được đun nóng hầm hập.
Nắp chai rượu bật lên phát ra tiếng, rượu nho đỏ tươi chảy vào ly thủy tinh.
Tạ Chiêu và Trình Dao Dao ngối diện nhau, đầu tiên hai ngươi nâng ly chạm nhẹ vào nhau.
Trình Dao Dao nhấp một hớp rượu nhỏ, sau đó đặt ly xuống. Tạ Chiêu uống sảng khoải, hắn còn rót thêm rượu cho cô.
Trình Dao Dao cảnh giác nhìn ly rượu đỏ, không biết nghĩ đến điều gì, tai cô đỏ bừng lên.
Cô cúi đầu cầm dao nĩa cắt bò bít tết, trong lúc hoảng hồn, con dao bằng bạc lướt qua miếng thịt, nước thịt màu đỏ nhạt chảy ra đĩa.
Tạ Chiêu kéo ghế ra ngồi xuống cạnh người cô.
Ánh mắt Trình Dao Dao rối loạn, chờ cô lấy lại tinh thần, cô ngơ ngác nhìn hắn.
Tạ Chiêu lấy dao nĩa cắt bò bít tết cho cô: “Sao em Dao Dao yếu vậy.”
“Em mệt!” Trình Dao Dao nói to.
Tạ Chiêu đưa một miếng thịt bò vào miệng cô: “Nói chuyện vẫn có sức.”
Trình Dao Dao phồng má lên, cô tức giận nhai thịt bò tươi non: “Muốn nữa.”
Hơi thở quanh người Tạ Chiêu nóng rực, Trình Dao Dao vội vàng bổ sung: “Muốn ăn bò bít tết nữa.”
Trình Dao Dao ăn kiểu gì mà ngồi luôn lên đùi Tạ Chiêu. Trình Dao Dao ăn rất ít, cô ăn một miếng bánh nho rồi húp một ít súp măng tây và ăn hai miếng sò điệp chiên đã no bụng rồi.
Chỗ còn lại đều được Tạ Chiêu quét sạch. Bò bít tết mềm dai thơm ngon. Sò điệp chiên cực kỳ tươi non, bên trong còn mang theo mùi hải sản và mùi sữa. Súp măng tây khoan kɧօáϊ nhẹ nhàng, bánh mì nho ngoài giòn trong mềm ngon nhất.
Tốc độ ăn của Tạ Chiêu rất nhanh nhưng không thô lỗ, cái cổ và quai hàm nhai nuốt mạnh mẽ làm nổi bật hương vị đàn ông.
Trình Dao Dao không nhịn được, cô duỗi tay sờ cơ bụng của hắn. Mấy ngày nay Tạ Chiêu vận động không ngừng nghỉ như động cơ máy nên bây giờ mới ăn nhiều như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.