Chương 131: Sân trường.
Đường Tô
19/08/2021
Tạ Chiêu nói: “Ngành toán học.”
Đáp án trong dự liệu. Các chuyên ngành đại học ở niên đại này ít đến đáng thương, chỉ có một số ngành như khoa học xã hội và khoa học tự nhiên, Tạ Chiêu không có nhiều lựa chọn. Ngành toán học đại biểu cho tài chính, có thể hiểu vì sao Tạ Chiêu chọn ngành này.
Về chuyên ngành biểu diễn, Trình Dao Dao không biết niên đại này có học viện điện ảnh hoặc chuyên ngành biểu diễn hay không.
Hai người ngồi trêи bãi cỏ ở sân trường. Trình Dao Dao trải một tấm vải lên, sau đó lấy sandwich và nước ngọt, hai người vừa ăn trưa vừa nhìn sinh viên chơi bóng rổ trêи sân.
Sandwich mềm mại xen lần nhân cá ngừ thơm ngon. Tạ Chiêu cắn một miếng hết nửa cái, vẻ mặt vui mừng.
Cây cỏ bị ánh nắng phơi khô bay ra mùi hương dễ ngửi, ánh nắng chiếu vào gương mặt mỗi người sáng lấp lánh. Sinh viên chơi bóng rổ trêи sân, tiếng cười từ xa xa truyền đến. Bầu không khí trong sân trường làm người ta buông lỏng.
Một tay Tạ Chiêu chống lên cỏ, một tay cầm sandwich ăn. Hôm nay hắn mặc áo len cổ chữ V Trình Dao Dao mới mua cho hắn, làn da màu lúa mì và xương quai xanh lộ ra ngoài. Hắn híp mắt lại, động tác nhai nuốt làm gân xanh trêи cổ như ẩn như hiện, gợi cảm không nói nên lời.
Đến khi ánh mắt Tạ Chiêu ngập tràn ý cười, Trình Dao Dao mới tỉnh táo lại, thế mà mình lại nhìn hắn đến mức ngây ngốc.
Trình Dao Dao vội cúi đầu uống nước giải khát, lúc miệng chai chạm vào môi cô mới nhận ra mình chưa vặn nắp chai.
Tạ Chiêu cười ra tiếng, lúc này Trình Dao Dao vừa ngại vừa giận, ngay cả mang tai cũng đỏ ửng: “Phiền quá đi!”
Tạ Chiêu kéo cô lại gần. Bàn tay to cầm chai nước ngọt vặn nhẹ phát ra tiếng “xùy”, nắp được mở ra. Tạ Chiêu đặt chai nước ngọt vào tay Trình Dao Dao, hắn nói sang chuyện khác: “Em Dao Dao, chúng ta cùng nhau thi ở Thượng Hải đi.”
Trình Dao Dao cố ý nói: “Vì sao? Anh rất thích Thượng Hải à?”
Tạ Chiêu nói: “Anh thích chỗ này. Hơn nữa nhà em Dao Dao cũng ở chỗ này.”
Trình Dao Dao nghĩ đến Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc thì nhíu mày. Cô nói: “Ở Trung Quốc không chỉ có một trường đại học Thượng Hải. Không phải Bắc Đại rất nổi tiếng sao? Thật ra em thích đại học Quảng Châu hơn. Quảng Châu có hoa Phượng, lúc hoa nở rất đẹp.”
Trình Dao Dao miêu tả bốn mùa và đồ ăn nổi tiếng ở Quảng Châu cho Tạ Chiêu. Tạ Chiêu lắng nghe, đột nhiên hắn nói: “Em Dao Dao, sao em biết nhiều vậy?”
“…Thì, thì em nghe bố em nói.” Mắt Trình Dao Dao xoay tròn: “Trước kia bố em thường đi công tác, chỗ nào cũng đi qua rồi.”
Trình Dao Dao cảm thấy Tạ Chiêu đang nhìn chằm chằm mình, không biết hắn tin hay không: “Bố em rất thương em.”
Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Nhưng bố không cho em và anh ở bên nhau.”
Tạ Chiêu nói: “Anh đã đến Thượng Hải rồi, nên tới cửa chào hỏi một chút.”
“Đừng!” Trình Dao Dao nhét sandwich vào miệng Tạ Chiêu: “Anh chưa thấy dáng vẻ kϊƈɦ động của bố em đâu, nếu anh dám xuất hiện trước mặt bố, bố sẽ đánh anh đấy.”
Tạ Chiêu nuốt bánh xuống mới nói: “Lúc trước em rất muốn về Thượng Hải. Em vì chuyện trong nhà nên muốn rời đi sao?”
Trình Dao Dao cong miệng: “Sao anh đoán chuẩn như vậy?”
Tạ Chiêu bật cười, bởi vì suy nghĩ của em đều viết rõ trêи mặt. Hắn nói: “Chúng ta lên đại học sẽ ở phòng của mình, không cần tiếp xúc với mẹ kế và em kế của em nữa.”
Hai mắt Trình Dao Dao tỏa sáng: “Sao em không đến điều này chứ! Đến lúc đó chúng ta ở ký túc xá, không cần để ý tới bọn họ!”
Tạ Chiêu nhăn mày, hắn kinh ngạc: “Em muốn ở ký túc xá?”
Trình Dao Dao cũng kinh ngạc: “Không thì ở đâu?”
“…” Cơ bắp của Tạ Chiêu kéo căng, hắn nói như nghiến răng: “Đương nhiên ở cùng anh!”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, nửa ngày mới phản ứng được, “Trời ạ!”, cô che mặt: “Tạ Chiêu, anh lại giở trò lưu manh!”
Tạ Chiêu không hiểu vì sao mình lại giở trò lưu manh, trước mặt mọi người không thể sờ mặt cô, hắn kiềm chế: “Chúng ta kết hôn, đương nhiên phải ở cùng nhau rồi!”
Trình Dao Dao ra vẻ nói: “Trước khi tốt nghiệp đại học, em sẽ không kết hôn.”
“Cái gì?”
Từ lần đầu tiên gặp Tạ Chiêu cho đến nay, cô chưa từng thấy Tạ Chiêu kϊƈɦ động như vậy, hắn đứng bật dậy làm Trình Dao Dao phải ngửa đầu nhìn.
Hô hấp của Tạ Chiêu dồn dập, cả người che ánh nắng trước mặt Trình Dao Dao, hơi thở mãnh liệt như gió bão.
Trình Dao Dao vỗ mặt cỏ quát to: “Anh ngồi xuống cho em!”
Tạ Chiêu ngồi xuống, chân dài co lại, gương mặt đẹp trai lạnh lùng giống như con chó to tức giận nhưng không dám chống lại chủ, hơi thở ép xuống thật thấp.
Trình Dao Dao nhìn bộ dáng này của hắn thì cười đau cả bụng, cô còn cố ý nghiêm mặt nói: “Anh mặt lạnh dọa ai đấy?”
Tạ Chiêu không nói gì.
Trình Dao Dao nói: “Em đếm đến ba, 1…”
Không đợi Trình Dao Dao đếm đến 2, Tạ Chiêu nói: “…Vì sao muốn chờ tốt nghiệp rồi mới kết hôn?”
Trình Dao Dao nghiêm trang nói: “Năm nay chúng ta mới 20 tuổi, tốt nghiệp đại học 24 tuổi, đúng độ tuổi kết hôn nha.”
Giọng nói của Tạ Chiêu gấp gáp: “Ở nông thôn 18 tuổi kết hôn được rồi.”
“Anh cũng biết là nông thôn à.” Trình Dao Dao nói: “Anh kết hôn xong còn có tâm tư đi học sao? Đi học cũng không tiện!”
Tạ Chiêu bật ra từng chữ từ trong hàm răng: “Vậy anh không thi nữa!”
“Thật sao?”
Tạ Chiêu chần chờ một lúc lâu: “… Thật.”
Trình Dao Dao tiếc hận: “Anh không thi thì em thi. Xem ra anh phải đợi em 4 năm rồi.”
Bỗng nhiên Tạ Chiêu quay đầu, hắn không thể tin nhìn Trình Dao Dao. Trình Dao Dao có thể thấy áp suất trêи người Tạ Chiêu đang gào thét, gương mặt đẹp trai cũng biến thành màu xám xịt, bàn tay thon dài siết chặt thành nắm đấm.
Lòng Trình Dao Dao không đau nhức, cô tiếp tục đùa: “Cho nên anh thi hay không?”
Tạ Chiêu thấy ý cười giảo hoạt trêи mặt Trình Dao Dao, cuối cùng cũng phản ứng kịp. Hắn nghiến răng nói nhỏ: “Em lại lừa anh…”
Hai mắt Trình Dao Dao cong cong, cô ôm bụng cười không ngừng được: “Tạ Chiêu thật ngốc…”
Bàn tay Tạ Chiêu ngứa ngáy, hắn hận không thể bắt Trình Dao Dao vào ngực xoa nắn một trận: “Chúng ta về đi.”
Trình Dao Dao đâu có ngốc như vậy, cô dịch ra sau: “Không muốn. Ở đây tắm nắng dễ chịu hơn nhiều, tý nữa em còn muốn đi tham quan thư viện và phòng học nữa.”
Ánh nắng chiếu xuống nền cỏ, gió thổi lướt qua mặt, xung quanh học sinh đi đi lại lại, Tạ Chiêu không thể làm gì Trình Dao Dao khi ở trong trường. Trình Dao Dao tính toán tốt lắm.
Trong lòng Tạ Chiêu yên lặng thêm một bút cho cô. Thu dọn túi giấy, hai người uống nước ngọt nói chuyện.
Trình Dao Dao nhớ bà Tạ và Tiểu Phi, còn Cường Cường và cái sân yên tĩnh xinh đẹp nữa: “Bây giờ gà con bắt đầu đẻ trứng chưa?”
Tạ Chiêu nói: “Không nhanh như vậy, ít nhất phải 4 tháng.”
“Cường Cường to đến mức nào rồi?”
Tạ Chiêu làm một cái vòng tròn.
Trình Dao Dao khó hiểu nói: “Cường Cường biến thành trái bóng rồi sao?”
Tạ Chiêu thu nhỏ vòng tròn lại: “Mập như này.”
Đang nói chuyện, một quả bóng bay thẳng về phía mặt Trình Dao Dao, Tạ Chiêu đưa tay chặn lại. “Bộp”, quả bóng rổ lăn trêи đất.
“Cái gì vậy, làm em sợ muốn chết.” Trình Dao Dao vỗ ngực, bên trong đôi mắt hoa đào sợ hãi không thôi.
Tạ Chiêu lấy khăn tay lau gò má dính bụi của cô: “Không sợ.”
Trình Dao Dao giữ cổ tay hắn, bên trêи bị bong một lớp da: “Chảy máu rồi!”
Tạ Chiêu không cho cô nhìn: “Bẩn lắm, em đừng nhìn.”
“Anh đựng động vào, anh đi tìm ít nước rửa vết thương cho anh. Mấy nam thanh niên trêи sân tập chảy đầy mồ hôi nhìn về phía bên kia: “Nam Phương, đập phải người ta rồi!”
“Đi xem thử đi.” Từ Nam Phương duỗi chân uể oải đi tới.
Hắn hất bóng rổ lên ôm vào ngực nói: “Người anh em, xin lỗi nhé.”
Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn lại. Mấy nam thanh niên mặc quần áo thể thao chuyên nghiệp, thân hình cao ráo, giọng nói lười nhác mang theo sự kiêu căng của người nhà giàu. Hắn buông tay áo che miệng vết thương nói: “Không sao.”
Từ Nam Phương hất cằm, Vệ Cường lấy mấy tờ nhân dân tệ vứt xuống trước mặt Tạ Chiêu.
Bầu không khí lập tức đông lạnh, Tạ Chiêu hỏi: “Có ý gì?”
Từ Nam Phương cũng không ngờ Vệ Cường sẽ vứt tiền xuống đất, hắn cười nói: “Vừa rồi không cố ý, xin lỗi anh.”
Giọng nói Tạ Chiêu lạnh hơn: “Không cần.”
Từ Nam Phương cảm thấy thái độ của mình rất tốt rồi, không nghĩ gặp một người hung hăng như vậy, mặt hắn tối sầm. Vệ Cường nói: “Anh giả vờ cái gì chứ! Mười đồng không đủ à? Cho anh thêm hai tờ, một tháng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.”
Vệ Cường lại lấy thêm hai tờ tiền vứt lên người Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu im lặng nhặt mấy tờ tiền kia lên.
Mấy người Vệ Cường phát ra âm thanh cười nhạo “Quả nhiên là thế”. Bọn họ đang muốn rời đi thì Tạ Chiêu đứng dậy. Mắt Vệ Cường tối sầm lại, bây giờ hắn mới nhận ra Tạ Chiêu cao to như vậy, hắn còn cao hơn người phương Bắc bọn họ.
Vệ Cường không chịu nổi nhích lại gần sau lưng Từ Nam Phương, người này không phải người lương thiện.
Tạ Chiêu đưa tiền cho họ: “Lấy lại tiền đi.”
Từ Nam Phương phải lau mắt mà nhìn: “Đây là tiền xin lỗi, cho anh thì anh cầm đi.”
Tạ Chiêu nói: “Lấy lại đi.”
Từ Nam Phương không nhịn nổi nữa, Vệ Cường hét lên: “Hiếm khi anh Từ có lòng tốt, đừng có kiểu cho anh mặt mũi nhưng lại không cần!”
Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên Tạ Chiêu nắm chặt cổ áo hắn nhấc lên khỏi mặt mất, hắn thở không ra hơi: “Mày, mày, mày…”
Mấy người Từ Nam Phương xông tới: “Thằng chó muốn đánh nhau à?”
Hormone nam tính vừa bị kϊƈɦ thích lập tức nổ, mấy tên này thừa tinh lực ngày nào cũng phải đánh mấy trận mới đỡ. Mọi người xung quanh lập tức chạy ra xem, họ chừa lại một khoảng trống để mấy người này có thể phát huy hết sức.
Chỉ có một thân hình nhỏ nhắn cầm bình nước chạy tới: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Cơ bắp trêи cánh tay Tạ Chiêu nhô lên, hắn xách Vệ Cường như xách một con gà con, mấy người Từ Nam Phương đứng xung quanh hắn, tình hình vô cùng khẩn trương. Trình Dao Dao cũng bị hơi thở hung ác trêи người Tạ Chiêu dọa sợ, cô gọi: “Tạ… Tạ Chiêu.”
Tạ Chiêu vứt Vệ Cường xuống, hắn bước về phía Trình Dao Dao bảo vệ cô: “Em tới đây làm gì?”
“Anh đang đánh nhau sao?” Trình Dao Dao khẩn trương nhìn Tạ Chiêu, thấy hắn không giống bị thương mới thở phào.
Tạ Chiêu còn chưa trả lời đã nghe thấy Từ Nam Phương kêu lên: “Dao Dao?”
Từ Nam Phương trợn mắt há mồm nhìn Trình Dao Dao, cô và Tạ Chiêu không coi ai ra gì thân mật với nhau, ngay cả người mù cũng nhìn ra.
Vệ Cường vỗ đầu: “Tôi nhớ ra rồi! Không phải tên này là người hôm nọ ăn cơm cùng Trình Dao Dao sao?”
Hôm đó ánh đèn lờ mờ, cộng thêm hôm nay Tạ Chiêu ăn mặc khác hẳn nên nhóm Từ Nam Phương không nhận ra hắn. Từ Nam Phương nhìn Tạ Chiêu từ trêи xuống dưới, dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ bộ dáng của Tạ Chiêu, hắn cắn răng.
Hắn không thể không thừa nhận Tạ Chiêu thực sự rất tốt.
Hơn nữa…
Trình Dao Dao hung hăng lao đến chỗ Từ Nam Phương: “Vừa rồi anh muốn làm gì hả?”
Đáp án trong dự liệu. Các chuyên ngành đại học ở niên đại này ít đến đáng thương, chỉ có một số ngành như khoa học xã hội và khoa học tự nhiên, Tạ Chiêu không có nhiều lựa chọn. Ngành toán học đại biểu cho tài chính, có thể hiểu vì sao Tạ Chiêu chọn ngành này.
Về chuyên ngành biểu diễn, Trình Dao Dao không biết niên đại này có học viện điện ảnh hoặc chuyên ngành biểu diễn hay không.
Hai người ngồi trêи bãi cỏ ở sân trường. Trình Dao Dao trải một tấm vải lên, sau đó lấy sandwich và nước ngọt, hai người vừa ăn trưa vừa nhìn sinh viên chơi bóng rổ trêи sân.
Sandwich mềm mại xen lần nhân cá ngừ thơm ngon. Tạ Chiêu cắn một miếng hết nửa cái, vẻ mặt vui mừng.
Cây cỏ bị ánh nắng phơi khô bay ra mùi hương dễ ngửi, ánh nắng chiếu vào gương mặt mỗi người sáng lấp lánh. Sinh viên chơi bóng rổ trêи sân, tiếng cười từ xa xa truyền đến. Bầu không khí trong sân trường làm người ta buông lỏng.
Một tay Tạ Chiêu chống lên cỏ, một tay cầm sandwich ăn. Hôm nay hắn mặc áo len cổ chữ V Trình Dao Dao mới mua cho hắn, làn da màu lúa mì và xương quai xanh lộ ra ngoài. Hắn híp mắt lại, động tác nhai nuốt làm gân xanh trêи cổ như ẩn như hiện, gợi cảm không nói nên lời.
Đến khi ánh mắt Tạ Chiêu ngập tràn ý cười, Trình Dao Dao mới tỉnh táo lại, thế mà mình lại nhìn hắn đến mức ngây ngốc.
Trình Dao Dao vội cúi đầu uống nước giải khát, lúc miệng chai chạm vào môi cô mới nhận ra mình chưa vặn nắp chai.
Tạ Chiêu cười ra tiếng, lúc này Trình Dao Dao vừa ngại vừa giận, ngay cả mang tai cũng đỏ ửng: “Phiền quá đi!”
Tạ Chiêu kéo cô lại gần. Bàn tay to cầm chai nước ngọt vặn nhẹ phát ra tiếng “xùy”, nắp được mở ra. Tạ Chiêu đặt chai nước ngọt vào tay Trình Dao Dao, hắn nói sang chuyện khác: “Em Dao Dao, chúng ta cùng nhau thi ở Thượng Hải đi.”
Trình Dao Dao cố ý nói: “Vì sao? Anh rất thích Thượng Hải à?”
Tạ Chiêu nói: “Anh thích chỗ này. Hơn nữa nhà em Dao Dao cũng ở chỗ này.”
Trình Dao Dao nghĩ đến Ngụy Thục Quyên và Trình Nặc Nặc thì nhíu mày. Cô nói: “Ở Trung Quốc không chỉ có một trường đại học Thượng Hải. Không phải Bắc Đại rất nổi tiếng sao? Thật ra em thích đại học Quảng Châu hơn. Quảng Châu có hoa Phượng, lúc hoa nở rất đẹp.”
Trình Dao Dao miêu tả bốn mùa và đồ ăn nổi tiếng ở Quảng Châu cho Tạ Chiêu. Tạ Chiêu lắng nghe, đột nhiên hắn nói: “Em Dao Dao, sao em biết nhiều vậy?”
“…Thì, thì em nghe bố em nói.” Mắt Trình Dao Dao xoay tròn: “Trước kia bố em thường đi công tác, chỗ nào cũng đi qua rồi.”
Trình Dao Dao cảm thấy Tạ Chiêu đang nhìn chằm chằm mình, không biết hắn tin hay không: “Bố em rất thương em.”
Trình Dao Dao lẩm bẩm: “Nhưng bố không cho em và anh ở bên nhau.”
Tạ Chiêu nói: “Anh đã đến Thượng Hải rồi, nên tới cửa chào hỏi một chút.”
“Đừng!” Trình Dao Dao nhét sandwich vào miệng Tạ Chiêu: “Anh chưa thấy dáng vẻ kϊƈɦ động của bố em đâu, nếu anh dám xuất hiện trước mặt bố, bố sẽ đánh anh đấy.”
Tạ Chiêu nuốt bánh xuống mới nói: “Lúc trước em rất muốn về Thượng Hải. Em vì chuyện trong nhà nên muốn rời đi sao?”
Trình Dao Dao cong miệng: “Sao anh đoán chuẩn như vậy?”
Tạ Chiêu bật cười, bởi vì suy nghĩ của em đều viết rõ trêи mặt. Hắn nói: “Chúng ta lên đại học sẽ ở phòng của mình, không cần tiếp xúc với mẹ kế và em kế của em nữa.”
Hai mắt Trình Dao Dao tỏa sáng: “Sao em không đến điều này chứ! Đến lúc đó chúng ta ở ký túc xá, không cần để ý tới bọn họ!”
Tạ Chiêu nhăn mày, hắn kinh ngạc: “Em muốn ở ký túc xá?”
Trình Dao Dao cũng kinh ngạc: “Không thì ở đâu?”
“…” Cơ bắp của Tạ Chiêu kéo căng, hắn nói như nghiến răng: “Đương nhiên ở cùng anh!”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, nửa ngày mới phản ứng được, “Trời ạ!”, cô che mặt: “Tạ Chiêu, anh lại giở trò lưu manh!”
Tạ Chiêu không hiểu vì sao mình lại giở trò lưu manh, trước mặt mọi người không thể sờ mặt cô, hắn kiềm chế: “Chúng ta kết hôn, đương nhiên phải ở cùng nhau rồi!”
Trình Dao Dao ra vẻ nói: “Trước khi tốt nghiệp đại học, em sẽ không kết hôn.”
“Cái gì?”
Từ lần đầu tiên gặp Tạ Chiêu cho đến nay, cô chưa từng thấy Tạ Chiêu kϊƈɦ động như vậy, hắn đứng bật dậy làm Trình Dao Dao phải ngửa đầu nhìn.
Hô hấp của Tạ Chiêu dồn dập, cả người che ánh nắng trước mặt Trình Dao Dao, hơi thở mãnh liệt như gió bão.
Trình Dao Dao vỗ mặt cỏ quát to: “Anh ngồi xuống cho em!”
Tạ Chiêu ngồi xuống, chân dài co lại, gương mặt đẹp trai lạnh lùng giống như con chó to tức giận nhưng không dám chống lại chủ, hơi thở ép xuống thật thấp.
Trình Dao Dao nhìn bộ dáng này của hắn thì cười đau cả bụng, cô còn cố ý nghiêm mặt nói: “Anh mặt lạnh dọa ai đấy?”
Tạ Chiêu không nói gì.
Trình Dao Dao nói: “Em đếm đến ba, 1…”
Không đợi Trình Dao Dao đếm đến 2, Tạ Chiêu nói: “…Vì sao muốn chờ tốt nghiệp rồi mới kết hôn?”
Trình Dao Dao nghiêm trang nói: “Năm nay chúng ta mới 20 tuổi, tốt nghiệp đại học 24 tuổi, đúng độ tuổi kết hôn nha.”
Giọng nói của Tạ Chiêu gấp gáp: “Ở nông thôn 18 tuổi kết hôn được rồi.”
“Anh cũng biết là nông thôn à.” Trình Dao Dao nói: “Anh kết hôn xong còn có tâm tư đi học sao? Đi học cũng không tiện!”
Tạ Chiêu bật ra từng chữ từ trong hàm răng: “Vậy anh không thi nữa!”
“Thật sao?”
Tạ Chiêu chần chờ một lúc lâu: “… Thật.”
Trình Dao Dao tiếc hận: “Anh không thi thì em thi. Xem ra anh phải đợi em 4 năm rồi.”
Bỗng nhiên Tạ Chiêu quay đầu, hắn không thể tin nhìn Trình Dao Dao. Trình Dao Dao có thể thấy áp suất trêи người Tạ Chiêu đang gào thét, gương mặt đẹp trai cũng biến thành màu xám xịt, bàn tay thon dài siết chặt thành nắm đấm.
Lòng Trình Dao Dao không đau nhức, cô tiếp tục đùa: “Cho nên anh thi hay không?”
Tạ Chiêu thấy ý cười giảo hoạt trêи mặt Trình Dao Dao, cuối cùng cũng phản ứng kịp. Hắn nghiến răng nói nhỏ: “Em lại lừa anh…”
Hai mắt Trình Dao Dao cong cong, cô ôm bụng cười không ngừng được: “Tạ Chiêu thật ngốc…”
Bàn tay Tạ Chiêu ngứa ngáy, hắn hận không thể bắt Trình Dao Dao vào ngực xoa nắn một trận: “Chúng ta về đi.”
Trình Dao Dao đâu có ngốc như vậy, cô dịch ra sau: “Không muốn. Ở đây tắm nắng dễ chịu hơn nhiều, tý nữa em còn muốn đi tham quan thư viện và phòng học nữa.”
Ánh nắng chiếu xuống nền cỏ, gió thổi lướt qua mặt, xung quanh học sinh đi đi lại lại, Tạ Chiêu không thể làm gì Trình Dao Dao khi ở trong trường. Trình Dao Dao tính toán tốt lắm.
Trong lòng Tạ Chiêu yên lặng thêm một bút cho cô. Thu dọn túi giấy, hai người uống nước ngọt nói chuyện.
Trình Dao Dao nhớ bà Tạ và Tiểu Phi, còn Cường Cường và cái sân yên tĩnh xinh đẹp nữa: “Bây giờ gà con bắt đầu đẻ trứng chưa?”
Tạ Chiêu nói: “Không nhanh như vậy, ít nhất phải 4 tháng.”
“Cường Cường to đến mức nào rồi?”
Tạ Chiêu làm một cái vòng tròn.
Trình Dao Dao khó hiểu nói: “Cường Cường biến thành trái bóng rồi sao?”
Tạ Chiêu thu nhỏ vòng tròn lại: “Mập như này.”
Đang nói chuyện, một quả bóng bay thẳng về phía mặt Trình Dao Dao, Tạ Chiêu đưa tay chặn lại. “Bộp”, quả bóng rổ lăn trêи đất.
“Cái gì vậy, làm em sợ muốn chết.” Trình Dao Dao vỗ ngực, bên trong đôi mắt hoa đào sợ hãi không thôi.
Tạ Chiêu lấy khăn tay lau gò má dính bụi của cô: “Không sợ.”
Trình Dao Dao giữ cổ tay hắn, bên trêи bị bong một lớp da: “Chảy máu rồi!”
Tạ Chiêu không cho cô nhìn: “Bẩn lắm, em đừng nhìn.”
“Anh đựng động vào, anh đi tìm ít nước rửa vết thương cho anh. Mấy nam thanh niên trêи sân tập chảy đầy mồ hôi nhìn về phía bên kia: “Nam Phương, đập phải người ta rồi!”
“Đi xem thử đi.” Từ Nam Phương duỗi chân uể oải đi tới.
Hắn hất bóng rổ lên ôm vào ngực nói: “Người anh em, xin lỗi nhé.”
Tạ Chiêu ngẩng đầu nhìn lại. Mấy nam thanh niên mặc quần áo thể thao chuyên nghiệp, thân hình cao ráo, giọng nói lười nhác mang theo sự kiêu căng của người nhà giàu. Hắn buông tay áo che miệng vết thương nói: “Không sao.”
Từ Nam Phương hất cằm, Vệ Cường lấy mấy tờ nhân dân tệ vứt xuống trước mặt Tạ Chiêu.
Bầu không khí lập tức đông lạnh, Tạ Chiêu hỏi: “Có ý gì?”
Từ Nam Phương cũng không ngờ Vệ Cường sẽ vứt tiền xuống đất, hắn cười nói: “Vừa rồi không cố ý, xin lỗi anh.”
Giọng nói Tạ Chiêu lạnh hơn: “Không cần.”
Từ Nam Phương cảm thấy thái độ của mình rất tốt rồi, không nghĩ gặp một người hung hăng như vậy, mặt hắn tối sầm. Vệ Cường nói: “Anh giả vờ cái gì chứ! Mười đồng không đủ à? Cho anh thêm hai tờ, một tháng cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu.”
Vệ Cường lại lấy thêm hai tờ tiền vứt lên người Tạ Chiêu.
Tạ Chiêu im lặng nhặt mấy tờ tiền kia lên.
Mấy người Vệ Cường phát ra âm thanh cười nhạo “Quả nhiên là thế”. Bọn họ đang muốn rời đi thì Tạ Chiêu đứng dậy. Mắt Vệ Cường tối sầm lại, bây giờ hắn mới nhận ra Tạ Chiêu cao to như vậy, hắn còn cao hơn người phương Bắc bọn họ.
Vệ Cường không chịu nổi nhích lại gần sau lưng Từ Nam Phương, người này không phải người lương thiện.
Tạ Chiêu đưa tiền cho họ: “Lấy lại tiền đi.”
Từ Nam Phương phải lau mắt mà nhìn: “Đây là tiền xin lỗi, cho anh thì anh cầm đi.”
Tạ Chiêu nói: “Lấy lại đi.”
Từ Nam Phương không nhịn nổi nữa, Vệ Cường hét lên: “Hiếm khi anh Từ có lòng tốt, đừng có kiểu cho anh mặt mũi nhưng lại không cần!”
Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên Tạ Chiêu nắm chặt cổ áo hắn nhấc lên khỏi mặt mất, hắn thở không ra hơi: “Mày, mày, mày…”
Mấy người Từ Nam Phương xông tới: “Thằng chó muốn đánh nhau à?”
Hormone nam tính vừa bị kϊƈɦ thích lập tức nổ, mấy tên này thừa tinh lực ngày nào cũng phải đánh mấy trận mới đỡ. Mọi người xung quanh lập tức chạy ra xem, họ chừa lại một khoảng trống để mấy người này có thể phát huy hết sức.
Chỉ có một thân hình nhỏ nhắn cầm bình nước chạy tới: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Cơ bắp trêи cánh tay Tạ Chiêu nhô lên, hắn xách Vệ Cường như xách một con gà con, mấy người Từ Nam Phương đứng xung quanh hắn, tình hình vô cùng khẩn trương. Trình Dao Dao cũng bị hơi thở hung ác trêи người Tạ Chiêu dọa sợ, cô gọi: “Tạ… Tạ Chiêu.”
Tạ Chiêu vứt Vệ Cường xuống, hắn bước về phía Trình Dao Dao bảo vệ cô: “Em tới đây làm gì?”
“Anh đang đánh nhau sao?” Trình Dao Dao khẩn trương nhìn Tạ Chiêu, thấy hắn không giống bị thương mới thở phào.
Tạ Chiêu còn chưa trả lời đã nghe thấy Từ Nam Phương kêu lên: “Dao Dao?”
Từ Nam Phương trợn mắt há mồm nhìn Trình Dao Dao, cô và Tạ Chiêu không coi ai ra gì thân mật với nhau, ngay cả người mù cũng nhìn ra.
Vệ Cường vỗ đầu: “Tôi nhớ ra rồi! Không phải tên này là người hôm nọ ăn cơm cùng Trình Dao Dao sao?”
Hôm đó ánh đèn lờ mờ, cộng thêm hôm nay Tạ Chiêu ăn mặc khác hẳn nên nhóm Từ Nam Phương không nhận ra hắn. Từ Nam Phương nhìn Tạ Chiêu từ trêи xuống dưới, dưới ánh mặt trời có thể thấy rõ bộ dáng của Tạ Chiêu, hắn cắn răng.
Hắn không thể không thừa nhận Tạ Chiêu thực sự rất tốt.
Hơn nữa…
Trình Dao Dao hung hăng lao đến chỗ Từ Nam Phương: “Vừa rồi anh muốn làm gì hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.