Chương 18
Lê Thị Nguyệt Nga
09/11/2013
Lại một ngày mới bắt đầu trong căn nhà quen thuộc, khởi đầu bằng tiếng gọi của Minh Tuyết từ phía trên lầu xuống dưới.
_ “Hyung Ki à!’ – Giọng nói của người con gái ấy không giấu nổi vẻ mệt mỏi sau nhiều giờ làm việc liên tiếp không ngừng nghỉ. – “Rót giùm tôi cốc nước cam nhé!”
Ai đó lúc này đang trong trạng thái mệt đến không muốn động đậy, lười biếng mở miệng nhờ vả.
_ “Cái gì? Tại sao tôi lại phải rót nước cho cô cơ chứ?” – Hyung Ki vừa nghe thấy tên mình liền không khỏi khó chịu. Dường như cả cái nhà này có một thói quen là có bất cứ việc gì không làm được hoặc không muốn làm đều đổ hết sang cho cậu.
Chàng đội trưởng còn chưa kịp phản bác thêm gì nữa thì đột nhiên một giọng nói khác bỗng vang lên, khiến cho cậu hết nói nổi.
_ “Lấy cho anh thêm một cốc nữa nhé!” – Young Min từ tầng trên cũng vừa vặn bước xuống phòng khách, đôi mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách trên tay, miệng vẫn không quên đưa ra đòi hỏi.
_ “Mấy cái người này!” – Hyung Ki mở miệng cằn nhằn, nhưng vẫn ngoa ngoãn đi tới bên chiếc tủ lạnh lấy nước cam ra rót vào cốc cho hai người. – “Thật là…”
Lười biếng đến hết chịu nổi. Đến việc này cũng không tự mình làm mà phải nhờ cậu thì cũng hơi quá thể.
_ “Thôi, cậu thông cảm cho họ một chút đi!” – Yo Seob đột nhiên lên tiếng khuyên nhủ. Ai không biết khi nghe những lời này đều cho rằng cậu chính là một thanh niên gương mẫu, luôn hết lòng vì những người xung quanh. – “Hôm qua anh Young Min đi tới gần sáng mới về. Còn Minh Tuyết thì thức đêm hoàn thành một chương bản thảo, vừa mới xong lúc nãy thôi. Cậu giúp bọn họ một chút thì cũng có sao đâu.”
Tuy nhiên, lời của Yo Seob sẽ có sức thuyết phục hơn nếu hiện tại ai đó không phải đang ngồi trên ghế, mắt dán vào ti vi, tay thì cầm túi khoai tây chiên ăn ngon lành.
Nghe những câu khuyên bảo tận tình của anh chàng trẻ con, Hyung Ki có một xúc động rất muốn xông tới bóp chết cậu ta ngay lập tức.
Yo Seob, nếu cậu thật sự nghĩ như vậy thì nhẽ ra nên tự động đi lấy nước cam cho hai người kia, chứ không phải ngồi tại chỗ mà nói một cách hùng hồn như vậy rồi.
Bước xuống phòng khách, Young Min hoàn toàn không chút bận tâm gì tới những suy nghĩ của tên đàn em, vẫn chuyên tâm nghiên cứu kịch bản trên tay. Đối với cậu, chỉ cần có nước cam để uống là tốt rồi, những thứ khác ra sao cũng được.
Cũng do quá chăm chú vào những dòng chữ, tên yêu nghiệt cứ thế bước qua cầm lấy chiếc cốc màu xanh rồi ngồi xuống ghế, hoàn toàn không chút nhận ra có điều gì khác thường.
_ “Đó là kịch bản bộ phim anh sắp đóng phải không?” – Hyung Ki nhìn liếc qua cuốn sách trên tay tên đàn anh, khẽ cau mày hỏi.
Cậu hình như cũng có chút ấn tượng với chuyện này, bởi bộ phim này hiện cũng đang rất được chú ý.
_ “Uh!” – Nhấp một ngụm nước cam, Young Min khẽ gật đầu, nhưng khuôn mặt vẫn không hề ngẩng lên. – “Chỉ là đóng trong một tập của bộ phim đang chiếu tầm 8 h tối thôi. Phim đó cứ vài tập là lại mời các ca sĩ tham gia vào đóng mà.”
Điều đáng nói ở đây là vài tiếng nữa cậu sẽ phải quay, mà kịch bản thì mới được nhận. Như vậy cũng có nghĩa trong vài tiếng này, cậu phải học thuộc toàn bộ quyển này. Thế nên mới có cảnh ai đó mới sáng sớm đã chúi đầu vào cuốn kịch bản không rời.
_ “Đó chẳng phải bộ phim đang có tỉ lệ người xem rất cao sao?” – Vừa nghe nhắc đến đề tài này, sự chú ý của Yo Seob cũng được khơi lên mạnh mẽ. Bởi vì bộ phim này hiện đang rất đình đám, cũng có khá nhiều người theo dõi. – “Vì thế nên họ đã kéo dài thêm 20 tập nữa, đồng thời mời các thần tượng nổi tiếng tới đóng đúng không?”
Tuy rằng bây giờ MS4 đã nổi tiếng đứng trong top đầu Hàn Quốc, nhưng như vậy cũng không có nghĩa bọn họ được ngủ quên trên sự chiến thắng. Mà ngược lại, các chàng trai vừa phải duy trì phong độ đã có, vừa phải chú ý không để các đối thủ vượt qua mình.
Cũng vì vậy, được mời đóng cho một bộ phim đang đắt khách là một cơ hội rất tốt không thể bỏ lỡ.
_ “Ôi! Khát chết mất.” – Trong khi mọi người đang hào hứng về bộ phim mà Young Min sắp đóng thì có người lại không phối hợp với không khí chung một chút nào. Minh Tuyết từ trên bỗng nhiên chạy vội xuống cầu thang, tiện tay cầm lấy cốc nước cam màu hồng lên rồi tu ực một hơi đầy sảng khoái. – “Gửi rồi! Cuối cùng em cũng gửi bản thảo đi rồi.”
Ai đó lúc này bị vây trong trạng thái sung sướng và hạnh phúc cực độ, không khác gì một người vừa bước ra từ cánh cửa địa ngục. Trên thực tế, cho dù nói mỗi lần đến gần hạn nộp bản thảo là một lần cô phải đối mặt với địa ngục trần gian cũng không sai.
_ “Bây giờ bỗng thấy đói quá!” – Minh Tuyết lúc này mới cảm thấy sự biểu tình dữ dội của cái bụng, vội đưa tay lên xoa xoa để giảm bớt sự khó chịu. – “Chẳng biết lần ăn gần nhất của em là từ lúc nào nữa.”
Chỉ chắc chắn rằng không phải là tối hôm qua.
Lần nào cô cũng tự khuyên nhủ bản thân phải chăm chỉ viết bản thảo từ sớm, nhưng lại không có chút cảm hứng nào, rồi cứ để dồn lại đến những ngày cuối cùng. Điển hình như lần này, lại suốt đêm thức trắng ngồi viết, đến giờ cả người vẫn ê ẩm, tay mỏi rả rời, mắt thâm một quầng trông thật thảm hại.
Dẫu sao, lần này cuối cùng cũng đã qua. Giây phút gửi bản thảo đi xong cô cảm thấy như cả trời đất trở nên sáng lạn, nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trên vai. Minh Tuyết khoảnh khắc này quả là sung sướng đến mức muốn hét to một tiếng, vui mừng đến không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của bản thân nữa.
Nhưng… hình như có cái gì đó không đúng ở đây thì phải. Người con gái ấy lúc đó mới đưa mắt nhìn quanh, đến khi tầm mắt rơi xuống chiếc cốc trên tay, không khỏi giật mình sửng sốt.
Khoảnh khắc đó, Young Min cũng ngẩng mặt lên, cũng ngạc nhiên khi thấy ánh vào trong mắt mình lúc đó là một màu xanh da trời êm dịu.
_ “Cái cốc này là của ai vậy?” – Cả hai người đồng thanh nói, sau đó cùng kinh ngạc nhìn sang phía đối phương. Hay chính xác hơn là nhìn sang chiếc cốc trên tay đối phương.
Kia… kia chẳng phải là chiếc cốc yêu quý của cậu(cô) đó sao? Trong trí não hai người cùng hiện lên ý nghĩ đó một lúc, sau đó mới phát hiện ra chiếc cốc trên tay mình với cái còn lại đều giống nhau như đúc, chỉ khác mỗi màu sắc mà thôi.
_ “Cái cốc màu xanh này là của em ư?” – Young Min lên tiếng trước, chỉ đơn giản là tò mò về sự trùng hợp khó tin này.
Kiều cốc này rất đẹp nhưng bán rât ít, đến hiện tại hình như cũng không còn trên thị trường nữa nên cậu thấy ngạc nhiên cũng là điều không thể tránh khỏi. Bởi vì chàng mỹ nam chưa bao giờ nghĩ rằng Minh Tuyết lại sở hữu một chiếc cốc giống y hệt, khiến vừa nãy chính cậu cũng bị nhầm lẫn.
_ “Ô! Thế ra cái cốc màu hồng này là của anh ư?” – Liếc nhìn qua lại hai cái cốc, Minh Tuyết cũng thấy thật hiếu kì, ánh mắt sáng rực lên đầy hứng thú. Không những thế, cô còn rất vô tư chạy lại cầm lấy hai chiếc cốc, đặt chúng cạnh nhau ở trên bàn so sánh. – “Hay thật nhỉ? Trông cứ như một cặp đấy.”
Cô gái vừa thấy có người thích kiểu dáng cốc giống mình thì vui vẻ đến quên hết tất cả, thế nên hoàn toàn không hề nhận ra sắc mặt khác thường của các chàng mỹ nam còn lại.
Đứng bên ngoài, các chàng trai nghe thấy nội dung câu chuyện có nhắc tới những vấn đề nhạy cảm không khỏi lo sợ, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra như tắm.
Minh Tuyết, cô có biết bản thân vừa phạm phải một điều cấm kị trong căn nhà này rồi không? Làm ơn đừng nói thêm gì nữa, nếu không…
_ “Vậy ư?” – Trái với phản ứng quá khích của hai tên đàn em, Young Min vẫn không tỏ vẻ gì khác thường, khóe miệng vẫn duy trì một nụ cười mê hồn. Nhưng nếu nhìn kĩ trong ánh mắt thì có thể nhận ra được chút ánh sáng lóe lển rồi biến mất rất nhanh tựa như ảo ảnh.
Càng lúc càng thấy tình hình đang nghiêng về chiều hướng không tốt, Yo Seob gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, khẽ quay sang Hyung Ki.
_ “Chết rồi!” – Cậu rất sợ, thực sự rất lo sợ khi nhìn thấy nụ cười ngày càng tươi sáng của tên đàn anh. Sợ rằng tất cả chỉ là biểu hiện bên ngoài che giấu đi những cảm xúc mà không ai biết được, lo lắng khi ai đó bùng phát thì mình cũng không thoát thân nổi. – “Trời ơi! Ngăn cô ta lại đi! Sao cô ta lại nhắc đến cái cốc đó chứ? Cứ lờ đi có tốt hay không? Cô ta không biết rằng anh Young Min rất ghét người khác đụng chạm tới sở thích của anh ấy mà.”
Trên thực tế, Minh Tuyết quả thật là không biết. Cũng bởi vì lâu nay không ai nhắc tới nên các chàng trai đã quên mất không dặn dò cô về điều cấm kị này. Bây giờ chứng kiến ai đó ngây ngốc như con thiêu thân lao đầu vào lửa, bọn họ ngay cả cảm giác muốn chết cùng có.
_ “Có phải đang giận không thế?’ – Nhìn sắc mặt của Young Min, Hyung Ki không thể đoán ra được gì, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấy căng thẳng. – “Anh ấy bình thường chẳng bao giờ giận nên không ai biết. Nhưng anh Young Min thuộc kiểu người càng giận thì càng cười tươi, rồi sau đó trừng phạt càng đáng sợ.”
Điển hình là lần lễ hội văn hóa lần trước, chỉ vì khiến Young Min không vui, cậu đã khiến hai người khổ sở thế nào, đến bây giờ vẫn còn lưu lại ấn tượng thật sâu sắc. Mà càng nghĩ càng thấy người oan uổng nhất chính là cậu, từ đầu tới cuối không làm gì nên tội nhưng lại chịu đủ mọi rắc rối.
_ “Nhưng anh ơi!” – Mặc cho ai đó không ngừng cầu nguyện, Minh Tuyết vẫn không biết chút gì đến những sai lầm mình đang phạm phải, hồn nhiên nói nói cười cười. – “Tại sao cái cốc của anh lại có màu hồng thế? Anh cũng thích màu sắc này sao?”
Thời gian như ngừng lại.
Yo Seob và Hyung Ki nghe thấy câu nói của cô mà có cảm giác như cả trái đất bị sụp xuống, không còn chỗ nào để trốn khỏi cơn ác mộng sắp diễn ra.
Tại sao người con gái này lại có thể hỏi ra miệng một vấn đề động trời, có liên quan đến sự sống còn của cả cái nhà này với dáng vẻ vô tư như vậy kia chứ? Chẳng lẽ cô không chút cảm giác được sự nỗ lực ra ám hiệu của bọn họ hay sao?
Hai chàng trai cảm thấy lần này là chết chắc rồi, nhưng vẫn cố gắng tìm cách đánh lạc hướng sự chú ý của những người trong cuộc.
_ “Minh Tuyết! Cô chẳng phải kêu đói lắm sao?” – Chàng đội trưởng hoảng hốt vội chen vào cuộc nói chuyện của hai người, tìm cách giảm bớt hậu quả đến mức thấp nhất. – “Mau đi cùng tôi ra siêu thị mua đồ nào!”
Sau đó liền vội vàng bước tới túm lấy tay Minh Tuyết kéo đi, hoàn toàn không bận tâm chút nào tới ý kiến của cô. Cậu sợ rằng nếu còn để cô ở cùng với Young Min và nói linh tinh thêm một phút nữa thì sự điềm tĩnh của tên yêu nghiệt kia sẽ bị mài đến hết sạch.
_ “Uh! Đúng rồi! Đồ ăn trong tủ lạnh cũng sắp hết mất rồi.” – Trông thấy hai người kia sắp thoát thân, Yo Seob cũng tìm lấy cái cớ để biến khỏi tầm mắt của tên đàn anh càng nhanh càng tốt. Cậu cũng không ngu ngốc đến mức cứ đứng đó để mục tiêu chuyển sang mình. – “Mau đi thôi! Chúng ta phải đi ngay cho sớm.”
Nhân cơ hội ai đó còn bình tĩnh chưa bùng phát, cần phải chuồn ra khỏi nơi đây ngay lập tức. Tuy người dại dột lỡ tay đốt dây dẫn lửa là Minh Tuyết, nhưng cậu có thể dám chắc nếu có vấn đề gì thì mình sẽ chết thảm hại hơn cô ta nhiều.
Nhân vật chính của sự việc, Minh Tuyết lúc này thì vẫn bị vây trong tình trạng bất ngờ, nhìn thấy hai chàng mỹ nam đột nhiên hoảng sợ lôi kéo mình đi mà không hiểu gì hết. Cô cứ thế để các chàng trai lôi gần ra đến cửa, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi lại của Young Min mới cùng đứng lại.
_ “Khoan đã! Đợi chút!” – Young Min đột nhiên bước tới nắm lấy một bàn tay của Minh Tuyết, khiến cho kế hoạch thoát thân của bọn họ bị lâm vào phá sản. – Đi muộn một chút thì cũng không sao. Để anh nói chuyện với Minh Tuyết một lát đã.”
Ai đó vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, thậm chí trong mắt của hai tên đàn em lúc này còn cảm thấy xinh đẹp khác thường. Mà càng như vậy lại càng khiến bọn họ hoảng sợ, rất muốn bỏ mặc tất cả mà chạy trốn khỏi căn nhà.
Nhưng đáng tiếc, nếu tên yêu nghiệt thực sự nổi nóng thì đừng nói là chạy ra khỏi nhà, mà ngay cả đi vòng quanh trái đất cũng không tránh nổi sự trả đũa của cậu.
_ “Minh Tuyết à!” – Khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi cúi xuống, chàng mỹ nam vừa nhìn thẳng vào cô vừa mở miệng nói bằng một giọng rất truyền cảm. – “Em hãy nói cho anh biết, bản thân em nghĩ sao về chiếc cốc này của anh xem. Anh muốn được nghe một lời góp ý thật lòng.”
Âm thanh nhẹ nhàng như có ma lực, khiến cho bất kì cô gái nào nghe được cũng bị mê hoặc, không nhịn được nói ra hết những điều mình đang suy nghĩ.
Làm ơn đừng! Hai chàng trai khủng hoảng đưa mắt về phía Minh Tuyết, trong ánh mắt tràn ngập sự cầu xin. Bọn họ cũng không mong cô nói được điều gì tốt đẹp, chỉ cần không tiếp tục nhắc đến điều cấm kị kia hay đừng tiếp tục chọc giận Young Min là được rồi.
Đáng tiếc thay, ông trời không hề nghe thấy lời cầu xin của hai người, còn Minh Tuyết thì lại càng không chú ý tới những ám hiệu da diết trong tâm trí của họ.
_ “Dạ!” – Cô vui vẻ gật đầu, tiếp tục với đề tài dang dở, hoàn toàn không chút cảm thấy có gì khác thường. Nguyên nhân chính cũng bởi hình tượng của Young Min trong mắt người con gái ấy đã quá tử tế, lúc nào cũng dịu dàng. Thế nên trong nhận thức của ô đã vô hình loại bỏ khả năng ai đó sẽ giận vì việc nhỏ này. – “Em chỉ hơi bất ngờ khi biết anh thích màu hồng thôi. Bởi bình thường em cũng ít thấy anh dùng những đồ có màu này. Nhưng…”
Ngừng lại trong giây lát, người con gái ấy đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Young Min với một ánh mắt trong sáng nhất thế gian, đôi môi cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
_ “Nó rất hợp với màu da của anh đấy. Rất đẹp.”
Khoảnh khắc ấy, ngay chính bản thân tên yêu nghiệt cũng bị thất thần, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn vài phần.
Bình thường, cậu rất phản cảm khi nghe thấy ai đó nhắc đến vấn đề này. Nó tựa như một khúc mắc mà cậu không bao giờ dám chạm vào, mỗi lần bị khơi đến đều khiến cậu thấy không được tự nhiên, tựa như mình không có gì che lấp mà đứng trước mặt người khác vậy. Nhưng ngày hôm nay, khi nghe thấy cô nhắc tới điều này với khuôn mặt hồn nhiên, cậu lại không thấy chán ghét, thậm chí còn rất muốn nghe được suy nghĩ của cô. Cậu thừa nhận, sâu trong lòng đang chờ mong một điều gì đó đột phá tất cả những sợi dây đang ràng buộc quanh mình.
Và câu trả lời của cô khiến cậu không phải thất vọng.
_ “Vậy sao?” – Nhàn nhạt nói một câu không rõ ràng ý tứ, nhưng ánh sáng hiện lên trong đáy mắt kia dường như đã thể hiện được hết cảm xúc của chủ nhân mình. Young Min không chỉ vui vẻ, mà còn tựa như vừa được giải thoát khỏi những xiềng xích đã trói buộc bản thân quá lâu.
Giây phút này, chàng trai tựa như thoát thai hoán cốt, hóa thân thành một thiên thần trong vẻ ngoài yêu mị của yêu nghiệt.
_ “Đi thôi nào!” – Bỗng dưng nhớ tới Minh Tuyết vừa còn kêu đói om sòm, Young Min nói một câu như vậy rồi hào hứng kéo tay cô bước ra bên ngoài. – “Yo Seob và Hyung Ki ở nhà nhé. Bọn anh ra ngoài mua đồ ăn một lát rồi về.”
Có lẽ… từ trước đến nay, cậu không phải chỉ trốn tránh, mà hơn hết là mong muốn có một người có thể nói với cậu câu nói kia. Một lời khen thật lòng, không xen lẫn thêm bất kì một tạp chất nào khác.
_ “V…Vâng.” – Yo Seob mãi mới nói ra được một từ, ánh mắt vẫn kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hai người ra phía cửa rồi mất hút. Cho đến tận khi xác định chắc chắn họ đã đi xa, chàng mỹ nam ấy vẫn không thể nào tin được những gì vừa xảy ra, không khỏi quay sang bên hỏi để tìm kiếm câu trả lời. – “Thế tức là sao? Anh ấy không giận à? Sao bỗng nhiên…”
Lại đổi tính như vậy cơ chứ? Cậu thật hoài nghi người kia có thật vẫn là tên đàn anh của nhóm hay không? Nếu không thì tại sao lại chẳng có phản ứng gì khi nghe thấy Minh Tuyết nhắc tới sở thích màu hồng vậy chứ?
Trước đó mấy phút cậu còn cho rằng mọi việc sẽ trở nên thật sự nghiêm trọng và nguy hiểm, nhưng lại không hề cuối cùng lại kết thúc đơn giản như vậy. Cậu không chút cảm thấy sự tức giận nào từ phía tên đàn anh, thậm chí còn có cảm giác như ai đó rất vui mừng.
Có gì nhầm lẫn ở đây sao? Yo Seob không ngừng thấy khó hiểu.
_ “Không giận thì tốt chứ sao.” – Tuy cũng bị bất ngờ với diễn biến này, nhưng Hyung Ki dường như nhanh chóng chấp nhận sự thật hơn. Đối với cậu, chỉ cần trong nhóm không mâu thuẫn, không khí trong nhà vẫn hào bình là được rồi. – “Nhưng hình như đây là lần đầu tiên tớ thấy có một người đề cập tới sở thích của anh ấy mà không bị làm sao đấy. Trước giờ mà động tới vấn đề này thì dù là con gái anh ấy cũng không nương tay.”
* * *
Trên đường, chiếc xe chở hai người đang lao vút đi rất nhanh, cắt qua những luồng sáng đầu đông màu vàng nhạt. Xen lẫn trong không gian chỉ là chút hơi ấm ít ỏi của mặt trời, không đủ để xua tan cái lạnh đang dần trở về giữa đất trời.
Ngồi bên trong với một đống đồ ăn vừa mua, Minh Tuyết lúc này cảm thấy rất vui sướng, hào hứng chọn lựa rồi mở các gói đồ ra ăn, không ngừng cảm nhận vị ngon lành của chúng trên đầu lưỡi.
Giây phút này, cô thấy bản thân thật hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn với những gì mình đang sở hữu.
“Vui đến thế sao?” – Nhìn thấy dáng vẻ ăn uống vô tư, trên mặt còn biểu lộ cảm xúc đặc biệt vui mừng của cô, Young Min không nhịn được nở nụ cười.
Đôi khi cậu cảm thấy cô gái trước mặt thật đơn giản nhưng cũng thật khó hiểu. Chỉ một chuyện cỏn con cũng khiến cô phiền lòng, nhưng cũng chỉ một thứ bé nhỏ như vậy lại làm cô vui sướng cả buổi.
_ “Con người em dễ hài lòng mà.” – Bóc một thỏi sô cô la đưa lên miệng, Minh Tuyết trả lời với khuôn mặt tươi rói. – “Suy nghĩ cùng hơi đơn giản. Nhưng vì thế mà cuộc sống cũng nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.”
Nghe thấy câu nói của cô, Young Min chợt lâm vào suy tư, còn thật sự suy nghĩ đến thái độ của bản thân đối với một số chuyện. Có lẽ đúng như cô nói, có những điều kì thật rất bình thường nhưng con người ta lại làm chúng trở nên trầm trọng, cuối cùng chỉ tạo ra những phiền lòng không đáng có chăng?
_ “Có lẽ vậy.” – Tên yêu nghiệt đột nhiên khẽ nói lên một câu, dường như không phải với Minh Tuyết mà là để cho chính bản thân mình nghe vậy.
Nhưng… thật sự mọi chuyện có thể đơn giản như vậy được sao?
_ “Minh Tuyết này!” – Chàng mỹ nam bỗng nhiên quay sang phía cô, mở miệng hỏi một câu mà cậu đã băn khoăn từ đầu tới giờ. – “Em không nghĩ rằng việc anh thích màu hồng là kì cục lắm sao?”
Giây phút đó, ngay chính chàng trai ấy cũng không biết mình đang mong chờ một đáp án như thế nào nữa. Cậu muốn biết những suy nghĩ thật trong lòng cô, nhưng cũng sợ hãi sẽ nghe thấy một điều làm bản thân thêm thất vọng.
Nếu ngay cả cô cũng giống như những người khác thì cũng có nghĩa chút hi vọng cuối cùng của cậu đều tan biến, chôn vùi cậu trong một con đường đầy tối tăm không có lối thoát.
_ “Ý anh nói rằng đó vốn là màu của con gái ư? Và một chàng trai khi mặc trên mình bộ đồ màu hồng sẽ khiến người khác nghĩ rằng người đó bị đồng tính sao?” – Minh Tuyết vẫn rất hồn nhiên nói tới cái điều cấm kị bậc nhất trong kí túc xá bao lâu nay, hoàn toàn không cảm thấy đề tài này nhạy cảm đến mức nào.
Tuy nhiên, ánh mắt trong suốt không có một tạp chất, không chút kì thị của cô khiến chàng mỹ nam không có cảm giác thẹn quá thành giận mọi khi, thậm chí còn có chút chờ đợi một điều gì đó mà ngay cả bản thân cũng không biết.
_ “Cái ý nghĩ đó thật vớ vẩn.” – Vẫn tiếp tục ăn so cô la ngon lành, nhưng trong giọng nói của Minh Tuyết dường như có chứa đựng một sự tức giận cùng với bất bình. Đơn giản bởi vì cô không chút đồng ý nào đối với những suy nghĩ quá lạc hậu và khắt khe đó của người đời. – “Tại sao phần lớn mọi người lại cho rằng như vậy cơ chứ? Thích chính là thích thôi. Ngay chính bản thân con người vốn cũng không khống chế được cảm giác đặc biệt yêu thích một thứ đồ, hay một người nào đó thì sao lại đi áp đặt cho người khác phải yêu ghét như số đông được cơ chứ? Mà nếu thích, nhưng lại không phù hợp với bản thân thì là một chuyện, chứ rõ ràng trông rất đẹp thì phải phân biệt làm gì?”
Nghĩ đến việc Young Min mặc đồ màu hồng, làm cho làn da trắng mịn của cậu trông càng nổi bật, khuôn mặt yêu nghiệt càng xinh đẹp mê hoặc, Minh Tuyết cũng không khỏi nuốt nước miếng. Màu sắc ấy dường như không hề khiến cậu trở nên nữ tính, mà còn tạo ra một phong cách rất mới lạ. Nó khiến sự dịu dàng của cậu như phát huy đến cực hạn, kết hợp với vẻ ngoài yêu nghệt, mêm mẩn ánh mắt của các cô gái.
_ “Sao anh lại thấy em phản ứng với việc này hơi gay gắt như vậy nhỉ?” – Vốn còn đang thật sự suy nghĩ về những gì mình nghe được, nhưng khi quay sang thấy vẻ mặt bực bội khó chịu của cô, cậu có chút ngạc nhiên, mới mở miệng hỏi.
Khoảnh khắc này, chàng mỹ nam ấy cũng không để ý đến thái độ của mình với cô đặc biệt dịu dàng. Đây cũng là lần đầu tiên cậu có thể tâm bình khí hòa để bàn về cái sở thích mà bản thân vẫn luôn không muốn nhắc tới kia.
Young Min có một linh cảm, rằng lần này có lẽ bản thân sẽ có thể đột phá những rào cản đã vây xung quanh mình bấy lâu nay, thực sự tìm đến một sự giải thoát.
_ “Người ta suy nghĩ như thế nào thì mình cũng đâu ngăn được.” – Khi nói đến điều này, Young Min cảm thấy có chút nặng nề. Bởi vì đó chính là điều mà cậu không biết nên giải quyết ra sao.
Trên đời này, có được một người hiểu mình, cảm thông cho mình đã là rất đáng quý. Nhưng để tất cả cùng ủng hộ mình là điều không tưởng. Nhất là đối với một thần tượng như cậu, ngay cả một chút việc nhỏ thôi cũng phải đối mắt với con mắt và sự đánh giá của người đời.
Bởi vậy, vì hình tượng của bản thân, vì cả nhóm, cậu đã từng quyết định sẽ giấu kín sở thích này cả đời, chỉ không ngờ vẫn bị cô nhìn ra.
_ “Dĩ nhiên là phải bực rồi.” – Minh Tuyết hiển nhiên không đồng ý với sự nhận định của cậu trước thái độ của người khác như thế, còn thật sự phản bác lại.
Đây là thời buổi nào rồi mà người ta vẫn cổ hủ bắt kẻ khác phải yêu ghét dựa theo ý kiến chung của cộng đồng cơ chứ? Con người chứ có phải máy móc đâu mà có thể áp đặt được sở thích của bản thân như thế này, như thế khác được đây?
Đối mặt với những vấn đề như vậy, Minh Tuyết rất bất bình, hơn nữa cũng rất cố chấp phải đấu tranh tới cùng. Bởi vì cô cũng đã từng có chút cảm giác giống như Young Min hiện giờ, muốn che giấu, muốn chạy trốn. Nhưng rồi có người đã giúp cô hiểu ra đó không phải cách giải quyết tốt nhất, hơn nữa sống mà phải gượng ép mình như vậy cũng quá sức mệt mỏi.
_ “Anh không biết bình thường em thích màu xanh đến thế nào đâu. Mà không chỉ như vậy, em lại còn đặc biệt thích đồ đôi nữa chứ.” – Minh Tuyết bỏ túi đồ ăn trong lòng xuống, chuyên tâm kể chuyện mà bản thân vẫn thấy bức xúc cho đến tận bây giờ. – “Có một lần, em nhìn trúng một bộ vòng cổ đôi rất đẹp, không kìm được mua luôn. Nhưng người ta chỉ bán cả đôi nên em đã chỉ lấy cái có gắn đá màu xanh và tặng cho Kathy, cô bạn thân của em chiếc vòng màu hồng. Sau đó, hai bọn em cùng đeo khi ra đường. Kết quả là rất nhiều người đã nhìn bọn em với ánh mắt quái dị, còn xì xào bàn tán. Mãi về sau em mới biết được bọn họ cho rằng bọn em là 1 đôi đồng tính nữ.”
Nhớ về chuyện đó, cô vẫn thấy thật bực mình. Mọi người chỉ dựa vào một bộ vòng đôi và cử chỉ thân thiết của hai người mà phán định ngay các cô là đồng tính, sau đó nhìn bằng cái ánh mắt kì thị khiến cả ngày hôm đó bọn cô đều thấy không được tự nhiên. Mà với những chuyện như thế, có mở miệng giải thích thế nào đi nữa cũng chỉ vô dụng, mới khiến Minh Tuyết thấy oan ức không chịu nổi.
Giây phút đó, Young Min vẫn điềm tĩnh lái xe, không mở miệng nói gì. Nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý tới cô cho biết tên yêu nghiệt ấy còn thật sự lắng nghe và suy nghĩ về câu chuyện này.
_ “Đối với em thì người ta có nói gì cũng không quan trọng, bản thân em vui vẻ là được rồi. Quá để ý tới ánh mắt của người khác chỉ làm mình thêm mệt mỏi.” – Vừa nói, Minh Tuyết vừa đưa mắt nhìn qua cánh cửa xe, dường như không chỉ là nhớ lại mà còn cảm nhận được những cảm xúc uất ức của bản thân khi đó. – “Nhưng lần này lại ảnh hưởng tới cả Kathy. Em không muốn vì em mà cô ấy bị mọi người hiểu lầm nên đã quyết định một trong hai người sẽ dỡ vòng xuống, hoặc để cho cô ấy trả lại em chiếc vòng đó, khi nào có dịp sẽ mua tặng bù lại sau.”
Cũng như bao người khác, Minh Tuyết khi rơi vào trường hợp này cũng lựa chọn trốn tránh, tạm bỏ qua sở thích của bản thân để khiến người khác không hiểu lầm. Nhưng cứ nhớ về cái cảm giác thích mà không thể biểu hiện ra, cô lại cảm thấy thật nặng nề và khổ sở.
_ “Vậy Kathy đã nói gì?” – Young Min đột nhiên quay sang hỏi. Bởi cậu cũng rất muốn biết kết cục của câu chuyện ra sao, hai người họ rốt cuộc đã lựa chọn cách giải quyết nào cho hoàn cảnh khó xử này.
_ “Đây mới là điều làm em bất ngờ nhất. Vì lúc đó Kathy đã nói: ‘Cậu đã tặng nó cho tớ rồi mà Minh Tuyết. Đây là bằng chứng cho tình bạn của chúng ta. Nếu cậu không bận tâm tới ánh mắt của người khác thì sao tớ phải quan tâm tới cái nhìn của họ. Hơn nữa cùng người bạn thân nhất của mình đeo một bộ vòng đôi không phải là một điều gì đáng xấu hổ cả. Tớ rất vui khi nhận được nó và cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện đòi lại đấy. Con người của tớ từ trước đến nay vẫn vậy, thích thì sẽ nói là thích, không thích thì không ai ép nổi.’
cho đến tận giờ, mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ của Kathy khi nói những lời đó, Minh Tuyết vẫn cảm thấy thật vui mừng và hạnh phúc, trên môi cũng bất giác nở một nụ cười tươi tắn. Trong cuộc đời chỉ cần có một người bạn thân luôn ủng hộ mình như vậy, cô đã thấy đủ mãn nguyện rồi.
Ngồi bên cạnh lái xe nhưng Young Min vẫn chú ý tới Minh Tuyết, thế nên khi nhìn thấy nụ cười đó của cô, cậu cũng có một cảm giác gì đó rất lạ kì, không sao diễn tả nổi. Tâm trạng cũng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
_ “Em thật không ngờ có một ngày lại được Kathy giáo huấn một trận như vậy. Nhưng em phải thừa nhận những lời nói đó của cô ấy giúp em rất nhiều.” – Ngẩng mặt lên với một dáng vẻ đầy tự tin, Minh Tuyết không hề biết rằng lúc này hình ảnh cô trong mắt người nào đó thật xinh đẹp. Không phải ngoại hình mà là từ khí chất, từ sự vô tư và chân thật của cô trong cách giải quyết mọi việc. – “Em chính là em. Thế nên em không xần phải bắt bản thân phải giống người khác ở bất kì điểm nào cả. Cho dù người ta có thấy em quái dị cũng tốt, quan trọng là em đã sống thật với chính mình.”
Một giây phút lặng lẽ trôi qua trong trí não con người.
Khoảnh khắc đó, chiếc xe vẫn phóng đi trên con đường, nhưng bản thân hai người lại có cảm giác như mọi thứ diễn ra xung quanh mình trở nên chậm chạp và bình lặng, mang theo những suy tư làm thay đổi rất nhiều, rất nhiều sự việc về sau.
_ “Em có một người bạn thật cá tính nhỉ?” – Một lúc lâu sau, Young Min bất chợt nở một nụ cười thật thoải mái, tựa như đã thấu hiểu được một số điều, cũng giải thoát được bản thân ra khỏi những phiền não đeo đẳng mình bấy lâu nay. Chàng trai quay sang nhìn cô, khẽ đưa tay xoa lên đầu như một thói quen. – “Mà tại sao em lại thích màu xanh dương như vậy?”
Lại còn đặc biệt thích đồ đôi nữa chứ. Nghĩ đến điều đó, đến chính cậu cũng thấy rất hiếu kì.
_ “Em cũng không biết nữa. Chỉ đơn giản là sở thích thôi.” – Minh Tuyết khẽ lắc đầu, tỏ ý ngay cả bản thân cũng không khống chế được điều này. – “Khi thấy những món đồ đẹp có màu xanh dương thì cứ bất giác chú ý tới nó, nhiều khi không kiềm chế được mà mua luôn.”
Hơn nữa hầu hết lại là đồ đôi, khiến cô nhiều khi thấy thật rối rắm với cái còn lại. Bây giờ nghĩ kĩ lại thấy bên cạnh có một người thích màu hồng như Young Min cũng rất tốt, có gì đều có thể san sẻ cho nhau. Càng nghĩ, ánh mắt Minh Tuyết càng sáng rực lên, tựa như vừa tìm kiếm được một kho báu thú vị vậy.
_ “Đúng vậy! Cứ như bản thân không có sức miễn dịch với màu sắc đó vậy.” – Young Min gật đầu tán thành, tiếp tục trò chuyện vui vẻ về vấn đề này mà không có một chút bài xích nào. Có lẽ ngay chính bản thân cậu cũng không ngờ tới có một ngày mình lại có thể cùng với một người khác bàn luận về sở thích này một cách tự nhiên như vậy. – “Khi ra cửa hàng tạp hóa cũng thế, thường luôn để mắt tới những món đồ có màu đó đầu tiên. Đối với những cái mình thấy quá đẹp thì thường đứng trước nó đắn đo một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được mua hết.”
* * *
_ “Có thật là em được vào đó không thế?” – Đứng trước cửa phòng Young Min trong ngần ngại nhưng khi thấy chàng mỹ nam bước vào, cô vẫn không giấu được tò mò mà nghiêng đầu ngước nhìn. – “Nghe nói phòng riêng của mọi người là cấm địa mà.?”
Lúc mới vào kí túc xá, cô đã được Hyung Ki căn dặn rất kĩ càng trong vấn đề này, nên bây giờ cho dù được chính chủ mời vào thăm quan mà vẫn thấy có chút e ngại. Nhất là qua giọng nói lạnh lùng và ác liệt của chàng đội trưởng, cô có cảm giác nếu mình bước chân vào trong thì có nhiều khả năng sẽ bị giết người diệt khẩu, chết rất thê thảm.
_ “Không sao đâu.” – Nhìn thấy dáng vẻ rất tò mò nhưng lại lo sợ không dám tiến vào của cô, Young Min quả thật không biết phải nói gì nữa. Lần đầu tiên quyết định mời một người khác vào phòng riêng mà phản ứng của Minh Tuyết cứ như sợ bị ăn thịt khiến cậu muốn bật cười. – “Cứ vào đi! Cũng không có gì nghiêm trọng đâu. Chẳng phải em đã từng đột nhập vào phòng Jae Sung để tắm nhờ đó thôi.”
Đến chủ nhân căn phòng là cậu đã đồng ý thì cô còn lo lắng gì nữa đây? Young Min không khỏi thấy khó hiểu, nhưng vẫn bước về phía giá sách tìm kiếm đồ đưa cho Minh Tuyết, miệng không nhịn được trêu đùa cô một câu.
_ “Chuyện đó không phải em cố ý mà. Sao anh nhớ dai quá vậy?” – Lại nghe nhắc đến vụ việc xấu hổ đó, Minh Tuyết có cảm giác rất muốn chui xuống cái lỗ nào đó ngay lập tức.
Làm sao mà khi đó cô có thể dại dột nghe theo lời nói của cái tên lừa đảo Yo Seob như vậy kia chứ? Đến giờ cô vẫn thấy bản thân thật ngốc nghếch, không ngừng thấy hối hận cho quyết định sai lầm đó của mình.
Được sự cho phép của Young Min, Minh Tuyết cuối cùng với rụt rè bước vào và ngước nhìn bên trong phòng. Nhưng chỉ vừa mới đưa mắt liếc qua một lượt, người con gái ấy bị kinh ngạc đến mức âm điệu không khỏi lớn hơn vài phần.
_ “Ô! Quả thật là một màu hồng này.” – Tuy rằng bản thân không quá mê mẩn màu hồng, nhưng cô có thể dám chắc cô gái nào khi nhìn thấy căn phòng xinh đẹp này đều có phản ứng như vậy. –“Đáng yêu quá!”
Nhìn thôi cũng thấy nao lòng. Không hổ là phòng của một thần tượng, vừa gọn gàng vừa đẹp, bài trí lại còn mang theo một phong cách rất riêng.
_ “Ôi trời! Đừng lớn tiếng như vậy!” – Tên yêu nghiệt thấy phản ứng khoa trương của Minh Tuyết mà không khỏi hốt hoảng, vội vàng bước tới kéo cô vào bên trong rồi đóng cửa phòng lại ngay tức thì.
Giây phút đó, tim cậu muốn vỡ tung ra vì lo sợ, da mặt vốn tưởng đã luyện đến không gì địch nổi cũng dần nhiễm màu hồng nhạt. Nếu để ai khác thấy khuôn mặt và dáng vẻ lúng túng của chàng mỹ nam lúc này đều không thể tin nổi tên yêu nghiệt của MS4 lại có thể phản ứng ngây thơ và đáng yêu thế này.
Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên Young Min cho một người khác bước vào căn phòng cậu luôn che giấu bao năm, nói không có chút ngượng ngùng là giả.
_ “Anh đổi ý rồi. Đây chính là cấm địa.” – E ngại ai đó lại lớn tiếng hét lên hay lỡ miệng nói linh tinh cho các thành viên khác, tên yêu nghiệt vội vàng phải nói trước. – “Em là người đầu tiên bước vào căn phòng này, nên đừng có nói cho ai khác biết về nó nhé.”
Tuy rằng các thành viên khác đều biết đến sở thích màu hồng của cậu, nhưng căn phòng riêng này vẫn là một điều bí ẩn mà mọi người đều tò mò suy đoán. Thế nên để ngăn chặn ý định tìm hiểu của các thành viên khác, đặc biệt là Yo Seob, cậu thấy vẫn nên tiếp tục giữ bí mật chuyện này thì hơn.
_ “Có gì đâu! Em thấy chúng đẹp thật mà.” – Bị thu hút từ ánh nhìn đầu tiên, Minh Tuyết sung sướng lao mình lên nằm trên tấm đệm êm ái, khuôn mặt không giấu nổi vẻ thích thú. – “Đến cái gối cũng màu hồng này. Cứ như đang nằm trên chiếc giường dành riêng cho công chúa vậy.”
Hồi còn nhỏ, cô cũng đã từng mơ tưởng sẽ được nằm một lần trên chiếc giường như vậy, không ngờ lại có ngày được trở thành sự thật. Thế nên lúc này ai đó thật thỏa mãn, thật hạnh phúc.
Tuy nhiên, khi nhìn kĩ lại thì thấy ngoài màu sắc màu hồng ra, giường và đồ đạc trong căn phòng đều thể hiện nét nam tính bởi sự đơn giản và trang nhã, không có những hình thù dễ thương hay đám viền ren yêu thích của con gái.
Nghĩ đến đây, Minh Tuyết mới giật mình nhận thấy mình hình như vừa làm một chuyện khá nghiêm trọng. Cô… vừa lao lên giường của một người con trai, lại còn là ngay trước mặt người ta nữa chứ.
_ “Em quên mất!” – Cuống quýt bật dậy như một chiếc lò xo, Minh Tuyết thấy rất hổi hận, thầm oán trách cái kiểu hành động trước khi suy nghĩ của bản thân. – “Em lỡ nằm lên giường của anh rồi. Không sao chứ?”
Ngước lên nhìn bằng ánh mắt đầy đáng thương tội nghiệp, Minh Tuyết lúc này trông dáng vẻ không khác một con cún nhỏ, cầu xin sự tha thứ từ phía Young Min.
_ “Thực ra, anh cũng đang nghĩ tại sao người con gái nằm trên giường anh đầu tiên là em nhỉ?” – Miệng nói vậy, nhưng trong ánh mắt cậu không chỉ không có trách cứ, thậm chí còn có chút cưng chiều.
Phải thừa nhận khi bố trí căn phòng này, cậu đã từng suy nghĩ rất nhiều, không biết người con gái đầu tiên bước vào và nằm lên chiếc giường này sẽ như thế nào. Nhưng đến chính cậu cũng không ngờ được đáp án sẽ là như vậy, hơn nữa lại ở trong hoàn cảnh này.
_ “Mà thôi.” – Chuyện đời chính là không thể đoán trước được như vậy đấy. Tên yêu nghiệt quyết định cũng không mất công đi so đo vấn đề này làm gì, liền cầm cuốn album vừa tìm thấy đập nhẹ lên đầu cô. – “Chẳng phải em đã nói cần tư liệu viết truyện hay sao?”
Chính vì thế mới có chuyện cậu cho cô vào phòng tìm kiếm những bức ảnh cũ của bản thân xem có gì giúp được hay không. Thế nhưng ai đó vừa vào phòng dường như đã bị chiếc giường câu đi mất hồn, hoàn toàn quên mất mục tiêu ban đầu của mình là gì.
_ “Đúng rồi! Em định đến xem ảnh của các đến chùa Hàn Quốc mà nhỉ.” – Minh Tuyết đột nhiên ngồi ngay ngắn, bộ dạng nghiêm túc khác biệt với lúc vừa nãy 180 độ.– “Anh có nói anh có chụp rất nhiều ảnh lúc đi lễ chùa đầu năm đúng không? Anh giúp em giải thích luôn các phong tục lúc cũng bái, làm lễ hay thời gian mở lễ chùa nữa nhé.”
Chỉ lúc chuyên tâm làm việc thì người con gái ấy tựa như trở thành một người khác, khiến các chàng trai từ ban đầu thấy lạ, cuối cùng nhìn nhiều cũng thành quen.
_ “Ảnh ở cuốn album này.” – Young Min ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận mở ra chỉ cho cô xem. – “Có khá nhiều đền chùa đấy. Tại Seoul và các nơi khác. Em định lấy bối cảnh ở đâu?”
_ “Chắc là ở Seoul thôi.” – Minh Tuyết lật xem từng bức cẩn thận, ánh mắt bất chợt dừng lại ở một hình ảnh. – “Là anh hồi nhỏ à? Đáng yêu thế! Lại còn mặc áo màu hồng nữa kìa.”
Cầm tấm ảnh lên, cô không nhịn được cảm thán. Ai đó ngay từ hồi nhỏ đã thật yêu nghiệt, đôi mắt hoa đào dường như vẫn không chút thay đổi sau bao năm.
_ “Minh Tuyết à! Em đến đây làm gì thế?” – Thấy cô hào hứng với tấm hình hồi nhỏ của mình như vậy, Young Min đành phải lên tiếng nhắc nhở. Nhưng sau đó, cậu cũng cầm nó lên xem kĩ, bắt đầu nhớ tới những hồi ức xa xăm. – “Hồi nhỏ anh hay mặc đồ màu hồng nhưng từ khi vào giới nghệ sĩ thì không còn như vậy nữa. Bởi vì bất kì một hành động nào của bọn anh đều có thể bị người khác soi mói và bàn tán nên phải chú trọng hình tượng.”
Thế nên cho dù đã thành lập nhóm được lâu như vậy nhưng việc này vẫn không bị lan truyền ra bên ngoài. Tuy nhiên, đúng như Minh Tuyết nói, thấy thứ mình thích mà không thể chạm vào, không thể tỏ ra bất kì biểu hiện khác thường cũng thật mệt mỏi.
_ “Kể cả hình tượng đó chỉ là giả dối, khiến cho bản thân anh sống mà phải phủ định cả những ý thích của mình ư? Nếu các fan không thể chấp nhận con người thật của thần tượng thì họ có thật sự là các fan mà các anh muốn không?” – Dường như chính Minh Tuyết có chút không đồng ý với quan niệm này nên phản ứng có phần hơi gay gắt. Tuy nhiên, ai đó cũng rất nhanh chóng nhận thấy không khí hình như trở nên hơi nặng nề, đành vội trở lại với chủ đề ban đầu. – “Ô! Chùa trong bức hình này có vẻ đẹp thật. Anh cho em mượn bức hình này có được không?”
Nếu là tấm hình khác thì cô cũng không phải bận tâm nhiều đến vậy, nhưng đây lại là tấm Young Min mặc đồ màu hồng nên dù sao cũng nhất định phải có được sự đồng ý của cậu.
_ “Bình thường thì anh sẽ không từ chối lời yêu cầu của phái nữ.” – Tên yêu nghiệt thoáng chút chần chừ khi thấy dáng vẻ mong chờ của cô, nhưng khi nghĩ đến sự nghiêm trọng của vấn đề thì cũng đành cứng rắn từ chối. – “Nhưng những bức ảnh như vậy vốn là cấm kị. Anh đã thủ tiêu sạch, chỉ để lại vài ba bức làm kỷ niệm thôi.”
Thế nên tuyệt đối không thể để nó bị đưa ra khỏi cửa phòng được. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Young Min cự tuyệt phái nữ, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện tấm ảnh có khả năng bị người khác nhìn thấy thì cậu lại thấy không thể yên tâm được.
_ “Vậy sao?” – Ngậm ngùi nhìn bức hình trên tay, Minh Tuyết cảm thấy thật đáng tiếc. Càng nhìn cô càng thấy ngoại cảnh này rất phù hợp với tư liệu mình đang cần, nhưng lại không thể mang nó về nghiên cứu cẩn thẩn.
Chẳng lẽ đành phải buông tha một thứ đã ở ngay trước mắt mình như vậy ư? Minh Tuyết tập trung suy tư, sau đó mới đột nhiên nhớ tới một chuyện mà mình suýt nữa đã quên mất.
_ “Đúng rồi! Hôm trước em có đi ra cửa hàng và thấy một đôi vòng tay rất đẹp.” – Vừa nói cô vừa hứng khởi chìa cánh tay của mình cho cậu xem thứ mình đang đeo, tựa như một đứa trẻ đang khoe món đồ mình thích nhất. – “Em đã mua về luôn rồi này.”
Nhìn dáng vẻ vui sướng và ngây thơ của người con gái ấy, Young Min bỗng dưng thấy cô thật đáng yêu. Chàng trai khẽ liếc nhìn xuống chiếc vòng cô đang đeo, còn thật sự quan sát và đưa ra nhận xét.
_ “Uh! Rất đẹp! Kiểu dáng lại khá đơn giản, phù hợp cho cả nam lẫn nữ.” – Ngay chính bản thân tên yêu nghiệt cũng không nhận thấy ánh mắt của cậu khi nói về vấn đề này đặc biệt dịu dàng, nhưng lại có chút gì đó khác với nét ôn hòa của thường ngày. Đó là sự tin tưởng, không chút giấu giếm của những người tri kỉ với nhau. – “Trông rất hay! Em mua nó ở đâu vậy?”
Khi vừa nhìn thấy kiểu dáng này, chàng mỹ nam có cảm giác rất thích, trong đầu chỉ suy nghĩ nếu nó là màu hồng thì sẽ như thế nào. Hơn nữa vì đang ở trước mặt Minh Tuyết nên ai đó cũng rất tự nhiên thể hiện sự hứng thú của mình.
_ “Có mỗi một đôi độc nhất nên giá cũng khá đắt. Với lại đây là làm theo kiểu thủ công.” – Giá cả của chiếc vòng cũng chính là điều làm cô thấy đau lòng nhất khi quyết định mua nó. Vốn tưởng rằng chiếc màu hồng lại bị bản thân bỏ phí ở góc phòng nên cô đã thấy thật đáng tiếc. Nhưng khi vừa được biết sở thích của Young Min, cô đã nghĩ ngay đến nó, liền vội vàng mang tới. – “Ở đây còn lại chiếc vòng màu hồng này. Em nghĩ nó có vẻ rất hợp với anh nên đem sang tặng anh.”
Nói rồi người con gái ấy vội vàng rút chiếc hộp đưa cho cậu, ánh mắt tựa như một đứa trẻ dâng tặng bảo vật của mình, chờ mong một lời khen ngợi.
Nhưng đợi một lát chỉ thấy dáng vẻ ngạc nhiên như không hề định liệu được sự việc sẽ xảy ra như vậy của Young Min, Minh Tuyết mới thấy mình có chút lỗ mãng. Tuy rằng bản thân cô cũng không suy nghĩ gì sâu xa, nhưng dẫu sao hai chiếc này vẫn là một đôi, có lẽ tên đàn anh có chút ái ngại hay sợ hiểu lầm chăng?
_ “Nếu anh thích thì đeo, không thì vất đi cũng được.” – Nhìn chiếc vòng trên tay mình, Minh Tuyết mãi mới có thể cứng rắn hạ quyết tâm nói câu tiếp theo. – “Nếu anh không muốn đeo cùng một đôi với em thì để em cất chiếc vòng màu xanh này đi vậy.”
Dù không thể luôn đeo trên tay nhưng hàng ngày có thể lôi nó ra ngắm một lát cũng được. Quan trọng là cô không muốn tên đàn anh suy nghĩ quá nhiều mà không chịu nhận lấy món quà này. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cô tặng quà cho một người con trai, nếu bị từ chối thẳng thừng thì cũng thật mất mặt.
_ “Làm sao có thể như vậy được cơ chứ. Đây là lần đầu tiên em tặng quà cho anh kia mà.” – Young Min vừa nãy có chút chần chờ đúng là vì e ngại chiếc vòng đôi sẽ đem lại hiểu lầm không đáng có, nhưng chính bản thân Minh Tuyết đã nói vậy thì cậu cũng không có lý do gì để từ chối cả. Huống hồ bản thân cậu cũng rất thích món quà này.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, tên yêu nghiệt mới nở một nụ cười tuyệt đẹp, bàn tay bất giác khẽ đưa lên xoa đầu cô tựa như đối với một đứa trẻ con.
_ “Được rồi! Anh sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Cảm ơn em nhé!”
Nghe được tên đàn anh rốt cuộc chịu nhận chiếc vòng, ánh mắt Minh Tuyết ngay lập tức tỏa sáng rạng ngời, ngước lên với nụ cười tươi tắn.
_ “Anh thích thật ư?” – Minh Tuyết dường như còn vui sướng hơn cả người được nhận quà, cứ thế cười toe toét không ngừng. Rốt cuộc, tên yêu nghiệt đã chấp nhận coi cô như người thân, sẵn sàng chia sẻ mọi bí mật. Hơn nữa cô cũng không thể phủ nhận rằng bản thân đưa quà một phần là có ý định muốn nhờ vả, thuyết phục tên đàn anh. – “Thế anh cho em mượn tấm ảnh kia nhé. Em hứa sẽ giữ cẩn thận, tuyệt đối không để ai khác trông thấy đâu.”
Nịnh nọt một cách trắng trợn! Nếu ai không biết chắc sẽ cho rằng cô làm tất cả chỉ vì mục đích này.
Đôi khi Minh Tuyết rất cố chấp, nhất là đối với những gì có liên quan đến tác phẩm của mình. Thế nên chỉ cần có cơ hội, cô liền cố gắng van nài tên đàn anh rủ lòng thương, cho mượn tấm ảnh về làm tư liệu.
_ “Anh biết ngay mà.” – Young Min cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, dường như đã đoán trước được phần nào. Nếu hiện tại cô không nài nỉ thêm lời nào mới khiến cậu thấy lạ.
Đến bây giờ, chàng mỹ nam cũng có chút mềm lòng, không quá kiên quyết như vừa nãy. Hơn nữa cộng thêm sự cam đoan chắc chắn của người con gái đó, Young Min cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
* * *
Ngồi một mình trong nhà hàng, Young Min khẽ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt thường bất giác nhìn xuống chiếc hộp nhỏ trên bàn tay mình.
Chàng trai mở nắp hộp, nhìn ngắm chiếc vòng tay màu hồng trong đó bằng vẻ mặt rất dịu dàng, trên môi bỗng dưng nở một nụ cười mà ngay chính bản thân cậu cũng không nhận thấy. Mỗi lần trông thấy nó cậu lại nghĩ về người con gái ấy, trong lòng lại tràn ngập một cảm giác rất kì lạ không sao lý giải nổi.
Chàng trai chỉ cảm giác như trong trí não cứ bất giác lại nhớ về nụ cười và dáng vẻ ngây ngốc của cô, cũng với đó là một cảm giác thật nhẹ nhàng như mây trời.
_ “Có chuyện gì mà cậu cười mãi thế.” – Người vừa xuất hiện và lên tiếng không phải ai khác mà chính là cô bạn thân của chàng mỹ nam, Eun Ji. Cô vừa đến nơi hẹn thì đã thấy ai đó vừa ngồi suy tư gì đó vừa mỉm cười, thế nên mới tò mò hỏi. – “Lại định hẹn hò với ai đó sau khi uống trà với cô bạn cũ này à?”
Tuy giọng nói nghe vẫn rất bình thường nhưng chỉ cần để ý kĩ sẽ nhận ra Eun Ji có chút không vui. Vốn thỉnh thoảng mới hẹn được Young Min, vậy mà ai đó từ đầu tới giờ đang suy nghĩ đâu đâu, ngay cả bản thân cô đến lúc nào cũng không nhận ra thì có thể vui làm sao được.
_ “Không có gì.” – Young Min nhẹ nhàng đóng chiếc hộp lại, cất đi cẩn thận tựa như một bảo vật, thái độ nhanh chóng trở về với dáng vẻ yêu nghiệt của thường ngày.
Ngay chàng mỹ nam dường như cũng bắt đầu nhận thấy sự khác thường của chính mình, thầm thấy có chút không ổn. Tuy rằng ai đó đang không ngừng nhắc nhở bản thân lấy lại phong thái của thường ngày, nhưng có một số chuyện không phải con người ta muốn là được.
Bất giác, một số chuyện thay đổi, kéo theo cảm nhận của con người cũng dần thay đổi, không sao khống chế được.
_ “Không có gì mà lại phải giấu như vậy sao?” – Cô nhấp một ngụm cà phê vừa được bồi bàn mang đến, liếc nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu. – “Đó hình như là một chiếc vòng tay hả?”
Một chiếc vòng tay kiểu dáng rất bình thường, chất liệu cũng không có gì quý giá thì tại sao lại khiến Young Min coi trọng như vậy cơ chứ? Đây mới chính là điều Eun Ji không thể lý giải được, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự cảm không tốt.
_ “Cậu thấy rồi ư?” – Nếu cô đã thấy thì cậu cũng không mất công che giấu làm gì. Nghĩ vậy, tên yêu nghiệt đành phải mở chiếc hộp ra, để Eun Ji nhìn thấy rõ ràng vật bên trong là gì. – “Cậu thấy thế nào? Rất đẹp phải không?”
Khi nói những lời này, ánh mắt chàng mỹ nam dường như không chỉ là nhìn chiếc vòng tay mà qua đó nhìn thấy bóng dáng một người khác. Vẻ mặt cũng dịu dàng, kết hợp với khuôn mặt yêu mị mang theo một sự mê hoặc chí mạng, khiến không ai có khả năng cưỡng lại được.
Tuy nhiên, trong đó không bao gồm Eun Ji, người con gái đang cảm nhận được nguy cơ dần đến gần. Dù bề ngoài tỏ vẻ như không quan tâm, nhưng lâu nay, cô vẫn luôn sợ có ngày nhìn thấy Young Min bắt đầu thích một ai khác.
_ “Cậu định tặng nó cho cô gái nào à?” – Eun Ji lại nhấp một ngụm cà phê, bình thản hỏi một câu nhưng trong lòng lại như nổi sóng. Tuy rằng cô đã quá quen với việc Young Min có bạn gái và mua đồ tặng cho bọn họ, nhưng lần này cô lại cảm thấy có điều gì đó khác biệt với bình thường. – “Cô gái đó đặc biệt đến mức cậu tỏ vẻ trân trọng đến vậy sao?”
Chẳng lẽ lần này Young Min thực sự nghiêm túc? Ý nghĩ ấy khiến Eun Ji hốt hoảng vài giây, nhưng rồi sau đó rất nhanh lấy lại sự điềm tĩnh thường ngày. Bởi vì cái người ngồi trước mặt cô luôn nhìn như đa tình nhưng thực ra lại là kẻ vô tình nhất thế gian, làm sao lại có thể ngừng chân lại bên một người con gái nào đó kia chứ?
Nghĩ như vậy, Eun Ji mới vững tâm hơn một chút.
Trong suy nghĩ của cô, hai người đã là bạn bè bao nhiêu năm. Thế nên cũng chỉ có cô mới hiểu rõ được Young Min, biết được cậu thực sự mong muốn điều gì, mới là người duy nhất có tư cách ở lại bên cạnh cậu.
_ “Sao cậu lại nghĩ như thế chứ?” – Young Min ngước lên nhìn trong nghi hoặc, có chút không hiểu tại sao cô lại cho rằng như vậy. – “Mình được người khác tặng mà.”
Chẳng lẽ cứ thấy cậu cầm một chiếc vòng tay thì có nghĩa cậu lại chuẩn bị tặng quà cho một cô gái nào ư? Thì ra bản thân cậu đã lưu cho người khác một ấn tượng đào hoa đến mức vậy sao?
_ “Vậy sao?” – Nghe được đáp án đó, Eun Ji bất giác thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải cậu đặc biệt dành tặng cho một cô gái nào khác là được rồi. Còn sự khác biệt của chàng mỹ nam chẳng qua chỉ là do thấy món quà này có chút thú vị và mới mẻ mà thôi.
Đến tận lúc này, người con gái ấy mới liếc sang quan sát kĩ chiếc vòng trên tay Young Min. Nhưng chỉ sau vài giây liền bỏ qua khỏi trí não, bởi vì cái thứ đó quá tầm thường, không đáng bận tâm.
_ “Thế thì đó quả là một cô fan ngốc nghếch, chẳng biết gì hết. Ai lại tặng cho con trai một món đồ màu hồng cơ chứ? Mà lại còn là vòng đôi nữa.”
Biết rằng mọi việc chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều, cũng không có gì uy hiếp đến vị thế của bản thân nên Eun Ji cũng thả tâm hơn nhiều. Cô liếc nhìn qua chiếc vòng màu hồng trong chán ghét, sâu trong đáy mắt còn ánh lên một chút khinh thường cái thứ chẳng có gì nổi bật này.
Thứ này mà cũng có người đem ra làm quà tặng, đúng là chết cười mà.
Ngồi phía đối diện, Young Min vừa nghe thấy câu nói của Eun Ji, cả người bị sững sờ trong một vài giây, nhưng sau đó rất nhanh bình thường trở lại. Cậu làm sao có thể vì quá hứng khởi với sự tiếp nhận rất vô tư của Minh Tuyết mà quên mất cái nhìn chung của những người về vấn đề này cơ chứ?
Cho dù là Eun Ji, người bạn thân từ hồi cấp ba của cậu cũng không phải một ngoại lệ.
_ “Cậu nói rất giống với những cô gái tớ đang hẹn hò.” – Young Min khẽ nở nụ cười, khuôn mặt bình thản như không có gì khác thường, nhưng sâu trong đôi mắt ẩn chứa một chút ưu tư. Chỉ có điều ai đó che giấu quá kĩ lưỡng khiến ngay cả Eun Ji cũng khó mà nhận ra.
Đó tựa như một ranh giới mà cậu không bao giờ dám đặt chân bước qua, rất sợ đối mặt với sự quay lưng lại của cả thế giới, bao gồm những người quen thuộc xung quanh mình.
_ “Cậu làm sao thế, Young Min?” – Tuy chàng mỹ nam vẫn không tỏ vẻ gì khác thường, nhưng Eun Ji dường như cũng bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng. Cô cảm thấy hôm nay tên yêu nghiệt thật kì lạ, cảm xúc cũng thay đổi thật thất thường. – “Chẳng giống cậu chút nào. Không phải cậu định đeo nó đấy chứ? Cho dù nó là quà của một fan hâm mộ quan trọng thế nào thì cũng không thể vì chiều theo ý họ mà làm những việc như thế được.”
Có lẽ vì có chút hứng thú với món quà, nhất thời quật khởi muốn đeo thứ khác lạ này nên khi tên yêu nghiệt nghe thấy cô nói mới có chút thất vọng chăng? Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có lý do đó có thể lý giải được phản ứng của chàng mỹ nam từ đầu tới giờ.
Nhưng nếu là vì vậy thì với tư cách một người luôn quan tâm tới bạn thân của mình, cô càng phải lên tiếng ngăn cản.
_ “Nó chẳng hợp với cậu chút nào cả.” – Eun Ji lúc này càng nhìn chiếc vòng tay càng thấy chán ghét. Chỉ vì cái thứ chết tiệt này khiến không khí giữa hai người trở nên căng thẳng. Nhưng dù thế nào thì cô cũng không thể để ai đó vì hứng thú nhất thời mà ảnh hưởng đến cả sự nghiệp. – “Từ trước đến giờ cậu có bao giờ dùng đồ màu hồng đâu. Cậu đừng vì một thứ tầm thường như vậy mà làm hỏng hình tượng của mình chứ.”
Tuy rằng bây giờ Young Min có thể cảm thấy bất mãn với những lời này nhưng sau này cậu nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của cô. Tất cả mọi thứ cô làm chỉ vì cậu mà thôi.
Một khoảnh khắc im lặng.
Hai người đều có những suy nghĩ riêng, cùng không nói thêm bất cứ một lời nào.
Young Min lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt hướng ra phía cửa sổ, nhìn bầu trời đêm cuối thu se lạnh. Một lúc lâu sau, đến khi Eun Ji tưởng rằng buổi hẹn hò hôm nay cứ thế sẽ tan rã trong không vui thì chàng trai ấy lại đột nhiên mở miệng.
_ “Có lẽ cậu nói đúng.” – Chàng mỹ nam cười nhẹ, đôi lông mi hơi rũ xuống làm người ta không đoán nổi cậu đang suy nghĩ gì. Bàn tay cậu thoáng chút chần chờ giây lát nhưng vẫn khép chiếc hộp đựng vòng tay lại, thu hồi nó vào trong túi.
Sau đó, chàng trai đột nhiên ngẩng lên với dáng vẻ đầy phong tình của thường ngày, tựa như tất cả những việc trước đó chưa bao giờ diễn ra.
_ “Chúng ta ăn gì thôi chứ?” – Vẫn nụ cười ấy, vẫn dáng vẻ ấy, như thể Young Min chỉ vừa thấy Eun Ji đến, và hôm nay chỉ là một buổi hẹn hò bình thường như bao ngày khác.
_ “Uh!” – Cô có đôi chút không theo kịp tư duy của chàng trai nhưng cũng rất nhanh phối hợp, khẽ gật đầu rồi vội cúi xuống mở cuốn menu ra gọi món.
Có lẽ cuối cùng thì ai đó cũng đã tiếp thu lời khuyên bảo, không làm những việc có ảnh hưởng không tốt tới hình tượng của bản thân nữa. Eun Ji có chút thấy yên lòng hơn, bắt đầu chuyên tâm vào cuộc hẹn hò của hai người.
Chỉ có điều suốt tối đó, vào những thời điểm cô không để ý, Young Min chỉ khẽ nhấp cà phê theo phản xạ rồi lại ngước nhìn ra phía ngoài, nơi cả thành phố lấp lánh những ánh đèn, tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.
* * *
Tung tăng trở về nhà sau một ngày dài, Minh Tuyết vui vẻ như một đứa trẻ con, vừa mở cửa vừa hô lên lời chào với những người trong căn nhà.
_ “Tôi về rồi nè!” – Mọi việc mấy ngày hôm nay thật thuận lợi, lại thêm việc cùng chung một bí mật với Young Min làm cô thấy rất hạnh phúc, tất cả đều thể hiện hết lên trên mặt.
Tuy nhiên, lần này khi vừa mở cửa nhìn vào trong, người con gái ấy phải giật mình ngạc nhiên bởi những gì đang diễn ra trước mắt. Trong căn nhà thật vắng vẻ, chỉ có một mình Yo Seob lúc đó đang đứng giữa phòng khách với cây súng nước trên tay.
Chàng mỹ nam vừa nhìn thấy cô thì ánh mắt trở nên rực sáng, ngay lập tức làm ra phản xạ là dùng thứ trên tay bắn thẳng về phía cô.
_ “Ối! Ối! Anh làm cái quái gì thế?” – Minh Tuyết chật vật né tránh dòng nước phóng về phía mình, sau đó ngước lên trừng mắt trong bực bội. – “Cái súng đó của tôi mới mua mà. Sao anh dám…”
… dùng nó kia chứ? Đến bản thân Minh Tuyết còn chưa kịp động vào, thế mà cái tên chết tiệt này lại dùng đồ của cô để bắn nước vào chính cô, cho dù là cục đất cũng không thể không bực tức.
Tuy nhiên, cái tên trẻ con kia làm sao có thể để cho Minh Tuyết có cơ hội lên án bản thân cơ chứ. Yo Seob vừa thấy cô chưa kịp phòng bị liền tấn công tới tấp, giơ súng nước bắn thẳng vào mặt không thương tiếc.
Cứ thế, còn chưa kịp nói hết câu, cô gái đáng thương ấy đã bị nước bắn cho không kịp trốn tránh, nước phun ướt đẫm cả khuôn mặt. Thảm hại hơn là nó chảy xuống ròng ròng, thấm xuống áo quần phía dưới càng khiến cô trông chật vật và thảm hại.
_ “Cái.tên.chết.tiệt.kia!” – Minh Tuyết nghiến răng nghiến lợi phát âm ra từng từ, như thể chuẩn bị ăn tươi nuốt sống kẻ đã hại mình ra nông nỗi này.
Không thể tha thứ được!
Trong trí não người con gái ấy khi đó chỉ còn lại ý nghĩ đó, đôi mắt cháy bùng lên ý chí quyết đấu, quyết tâm phải cho Yo Seob một phen ghi nhớ thật kĩ.
Nghĩ là làm, Minh Tuyết chạy bổ về phía góc nhà, nơi cô cất giấu cây súng còn lại, nhanh chóng tiến hành công cuộc trả thù. Hai người cứ thế bắn qua bắn lại tựa như những đứa trẻ con, chỉ sau một lát đã làm căn nhà loạn hết cả lên, chẳng còn thấy được chút dáng vẻ ngăn nắp lúc đầu. Thảm thì ướt nhẹp, đồ vật trong phòng thì đổ ngã loạn xạ xuống nền, trông không khác gì một bãi rác.
_ “Hai đứa đang làm gì thế?” – Jae Sung vừa vặn trở về nhà, vừa mở cửa đã thấy cảnh này, không khỏi tò mò hỏi.
Đang chơi trò gì ư? Ai đó thấy hai khẩu súng nước mà Minh Tuyết và Yo Seob cầm trên tay thì đã ngay lập tức đưa ra kết luận như vậy, trong lòng còn thầm oán hai người không gọi cậu về sớm chơi cùng.
_ “Anh…” – Ngạc nhiên quay sang chỗ phát ra tiếng nói, cũng nhận ra đó là tên đàn anh của mình, Yo Seob mới ngừng lại cuộc chiến lại. Chàng mỹ nam đảo mắt qua một vòng quanh nhà, thấy được chiến tích của bản thân, rồi lại nhìn qua tên mèo lười đang đứng ngơ ngác ở cửa chờ mong câu trả lời, mới vội vàng nghĩ ra một lý do gì đó để ứng phó cho qua. – “Không có gì đâu anh ạ. Anh mau đi ngủ đi! Lát nữa thức dậy thì Minh Tuyết sẽ dọn dẹp mọi thứ y như cũ.”
Thế nên anh đừng để chuyện này trong lòng, cũng đừng lỡ miệng nói cho Hyung Ki nghe thấy bọn họ đã đem nhà biến thành cái dạng này nhé. Cứ mỗi lần nghĩ tới khuôn mặt của chàng đội trưởng khi trở về thấy nhà cửa có chút bề bộn, Yo Seob cảm thấy có chút chột dạ.
Tuy nhiên, ai đó quả thật là mặt dày đến không gì bì kịp, không chỉ lên tiếng dụ dỗ tên đàn anh, còn rất vô sỉ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Minh Tuyết.
_ “Cái gì?” – Nghe thấy câu nói vô lý ấy, Minh Tuyết không khỏi giãy nảy lên bất bình. Là cậu ta đã tấn công cô trước có được không? Tại sao lại kêu một mình cô đi dọn dẹp cái đống lộn xộn này cơ chứ? – “Là kẻ chết tiệt nào đã khởi xướng trò đùa vớ vẩn này hả? Giờ lại còn dám mở miệng nói câu đó ư? Anh mới là người phải dọn phòng chứ? Còn không mau đi thì đừng trách.”
Vốn mọi tội lỗi là do cậu ta, nên ai đó phải tự chịu trách nhiệm mới đúng. Từ đầu tới cuối cô chỉ là nạn nhân của trò đùa quái ác này. Khoảnh khắc đó, Minh Tuyết dường như đã quên mất mấy cái súng nước này là do mình tha lôi về, nếu truy cứu trách nhiệm đến cùng thì cũng không thoát được.
_ “Tôi không làm đó.” – Trước sự đe dọa không có chút trọng lượng nào của cô, Yo Seob không những không có chút hối cải, lại còn lên tiếng thách thức. Nhìn dáng người mảnh mai, cánh tay nhỏ bé của cô mà xem, đấu làm sao được với cậu mà đòi mở miệng đe dọa cơ chứ? – “Cô làm gì được tôi nào?”
Đánh thì không lại, dùng trí thì cái bộ não của cô cũng chẳng nghĩ được gì hay ho, thế nên Yo Seob cũng chẳng có gì phải kiêng dè. Hơn nữa nếu tính ra thì Hyung Ki cũng sắp về, đến lúc đó cậu đã trốn mất tích, còn lại một mình Minh Tuyết. Cô mà còn không chịu dọn thì…
Trong khi tên đàn em vẫn chìm đắm trong tưởng tượng, Jae Sung thì chỉ chăm chăm nhìn về phía chiếc súng nước, càng lúc càng thấy thú vị, cũng muốn nếm thử cái cảm giác bắn vào người khác một lần.
_ “Hay nhỉ? Cho anh chơi với.” – Tên đàn anh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi làm không khí căng thẳng giữa hai người còn lại biến mất tăm. Còn lại chỉ là ánh nhìn kinh ngạc của họ hướng về phía cậu.
Hay cái gì cơ chứ? Cậu không thấy hai người bọn họ đang tranh cãi vì vấn đề dọn dẹp phòng khách hay sao? Đâu còn rảnh mà chơi đùa gì với cậu cơ chứ? Minh Tuyết và Yo Seob thấy thật khó khăn để theo kịp tư duy của tên đàn anh này.
Nhân vật chính của câu chuyện, Jae Sung lúc này thì lại rất hồn nhiên vô tư, không hề nhận thấy cái nhìn khác thường của hai đứa đàn em. Trong trí não cậu chỉ còn lại ý nghĩ làm sao để được chơi trò này. Thậm chí ai đó còn lại gần Minh Tuyết, đưa ra đề nghị với vẻ lấy lòng.
_ “Anh sẽ giúp em hạ gục Yo Seob.” – Chỉ cần cô đưa khẩu súng nước cho Jae Sung chơi thì cậu cũng chẳng quan tâm tên đàn em có tội hay không, sẽ thẳng tay tiêu diệt, đánh cho không còn manh giáp.
Cậu muốn chơi, muốn dùng cái súng này bắn nước vào người khác. Lúc đó trong mắt tên mèo lười ấy chỉ còn lại khẩu súng trên tay Minh Tuyết, đừng nói là phải đứng về phe đối lập với Yo Seob, mà bảo cậu bán tên đàn em của mình ra nước ngoài thì cũng được hết.
_ “Anh.. thật sự muốn chơi à?” – Tưởng tượng tới cảnh Jae Sung với dáng vẻ thẫn thờ này đi nghịch súng nước, Minh Tuyết cảm thấy thật chẳng khớp chút nào, không nhịn được hỏi lại.
Anh thật sự định hạ gục Yo Seob hay đứng đó cho Yo Seob hạ gục? Cô thấy vẫn nên để ai đó có cơ hội suy nghĩ kĩ lại thì hơn.
Trái với dáng vẻ ngạc nhiên của cô, anh chàng trẻ con thì lại rất nhanh tiếp nhận chuyện này, bày ra tư thế đã sẵn sàng ứng chiến. Cậu cũng rất tò mò không biết tên đàn anh này sẽ chiến thắng cậu kiểu gì, hay chỉ được cái nói miệng mà thôi.
_ “Em không dễ hạ gục như vậy đâu.” – Yo Seob cảm thấy để một người như Jae Sung nói rằng sẽ hạ gục mình thì cũng không khác gì đang coi thường khả năng của cậu.
Thế nên, đã đến lúc cần phải cho ai đó biết đến tài năng siêu phàm của cậu trong lĩnh vực này rồi.
_ “Anh sẽ xem cậu làm được gì.” – Jae Sung gật đầu nói thật nghiêm túc, bàn tay cũng nhanh chóng cầm lấy khẩu súng nước trong tay Minh Tuyết, dấn thân vào cuộc chiến oanh liệt của những người đàn ông.
Cứ thế, trận chiến chính thức mở màn. Hai người bắt đầu bằng chiến dịch truy đuổi, phun nước vào nhau tùm lum quanh nhà, làm cho khung cảnh đã lộn xộn lại càng thêm lộn xộn.
Điều đáng nói là Jae Sung cũng thật sự nghiêm túc trong trò chơi này, vẻ mặt cũng trở nên tỉnh táo hơn hẳn, phản xạ cũng nhanh nhạy đến khó tin. Ngược lại, ở một góc phòng, Minh Tuyết vẫn chìm trong kinh ngạc, đứng sững sờ mà giữ nguyên tư thế lúc còn cầm súng trên tay.
Một hồi lâu sau, người con gái ấy mới giật mình tỉnh lại, cũng nhớ tới nguy cơ sắp đến gần, không khỏi hốt hoảng chạy lại gần định khuyên nhủ hai người kia.
_ “A! Khoan đã! Hai người!” – Minh Tuyết cuống quýt lao tới định khuyên bảo hai người, nhưng bọn họ vẫn di chuyển liên tục quanh phòng khiến cô không sao theo kịp. Hơn nữa mấy lần vừa tới gần, cô còn bị chiến cuộc lan đến, bị mấy tia nước bắn tóe tung lên người. – “Đừng nghịch nữa mà. Hyung Ki mà về thấy phòng khách thế này thì sẽ giết em mất.”
Ai chẳng biết cái tên kia vốn yêu sự sạch sẽ và gọn gàng đến mức thái quá cơ chứ. Nếu đợi đến khi cậu về thấy cảnh này thì…
_ “Đừng lo. Anh sẽ không khai ra em đâu.” – Đang bắn nhau đầy hứng khởi, Jae Sung còn tốt bụng quay lại an ủi cô một câu. Khoảnh khắc này, chàng mỹ nam bỗng chốc trở nên khác hẳn thường ngày, trông tựa như đang phát ra những ánh sáng thần thánh khiến con người không kiềm chế được mà tin theo vô điều kiện. – “Anh sẽ không bao giờ phản bội lại đồng đội của mình đâu.”
Phải thừa nhận khi nói ra câu nói đầy nghĩa khí này, hình tượng chàng mỹ nam trong cảm nhận của cô đột nhiên được nâng cao thêm một bậc. Thậm chí sự kiên định phát ra từ ánh mắt của cậu còn khiến trái tim Minh Tuyết bỗng chốc đập nhanh hơn vài phần.
_ “Hyung Ki còn lâu mới về mà.” – Yo Seob cũng rất nhanh chen vào, dáng vẻ hờ hững không chút lo lắng. – “Cô lo gì chứ.”
Cậu cảm thấy Minh Tuyết có chút nghiêm trọng hóa vấn đề. Tuy rằng Hyung Ki mà thấy nhà cửa bẩn thỉu thì sẽ nổi giận rất đáng sợ, nhưng thời gian vẫn còn dài, cô chưa chi đã lo cuống lên như vậy làm gì?
_ “Nhưng mà…” – Minh Tuyết nhất thời không tìm được lý do gì để phản bác, nhưng trong lòng vẫn có những linh cảm không tốt.– “Làm ơn ngừng lại đi mà!”
Cô cảm thấy hình như sắp có chuyện xấu xảy ra, mới định lên tiếng khuyên can họ. Chỉ có điều hai chàng mỹ nam ấy giờ đang điên cuồng sát phạt nhau, không rảnh hơi đi quan tâm tới cô.
“Jae Sung, không ngờ anh lại né giỏi như vậy đấy.” – Đến lúc dùng súng nước bắn về phía tên đàn anh, Yo Seob mới nhận thấy lúc này ai đó thật linh hoạt, tựa như trở thành một người khác hẳn. Bộ dạng chậm chạp lờ đờ thường ngày cũng biến đâu mất tiêu, chỉ còn lại một cao thủ tránh né làm ngay chính cậu cũng thấy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, cậu cũng nghĩ tới ai đó chuyên tâm vào tránh né như vậy thì cũng không có thời gian tấn công, thế nên cũng không thấy lo sợ gì nhiều. – “Mà anh định cứ né như vậy cả đời à?”
Tuy rằng bây giờ tên mèo lười có đột nhiên trở nên xuất thần đi chăng nữa thì cũng không thay đổi gì được kết quả đã định sẵn. Cậu chắc chắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng, bắn cho ai đó ướt sũng từ đầu tới chân.
Nghĩ vậy, Yo Seob lại càng hăng hái, giơ khẩu súng lên truy đuổi theo tên đàn anh không nương tay. Chỉ chốc lát, căn nhà lại càng trở nên thảm hại dưới mức độ tàn phá của hai người.
Đáng tiếc thay Jae Sung thì vẫn lẩn trốn trong gang tấc, chỉ bị bắn sượt qua mấy phát, dính vài giọt không đáng kể.
Tên mèo lười nhanh chóng chạy ra phía ngoài cửa để tránh, ngay phía sau là Yo Seob đuổi theo sát nút, giương vũ khí lên định ra một cú quyết định.
Đúng lúc đó… Cánh cửa đột nhiên bật mở.
Cả ba người trong căn nhà đều hoảng hốt đến mức sững lại, mắt hướng về phía cửa chính, nơi vừa xuất hiện một bóng người mà theo lời Yo Seob là còn lâu mới về, trong lòng thầm hô to không ổn.
Sự việc tiếp theo đó diễn ra như một cảnh quay chậm trong bộ phim hành động, khi tia nước từ súng của Yo Seob đã lao ra bắn thẳng về hướng Hyung Ki. Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái kinh hoảng cực độ, rõ ràng thấy được tia nước lao đi nhưng lại không kịp làm gì để ngăn nó lại.
Phụt!
Không cần nói cũng biết dáng vẻ của chàng đội trưởng đáng sợ như thế nào khi vừa mới về nhà đã được đón chào bằng một dòng nước phụt thẳng vào mặt. Khuôn mặt của cậu trở nên âm trầm một cách đáng sợ, ngay cả người đứng cách đó một đoạn như Minh Tuyết cũng cảm nhận được cơn tức giận tột đỉnh toát ra từ chàng trai ấy.
Lần này là xong rồi. Cả ba người cùng nín thở nhìn theo từng hành động của chàng đội trưởng, trong lòng cũng đoán được lần này chết là cái chắc.
_ “Là ai đã bày ra trờ này thế hả?” – Nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ, kết hợp với vẻ mặt đáng sợ của Hyung Ki khiến cho bất cứ ai có mặt ở đó cũng bất giác rùng mình.
Hyung Ki lần này là nổi giận thật sự, cũng sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này. Làm nhà cửa trở nên lộn xộn bẩn thỉu, đầy nước, rồi lại còn bắn cả nước vào mặt cậu, đây là một lỗi cực lớn, không thể tha thứ.
_ “A! Không! Việc này!” – Hứng chịu ánh mắt ác liệt của chàng đội trưởng nhiều nhất chính là Yo Seob. Anh chàng trẻ con vừa thấy hơi lạnh buốt toát ra từ người Hyung Ki liền không khỏi hoảng sợ lùi lại, vội vàng chỉ tay về phía Minh Tuyết. – “Là… là … Minh Tuyết.”
Cũng do cô mang mấy cái súng nước này về, làm các cậu không kiềm chế được phải sử dụng. Ai đó rất vô sỉ đổ hết tội lỗi lên đầu Minh Tuyết, thậm chí còn tự biện giải cho bản thân bằng một lý lẽ thật hùng hồn như thế.
Cơn giận của Hyung Ki rất đáng sợ, hoàn toàn không phải là thứ mà một người bình thường có thể gánh chịu. Yo Seob đã thấy nhiều lần rồi nên biết rất rõ.
_ “Hả?” – Đang đứng ngoài, Minh Tuyết nghe được câu nói của Yo Seob cũng không khỏi kinh ngạc.
Sao bỗng dưng lại dính đến cô cơ chứ? Cô chẳng qua chỉ thấy thú vị nên mua hai khẩu súng nước về, có chơi đùa cùng Yo Seob một lúc thật nhưng cũng đã khuyên can hai người. Vậy mà lại bảo tất cả do cô thì quá oan ức mà.
Tuy nhiên, còn chưa kịp mở miệng phản bác thì ngay sau đó, Jae Sung đột nhiên thực hiện một hành động khiến Minh Tuyết chết sững, hoàn toàn đẩy cô rơi xuống vực thẳm.
_ “Của em nè!” – Tên mèo lười đột nhiên dúi khẩu súng nước vào tay cô, vẻ mặt thản nhiên như thể tất cả mọi chuyện đang xảy ra từ nãy đến giờ chẳng có gì liên quan đến cậu hết.
Đến tận giây phút này, Minh Tuyết vẫn không thể tin được cái người vừa chặn hết mọi đường lui của cô chính là kẻ đã từng nói sẽ không bao giờ phản bội đồng đội của mình.
Đến lúc gặp nạn thì quản gì tới lời hứa, có người để bán đứng thì phải dùng, đó là đạo lý của người đời.
Yo Seob lúc đó thấy sự phối hợp thần kì của tên đàn anh thì chỉ kém vỗ tay hô lên sugn sướng. Cậu biết rằng kiểu gì cũng phải có người đứng ra hứng chịu cơn giận của Hyung Ki, nếu không cả ba người cũng đừng mong sống sót. Mà ở đây, người thích hợp làm vật hi sinh nhất ngoài Minh Tuyết ra thì còn ai nữa đây?
_ “Hả? Khoan! Không phải.” – Tuy rằng rât muốn biện hộ cho mình, nhưng rơi vào hoàn cảnh này Minh Tuyết mới thấy thật bất lực. Cô đúng là không biết phải mở miệng giải thích sao cho cái vụ việc rắc rối này nữa cả.
* * *
_ “Yo Seob chết tiệt!” – Tuy hiện tại đang đi trên đường nhưng Minh Tuyết vẫn không thể ngừng suy nghĩ về việc vừa nãy, trong lòng ấm ức đến mức không nhịn được, phải lên tiếng mắng kẻ nào đó vài câu. – “Lại còn anh Jae Sung nữa! Đồ phản bội.”
Nếu không phải do Yo Seob trắng trợn đổ hết mọi tội lỗi lên đàu cô, lại còn thêm Jae Sung lâm trận phản chiến thì cô cũng không đến mức thê thảm như thế này. Bị nghe mắng một trận, rồi lại còn phải hì hục dọn lại toàn bộ phòng khách, bây giờ còn bị sai phái đi mua một đống đồ một mình nữa chứ.
Cứ nghĩ tới việc lát nữa phải làm sao để cầm cái đống đồ này về nhà, cô không khỏi thấy uể oải.
Đang lúc buồn chán đi bộ hướng về siêu thị, một chiếc xe bất chợt vượt qua Minh Tuyết rất nhanh. Ngồi trong chiếc xe ấy không phải ai khác mà chính là Eun Ji. Cô vừa vặn đi ngang qua, nhận thấy hình bóng của Minh Tuyết thì đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, vội kêu quản lý đỗ lại chờ.
_ “Minh Tuyết!” – Thấy cô tới gần, Eun Ji đột nhiên mở miệng gọi một câu.
Cô cũng không quên người con gái này chính là quản lý không chính thức của MS4, có lẽ biết một số chuyện riêng trong nhóm, cũng giải đáp được nghi hoặc của cô về thái độ khác thường của tên yêu nghiệt lần trước chăng?
_ “A! Chị Eun Ji.” – Mải mê suy tư và oán hận, Minh Tuyết hoàn toàn không nhận thấy sự có mặt của cô nữ thần tượng này cho tới khi được gọi tới tên. Cô giật mình thoát khỏi trạng thái mê mang, ngẩng lên nhìn thấy người đến là ai, vội vàng chào hỏi với nụ cười vui vẻ. – “Chào chị! Chị đang định đi đâu ư?”
Trông có vẻ như cô nữ thần tượng xinh đẹp đang trên đường đi làm việc, nhưng lại bỗng dưng ngừng lại gọi bản thân làm Minh Tuyết thấy thật khó hiểu.
_ “Uh! Chị sắp có buổi phỏng vấn với phóng viên. Nhưng còn hơn một tiếng nữa cơ. Thế nên chị đang không biết phải làm gì trong thời gian này nữa.” – Mục đích của Eun Ji là tìm hiểu chút thông tin về Young Min mấy ngày qua, thế nên tìm cớ để nói chuyện riêng với Minh Tuyết là điều tất yếu. Vị nữ thần tượng nhanh chóng nở một nụ cười thật thân thiết, đưa ra lời mời một cách bâng quơ. – “Em có rảnh thì ngồi uống cốc nước với chị nhé.”
Không chỉ nụ cười, mà biểu cảm trên mặt của Eun Ji cũng thật chân thành, tựa như những người quen biết lâu năm với nhau, càng làm đối phương khó mà tìm được lý do chối từ.
_ “Em á?” – Nghe thấy lời đề nghị của cô gái ấy, Minh Tuyết cũng không khỏi sửng sốt. Vốn hai người cũng chỉ coi như gặp mặt nhau mấy lần, còn không tính thân quen, bây giờ mà cùng đi uống nước với nhau thì cũng chẳng biết phải tìm đề tài gì để bàn luận cả. Cô có chút ái ngại, cuối cùng vẫn quyết định từ chối. – “Nhưng… em đang định đi mua đồ.”
Hyung Ki mà thấy cô đi mãi không về, không biết tiếp theo sẽ giao thêm công việc gì cho cô làm nữa. Minh Tuyết cảm thấy số phận của mình trong tương lai gần thật là bi ai.
_ “Vậy thì chắc là chị phải ngồi một mình suốt cả tiếng đồng hồ rồi.’ – Eun Ji cũng không nài nỉ gì nhiều, chỉ khẽ cảm thán với khuôn mặt thoáng chút buồn. Ánh mắt nhìn xuống, đôi lông mi dài che khất đi những biểu cảm trong đôi mắt, nhưng lại khiến cho những người nhìn thấy dâng lên cảm giác không đành lòng. – “Chị còn định hỏi em một số việc nứ, nhưng như vậy thì chắc không được rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ của Eun Ji, Minh Tuyết có cảm giác như mình vừa làm một chuyện sai lầm không thể tha thứ được vậy. Cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân không thể nào cứng rắn phá tan sự chờ mong cuả người con gái ấy, ngập ngừng một chút không nói lên lời.
_ “Chuyện này…” – Cuối cùng, sau một hồi lâu đấu tranh, cô cũng đành cắn răng đáp ứng. Dẫu sao thì cũng chỉ đi uống nước một lát, cũng không đến nỗi chết người. Cô tự vừa gật đầu vừa tự nhắc với bản thân như vậy. – “Vâng. Chắc một tiếng thì cũng không sao đâu.”
Vì vậy… cho nên…
Hiện tại Minh Tuyết đang ngồi bên cạnh Eun Ji tại một nhà hàng sang trọng, tay ngồi nghịch chiếc ống hút trong cốc nước với dáng vẻ thật bối rối. Cứ chốc lát, cô lại khẽ liếc về phía người con gái ngồi bên cạnh, mấy lần định mở miệng nhưng lại phát hiện không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này hết.
Tuy rằng cả hai đều là phái nữ, nhưng họ lại khác nhau quá nhiều, hầu như không có mấy điểm chung nào để bàn luận như những người bạn với nhau. Eun Ji quá xinh đẹp, nổi tiếng và bình tĩnh, chỉ ngồi đó thôi nhưng cũng bất giác thu hút những ánh nhìn. Còn Minh Tuyết, cho dù ở ngay bên cạnh nhưng cảm giác tồn tại lại quá thấp, khiến cho người khác thường vô tình bỏ qua.
_ “Vậy… chị…” – Cảm thấy cứ ngồi yên lặng mãi cũng không ổn, Minh Tuyết cuối cùng vẫn cảm thấy nên tìm một chuyện gì đó để nói, mới nhớ tới điều mà Eun Ji đã đề cập tới. – “Chị định hỏi gì về anh Young Min à?”
Vừa nãy, Eun Ji chỉ nói bâng quơ một câu, nhưng cô có thể cảm nhận đây mới là mục đích chính của người con gái ấy khi mời cô đi uống nước. Bản thân cô cũng khá nghi hoặc, bởi vì nếu nói về sự hiểu biết về Young Min thì cô ấy mới là người biết nhiều hơn mới đúng.
_ “Uh! Dạo này chị cảm thấy cậu ấy có chút khác thường. Không biết có phải do chị suy nghĩ quá nhiều không.” – Eun Ji khẽ thở dài, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng cho người bạn thân của mình. Tuy rằng bình thường Young Min luôn che giấu rất khá, nhưng trước mặt cô vẫn bỏ xuống một chút phòng ngự, khiến cô cảm nhận được tên yêu nghiệt này đang dần thay đổi. Cho nên cô bắt đầu cảm thấy bất an. – “Thế dạo trước em và MS4 tham gia chương trình đặc biệt ở trường cấp 3 có vui không? Ở đó có rất nhiều fan của các cậu ấy, em không bị sao chứ?”
Bề ngoài, đó chỉ đơn giản là một câu hỏi đầy quan tâm, còn thực sự thì Eun Ji đang nhắc khéo Minh Tuyết rằng MS4 vốn thuộc về một thế giới khác, không phải là những người mà cô gái ấy có khả năng với tới. Cô có linh cảm sự thay đổi khác thường của Young Min hình như có liên quan đến người con gái trước mặt, không khỏi làm trước phòng bị.
Đáng tiếc, người mà Eun Ji đang nói chuyện lại là Minh Tuyết. Đừng nói là những thâm ý sâu xa, mà ngay cả nói thẳng ra thì ai đó cũng chưa chắc đã hiểu được.
_ “Đúng là thế đấy. Mấy cái đứa nhóc đó thật là…” – Nghĩ tới mấy trò đùa nghịch quái ác của các cô nhóc, Minh Tuyết vừa thấy sợ vừa chán nản. Cái vụ cho đinh gim vào giày làm cô cũng thấy đứng tim, thầm may mắn lúc đó mình chưa lỡ đưa chân vào. – “Có cần cuồng nhiệt quá mức đến vậy không? Sao lại cố tình chơi ác với người khác như vậy chứ? May cho bọn nó là chưa bị em tóm được.”
Nếu biết được là ai thì cô chắc chắn sẽ không để yên đâu. Minh Tuyết bắt đầu hồi tưởng lại một tuần mà mình đã trải qua, không khỏi thấy rùng mình.
_ “Rồi cả vở kịch hỗn loạn đó nữa chứ. Thật không khác gì ác mộng.” – Cô vẫn không quên cảm giác bản thân khi bị đẩy lên sân khấu mà không nhớ một lời kịch nào, rồi cả những tình tiết thay đổi ngay vào phút chót nữa chứ. Cũng may cô không phải thực hiện nụ hôn với hoàng tử, nếu không thì chắc không thể bước ra khỏi ngôi trường đó mất. Minh Tuyết nghĩ lại vẫn thấy sợ, vội cầm cốc nước cam lên nhấp một ngụm để bình tâm lại. – “Nhưng đây cũng là lần đầu tiên em thấy được một lễ hội văn hóa đáng nhớ như vậy. Em đã biết được rất nhiều người, nhiều việc và có rất nhiều kỷ niệm.”
Là một nhà văn nên Minh Tuyết biết rằng mọi việc đều có ý nghĩa của nó. Cho dù có lúc thấy thật khổ sở, nhưng không vì thế mà cô thấy chán nản, vẫn cố gắng làm cho bản thân thật vui vẻ.
_ “Thật là hay nhỉ!” – Eun Ji mỉm cười, dường như rất có hứng thú khi nghe thấy những việc mà cô đã trải qua. Nhưng sâu trong đôi mắt của cô gái ấy lại thoáng qua một chút thất vọng, biến mất rất nhanh khiến không ai có thể nhận thấy. – “Đáng tiếc là chị lại không được tham gia chương trình đó.”
Nếu cô cũng có mặt thì làm sao để cho người khác có cơ hội tiếp cận Young Min, ảnh hưởng đến tình cảm của chàng mỹ nam ấy cơ chứ. Bây giờ việc mà cô cần làm là tìm hiểu xem rốt cuộc đã có việc gì xảy ra, tìm mọi cách ngăn trở không cho điều xấu nhất phát sinh.
Young Min không thể thật lòng thích một người con gái nào khác ngoài cô được.
_ “Mà chị bảo anh Young Min hơi kì lạ ư?” – Sau một lúc nói chuyện về đề tài mà bản thân thấy hứng thú, Minh Tuyết rất nhanh chóng quên mất đề phòng, cứ ngây ngốc nói ra hết những gì mình đang suy nghĩ. – “Chắc là lại vì sở thích ấy rồi. Có lẽ hiện tại anh ấy đang phiền não và đắn đo suy nghĩ nhiều lắm. Cũng vì tự dưng lại nhắc tới và khiến anh ấy làm những điều quá sức.”
Một nguyên nhân khác khiến cô nói ra sự kiện này vì cho rằng Eun Ji vốn là bạn thân lâu năm của Young Min, chắc cũng biết đến bí mật này của chàng trai ấy. Cũng như MS4, cho dù không chính thức nói ra, nhưng cũng nhận thấy điều cấm kị của tên yêu nghiệt đó là gì.
_ “Sở thích?” – Trên khuôn mặt của vị nữ thần tượng xinh đẹp lúc này chỉ còn lại sự kinh ngạc sau khi nghe những điều Minh Tuyết vừa nói. – “Em đang nói đến sở thích nào vậy?”
Chẳng lẽ có chuyện nào đó mà cô không biết ư? Eun Ji lần đầu tiên thấy khủng hoảng. Trước giờ cô vẫn cho rằng mình là người hiểu chàng trai ấy nhất, nhưng hôm nay lại nghe từ miệng một cô gái khác nói về một chuyện mình không hề hay biết, cô không thấy hoảng hốt mới là lạ.
_ “Thì còn chuyện gì ngoài chuyện anh ấy thích màu hồng nữa chứ. Chị quen biết anh ấy lâu như vậy nên chắc cũng biết rồi nhỉ. Các thành viên khác của MS4 cũng biết đến nhưng luôn cố lờ đi, không dám đề cập tới vấn đề này.” – Ai đó vẫn thật vô tư, cứ thế lỡ lời nói ra những điều cấm kị mà không hề hay biết. – “Chắc hồi xưa chị cũng rất khó nghĩ khi biết đến chuyện này lắm nhỉ?”
Khó khăn nhất chắc là luôn phải tránh né khi nói tới đề tài liên quan đến sở thích này của chàng mỹ nam trong bao nhiêu năm qua. Cứ nhìn phản ứng của các chàng mỹ nam khác khi cô vừa đề cập tới chiếc cốc màu hồng thì biết.
_ “Young Min thích màu hồng á?” – Đây là chuyện hoang đường nhất mà Eun Ji từng được nghe trong cuộc đời mình, phản ứng không khỏi có chút mãnh liệt. – “Em đang nói đùa à? Có sự nhầm lẫn nào ở đây đúng không?”
Nhìn dáng vẻ bình thường của tên yêu nghiệt ấy, không ai có thể liên tưởng tới điều đó. Huống hồ, chuyện này nghe thôi cũng thấy quá mức vô lý, không thể nào là sự thật được. Nhất là bởi ngay chính cô cũng không chút biết đến sở thích khác lạ này của chàng trai ấy.
Có lẽ đây chỉ là nhầm lẫn. Eun Ji không ngừng nói với bản thân như vậy. Nhưng sâu trong nội tâm, một tiếng nói vang lên làm cô không khỏi thấy lo sợ. Nếu chuyện này là sự thật thì…
_ “Chị… không biết ư?” – Minh Tuyết lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người con gái ngồi đối diện mới giật mình nhận ra sai lầm của bản thân.
Thì ra bên ngoài Young Min đã che giấu quá tốt, khiến ngay cả Eun Ji cũng không biết gì đến sở thích đó. Chỉ có những người sống chung, tiếp xúc lâu với chàng trai ấy mới nhận ra được chút khác thường.
Nhưng như vậy cũng có nghĩa cô vừa mới lỡ…
_ “À không! Không có gì.” – Minh Tuyết vội vàng lắc đầu nguây nguẩy, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch. Lúc này cô quá bối rối và hoảng loạn, nhất thời không biết ứng phó thế nào, càng nói càng lộ ra nhiều sơ hở. – “Em không có nói gì hết. Chị làm ơn xin hãy quên nó đi!”
Lúc này cô đúng là khóc không ra nước mắt khi nhận thấy bản thân vừa làm ra một chuyện nghiêm trọng đến thế nào. Nếu có thể, cô ước gì thời gian có thể trôi ngược trở lại, cho dù phải dùng bất kì thứ gì đánh đổi cũng được.
Tuy nhiên, thời gian là không thể quay lại, Eun Ji cũng không để cô bỏ qua mọi việc một cách đơn giản như vậy.
_ “Minh Tuyết.” – Eun Ji ngước lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt người đối diện, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng lại không cho phép cự tuyệt. Cô lúc này rất cần thiết phải hiểu rõ mọi chuyện. – “Rốt cuộc em nói cái gì thế? Chuyện đó tức là sao?”
Nhìn dáng vẻ của Minh Tuyết hiện tại, cô dường như cũng đã đoán được đáp án là gì, nhưng trong lòng vẫn còn một chút hi vọng đây không phải là sự thật. Một bí mật lớn như vậy, ngay cả cô cũng không biết thì làm sao một người mới quen biết không lâu như Minh Tuyết lại được biết cơ chứ.
_ “Em… Thực ra… em!” – Minh Tuyết lúc này đúng là không biết nên làm sao để thoát ra được hoàn cảnh này cả. Cô quá bối rối, không sao nghĩ ra được lý do nào đó để cho qua chuyện này, mà cho dù định như vạy thì Eun Ji cũng không có ý định buông tha khi chưa biết sự thật.
Giây phút này, Minh Tuyết ngay cả cảm giác muốn chết cũng có.
Đúng lúc đang không biết làm sao thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên tựa như một sự cứu giúp cô thoát khỏi địa ngục, cho dù đó là từ Yo Seob, cái tên chuyên đi chọc phá người khác kia.
“Minh Tuyết! Cô đang làm cái quái gì thế hả? Đi mua chút đồ mà mất tích cả tiếng đồng hồ vậy à?” – Ai đó ầm ĩ quát tháo từ đầu bên kia tựa như một ông chủ với nhân viên, nhưng vào tai Minh Tuyết lúc đó lại êm ái như tiếng đàn. – “Hyung Ki đang bực bội vì cần sử dụng cái USB đã bị hỏng do bị nước phun vào đấy.”
Mà lúc tên đội trưởng bực mình thì chỉ khổ những người bên cạnh mà thôi. Vậy mà người đi mua thì lại mất hút, chẳng thấy bóng dáng đâu, khiến Yo Seob ở nhà bị chịu đủ.
Cũng may anh chàng trẻ con không biết từ nãy tới giờ cô đang ngồi uống nước trong nhà hàng, không thì tai cô lại bị đầu độc bằng một đợt gào thét không ngớt.
_ “Được rồi! Tôi sẽ đi mua về ngay đây!” – Cô cuống quýt đứng dậy, vội vàng đến mức làm rơi cả chiếc túi xách xuống đất, khiến mọi thứ văng tung tóe ra sàn. – “Tôi sẽ đi mua ngay, thật đấy. Hyung Ki cần thêm gì nữa thì cứ nói, kể cả bảo tôi mua cả gian hàng về cũng được.”
Chỉ cần có một lý do để cô rời khỏi đây thì có kêu cô làm gì cũng được hết. Minh Tuyết đang vì vừa nãy bản thân lỡ lời mà bây giờ rơi vào trạng thái khủng hoảng, ngoài trốn tránh ra thì không nghĩ ra được gì khác để ứng phó.
Sau đó, cô luống cuống cúi xuống nhặt đồ để lại vào trong túi xách, cúi đầu chào Eun Ji, rồi rời khỏi nhà hàng như một cơn gió. Mọi việc diễn ra nhanh chóng đến mức cho đến tận lúc Minh Tuyết mất hút, vị nữ thần tượng vẫn trong trạng thái ngạc nhiên, không kịp nói lấy một lời.
_ “Rốt cuộc cô ta làm sao thế?” – Phía bên kia, Yo Seob tuy đã cụp máy nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại trong sửng sốt. Cậu còn nghĩ rằng Minh Tuyết chắc sẽ phản bác lại vài câu, nhưng đằng này lại ngoan ngoãn đến không tưởng, làm cậu không biết làm gì để phát tiết sự tức giận từ nãy tới giờ nữa. – “Bị cái gì đập vào đầu đúng không?”
* * *
Lúc này trong nhà hàng chỉ còn lại một mình Eun Ji ngồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ về những điều Minh Tuyết vừa mới nói.
Tuy rằng trí não cô vẫn không ngừng tự an ủi bản thân rằng đó chỉ là nhầm lẫn, nhưng càng nghĩ tới thái độ hoảng hốt của Minh Tuyết vừa nãy, cô càng cảm thấy sự việc đang hướng dần tới phương hướng xấu mà phát triển.
Dẫu vậy, cô vẫn không thể nào chấp nhận điều đó, bởi vì như vậy cũng có nghĩa niềm tin rằng của cô bao lâu nay phút chốc bị sụp đổ. Rốt cuộc, cô vẫn không phải là người con gái hiểu rõ được Young Min nhất, thậm chí còn thua kém một người mới vừa quen biết ít lâu như Minh Tuyết.
Có lẽ một lúc nào đó, cô cần đích thân đi gặp tên yêu nghiệt đó để tìm hiểu sự thật. Nghĩ vậy, Eun Ji thở dài một hơi đầy phiền não, đang định không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa thì lại đột nhiên nhìn thấy một tấm ảnh ở dưới nền nhà.
_ “Là của Minh Tuyết vừa làm rơi ư?” – Cô cúi xuống nhặt tấm ảnh đó lên, nhưng chỉ một giây khi nhìn thoáng qua nó, người con gái ấy kinh ngạc đến mức không nói lên lời.
Khoảnh khắc đó, Eun Ji có cảm giác như vừa rơi vào hầm băng, cả người thật lạnh lẽo. Cả thân thể cô như bị ai đó rút sạch sức sống, đến mức ngay cả hít thở bình thường cũng cảm thấy thật khó khăn. Bởi vì sự thật mà cô nhìn thấy quá khó để chấp nhận.
_ “Là Young Min hồi nhỏ ư?” – Ánh mắt cô chăm chú vào tấm ảnh, rất mong muốn tìm thấy một điều gì đó chứng minh đây không phải sự thật, nhưng kết quả lại chỉ có thất vọng. Cậu bé trong bức ảnh chỉ tầm 8,9 tuổi, nhưng khuôn mặt yêu nghiệt, đôi mắt hoa đào, nụ cười xinh đẹp kia không phải là Young Min thì còn ai vào đây nữa. Điều đáng nói là cậu bé đó đang mặc trên người một chiếc áo màu hồng rất đẹp, nhưng lúc này lọt vào trong mắt Eun Ji lại rất chói mắt. – “Chiếc áo này là sao?”
Giây phút đó, Eun Ji không biết phải dùng từ gì để diễn đạt tâm trạng của bản thân nữa. Cô chỉ cảm giác mọi thứ xung quanh mình trở nên nhạt nhòa, để lại một mình cô đơn độc trong bóng tối không có lối thoát.
Rất lâu, rất lâu sau, ngay chính bản thân cô cũng không biết mình đã đắm chìm trong đó bao lâu, chỉ biết rằng khi nhìn lại thì bầu trời đã tắt nắng, bóng đêm dần bao phủ trên khắp thành phố Seoul rộng lớn.
_ “Mình đã nghĩ đối với cậu, mình không giống như những người con gái khác. Mình cũng tưởng rằng trên đời này, mình là người hiểu rõ cậu nhất.” – Nhìn lại tấm ảnh, Eun Ji khẽ thì thào, không biết là đang nói với ai hay với chính bản thân mình. Một giọt nước mắt không chịu sự khống chế, cứ thế tuôn rơi trong không gian đầu đông lạnh lẽo. – “Nhưng tại sao… Tại sao cậu lại cho cô gái này biết cả những bí mật mà ngay cả mình cũng không được biết? Tại sao cậu lại cho một người con gái khác tấm ảnh mà cậu chưa bao giờ cho ai xem? Đối với cậu, cô ấy thật sự đặc biệt như vậy ư?”
Những câu hỏi của cô không có ai đáp lại, cũng như nỗi đau của cô lúc này không ai có thể thấu hiểu được. Niềm tin của cô, sự cố gắng của cô trong bao nhiêu năm qua giờ không khác gì một trò cười, phút chốc tan biến như sương mù trong nắng.
Cứ thế, Eun Ji ngồi trong một không gian lặng lẽ nhìn thời gian trôi, cho tới tận khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới giật mình trở lại với hiện thực.
_ “Vâng! Em đang chờ ở nhà hàng.” – Eun Ji bắt máy, giọng nói vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, cứ như tất cả xảy ra trước đó chỉ như trải qua một giấc mộng. Chỉ có tấm ảnh trên tay cô còn đó, như một minh chứng cho một điều mà cô không hề mong muốn.
Ngước nhìn lại tấm ảnh trên tay, một ý tưởng chợt lóe lên trong trí não khiến người con gái ấy cảm thấy thoải mái đôi chút, tay cũng lật úp tấm ảnh và đặt nó lên trên chiếc ghế đối diện.
Chỉ mấy phút sau, vị phóng viên đã hẹn trước với Eun Ji cũng tới, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng đi về phía đó.
_ “Thành thật xin lỗi! Anh có chút việc đột xuất nên đến trễ một chút.” – Anh rất nhanh chóng đến trước mặt cô chào hỏi. Tuy nhiên, khi vừa định ngồi xuống ghế thì ánh mắt lại bị thu hút bởi một thứ trên đó, không khỏi tò mò cầm lên xem thử. – “Cái này là…”
Ngay khi vừa nhìn thấy hình ảnh trên đó, đôi mắt của vị phóng viên này như lóe lên chút ánh sáng, tựa như một con báo vừa tìm kiếm được con mồi vậy.
_ “Chắc là của Minh Tuyết, trợ lý của MS4 để quên ấy mà. Bọn em vừa nãy ngồi nói chuyện với nhau ở đây.” – Eun Ji tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đối diện cầm bức ảnh lên, cảm xúc che giấu rất tốt, như thể tất cả chỉ là một sự trùng hợp. – “Cô ấy cũng có nói qua về một sở thích của Young Min nhưng nó quá khó tin. Chắc là cô ấy chỉ nói đùa một chút cho vui thôi.”
* * *
Sáng hôm sau, khi Minh Tuyết đang hào hứng định lôi các tư liệu để viết truyện thì lại bàng hoàng nhận ra tấm ảnh cô mượn của Young Min đã không cánh mà bay.
Biết được vấn đề này rất nghiêm trọng, cô hoảng hốt lật tung túi xách ra xem, đi vòng quanh nhà tìm kiếm, thậm chí ở trong thùng rác cũng không buông tha. Nhưng cuối cùng, tấm ảnh vẫn không thấy.
Cô càng lúc càng thấy lo lắng và sợ hãi. Nếu nó rơi vào tay người khác… chỉ nghĩ đến vậy thôi cô cũng không dám tưởng tượng thêm nữa. Lúc đó, mọi chuyện có khả năng lộ ra, Young Min sẽ phải đối mặt với sự soi mói của tất cả các fan và những người trong giới nghệ thuật khác. Tất cả chỉ vì sự bất cẩn của cô.
Minh Tuyết ngày càng thấy khủng hoảng, cố gắng bắt trí não suy nghĩ kĩ xem hôm nay mình đã đi những đâu, mãi mới nghĩ tới một nơi có khả năng mình đã đánh rơi tấm ảnh đó nhất.
_ “A lô! Chị Eun Ji ạ?” – Vừa xin được số điện thoại của người con gái đó, Minh Tuyết vội vàng gọi điện tới hỏi thử. Nhưng đến lúc bên kia bắt máy, cô mới thấy bối rối không biết nên nói bắt đầu từ đâu để tránh phải đề cập tới bí mật của Young Min. – “Hôm trước chị có nói rằng định đi gặp phóng viên sau khi nói chuyện với em đúng không?”
Minh Tuyết cẩn thận hỏi, trong tâm lý còn tồn tại một chút may mắn, hi vọng mọi việc không trở nên quá xấu.
_ “Đúng vậy!” – Vừa nghe thấy câu hỏi của Minh Tuyết, Eun Ji đã đoán được người con gái ấy thật ra muốn đề cập tới chuyện gì, nhưng bản thân vẫn vờ như không biết.
Cô chỉ trả lời một cách ngắn gọn, không thể để lộ ra chút sơ hở nào. Bởi vì người làm lộ ra bí mật của Young Min sẽ chỉ có một mình Minh Tuyết, còn Eun Ji từ đầu tới cuối sẽ hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này hết.
_ “Thế.. lúc đó…” – Minh Tuyết lúc này thấy thật khó nói, không biết dùng từ gì để nói ra chuyện này mà không bị người khác nghi ngờ. – “Chị có thấy em làm rơi thứ gì ở đó không ạ?”
_ “Hyung Ki à!’ – Giọng nói của người con gái ấy không giấu nổi vẻ mệt mỏi sau nhiều giờ làm việc liên tiếp không ngừng nghỉ. – “Rót giùm tôi cốc nước cam nhé!”
Ai đó lúc này đang trong trạng thái mệt đến không muốn động đậy, lười biếng mở miệng nhờ vả.
_ “Cái gì? Tại sao tôi lại phải rót nước cho cô cơ chứ?” – Hyung Ki vừa nghe thấy tên mình liền không khỏi khó chịu. Dường như cả cái nhà này có một thói quen là có bất cứ việc gì không làm được hoặc không muốn làm đều đổ hết sang cho cậu.
Chàng đội trưởng còn chưa kịp phản bác thêm gì nữa thì đột nhiên một giọng nói khác bỗng vang lên, khiến cho cậu hết nói nổi.
_ “Lấy cho anh thêm một cốc nữa nhé!” – Young Min từ tầng trên cũng vừa vặn bước xuống phòng khách, đôi mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách trên tay, miệng vẫn không quên đưa ra đòi hỏi.
_ “Mấy cái người này!” – Hyung Ki mở miệng cằn nhằn, nhưng vẫn ngoa ngoãn đi tới bên chiếc tủ lạnh lấy nước cam ra rót vào cốc cho hai người. – “Thật là…”
Lười biếng đến hết chịu nổi. Đến việc này cũng không tự mình làm mà phải nhờ cậu thì cũng hơi quá thể.
_ “Thôi, cậu thông cảm cho họ một chút đi!” – Yo Seob đột nhiên lên tiếng khuyên nhủ. Ai không biết khi nghe những lời này đều cho rằng cậu chính là một thanh niên gương mẫu, luôn hết lòng vì những người xung quanh. – “Hôm qua anh Young Min đi tới gần sáng mới về. Còn Minh Tuyết thì thức đêm hoàn thành một chương bản thảo, vừa mới xong lúc nãy thôi. Cậu giúp bọn họ một chút thì cũng có sao đâu.”
Tuy nhiên, lời của Yo Seob sẽ có sức thuyết phục hơn nếu hiện tại ai đó không phải đang ngồi trên ghế, mắt dán vào ti vi, tay thì cầm túi khoai tây chiên ăn ngon lành.
Nghe những câu khuyên bảo tận tình của anh chàng trẻ con, Hyung Ki có một xúc động rất muốn xông tới bóp chết cậu ta ngay lập tức.
Yo Seob, nếu cậu thật sự nghĩ như vậy thì nhẽ ra nên tự động đi lấy nước cam cho hai người kia, chứ không phải ngồi tại chỗ mà nói một cách hùng hồn như vậy rồi.
Bước xuống phòng khách, Young Min hoàn toàn không chút bận tâm gì tới những suy nghĩ của tên đàn em, vẫn chuyên tâm nghiên cứu kịch bản trên tay. Đối với cậu, chỉ cần có nước cam để uống là tốt rồi, những thứ khác ra sao cũng được.
Cũng do quá chăm chú vào những dòng chữ, tên yêu nghiệt cứ thế bước qua cầm lấy chiếc cốc màu xanh rồi ngồi xuống ghế, hoàn toàn không chút nhận ra có điều gì khác thường.
_ “Đó là kịch bản bộ phim anh sắp đóng phải không?” – Hyung Ki nhìn liếc qua cuốn sách trên tay tên đàn anh, khẽ cau mày hỏi.
Cậu hình như cũng có chút ấn tượng với chuyện này, bởi bộ phim này hiện cũng đang rất được chú ý.
_ “Uh!” – Nhấp một ngụm nước cam, Young Min khẽ gật đầu, nhưng khuôn mặt vẫn không hề ngẩng lên. – “Chỉ là đóng trong một tập của bộ phim đang chiếu tầm 8 h tối thôi. Phim đó cứ vài tập là lại mời các ca sĩ tham gia vào đóng mà.”
Điều đáng nói ở đây là vài tiếng nữa cậu sẽ phải quay, mà kịch bản thì mới được nhận. Như vậy cũng có nghĩa trong vài tiếng này, cậu phải học thuộc toàn bộ quyển này. Thế nên mới có cảnh ai đó mới sáng sớm đã chúi đầu vào cuốn kịch bản không rời.
_ “Đó chẳng phải bộ phim đang có tỉ lệ người xem rất cao sao?” – Vừa nghe nhắc đến đề tài này, sự chú ý của Yo Seob cũng được khơi lên mạnh mẽ. Bởi vì bộ phim này hiện đang rất đình đám, cũng có khá nhiều người theo dõi. – “Vì thế nên họ đã kéo dài thêm 20 tập nữa, đồng thời mời các thần tượng nổi tiếng tới đóng đúng không?”
Tuy rằng bây giờ MS4 đã nổi tiếng đứng trong top đầu Hàn Quốc, nhưng như vậy cũng không có nghĩa bọn họ được ngủ quên trên sự chiến thắng. Mà ngược lại, các chàng trai vừa phải duy trì phong độ đã có, vừa phải chú ý không để các đối thủ vượt qua mình.
Cũng vì vậy, được mời đóng cho một bộ phim đang đắt khách là một cơ hội rất tốt không thể bỏ lỡ.
_ “Ôi! Khát chết mất.” – Trong khi mọi người đang hào hứng về bộ phim mà Young Min sắp đóng thì có người lại không phối hợp với không khí chung một chút nào. Minh Tuyết từ trên bỗng nhiên chạy vội xuống cầu thang, tiện tay cầm lấy cốc nước cam màu hồng lên rồi tu ực một hơi đầy sảng khoái. – “Gửi rồi! Cuối cùng em cũng gửi bản thảo đi rồi.”
Ai đó lúc này bị vây trong trạng thái sung sướng và hạnh phúc cực độ, không khác gì một người vừa bước ra từ cánh cửa địa ngục. Trên thực tế, cho dù nói mỗi lần đến gần hạn nộp bản thảo là một lần cô phải đối mặt với địa ngục trần gian cũng không sai.
_ “Bây giờ bỗng thấy đói quá!” – Minh Tuyết lúc này mới cảm thấy sự biểu tình dữ dội của cái bụng, vội đưa tay lên xoa xoa để giảm bớt sự khó chịu. – “Chẳng biết lần ăn gần nhất của em là từ lúc nào nữa.”
Chỉ chắc chắn rằng không phải là tối hôm qua.
Lần nào cô cũng tự khuyên nhủ bản thân phải chăm chỉ viết bản thảo từ sớm, nhưng lại không có chút cảm hứng nào, rồi cứ để dồn lại đến những ngày cuối cùng. Điển hình như lần này, lại suốt đêm thức trắng ngồi viết, đến giờ cả người vẫn ê ẩm, tay mỏi rả rời, mắt thâm một quầng trông thật thảm hại.
Dẫu sao, lần này cuối cùng cũng đã qua. Giây phút gửi bản thảo đi xong cô cảm thấy như cả trời đất trở nên sáng lạn, nhẹ nhõm như trút được gánh nặng trên vai. Minh Tuyết khoảnh khắc này quả là sung sướng đến mức muốn hét to một tiếng, vui mừng đến không biết nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng của bản thân nữa.
Nhưng… hình như có cái gì đó không đúng ở đây thì phải. Người con gái ấy lúc đó mới đưa mắt nhìn quanh, đến khi tầm mắt rơi xuống chiếc cốc trên tay, không khỏi giật mình sửng sốt.
Khoảnh khắc đó, Young Min cũng ngẩng mặt lên, cũng ngạc nhiên khi thấy ánh vào trong mắt mình lúc đó là một màu xanh da trời êm dịu.
_ “Cái cốc này là của ai vậy?” – Cả hai người đồng thanh nói, sau đó cùng kinh ngạc nhìn sang phía đối phương. Hay chính xác hơn là nhìn sang chiếc cốc trên tay đối phương.
Kia… kia chẳng phải là chiếc cốc yêu quý của cậu(cô) đó sao? Trong trí não hai người cùng hiện lên ý nghĩ đó một lúc, sau đó mới phát hiện ra chiếc cốc trên tay mình với cái còn lại đều giống nhau như đúc, chỉ khác mỗi màu sắc mà thôi.
_ “Cái cốc màu xanh này là của em ư?” – Young Min lên tiếng trước, chỉ đơn giản là tò mò về sự trùng hợp khó tin này.
Kiều cốc này rất đẹp nhưng bán rât ít, đến hiện tại hình như cũng không còn trên thị trường nữa nên cậu thấy ngạc nhiên cũng là điều không thể tránh khỏi. Bởi vì chàng mỹ nam chưa bao giờ nghĩ rằng Minh Tuyết lại sở hữu một chiếc cốc giống y hệt, khiến vừa nãy chính cậu cũng bị nhầm lẫn.
_ “Ô! Thế ra cái cốc màu hồng này là của anh ư?” – Liếc nhìn qua lại hai cái cốc, Minh Tuyết cũng thấy thật hiếu kì, ánh mắt sáng rực lên đầy hứng thú. Không những thế, cô còn rất vô tư chạy lại cầm lấy hai chiếc cốc, đặt chúng cạnh nhau ở trên bàn so sánh. – “Hay thật nhỉ? Trông cứ như một cặp đấy.”
Cô gái vừa thấy có người thích kiểu dáng cốc giống mình thì vui vẻ đến quên hết tất cả, thế nên hoàn toàn không hề nhận ra sắc mặt khác thường của các chàng mỹ nam còn lại.
Đứng bên ngoài, các chàng trai nghe thấy nội dung câu chuyện có nhắc tới những vấn đề nhạy cảm không khỏi lo sợ, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra như tắm.
Minh Tuyết, cô có biết bản thân vừa phạm phải một điều cấm kị trong căn nhà này rồi không? Làm ơn đừng nói thêm gì nữa, nếu không…
_ “Vậy ư?” – Trái với phản ứng quá khích của hai tên đàn em, Young Min vẫn không tỏ vẻ gì khác thường, khóe miệng vẫn duy trì một nụ cười mê hồn. Nhưng nếu nhìn kĩ trong ánh mắt thì có thể nhận ra được chút ánh sáng lóe lển rồi biến mất rất nhanh tựa như ảo ảnh.
Càng lúc càng thấy tình hình đang nghiêng về chiều hướng không tốt, Yo Seob gian nan nuốt xuống một ngụm nước bọt, khẽ quay sang Hyung Ki.
_ “Chết rồi!” – Cậu rất sợ, thực sự rất lo sợ khi nhìn thấy nụ cười ngày càng tươi sáng của tên đàn anh. Sợ rằng tất cả chỉ là biểu hiện bên ngoài che giấu đi những cảm xúc mà không ai biết được, lo lắng khi ai đó bùng phát thì mình cũng không thoát thân nổi. – “Trời ơi! Ngăn cô ta lại đi! Sao cô ta lại nhắc đến cái cốc đó chứ? Cứ lờ đi có tốt hay không? Cô ta không biết rằng anh Young Min rất ghét người khác đụng chạm tới sở thích của anh ấy mà.”
Trên thực tế, Minh Tuyết quả thật là không biết. Cũng bởi vì lâu nay không ai nhắc tới nên các chàng trai đã quên mất không dặn dò cô về điều cấm kị này. Bây giờ chứng kiến ai đó ngây ngốc như con thiêu thân lao đầu vào lửa, bọn họ ngay cả cảm giác muốn chết cùng có.
_ “Có phải đang giận không thế?’ – Nhìn sắc mặt của Young Min, Hyung Ki không thể đoán ra được gì, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấy căng thẳng. – “Anh ấy bình thường chẳng bao giờ giận nên không ai biết. Nhưng anh Young Min thuộc kiểu người càng giận thì càng cười tươi, rồi sau đó trừng phạt càng đáng sợ.”
Điển hình là lần lễ hội văn hóa lần trước, chỉ vì khiến Young Min không vui, cậu đã khiến hai người khổ sở thế nào, đến bây giờ vẫn còn lưu lại ấn tượng thật sâu sắc. Mà càng nghĩ càng thấy người oan uổng nhất chính là cậu, từ đầu tới cuối không làm gì nên tội nhưng lại chịu đủ mọi rắc rối.
_ “Nhưng anh ơi!” – Mặc cho ai đó không ngừng cầu nguyện, Minh Tuyết vẫn không biết chút gì đến những sai lầm mình đang phạm phải, hồn nhiên nói nói cười cười. – “Tại sao cái cốc của anh lại có màu hồng thế? Anh cũng thích màu sắc này sao?”
Thời gian như ngừng lại.
Yo Seob và Hyung Ki nghe thấy câu nói của cô mà có cảm giác như cả trái đất bị sụp xuống, không còn chỗ nào để trốn khỏi cơn ác mộng sắp diễn ra.
Tại sao người con gái này lại có thể hỏi ra miệng một vấn đề động trời, có liên quan đến sự sống còn của cả cái nhà này với dáng vẻ vô tư như vậy kia chứ? Chẳng lẽ cô không chút cảm giác được sự nỗ lực ra ám hiệu của bọn họ hay sao?
Hai chàng trai cảm thấy lần này là chết chắc rồi, nhưng vẫn cố gắng tìm cách đánh lạc hướng sự chú ý của những người trong cuộc.
_ “Minh Tuyết! Cô chẳng phải kêu đói lắm sao?” – Chàng đội trưởng hoảng hốt vội chen vào cuộc nói chuyện của hai người, tìm cách giảm bớt hậu quả đến mức thấp nhất. – “Mau đi cùng tôi ra siêu thị mua đồ nào!”
Sau đó liền vội vàng bước tới túm lấy tay Minh Tuyết kéo đi, hoàn toàn không bận tâm chút nào tới ý kiến của cô. Cậu sợ rằng nếu còn để cô ở cùng với Young Min và nói linh tinh thêm một phút nữa thì sự điềm tĩnh của tên yêu nghiệt kia sẽ bị mài đến hết sạch.
_ “Uh! Đúng rồi! Đồ ăn trong tủ lạnh cũng sắp hết mất rồi.” – Trông thấy hai người kia sắp thoát thân, Yo Seob cũng tìm lấy cái cớ để biến khỏi tầm mắt của tên đàn anh càng nhanh càng tốt. Cậu cũng không ngu ngốc đến mức cứ đứng đó để mục tiêu chuyển sang mình. – “Mau đi thôi! Chúng ta phải đi ngay cho sớm.”
Nhân cơ hội ai đó còn bình tĩnh chưa bùng phát, cần phải chuồn ra khỏi nơi đây ngay lập tức. Tuy người dại dột lỡ tay đốt dây dẫn lửa là Minh Tuyết, nhưng cậu có thể dám chắc nếu có vấn đề gì thì mình sẽ chết thảm hại hơn cô ta nhiều.
Nhân vật chính của sự việc, Minh Tuyết lúc này thì vẫn bị vây trong tình trạng bất ngờ, nhìn thấy hai chàng mỹ nam đột nhiên hoảng sợ lôi kéo mình đi mà không hiểu gì hết. Cô cứ thế để các chàng trai lôi gần ra đến cửa, cho đến khi nghe thấy tiếng gọi lại của Young Min mới cùng đứng lại.
_ “Khoan đã! Đợi chút!” – Young Min đột nhiên bước tới nắm lấy một bàn tay của Minh Tuyết, khiến cho kế hoạch thoát thân của bọn họ bị lâm vào phá sản. – Đi muộn một chút thì cũng không sao. Để anh nói chuyện với Minh Tuyết một lát đã.”
Ai đó vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, thậm chí trong mắt của hai tên đàn em lúc này còn cảm thấy xinh đẹp khác thường. Mà càng như vậy lại càng khiến bọn họ hoảng sợ, rất muốn bỏ mặc tất cả mà chạy trốn khỏi căn nhà.
Nhưng đáng tiếc, nếu tên yêu nghiệt thực sự nổi nóng thì đừng nói là chạy ra khỏi nhà, mà ngay cả đi vòng quanh trái đất cũng không tránh nổi sự trả đũa của cậu.
_ “Minh Tuyết à!” – Khóe miệng khẽ nhếch, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi cúi xuống, chàng mỹ nam vừa nhìn thẳng vào cô vừa mở miệng nói bằng một giọng rất truyền cảm. – “Em hãy nói cho anh biết, bản thân em nghĩ sao về chiếc cốc này của anh xem. Anh muốn được nghe một lời góp ý thật lòng.”
Âm thanh nhẹ nhàng như có ma lực, khiến cho bất kì cô gái nào nghe được cũng bị mê hoặc, không nhịn được nói ra hết những điều mình đang suy nghĩ.
Làm ơn đừng! Hai chàng trai khủng hoảng đưa mắt về phía Minh Tuyết, trong ánh mắt tràn ngập sự cầu xin. Bọn họ cũng không mong cô nói được điều gì tốt đẹp, chỉ cần không tiếp tục nhắc đến điều cấm kị kia hay đừng tiếp tục chọc giận Young Min là được rồi.
Đáng tiếc thay, ông trời không hề nghe thấy lời cầu xin của hai người, còn Minh Tuyết thì lại càng không chú ý tới những ám hiệu da diết trong tâm trí của họ.
_ “Dạ!” – Cô vui vẻ gật đầu, tiếp tục với đề tài dang dở, hoàn toàn không chút cảm thấy có gì khác thường. Nguyên nhân chính cũng bởi hình tượng của Young Min trong mắt người con gái ấy đã quá tử tế, lúc nào cũng dịu dàng. Thế nên trong nhận thức của ô đã vô hình loại bỏ khả năng ai đó sẽ giận vì việc nhỏ này. – “Em chỉ hơi bất ngờ khi biết anh thích màu hồng thôi. Bởi bình thường em cũng ít thấy anh dùng những đồ có màu này. Nhưng…”
Ngừng lại trong giây lát, người con gái ấy đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Young Min với một ánh mắt trong sáng nhất thế gian, đôi môi cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
_ “Nó rất hợp với màu da của anh đấy. Rất đẹp.”
Khoảnh khắc ấy, ngay chính bản thân tên yêu nghiệt cũng bị thất thần, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn vài phần.
Bình thường, cậu rất phản cảm khi nghe thấy ai đó nhắc đến vấn đề này. Nó tựa như một khúc mắc mà cậu không bao giờ dám chạm vào, mỗi lần bị khơi đến đều khiến cậu thấy không được tự nhiên, tựa như mình không có gì che lấp mà đứng trước mặt người khác vậy. Nhưng ngày hôm nay, khi nghe thấy cô nhắc tới điều này với khuôn mặt hồn nhiên, cậu lại không thấy chán ghét, thậm chí còn rất muốn nghe được suy nghĩ của cô. Cậu thừa nhận, sâu trong lòng đang chờ mong một điều gì đó đột phá tất cả những sợi dây đang ràng buộc quanh mình.
Và câu trả lời của cô khiến cậu không phải thất vọng.
_ “Vậy sao?” – Nhàn nhạt nói một câu không rõ ràng ý tứ, nhưng ánh sáng hiện lên trong đáy mắt kia dường như đã thể hiện được hết cảm xúc của chủ nhân mình. Young Min không chỉ vui vẻ, mà còn tựa như vừa được giải thoát khỏi những xiềng xích đã trói buộc bản thân quá lâu.
Giây phút này, chàng trai tựa như thoát thai hoán cốt, hóa thân thành một thiên thần trong vẻ ngoài yêu mị của yêu nghiệt.
_ “Đi thôi nào!” – Bỗng dưng nhớ tới Minh Tuyết vừa còn kêu đói om sòm, Young Min nói một câu như vậy rồi hào hứng kéo tay cô bước ra bên ngoài. – “Yo Seob và Hyung Ki ở nhà nhé. Bọn anh ra ngoài mua đồ ăn một lát rồi về.”
Có lẽ… từ trước đến nay, cậu không phải chỉ trốn tránh, mà hơn hết là mong muốn có một người có thể nói với cậu câu nói kia. Một lời khen thật lòng, không xen lẫn thêm bất kì một tạp chất nào khác.
_ “V…Vâng.” – Yo Seob mãi mới nói ra được một từ, ánh mắt vẫn kinh ngạc nhìn theo bóng dáng hai người ra phía cửa rồi mất hút. Cho đến tận khi xác định chắc chắn họ đã đi xa, chàng mỹ nam ấy vẫn không thể nào tin được những gì vừa xảy ra, không khỏi quay sang bên hỏi để tìm kiếm câu trả lời. – “Thế tức là sao? Anh ấy không giận à? Sao bỗng nhiên…”
Lại đổi tính như vậy cơ chứ? Cậu thật hoài nghi người kia có thật vẫn là tên đàn anh của nhóm hay không? Nếu không thì tại sao lại chẳng có phản ứng gì khi nghe thấy Minh Tuyết nhắc tới sở thích màu hồng vậy chứ?
Trước đó mấy phút cậu còn cho rằng mọi việc sẽ trở nên thật sự nghiêm trọng và nguy hiểm, nhưng lại không hề cuối cùng lại kết thúc đơn giản như vậy. Cậu không chút cảm thấy sự tức giận nào từ phía tên đàn anh, thậm chí còn có cảm giác như ai đó rất vui mừng.
Có gì nhầm lẫn ở đây sao? Yo Seob không ngừng thấy khó hiểu.
_ “Không giận thì tốt chứ sao.” – Tuy cũng bị bất ngờ với diễn biến này, nhưng Hyung Ki dường như nhanh chóng chấp nhận sự thật hơn. Đối với cậu, chỉ cần trong nhóm không mâu thuẫn, không khí trong nhà vẫn hào bình là được rồi. – “Nhưng hình như đây là lần đầu tiên tớ thấy có một người đề cập tới sở thích của anh ấy mà không bị làm sao đấy. Trước giờ mà động tới vấn đề này thì dù là con gái anh ấy cũng không nương tay.”
* * *
Trên đường, chiếc xe chở hai người đang lao vút đi rất nhanh, cắt qua những luồng sáng đầu đông màu vàng nhạt. Xen lẫn trong không gian chỉ là chút hơi ấm ít ỏi của mặt trời, không đủ để xua tan cái lạnh đang dần trở về giữa đất trời.
Ngồi bên trong với một đống đồ ăn vừa mua, Minh Tuyết lúc này cảm thấy rất vui sướng, hào hứng chọn lựa rồi mở các gói đồ ra ăn, không ngừng cảm nhận vị ngon lành của chúng trên đầu lưỡi.
Giây phút này, cô thấy bản thân thật hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn với những gì mình đang sở hữu.
“Vui đến thế sao?” – Nhìn thấy dáng vẻ ăn uống vô tư, trên mặt còn biểu lộ cảm xúc đặc biệt vui mừng của cô, Young Min không nhịn được nở nụ cười.
Đôi khi cậu cảm thấy cô gái trước mặt thật đơn giản nhưng cũng thật khó hiểu. Chỉ một chuyện cỏn con cũng khiến cô phiền lòng, nhưng cũng chỉ một thứ bé nhỏ như vậy lại làm cô vui sướng cả buổi.
_ “Con người em dễ hài lòng mà.” – Bóc một thỏi sô cô la đưa lên miệng, Minh Tuyết trả lời với khuôn mặt tươi rói. – “Suy nghĩ cùng hơi đơn giản. Nhưng vì thế mà cuộc sống cũng nhẹ nhàng và vui vẻ hơn.”
Nghe thấy câu nói của cô, Young Min chợt lâm vào suy tư, còn thật sự suy nghĩ đến thái độ của bản thân đối với một số chuyện. Có lẽ đúng như cô nói, có những điều kì thật rất bình thường nhưng con người ta lại làm chúng trở nên trầm trọng, cuối cùng chỉ tạo ra những phiền lòng không đáng có chăng?
_ “Có lẽ vậy.” – Tên yêu nghiệt đột nhiên khẽ nói lên một câu, dường như không phải với Minh Tuyết mà là để cho chính bản thân mình nghe vậy.
Nhưng… thật sự mọi chuyện có thể đơn giản như vậy được sao?
_ “Minh Tuyết này!” – Chàng mỹ nam bỗng nhiên quay sang phía cô, mở miệng hỏi một câu mà cậu đã băn khoăn từ đầu tới giờ. – “Em không nghĩ rằng việc anh thích màu hồng là kì cục lắm sao?”
Giây phút đó, ngay chính chàng trai ấy cũng không biết mình đang mong chờ một đáp án như thế nào nữa. Cậu muốn biết những suy nghĩ thật trong lòng cô, nhưng cũng sợ hãi sẽ nghe thấy một điều làm bản thân thêm thất vọng.
Nếu ngay cả cô cũng giống như những người khác thì cũng có nghĩa chút hi vọng cuối cùng của cậu đều tan biến, chôn vùi cậu trong một con đường đầy tối tăm không có lối thoát.
_ “Ý anh nói rằng đó vốn là màu của con gái ư? Và một chàng trai khi mặc trên mình bộ đồ màu hồng sẽ khiến người khác nghĩ rằng người đó bị đồng tính sao?” – Minh Tuyết vẫn rất hồn nhiên nói tới cái điều cấm kị bậc nhất trong kí túc xá bao lâu nay, hoàn toàn không cảm thấy đề tài này nhạy cảm đến mức nào.
Tuy nhiên, ánh mắt trong suốt không có một tạp chất, không chút kì thị của cô khiến chàng mỹ nam không có cảm giác thẹn quá thành giận mọi khi, thậm chí còn có chút chờ đợi một điều gì đó mà ngay cả bản thân cũng không biết.
_ “Cái ý nghĩ đó thật vớ vẩn.” – Vẫn tiếp tục ăn so cô la ngon lành, nhưng trong giọng nói của Minh Tuyết dường như có chứa đựng một sự tức giận cùng với bất bình. Đơn giản bởi vì cô không chút đồng ý nào đối với những suy nghĩ quá lạc hậu và khắt khe đó của người đời. – “Tại sao phần lớn mọi người lại cho rằng như vậy cơ chứ? Thích chính là thích thôi. Ngay chính bản thân con người vốn cũng không khống chế được cảm giác đặc biệt yêu thích một thứ đồ, hay một người nào đó thì sao lại đi áp đặt cho người khác phải yêu ghét như số đông được cơ chứ? Mà nếu thích, nhưng lại không phù hợp với bản thân thì là một chuyện, chứ rõ ràng trông rất đẹp thì phải phân biệt làm gì?”
Nghĩ đến việc Young Min mặc đồ màu hồng, làm cho làn da trắng mịn của cậu trông càng nổi bật, khuôn mặt yêu nghiệt càng xinh đẹp mê hoặc, Minh Tuyết cũng không khỏi nuốt nước miếng. Màu sắc ấy dường như không hề khiến cậu trở nên nữ tính, mà còn tạo ra một phong cách rất mới lạ. Nó khiến sự dịu dàng của cậu như phát huy đến cực hạn, kết hợp với vẻ ngoài yêu nghệt, mêm mẩn ánh mắt của các cô gái.
_ “Sao anh lại thấy em phản ứng với việc này hơi gay gắt như vậy nhỉ?” – Vốn còn đang thật sự suy nghĩ về những gì mình nghe được, nhưng khi quay sang thấy vẻ mặt bực bội khó chịu của cô, cậu có chút ngạc nhiên, mới mở miệng hỏi.
Khoảnh khắc này, chàng mỹ nam ấy cũng không để ý đến thái độ của mình với cô đặc biệt dịu dàng. Đây cũng là lần đầu tiên cậu có thể tâm bình khí hòa để bàn về cái sở thích mà bản thân vẫn luôn không muốn nhắc tới kia.
Young Min có một linh cảm, rằng lần này có lẽ bản thân sẽ có thể đột phá những rào cản đã vây xung quanh mình bấy lâu nay, thực sự tìm đến một sự giải thoát.
_ “Người ta suy nghĩ như thế nào thì mình cũng đâu ngăn được.” – Khi nói đến điều này, Young Min cảm thấy có chút nặng nề. Bởi vì đó chính là điều mà cậu không biết nên giải quyết ra sao.
Trên đời này, có được một người hiểu mình, cảm thông cho mình đã là rất đáng quý. Nhưng để tất cả cùng ủng hộ mình là điều không tưởng. Nhất là đối với một thần tượng như cậu, ngay cả một chút việc nhỏ thôi cũng phải đối mắt với con mắt và sự đánh giá của người đời.
Bởi vậy, vì hình tượng của bản thân, vì cả nhóm, cậu đã từng quyết định sẽ giấu kín sở thích này cả đời, chỉ không ngờ vẫn bị cô nhìn ra.
_ “Dĩ nhiên là phải bực rồi.” – Minh Tuyết hiển nhiên không đồng ý với sự nhận định của cậu trước thái độ của người khác như thế, còn thật sự phản bác lại.
Đây là thời buổi nào rồi mà người ta vẫn cổ hủ bắt kẻ khác phải yêu ghét dựa theo ý kiến chung của cộng đồng cơ chứ? Con người chứ có phải máy móc đâu mà có thể áp đặt được sở thích của bản thân như thế này, như thế khác được đây?
Đối mặt với những vấn đề như vậy, Minh Tuyết rất bất bình, hơn nữa cũng rất cố chấp phải đấu tranh tới cùng. Bởi vì cô cũng đã từng có chút cảm giác giống như Young Min hiện giờ, muốn che giấu, muốn chạy trốn. Nhưng rồi có người đã giúp cô hiểu ra đó không phải cách giải quyết tốt nhất, hơn nữa sống mà phải gượng ép mình như vậy cũng quá sức mệt mỏi.
_ “Anh không biết bình thường em thích màu xanh đến thế nào đâu. Mà không chỉ như vậy, em lại còn đặc biệt thích đồ đôi nữa chứ.” – Minh Tuyết bỏ túi đồ ăn trong lòng xuống, chuyên tâm kể chuyện mà bản thân vẫn thấy bức xúc cho đến tận bây giờ. – “Có một lần, em nhìn trúng một bộ vòng cổ đôi rất đẹp, không kìm được mua luôn. Nhưng người ta chỉ bán cả đôi nên em đã chỉ lấy cái có gắn đá màu xanh và tặng cho Kathy, cô bạn thân của em chiếc vòng màu hồng. Sau đó, hai bọn em cùng đeo khi ra đường. Kết quả là rất nhiều người đã nhìn bọn em với ánh mắt quái dị, còn xì xào bàn tán. Mãi về sau em mới biết được bọn họ cho rằng bọn em là 1 đôi đồng tính nữ.”
Nhớ về chuyện đó, cô vẫn thấy thật bực mình. Mọi người chỉ dựa vào một bộ vòng đôi và cử chỉ thân thiết của hai người mà phán định ngay các cô là đồng tính, sau đó nhìn bằng cái ánh mắt kì thị khiến cả ngày hôm đó bọn cô đều thấy không được tự nhiên. Mà với những chuyện như thế, có mở miệng giải thích thế nào đi nữa cũng chỉ vô dụng, mới khiến Minh Tuyết thấy oan ức không chịu nổi.
Giây phút đó, Young Min vẫn điềm tĩnh lái xe, không mở miệng nói gì. Nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý tới cô cho biết tên yêu nghiệt ấy còn thật sự lắng nghe và suy nghĩ về câu chuyện này.
_ “Đối với em thì người ta có nói gì cũng không quan trọng, bản thân em vui vẻ là được rồi. Quá để ý tới ánh mắt của người khác chỉ làm mình thêm mệt mỏi.” – Vừa nói, Minh Tuyết vừa đưa mắt nhìn qua cánh cửa xe, dường như không chỉ là nhớ lại mà còn cảm nhận được những cảm xúc uất ức của bản thân khi đó. – “Nhưng lần này lại ảnh hưởng tới cả Kathy. Em không muốn vì em mà cô ấy bị mọi người hiểu lầm nên đã quyết định một trong hai người sẽ dỡ vòng xuống, hoặc để cho cô ấy trả lại em chiếc vòng đó, khi nào có dịp sẽ mua tặng bù lại sau.”
Cũng như bao người khác, Minh Tuyết khi rơi vào trường hợp này cũng lựa chọn trốn tránh, tạm bỏ qua sở thích của bản thân để khiến người khác không hiểu lầm. Nhưng cứ nhớ về cái cảm giác thích mà không thể biểu hiện ra, cô lại cảm thấy thật nặng nề và khổ sở.
_ “Vậy Kathy đã nói gì?” – Young Min đột nhiên quay sang hỏi. Bởi cậu cũng rất muốn biết kết cục của câu chuyện ra sao, hai người họ rốt cuộc đã lựa chọn cách giải quyết nào cho hoàn cảnh khó xử này.
_ “Đây mới là điều làm em bất ngờ nhất. Vì lúc đó Kathy đã nói: ‘Cậu đã tặng nó cho tớ rồi mà Minh Tuyết. Đây là bằng chứng cho tình bạn của chúng ta. Nếu cậu không bận tâm tới ánh mắt của người khác thì sao tớ phải quan tâm tới cái nhìn của họ. Hơn nữa cùng người bạn thân nhất của mình đeo một bộ vòng đôi không phải là một điều gì đáng xấu hổ cả. Tớ rất vui khi nhận được nó và cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện đòi lại đấy. Con người của tớ từ trước đến nay vẫn vậy, thích thì sẽ nói là thích, không thích thì không ai ép nổi.’
cho đến tận giờ, mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ của Kathy khi nói những lời đó, Minh Tuyết vẫn cảm thấy thật vui mừng và hạnh phúc, trên môi cũng bất giác nở một nụ cười tươi tắn. Trong cuộc đời chỉ cần có một người bạn thân luôn ủng hộ mình như vậy, cô đã thấy đủ mãn nguyện rồi.
Ngồi bên cạnh lái xe nhưng Young Min vẫn chú ý tới Minh Tuyết, thế nên khi nhìn thấy nụ cười đó của cô, cậu cũng có một cảm giác gì đó rất lạ kì, không sao diễn tả nổi. Tâm trạng cũng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng.
_ “Em thật không ngờ có một ngày lại được Kathy giáo huấn một trận như vậy. Nhưng em phải thừa nhận những lời nói đó của cô ấy giúp em rất nhiều.” – Ngẩng mặt lên với một dáng vẻ đầy tự tin, Minh Tuyết không hề biết rằng lúc này hình ảnh cô trong mắt người nào đó thật xinh đẹp. Không phải ngoại hình mà là từ khí chất, từ sự vô tư và chân thật của cô trong cách giải quyết mọi việc. – “Em chính là em. Thế nên em không xần phải bắt bản thân phải giống người khác ở bất kì điểm nào cả. Cho dù người ta có thấy em quái dị cũng tốt, quan trọng là em đã sống thật với chính mình.”
Một giây phút lặng lẽ trôi qua trong trí não con người.
Khoảnh khắc đó, chiếc xe vẫn phóng đi trên con đường, nhưng bản thân hai người lại có cảm giác như mọi thứ diễn ra xung quanh mình trở nên chậm chạp và bình lặng, mang theo những suy tư làm thay đổi rất nhiều, rất nhiều sự việc về sau.
_ “Em có một người bạn thật cá tính nhỉ?” – Một lúc lâu sau, Young Min bất chợt nở một nụ cười thật thoải mái, tựa như đã thấu hiểu được một số điều, cũng giải thoát được bản thân ra khỏi những phiền não đeo đẳng mình bấy lâu nay. Chàng trai quay sang nhìn cô, khẽ đưa tay xoa lên đầu như một thói quen. – “Mà tại sao em lại thích màu xanh dương như vậy?”
Lại còn đặc biệt thích đồ đôi nữa chứ. Nghĩ đến điều đó, đến chính cậu cũng thấy rất hiếu kì.
_ “Em cũng không biết nữa. Chỉ đơn giản là sở thích thôi.” – Minh Tuyết khẽ lắc đầu, tỏ ý ngay cả bản thân cũng không khống chế được điều này. – “Khi thấy những món đồ đẹp có màu xanh dương thì cứ bất giác chú ý tới nó, nhiều khi không kiềm chế được mà mua luôn.”
Hơn nữa hầu hết lại là đồ đôi, khiến cô nhiều khi thấy thật rối rắm với cái còn lại. Bây giờ nghĩ kĩ lại thấy bên cạnh có một người thích màu hồng như Young Min cũng rất tốt, có gì đều có thể san sẻ cho nhau. Càng nghĩ, ánh mắt Minh Tuyết càng sáng rực lên, tựa như vừa tìm kiếm được một kho báu thú vị vậy.
_ “Đúng vậy! Cứ như bản thân không có sức miễn dịch với màu sắc đó vậy.” – Young Min gật đầu tán thành, tiếp tục trò chuyện vui vẻ về vấn đề này mà không có một chút bài xích nào. Có lẽ ngay chính bản thân cậu cũng không ngờ tới có một ngày mình lại có thể cùng với một người khác bàn luận về sở thích này một cách tự nhiên như vậy. – “Khi ra cửa hàng tạp hóa cũng thế, thường luôn để mắt tới những món đồ có màu đó đầu tiên. Đối với những cái mình thấy quá đẹp thì thường đứng trước nó đắn đo một hồi, nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được mua hết.”
* * *
_ “Có thật là em được vào đó không thế?” – Đứng trước cửa phòng Young Min trong ngần ngại nhưng khi thấy chàng mỹ nam bước vào, cô vẫn không giấu được tò mò mà nghiêng đầu ngước nhìn. – “Nghe nói phòng riêng của mọi người là cấm địa mà.?”
Lúc mới vào kí túc xá, cô đã được Hyung Ki căn dặn rất kĩ càng trong vấn đề này, nên bây giờ cho dù được chính chủ mời vào thăm quan mà vẫn thấy có chút e ngại. Nhất là qua giọng nói lạnh lùng và ác liệt của chàng đội trưởng, cô có cảm giác nếu mình bước chân vào trong thì có nhiều khả năng sẽ bị giết người diệt khẩu, chết rất thê thảm.
_ “Không sao đâu.” – Nhìn thấy dáng vẻ rất tò mò nhưng lại lo sợ không dám tiến vào của cô, Young Min quả thật không biết phải nói gì nữa. Lần đầu tiên quyết định mời một người khác vào phòng riêng mà phản ứng của Minh Tuyết cứ như sợ bị ăn thịt khiến cậu muốn bật cười. – “Cứ vào đi! Cũng không có gì nghiêm trọng đâu. Chẳng phải em đã từng đột nhập vào phòng Jae Sung để tắm nhờ đó thôi.”
Đến chủ nhân căn phòng là cậu đã đồng ý thì cô còn lo lắng gì nữa đây? Young Min không khỏi thấy khó hiểu, nhưng vẫn bước về phía giá sách tìm kiếm đồ đưa cho Minh Tuyết, miệng không nhịn được trêu đùa cô một câu.
_ “Chuyện đó không phải em cố ý mà. Sao anh nhớ dai quá vậy?” – Lại nghe nhắc đến vụ việc xấu hổ đó, Minh Tuyết có cảm giác rất muốn chui xuống cái lỗ nào đó ngay lập tức.
Làm sao mà khi đó cô có thể dại dột nghe theo lời nói của cái tên lừa đảo Yo Seob như vậy kia chứ? Đến giờ cô vẫn thấy bản thân thật ngốc nghếch, không ngừng thấy hối hận cho quyết định sai lầm đó của mình.
Được sự cho phép của Young Min, Minh Tuyết cuối cùng với rụt rè bước vào và ngước nhìn bên trong phòng. Nhưng chỉ vừa mới đưa mắt liếc qua một lượt, người con gái ấy bị kinh ngạc đến mức âm điệu không khỏi lớn hơn vài phần.
_ “Ô! Quả thật là một màu hồng này.” – Tuy rằng bản thân không quá mê mẩn màu hồng, nhưng cô có thể dám chắc cô gái nào khi nhìn thấy căn phòng xinh đẹp này đều có phản ứng như vậy. –“Đáng yêu quá!”
Nhìn thôi cũng thấy nao lòng. Không hổ là phòng của một thần tượng, vừa gọn gàng vừa đẹp, bài trí lại còn mang theo một phong cách rất riêng.
_ “Ôi trời! Đừng lớn tiếng như vậy!” – Tên yêu nghiệt thấy phản ứng khoa trương của Minh Tuyết mà không khỏi hốt hoảng, vội vàng bước tới kéo cô vào bên trong rồi đóng cửa phòng lại ngay tức thì.
Giây phút đó, tim cậu muốn vỡ tung ra vì lo sợ, da mặt vốn tưởng đã luyện đến không gì địch nổi cũng dần nhiễm màu hồng nhạt. Nếu để ai khác thấy khuôn mặt và dáng vẻ lúng túng của chàng mỹ nam lúc này đều không thể tin nổi tên yêu nghiệt của MS4 lại có thể phản ứng ngây thơ và đáng yêu thế này.
Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên Young Min cho một người khác bước vào căn phòng cậu luôn che giấu bao năm, nói không có chút ngượng ngùng là giả.
_ “Anh đổi ý rồi. Đây chính là cấm địa.” – E ngại ai đó lại lớn tiếng hét lên hay lỡ miệng nói linh tinh cho các thành viên khác, tên yêu nghiệt vội vàng phải nói trước. – “Em là người đầu tiên bước vào căn phòng này, nên đừng có nói cho ai khác biết về nó nhé.”
Tuy rằng các thành viên khác đều biết đến sở thích màu hồng của cậu, nhưng căn phòng riêng này vẫn là một điều bí ẩn mà mọi người đều tò mò suy đoán. Thế nên để ngăn chặn ý định tìm hiểu của các thành viên khác, đặc biệt là Yo Seob, cậu thấy vẫn nên tiếp tục giữ bí mật chuyện này thì hơn.
_ “Có gì đâu! Em thấy chúng đẹp thật mà.” – Bị thu hút từ ánh nhìn đầu tiên, Minh Tuyết sung sướng lao mình lên nằm trên tấm đệm êm ái, khuôn mặt không giấu nổi vẻ thích thú. – “Đến cái gối cũng màu hồng này. Cứ như đang nằm trên chiếc giường dành riêng cho công chúa vậy.”
Hồi còn nhỏ, cô cũng đã từng mơ tưởng sẽ được nằm một lần trên chiếc giường như vậy, không ngờ lại có ngày được trở thành sự thật. Thế nên lúc này ai đó thật thỏa mãn, thật hạnh phúc.
Tuy nhiên, khi nhìn kĩ lại thì thấy ngoài màu sắc màu hồng ra, giường và đồ đạc trong căn phòng đều thể hiện nét nam tính bởi sự đơn giản và trang nhã, không có những hình thù dễ thương hay đám viền ren yêu thích của con gái.
Nghĩ đến đây, Minh Tuyết mới giật mình nhận thấy mình hình như vừa làm một chuyện khá nghiêm trọng. Cô… vừa lao lên giường của một người con trai, lại còn là ngay trước mặt người ta nữa chứ.
_ “Em quên mất!” – Cuống quýt bật dậy như một chiếc lò xo, Minh Tuyết thấy rất hổi hận, thầm oán trách cái kiểu hành động trước khi suy nghĩ của bản thân. – “Em lỡ nằm lên giường của anh rồi. Không sao chứ?”
Ngước lên nhìn bằng ánh mắt đầy đáng thương tội nghiệp, Minh Tuyết lúc này trông dáng vẻ không khác một con cún nhỏ, cầu xin sự tha thứ từ phía Young Min.
_ “Thực ra, anh cũng đang nghĩ tại sao người con gái nằm trên giường anh đầu tiên là em nhỉ?” – Miệng nói vậy, nhưng trong ánh mắt cậu không chỉ không có trách cứ, thậm chí còn có chút cưng chiều.
Phải thừa nhận khi bố trí căn phòng này, cậu đã từng suy nghĩ rất nhiều, không biết người con gái đầu tiên bước vào và nằm lên chiếc giường này sẽ như thế nào. Nhưng đến chính cậu cũng không ngờ được đáp án sẽ là như vậy, hơn nữa lại ở trong hoàn cảnh này.
_ “Mà thôi.” – Chuyện đời chính là không thể đoán trước được như vậy đấy. Tên yêu nghiệt quyết định cũng không mất công đi so đo vấn đề này làm gì, liền cầm cuốn album vừa tìm thấy đập nhẹ lên đầu cô. – “Chẳng phải em đã nói cần tư liệu viết truyện hay sao?”
Chính vì thế mới có chuyện cậu cho cô vào phòng tìm kiếm những bức ảnh cũ của bản thân xem có gì giúp được hay không. Thế nhưng ai đó vừa vào phòng dường như đã bị chiếc giường câu đi mất hồn, hoàn toàn quên mất mục tiêu ban đầu của mình là gì.
_ “Đúng rồi! Em định đến xem ảnh của các đến chùa Hàn Quốc mà nhỉ.” – Minh Tuyết đột nhiên ngồi ngay ngắn, bộ dạng nghiêm túc khác biệt với lúc vừa nãy 180 độ.– “Anh có nói anh có chụp rất nhiều ảnh lúc đi lễ chùa đầu năm đúng không? Anh giúp em giải thích luôn các phong tục lúc cũng bái, làm lễ hay thời gian mở lễ chùa nữa nhé.”
Chỉ lúc chuyên tâm làm việc thì người con gái ấy tựa như trở thành một người khác, khiến các chàng trai từ ban đầu thấy lạ, cuối cùng nhìn nhiều cũng thành quen.
_ “Ảnh ở cuốn album này.” – Young Min ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận mở ra chỉ cho cô xem. – “Có khá nhiều đền chùa đấy. Tại Seoul và các nơi khác. Em định lấy bối cảnh ở đâu?”
_ “Chắc là ở Seoul thôi.” – Minh Tuyết lật xem từng bức cẩn thận, ánh mắt bất chợt dừng lại ở một hình ảnh. – “Là anh hồi nhỏ à? Đáng yêu thế! Lại còn mặc áo màu hồng nữa kìa.”
Cầm tấm ảnh lên, cô không nhịn được cảm thán. Ai đó ngay từ hồi nhỏ đã thật yêu nghiệt, đôi mắt hoa đào dường như vẫn không chút thay đổi sau bao năm.
_ “Minh Tuyết à! Em đến đây làm gì thế?” – Thấy cô hào hứng với tấm hình hồi nhỏ của mình như vậy, Young Min đành phải lên tiếng nhắc nhở. Nhưng sau đó, cậu cũng cầm nó lên xem kĩ, bắt đầu nhớ tới những hồi ức xa xăm. – “Hồi nhỏ anh hay mặc đồ màu hồng nhưng từ khi vào giới nghệ sĩ thì không còn như vậy nữa. Bởi vì bất kì một hành động nào của bọn anh đều có thể bị người khác soi mói và bàn tán nên phải chú trọng hình tượng.”
Thế nên cho dù đã thành lập nhóm được lâu như vậy nhưng việc này vẫn không bị lan truyền ra bên ngoài. Tuy nhiên, đúng như Minh Tuyết nói, thấy thứ mình thích mà không thể chạm vào, không thể tỏ ra bất kì biểu hiện khác thường cũng thật mệt mỏi.
_ “Kể cả hình tượng đó chỉ là giả dối, khiến cho bản thân anh sống mà phải phủ định cả những ý thích của mình ư? Nếu các fan không thể chấp nhận con người thật của thần tượng thì họ có thật sự là các fan mà các anh muốn không?” – Dường như chính Minh Tuyết có chút không đồng ý với quan niệm này nên phản ứng có phần hơi gay gắt. Tuy nhiên, ai đó cũng rất nhanh chóng nhận thấy không khí hình như trở nên hơi nặng nề, đành vội trở lại với chủ đề ban đầu. – “Ô! Chùa trong bức hình này có vẻ đẹp thật. Anh cho em mượn bức hình này có được không?”
Nếu là tấm hình khác thì cô cũng không phải bận tâm nhiều đến vậy, nhưng đây lại là tấm Young Min mặc đồ màu hồng nên dù sao cũng nhất định phải có được sự đồng ý của cậu.
_ “Bình thường thì anh sẽ không từ chối lời yêu cầu của phái nữ.” – Tên yêu nghiệt thoáng chút chần chừ khi thấy dáng vẻ mong chờ của cô, nhưng khi nghĩ đến sự nghiêm trọng của vấn đề thì cũng đành cứng rắn từ chối. – “Nhưng những bức ảnh như vậy vốn là cấm kị. Anh đã thủ tiêu sạch, chỉ để lại vài ba bức làm kỷ niệm thôi.”
Thế nên tuyệt đối không thể để nó bị đưa ra khỏi cửa phòng được. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Young Min cự tuyệt phái nữ, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện tấm ảnh có khả năng bị người khác nhìn thấy thì cậu lại thấy không thể yên tâm được.
_ “Vậy sao?” – Ngậm ngùi nhìn bức hình trên tay, Minh Tuyết cảm thấy thật đáng tiếc. Càng nhìn cô càng thấy ngoại cảnh này rất phù hợp với tư liệu mình đang cần, nhưng lại không thể mang nó về nghiên cứu cẩn thẩn.
Chẳng lẽ đành phải buông tha một thứ đã ở ngay trước mắt mình như vậy ư? Minh Tuyết tập trung suy tư, sau đó mới đột nhiên nhớ tới một chuyện mà mình suýt nữa đã quên mất.
_ “Đúng rồi! Hôm trước em có đi ra cửa hàng và thấy một đôi vòng tay rất đẹp.” – Vừa nói cô vừa hứng khởi chìa cánh tay của mình cho cậu xem thứ mình đang đeo, tựa như một đứa trẻ đang khoe món đồ mình thích nhất. – “Em đã mua về luôn rồi này.”
Nhìn dáng vẻ vui sướng và ngây thơ của người con gái ấy, Young Min bỗng dưng thấy cô thật đáng yêu. Chàng trai khẽ liếc nhìn xuống chiếc vòng cô đang đeo, còn thật sự quan sát và đưa ra nhận xét.
_ “Uh! Rất đẹp! Kiểu dáng lại khá đơn giản, phù hợp cho cả nam lẫn nữ.” – Ngay chính bản thân tên yêu nghiệt cũng không nhận thấy ánh mắt của cậu khi nói về vấn đề này đặc biệt dịu dàng, nhưng lại có chút gì đó khác với nét ôn hòa của thường ngày. Đó là sự tin tưởng, không chút giấu giếm của những người tri kỉ với nhau. – “Trông rất hay! Em mua nó ở đâu vậy?”
Khi vừa nhìn thấy kiểu dáng này, chàng mỹ nam có cảm giác rất thích, trong đầu chỉ suy nghĩ nếu nó là màu hồng thì sẽ như thế nào. Hơn nữa vì đang ở trước mặt Minh Tuyết nên ai đó cũng rất tự nhiên thể hiện sự hứng thú của mình.
_ “Có mỗi một đôi độc nhất nên giá cũng khá đắt. Với lại đây là làm theo kiểu thủ công.” – Giá cả của chiếc vòng cũng chính là điều làm cô thấy đau lòng nhất khi quyết định mua nó. Vốn tưởng rằng chiếc màu hồng lại bị bản thân bỏ phí ở góc phòng nên cô đã thấy thật đáng tiếc. Nhưng khi vừa được biết sở thích của Young Min, cô đã nghĩ ngay đến nó, liền vội vàng mang tới. – “Ở đây còn lại chiếc vòng màu hồng này. Em nghĩ nó có vẻ rất hợp với anh nên đem sang tặng anh.”
Nói rồi người con gái ấy vội vàng rút chiếc hộp đưa cho cậu, ánh mắt tựa như một đứa trẻ dâng tặng bảo vật của mình, chờ mong một lời khen ngợi.
Nhưng đợi một lát chỉ thấy dáng vẻ ngạc nhiên như không hề định liệu được sự việc sẽ xảy ra như vậy của Young Min, Minh Tuyết mới thấy mình có chút lỗ mãng. Tuy rằng bản thân cô cũng không suy nghĩ gì sâu xa, nhưng dẫu sao hai chiếc này vẫn là một đôi, có lẽ tên đàn anh có chút ái ngại hay sợ hiểu lầm chăng?
_ “Nếu anh thích thì đeo, không thì vất đi cũng được.” – Nhìn chiếc vòng trên tay mình, Minh Tuyết mãi mới có thể cứng rắn hạ quyết tâm nói câu tiếp theo. – “Nếu anh không muốn đeo cùng một đôi với em thì để em cất chiếc vòng màu xanh này đi vậy.”
Dù không thể luôn đeo trên tay nhưng hàng ngày có thể lôi nó ra ngắm một lát cũng được. Quan trọng là cô không muốn tên đàn anh suy nghĩ quá nhiều mà không chịu nhận lấy món quà này. Dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên cô tặng quà cho một người con trai, nếu bị từ chối thẳng thừng thì cũng thật mất mặt.
_ “Làm sao có thể như vậy được cơ chứ. Đây là lần đầu tiên em tặng quà cho anh kia mà.” – Young Min vừa nãy có chút chần chờ đúng là vì e ngại chiếc vòng đôi sẽ đem lại hiểu lầm không đáng có, nhưng chính bản thân Minh Tuyết đã nói vậy thì cậu cũng không có lý do gì để từ chối cả. Huống hồ bản thân cậu cũng rất thích món quà này.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, tên yêu nghiệt mới nở một nụ cười tuyệt đẹp, bàn tay bất giác khẽ đưa lên xoa đầu cô tựa như đối với một đứa trẻ con.
_ “Được rồi! Anh sẽ giữ gìn nó cẩn thận. Cảm ơn em nhé!”
Nghe được tên đàn anh rốt cuộc chịu nhận chiếc vòng, ánh mắt Minh Tuyết ngay lập tức tỏa sáng rạng ngời, ngước lên với nụ cười tươi tắn.
_ “Anh thích thật ư?” – Minh Tuyết dường như còn vui sướng hơn cả người được nhận quà, cứ thế cười toe toét không ngừng. Rốt cuộc, tên yêu nghiệt đã chấp nhận coi cô như người thân, sẵn sàng chia sẻ mọi bí mật. Hơn nữa cô cũng không thể phủ nhận rằng bản thân đưa quà một phần là có ý định muốn nhờ vả, thuyết phục tên đàn anh. – “Thế anh cho em mượn tấm ảnh kia nhé. Em hứa sẽ giữ cẩn thận, tuyệt đối không để ai khác trông thấy đâu.”
Nịnh nọt một cách trắng trợn! Nếu ai không biết chắc sẽ cho rằng cô làm tất cả chỉ vì mục đích này.
Đôi khi Minh Tuyết rất cố chấp, nhất là đối với những gì có liên quan đến tác phẩm của mình. Thế nên chỉ cần có cơ hội, cô liền cố gắng van nài tên đàn anh rủ lòng thương, cho mượn tấm ảnh về làm tư liệu.
_ “Anh biết ngay mà.” – Young Min cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, dường như đã đoán trước được phần nào. Nếu hiện tại cô không nài nỉ thêm lời nào mới khiến cậu thấy lạ.
Đến bây giờ, chàng mỹ nam cũng có chút mềm lòng, không quá kiên quyết như vừa nãy. Hơn nữa cộng thêm sự cam đoan chắc chắn của người con gái đó, Young Min cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
* * *
Ngồi một mình trong nhà hàng, Young Min khẽ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt thường bất giác nhìn xuống chiếc hộp nhỏ trên bàn tay mình.
Chàng trai mở nắp hộp, nhìn ngắm chiếc vòng tay màu hồng trong đó bằng vẻ mặt rất dịu dàng, trên môi bỗng dưng nở một nụ cười mà ngay chính bản thân cậu cũng không nhận thấy. Mỗi lần trông thấy nó cậu lại nghĩ về người con gái ấy, trong lòng lại tràn ngập một cảm giác rất kì lạ không sao lý giải nổi.
Chàng trai chỉ cảm giác như trong trí não cứ bất giác lại nhớ về nụ cười và dáng vẻ ngây ngốc của cô, cũng với đó là một cảm giác thật nhẹ nhàng như mây trời.
_ “Có chuyện gì mà cậu cười mãi thế.” – Người vừa xuất hiện và lên tiếng không phải ai khác mà chính là cô bạn thân của chàng mỹ nam, Eun Ji. Cô vừa đến nơi hẹn thì đã thấy ai đó vừa ngồi suy tư gì đó vừa mỉm cười, thế nên mới tò mò hỏi. – “Lại định hẹn hò với ai đó sau khi uống trà với cô bạn cũ này à?”
Tuy giọng nói nghe vẫn rất bình thường nhưng chỉ cần để ý kĩ sẽ nhận ra Eun Ji có chút không vui. Vốn thỉnh thoảng mới hẹn được Young Min, vậy mà ai đó từ đầu tới giờ đang suy nghĩ đâu đâu, ngay cả bản thân cô đến lúc nào cũng không nhận ra thì có thể vui làm sao được.
_ “Không có gì.” – Young Min nhẹ nhàng đóng chiếc hộp lại, cất đi cẩn thận tựa như một bảo vật, thái độ nhanh chóng trở về với dáng vẻ yêu nghiệt của thường ngày.
Ngay chàng mỹ nam dường như cũng bắt đầu nhận thấy sự khác thường của chính mình, thầm thấy có chút không ổn. Tuy rằng ai đó đang không ngừng nhắc nhở bản thân lấy lại phong thái của thường ngày, nhưng có một số chuyện không phải con người ta muốn là được.
Bất giác, một số chuyện thay đổi, kéo theo cảm nhận của con người cũng dần thay đổi, không sao khống chế được.
_ “Không có gì mà lại phải giấu như vậy sao?” – Cô nhấp một ngụm cà phê vừa được bồi bàn mang đến, liếc nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu. – “Đó hình như là một chiếc vòng tay hả?”
Một chiếc vòng tay kiểu dáng rất bình thường, chất liệu cũng không có gì quý giá thì tại sao lại khiến Young Min coi trọng như vậy cơ chứ? Đây mới chính là điều Eun Ji không thể lý giải được, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự cảm không tốt.
_ “Cậu thấy rồi ư?” – Nếu cô đã thấy thì cậu cũng không mất công che giấu làm gì. Nghĩ vậy, tên yêu nghiệt đành phải mở chiếc hộp ra, để Eun Ji nhìn thấy rõ ràng vật bên trong là gì. – “Cậu thấy thế nào? Rất đẹp phải không?”
Khi nói những lời này, ánh mắt chàng mỹ nam dường như không chỉ là nhìn chiếc vòng tay mà qua đó nhìn thấy bóng dáng một người khác. Vẻ mặt cũng dịu dàng, kết hợp với khuôn mặt yêu mị mang theo một sự mê hoặc chí mạng, khiến không ai có khả năng cưỡng lại được.
Tuy nhiên, trong đó không bao gồm Eun Ji, người con gái đang cảm nhận được nguy cơ dần đến gần. Dù bề ngoài tỏ vẻ như không quan tâm, nhưng lâu nay, cô vẫn luôn sợ có ngày nhìn thấy Young Min bắt đầu thích một ai khác.
_ “Cậu định tặng nó cho cô gái nào à?” – Eun Ji lại nhấp một ngụm cà phê, bình thản hỏi một câu nhưng trong lòng lại như nổi sóng. Tuy rằng cô đã quá quen với việc Young Min có bạn gái và mua đồ tặng cho bọn họ, nhưng lần này cô lại cảm thấy có điều gì đó khác biệt với bình thường. – “Cô gái đó đặc biệt đến mức cậu tỏ vẻ trân trọng đến vậy sao?”
Chẳng lẽ lần này Young Min thực sự nghiêm túc? Ý nghĩ ấy khiến Eun Ji hốt hoảng vài giây, nhưng rồi sau đó rất nhanh lấy lại sự điềm tĩnh thường ngày. Bởi vì cái người ngồi trước mặt cô luôn nhìn như đa tình nhưng thực ra lại là kẻ vô tình nhất thế gian, làm sao lại có thể ngừng chân lại bên một người con gái nào đó kia chứ?
Nghĩ như vậy, Eun Ji mới vững tâm hơn một chút.
Trong suy nghĩ của cô, hai người đã là bạn bè bao nhiêu năm. Thế nên cũng chỉ có cô mới hiểu rõ được Young Min, biết được cậu thực sự mong muốn điều gì, mới là người duy nhất có tư cách ở lại bên cạnh cậu.
_ “Sao cậu lại nghĩ như thế chứ?” – Young Min ngước lên nhìn trong nghi hoặc, có chút không hiểu tại sao cô lại cho rằng như vậy. – “Mình được người khác tặng mà.”
Chẳng lẽ cứ thấy cậu cầm một chiếc vòng tay thì có nghĩa cậu lại chuẩn bị tặng quà cho một cô gái nào ư? Thì ra bản thân cậu đã lưu cho người khác một ấn tượng đào hoa đến mức vậy sao?
_ “Vậy sao?” – Nghe được đáp án đó, Eun Ji bất giác thở dài một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải cậu đặc biệt dành tặng cho một cô gái nào khác là được rồi. Còn sự khác biệt của chàng mỹ nam chẳng qua chỉ là do thấy món quà này có chút thú vị và mới mẻ mà thôi.
Đến tận lúc này, người con gái ấy mới liếc sang quan sát kĩ chiếc vòng trên tay Young Min. Nhưng chỉ sau vài giây liền bỏ qua khỏi trí não, bởi vì cái thứ đó quá tầm thường, không đáng bận tâm.
_ “Thế thì đó quả là một cô fan ngốc nghếch, chẳng biết gì hết. Ai lại tặng cho con trai một món đồ màu hồng cơ chứ? Mà lại còn là vòng đôi nữa.”
Biết rằng mọi việc chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều, cũng không có gì uy hiếp đến vị thế của bản thân nên Eun Ji cũng thả tâm hơn nhiều. Cô liếc nhìn qua chiếc vòng màu hồng trong chán ghét, sâu trong đáy mắt còn ánh lên một chút khinh thường cái thứ chẳng có gì nổi bật này.
Thứ này mà cũng có người đem ra làm quà tặng, đúng là chết cười mà.
Ngồi phía đối diện, Young Min vừa nghe thấy câu nói của Eun Ji, cả người bị sững sờ trong một vài giây, nhưng sau đó rất nhanh bình thường trở lại. Cậu làm sao có thể vì quá hứng khởi với sự tiếp nhận rất vô tư của Minh Tuyết mà quên mất cái nhìn chung của những người về vấn đề này cơ chứ?
Cho dù là Eun Ji, người bạn thân từ hồi cấp ba của cậu cũng không phải một ngoại lệ.
_ “Cậu nói rất giống với những cô gái tớ đang hẹn hò.” – Young Min khẽ nở nụ cười, khuôn mặt bình thản như không có gì khác thường, nhưng sâu trong đôi mắt ẩn chứa một chút ưu tư. Chỉ có điều ai đó che giấu quá kĩ lưỡng khiến ngay cả Eun Ji cũng khó mà nhận ra.
Đó tựa như một ranh giới mà cậu không bao giờ dám đặt chân bước qua, rất sợ đối mặt với sự quay lưng lại của cả thế giới, bao gồm những người quen thuộc xung quanh mình.
_ “Cậu làm sao thế, Young Min?” – Tuy chàng mỹ nam vẫn không tỏ vẻ gì khác thường, nhưng Eun Ji dường như cũng bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng. Cô cảm thấy hôm nay tên yêu nghiệt thật kì lạ, cảm xúc cũng thay đổi thật thất thường. – “Chẳng giống cậu chút nào. Không phải cậu định đeo nó đấy chứ? Cho dù nó là quà của một fan hâm mộ quan trọng thế nào thì cũng không thể vì chiều theo ý họ mà làm những việc như thế được.”
Có lẽ vì có chút hứng thú với món quà, nhất thời quật khởi muốn đeo thứ khác lạ này nên khi tên yêu nghiệt nghe thấy cô nói mới có chút thất vọng chăng? Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có lý do đó có thể lý giải được phản ứng của chàng mỹ nam từ đầu tới giờ.
Nhưng nếu là vì vậy thì với tư cách một người luôn quan tâm tới bạn thân của mình, cô càng phải lên tiếng ngăn cản.
_ “Nó chẳng hợp với cậu chút nào cả.” – Eun Ji lúc này càng nhìn chiếc vòng tay càng thấy chán ghét. Chỉ vì cái thứ chết tiệt này khiến không khí giữa hai người trở nên căng thẳng. Nhưng dù thế nào thì cô cũng không thể để ai đó vì hứng thú nhất thời mà ảnh hưởng đến cả sự nghiệp. – “Từ trước đến giờ cậu có bao giờ dùng đồ màu hồng đâu. Cậu đừng vì một thứ tầm thường như vậy mà làm hỏng hình tượng của mình chứ.”
Tuy rằng bây giờ Young Min có thể cảm thấy bất mãn với những lời này nhưng sau này cậu nhất định sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của cô. Tất cả mọi thứ cô làm chỉ vì cậu mà thôi.
Một khoảnh khắc im lặng.
Hai người đều có những suy nghĩ riêng, cùng không nói thêm bất cứ một lời nào.
Young Min lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt hướng ra phía cửa sổ, nhìn bầu trời đêm cuối thu se lạnh. Một lúc lâu sau, đến khi Eun Ji tưởng rằng buổi hẹn hò hôm nay cứ thế sẽ tan rã trong không vui thì chàng trai ấy lại đột nhiên mở miệng.
_ “Có lẽ cậu nói đúng.” – Chàng mỹ nam cười nhẹ, đôi lông mi hơi rũ xuống làm người ta không đoán nổi cậu đang suy nghĩ gì. Bàn tay cậu thoáng chút chần chờ giây lát nhưng vẫn khép chiếc hộp đựng vòng tay lại, thu hồi nó vào trong túi.
Sau đó, chàng trai đột nhiên ngẩng lên với dáng vẻ đầy phong tình của thường ngày, tựa như tất cả những việc trước đó chưa bao giờ diễn ra.
_ “Chúng ta ăn gì thôi chứ?” – Vẫn nụ cười ấy, vẫn dáng vẻ ấy, như thể Young Min chỉ vừa thấy Eun Ji đến, và hôm nay chỉ là một buổi hẹn hò bình thường như bao ngày khác.
_ “Uh!” – Cô có đôi chút không theo kịp tư duy của chàng trai nhưng cũng rất nhanh phối hợp, khẽ gật đầu rồi vội cúi xuống mở cuốn menu ra gọi món.
Có lẽ cuối cùng thì ai đó cũng đã tiếp thu lời khuyên bảo, không làm những việc có ảnh hưởng không tốt tới hình tượng của bản thân nữa. Eun Ji có chút thấy yên lòng hơn, bắt đầu chuyên tâm vào cuộc hẹn hò của hai người.
Chỉ có điều suốt tối đó, vào những thời điểm cô không để ý, Young Min chỉ khẽ nhấp cà phê theo phản xạ rồi lại ngước nhìn ra phía ngoài, nơi cả thành phố lấp lánh những ánh đèn, tỏa sáng rực rỡ trong đêm tối.
* * *
Tung tăng trở về nhà sau một ngày dài, Minh Tuyết vui vẻ như một đứa trẻ con, vừa mở cửa vừa hô lên lời chào với những người trong căn nhà.
_ “Tôi về rồi nè!” – Mọi việc mấy ngày hôm nay thật thuận lợi, lại thêm việc cùng chung một bí mật với Young Min làm cô thấy rất hạnh phúc, tất cả đều thể hiện hết lên trên mặt.
Tuy nhiên, lần này khi vừa mở cửa nhìn vào trong, người con gái ấy phải giật mình ngạc nhiên bởi những gì đang diễn ra trước mắt. Trong căn nhà thật vắng vẻ, chỉ có một mình Yo Seob lúc đó đang đứng giữa phòng khách với cây súng nước trên tay.
Chàng mỹ nam vừa nhìn thấy cô thì ánh mắt trở nên rực sáng, ngay lập tức làm ra phản xạ là dùng thứ trên tay bắn thẳng về phía cô.
_ “Ối! Ối! Anh làm cái quái gì thế?” – Minh Tuyết chật vật né tránh dòng nước phóng về phía mình, sau đó ngước lên trừng mắt trong bực bội. – “Cái súng đó của tôi mới mua mà. Sao anh dám…”
… dùng nó kia chứ? Đến bản thân Minh Tuyết còn chưa kịp động vào, thế mà cái tên chết tiệt này lại dùng đồ của cô để bắn nước vào chính cô, cho dù là cục đất cũng không thể không bực tức.
Tuy nhiên, cái tên trẻ con kia làm sao có thể để cho Minh Tuyết có cơ hội lên án bản thân cơ chứ. Yo Seob vừa thấy cô chưa kịp phòng bị liền tấn công tới tấp, giơ súng nước bắn thẳng vào mặt không thương tiếc.
Cứ thế, còn chưa kịp nói hết câu, cô gái đáng thương ấy đã bị nước bắn cho không kịp trốn tránh, nước phun ướt đẫm cả khuôn mặt. Thảm hại hơn là nó chảy xuống ròng ròng, thấm xuống áo quần phía dưới càng khiến cô trông chật vật và thảm hại.
_ “Cái.tên.chết.tiệt.kia!” – Minh Tuyết nghiến răng nghiến lợi phát âm ra từng từ, như thể chuẩn bị ăn tươi nuốt sống kẻ đã hại mình ra nông nỗi này.
Không thể tha thứ được!
Trong trí não người con gái ấy khi đó chỉ còn lại ý nghĩ đó, đôi mắt cháy bùng lên ý chí quyết đấu, quyết tâm phải cho Yo Seob một phen ghi nhớ thật kĩ.
Nghĩ là làm, Minh Tuyết chạy bổ về phía góc nhà, nơi cô cất giấu cây súng còn lại, nhanh chóng tiến hành công cuộc trả thù. Hai người cứ thế bắn qua bắn lại tựa như những đứa trẻ con, chỉ sau một lát đã làm căn nhà loạn hết cả lên, chẳng còn thấy được chút dáng vẻ ngăn nắp lúc đầu. Thảm thì ướt nhẹp, đồ vật trong phòng thì đổ ngã loạn xạ xuống nền, trông không khác gì một bãi rác.
_ “Hai đứa đang làm gì thế?” – Jae Sung vừa vặn trở về nhà, vừa mở cửa đã thấy cảnh này, không khỏi tò mò hỏi.
Đang chơi trò gì ư? Ai đó thấy hai khẩu súng nước mà Minh Tuyết và Yo Seob cầm trên tay thì đã ngay lập tức đưa ra kết luận như vậy, trong lòng còn thầm oán hai người không gọi cậu về sớm chơi cùng.
_ “Anh…” – Ngạc nhiên quay sang chỗ phát ra tiếng nói, cũng nhận ra đó là tên đàn anh của mình, Yo Seob mới ngừng lại cuộc chiến lại. Chàng mỹ nam đảo mắt qua một vòng quanh nhà, thấy được chiến tích của bản thân, rồi lại nhìn qua tên mèo lười đang đứng ngơ ngác ở cửa chờ mong câu trả lời, mới vội vàng nghĩ ra một lý do gì đó để ứng phó cho qua. – “Không có gì đâu anh ạ. Anh mau đi ngủ đi! Lát nữa thức dậy thì Minh Tuyết sẽ dọn dẹp mọi thứ y như cũ.”
Thế nên anh đừng để chuyện này trong lòng, cũng đừng lỡ miệng nói cho Hyung Ki nghe thấy bọn họ đã đem nhà biến thành cái dạng này nhé. Cứ mỗi lần nghĩ tới khuôn mặt của chàng đội trưởng khi trở về thấy nhà cửa có chút bề bộn, Yo Seob cảm thấy có chút chột dạ.
Tuy nhiên, ai đó quả thật là mặt dày đến không gì bì kịp, không chỉ lên tiếng dụ dỗ tên đàn anh, còn rất vô sỉ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Minh Tuyết.
_ “Cái gì?” – Nghe thấy câu nói vô lý ấy, Minh Tuyết không khỏi giãy nảy lên bất bình. Là cậu ta đã tấn công cô trước có được không? Tại sao lại kêu một mình cô đi dọn dẹp cái đống lộn xộn này cơ chứ? – “Là kẻ chết tiệt nào đã khởi xướng trò đùa vớ vẩn này hả? Giờ lại còn dám mở miệng nói câu đó ư? Anh mới là người phải dọn phòng chứ? Còn không mau đi thì đừng trách.”
Vốn mọi tội lỗi là do cậu ta, nên ai đó phải tự chịu trách nhiệm mới đúng. Từ đầu tới cuối cô chỉ là nạn nhân của trò đùa quái ác này. Khoảnh khắc đó, Minh Tuyết dường như đã quên mất mấy cái súng nước này là do mình tha lôi về, nếu truy cứu trách nhiệm đến cùng thì cũng không thoát được.
_ “Tôi không làm đó.” – Trước sự đe dọa không có chút trọng lượng nào của cô, Yo Seob không những không có chút hối cải, lại còn lên tiếng thách thức. Nhìn dáng người mảnh mai, cánh tay nhỏ bé của cô mà xem, đấu làm sao được với cậu mà đòi mở miệng đe dọa cơ chứ? – “Cô làm gì được tôi nào?”
Đánh thì không lại, dùng trí thì cái bộ não của cô cũng chẳng nghĩ được gì hay ho, thế nên Yo Seob cũng chẳng có gì phải kiêng dè. Hơn nữa nếu tính ra thì Hyung Ki cũng sắp về, đến lúc đó cậu đã trốn mất tích, còn lại một mình Minh Tuyết. Cô mà còn không chịu dọn thì…
Trong khi tên đàn em vẫn chìm đắm trong tưởng tượng, Jae Sung thì chỉ chăm chăm nhìn về phía chiếc súng nước, càng lúc càng thấy thú vị, cũng muốn nếm thử cái cảm giác bắn vào người khác một lần.
_ “Hay nhỉ? Cho anh chơi với.” – Tên đàn anh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi làm không khí căng thẳng giữa hai người còn lại biến mất tăm. Còn lại chỉ là ánh nhìn kinh ngạc của họ hướng về phía cậu.
Hay cái gì cơ chứ? Cậu không thấy hai người bọn họ đang tranh cãi vì vấn đề dọn dẹp phòng khách hay sao? Đâu còn rảnh mà chơi đùa gì với cậu cơ chứ? Minh Tuyết và Yo Seob thấy thật khó khăn để theo kịp tư duy của tên đàn anh này.
Nhân vật chính của câu chuyện, Jae Sung lúc này thì lại rất hồn nhiên vô tư, không hề nhận thấy cái nhìn khác thường của hai đứa đàn em. Trong trí não cậu chỉ còn lại ý nghĩ làm sao để được chơi trò này. Thậm chí ai đó còn lại gần Minh Tuyết, đưa ra đề nghị với vẻ lấy lòng.
_ “Anh sẽ giúp em hạ gục Yo Seob.” – Chỉ cần cô đưa khẩu súng nước cho Jae Sung chơi thì cậu cũng chẳng quan tâm tên đàn em có tội hay không, sẽ thẳng tay tiêu diệt, đánh cho không còn manh giáp.
Cậu muốn chơi, muốn dùng cái súng này bắn nước vào người khác. Lúc đó trong mắt tên mèo lười ấy chỉ còn lại khẩu súng trên tay Minh Tuyết, đừng nói là phải đứng về phe đối lập với Yo Seob, mà bảo cậu bán tên đàn em của mình ra nước ngoài thì cũng được hết.
_ “Anh.. thật sự muốn chơi à?” – Tưởng tượng tới cảnh Jae Sung với dáng vẻ thẫn thờ này đi nghịch súng nước, Minh Tuyết cảm thấy thật chẳng khớp chút nào, không nhịn được hỏi lại.
Anh thật sự định hạ gục Yo Seob hay đứng đó cho Yo Seob hạ gục? Cô thấy vẫn nên để ai đó có cơ hội suy nghĩ kĩ lại thì hơn.
Trái với dáng vẻ ngạc nhiên của cô, anh chàng trẻ con thì lại rất nhanh tiếp nhận chuyện này, bày ra tư thế đã sẵn sàng ứng chiến. Cậu cũng rất tò mò không biết tên đàn anh này sẽ chiến thắng cậu kiểu gì, hay chỉ được cái nói miệng mà thôi.
_ “Em không dễ hạ gục như vậy đâu.” – Yo Seob cảm thấy để một người như Jae Sung nói rằng sẽ hạ gục mình thì cũng không khác gì đang coi thường khả năng của cậu.
Thế nên, đã đến lúc cần phải cho ai đó biết đến tài năng siêu phàm của cậu trong lĩnh vực này rồi.
_ “Anh sẽ xem cậu làm được gì.” – Jae Sung gật đầu nói thật nghiêm túc, bàn tay cũng nhanh chóng cầm lấy khẩu súng nước trong tay Minh Tuyết, dấn thân vào cuộc chiến oanh liệt của những người đàn ông.
Cứ thế, trận chiến chính thức mở màn. Hai người bắt đầu bằng chiến dịch truy đuổi, phun nước vào nhau tùm lum quanh nhà, làm cho khung cảnh đã lộn xộn lại càng thêm lộn xộn.
Điều đáng nói là Jae Sung cũng thật sự nghiêm túc trong trò chơi này, vẻ mặt cũng trở nên tỉnh táo hơn hẳn, phản xạ cũng nhanh nhạy đến khó tin. Ngược lại, ở một góc phòng, Minh Tuyết vẫn chìm trong kinh ngạc, đứng sững sờ mà giữ nguyên tư thế lúc còn cầm súng trên tay.
Một hồi lâu sau, người con gái ấy mới giật mình tỉnh lại, cũng nhớ tới nguy cơ sắp đến gần, không khỏi hốt hoảng chạy lại gần định khuyên nhủ hai người kia.
_ “A! Khoan đã! Hai người!” – Minh Tuyết cuống quýt lao tới định khuyên bảo hai người, nhưng bọn họ vẫn di chuyển liên tục quanh phòng khiến cô không sao theo kịp. Hơn nữa mấy lần vừa tới gần, cô còn bị chiến cuộc lan đến, bị mấy tia nước bắn tóe tung lên người. – “Đừng nghịch nữa mà. Hyung Ki mà về thấy phòng khách thế này thì sẽ giết em mất.”
Ai chẳng biết cái tên kia vốn yêu sự sạch sẽ và gọn gàng đến mức thái quá cơ chứ. Nếu đợi đến khi cậu về thấy cảnh này thì…
_ “Đừng lo. Anh sẽ không khai ra em đâu.” – Đang bắn nhau đầy hứng khởi, Jae Sung còn tốt bụng quay lại an ủi cô một câu. Khoảnh khắc này, chàng mỹ nam bỗng chốc trở nên khác hẳn thường ngày, trông tựa như đang phát ra những ánh sáng thần thánh khiến con người không kiềm chế được mà tin theo vô điều kiện. – “Anh sẽ không bao giờ phản bội lại đồng đội của mình đâu.”
Phải thừa nhận khi nói ra câu nói đầy nghĩa khí này, hình tượng chàng mỹ nam trong cảm nhận của cô đột nhiên được nâng cao thêm một bậc. Thậm chí sự kiên định phát ra từ ánh mắt của cậu còn khiến trái tim Minh Tuyết bỗng chốc đập nhanh hơn vài phần.
_ “Hyung Ki còn lâu mới về mà.” – Yo Seob cũng rất nhanh chen vào, dáng vẻ hờ hững không chút lo lắng. – “Cô lo gì chứ.”
Cậu cảm thấy Minh Tuyết có chút nghiêm trọng hóa vấn đề. Tuy rằng Hyung Ki mà thấy nhà cửa bẩn thỉu thì sẽ nổi giận rất đáng sợ, nhưng thời gian vẫn còn dài, cô chưa chi đã lo cuống lên như vậy làm gì?
_ “Nhưng mà…” – Minh Tuyết nhất thời không tìm được lý do gì để phản bác, nhưng trong lòng vẫn có những linh cảm không tốt.– “Làm ơn ngừng lại đi mà!”
Cô cảm thấy hình như sắp có chuyện xấu xảy ra, mới định lên tiếng khuyên can họ. Chỉ có điều hai chàng mỹ nam ấy giờ đang điên cuồng sát phạt nhau, không rảnh hơi đi quan tâm tới cô.
“Jae Sung, không ngờ anh lại né giỏi như vậy đấy.” – Đến lúc dùng súng nước bắn về phía tên đàn anh, Yo Seob mới nhận thấy lúc này ai đó thật linh hoạt, tựa như trở thành một người khác hẳn. Bộ dạng chậm chạp lờ đờ thường ngày cũng biến đâu mất tiêu, chỉ còn lại một cao thủ tránh né làm ngay chính cậu cũng thấy kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, cậu cũng nghĩ tới ai đó chuyên tâm vào tránh né như vậy thì cũng không có thời gian tấn công, thế nên cũng không thấy lo sợ gì nhiều. – “Mà anh định cứ né như vậy cả đời à?”
Tuy rằng bây giờ tên mèo lười có đột nhiên trở nên xuất thần đi chăng nữa thì cũng không thay đổi gì được kết quả đã định sẵn. Cậu chắc chắn sẽ là người chiến thắng cuối cùng, bắn cho ai đó ướt sũng từ đầu tới chân.
Nghĩ vậy, Yo Seob lại càng hăng hái, giơ khẩu súng lên truy đuổi theo tên đàn anh không nương tay. Chỉ chốc lát, căn nhà lại càng trở nên thảm hại dưới mức độ tàn phá của hai người.
Đáng tiếc thay Jae Sung thì vẫn lẩn trốn trong gang tấc, chỉ bị bắn sượt qua mấy phát, dính vài giọt không đáng kể.
Tên mèo lười nhanh chóng chạy ra phía ngoài cửa để tránh, ngay phía sau là Yo Seob đuổi theo sát nút, giương vũ khí lên định ra một cú quyết định.
Đúng lúc đó… Cánh cửa đột nhiên bật mở.
Cả ba người trong căn nhà đều hoảng hốt đến mức sững lại, mắt hướng về phía cửa chính, nơi vừa xuất hiện một bóng người mà theo lời Yo Seob là còn lâu mới về, trong lòng thầm hô to không ổn.
Sự việc tiếp theo đó diễn ra như một cảnh quay chậm trong bộ phim hành động, khi tia nước từ súng của Yo Seob đã lao ra bắn thẳng về hướng Hyung Ki. Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái kinh hoảng cực độ, rõ ràng thấy được tia nước lao đi nhưng lại không kịp làm gì để ngăn nó lại.
Phụt!
Không cần nói cũng biết dáng vẻ của chàng đội trưởng đáng sợ như thế nào khi vừa mới về nhà đã được đón chào bằng một dòng nước phụt thẳng vào mặt. Khuôn mặt của cậu trở nên âm trầm một cách đáng sợ, ngay cả người đứng cách đó một đoạn như Minh Tuyết cũng cảm nhận được cơn tức giận tột đỉnh toát ra từ chàng trai ấy.
Lần này là xong rồi. Cả ba người cùng nín thở nhìn theo từng hành động của chàng đội trưởng, trong lòng cũng đoán được lần này chết là cái chắc.
_ “Là ai đã bày ra trờ này thế hả?” – Nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ, kết hợp với vẻ mặt đáng sợ của Hyung Ki khiến cho bất cứ ai có mặt ở đó cũng bất giác rùng mình.
Hyung Ki lần này là nổi giận thật sự, cũng sẽ không dễ dàng cho qua chuyện này. Làm nhà cửa trở nên lộn xộn bẩn thỉu, đầy nước, rồi lại còn bắn cả nước vào mặt cậu, đây là một lỗi cực lớn, không thể tha thứ.
_ “A! Không! Việc này!” – Hứng chịu ánh mắt ác liệt của chàng đội trưởng nhiều nhất chính là Yo Seob. Anh chàng trẻ con vừa thấy hơi lạnh buốt toát ra từ người Hyung Ki liền không khỏi hoảng sợ lùi lại, vội vàng chỉ tay về phía Minh Tuyết. – “Là… là … Minh Tuyết.”
Cũng do cô mang mấy cái súng nước này về, làm các cậu không kiềm chế được phải sử dụng. Ai đó rất vô sỉ đổ hết tội lỗi lên đầu Minh Tuyết, thậm chí còn tự biện giải cho bản thân bằng một lý lẽ thật hùng hồn như thế.
Cơn giận của Hyung Ki rất đáng sợ, hoàn toàn không phải là thứ mà một người bình thường có thể gánh chịu. Yo Seob đã thấy nhiều lần rồi nên biết rất rõ.
_ “Hả?” – Đang đứng ngoài, Minh Tuyết nghe được câu nói của Yo Seob cũng không khỏi kinh ngạc.
Sao bỗng dưng lại dính đến cô cơ chứ? Cô chẳng qua chỉ thấy thú vị nên mua hai khẩu súng nước về, có chơi đùa cùng Yo Seob một lúc thật nhưng cũng đã khuyên can hai người. Vậy mà lại bảo tất cả do cô thì quá oan ức mà.
Tuy nhiên, còn chưa kịp mở miệng phản bác thì ngay sau đó, Jae Sung đột nhiên thực hiện một hành động khiến Minh Tuyết chết sững, hoàn toàn đẩy cô rơi xuống vực thẳm.
_ “Của em nè!” – Tên mèo lười đột nhiên dúi khẩu súng nước vào tay cô, vẻ mặt thản nhiên như thể tất cả mọi chuyện đang xảy ra từ nãy đến giờ chẳng có gì liên quan đến cậu hết.
Đến tận giây phút này, Minh Tuyết vẫn không thể tin được cái người vừa chặn hết mọi đường lui của cô chính là kẻ đã từng nói sẽ không bao giờ phản bội đồng đội của mình.
Đến lúc gặp nạn thì quản gì tới lời hứa, có người để bán đứng thì phải dùng, đó là đạo lý của người đời.
Yo Seob lúc đó thấy sự phối hợp thần kì của tên đàn anh thì chỉ kém vỗ tay hô lên sugn sướng. Cậu biết rằng kiểu gì cũng phải có người đứng ra hứng chịu cơn giận của Hyung Ki, nếu không cả ba người cũng đừng mong sống sót. Mà ở đây, người thích hợp làm vật hi sinh nhất ngoài Minh Tuyết ra thì còn ai nữa đây?
_ “Hả? Khoan! Không phải.” – Tuy rằng rât muốn biện hộ cho mình, nhưng rơi vào hoàn cảnh này Minh Tuyết mới thấy thật bất lực. Cô đúng là không biết phải mở miệng giải thích sao cho cái vụ việc rắc rối này nữa cả.
* * *
_ “Yo Seob chết tiệt!” – Tuy hiện tại đang đi trên đường nhưng Minh Tuyết vẫn không thể ngừng suy nghĩ về việc vừa nãy, trong lòng ấm ức đến mức không nhịn được, phải lên tiếng mắng kẻ nào đó vài câu. – “Lại còn anh Jae Sung nữa! Đồ phản bội.”
Nếu không phải do Yo Seob trắng trợn đổ hết mọi tội lỗi lên đàu cô, lại còn thêm Jae Sung lâm trận phản chiến thì cô cũng không đến mức thê thảm như thế này. Bị nghe mắng một trận, rồi lại còn phải hì hục dọn lại toàn bộ phòng khách, bây giờ còn bị sai phái đi mua một đống đồ một mình nữa chứ.
Cứ nghĩ tới việc lát nữa phải làm sao để cầm cái đống đồ này về nhà, cô không khỏi thấy uể oải.
Đang lúc buồn chán đi bộ hướng về siêu thị, một chiếc xe bất chợt vượt qua Minh Tuyết rất nhanh. Ngồi trong chiếc xe ấy không phải ai khác mà chính là Eun Ji. Cô vừa vặn đi ngang qua, nhận thấy hình bóng của Minh Tuyết thì đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, vội kêu quản lý đỗ lại chờ.
_ “Minh Tuyết!” – Thấy cô tới gần, Eun Ji đột nhiên mở miệng gọi một câu.
Cô cũng không quên người con gái này chính là quản lý không chính thức của MS4, có lẽ biết một số chuyện riêng trong nhóm, cũng giải đáp được nghi hoặc của cô về thái độ khác thường của tên yêu nghiệt lần trước chăng?
_ “A! Chị Eun Ji.” – Mải mê suy tư và oán hận, Minh Tuyết hoàn toàn không nhận thấy sự có mặt của cô nữ thần tượng này cho tới khi được gọi tới tên. Cô giật mình thoát khỏi trạng thái mê mang, ngẩng lên nhìn thấy người đến là ai, vội vàng chào hỏi với nụ cười vui vẻ. – “Chào chị! Chị đang định đi đâu ư?”
Trông có vẻ như cô nữ thần tượng xinh đẹp đang trên đường đi làm việc, nhưng lại bỗng dưng ngừng lại gọi bản thân làm Minh Tuyết thấy thật khó hiểu.
_ “Uh! Chị sắp có buổi phỏng vấn với phóng viên. Nhưng còn hơn một tiếng nữa cơ. Thế nên chị đang không biết phải làm gì trong thời gian này nữa.” – Mục đích của Eun Ji là tìm hiểu chút thông tin về Young Min mấy ngày qua, thế nên tìm cớ để nói chuyện riêng với Minh Tuyết là điều tất yếu. Vị nữ thần tượng nhanh chóng nở một nụ cười thật thân thiết, đưa ra lời mời một cách bâng quơ. – “Em có rảnh thì ngồi uống cốc nước với chị nhé.”
Không chỉ nụ cười, mà biểu cảm trên mặt của Eun Ji cũng thật chân thành, tựa như những người quen biết lâu năm với nhau, càng làm đối phương khó mà tìm được lý do chối từ.
_ “Em á?” – Nghe thấy lời đề nghị của cô gái ấy, Minh Tuyết cũng không khỏi sửng sốt. Vốn hai người cũng chỉ coi như gặp mặt nhau mấy lần, còn không tính thân quen, bây giờ mà cùng đi uống nước với nhau thì cũng chẳng biết phải tìm đề tài gì để bàn luận cả. Cô có chút ái ngại, cuối cùng vẫn quyết định từ chối. – “Nhưng… em đang định đi mua đồ.”
Hyung Ki mà thấy cô đi mãi không về, không biết tiếp theo sẽ giao thêm công việc gì cho cô làm nữa. Minh Tuyết cảm thấy số phận của mình trong tương lai gần thật là bi ai.
_ “Vậy thì chắc là chị phải ngồi một mình suốt cả tiếng đồng hồ rồi.’ – Eun Ji cũng không nài nỉ gì nhiều, chỉ khẽ cảm thán với khuôn mặt thoáng chút buồn. Ánh mắt nhìn xuống, đôi lông mi dài che khất đi những biểu cảm trong đôi mắt, nhưng lại khiến cho những người nhìn thấy dâng lên cảm giác không đành lòng. – “Chị còn định hỏi em một số việc nứ, nhưng như vậy thì chắc không được rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ của Eun Ji, Minh Tuyết có cảm giác như mình vừa làm một chuyện sai lầm không thể tha thứ được vậy. Cô bỗng nhiên cảm thấy bản thân không thể nào cứng rắn phá tan sự chờ mong cuả người con gái ấy, ngập ngừng một chút không nói lên lời.
_ “Chuyện này…” – Cuối cùng, sau một hồi lâu đấu tranh, cô cũng đành cắn răng đáp ứng. Dẫu sao thì cũng chỉ đi uống nước một lát, cũng không đến nỗi chết người. Cô tự vừa gật đầu vừa tự nhắc với bản thân như vậy. – “Vâng. Chắc một tiếng thì cũng không sao đâu.”
Vì vậy… cho nên…
Hiện tại Minh Tuyết đang ngồi bên cạnh Eun Ji tại một nhà hàng sang trọng, tay ngồi nghịch chiếc ống hút trong cốc nước với dáng vẻ thật bối rối. Cứ chốc lát, cô lại khẽ liếc về phía người con gái ngồi bên cạnh, mấy lần định mở miệng nhưng lại phát hiện không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này hết.
Tuy rằng cả hai đều là phái nữ, nhưng họ lại khác nhau quá nhiều, hầu như không có mấy điểm chung nào để bàn luận như những người bạn với nhau. Eun Ji quá xinh đẹp, nổi tiếng và bình tĩnh, chỉ ngồi đó thôi nhưng cũng bất giác thu hút những ánh nhìn. Còn Minh Tuyết, cho dù ở ngay bên cạnh nhưng cảm giác tồn tại lại quá thấp, khiến cho người khác thường vô tình bỏ qua.
_ “Vậy… chị…” – Cảm thấy cứ ngồi yên lặng mãi cũng không ổn, Minh Tuyết cuối cùng vẫn cảm thấy nên tìm một chuyện gì đó để nói, mới nhớ tới điều mà Eun Ji đã đề cập tới. – “Chị định hỏi gì về anh Young Min à?”
Vừa nãy, Eun Ji chỉ nói bâng quơ một câu, nhưng cô có thể cảm nhận đây mới là mục đích chính của người con gái ấy khi mời cô đi uống nước. Bản thân cô cũng khá nghi hoặc, bởi vì nếu nói về sự hiểu biết về Young Min thì cô ấy mới là người biết nhiều hơn mới đúng.
_ “Uh! Dạo này chị cảm thấy cậu ấy có chút khác thường. Không biết có phải do chị suy nghĩ quá nhiều không.” – Eun Ji khẽ thở dài, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng cho người bạn thân của mình. Tuy rằng bình thường Young Min luôn che giấu rất khá, nhưng trước mặt cô vẫn bỏ xuống một chút phòng ngự, khiến cô cảm nhận được tên yêu nghiệt này đang dần thay đổi. Cho nên cô bắt đầu cảm thấy bất an. – “Thế dạo trước em và MS4 tham gia chương trình đặc biệt ở trường cấp 3 có vui không? Ở đó có rất nhiều fan của các cậu ấy, em không bị sao chứ?”
Bề ngoài, đó chỉ đơn giản là một câu hỏi đầy quan tâm, còn thực sự thì Eun Ji đang nhắc khéo Minh Tuyết rằng MS4 vốn thuộc về một thế giới khác, không phải là những người mà cô gái ấy có khả năng với tới. Cô có linh cảm sự thay đổi khác thường của Young Min hình như có liên quan đến người con gái trước mặt, không khỏi làm trước phòng bị.
Đáng tiếc, người mà Eun Ji đang nói chuyện lại là Minh Tuyết. Đừng nói là những thâm ý sâu xa, mà ngay cả nói thẳng ra thì ai đó cũng chưa chắc đã hiểu được.
_ “Đúng là thế đấy. Mấy cái đứa nhóc đó thật là…” – Nghĩ tới mấy trò đùa nghịch quái ác của các cô nhóc, Minh Tuyết vừa thấy sợ vừa chán nản. Cái vụ cho đinh gim vào giày làm cô cũng thấy đứng tim, thầm may mắn lúc đó mình chưa lỡ đưa chân vào. – “Có cần cuồng nhiệt quá mức đến vậy không? Sao lại cố tình chơi ác với người khác như vậy chứ? May cho bọn nó là chưa bị em tóm được.”
Nếu biết được là ai thì cô chắc chắn sẽ không để yên đâu. Minh Tuyết bắt đầu hồi tưởng lại một tuần mà mình đã trải qua, không khỏi thấy rùng mình.
_ “Rồi cả vở kịch hỗn loạn đó nữa chứ. Thật không khác gì ác mộng.” – Cô vẫn không quên cảm giác bản thân khi bị đẩy lên sân khấu mà không nhớ một lời kịch nào, rồi cả những tình tiết thay đổi ngay vào phút chót nữa chứ. Cũng may cô không phải thực hiện nụ hôn với hoàng tử, nếu không thì chắc không thể bước ra khỏi ngôi trường đó mất. Minh Tuyết nghĩ lại vẫn thấy sợ, vội cầm cốc nước cam lên nhấp một ngụm để bình tâm lại. – “Nhưng đây cũng là lần đầu tiên em thấy được một lễ hội văn hóa đáng nhớ như vậy. Em đã biết được rất nhiều người, nhiều việc và có rất nhiều kỷ niệm.”
Là một nhà văn nên Minh Tuyết biết rằng mọi việc đều có ý nghĩa của nó. Cho dù có lúc thấy thật khổ sở, nhưng không vì thế mà cô thấy chán nản, vẫn cố gắng làm cho bản thân thật vui vẻ.
_ “Thật là hay nhỉ!” – Eun Ji mỉm cười, dường như rất có hứng thú khi nghe thấy những việc mà cô đã trải qua. Nhưng sâu trong đôi mắt của cô gái ấy lại thoáng qua một chút thất vọng, biến mất rất nhanh khiến không ai có thể nhận thấy. – “Đáng tiếc là chị lại không được tham gia chương trình đó.”
Nếu cô cũng có mặt thì làm sao để cho người khác có cơ hội tiếp cận Young Min, ảnh hưởng đến tình cảm của chàng mỹ nam ấy cơ chứ. Bây giờ việc mà cô cần làm là tìm hiểu xem rốt cuộc đã có việc gì xảy ra, tìm mọi cách ngăn trở không cho điều xấu nhất phát sinh.
Young Min không thể thật lòng thích một người con gái nào khác ngoài cô được.
_ “Mà chị bảo anh Young Min hơi kì lạ ư?” – Sau một lúc nói chuyện về đề tài mà bản thân thấy hứng thú, Minh Tuyết rất nhanh chóng quên mất đề phòng, cứ ngây ngốc nói ra hết những gì mình đang suy nghĩ. – “Chắc là lại vì sở thích ấy rồi. Có lẽ hiện tại anh ấy đang phiền não và đắn đo suy nghĩ nhiều lắm. Cũng vì tự dưng lại nhắc tới và khiến anh ấy làm những điều quá sức.”
Một nguyên nhân khác khiến cô nói ra sự kiện này vì cho rằng Eun Ji vốn là bạn thân lâu năm của Young Min, chắc cũng biết đến bí mật này của chàng trai ấy. Cũng như MS4, cho dù không chính thức nói ra, nhưng cũng nhận thấy điều cấm kị của tên yêu nghiệt đó là gì.
_ “Sở thích?” – Trên khuôn mặt của vị nữ thần tượng xinh đẹp lúc này chỉ còn lại sự kinh ngạc sau khi nghe những điều Minh Tuyết vừa nói. – “Em đang nói đến sở thích nào vậy?”
Chẳng lẽ có chuyện nào đó mà cô không biết ư? Eun Ji lần đầu tiên thấy khủng hoảng. Trước giờ cô vẫn cho rằng mình là người hiểu chàng trai ấy nhất, nhưng hôm nay lại nghe từ miệng một cô gái khác nói về một chuyện mình không hề hay biết, cô không thấy hoảng hốt mới là lạ.
_ “Thì còn chuyện gì ngoài chuyện anh ấy thích màu hồng nữa chứ. Chị quen biết anh ấy lâu như vậy nên chắc cũng biết rồi nhỉ. Các thành viên khác của MS4 cũng biết đến nhưng luôn cố lờ đi, không dám đề cập tới vấn đề này.” – Ai đó vẫn thật vô tư, cứ thế lỡ lời nói ra những điều cấm kị mà không hề hay biết. – “Chắc hồi xưa chị cũng rất khó nghĩ khi biết đến chuyện này lắm nhỉ?”
Khó khăn nhất chắc là luôn phải tránh né khi nói tới đề tài liên quan đến sở thích này của chàng mỹ nam trong bao nhiêu năm qua. Cứ nhìn phản ứng của các chàng mỹ nam khác khi cô vừa đề cập tới chiếc cốc màu hồng thì biết.
_ “Young Min thích màu hồng á?” – Đây là chuyện hoang đường nhất mà Eun Ji từng được nghe trong cuộc đời mình, phản ứng không khỏi có chút mãnh liệt. – “Em đang nói đùa à? Có sự nhầm lẫn nào ở đây đúng không?”
Nhìn dáng vẻ bình thường của tên yêu nghiệt ấy, không ai có thể liên tưởng tới điều đó. Huống hồ, chuyện này nghe thôi cũng thấy quá mức vô lý, không thể nào là sự thật được. Nhất là bởi ngay chính cô cũng không chút biết đến sở thích khác lạ này của chàng trai ấy.
Có lẽ đây chỉ là nhầm lẫn. Eun Ji không ngừng nói với bản thân như vậy. Nhưng sâu trong nội tâm, một tiếng nói vang lên làm cô không khỏi thấy lo sợ. Nếu chuyện này là sự thật thì…
_ “Chị… không biết ư?” – Minh Tuyết lúc này khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người con gái ngồi đối diện mới giật mình nhận ra sai lầm của bản thân.
Thì ra bên ngoài Young Min đã che giấu quá tốt, khiến ngay cả Eun Ji cũng không biết gì đến sở thích đó. Chỉ có những người sống chung, tiếp xúc lâu với chàng trai ấy mới nhận ra được chút khác thường.
Nhưng như vậy cũng có nghĩa cô vừa mới lỡ…
_ “À không! Không có gì.” – Minh Tuyết vội vàng lắc đầu nguây nguẩy, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch. Lúc này cô quá bối rối và hoảng loạn, nhất thời không biết ứng phó thế nào, càng nói càng lộ ra nhiều sơ hở. – “Em không có nói gì hết. Chị làm ơn xin hãy quên nó đi!”
Lúc này cô đúng là khóc không ra nước mắt khi nhận thấy bản thân vừa làm ra một chuyện nghiêm trọng đến thế nào. Nếu có thể, cô ước gì thời gian có thể trôi ngược trở lại, cho dù phải dùng bất kì thứ gì đánh đổi cũng được.
Tuy nhiên, thời gian là không thể quay lại, Eun Ji cũng không để cô bỏ qua mọi việc một cách đơn giản như vậy.
_ “Minh Tuyết.” – Eun Ji ngước lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt người đối diện, giọng nói vẫn nhẹ nhàng nhưng lại không cho phép cự tuyệt. Cô lúc này rất cần thiết phải hiểu rõ mọi chuyện. – “Rốt cuộc em nói cái gì thế? Chuyện đó tức là sao?”
Nhìn dáng vẻ của Minh Tuyết hiện tại, cô dường như cũng đã đoán được đáp án là gì, nhưng trong lòng vẫn còn một chút hi vọng đây không phải là sự thật. Một bí mật lớn như vậy, ngay cả cô cũng không biết thì làm sao một người mới quen biết không lâu như Minh Tuyết lại được biết cơ chứ.
_ “Em… Thực ra… em!” – Minh Tuyết lúc này đúng là không biết nên làm sao để thoát ra được hoàn cảnh này cả. Cô quá bối rối, không sao nghĩ ra được lý do nào đó để cho qua chuyện này, mà cho dù định như vạy thì Eun Ji cũng không có ý định buông tha khi chưa biết sự thật.
Giây phút này, Minh Tuyết ngay cả cảm giác muốn chết cũng có.
Đúng lúc đang không biết làm sao thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên tựa như một sự cứu giúp cô thoát khỏi địa ngục, cho dù đó là từ Yo Seob, cái tên chuyên đi chọc phá người khác kia.
“Minh Tuyết! Cô đang làm cái quái gì thế hả? Đi mua chút đồ mà mất tích cả tiếng đồng hồ vậy à?” – Ai đó ầm ĩ quát tháo từ đầu bên kia tựa như một ông chủ với nhân viên, nhưng vào tai Minh Tuyết lúc đó lại êm ái như tiếng đàn. – “Hyung Ki đang bực bội vì cần sử dụng cái USB đã bị hỏng do bị nước phun vào đấy.”
Mà lúc tên đội trưởng bực mình thì chỉ khổ những người bên cạnh mà thôi. Vậy mà người đi mua thì lại mất hút, chẳng thấy bóng dáng đâu, khiến Yo Seob ở nhà bị chịu đủ.
Cũng may anh chàng trẻ con không biết từ nãy tới giờ cô đang ngồi uống nước trong nhà hàng, không thì tai cô lại bị đầu độc bằng một đợt gào thét không ngớt.
_ “Được rồi! Tôi sẽ đi mua về ngay đây!” – Cô cuống quýt đứng dậy, vội vàng đến mức làm rơi cả chiếc túi xách xuống đất, khiến mọi thứ văng tung tóe ra sàn. – “Tôi sẽ đi mua ngay, thật đấy. Hyung Ki cần thêm gì nữa thì cứ nói, kể cả bảo tôi mua cả gian hàng về cũng được.”
Chỉ cần có một lý do để cô rời khỏi đây thì có kêu cô làm gì cũng được hết. Minh Tuyết đang vì vừa nãy bản thân lỡ lời mà bây giờ rơi vào trạng thái khủng hoảng, ngoài trốn tránh ra thì không nghĩ ra được gì khác để ứng phó.
Sau đó, cô luống cuống cúi xuống nhặt đồ để lại vào trong túi xách, cúi đầu chào Eun Ji, rồi rời khỏi nhà hàng như một cơn gió. Mọi việc diễn ra nhanh chóng đến mức cho đến tận lúc Minh Tuyết mất hút, vị nữ thần tượng vẫn trong trạng thái ngạc nhiên, không kịp nói lấy một lời.
_ “Rốt cuộc cô ta làm sao thế?” – Phía bên kia, Yo Seob tuy đã cụp máy nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại trong sửng sốt. Cậu còn nghĩ rằng Minh Tuyết chắc sẽ phản bác lại vài câu, nhưng đằng này lại ngoan ngoãn đến không tưởng, làm cậu không biết làm gì để phát tiết sự tức giận từ nãy tới giờ nữa. – “Bị cái gì đập vào đầu đúng không?”
* * *
Lúc này trong nhà hàng chỉ còn lại một mình Eun Ji ngồi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn không thể nào ngừng suy nghĩ về những điều Minh Tuyết vừa mới nói.
Tuy rằng trí não cô vẫn không ngừng tự an ủi bản thân rằng đó chỉ là nhầm lẫn, nhưng càng nghĩ tới thái độ hoảng hốt của Minh Tuyết vừa nãy, cô càng cảm thấy sự việc đang hướng dần tới phương hướng xấu mà phát triển.
Dẫu vậy, cô vẫn không thể nào chấp nhận điều đó, bởi vì như vậy cũng có nghĩa niềm tin rằng của cô bao lâu nay phút chốc bị sụp đổ. Rốt cuộc, cô vẫn không phải là người con gái hiểu rõ được Young Min nhất, thậm chí còn thua kém một người mới vừa quen biết ít lâu như Minh Tuyết.
Có lẽ một lúc nào đó, cô cần đích thân đi gặp tên yêu nghiệt đó để tìm hiểu sự thật. Nghĩ vậy, Eun Ji thở dài một hơi đầy phiền não, đang định không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa thì lại đột nhiên nhìn thấy một tấm ảnh ở dưới nền nhà.
_ “Là của Minh Tuyết vừa làm rơi ư?” – Cô cúi xuống nhặt tấm ảnh đó lên, nhưng chỉ một giây khi nhìn thoáng qua nó, người con gái ấy kinh ngạc đến mức không nói lên lời.
Khoảnh khắc đó, Eun Ji có cảm giác như vừa rơi vào hầm băng, cả người thật lạnh lẽo. Cả thân thể cô như bị ai đó rút sạch sức sống, đến mức ngay cả hít thở bình thường cũng cảm thấy thật khó khăn. Bởi vì sự thật mà cô nhìn thấy quá khó để chấp nhận.
_ “Là Young Min hồi nhỏ ư?” – Ánh mắt cô chăm chú vào tấm ảnh, rất mong muốn tìm thấy một điều gì đó chứng minh đây không phải sự thật, nhưng kết quả lại chỉ có thất vọng. Cậu bé trong bức ảnh chỉ tầm 8,9 tuổi, nhưng khuôn mặt yêu nghiệt, đôi mắt hoa đào, nụ cười xinh đẹp kia không phải là Young Min thì còn ai vào đây nữa. Điều đáng nói là cậu bé đó đang mặc trên người một chiếc áo màu hồng rất đẹp, nhưng lúc này lọt vào trong mắt Eun Ji lại rất chói mắt. – “Chiếc áo này là sao?”
Giây phút đó, Eun Ji không biết phải dùng từ gì để diễn đạt tâm trạng của bản thân nữa. Cô chỉ cảm giác mọi thứ xung quanh mình trở nên nhạt nhòa, để lại một mình cô đơn độc trong bóng tối không có lối thoát.
Rất lâu, rất lâu sau, ngay chính bản thân cô cũng không biết mình đã đắm chìm trong đó bao lâu, chỉ biết rằng khi nhìn lại thì bầu trời đã tắt nắng, bóng đêm dần bao phủ trên khắp thành phố Seoul rộng lớn.
_ “Mình đã nghĩ đối với cậu, mình không giống như những người con gái khác. Mình cũng tưởng rằng trên đời này, mình là người hiểu rõ cậu nhất.” – Nhìn lại tấm ảnh, Eun Ji khẽ thì thào, không biết là đang nói với ai hay với chính bản thân mình. Một giọt nước mắt không chịu sự khống chế, cứ thế tuôn rơi trong không gian đầu đông lạnh lẽo. – “Nhưng tại sao… Tại sao cậu lại cho cô gái này biết cả những bí mật mà ngay cả mình cũng không được biết? Tại sao cậu lại cho một người con gái khác tấm ảnh mà cậu chưa bao giờ cho ai xem? Đối với cậu, cô ấy thật sự đặc biệt như vậy ư?”
Những câu hỏi của cô không có ai đáp lại, cũng như nỗi đau của cô lúc này không ai có thể thấu hiểu được. Niềm tin của cô, sự cố gắng của cô trong bao nhiêu năm qua giờ không khác gì một trò cười, phút chốc tan biến như sương mù trong nắng.
Cứ thế, Eun Ji ngồi trong một không gian lặng lẽ nhìn thời gian trôi, cho tới tận khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới giật mình trở lại với hiện thực.
_ “Vâng! Em đang chờ ở nhà hàng.” – Eun Ji bắt máy, giọng nói vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra, cứ như tất cả xảy ra trước đó chỉ như trải qua một giấc mộng. Chỉ có tấm ảnh trên tay cô còn đó, như một minh chứng cho một điều mà cô không hề mong muốn.
Ngước nhìn lại tấm ảnh trên tay, một ý tưởng chợt lóe lên trong trí não khiến người con gái ấy cảm thấy thoải mái đôi chút, tay cũng lật úp tấm ảnh và đặt nó lên trên chiếc ghế đối diện.
Chỉ mấy phút sau, vị phóng viên đã hẹn trước với Eun Ji cũng tới, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng đi về phía đó.
_ “Thành thật xin lỗi! Anh có chút việc đột xuất nên đến trễ một chút.” – Anh rất nhanh chóng đến trước mặt cô chào hỏi. Tuy nhiên, khi vừa định ngồi xuống ghế thì ánh mắt lại bị thu hút bởi một thứ trên đó, không khỏi tò mò cầm lên xem thử. – “Cái này là…”
Ngay khi vừa nhìn thấy hình ảnh trên đó, đôi mắt của vị phóng viên này như lóe lên chút ánh sáng, tựa như một con báo vừa tìm kiếm được con mồi vậy.
_ “Chắc là của Minh Tuyết, trợ lý của MS4 để quên ấy mà. Bọn em vừa nãy ngồi nói chuyện với nhau ở đây.” – Eun Ji tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy người đàn ông đối diện cầm bức ảnh lên, cảm xúc che giấu rất tốt, như thể tất cả chỉ là một sự trùng hợp. – “Cô ấy cũng có nói qua về một sở thích của Young Min nhưng nó quá khó tin. Chắc là cô ấy chỉ nói đùa một chút cho vui thôi.”
* * *
Sáng hôm sau, khi Minh Tuyết đang hào hứng định lôi các tư liệu để viết truyện thì lại bàng hoàng nhận ra tấm ảnh cô mượn của Young Min đã không cánh mà bay.
Biết được vấn đề này rất nghiêm trọng, cô hoảng hốt lật tung túi xách ra xem, đi vòng quanh nhà tìm kiếm, thậm chí ở trong thùng rác cũng không buông tha. Nhưng cuối cùng, tấm ảnh vẫn không thấy.
Cô càng lúc càng thấy lo lắng và sợ hãi. Nếu nó rơi vào tay người khác… chỉ nghĩ đến vậy thôi cô cũng không dám tưởng tượng thêm nữa. Lúc đó, mọi chuyện có khả năng lộ ra, Young Min sẽ phải đối mặt với sự soi mói của tất cả các fan và những người trong giới nghệ thuật khác. Tất cả chỉ vì sự bất cẩn của cô.
Minh Tuyết ngày càng thấy khủng hoảng, cố gắng bắt trí não suy nghĩ kĩ xem hôm nay mình đã đi những đâu, mãi mới nghĩ tới một nơi có khả năng mình đã đánh rơi tấm ảnh đó nhất.
_ “A lô! Chị Eun Ji ạ?” – Vừa xin được số điện thoại của người con gái đó, Minh Tuyết vội vàng gọi điện tới hỏi thử. Nhưng đến lúc bên kia bắt máy, cô mới thấy bối rối không biết nên nói bắt đầu từ đâu để tránh phải đề cập tới bí mật của Young Min. – “Hôm trước chị có nói rằng định đi gặp phóng viên sau khi nói chuyện với em đúng không?”
Minh Tuyết cẩn thận hỏi, trong tâm lý còn tồn tại một chút may mắn, hi vọng mọi việc không trở nên quá xấu.
_ “Đúng vậy!” – Vừa nghe thấy câu hỏi của Minh Tuyết, Eun Ji đã đoán được người con gái ấy thật ra muốn đề cập tới chuyện gì, nhưng bản thân vẫn vờ như không biết.
Cô chỉ trả lời một cách ngắn gọn, không thể để lộ ra chút sơ hở nào. Bởi vì người làm lộ ra bí mật của Young Min sẽ chỉ có một mình Minh Tuyết, còn Eun Ji từ đầu tới cuối sẽ hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện này hết.
_ “Thế.. lúc đó…” – Minh Tuyết lúc này thấy thật khó nói, không biết dùng từ gì để nói ra chuyện này mà không bị người khác nghi ngờ. – “Chị có thấy em làm rơi thứ gì ở đó không ạ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.