Chương 52: Mà đúng lúc này
Ss Tần
22/01/2024
Thủ lĩnh? Lý Phù Sinh ngẩn ra.
Anh vốn tưởng là tên Trịnh Thiên Lỗi kia, xem ra đã đoán sai rồi.
"Tôi không có hứng thú với việc thủ lĩnh của các anh là ai, có việc gì thì bảo người đó đến đây, nếu không có việc gì thì nhường đường cho tôi ngay lập tức, nếu không..."
Lý Phù Sinh nói đến đây, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng, hiện lên sát khí.
Lời nói điên cuồng này khiến cho người đàn ông nhướng mày, đồng thời trở nên cảnh giác.
Trực giác nói cho anh ta rằng người trước mặt này rất nguy hiểm.
Mà đúng lúc này.
Lạch cạch, cửa chiếc xe Mercedes Benz mở ra, một đôi chân thon dài xinh đẹp lộ ra trước.
Ngay sau đó. “Lách cách lách cách”, tiếng giày cao gót vang lên. Lý Phù Sinh đưa mắt nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy lụa đỏ đang từ từ đi đến.
Người phụ nữ đến gần, dáng người yểu điệu mảnh khảnh, cánh tay mềm mại trắng nõn như củ sen, đôi chân dài miên man, xinh đẹp.
Người phụ nữ búi tóc trên đầu, đôi mắt to đen láy trong veo, đôi môi đỏ mọng mềm mại, trông vô cùng gợi cảm.
Báu vật cực phẩm!
Trong lòng của Lý Phù Sinh không nhịn được mà thầm khen một tiếng.
"Anh là Lý Phù Sinh đúng không?" Giọng nói của người phụ nữ lạnh như băng.
Lý Phù Sinh không nói gì, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn chăm chằm vào đối phương, giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật!
Lúc này người đàn ông quát lên một tiếng: “Anh muốn đâm đầu vào chỗ chết hay sao?"
Gì cơ?
Lý Phù Sinh nghe tiếng thì nhìn lại, đôi mắt lạnh lùng, nói: "Anh nói cái gì cơ?"
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
"Hầu Quân, cậu lui ra trước đi." Người phụ nữ đột nhiên ra lệnh.
"Bang chủ!" Người đàn ông vốn định nhắc nhở điều gì đó thì thấy người phụ nữ lạnh lùng trừng mắt, lập tức im miệng lại, cung kính lùi về phía sau.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Hoàng Phủ Hồng Trúc của Thanh Hồng môn." Người phụ nữ vươn bàn tay mảnh khảnh ra.
Lý Phù Sinh hứng thú nhìn chăm chằm cô ta, nhưng dáng vẻ không có ý định muốn bắt tay.
Cảnh tượng khiến cho Hầu Quân càng bất mãn hơn.
Vẻ mặt của Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng thay đổi, nhưng mà vẫn không giận dữ.
Cô ta đưa tay về phía sau, lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi đến đây là vì một việc."
"Hả? Tôi dường như không quen biết với các cô, có chuyện gì sao?" Lý Phù Sinh cảm thấy hứng thú.
"Thanh Hồng môn của tôi có quy định, người dám động vào hàng trắng thì tuyệt đối không thể tha thứ được, bang Tứ Hải là bang hội thuộc Thanh Hồng môn tôi, lại dám vi phạm quy tắc sau lưng chúng tôi!"
"Dựa vào điều đó thì Phương Tiếu Thiên nên chết, nhưng mà..."
Hoàng Phủ Hồng Trúc nói đến đây thì chuyển đề tài: "Bang Tứ Hải phạm phải sai lầm thì sẽ có Thanh Hồng môn của tôi xử lý theo quy tắc, không đến lượt một người ngoài như anh nhúng tay vào."
Nghe vậy, Lý Phù Sinh cười lạnh nói: “Bang Tứ Hải là do Phương Tiếu Thiên tự mình giải tán, nếu ông ta bị bắt thì cũng không liên quan gì đến tôi
Anh vốn tưởng là tên Trịnh Thiên Lỗi kia, xem ra đã đoán sai rồi.
"Tôi không có hứng thú với việc thủ lĩnh của các anh là ai, có việc gì thì bảo người đó đến đây, nếu không có việc gì thì nhường đường cho tôi ngay lập tức, nếu không..."
Lý Phù Sinh nói đến đây, trong mắt lộ ra sự lạnh lùng, hiện lên sát khí.
Lời nói điên cuồng này khiến cho người đàn ông nhướng mày, đồng thời trở nên cảnh giác.
Trực giác nói cho anh ta rằng người trước mặt này rất nguy hiểm.
Mà đúng lúc này.
Lạch cạch, cửa chiếc xe Mercedes Benz mở ra, một đôi chân thon dài xinh đẹp lộ ra trước.
Ngay sau đó. “Lách cách lách cách”, tiếng giày cao gót vang lên. Lý Phù Sinh đưa mắt nhìn lại.
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy lụa đỏ đang từ từ đi đến.
Người phụ nữ đến gần, dáng người yểu điệu mảnh khảnh, cánh tay mềm mại trắng nõn như củ sen, đôi chân dài miên man, xinh đẹp.
Người phụ nữ búi tóc trên đầu, đôi mắt to đen láy trong veo, đôi môi đỏ mọng mềm mại, trông vô cùng gợi cảm.
Báu vật cực phẩm!
Trong lòng của Lý Phù Sinh không nhịn được mà thầm khen một tiếng.
"Anh là Lý Phù Sinh đúng không?" Giọng nói của người phụ nữ lạnh như băng.
Lý Phù Sinh không nói gì, ngậm điếu thuốc trong miệng, nhìn chăm chằm vào đối phương, giống như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật!
Lúc này người đàn ông quát lên một tiếng: “Anh muốn đâm đầu vào chỗ chết hay sao?"
Gì cơ?
Lý Phù Sinh nghe tiếng thì nhìn lại, đôi mắt lạnh lùng, nói: "Anh nói cái gì cơ?"
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
"Hầu Quân, cậu lui ra trước đi." Người phụ nữ đột nhiên ra lệnh.
"Bang chủ!" Người đàn ông vốn định nhắc nhở điều gì đó thì thấy người phụ nữ lạnh lùng trừng mắt, lập tức im miệng lại, cung kính lùi về phía sau.
"Tự giới thiệu một chút, tôi là Hoàng Phủ Hồng Trúc của Thanh Hồng môn." Người phụ nữ vươn bàn tay mảnh khảnh ra.
Lý Phù Sinh hứng thú nhìn chăm chằm cô ta, nhưng dáng vẻ không có ý định muốn bắt tay.
Cảnh tượng khiến cho Hầu Quân càng bất mãn hơn.
Vẻ mặt của Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng thay đổi, nhưng mà vẫn không giận dữ.
Cô ta đưa tay về phía sau, lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi đến đây là vì một việc."
"Hả? Tôi dường như không quen biết với các cô, có chuyện gì sao?" Lý Phù Sinh cảm thấy hứng thú.
"Thanh Hồng môn của tôi có quy định, người dám động vào hàng trắng thì tuyệt đối không thể tha thứ được, bang Tứ Hải là bang hội thuộc Thanh Hồng môn tôi, lại dám vi phạm quy tắc sau lưng chúng tôi!"
"Dựa vào điều đó thì Phương Tiếu Thiên nên chết, nhưng mà..."
Hoàng Phủ Hồng Trúc nói đến đây thì chuyển đề tài: "Bang Tứ Hải phạm phải sai lầm thì sẽ có Thanh Hồng môn của tôi xử lý theo quy tắc, không đến lượt một người ngoài như anh nhúng tay vào."
Nghe vậy, Lý Phù Sinh cười lạnh nói: “Bang Tứ Hải là do Phương Tiếu Thiên tự mình giải tán, nếu ông ta bị bắt thì cũng không liên quan gì đến tôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.