Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 86: Giặt màn

Đường Tô

19/08/2021

Mưa to liên tục không dừng ảnh hưởng đến phần lớn các thôn ở phía nam. Mà thôn Điềm Thủy nho nhỏ cũng dần dần im hơi lặng tiếng phát triển, nhưng sự phát triển này còn chậm chạp nhỏ bé, mọi người ở trong thôn vẫn chưa nhận ra.

Mưa cuối cùng cũng tạnh, thôn Điềm Thủy tiếp tục bận rộn làm việc trong ruộng. Các cây trồng bị ngập lụt đều được đào hết, trồng một đợt cây mới, thóc lúa gặt gấp ẩm ướt, phải tranh thủ thời gian mang ra sân phơi nắng. Chuồng bò công xã và nhà kho của đội sản xuất cũng bị mưa rơi phá hỏng, phải sửa chữa lại.

Sáng sớm chưa đến 5 giờ, những đám mây xanh thẫm, xanh nhạt trêи bầu trời xen lẫn nhau. Giọt nước dính trêи lá rau trong vườn nhấp nhô, hoa hải đường rơi đầy đất, gió sớm ướt át mát mẻ thổi vào mặt mang theo ý mùa thu mơ hồ đến.

Tạ Chiêu múc nước đầy chum, sau đó ra vườn tưới rau, bí đỏ có hình dạng khác nhau đã to bằng cái bát ô tô, vỏ bí màu vàng đậm. Tạ Chiêu cẩn thận bắt mấy con sâu trêи lá bí đỏ, đây là bảo bối của Trình Dao Dao, ngày nào cũng phải ra xem. Tiện tay ném sâu vào lồng gà, gà mái lập tức tranh nhau mổ, Tạ Chiêu đổ thêm nước và thức ăn cho gà.

Làm xong việc, Tạ Chiêu xách thùng nước tắm rửa. Nước giếng mát lạnh đổ từ trêи đầu xuống, Tạ Chiêu thoải mái lau mặt, giọt nước chảy dọc theo cơ bắp rắn chắc của hắn, giọt nước sáng ngời làm nổi bật nên làn da màu lúa mì của hắn, phát sáng trong ánh nắng ban mai.

Mu bàn chân bỗng nhiên có một cái móng vuốt nhỏ chạm vào làm hắn giật mình nhảy dựng lên. Tạ Chiêu cúi đầu, mèo con mập mạp màu trắng cam ngẩng đầu nhìn hắn kêu: “Meo! Meo!”

Không đợi nó kêu tiếng thứ ba, Tạ Chiêu khom người bế nó lên: “Xuỵt.”

Bà nội nói mèo con cứng đầu y như hắn, Tạ Chiêu cảm thấy rõ ràng mèo con giống Trình Dao Dao, tính tình rất lớn. Nó kêu 3 tiếng không ai để ý nó, nó có thể căng cuống họng gào lên gọi cả nhà dậy. Người ta ngược lại không chê nó ầm ĩ, giọng mèo con bi bô như trẻ con làm người khác không nỡ quát nó. Nhưng mỗi ngày trời chưa sáng Cường Cường đã bắt đầu ồn ào muốn uống sữa. Tạ Chiêu mặc kệ nó, nó liền muốn đi ồn ào Trình Dao Dao.

Lấy một bát sữa dê từ trong giếng ra, thêm một muỗng cá xé nát rồi quấy đều. Còn chưa chuẩn bị xong, mèo con đã gấp gáp nhào lên, cúi đầu ăn bẹp bẹp. Tạ Chiêu cũng lấy bánh ngô nóng hổi và hai quả trứng kèm dưa muối bắt đầu ăn. Vừa bóc xong vỏ trứng, cái đầu nhỏ màu cam lại xuất hiện trêи đầu gối hắn: “Meo! Meo!”

Tạ Chiêu không để ý tới, Cường Cường lập tức duỗi móng vuốt nhỏ sờ trứng gà, trông rất đáng thương. Tạ Chiêu lấy một ít lòng đỏ dằm nát ra cho nó ăn, nó ăn xong lại muốn tiếp. Tạ Chiêu cho hết quả trứng vào miệng nhai mấy lần xong nuốt xuống: “Hết rồi.”

“Meo!” Mèo con đáng thương uốn éo ʍôиɠ, chạy về cạnh bát của mình uống sữa. Tạ Chiêu sờ tai nó, rửa tay đi tới phòng Trình Dao Dao.

Thời tiết dần dần lạnh, trong phòng Trình Dao Dao vẫn chưa tháo màn xuống. Cách màn có thể thấy một thân ảnh nhỏ nhắn mơ hồ, chân dài đè trêи chăn. Tạ Chiêu vén màn lên, nhìn gương mặt ngủ say yên lặng của cô, lòng ngực rung động, ấm áp.

Tạ Chiêu nhẹ nhàng bỏ cái chăn bị cô đè lên, Trình Dao Dao ưm một tiếng, mở đôi mắt ʍôиɠ lung buồn ngủ: “Tạ Chiêu…”

“Anh đây.” Tạ Chiêu thuận thế đẩy chân Trình Dao Dao ra, nhấc cái chăn đắp lên bụng cô.

Trình Dao Dao nhắm mắt lại, duỗi đôi tay trắng nõn ôm cổ hắn, tiếng nói mập mờ: “Anh phải đi rồi à…”

“Ừm.” Trong lòng Tạ Chiêu nhũn ra, nhẹ nhàng cọ vào đỉnh đầu Trình Dao Dao: “Ngoan, em ngủ tiếp đi.”

Đợt này mỗi ngày trời chưa sáng hắn đã đi ra ngoài, đến khuya mới về nhà, Trình Dao Dao ngồi trong sân đợi hắn về, có thể thấy Tạ Chiêu rất mệt, Trình Dao Dao cũng không quấn lấy hắn nói chuyện, tắm rửa xong thì đi ngủ luôn.

Trình Dao Dao lẩm bẩm không muốn, muốn ôm thêm một lúc, nhưng chỉ một lát sau đã ngủ thϊế͙p͙ đi. Tạ Chiêu để tay cô vào trong chăn, tâm tư cứng rắn đi ra.

Hôm nay thời tiết rất tốt. Bà Tạ dẫn Trình Dao Dao và Tạ Phi ra sân phơi đồ, chăn đệm mùa đông và quần áo bông đều mang ra treo lên sào tre phơi nắng, xua tan mùi nấm mốc ẩm ướt ngày mưa.

Bà Tạ nói: “Chiêu ca nhi lại lén làm việc nhà rồi. Mỗi ngày nó khổ cực như vậy cũng không nghỉ ngơi một chút!”

“Trong lòng anh ấy vui vẻ.” Trình Dao Dao cười nói: “Bà không thấy anh ấy đặt cái cốc bằng sứ ở trong phòng đâu.”

Trình Dao Dao nói đến cái cốc bằng sứ do đại hội khen thưởng, niên đại này nhà nào cũng có một cái cốc bằng sứ tráng men, phía trêи in chữ “Lao động quang vinh”. Trêи mặt Tạ Chiêu không quan tâm, nhưng vừa về lập tức cất cốc đi. Đây không phải là phần thưởng đơn thuần, mà còn đại biểu sự tiếp nhận và tôn trọng của nhóm người.

Đợt này Tạ Chiêu loay hoay bận rộn cả người gầy gò, nhưng vẻ mặt lại sáng ngời, tràn đầy nhiệt tình. Không chỉ Tạ Chiêu, bà Tạ và Tạ Phi đều rất vui. Chỉ có bọn họ mới biết rõ, những năm qua bọn họ bị chụp mũ nặng nề như thế nào, bị mọi người kỳ thị, xa lánh gắng gượng trôi qua thế nào.

Bà Tạ nở nụ cười, cười xong lại thở dài: “Bây giờ mới chỉ là mở đầu thôi.”

Trình Dao Dao cười nói: “Mở đầu rất tốt đúng không ạ?” Cô rất muốn nói cho bà Tạ biết, ngày tốt sẽ nhanh tới thôi.

Bà Tạ vui vẻ: “Đúng, Dao Dao nói đúng, cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt hơn!”

Trình Dao Dao nhân cơ hội nói: “Bà nội, chăn đệm mỏng quá rồi, áo bông cũng bị rách. Có nên làm thêm mấy cái áo bông và đệm chăn qua mùa đông không ạ?”

Lúc trước Tạ gia nghèo, chăn đệm và áo bông đã giặt trắng bệch, miếng vá chồng chất lên nhau, bông bên trong cũng mỏng. Nhà có 3 cái áo bông, áo của Tạ Chiêu mỏng nhất, vải thô giặt xù hết rồi, cũng không biết bọn họ trải qua mùa đông thế nào.



Bà Tạ nhìn mấy cái áo bông cũ nói: “Năm nay Chiêu ca nhi lái máy kéo, trả tiền còn thiếu cho đại đội xong còn thừa một ít. Đến lúc đó may áo bông mới cho Chiêu ca nhi và Tiểu Phi, bà không cần.”

“Như vậy sao được ạ?” Trình Dao Dao nói: “Cháu nghe thím Ngân Quế nói mùa đông ở thôn Điềm Thủy rất lạnh.”

Bà Tạ thở dài: “Bông rất đắt. Xem thu hoạch năm nay đi.”

Trình Dao Dao dẫn Tạ Phi về phòng tìm đồ. Lần trước bố Trình gửi rất nhiều quần áo tới, cô bày hết lên trêи giường, bên trong có mấy cái áo bông dày và áo khoác.

Tạ Phi ngạc nhiên cầm một cái áo bông dài thắt eo nhìn: “Cái này nhẹ thật, sao áo bông có thể nhẹ như vậy!”

Trình Dao Dao cười nói: “Bên trong không phải bông, là lông.”

Trình Dao Dao cầm hai cái áo bông ướm lên người Tạ Phi: “Hai cái áo này là đồ chị mặc năm 16, 17 tuổi, chị mặc chật, vừa vặn cho em.”

Tạ Phi kϊƈɦ động mặt đỏ ửng, áo của Trình Dao Dao vừa xinh đẹp vừa mang phong cách Tây, áo bông mềm mại làm cô không dám sờ mạnh: “Cho…Cho em sao?”

Trình Dao Dao cười nói: “Đương nhiên rồi. Nhưng hơi rộng, tìm thợ may sửa lại?”

“Em sẽ sửa!” Tạ Phi vui mừng nói: “Chị Dao Dao, chị quên rồi à, em biết làm quần áo mà!”

Trình Dao Dao cố ý trêu cô, cười nói: “Như vậy còn có thể giảm bớt một khoản tiền đó!”

Trình Dao Dao gọi bà Tạ đến xem. Bà Tạ coi Trình Dao Dao như người trong nhà, cũng không khách khí, nói: “Quần áo tốt như vậy, đều là vải bông mới! May tay áo và hai bên eo nhỏ lại một chút, chờ vóc dáng Tạ Phi lớn lại tháo ra, có thể mặc mấy năm!”

Bà Tạ là người trong nghề may vá, lúc trước cũng trải qua cuộc sống giàu sang, bà xem qua quần áo trêи giường của Trình Dao Dao, bên trong có một cái áo len dệt bằng lông sơn dương, giá cả đắt hơn vải sợi nhân tạo nhiều.

Bà nhìn kỹ, đau lòng không thôi: “Vải lông tốt như vậy sao lại bị sâu mọt làm hỏng rồi? Còn mấy cái áo này nữa, đều bị nấm mốc!”

Mấy cái áo bông không mặc đến, Trình Dao Dao cũng không để ý, nghe vậy vội vàng nhìn xem, mấy cái áo để ở những nơi không thấy đều bị bẩn, chỉ có mấy cái áo khoác cao cấp dễ thấy thì không bị tổn hại.

Nhất định bà mẹ kế giở trò quỷ! Trình Dao Dao nhớ kỹ quần áo từ nhỏ đến lớn của nguyên chủ có rất nhiều, tủ quần áo đầy đồ, tất cả đều là quần áo tốt nhất bố Trình mua khắp nơi cho cô, trong đó có rất nhiều hàng vận chuyển từ thuyền đến. Lần trước bố Trình gửi ít quần áo như vậy, cô đã cảm thấy kỳ quái. Bây giờ nhìn thấy mấy vết bẩn trêи đống quần áo này lập tức giận dữ.

Trình Dao Dao tức giận ném quần áo lên giường, ôm tay phụng phịu.

Bà Tạ nhiều tuổi, cũng biết trong nhà Trình Dao Dao có mẹ kế, suy nghĩ một chút là hiểu, cười nói: “Không sao đâu, không hỏng nhiều, đều là những chỗ không nhìn thấy. Bà sẽ sửa lại, cam đoan làm y như mới cho cháu!”

“Thật ạ?” Trình Dao Dao nửa tin nửa ngờ nhìn bà Tạ.

Bà Tạ vui vẻ: “Lúc trước bố Chiêu ca nhi mang quần áo từ Tây Dương về bà cũng sửa qua rồi, mấy bộ quần áo này có thể làm khó bà sao?”

Tạ Phi cũng lôi kéo Trình Dao Dao nói: “Chị Dao Dao, bà nội rất lợi hại, nấm mốc trêи mấy bộ quần áo này có thể giặt sạch sẽ.”

Lúc này Trình Dao Dao mới dần hết giận.

Ba người phân độ hỏng của quần áo thanh hai loại.

“Cái này tiếc quá.” Bà Tạ cầm một cái váy liền bằng nhung dê, váy nhung màu nâu nhạt có kiểu dáng ngắn gọn, giữ đến đời sau cũng rất đẳng cấp. Chỉ tiếc phía sau tay áo bị rách mấy lỗ: “Thử tìm xem có loại lông tương tự như vậy không, bà nội may lại cho cháu.”

Trình Dao Dao suy nghĩ, cầm cái váy: “Cháu giữ cái váy này lại có chỗ dùng.”

Chỗ quần áo còn lại không bị mốc thì bị rách thành lỗ nhỏ, hoặc bị tuột chỉ. Có một cái áo bông ở bên dưới bị mốc, đành phải lấy bông ra, làm áo bông mới.

Cứ như vậy, Tạ Phi và bà Tạ có áo bông rồi, chỉ cần mua thêm chăn đệm và áo bông cho Tạ Chiêu nữa là được, có thể tiết kiệm không ít tiền.

Bà Tạ ôm một đống quần áo của Trình Dao Dao, bùng lên ngọn lửa nhiệt tình may vá, ném việc nấu cơm cho Trình Dao Dao, ngày não cũng xe chỉ luồn kim, suy nghĩ sửa quần áo thế nào cho tốt. Mèo con nằm cạnh người bà Tạ nghịch quận len.



Từng bộ quần áo được bà Tạ sửa chữa phục hồi như cũ. Mèo con đi đường cũng không vững lớn thành một con mèo béo tròn, mỗi ngày nhảy lên nhảy xuống thám hiểm căn nhà, ngay cả phòng Tạ Chiêu cũng bị nó đảo lộn qua mấy lần.

Gió thu thôn Điềm Thủy dần dần lạnh, có thể tháo màn xuống rồi. Hôm đó Tạ Chiêu được nghỉ dẫn Trình Dao Dao ra sông giặt màn. Trình Dao Dao ôm màn, Tạ Chiêu cầm ghế đi đến bờ sông, trêи bờ sông đã có rất nhiều giặt màn.

Thấy Trình Dao Dao và Tạ Chiêu cùng đến, mấy người phụ nữ thích đùa giỡn nói: “A, thanh niên trí thức Trình và Tạ Tam cùng nhau đến à? Lại đây, tôi nhường chỗ này cho cô!”

Trình Dao Dao thoải mái chào hỏi mấy người, nhưng không đi qua, tìm một chỗ xa hơn. Màn mùa hè tích đầy bụi ngâm trong nước sông đen sì, đổ xà phòng vào ngâm ở đấy.

Tạ Chiêu xắn ống quần lên lội xuống nước, đặt cái ghế dài ở trong sông, giữ ổn định: “Nước không lạnh.”

Hôm nay trời đẹp, nước sông ấm áp. Lúc này Trình Dao Dao mới xắn ống quần lên, giẫm bàn chân trắng bóc vào nước, đá cuội dưới đáy nước trơn trượt chọc vào chân hơi ngứa. Trình Dao Dao cười hì hì bước lên ghế, bắt đầu dùng hai chân giẫm màn.

Dòng nước tràn qua ghế, nước bẩn trêи trong màn bị giẫm chảy ra, nước sông cuốn trôi nước bẩn lộ ra màn trắng như tuyết. Tạ Chiêu đứng cạnh người cô, hai tay mở ra che chở.

Ở bờ bên kia không xa, mấy người phụ nữ đẩy nhau nhìn hai người: “Này, cô nhìn Tạ Tam im lặng đứng kia đi, rất thương người nhé!”

“Cũng đúng. Đợt này công việc vừa nhiều vừa mệt, nhưng thanh niên trí thức Trình không đi làm ngày nào cả. Nghe mấy thanh niên trí thức kia nói Tạ Tam làm việc giúp cô ấy.”

“Ha ha, tên đàn ông thối nhà tôi ý, lúc tôi ở cữ cũng không chăm sóc tôi như thế!”

“Cô gái xinh đẹp như vậy, tôi là đàn ông tôi cũng thương!” Mấy người phụ nữ cười toe toét, giọng nói trêu chọc không thể hết vị chua.

Đàn ông giúp vợ làm phần công phân ở trong thôn có rất ít, đừng nói đến việc thanh niên trí thức Trình còn chưa kết hôn với hắn.

Bây giờ Tạ Chiêu lái máy kéo, rồi phụ trách việc sửa chữa kho thóc, cuộc sống ngày càng tốt hơn. Bà mối trong thôn bỗng nhiên nhìn chằm chằm Nhạc Mây nổi tiếng này. Nhưng vừa bước vào cửa còn chưa kịp nói rõ ràng tình hình nhà gái đã bị khách khí mời về.

Mọi người ở trong thôn hiểu rõ, Trình Dao Dao sớm muộn cũng về thành phố, đầu óc Tạ Chiêu mê muội, làm không công cho người ta! Nhưng Tạ Chiêu vui lòng mà!

Người trong thôn thường thấy Trình Dao Dao cầm rổ nhỏ mang cơm cho Tạ Chiêu, hoặc Trình Dao Dao ngồi trêи máy kéo của Tạ Chiêu vui vẻ đi vào huyện.

Nhắc tới dư luận trong thôn cũng kỳ quái, cô càng sợ người khác nói, tin đồn càng truyền đi nghiêm trọng hơn. Trình Dao Dao và Tạ Chiêu thoải mái hào phóng không che giấu, người trong thôn ngược lại không nói xấu gì cả.

Trình Dao Dao là thanh niên trí thức tới từ thành phố, dù sao vẫn tạo cảm giác xa cách với mọi người, người nhiều chuyện nhất trong thôn cũng không dám lắm miệng trước mặt cô. Hơn nữa nhiều ánh mặt nhìn như vậy, không tìm ra lỗi sai của người ta, cô còn có thể ngăn cản không cho người ta đi đưa cơm?

Màn nhanh chóng giặt sạch, Trình Dao Dao còn giẫm lên không chịu xuống. Tạ Chiêu nói: “Em Dao Dao, xuống đi. Đứng lâu sẽ choáng đầu.”

Trình Dao Dao cười hì hì dùng mũi chân hất nước lên người Tạ Chiêu: “Chơi vui lắm, anh có muốn đứng lên không?”

Tạ Chiêu bất đắc dĩ cười cười, đang muốn mở miệng, trêи bờ có một người đi tới: “Anh Tạ Tam.”

Nghe thấy giọng nói oán hận này, Tạ Chiêu thầm cảm thấy không ổn. Quả nhiên, Trình Dao Dao xù lông lên, trừng mắt nhìn người mới đến.

Người mới đến là Lâm Lộ Lộ. Hôm nay cô được nghỉ, ôm chậu đựng màn giặt sạch đứng trêи bờ nhìn Tạ Chiêu: “Anh Tạ Tam, em… em có chuyện muốn nói với anh.”

Tạ Chiêu nhìn Trình Dao Dao, hỏi: “Chuyện gì?”

Lâm Lộ Lộ nói: “Có thể qua đây nói không?”

Trình Dao Dao cong môi lên, muốn cười ra tiếng: “Hai người có bí mật nhỏ gì không thể nói trước mặt tôi?”

Lâm Lộ Lộ tức giận nói: “Tôi đang nói chuyện với anh Tạ Tam, liên quan gì đến cô?”

Trình Dao Dao nhảy dựng lên muốn cãi nhau với cô, chân trơn trượt ngã về đằng sau.

“Dao Dao cẩn thận!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook