Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta

Chương 41: Gà mái chiến trong bầy gà mái!

Lý Hưng Vũ

08/03/2013

Sáng sớm, tuy rằng đóng màn, nhưng ánh mặt trời vẫn theo khe hở chiếu xạ đến mặt Lưu Tinh trên mặt, cảm giác rất chói mắt!

" Ân~~!" Lưu Tinh trở minh, nhìn đồng hồ trên tường, còn sớm, mới tám giờ rưỡi!

" Hả ? Tám giờ rưỡi?" Lưu Tinh đột nhiên từ trên giường đứng lên, xoa xoa mắt, thân thể dán lên tường cẩn thận nhìn đồng hồ.

"***, vừa muốn đến muộn!" Lưu Tinh liền nhảy từ trên giường xuống, lấy quần áo từ trong nhanh chóng mặc vào.

" Hạ Tuyết, cái đồ lười nhà cô, chỉ biết ngủ, có bảo mẫu như cô xem như tôi ……. ủa ?" Khi Lưu Tinh hô to về phía phòng Hạ Tuyết, dư quang quét đến phòng khách, phát hiện Hạ Vũ đang nằm trên sô pha, xem bộ dáng tựa hồ còn đang ngủ.

‘ Nữ nhân này ngày hôm qua không đi?’

Lưu Tinh đi qua, lấy tay đẩy nhẹ.

" Ân~~! Đừng quậy~~!" Hạ Vũ đẩy tay Lưu Tinh ra, sau đó trở mình tiếp tục ngủ, từ đầu đến cuối cũng chưa mở mắt.

" Ai đùa với cô, dậy mau lên, tám giờ rưỡi, muộn bây giờ!" Lưu Tinh la to trong lỗ tai đối phương.

" A? Tám giờ rưỡi?" Hạ Vũ đột nhiên ngồi thẳng, tựa hồ nhớ tới chuyện gì!

" Anh...... Sao trễ như vậy mới gọi em? Ủa? Anh ở nhà em làm gì?" Hạ Vũ kỳ quái nhìn Lưu Tinh nói.

" Cô đó, nhìn xem rốt cuộc là làm sao?" Lưu Tinh buổi tối bị hai tỷ muội này ép buộc đã muốn đủ phiền, thật không ngờ một ngày đầy ánh nắng tươi sáng, vốn hẳn là tâm tình thư sướng, hiện tại...... Đều muốn tìm dao nhỏ giết người!

Lưu Tinh cũng không quản đối phương, chạy nhanh rửa mặt, nhìn nhìn thời gian, tám giờ ba mươi lăm phút. Vừa kịp, bắt taxi hẳn là đến kịp!

" Cô cứ tiếp tục mộng du đi, tôi đi trước!" Lưu Tinh nhìn Hạ Vũ ngây ngốc ngồi trên sô pha nói.

" Chờ chút, em và anh cùng nhau đi!" Hạ Vũ nghe thấy Lưu Tinh nói rốt cục phản ứng, vội vàng đi theo Lưu Tinh ra cửa.

" Theo hai tỷ muội các người cùng một chỗ tôi thật là không hay ho, cuộc sống cần gì phải vội vã như vậy!" Sau khi lên xe, Lưu Tinh nhìn bên người Hạ Vũ nói.

" Anh có ý gì? Em gặp anh mới là không hay ho nè!" Hạ Vũ không phục nhìn Lưu Tinh nói.

" Cô còn giả vờ cái gì? Cô là con gái ông chủ lớn của công ty, đi làm ở công ty chính mình, ép buộc người dưới phải không?" Lưu Tinh nhìn đối phương tức giận nói.

" Ai...... Ai ép buộc...... Ép buộc các người...... không phải anh biết nguyên nhân sao?" Hạ Vũ nghe thấy Lưu Tinh nói cảm thấy đặc biệt ủy khuất, nàng đến công ty, cho tới bây giờ đều là dùng tâm tính một tiểu viên chức đi làm, có bẩn có mệt một chút nàng làm cũng không ít, cũng chưa từng dùng tính tình đại tiểu thư, nhưng nam nhân trước mắt này...... Hắn vì cái gì lại nói như vậy! Hạ Vũ bỉu môi trầm mặc không nói, nàng cũng là có tự tôn, bị người khác nói như vậy, dường như nàng là cố ý “giả heo ăn thịt cọp”, này chẳng khác nào nói nàng xem thường những viên chức bình thường khác sao? Mũi bắt đầu đau xót, ánh mắt đỏ lên, nước mắt không tự giác theo hốc mắt bên trong đi ra.

Lưu Tinh nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy tiếng nấc, hướng bên người vừa nhìn, Hạ Vũ cái mũi nấc lên thút thít khóc, ánh mắt hồng hồng còn liên tục lau nước mắt.

Ta...... Ta cũng chưa nói cái gì mà, như thế nào liền khóc? Lưu Tinh nhìn đối phương trong lòng nghĩ đến. Từ trong túi lấy ra một bì khăn giấy đưa cho đối phương, Hạ Vũ thấy xoay đầu sang một bên, tiếp tục vừa khóc vừa chảy mũi.



Đêm qua còn rất diễu võ dương oai, hiện tại lại khóc, cho ai xem nhỉ? Lưu Tinh lười biếng đi quản mấy cái chuyện vớ vẫn này, xoay đầu ra cửa sổ, tiếp tục nhìn những tòa nhà cao tầng không ngừng lui về phía sau.

‘ người gì vậy, coi là nam nhân sao? Chẳng lẽ hắn không biết an an ủi mình một chút, lại đưa khăn lần nữa không được sao? Chẳng lẽ hắn không biết nữ hài tử đều là rất rụt rè sao?’ oán hận nhìn Lưu Tinh , Hạ Vũ giận chẳng biết để đâu.

" Cô là đang nghĩ làm cho tôi đem thứ này đưa cho cô lần nữa?" Lưu Tinh đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Vũ đang vụng trộm đánh giá hắn hỏi.

Bị hành động của Lưu Tinh làm hoảng sợ, có lẽ là bị Lưu Tinh đoán trúng tâm sự, cuống quít xoay đầu sang bên kia.

" Có phải là trong lòng đang mắng tôi không phải nam nhân?" Lưu Tinh cười nhìn đối phương nói, Hạ Vũ vừa rồi hết thảy động tác nhỏ đều không trốn thoát ánh mắt Lưu Tinh, bởi vì bác tài tựa hồ nhìn ra chuyện gì, đặc biệt điều chỉnh góc độ kính chiếu hậu trước mặt, làm cho Lưu Tinh đang nhìn phong cảnh bên ngoài đồng thời cũng có thể thấy nghiêng người Hạ Vũ.

" Tốt lắm, tôi biết nữ hài tử đều là rụt rè. Tôi chỉ đưa cho cô lần cuối cùng, nguyện ý thì nhận, không muốn thì tôi cất lại vào túi!" Lưu Tinh cầm khăn tay đưa qua.

" Có ai an ủi người khác như anh sao?" Hạ Vũ không chút khách khí “đoạt” lấy khăn tay, sau đó không ngừng lau nước mắt.

“Nguy hiểm như lôi đạn có thể bình tĩnh như nước hồ, cũng bái là tướng quân! Biết tâm sự nữ nhi giả vờ không biết, vị chi cũng xem là đại nam nhân!” Lưu Tinh nghe thấy câu làm nũng của đối phương liền nói một cách dõng dạc.

" Anh chỉ biết hồ ngôn loạn ngữ khi dễ người!" Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn Lưu Tinh không phục nói.

" Không sợ khi dễ nhân, chỉ sợ bị nhân khi dễ, người biết khi dễ người khác, có thể nói người cao hơn người!" Lưu Tinh trên lời nói không nhường đối phương, không cho nữ nhân này nhìn thấy chút lợi hại, nàng vĩnh viễn sẽ không biết bóng rổ là tròn, nhựa cao su là dính, nấu ăn là phải bỏ thêm muối!

" Hừ, chờ coi, xem ai cười đáp cuối cùng!" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh nói.

" Cười không cười trước để qua một bên!" Lưu Tinh nhìn đối phương từ trên xuống dưới, nói:" Cô ăn mặc thế này đi làm thật sự không có chuyện gì sao?"

" hả?" Nghe thấy Lưu Tinh nói, Hạ Vũ cúi đầu nhìn nhìn bộ đồ chính mình mặc, áo là sơ mi đơn giản, quần jean bó sát người, chân mang giầy thể thao.

" Ai nha, sao anh không nói sớm, xong rồi xong rồi, em còn không nghĩ tới, anh nói em làm sao gặp người chứ!" Hạ Vũ cau mày lo lắng nói.

" Ân? Như thế nào, cô cho rằng cô sẽ không gặp người?" Lưu Tinh nhìn đối phương buồn cười nói, nữ nhân này đến lúc này lại còn vì không trang điểm mà phiền não. Nữ nhân ơi là nữ nhân!

" Anh mới không mặt mũi gặp người!" Hạ Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tinh liếc mắt một cái nói," Chỉ là em muốn đem phần tốt nhất bày ra cho mọi người mà thôi!"

" Không có việc gì, lúc này cô cũng không sai. Trừ bỏ không rửa mặt, đầu không chải, không thay quần áo, hẳn là miễn cưỡng qua ải!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.

" Lúc này anh còn nói mát, bác tài, phiền anh lái xe quay lại được không?" Hạ Vũ nhìn lái xe nói.

" Cô có bệnh à, lập tức đến công ty, còn muốn quay lại? Bác tài, đừng nghe cô ấy, tiếp tục." Lưu Tinh nhìn Hạ Vũ không tức giận nói.

" Anh...... Không sửa sang lại hình tượng cho tốt, em cam nguyện muộn! Bác tài nghe tôi, trở về!" Hạ Vũ liếc Lưu Tinh một cái nói.



" Phải về cô về, tôi còn muốn đi làm. Tôi không giống đại tiểu thư cô như vậy có tiền, tôi còn phải làm, tôi còn phải dưỡng gia sống tạm!" Lưu Tinh không tức giận nói.

" Hai vị, rốt cuộc nghe ai nói?" Anh trai ở phía trước hỏi.

" Nghe tôi~~!" Hạ Vũ giành trước nói, sau đó đắc ý nhìn Lưu Tinh .

" Nếu ngươi thấy có thể trả nổi tiền xe, vậy có thể trở về, nếu không, vậy thành thật đợi!" Lưu Tinh nhìn đối phương nói.

" Ai trả không nổi......!" Hạ Vũ vừa muốn phản bác, đột nhiên ý thức được mình không mang túi xách, trong túi lại không có tiền, nhìn Lưu Tinh nhe răng cười xấu xa Lưu Tinh, Hạ Vũ đành cúi đầu.

" Có tiền chính là đại gia, lời này một chút cũng không giả. Vừa rồi còn vênh váo tự đắc nữ nhân hiện tại liền giống con gà mái lụi bại, bất quá không cần nản lòng, cho dù cô là gà mái, cũng là gà chiến trong bầy gà mái!" Lưu Tinh cười nhìn đối phương nói.

" Anh mới là gà mái đó!" Hạ Vũ nhìn Lưu Tinh, nắm tay hung hăng đánh Lưu Tinh cánh tay thượng.

" Quả nhiên là chiến đấu ‘kê’!" Lưu Tinh ôm cánh tay nhìn đối phương nói.

Lại là cực kỳ đúng giờ chạy vào văn phòng, Lưu Tinh không thể không bội phục thời gian quan niệm bản thân.

" Ủa? Hạ Vũ, sao em lại đổi phong cách?" Quan Đình Đình nhìn Hạ Vũ đi theo sau lưng Lưu Tinh, lại còn che che dấu dấu kỳ quái hỏi.

" A...... Ha ha, thoải mái, thoải mái!" Hạ Vũ sau khi nghe thấy ngẩng đầu cười nói, bất quá hai má dường như là đang run rẩy!

" Thật đúng là rất thoải mái, chà? Mặt mộc? Rất tự tin đấy!" Quan Đình Đình nhìn Hạ Vũ cười nói.

‘ Ừ, còn không có rửa mặt mà!’ Lưu Tinh sau khi nghe thấy tâm lý nghĩ đến.

" Ha ha, làm gì có, so với Đình Đình tỷ kém xa!" Hạ Vũ cười nói, biểu tình cực kỳ mất tự nhiên.

" Hì hì, lời này chị thích nghe. Bất quá nếu em ăn mặc thế này đi gặp khách hàng, có phải có chút......?"

" Em còn trong giai đoạn theo Lưu Tinh học tập, mặt trên còn phân cho em nhiệm vụ gì, cho nên không cần gặp khách hàng!" Hạ Vũ nói.

" Phải không? Thật tốt quá chẳng giống chúng ta, cả ngày phơi nắng phơi gió, mệt quá!" Quan Đình Đình ngồi đó không ngừng tố khổ.

" Khi lấy tiền thưởng sao lại không phát hiện cô than mệt?" Lưu Tinh nhìn đối phương nói, chỉ biết nói mát.

" Tiền thưởng của cùng của thành quả lao động là có quan hệ trực tiếp! Anh bất mãn cái gì?" Quan Đình Đình hung hăng nhìn Lưu Tinh nói.

" Cô là có quan hệ trực tiếp, phát triển trái ngược đều ở chỗ tôi này!" Lưu Tinh không tức giận nói.

" Hắc hắc, ai bảo anh là vương bài chứ?" Quan Đình Đình cười nhìn Lưu Tinh nói, nếu thật sự dựa theo lao động thành quả phân chia, chỉ sợ một nửa tiền thưởng của nàng phải cho Lưu Tinh .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nữ Đại Tiểu Thư Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook