Chương 26
Lê Thị Nguyệt Nga
07/04/2014
Trời về chiều,
những luồng sáng hắt qua hành lang một gam màu trong trẻo,phủ lên vạn vật một
gam màu vàng cháy, tạo nên hình ảnh tuyệt đẹp của buổi hoàng hôn.
Giữa khung cảnh huyền ảo đó, Minh Tuyết một mình bước trên dãy hành lang vắng lặng, hướng về phía phòng chụp ảnh, nơi các chàng mỹ nam đang tất bật hoàn thành bộ ảnh mới.
_ “Mọi người…” – Cô gái tươi vui bước vào trong, nhưng khi thấy được hình ảnh trước mặt, câu nói lên đến miệng bỗng bị tắc lại, trong mắt chỉ còn lai một sự kinh ngạc cực độ.
Lúc này, ở giữa căn phòng, các chàng trai đang chụp ảnh trong bộ trang phục vest tuyệt đẹp, hơn nữa dáng người chuẩn lại càng làm nổi bật khí chất quý phái, mang lại cảm giác không khác gì các chàng hoàng tử.
Cho dù không muốn, nhưng cô vẫn phải thừa nhận họ như vậy thật sự rất đẹp, chỉ cần là phái nữ thì ai cũng đều bị mê hoặc.
_ “Minh Tuyết!” – Nhìn thấy cô vẫn đứng phía cửa, chị biên tập viên khẽ gọi, lôi kéo tâm trí người con gái ấy trở về với hiện tại. Bà chị vẫy tay gọi cô lại gần, âm điệu vừa phải để không gây ảnh hưởng đến việc chụp hình các chàng thần tượng. – “Minh Tuyết.”
Nghe thấy tiếng gọi của bà chị, cô liếc mắt về phía đó, nhanh chóng hiểu được ám chỉ đó là gì. Cô khẽ gật đầu, nhanh chân bước lại gần, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn không kiềm chế được nhìn về phía giữa phòng.
_ “Chị à!” – Nhìn thấy các chàng mỹ nam lúc này, Minh Tuyết có chút ngưỡng mộ. Không chỉ vì vẻ ngoài hoàn mỹ, mà hơn cả là khí chất cao quý, khiến các cô gái đều không thể nào cưỡng lại sự mê hoặc. – “Bộ ảnh đợt này thật là đặc sắc nhỉ?”
Cô không kiềm chế được phải mở miệng tán thưởng, bởi vì ngay chính bản thân người con gái ấy cũng suýt bị khung cảnh trước mắt mê mẩn đến không suy nghĩ được gì. Thế nên phản ứng của các fan khi thấy hình ảnh này thì lại càng khỏi phải nói.
Có lẽ khi tung bộ ảnh này ra thị trường, lại sẽ có một làn sóng cuồng nhiệt mới bùng nổ. Khoảnh khắc đứng trước các chàng mỹ nam, cô bỗng có cảm giác bọn họ vốn sinh lả để làm phái nữ điên đảo.
_ “Uh! Chị cũng thấy thiết kế lần này rất tuyệt.” – Đừng nói là các cô bé mới lớn, mà ngay cả chị khi thấy bọn họ cũng không kìm lòng nổi. Bọn họ lúc này tựa như bốn chàng hoàng tử vừa đẹp trai vừa cao quý, tỏa ra ánh sáng làm mọi người chói mắt, chỉ có thể nhìn lên trong ngưỡng mộ. – “Nhưng mà… chị cứ có cảm giác thấy thiếu thiếu gì đó.”
Rõ ràng các chàng trai đều trông rất tuyệt, không còn chỗ nào để chê, nhưng chị vẫn thấy chưa đủ hoàn hảo, cảm giác không nên chỉ có như vậy. Chỉ là nghĩ mãi lại vẫn không biết được thiếu sót ở đâu.
_ Thiếu?” – Minh Tuyết ngẩn người, quay trở lại quan sát MS4 một lần nữa cẩn thận bằng con mắt của một trợ lý. Quần áo chỉnh tề, không có chỗ nào bị gấp nếp. Kiểu tóc rất phù hợp với trang phục. Phụ kiện cũng đầy đủ, ngay cả sợi dây giày cũng được buộc rất cẩn thận. Nhìn mãi vẫn không tìm ra điểm không ổn, người con gái ấy bèn quay lại nhìn về phía bà chị trong khó hiểu – “Ý chị nói là gì cơ?”
Thiếu sót gì khiến cho nhiếp ảnh gia, biên tập và rất nhiều nhân viên đều không nhìn ra? Cô khá tò mò đối với linh cảm của bà chị bên cạnh, bởi vì biết chị rất có mắt nghệ thuật, lời nói đó cũng không tự dưng nói lung tung.
_ “Chị cũng không biết. Nhưng cảm thấy thật là…” – Bà chị rơi vào trầm tư, vẻ mặt như quyết tâm tìm ra được thiếu sót ở chỗ nào. – “Bọn họ rất đẹp, khí chất cũng xuất chúng, tựa như những chàng hoàng tử. Chỉ là…”
Thấy ai đó tập trung như vậy, Minh Tuyết cũng không dám lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của bà chị, đành im lặng đứng nhìn về phía các chàng mỹ nam. Cô cũng rất muốn biết sự thiếu sót mà chị ấy nói là gì, đáng tiếc mãi vẫn không thể tìm ra đáp án.
Lặng thinh một hồi, bà chị lại đột nhiên ngước lên, ánh mắt rực sáng nhìn về phía Minh Tuyết tựa như vừa thấy một bảo vật. Chị thận trọng quan sát cô từ đầu đến chân, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, trong ánh mắt càng lúc càng khẳng định với suy nghĩ trong đầu.
Đối diện với ánh mắt đó, cô thấy không được tự nhiên, cảm giác tựa như mình giống như một món đồ trưng bày. Hơn nữa linh cảm xấu trong lòng cũng trở nên mạnh mẽ, khiến trí não cô hoảng hốt, bàn chân bất giác lùi lại như một hành động bản năng.
Chỉ cần nhìn biểu hiện khác thường này của bà chị, cô có thể đóan được chuyện mà chị sắp làm không phải là điều tốt lành gì. Hoặc ít ra đối với cô chính là như vậy.
Phút sau, hiện thực xảy ra trước mắt rất nhanh chóng trở thành bằng chứng hữu hiệu nhất chứng minh cho linh cảm của Minh Tuyết. Đáng tiếc là dù biết trước nhưng cô gái ấy cuối cùng vẫn không thể kháng cự được với số mệnh, bị bà chị lôi tuột vào phòng thay đồ.
* * *
_ “Mau ra đây đi! Minh Tuyết!” – Đứng bên ngoài phòng thay đồ, bà chị không kiên nhẫn thúc giục, giọng điệu mang đầy tính mệnh lệnh đối với cô gái ở bên trong.
Chuyện cũng đâu có gì mà ai đó cứ ngại ngùng chần chừ bên trong mãi không chịu bước ra, như vậy thì chị nghiệm thu thành quả thế nào bây giờ?
Vốn ngay từ đầu chị còn muốn cùng theo vào bên trong, nhưng Minh Tuyết nhất quyết không chịu nên chị mới phải nhượng bộ đứng ở chỗ này chờ đợi. Chỉ là chờ mãi vẫn không thấy có chút phản hồi, bà chị đành phải lên tiếng thúc giục, muốn trông thấy cô trong bộ trang phục đó như thế nào.
_ “Nhưng mà… bộ trang phục này.” – Đáp lại ánh mắt mong đợi của bà chị ấy là hình ảnh Minh Tuyết thò đầu ra ngoài cửa, vẻ mặt đầy khó xử. Cô thật là không quen mặc kiểu này, thấy cả người không được thoải mái. – “Em… không được đâu. Chị cho em thay ra đi mà.”
Chỉ cần nghĩ tới việc mặc như vậy bước ra ngoài, cô đã cảm thấy thật ngượng ngùng. Nếu bị những người khác nhìn thấy thì chỉ muốn chui xuống đất để trốn. Minh Tuyết cuối cùng vẫn là không dám bước chân ra bên ngoài, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy đáng thương liếc nhìn về phía bà chị, muốn dùng một chút thâm tình để đả động ai đó.
Làm ơn tha cho em đi mà! Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình cầu khẩn.
Đáng tiếc hành động này đối với chị là hoàn toàn vô dụng. Trong đầu bà chị lúc này chỉ khát khao muốn thấy kết quả, có thể vì thế mà bỏ qua tất cả mọi việc khác.
_ “Cái con bé này!” – Đáp lại sự van nài của Minh Tuyết là hình ảnh chị biên tập bước tới, phũ phàng kéo cô ra bên ngoài.
* * *
_ “Chúng em sắp được nghỉ chưa vậy?” – Yo Seob nhìn đồng hồ hỏi, dáng vẻ mệt mỏi như sắp gục ngã. Cậu sắp duy trì không nổi nụ cười khi phải làm việc liên tục đến tận lúc này với chiếc bụng trống rỗng.
Cho dù có cố sức quá thì cũng để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút chứ? Cơn đói khiến chàng mỹ nam thiếu kiên nhẫn, cảm thấy việc duy trì dáng vẻ thiên thần để chụp ảnh cũng dần trở nên cố sức.
_ “Sắp xong rồi!” – Anh chàng nhiếp ảnh gia điềm tĩnh trả lời. Mặc dù bản thân anh cũng thấy khá mệt nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nốt bộ ảnh, dáng vẻ vô cùng tận tâm với nghề nghiệp. – “Chỉ còn lại vài tấm nữa thôi là hoàn thành rồi.”
Bộ ảnh lần này khá đươc coi trọng, hơn nữa tinh thần nghề nghiệp khiến ông anh quyết không chịu bỏ dở nửa chừng. Cá tính đó của anh khiến các chàng mỹ nam khổ đến không nói lên lời, nhưng đều không kêu ca mà tiếp tục ngoan ngoãn làm việc. Bởi vì hơn ai hết, bọn họ hiểu và thừa nhận anh là một người rất tài năng.
_ “Vậy có thể xong trước 5h30 được không?” – Giờ chụp bị kéo dài hơn dự định khiến Young Min có chút sốt ruột. Mà nguyên nhân thì không cần nói cũng có thể dễ dàng đoán ra được, dĩ nhiên là vì có lịch hẹn trước với cô gái xinh đẹp nào đó. – “Lát nữa em…”
Còn chưa nói được hết lời, tên yêu nghiệt bất chợt ngừng lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía trước tựa như đang thấy một hình ảnh rất khó tin. Nhìn thấy biểu hiện kì lạ đó của tên đàn anh, các thành viên khác không hiểu ra sao, cũng nhìn theo tầm mắt của cậu hướng về phía đó.
Sau đó, bọn họ tập thể hóa đá.
Trước mặt bọn họ là hình ảnh Minh Tuyết trong một dáng vẻ quá khác lạ, khiến các chàng trai không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Cô gái ấy hiện tại đang mặc một bộ váy màu đen, kiểu dáng vừa trẻ trung vừa cao quý tựa như một vị công chúa, khiến tất cả đều chỉ có thể nhìn lên trong ngưỡng mộ. Mái tóc cô thả dài, xoăn nhẹ phần đuôi, rất khéo léo làm tôn lên những đường nét đẹp nhất trên khuôn mặt. Làn da trắng muốt, mịn màng, đôi môi đỏ tươi như một miếng thạch, ngon đến mức ai nhìn cũng muốn nếm thử. Đặc biệt là đôi mắt trong trẻo, tựa như chứa cả bầu trời đêm ở bên trong, khiến các chàng mỹ nam vừa nhìn thấy đều không kiềm chế được si mê.
Cô lúc này thánh khiết tựa như tiên nữ rơi xuống phàm trần, nhưng lại mê hoặc tựa ma nữ quyến rũ hết mọi ánh nhìn.
Đối mặt với người con gái này, các chàng mỹ nam cảm giác được trái tim mình đập loạn nhịp, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh trước mặt, càng không dám thở mạnh, sợ rằng một chút tiếng động sẽ khiến cô chợt tan biến.
_ “Minh… Minh Tuyết!” – Yo Seob lắp bắp mãi mới thốt ra được một từ đứt đoạn, không thể nào tin được người trước mặt chính là cô trợ lý ngốc nghếch của mình.
Vẫn biết cô trang điểm lên rất đẹp, nhưng cậu vẫn không ngờ khi phối hợp với phong cách của bộ ảnh chụp lần này lại khiến cô trở nên quá mức cuốn hút đến vậy. Nhất là khí chất toát ra làm người con gái ấy tựa như một vị công chúa, phảng phất như không thuộc về phàm trần.
Ngượng ngùng đến không mức chỉ cúi gằm mặt xuống mặt đất đi tới để tự lừa mình dối người, Minh Tuyết khó khăn lắm mới có can đảm ngước lên thì lại bắt gặp ánh mắt của các chàng mỹ nam, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cô lúc này rất muốn chạy về lại phòng để thay bộ đồ này ra, như vậy sẽ không phải đối mặt với những ánh nhìn nóng cháy như vậy nữa. Nhưng đáng tiếc chị biên tập hiện đang đứng bên cạnh giữ chặt lấy tay khiến cô không thể biến ý nghĩ đó thành hành động.
_ “Ồ.” – Anh chàng nhiếp ảnh gia thấy biểu hiện khác thường của các chàng thần tượng, cũng quay lại ngước nhìn. Trong khoảnh khắc đầu tiên khi thấy người con gái ấy, ánh mắt của anh trở nên sáng rực, trong đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng. Anh nhìn cô vởi vẻ thú vị, bỗng nhiên mở miệng. – “Em… Cô bé ở kia. Lại đây một chút.”
Minh Tuyết vẫn ngây ngốc đứng đó, mãi mới hiểu được người anh đó đang nói đến mình, không khỏi ngạc nhiên hỏi lại.
_ “Em á?” – Cô chỉ tay về phía chính mình, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Ai đó chẳng phải đang chụp ảnh cho MS4 hay sao? Sao bỗng dưng lại liên lụy đến cô làm gì cơ chứ?
_ “Đúng vậy!” – Anh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có chút dấu hiệu của sự vui đùa. Sau đó, trước vẻ kinh ngạc của tất cả những người đang có mặt trong phòng chụp, anh chỉ về phía bên cạnh các chàng mỹ nam – “Em đứng sang bên này một chút.”
Việc này lại càng làm Minh Tuyết thêm khó hiểu, không biết anh chàng nhiếp ảnh gia lại định làm gì. Nhưng mà trước thái độ kiên định của anh, cô chỉ có thể ngậm ngùi ngoan ngoãn làm theo.
_ “Qua kia sao?” – Cô bước về phía đó, tuy rằng vẫn có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh chóng nhớ đến vai trò của bản thân ở đây là gì. Cho rằng anh vừa thấy có chỗ nào không ổn, mới nhờ cô sửa sang lại cho các chàng thần tượng mà thôi. – “Để làm gì hả anh? Trang phục của bọn họ thiếu gì ư?”
Vừa nói, cô vừa chăm chú quan sát cả bốn người từ trên xuống dưới một lượt, nhưng lại không thấy có gì cần chỉnh sửa, liền quay lại nhìn anh chàng nhiếp ảnh với vẻ nghi hoặc. Rốt cuộc thì anh ấy muốn cô tới đứng ở đây để làm gì?
Không cần phải đợi lâu, hành động tiếp theo của anh đã giải đáp thắc mắc đó của người con gái ấy.
_ “Tốt!” – Chỉ liếc mắt một cái tổ hợp trước mặt, anh cảm thấy vô cùng phù hợp, khẽ gật đầu với vẻ hài lòng. Tiếp theo, ông anh phát biểu một câu khiến cô gái ấy cảm giác như vựa bị một quả bom dội thẳng xuống đầu. – “Tiếp tục chụp thôi!”
Cái gì mà tiếp tục chụp cơ chứ? Cô vẫn còn ở đây cơ mà. Không phải nên đợi cô né ra rồi mới tiến hành tiếp hay sao?
_ “Cả em á? Khoan đã!” – Vừa định mở miệng phản bác, Minh Tuyết đã nhận thấy anh đang rất chuyên tâm ngắm hình chuẩn bị chụp, dáng vẻ chăm chú đến mức không quan tâm tới bất cứ điều gì khác.
Không lẽ anh thực sự định để cô chụp cùng? Nghĩ đến điều này, cô gái ấy lại càng thêm hốt hoảng.
_ “Sao lại cả em cơ chứ? Em đâu phải là người mẫu.”
Huống hồ bộ ảnh này vốn là của MS4, nếu có cả mặt cô vào nữa thì thành ra thế nào? Càng nghĩ cô càng thấy không ổn.
_ “Cũng sắp chụp xong bộ ảnh rồi, thế nên có thêm mấy tấm như vậy cũng thú vị.” – Anh chàng bắt đầu bấm thử máy, hoàn toàn bỏ qua sự lo lắng trong mắt cô gái trước mặt. – “Bộ ảnh sẽ được giám đốc xem qua và phê duyệt nên không cần lo lắng quá nhiều làm gì.”
Sử dụng bức ảnh nào để tung ra đều do giám đốc xét duyệt cẩn thận, những tấm hình không phù hợp với chủ đề bộ ảnh sẽ được bỏ ra ngoài. Thế nên lo lắng của người con gái đó vốn là dư thừa.
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, anh rất có hứng thú muốn được bấm máy, hoàn toàn không quan hệ gì tới mục đích buổi chụp ảnh hôm nay. Trong đầu anh lúc đó chỉ còn lại những bức ảnh nghệ thuật và làm sao để tạo ra những tác phẩm gây ấn tượng đối với người xem, không quan trọng đối tượng có phải là người trong giới nghệ sĩ hay không.
_ “Hả? Nhưng…” – Điều đó thì có liên quan gì tới việc em cũng vào chụp đâu chứ? Minh Tuyết vừa mở miệng định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy tình huống trước mặt thì cũng chỉ có thể ngậm ngùi nuốt xuống. Ai đó căn bản không chút để ý gì tới ý kiến của cô, cứ thế làm theo ý mình.
Người trong giới nghệ thuật thật khó hiểu. Cuối cùng, người con gái ấy đã rút ra được kết luận ấy sau khi bị ép buộc đứng trước ống kính.
Nhưng mà đến lúc thực hiện, cô mới nhận thấy mọi việc khó khăn hơn những gì mình nhìn thấy rất nhiều. Đối diện với chiếc máy ảnh cùng với rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô thấy áp lực quá lớn, có chút hoảng hốt không biết làm gì tiếp theo.
Nhìn các chàng mỹ nam tạo dáng rất tự nhiên, Minh Tuyết lại càng thấy lo lắng, cả người như không nghe sai xử, cơ mặt trở nên căng cứng. Cô chỉ có thể máy móc cong khóe môi, miễn cưỡng mỉm cười. Tay chân bối rối không biết để đâu, ánh mắt mấy lần cố gắng nhìn lên một vài giây rồi lại không chịu được, tránh né sang hướng khác.
Cô đúng là vẫn không thể làm được công việc này. Tuy rằng không tận mắt thấy dáng vẻ của bản thân hiện tại, nhưng cũng không khó để cô đoán ra được mình rất xấu, đứng bên cạnh bốn chàng trai tạo thành một sự đối lập hoàn toàn.
Minh Tuyết lúc đó rất muốn khóc, cảm thấy yêu cầu này đối với mình quá khó thực hiện . Cho dù kêucô làm trợ lý không lương cả đời cũng không có vấn đề, nhưng bắt một kẻ nghiệp dư như cô làm người mẫu thì đúng là quá sức mà.
_ “Em.” – Ngắm mãi nhưng không thể nào vừa lòng với biểu hiện cứng nhắc của ai đó, anh chàng nhiếp ảnh gia cuối cùng cũng phải ngừng lại, rời khỏi máy với một tiếng thở dài.
Anh biết rằng bắt một người bình thường như cô làm người mẫu ngay là quá khó, nhưng mà giây phút nhìn thấy cô, anh cảm thấy được sự hưng phấn như thể bản thân sắp tạo nên một tác phẩm để đời. Cảm giác như trong lòng đang vang lên tiếng nhận định cô chính là người mà anh đang tìm kiếm.
Vì vậy, anh hiển nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này. Hơn nữa đối với anh, việc càng khó thực hiện lại càng có tính khiêu chiến, công việc cũng vì thế mà càng thêm phần thú vị.
Chỉ là, anh đánh giá quá cao khả năng thích ứng của cô trước ống kính, cuối cùng vẫn phải ngừng lại lên tiếng hướng dẫn.
_ “Đừng căng thẳng quá làm gì. Cứ như bình thường là được rồi.” – Một điều khiến anh thêm nhận định cô là do sự hòa hợp tự nhiên của cô khi đứng cùng với MS4 lúc bình thường. Khoảnh khắc đó, cho dù không được trang điểm, không mặc lên mình những bộ trang phục xinh đẹp, cô gái này vẫn có thể gây cuốn hút những ánh nhìn bằng chính sự chân thật của mình. – “Coi như trước mắt em không có bất cứ thứ gì khác.”
Tạo hình xinh đẹp cùng với nụ cười tự nhiên, nếu có thể kết hợp hai thứ đó lại với nhau thì không còn gì có thể hoàn hảo và tuyệt vời hơn. Nghĩ vậy, anh lại càng kiên định hơn đối với quyết định của mình, chờ mong giây phút cô gái trước mặt tự mình tỏa sáng.
Anh có linh cảm bản thân nhất định có thể tạo ra được những kiệt tác, sẽ cảm nhận được cảm giác thành tựu khi tự tay mài dũa một viên đá bình thường thành viên ngọc xinh đẹp và quý giá.
_ “Em xin lỗi! Em sẽ cố gắng.” – Minh Tuyết lúc này quá mức hoảng loạn, không còn biết bản thân nên làm gì. Cô thấy anh chàng nhiếp ảnh gia dừng lại thì thấy lo sợ, cho rằng bản thân quá kém cỏi gây cản trở đến người khác.
Nhưng mà, càng như vậy cô lại càng không thể bình tĩnh, không sao làm sự chỉ dẫn trước đó của anh. Chỉ cần ngước lên, lọt vào trong tầm mắt cô là chiếc máy ảnh và rất nhiều ánh nhìn của người khác hướng về mình, giây phút nhắc nhở cô đang ở đâu và làm gì.
Việc này thật quá khó khăn. Minh Tuyết rất cố gắng, nhưng hiệu quả càng ngược lại.Toàn thân cô cứng nhắc, rõ ràng đang cười nhưng khuôn mặt lại quá sức nghiêm trọng. Đôi mắt cũng mất đi vẻ trong suốt lúc thường, thay vào đó là sự lo lắng bất an, luôn sợ hãi bản thân làm gì không đúng.
Mọi người đều thử khuyên can nhưng cuối cùng lại chỉ càng thêm trầm trọng, hoàn toàn bó tay. Chỉ có anh chàng nhiếp ảnh gia vẫn tiếp tục ngắm hình chuẩn bị chụp như không có gì khác thường, không trách cứ, kiên nhẫn chờ đợi giây phút cô tự thích ứng.
C.26.2
Đối mặt với sự tin tưởng của người anh ấy, Minh Tuyết lại càng thấy mặc cảm. Thà rằng anh cứ trách mắng, hoặc từ bỏ ý định đó thì cô đã không phải khổ sở đến mức này rồi.
Theo thời gian trôi qua, người con gái ấy lại càng thấy có lỗi với những người phải ở lại cùng mình, nhưng cũng vì thế lại càng khó điều chỉnh cho biểu hiện của mình trông tự nhiên hơn.
Nhìn thấy vẻ bất an trên khuôn mặt cô, các chàng mỹ nam cũng thấy có chút thương tiếc, nhưng lại không biết nên làm gì để giúp đỡ. Đối với những người ở trong gới showbiz đã lâu như họ thì việc tạo dáng chụp hình rất dễ dàng, nhưng với cô thì lại là chuyện khác.
Nên làm gì để cô giảm đi được áp lực đây? Các chàng trai khẽ cay mày suy nghĩ, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết.
_ “Chiều nay em có hẹn với Kevin à?” – Đứng phía sau lưng Minh Tuyết, Young Min như đột nhiên nghĩ tới môt chuyện gì đó, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô một câu hoàn toàn không chút ăn khớp với tình cảnh hiện tại chút nào.
Nhưng câu nói đơn giản ấy lại rất thành công kéo lại sự chú ý của người con gái ấy và tất cả các thành viên còn lại trong nhóm.
_ “Cái gì mà hẹn hò chứ?” – Yo Seob là người đầu tiên bão nổi khi nghe thấy thông tin đó. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô tay trong tay với Kevin, vẻ mặt tình cảm nhìn nhau là cậu muốn phát điên. – “Cô rảnh đến thế sao? Trong lúc chúng tôi bận rộn không có thời gian để thở thì cô vẫn còn tâm trạng để đi hẹn hò hay ư?”
Nhất định phải ngăn cản cô lầm đường lạc lối. Đó là ý nghĩ duy nhất còn lại trong đầu chàng trai ấy, lý trí cũng dễ dàng bị sự ghen tị che lấp.
_ “Tôi nghe nói dạo này Angel đang chuẩn bị ra ca khúc mới kia mà.” – Hyung Ki nói một câu trần thuật, nhưng giọng điệu thì lại đầy khó chịu. – “Cô cũng đừng làm phiền người ta quá như thế chứ.”
Ngay chính bản thân chàng đội trưởng cũng không biết sự khó chịu của mình xuất phát từ đâu, chỉ thấy thật sự không thích cô như vậy. Rõ ràng cô là trợ lý của bọn họ chứ đâu phải là của Angel, tại sao lại cứ hay quan tâm tới người không chút liên quan đến mình thế?
Nghe thấy giọng điệu đó của các chàng mỹ nam, Minh Tuyết tức muốn hộc máu, căm tức trừng mắt trở về. Bọn họ nói như vậy tức là sao? Cứ như thể cô là một mớ phiền phức đeo bám Kevin vậy à.
_ “Anh đi cùng với được không?” – Trái ngược với các thành viên khác, Jae Sung không lên tiếng phản đối, nhưng đột nhiên lại phát biểu một câu gây sốc hơn nữa.
Ai đó vẫn dùng vẻ mặt ngây thơ nói lời này, khiến những người khác không hiểu cậu không muốn Minh Tuyết một mình đi hẹn hò với Kevin, hay chỉ là đơn giản muốn theo sau ăn miễn phí?
Jae Sung, anh có thật sự hiểu hai từ hẹn hò có nghĩa là gì không mà lại nói câu đó. Mà khoan đã, trọng tâm của mọi chuyện không phải là việc này có được không.
_ “Ai nói hôm nay em có hẹn với cậu ấy cơ?” – Là nhân vật chính của câu chuyện, đến giờ phút này Minh Tuyết mới có cơ hội mở miệng thanh minh. Cô lúc này thấy bản thân thật là oan ức, không dưng bị bọn họ trở thành đối tượng phát giận.
Cô mà biết ai dựng lên chuyện này thì biết tay. Minh Tuyết bực bội nghĩ thầm trong lòng.
_ “Vậy tối nay chúng ta mua đồ về nhà cùng nấu nhé.” – Young có chút chột dạ nói lảng sang việc khác, bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì khác thường.
Hơn nữa, nếu suy xét cẩn thận thì từ đầu tới giờ cậu cũng không có khẳng định gì, tất cả chỉ là do mấy tên đàn em này tự hiểu lầm mà thôi.
_ “Hyung Ki là bếp trưởng. Yo Seob làm phụ bếp.” – Tên yêu nghiệt tiếp tục đưa ra đề nghị, nói nghe có vẻ nhẹ bẫng, nhưng đối với một số người thì lại có sức công phá mãnh liệt không khác gì sét đánh giữa trời quang. – “Còn ba người chúng ta ở phòng khách xem phim.”
_ “Tại sao lại là em chứ?” – Hai chàng trai cùng đồng thanh, bất bình với kiểu phân công vô lý này.
Tại sao cậu phải làm việc trong khi những người khác ngồi xem phim cơ chứ?
Hơn nữa anh sao lại có thể cứ thế đưa ra ý tưởng mà không chút bận tâm đến ý kiến của bọn họ thế cơ chứ? Yo Seob và Hyung Ki hiển nhiên không thể chấp nhận cách phân công như vậy, kiên quyết phản đối đến cùng.
Năm người cứ thế tiếp tục bàn luận sôi nổi, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu, toàn bộ tinh thần đều tập trung tới chuyện ai sẽ phải vào bếp tối nay. Cứ thế, các chàng trai dường như quên mất phải chú ý hình tượng, biểu hiện không khác gì lúc ở nhà. Minh Tuyết cũng vì thế thả lỏng tinh thần, còn thật sự tham dự bàn bạc mọi chuyện.
Khoảnh khắc này, bọn họ tựa như ở trong một không gian riêng biệt, hoàn toàn ngăn cách đối với thế giới bên ngoài. Nhưng cũng chính vì vậy mới khiến anh nhiếp ảnh gia tìm được cảm hứng, khóe môi giương lên với một nụ cười hài lòng, không tiếng động cúi xuống bấm máy liên tục.
* * *
Nhìn đống ảnh la liệt trên bàn, ánh mắt Minh Tuyết sáng rực, cười sung sướng như một đưa trẻ con vừa được tặng đồ chơi.
_ “Ô! Có ảnh rồi à?” – Cô ngồi xuống bên cạnh quản lý Kang, bắt đầu cầm những tấm ảnh lên xem kĩ, trong mắt không giấu được sự tán thưởng. – “Woa! Đẹp thật! Bọn họ đúng là chuyên nghiệp có khác. Mà hôm đó em cảm thấy căng thẳng quá, nhưng một hồi sau quay sang thì đã nói xong xuôi hết rồi, thật chẳng hiểu thế nào nữa. Rõ ràng từ đầu đến cuối em cũng không làm gì.”
Từ ngày hôm đó, cô bắt đầu hồi hộp mong chờ được nhìn thấy được thành quả của buổi chụp. Có lẽ bởi vì lần này cô cũng có một phần trong đó nên có chút háo hức hơn bình thường.
_ “Em mặc bộ váy hôm đó quả thật rất đẹp.” – Nó tựa như được làm cho riêng một mình cô vậy. Quản lý Kang lên tiếng khen ngợi, phải thừa nhận cô hôm đó rất xuất chúng. Ông anh đã xem một lượt trước đó nên nắm đại khái vị trí các tấm ảnh, rất nhanh chóng lục tìm ra những tấm được cho là đẹp nhất cho cô xem. – “Lúc đầu có hơi khó phối hợp, nhưng sau đó thì rất tự nhiên. Mấy tấm hình này trông MS4 cũng thật khác biệt với lúc thường, khiến người xem có cảm giác khác hẳn, thoải mái như thể đang ở ngay bên cạnh người thật.”
Mỗi lần đứng trước ống kính, tuy chính các chàng trai cũng đều không nhận thấy nhưng khí chất của họ quả thật trở nên khác hẳn, tựa như một thói quen ăn sâu vào trong máu. Chỉ khi ở bên cạnh cô, họ mới biểu lộ ra dáng vẻ đó, quên mất bản thân đang ở đâu.
_ “Đúng là lạ thật. Bình thường họ rất nhạy cảm với máy ảnh mà.” – Nhìn biểu hiện của bọn họ trong những bức ảnh, ngay chính Minh Tuyết cũng có chút bất ngờ. Trong các bộ ảnh trước đó cô đều không nhìn thấy được dáng vẻ này, bởi vì chỉ cần cảm thấy có máy ảnh đang chĩa vào, các chàng mỹ nam đều biểu hiện phong thái hoàn hảo và tuyệt đẹp của một thần tượng. Thế nên khi thấy những hình ảnh này, cô thật sự thấy chúng rất mới mẻ và thú vị. – “Ở đây Hyung Ki cau mày nè. Tấm này anh Jae Sung đang ngáp. Còn cái này…”
Lần lượt thay đổi bức ảnh trên tay, cô rất hứng khởi tìm kiếm những điểm đặc biệt trên đó. Cứ thế cho đến khi cầm lên một bức ảnh có chút khác biệt, cô đột nhiên ngừng lại, ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc.
Cô không nhìn nhầm đúng không? Minh Tuyết chớp chớp mắt để xác định lại một lần nữa, sau khi đã chắc chắn vấn đề không phải ở mắt mình thì lại càng thêm kinh ngạc. Bởi vì hình ảnh mà cô thấy thật sự quá khó tin.
_ “Giám đốc đã xem qua và duyệt bộ ảnh rồi, trong đó dĩ nhiên chỉ có MS4. Nhưng anh vẫn mang hết toàn bộ số ảnh chụp hôm đó qua đây cho em xem.” – Ông anh vẫn mải mê lục tìm những tấm ảnh đẹp nhất trên bàn, nói chuyện mà không để ý tới biểu hiện khác thường của cô gái ngồi bên cạnh. – “Thật là tiếc vì phần cuối có rất nhiều tấm rất đẹp nhưng lại không thể để lộ cho các fan.”
Ai đó quá bất ngờ với tấm hình trên tay, từ đầu tới cuối không hề nghe thấy anh quản lý nói gì, vì thế cũng không có một chút phản ứng nào. Mãi một lúc sau, ông anh mới thấy có chút không thích hợp, liếc sang vừa vặn thấy tấm hình cô cầm trên tay
_ “A! Cái đó hả? Ai cũng đều nói đó là tấm đẹp nhất đấy. Ngay cả giám đốc cũng khen rất nhiều.”
Đáng tiếc là nó chỉ có thể giữ lại để cho bọn họ tự ngắm nhìn, không có khả năng cho tất cả những người khác được chiêm ngưỡng.
_ “Llà… là em thật sao?” – Càng nhìn kĩ, cô lại càng không dám tin cô gái bên trong này là mình. – “Em chụp lúc nào thế?”
Tại sao cô lại không có chút ấn tượng gì hết vậy?
Trong tấm ảnh là hình ảnh một cô gái ngồi trên ghế, được bốn chàng mỹ nam vây xung quanh, ánh mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía trước, cao quý như một nữ hoàng. Cô gái vừa quyến rũ vừa bí ẩn, vừa thánh khiết vừa mê hoặc, khí chất tựa như phát ra từ linh hồn, khiến ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn vào đó.
Rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng Minh Tuyết có cảm giác người trong ảnh và mình khác nhau quá xa, tựa như trời và vực. Một thì bình thường và ngây ngốc, một thì xinh đẹp cao qúy như một nữ vương ở trên cao, khiến mọi người chỉ có thể ngước lên trong ngưỡng mộ.
Cô nhìn mãi tấm ảnh, vẫn không sao tin được đó là bản thân, bám theo hỏi lại anh quản lý liên hồi. Ai đó bị cô phiền cả buổi, khẳng định đi khẳng định lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng không chịu nổi muốn bùng phát.
_ “Minh Tuyết! Để anh nhắc cho em nhớ! Người chụp ảnh hôm đó là em chứ không phải anh. Người đang ngồi trong tấm ảnh này cũng là em chứ không phải là anh.”
Thế nên làm ơn đừng có làm phiền anh bởi câu hỏi đó suốt được không? Ngay cả anh quản lý cũng bị cô hỏi đi hỏi lại một vấn đề đó đến điên đầu, muốn ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng.
_ “Uh nhỉ?” – Minh Tuyết lúc đó như mới giật mình hiểu ra, gật gù thừa nhận. Chẳng qua ngoài mặt như vậy, còn trong trí não người con gái ấy vẫn rối tinh rối mù, chẳng hiểu gì hết. Vì thế chưa đầy một phút sau lại xuất hiện hình ảnh cô gái ấy dùng vẻ mặt ngây ngốc ngước lên hỏi một câu rất đáng đánh đòn. – “Là em thật đúng không?”
Quản lý Kang thật sự nổi điên!
* * *
Trong ngày hôm đó, tất cả các chàng mỹ nam đều nhận được tấm ảnh ấy như một món quà kỷ niệm của quản lý Kang. Ông anh chỉ đơn giản thấy rất tâm đắc đối với bức ảnh, muốn mọi người có thứ lưu trữ lại, nhưng lại không ngờ nó lại chính là nguyên nhân chính gây nên sự khác thường của các chàng trai sau ngày hôm đó.
Người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Hyung Ki, chàng đội trưởng của nhóm. Kể từ khi nhìn thấy cô trong bộ váy xinh đẹp đó, sau đến lúc cầm tấm ảnh trên tay, chàng trai càng lúc càng thấy tâm trạng bản thân rối loạn, không ngừng nghĩ về hình ảnh cô gái ấy. Ngay cả làm việc cũng không sao tập trung, liên tục để xảy ra lỗi.
Chàng trai đến trường quay, nhưng trong lòng không hiểu sao lại càng thấp thỏm, tựa như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt bên trong. Nhất là khi không nhìn thấy bóng dáng của ngươi con gái đó, cậu lại càng không ngừng suy tư và chờ đợi, chốc lát lại quay sang hỏi cô đang ở nơi đâu.
Cũng chỉ có một mình Hyung Ki không nhận thấy biểu hiện không bình thường này của bản thân. Cứ cách một lúc, chàng trai lại bất giác lại đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm hình bóng của cô, liên tục bị phân tâm. Cứ thế cho đến tận lúc chiều trở về nhà, chàng đội trưởng vẫn trong tình trạng khác thường, bàn tay lại bất giác lôi bức ảnh ra xem.
Nhìn thấy hình dáng cô, tâm trạng rối rắm của cậu mới tạm thời bình lặng trở lại, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng, trên môi thoáng qua một nụ cười.
Chàng trai bước lên sân thượng, liếc nhìn khung cảnh vắng lặng không có một bóng người, trong mắt lại cảm thấy trước mặt là một khung cảnh tuyệt đẹp. Những cơn gió trong lành thổi tràn qua mang theo hương vị tươi mắt của mùa xuân, những tia nắng vàng như mật hắt chéo qua của kính, khúc xạ thành các tia sáng lung linh. Tất cả vẻ đẹp diệu kì của thiên nhiên đó bỗng mang đến cho cậu một nguồn cảm hứng bất tận.
Hyung Ki chậm dãi bước tới ngồi xuống, vuốt nhẹ phím đàn, toàn bộ tinh thần và thể xác đều được thả lỏng, hòa nhập vào trong không gian bất tận của ngày tàn. Hiện lên trong trí não chàng trai khi đó là những hình ảnh về Minh Tuyết. Đặc biệt khi nhớ đến giây phút cô khổ sở bám trên cành cây chỉ vì một tờ nhạc phổ, trong lòng cậu dần lan tràn một cảm giác thật nhẹ nhàng.
Cứ thế theo dòng cảm xúc, ngón tay chàng trai cũng bắt đầu cử động. Trong chốc lát, không gian yên tĩnh bỗng vang lên những âm điệu sâu lắng, hòa tan trong khung cảnh tuyệt đẹp của buổi hoàng hôn.
* * *
_ “Sao lại có thể đẹp như vậy chứ?” – Liếc nhìn tấm ảnh trên tay, Yo Seob không nhịn được nói điều nghi hoặc trong lòng ra miệng. – “Cảm giác như một thiên thần vậy.”
Cậu thật không thể nào đánh đồng cô gái xinh đẹp và cao quý trong bức ảnh và vị trợ lý ngốc nghếch suốt ngày bị cậu đùa giỡn thành một được, bởi vì cảm giác mang lại quá khác xa. Dường như cho đến tận khoảnh khắc này cậu mới thực sự dùng trái tim nhìn kĩ lại cô gái ấy, cũng chợt phát hiện có rất nhiều điều mà trước đây mình chưa bao giờ chú ý tới.
Nhìn bức ảnh, trong đầu liên tưởng đến hình ảnh Minh Tuyết, trái tim cậu không hiểu sao bỗng đập loạn nhịp. Trong lòng rạo rực và mở rộng tựa như con nai con chạy giữa thảo nguyên rộng lớn.
Chìm đắm trong những cảm giác kì lạ mà bản thân chưa bao giờ nếm trải, chàng trai mất một lúc lâu mới trở về với hiện tại, chợt nhận thấy bản thân mình càng lúc càng khác thường.
Cảm giác này Yo Seob thấy như sắp không thể khống chế được chính mình, có chút hoảng hốt không muốn, lại có chút chờ mong.
_ “Cô đừng tưởng có một khoảnh khắc xuất thần là có thể chảnh.” – Để chối bỏ cảm giác lạ lẫm này của bản thân, Yo Seob đột nhiên chỉ vào bức ảnh, dáng vẻ như đang cãi nhau với người con gái ấy thật.
Trước kia cô vẫn luôn đối đầu với cậu, bây giờ ngay cả một bức ảnh cũng dám làm cậu phải phiền não đến vậy sao? Chàng trai đang cố gắng xua tan đi những ý nghĩ khiến bản thân khác thường, nhưng lại không nghĩ rằng hành động của mình lúc này mới càng giống bệnh tâm thần.
Như để dứt khoát bỏ qua sự ảnh hưởng của người con gái đó với mình, Yo Seob đột nhiên tỏ ra nổi giận, đứng bật dậy ném tấm ảnh xuống mặt bàn, không thèm ngó ngàng đến nó, cứ thế đi thẳng ra phía cửa.
Nhưng mà vừa mới đi được vài bước, bàn chân Yo Seob trở nên thật nặng nề, không sao cất bước nổi. Chàng trai đứng ngay cạnh cánh cửa, quay đầu nhìn lại bằng ánh mắt giãy giụa, đầy mâu thuẫn.
Sau cùng ai đó vẫn là không thể thản nhiên quay đầu bỏ đi, đành lộn trở lại nhặt bức ảnh lên, cất cẩn thận vào trong người rồi mới bước ra khỏi nhà.
_ “Thực ra thì cô ta cũng không tệ lắm.” – Yo Seob nói nhỏ trong miệng, bàn chân bước ra phía ngoài nhẹ bẫng, trong lòng có chút rạo rực và chờ mong.
Đến chỗ làm, anh chàng trẻ con phải ngồi chờ một lúc để đợi đến lượt quay của mình, tình trạng khác thường càng lúc càng nghiêm trọng. Ai đó lại không nhịn được mang tấm ảnh ra ngắm nhìn, trong mắt tràn ngập si mê, miệng vẫn lẩm bẩm những câu không ai hiểu nổi.
_ “Dù hơi ngốc một chút nhưng rất thật thà. Tính tình xấu nhưng có lúc rất thú vị.” – Chàng mỹ nam vẫn lầm bẩm, không hề chú ý đến tiếng gọi của đạo diễn từ nãy tới giờ.
Cũng may Minh Tuyết không ở đây nghe thấy những lời nói này của cậu, nếu không chắc chắn lại được một phen náo nhiệt.
_ “Yo Seob!” – Trong giọng nói của đạo diễn bắt đầu mất đi sự kiên nhẫn, nhìn thấy cái tên đang tự ngồi nói một mình kia mà sắp phát hỏa.
_ “Rõ ràng lúc bình thường cô ta cũng không …..” – Ai đó vẫn nhìn chăm chú vào bức ảnh, lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không biết gì đến những gì xảy ra xung quanh.
Nhưng mỗi lần thấy mặt nhau là kiểu gì hai người cũng phải náo nhiệt một trận. Càng nghĩ cậu lại càng thấy cô thiên vị những người khác, nhưng lại không suy nghĩ kĩ xem lý do là vì sao. Còn không phải do ai đó cứ mỗi lần thấy Minh Tuyết là lại nghĩ ra trò đùa nghịch mới hay sao.
_ “Yo Seob!” – Tiếng đạo diễn rít lên giận dữ khiến chàng trai giật mình, cuống quýt đứng dậy, nhét tấm ảnh vào chiếc áo khoác đang treo trên ghế rồi chạy vội tới chỗ quay, trước khi cơn thịnh nộ của đạo diễn lên tới đỉnh điểm. – “Em đến ngay đây!”
* * *
Trở về nhà, Young Min mở ti vi lên nhưng lại không để ý bản thân đang bật chương trình gì, toàn bộ lực chú ý đều hướng tới tấm ảnh trên tay.
Căn nhà lúc đó chỉ có một mình chàng trai ấy đang ngồi trước chiếc bàn bày la liệt những tấm ảnh mà quản lý Kang để lại, đối diện với chiếc ti vi đang phát ra những âm thanh ghê rợn của bộ phim ma.
Chàng trai có chút si mê nhìn ngắm tấm ảnh trên tay, nhẹ nhàng nở một nụ cười tuyệt đẹp, vẻ mặt sáng lạn trong hoàn cảnh đối lập đó khiến cho người ta có một cảm giác rất quỷ dị.
Mãi lâu sau, cậu mới giật mình trở lại với hiện tại, nhận ra chiếc điện thoại của mình đang reo lên từ bao giờ. Khẽ liếc thấy cái tên hiện lên trên màn hình, chàng trai mới nhớ tới bản thân vội vàng sang chiếc đồng hồ, bàng hoàng khi nhận ra mình đã trễ giờ hẹn.
_ “Chết rồi!”
Chàng trai lúng túng, nhất thời không biết phải ứng phó ra sao với tình huống chưa bao giờ xảy ra như vậy, vừa mở điện thoại ra nghe vừa bước vội về phía cửa.
Nhưng đáng tiếc mọi chuyện vẫn chưa ngừng lại ở đó. Sự khác thường của chàng trai vẫn tiếp diễn cho đến tận khi cậu đến nơi hẹn.
Trên tầng cao nhất của nhà hàng, giữa khung cảnh lãng mạn với ánh sáng dìu dịu, một cô gái xinh đẹp đang nhìn về phía chàng trai ngồi phía trước, vẻ mặt bao hàm rất nhiều cảm xúc, nhưng lại không biết nên nói gì.
Rõ ràng Young Min đang ngồi ngay trước mặt cô, nhưng tâm trí thì lại hoàn toàn không ở đây, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía ngoài, liên tục thất thần. Thỉnh thoảng khé miệng chàng trai thỉnh thoảng bất giác cong lên, nụ cười tuyệt đẹp khiến cậu phảng phất như một thiên thần. Chỉ là cô hiểu những thứ đó vốn không phải dành cho mình, trong mắt không giấu nổi sự thất vọng.
* * *
Lặng lẽ trở về nhà, Jae Sung theo thói quen lại đặt mình trên chiếc giường êm ái. Nhưng lần này, chàng trai ấy lần đầu tiên nếm trải cảm giác khó ngủ là như thế nào, nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi mà không sao chợp mắt được.
Rõ ràng lúc bình thường chỉ cần nằm lên giường chưa đầy một phút thì cậu đã chìm giấc ngủ, nhưng hôm nay không hiểu sao cơn buồn ngủ cứ chập chờn khi gần khi xa, không sao nắm bắt được. Trong khoảnh khắc, trí não của chàng trai ấy hiện lên hình ảnh của Minh Tuyết. Lúc cô cười, lúc cô giận, lúc cô tựa đầu lên vai cậu ngủ ngon lành, xen lẫn một chút cảm xúc phức tạp mà chàng trai không thể nào hiểu được.
Tên mèo lười dường như không thể khống chế được những cảm xúc của bản thân, trong đầu không ngừng suy nghĩ miên man. Dẫu biết rằng bản thân cần phải nghỉ ngơi, nhưng trí não thì lại không chịu nghe lời, khiến ai đó lần đầu tiên biết một đêm dài như thế nào, ánh mắt vẫn mở nhìn lên trên trần nhà cho tới tận khi ánh sáng đầu tiên chiếu rọi xuống khung cửa.
Mệt mỏi ngồi dậy, chàng trai uể oải bước đến trường quay với đôi mắt thâm quầng, thành công dọa mọi người một trận hốt hoảng. Tuy rằng việc mất ngủ cũng không phải chuyện gì lớn lao, nhưng nó xảy ra với cái tên coi giấc ngủ hơn cả mạng sống như Jae Sung thì lại không bình thường chút nào. Thậm chí còn nếu nói là một sự việc động trời cũng không sai.
Vì thế, vừa mới xuất hiện được vài phút, ai đó đã bị mọi người thống nhất ý kiến đuổi về nhà ngủ bù.
Jae Sung cũng thấy tình trạng của mình lúc này không ổn nên không phản bác gì, rất thành thật theo chân anh quản lý trở về. Trên suốt quãng đường về, trí não cậu hoàn toàn đóng băng không nghĩ được gì, không để ý đến những câu hỏi thăm của ông anh.
Cuối cùng, khi nhận thấy mọi nỗ lực câu thông với tên đàn em đều không có kết quả, quản lý Kang chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng giám sát ai đó trở về phòng nằm lên giường. Anh chỉ hi vọng cậu không bị bệnh gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút là có thể nhanh chóng trở lại quỹ đạo bình thường.
Tên mèo lười rất ngoan ngoãn đi nghỉ, nhưng trằn trọc mãi không sao chợp mắt nổi. Cậu cảm thấy tâm trạng thật rối rắm, trong lòng không sao tĩnh lặng lại được, mãi đến khi bàn tay cầm tấm ảnh của Minh Tuyết lên mới tạm thời thấy thoải mái đôi chút.
Jae Sung ngẩn người ngắm cô gái trong đó, ánh mắt đầy si mê, không sao thoát ra được. Đến khi nhận thấy mí mắt có chút nặng nề, cậu mới đặt tấm ảnh lên ngực, yên tâm nằm xuống nhắm mắt lại. Nhưng mới vài phút sau lại đột nhiên ngồi dậy, cảm giác tựa như vẫn còn thiếu sót gì đó.
Trong đầu chợt lóe ra một ý tưởng, chàng trai liền bật dậy khỏi giường, chạy ra chỗ để quà do các fan tặng. Sau một hồi lục lọi, ai đó mới tìm được một chiếc khung ảnh có vẻ phù hợp. Cậu rất cẩn thận lồng tấm ảnh trên tay vào trong đó, khiến tấm ảnh phút chốc tựa như thêm phần thu hút và bí ẩn, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đầu bỗng hiện lên ý nghĩ cho rằng nó vỗn dĩ nên là như vậy.
Nhìn kĩ lại tấm ảnh một lượt, ánh mắt chàng mỹ nam dường như bị hút vào bóng hình của cô gái ngồi chính giữa, cảm thấy được trái tim đột nhiên đập dồn dập, trong tâm tưởng lan tràn một chút tình cảm rất khác lạ.
* * *
Đi lang thang trong công ty một hồi, Minh Tuyết còn đang suy tư không biết nên qua chỗ chàng trai nào thì lại chợt thấy bóng dáng Kevin đang hướng về phía mình, khuôn mặt bỗng chốc trở nên sáng rực.
Gần đây Angel có vẻ rất bận rộn, thế nên hai người hầu như không thể thấy mặt nhau, không ngờ lúc này lại có thể tình cờ gặp đối phương ở đây.
_ “Minh Tuyết!” – Vừa thấy cô, Kevin đã tỏ ra vô cùng hào hứng, ánh mắt trong suốt như ngọc lóe lên chút ánh sáng, khiến cô gái nào nhìn thấy cũng không tự chủ bị cuốn hút. – “Tôi đang định nhờ cô nghe thử bản thu âm của bài hát mới và cho nhận xét. Như vậy được chứ?”
Việc đầu tiên mà chàng trai ấy nghĩ đến thu âm xong bài hát là đến tìm cô, chỉ là không ngờ họ lại có thể gặp nhau chỗ này, tựa như ngay cả ông trời cũng đang trợ giúp cậu vậy.
_ “Thật sao?” – Minh Tuyết vừa nghe thấy ca khúc mới thì tỏ ra vô cùng hứng thú, vẻ mặt trở nên sáng lạn. Nghĩ đến việc có thể trước tiên nghe bản thu âm của ca khúc mới chưa tung ra, cô đã không giấu nổi được sự mong chờ, ánh nhìn nóng bỏng khiến người ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng cô muốn ăn thịt chàng mỹ nam trước mặt.
_ “Tôi nghe trước được thật chứ?” – Ai đó vẫn không tin tưởng được vào những gì mình vừa nghe, ánh mắt lóe sáng đầy mong chờ khiến Kevin cảm thấy đáng yêu cực kì. – “Nghe nói bài này được một nhạc sĩ rất nổi tiếng sáng tác, đang được quảng cáo hết sức rầm rộ trên mạng.”
Minh Tuyết không sao kiềm nén được sự vui sướng, ánh mắt nhìn cậu cũng trở nên đặc biệt nóng bỏng.
Được quen biết Kevin thật sự là tốt. Minh Tuyết nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt, nhưng lại không gây chút phản cảm nào, thậm chí còn khiến chàng trai thấy cô sáng chói như một vì sao. Ánh mắt to tròn của cô khiến cậu rất muốn được chạm vào, trong lòng chợt rạo rực khó tả.
_ “Uh! Tôi cũng cảm thấy nó rất hay, cũng rất thích nó. Nhưng mà vì bài hát này mà gần đây cả nhóm bận kinh khủng.” – Nghĩ đến lịch làm việc kín đặc của mình, Kevin không nhịn được thở dài. – “Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu quay clip rồi.”
Như vậy cũng có nghĩa sẽ có ít thời gian rảnh rỗi hơn, cũng khó mà gặp được Minh Tuyết. Ý nghĩ đó khiến chàng mỹ nam có chút buồn phiền, ánh mắt nhìn cô cũng thêm chút lưu luyến.
Trên hành lang, hai người lặng im nghe nhạc, sau đó bắt đầu vui vẻ nói chuyện với nhau, hoàn toàn không để ý tới một bóng người khác đang bước tới phía đó.
Hyung Ki đang cầm tờ nhạc phổ mới viết hôm nay trên tay, biểu hiện đặc biệt vui vẻ và hài lòng. Có lẽ do tâm trạng khá tốt, chàng trai ấy đã viết ra một bản nhạc mới, cảm thấy rất tâm đắc, muốn cho Minh Tuyết là người đầu tiên được biết đến.
Nhưng mà vừa mới ngẩng mặt lên, ánh vào trong đôi mắt cậu là một hình ảnh rất chói mắt, khiến niềm vui vừa còn tràn ngập trong lòng phút chốc bị tan biến. Nhìn thấy hình ảnh Minh Tuyết và Kevin đang vui vẻ nói chuyện với nhau, trong mắt chỉ thấy mỗi đối phương, cậu có cảm giác thấy trong lòng như có một ngọn núi lửa tuôn trào. Sắc mặt cũng trở nên rất xấu, bàn tay nắm chặt khiến tờ nhạc phổ nhàu nát mà không hề hay biết.
_ “Hyung Ki! Em ở đây à?” – Tiếng quản lý Kang vang lên khiến tâm trí chàng trai ấy trở lại với thực tại, nhưng ánh mắt vẫn không sao rời khỏi hình ảnh phía trước. – “Sắp quay rồi đấy! Lần này cố gắng đừng để sai sót nữa nhé.”
Trong lòng chàng trai thấy rất khó chịu, ngay cả thở cũng khó khăn. Hyung Ki khẽ nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng hỗn loạn, không ngừng nghĩ tới hình ảnh chướng mắt đó.
Tại sao cô lại có thể cười ngọt ngào như thế? Tại sao khi nhìn thấy cảnh đó cậu lại thấy khó chịu như vậy? Rất nhiều câu hỏi không có lời giải tiếp tục làm phiền nhiễu chàng trai ấy, khiến cậu không sao bình tĩnh lại được.
_ “Em sẽ cố gắng tập trung hơn.” – Cậu khẽ nói, quay đầu lại bước đi, bỏ lại hình ảnh Minh Tuyết và Kevin ở phía sau, trên mặt không có gì khác thường. Nhưng cũng chỉ có chính chàng trai ấy mới biết được bản thân mình đang cảm thấy thế nào.
Liên tục bị một người con gái ảnh hưởng như vậy thật không giống cậu chút nào. Ngay chính Hyung Ki cũng nhận thấy bản thân thật không ổn, chỉ có thể dùng một việc gì khác để đánh lạc hướng tâm trí mình, cố gắng tìm cách để trốn tránh khỏi chính những cảm giác phiền não đang đeo bám.
_ “Anh hãy sắp xếp thêm lịch làm việc cho em được không?” – Ai đó bất chợt mở miệng nói một câu khiến quản lý Kang suýt chút nữa tưởng tại mình bị hỏng. Tuy rằng tên đàn em này rất có trách nhiệm, nhưng không có nghĩa là cậu lại tự dưng đòi thêm việc vào trong thời điểm vốn cũng chẳng rảnh rỗi gì như thế này. – “Kín hết luôn cũng được. Tiện thể thêm những chương trình góp phần quảng cáo cho những bản nhạc em sáng tác luôn.
Vừa xong cảnh quay, Yo Seob tung tăng trở về, cả khuôn mặt như đang tỏa sáng, đáng yêu tựa một thiên thần. Nhưng khi bàn chân chàng trai dừng lại bên chiếc bàn, nụ cười trên khuôn mặt cậu nhanh chóng tắt ngấm, nhường chỗ cho một sự kinh ngạc cực độ.
_ “Đâu… đâu mất rồi?” – Yo Seob thét lên một tiếng kinh hoàng, đảo mặt nhìn quanh trong hoảng loạn, khuôn mặt biến sắc như vừa thấy một điều vô cùng khủng khiếp.
Chàng trai cuống quýt đảo lộn hết tất cả đồ vật xung quanh lên nhưng thứ muốn tìm vẫn không thấy tăm hơi. Theo thời gian trôi qua, vẻ mặt cậu lại càng hỗn loạn, ánh mắt hoảng hốt, gấp đến độ muốn khóc.
_ “Cái gì mà đâu mất?” – Chị biên tập viên vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy tiếng thét kinh thiên động địa của tên đàn em, mới tò mò lại gần hỏi một câu.
Là thứ gì khiến cho cái tên này phải phản ứng mạnh đến mức này cơ chứ? Bà chị nghĩ thầm trong đầu, trên mặt vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh, đứng bên cạnh Yo Seob tạo thành một sự đối lập hoàn hảo.
_ “Chiếc áo khoác của em!” – Yo Seob gần như phát điên khi không thấy tung tích chiếc áo, ánh mắt thất lạc, sắp không nhịn được rớt nước mắt. – “Cái áo khoác em treo trên ghế trước khi vào quay.”
Nếu biết nó tự dưng mất tích như vậy thì đã không để tấm ảnh ở bên trong rồi. Chàng trai thấy thật khổ sở, không ngừng hối hận bản thân đã quá chủ quan.
Khi nhận được tấm ảnh đó, cậu đã được nghe dặn đi dặn lại là cần phải giữ cẩn thận, tuyệt đối không để cho người khác nhìn thấy. Hơn nữa cậu cũng hiểu được giám đốc cho phép mỗi người được giữ một tấm đã là nhân từ đến hết mức, tuyệt đối đừng mơ đến chuyện xin thêm. Bởi vì bà rất thận trọng sợ những thông tin về Minh Tuyết có khả năng vì thế mà bị lộ ra ngoài.
_ “Đó là trang phục chụp ảnh mà.” – Có phải là của Yo Seob đâu mà thằng nhóc này lại phản ứng như chết rồi thế chứ? Bà chị thấy khó hiểu đối với biểu hiện của tên đàn em nhưng cũng không hỏi nhiều, liếc mắt về phía phòng cất trang phục. – “Nhân viên treo nó lên giá rồi cất vào kia rồi.”
Còn chưa kịp nói hết lời, bà chị có cảm giác như một cơn lốc xẹt qua trước mặt mình, khi định thần lại thì đã thấy vị trí chỗ Yo Seob đang đứng chẳng còn ai. Tên đó cứ thế không nói một lời chạy vụt vào phòng cất đồ, khiến bà chị thấy chán chẳng thèm trách cứ.
Vừa bước vào phòng, Yo Seob vội vàng lục tung đống đồ trong đó lên, cuối cùng ở góc trong cùng của căn phòng tìm thấy được chiếc áo. Nhìn thấy tấm ảnh, trên khuôn mặt chàng trai chỉ còn lại một nụ cười rạng ngời, đôi tay cầm nó lên hôn chụt một cái. Cậu cẩn thận cất đi rồi cứ thế sung sướng bước trở về, để lại những người khác nhìn theo trong kinh ngạc và khó hiểu.
_ “Chừng nào thì cái tên đó quý trọng một thứ đến mức như vậy cơ chứ?” – Một chị nhân viên nhìn theo bóng hình ai đó đang vui vẻ rạo rực bước ra ngoài cửa, trong mắt đầy khó hiểu.
_ “Đúng vậy!” – Câu nói vừa phát ra rất nhanh chóng được sự hưởng ứng của những người bên cạnh, sau đó dần trở thành đề tài nóng hổi của các nhân viên có mặt tại đó.
_ “Bình thường chỉ thấy nó đi phá những thứ yêu thích của người khác thôi mà nhỉ?” – Chị biên tập viên cũng xen vào, nheo mắt nhìn theo bóng dáng đã mất hút sau cánh cửa của tên đàn em, bên trong tràn ngập nghi ngờ. – “Nhìn cái mặt của nó như đang bay lên kìa. Nhất định là có vấn đề.”
Lúc này, Yo Seob vẫn mải mê bước về phía trước mà không hay biết mình đang trở thành trọng tâm của sự bàn tán. Chàng trai vừa nhìn ảnh vừa cảm thấy hết sức hạnh phúc và mãn nguyện, hận không thể thời khắc đều có thể thấy được nó.
Cứ thế đi tới một đoạn hành lang, đến khi nhận thấy có bóng người ở phía trước, cậu mới dừng chân lại. Vừa nhìn lên, trong đôi mắt chàng trai ấy chỉ còn lại sự kinh ngạc, không sao tin nổi những gì mình đang thấy.
Trước mắt cậu, Minh Tuyết và Kevin đang nói cười vui vẻ, dáng vẻ thân thiết tựa như một đôi tình nhân. Khung cảnh này tựa như một tia sét đánh cậu rớt xuống địa ngục, trong lòng đột nhiên thấy ngột ngạt vô cùng, nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống nhanh chóng.
_ “Tại sao mình lại thấy khó chịu quá như vậy?” – Chàng trai đặt tay lên vị trí trái tim, nơi cảm giác đau buốt lan tràn khiến cậu cơ hồ như muốn nghẹt thở. Trong phút chốc, trí não Jae Sung lóe lên một ý nghĩ, khiến cậu rơi vào trầm tư. – “Không lẽ mình… quả thật… với cô ta?”
Ý nghĩ đó khiến chàng trai nhất thời không sao chấp nhận nổi, vội vàng lắc đầu chối bỏ.
_ “Không thể nào.” – Cũng chỉ có lý do đó có thể giải thích được những cảm xúc khác thường trong lòng chàng mỹ nam lúc này. Nhưng ai đó lại không muốn tin dó là sự thật, trong lòng càng lúc càng hỗn loạn.
Cậu làm sao có thể thích Minh Tuyết được cơ chứ?
_ “Yo Seob! Anh đây rồi!” – Một tiếng nói vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của chàng mỹ nam. Theo sau đó là sự xuất hiện của Anna trên hành lang, vui vẻ chạy đến bên cậu với dáng vẻ đáng yêu đến nao lòng. – “Nghe nói anh từ chối đóng phim với tôi vì bận à? Nhưng tôi vừa nghe nói lịch làm việc của anh cũng trống nhiều mà. Uả? Mà anh đang cầm tấm ảnh gì thế?”
Vốn dĩ muốn tìm Yo Seob phân bua vụ đóng phim, nhưng Anna liếc sang vừa vặn thấy tấm ảnh trên tay cậu, có chút hiếu kì. Ngay lập tức, cô tiến lên định giật lấy tấm ảnh, muốn biết được nó là hình ảnh gì, tại sao lại khiến cậu tỏ ra trân trọng như vậy.
Đáng tiếc ý định của cô rất nhanh bị Yo Seob nhìn thấu, còn chưa kịp chạm vào tấm ảnh đã bị ai đó rất xảo diệu né tránh. Cho dù hiện tại trong lòng rất rối rắm nhưng cậu vẫn hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc khi để lộ tấm ảnh này, rât nhanh lùi lại để cách ma trảo của cô một khoảng cách đủ xa.
_ “Đóng phim với tôi thì có sao đâu chứ? Vừa vặn tăng thêm danh tiếng cho cặp đôi của chúng ta.” – Thấy ai đó tỏ ra quý trọng bức ảnh như vậy, Anna lại càng tò mò, nhất định không chịu bỏ qua ý định. Cô gái vừa thuyết phục vừa cố gắng giật lấy tấm ảnh, nhưng lần nào cũng bị Yo Seob né được, cuối cùng tạo thành hình ảnh mèo vờn chuột trên hành lang. – “Có đóng phim thì lịch làm việc của anh cũng không đến nỗi quá kín mà. Vẫn có chút ít thời gian nghỉ ngơi đó thôi.”
Không biết là do thấy ai đó quá mức phiền nhiễu, hay do muốn dùng sự bận rộn để đè nén những cảm giác trong lòng, Yo Seob còn thật sự suy nghĩ một lát rồi đột nhiên mở miệng.
_ “Được rồi!” – Chàng trai hết kiên nhẫn ném lại một câu, cất vội tấm ảnh vào trong túi áo.
_ “Bộ phim này rất thú vị, phù hợp với tính cách…” – Trong lúc nhất thời, Anna còn chưa nhận thấy được ai đó nói lời chấp thuận, vẫn tiếp tục việc thuyết phục, toàn bộ tâm trí vẫn hướng về phía tấm ảnh vừa được cậu cất giấu. Vài giây sau, cô mới tiêu hóa được câu nói, có chút sửng sốt ngước lên nhìn về phía cậu, không tin những gì mình đang nghe là sự thật. – “Gì cơ? Anh đồng ý sao?”
* * *
Jae Sung nằm cuộn mình trên giường, chốc chốc lại nhìn sang chiếc khung ảnh đặt gần đầu giường, thường bất giác lắng nghe những tiếng động bên ngoài, như đang chờ đợi sự trở về của một người nào đó.
Không biết là trải qua bao lâu, cậu mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, nhưng trí óc không hiểu sao lại thanh tỉnh lạ thường. Cứ thế cho đến gần cuối ngày, chàng trai đột nhiên bật dậy, bước tới vén rèm cửa sổ nhìn ra con đường vắng ngắt, ánh mắt không chớp chờ đợi.
Một lát sau, trên khu phố vắng lặng xuất hiện hình bóng một chiếc xe ô tô đi tới, chầm chạm dừng lại ở gần đó. Sau đó, cậu thấy được hình ảnh Kevin bước ra, mở cửa xe cho Minh Tuyết.
Hai người đó vẫn không vội từ biệt nhau mà đứng đó một lát, nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trên khuôn mặt Minh Tuyết nở rộ một nụ cười xinh đẹp, khiến trong giây lát cậu có cảm giác bọn họ chính là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn ngọt ngào nhất.
Chàng trai đứng bên cửa sổ, không hề nhận thấy bàn tay mình đang nắm chặt tấm rèm, chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt thật chướng mắt.
Jae Sung nhìn xuống, trong lòng khó chịu nhưng vẫn không hề rời mắt khỏi hình ảnh hai người phía dưới. Ngay chính bản thân cậu cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì, cảm giác như bản thân sắp phát điên.
Rõ ràng chỉ cần ngước lên một chút, cô ấy sẽ nhìn thấy một người con trai đang chờ cô trở về. Trong đầu Jae Sung chỉ còn lại ý nghĩ ấy, khiến cậu không ngừng mong mỏi nhìn về phía cô, hi vọng cô chợt nghe thấy những suy nghĩ trong lòng của mình.
Nhưng đáng tiếc Minh Tuyết không có thần giao cách cảm, hoàn toàn không hay biết đến những rối rắm trong lòng ai đó. Cô vẫn tiếp tục nán lại nói chuyện với Kevin thêm một chút, nghĩ rằng có lẽ mấy ngày sau bọn họ cũng chẳng có cơ hội ở riêng như vậy nữa.
Khung cảnh đó lọt vào trong tầm mắt Jae Sung khiến những hi vọng của cậu nhanh chóng tan biến, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm. Chàng trai có chút thất vọng, dường như không thể tiếp tục chứng kiến cảnh cô nói cười với người con trai khác thêm một giây phút nào nữa, thất thần thả chiếc rèm cửa xuống dưới.
Trong chốc lát, ánh đèn trong căn phòng cũng phụt tắt, để lại xung quanh chìm đắm trong gam màu của đêm tối.
* * *
_ “Anh Young Min.” – Cố gắng chờ đợi chàng mỹ nam tự nhận thấy, nhưng càng đến gần hết buổi hẹn hò, cô gái chỉ càng thêm thất vọng, đành tự mình mở miệng gọi tâm trí ai đó trở lại. – “Anh Young Min.”
Mặc dù đã cố nhắc bản thân nhẫn nại, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được khi phải đối diện với một chàng trai trong mắt không hề có hình ảnh của mình suốt hơn hai tiếng đồng hồ.
_ “Gì vậy?” – Nghe có người nhắc đến tên mình, Young Min mới giật mình ngẩng mặt lên, nhớ ra bản thân đang ở đâu. Tên yêu nghiệt cũng phát hiện thấy mình có chút thất thố, nhưng lại không thể làm gì ngoài dùng nụ cười yêu mị của mình để che lấp.
Cậu thật sự không muốn để cô gái trước mặt lâm vào tình huống này, nhưng lại không thể quản được những suy nghĩ trong lòng mình. Young Min cảm thấy bản thân trở nên kì lạ đến mức sắp phát điên.
_ “Chúng ta đã dùng bữa xong lâu lắm rồi.” – Cô nhẹ giọng nhắc nhở, trong lòng vẫn còn chút hi vọng vào buổi hẹn lần này, trên mặt không biểu hiện sự chán nản của mình.
Nhưng mà cô cũng đã nhẫn nhịn gần đến cực hạn. Nếu tâm trí ai đó còn không quay trở lại thì cô sẽ không ngần ngại tặng cho cậu một cái tát trước khi bỏ về, chẳng quan tâm cậu có là chàng thần tượng nổi tiếng của MS4 hay không.
_ “Thật xin lỗi!” – Cậu mỉm cười đứng lên, rất thân sĩ chìa tay về phía cô, ánh mắt hao đào dịu dàng khiến cô gái trầm mê trong đó.
Hai người tiếp tục đến địa điểm tiếp theo của cuộc hẹn hò, nhưng Young Min lại cảm thấy không có chút hứng thú như bình thường, chỉ đơn giản ứng phó cho đến phút cuối.
Tên yêu nghiệt trở về nhà với tâm trạng có chút rối rắm và nặng nề, trong lòng không sao bình tĩnh lại được.
Chàng trai bước tới mở cánh cửa, trở về với ngôi nhà quen thuộc, theo đó cũng dỡ bỏ mọi sự cảnh giác để tinh thần được thả lỏng. Vừa bước vào trong, hình ảnh cậu nhìn thấy đầu tiên là cảnh Minh Tuyết đang ngồi trên ghế xem phim, sau đó khi nhận thấy sự xuất hiện của cậu thì vui sướng quay lại vẫy tay chào.
Nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng chàng trai có chút gợn sóng, những cảm giác khác thường lại bùng lên dữ dội khiến cậu phải khó khăn lắm mới áp chế xuống được.
_ “Những người khác ngủ hết rồi sao?” – Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, cảm giác yên bình đến lạ kì, tựa như ở bên những người thân trong gia đình, có thể dỡ bỏ mọi sự đề phòng.
_ “Hình như là thế anh ạ.” – Minh Tuyết quay sang nói chuyện với cậu, tay vẫn không quên đưa miếng khoai tây chiên vào miệng, đôi mắt to tròn sáng rực như có cả bầu trời đêm ở bên trong. Bộ dạng ngây ngốc này của cô tựa như một con cún con, đáng yêu không thể tả. – “Lúc em về thì đã thế này rồi. Mà anh Young Min này, em đã được nghe bài hát mới của Angel đó.”
Minh Tuyết quá mức hào hứng khi nghe được ca khúc đó, rất muốn chia sẻ chuyện này với một người khác, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt chàng mỹ nam ngồi bên cạnh bỗng chốc trở nên không tốt. Bàn tay đang định đưa lên xoa đầu cô cũng dừng lại giữa không trung, cảm giác yên bình nhanh chóng bị sự khó chịu nặng nề thay thế.
_ “Bài hát rất hay. Mà giọng hát của Kevin cũng rất tuyệt.” – Cô gái vẫn thao thao bất tuyệt, sự hứng khởi khiến cô không nhận thấy được nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống nhanh chóng. – “Em thấy những nhân viên trong công ty phụ trách mảng này thật là may mắn, được nghe ca khúc trước khi tung ra. Các fan của Angel mà biết chắc sẽ ghen tị đến mức muốn giết em luôn.”
Càng cố gắng nhẫn nại, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, Minh Tuyết lại càng vô tư ca ngợi tài năng của các thần tượng khác. Cuối cùng Young Min cũng đến cực hạn, đột nhiên thốt ra một câu.
_ “Chẳng lẽ bọn anh hét không hay bằng Angel ư?” – Vừa mới dứt lời, chàng mỹ nam liền thấy hối hận ngay lập tức. Ngay chính cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại nói ra những lời nghe đậm mùi ghen tị như vậy, chỉ là cảm thấy thật không thích dáng vẻ cô vui sướng khen một chàng trai khác như vậy.
_ “Dạ?” – Đột nhiên bị hỏi như vậy, Minh Tuyết có chút ngỡ ngàng không biết trả lời ra sao.
Cô cũng đâu có nói MS4 không tốt. Hơn nữa nếu bắt buộc phải so sánh thì Minh Tuyết vẫn bao biện cho người nhà hơn. Chỉ là cô thật sự không hiểu được cậu nói thế có nghĩa gì.
Là cô đã lỡ lời nói gì gây ra lòng tự ái cho cậu sao? Minh Tuyết cảm thấy thật rối rắm, mấy lần định mở miệng giải thích rồi lại ngậm ngùi nuốt xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Minh Tuyết, Young Min cảm thấybản thân lúc này thật chật vật, cái cảm giác chưa bao giờ xuất hiện trong kinh nghiệm tình trường của chàng trai ấy.
_ “Anh mệt rồi.” – Tên yêu nghiệt quay đầu bước lên cầu thang trở về phòng, bề ngoài như không có gì khác thường nhưng trong lòng lại cuộn trào như sóng biển.
Có lẽ từ giây phút gặp được người con gái ấy, có rất nhiều thứ đang dần thay đổi, chỉ là cậu vẫn tránh né cố ý không muốn nhận ra. Dần dần, cậu đã quen với việc có một cô gái ở trong căn nhà của mình, đến mức chỉ cần nghĩ đến một ngày khi trở về không nhìn thấy hình ảnh của cô nữa, cậu sẽ cảm thấy cuộc sống trở nên trống vắng.
Quá mức quan tâm tới một người con gái, điều này thật chẳng giống với chàng trai đào hoa của MS4 trước đây chút nào. Nhận thức được điều này làm Young Min có chút hoảng hốt, dù nằm nghỉ trên giường nhưng tâm trạng lại càng thêm rối loạn.
Những cảm xúc bị đè nén quá lâu giờ như bùng phát, khiến cậu dễ dàng đoán được nguyên nhân của toàn bộ sự khác thường này của bản thân.
_ “Không thể…Mình không thể thích…” – Young Min mệt mỏi đưa tay lên che mắt, lặng đi một lúc. Cho đến khi trong lòng dần bình tĩnh trở lại, chàng trai cuối cùng cũng có được quyết định của mình, liền mở điện thoại gọi cho anh quản lý.
_ “Anh à.” – Giọng nói của ai đó vẫn còn chứa rất mệt mỏi, như thể khó khăn lắm mới có thể đưa ra quyết định này. – “Em định nhờ anh dãn lịch làm việc của em thêm một chút. Em dạo này có khá nhiều cuộc hẹn.”
* * *
Kể từ ngày hôm đó, bốn chàng mỹ nam trở nên đặc biệt bận rộn, hầu như cả ngày đều mất tích.
Nhìn thấy lịch làm việc kín đặc của Hyung Ki và Jae Sung, ngay chính Minh Tuyết cũng cảm thấy kinh khủng, cảm giác như ngay cả thời gian để thở cũng không có.
Trong giai đoạn này, Yo Seob không chỉ nhận lời đóng chung bộ phim với Anna mà còn rất nhiều chương trình khác, khiến danh tiếng của cặp đôi dễ thương lại càng vang dội. Hiện tại hầu như đi đâu cũng thấy hai người đó cùng nhau, khiến mọi người đều cho rằng bọn họ thực sự đã trở thành một đôi.
Young Min thì lại càng quá đáng. Xin giảm lịch làm việc chỉ để hẹn hò, trở về với tình trạng mỗi ngày một cô gái khác nhau. Cứ mỗi buổi chiều ở công ty hoặc ở nhà, Minh Tuyết nhìn thấy các cô gái xinh đẹp, khẽ cảm thán Hàn Quốc thật là lắm mỹ nhân, đủ mọi loại hình.
Đã nhiều ngày buổi sáng khi thức dậy, người con gái ấy đều đối mặt với một căn nhà trống vắng. Mọi người đi làm việc với giờ giấc hỗn loạn, thế nên quản lý Kang cũng giảm bớt việc đến đón bốn người, các chàng thần tượng chuyển sang tự mình lái xe đến chỗ làm. Cô thấy nhiều rồi cũng quen dần, đến giờ thấy không có gì đặc biệt.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, khi cô thức dậy thì căn nhà chẳng còn lại một ai.
Minh Tuyết cũng không tỏ ra vội vàng, bĩnh thản thay quần áo rồi đến trường quay, sau đó mới biết được tin tức Jae Sung và đoàn quay phim ra ngoài quay ngoại cảnh.
Vậy mà không có ai nói sớm để cô bám đuôi theo chơi cùng. Cô gái khẽ oán trách, buồn chán đi loanh quanh, cuối cùng lại vòng về phòng nghỉ, bật ti vi lên xem giết thời gian.
Hiện tại MS4 mỗi người một việc, nhưng những việc cần cả nhóm có mặt thì lại ít hơn hẳn, thành ra Minh Tuyết lại trở thành người nhàn rỗi nhất. Cuộc sống nhàn nhã quá mức như vậy khiến cô có chút không quen, cảm thấy một ngày trôi qua thật chậm chạp, không biết nên làm gì.
Nhưng mà vừa bật lên, cô đã thấy ngay phần quảng cáo do Hyung Ki đóng.
Chàng đội trưởng lúc này trông đặc biệt mê người, khí chất lạnh lùng khiến người khác không thể rời mắt. Càng là như thế, Minh Tuyết càng nhận thấy bọn họ và cô là người của hai thế giới khác nhau, cho dù ngày thường ở cùng nhà nhưng khoảng cách vẫn thật quá xa xôi.
Ngồi một mình trong phòng, cô đặc biệt thấy cô đơn, cuối cùng không có tâm trạng xem chương trình gì, đành lại rời khỏi phòng đi lang thang.
Cô lúc này mới nhớ hình như có nghe anh quản lý nói hôm nay Yo Seob có đóng đoạn quảng cáo, lại vòng ra phía trường quay. Nhưng khi đến nơi thì lại nhìn thấy hình ảnh cậu và Anna đang đóng một đoạn quảng cáo rất thân thiết.
Hai người đáng yêu đứng chung với nhau trông thật đẹp đôi, dường như trong mắt chỉ có đối phương, không chứa được bất kì ai khác. Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng, nâng niu của chàng trai ấy, Minh Tuyết có cảm giác thật khó tả. Bởi vì ai đó đối với cô thật hung dữ, suốt ngày trêu đùa, nhưng bây giờ khi ở bên cạnh Anna thì lại quá khác biệt.
Càng nhìn càng thấy khó chịu, cô bỗng có cảm giác không muốn phải nhìn cảnh này thêm một phút giây nào nữa, cứ thế chán nản bỏ về nhà. Cả ngày hôm đó Minh Tuyết không biết làm gì ngoài tự nấu ăn và ngồi xem phim, thỉnh thoảng bỗng nhớ đến hiện trạng của bản thân, thấy mình cô đơn đến đáng thương.
Không có việc gì làm, người con gái ấy chuyển sang ngồi ngốn hết toàn bộ số đồ ăn vặt tích trữ, cuối cùng nhìn thấy tủ lạnh trống rỗng mới miễn cưỡng bước ra đến siêu thị đi mua bù. Đến lúc về gần đến nhà thì lại bắt gặp hình ảnh Young Min đang tạm biệt một cô bạn gái mới, phải đứng đợi một hồi ở xa mà không dám lại gần.
Một mình đứng trong bóng tối góc đường, nhìn thấy tên đàn anh đang vui vẻ bên bạn gái, trong lòng Minh Tuyết thầm mắng ai đó thật vô sỉ. Tên đó có thể thoải mái đi chơi với bạn gái trong khi những thành viên khác trong nhóm đang bận bù đầu như vậy sao?
* * *
Sáng hôm sau, mọi việc lại tiếp diễn.
Minh Tuyết bước xuống nhìn thấy căn nhà trống vắng tang thương, khẽ thở dài một hơi.
_ “Không phải họ đang tránh mặt mình đấy chứ?” – Như thường lệ, cô lại tự bắt xe bus đến công ty, nhưng đến nơi cũng chẳng gặp được chàng trai nào của MS4. Thế nên hiện tại mới xuất hiện hình ảnh cô đi lang thang trên hành lang, trong đầu cẩn thận suy nghĩ lại mấy ngày gần đây.
Bọn họ đột nhiên trở nên bận bịu đến mức mất dạng như vậy thật là không bình thường, khiến cô có chút hoài nghi. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy lý do gì để các chàng trai phải tránh mặt cô, hơn nữa lần trước anh Young Min đã cam đoan rõ ràng. Nghĩ vậy Minh Tuyết mới lắc đầu phủ định ý tưởng đó của mình.
Nhưng nếu không phải thì rốt cuộc chuyện gì khiến cả bốn người đó đều ham mê làm việc đến mức này cơ chứ? Các thành viên khác thì còn tạm hiểu, nhưng ngay cả anh Jae Sung cũng đột nhiên chăm chỉ thì rõ ràng là có chút khác thường. Cô gái ấy vừa đi vừa cau mày suy tư, ngay cả bản thân lướt qua Kevin cũng không biết.
_ “Minh Tuyết!” – Thấy cô lại đi đường không chú tâm, Kevin đành phải bước đến gần gọi hồn cô trở về.
_ “Hả? Gì cơ?” – Đến lúc nghe được có người nhắc đến tên mình, cô mới giật mình ngẩng lên, đối mắt ngơ ngác nhìn quanh để xác định chuyện gì vừa diễn ra.
Liếc sang nhìn thấy Kevin ở bên cạnh, cô có chút sửng sốt, cũng có chút vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được một người quen để nói chuyện. Mấy hôm nay cô chịu đủ việc rảnh rỗi và cô độc một mình, nên khi vừa nhìn thấy chàng trai ấy thì ánh mắt đã trở nên sáng rực.
_ “Có chuyện gì sao?” – Càng nhìn kĩ Kevin càng cảm thấy tâm trạng cô thất thường, không nhịn được quan tâm hỏi. – “Tôi thấy cô tập trung suy nghĩ quá mức. Hơn nữa dạo này cũng không thấy cô đi cùng MS4.”
Có mấy lần cậu tình cờ nhìn thấy cô đang đi lại một mình, dáng vẻ cô độc tựa như bị vứt bỏ. Khoảnh khắc đó cậu rất muốn chạy đến bên cạnh cô ngay lập tức, chỉ là đang trong lúc làm việc nên không sao thoát thân được.
_ “Bọn họ…” – Minh Tuyết quả thật không biết nói sao với hiện trạng bây giờ của bản thân. Bởi vì MS4 chẳng qua chỉ đang làm hết sức công việc của mình. Chỉ là cô đã quá quen với sự có mặt của bọn họ bên cạnh nên nhất thời không thể nào thích ứng được mà thôi.
Ngẩng mặt lên định trả lời mình vẫn rất tốt, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đầy quan tâm của cậu, có một cái gi đó đang dâng trào, phá vỡ sự kìm nén mà vỡ òa, đôi mắt cay xè ngập nước.
Giây phút này, cô như vừa tìm được một người có thể chia sẻ tất cả những khổ sở trong lòng, trút bỏ mọi tâm sự và phiền não đeo bám trong những ngày qua.
* * *
Nghe kể lại từ đầu tới đuôi, chàng trai lúc này cuối cùng mới hiểu được cô mấy ngày qua đã sống như thế nào, trong lòng tràn ngập thương xót.
_ “Chắc chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi.” – Chàng mỹ nam nhẹ nhàng an ủi, rất muốn lại được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của người con gái ấy. – “Có lẽ vì đột nhiên quá mức rảnh rỗi nên mới vậy.”
Nếu có thể có việc gì đó để làm, có thể sẽ khiến cô quên đi chăng? Trong trí não cậu chợt hiện lên ý nghĩ ấy, đôi mắt xinh đẹp tựa như đang tỏa sáng, vội cầm lấy tay cô kéo đi.
Quá mức sửng sốt với những điều đang xảy ra, Minh Tuyết quên mất phản kháng, cho đến khi hoàn hồn thì đã thấy bản thân đang ở trong phòng chờ của Angel, đối mặt với đầy đủ cả nhóm sáu chàng mỹ nam.
Đột nhiên nhìn thấy nhiều chàng trai đẹp với các phong cách khác nhau, cuốn hút không thua kém gì MS4, Minh Tuyết có chút hoảng hốt không biết làm sao. Nhất là khi thấy mười con mắt rực sáng nhìn về phía mình, cô trở nên bối rối. Cô không hiểu tại sao Kevin bỗng nhiên lại kéo mình đến đây, đành liếc nhìn về phía cậu với ánh mắt cầu cứu.
Chỉ là, còn chưa kịp nhận được sự phản hồi nào từ phía Kevin, các chàng thần tượng bắt đầu vây quanh cô trong hiếu kì, trong mắt ngập tràn hứng thú, cứ thế chặn hết tầm nhìn của Minh Tuyết.
_ “Uả! Kevin mang một cô gái đến kìa.” – Một chàng trai với khuôn mặt lúc nào cũng tràn ngập tươi cười bước đến chào hỏi, vẻ mặt vừa hiếu kì vừa thân thiết quá mức khiến cô cũng có chút hoảng sợ. – “Chào cô. Tôi là Cross. Cô chính là cô bạn gái bí mật của Kevin sao? Thảo nào dạo gần đây tôi thấy cậu ấy vẫn thẫn thờ suốt.”
Hóa ra là vì có bạn gái sao? Còn mệt bọn họ còn tưởng cậu bị làm sao, lo lắng sợ cậu làm việc quá nhiều mà bị bệnh. Nào ngờ đến bây giờ mới được biết sự thật, cũng mới thấy mặt cô bạn gái bí mật của tên này. Cross như có như không liếc về phía Kevin trong trách cứ.
_ “Tôi…” – Minh Tuyết cảm giác bản thân bị quây kín không còn khe hở, ngay cả hít thở bình thường cũng khó khăn, lắp bắp mãi không nói được lời phản bác.
Cô và Kevin là bạn bình thường có được không? Bọn họ không cần thiết phải cố tình hiểu lầm như vậy chứ? Kevin nghe thấy thì sẽ nghĩ thế nào?
Chỉ là ở phía sau hàng rào người, tại vị trí mà Minh Tuyết không thấy, đương sự không những không ra mặt giải thích, mà trên mặt còn trở nên càng sáng lạn.
_ “Tôi là Dong Jun. Sao tôi thấy cô quen quen nhỉ – Một ai đó lại nói, nhưng cô thật sự không còn tâm trí để ghi nhớ khuôn mặt của cậu nữa, bởi vì cô có cảm giác như mình sắp bị ép đến hôn mê. – “A! Cô là quản lý của MS4 đúng không?”
Chàng trai đột nhiên nhận ra cô, trong ánh mắt lại càng thêm hứng thú, không biết làm cách nào mà Kevin có thể kéo được cô trợ lý của MS4 về đây.
_ “Tôi…” – Không phải quản lý mà là trợ lý. Mà nói vậy cũng không đúng.
Minh Tuyết giờ mới nhận thấy chức nghiệp của bản thân thật khó nói, không biết nên giới thiệu kiểu gì.
_ “Tôi là Shin Kyung. Rất vui được làm quen với cô. Có phải cô sẽ chuyển sang làm trợ lý cho chúng tôi không?”
Các chàng mỹ nam đều nhao nhao chào hỏi, làm Minh Tuyết khi nhìn thấy khung cảnh này cũng phải toát mồ hôi. Đây là lần đầu tiên có thành viên mang con gái đến ra mắt, các chàng mỹ nam trong nhóm Angel dĩ nhiên rất nhiệt tình, nhưng quá mức như vậy lại khiến cô gái ấy ăn không tiêu.
Thấy cô rơi vào tình trạng túng quẫn, sắp không chịu nổi sức ép từ các thành viên khác, Kevin không thể không can thiệp. Chỉ là lời nói ra không phải giúp cô phủ định tin đồn đó mà là ngược lại.
_ “Đúng vậy! Từ giờ cô ấy sẽ sang giúp chúng ta.”
Câu nói khiến không gian như nổ tung bởi sự kinh ngạc, nhất là Shin Kyung. Cậu vốn chỉ nói đùa, cũng không ngờ điều đó lại thành sự thật.
Nhưng nghĩ kĩ lại thấy việc nhóm có thêm một trợ lý, hơn nữa lại là người mà Kevin thích thì cũng không tồi, có thể thuận tiện quan sát gian tình phát sinh.
Nhân vật chính của mọi chuyện, Minh Tuyết đến lúc này vẫn trợn tròn mắt kinh ngạc, không hiểu tại sao trong một chốc lát mình lại biến thành trợ lý của Angel. Nhưng mà Kevin chính miệng nói khiến cô không tiện phản bác quá mức kịch liệt, đành ngậm ngùi nuốt xuống, ánh mắt liếc sang nhìn cậu trong khó hiểu.
_ “Thật sao? Chúng ta sẽ có thêm một nữ trợ lý ư?” – Vừa nghe đến đó, các chàng mỹ nam lại càng hứng khởi, không giấu nổi vui mừng. Họ cũng chán cảnh suốt ngày phải đối mặt với anh quản lý khó tính, muốn khi làm việc có một chút mới mẻ để ngày trôi qua không quá nhàm chán.
Cứ thế, Angel rất nhanh chóng quyết định công việc của Minh Tuyêt, khiến cô đứng ngơ ngác, khuôn mặt khổ đến không nói lên lời.
_ “Tôi…” – Có thể từ chối không? Vốn định hỏi câu đó nhưng cô rất nhanh chóng từ bỏ, bởi vì bọn họ vẫn đang chìm đắm trong vui mừng, hoàn toàn không bận tâm chút gì đến cô hết cả.
Giữa khung cảnh huyền ảo đó, Minh Tuyết một mình bước trên dãy hành lang vắng lặng, hướng về phía phòng chụp ảnh, nơi các chàng mỹ nam đang tất bật hoàn thành bộ ảnh mới.
_ “Mọi người…” – Cô gái tươi vui bước vào trong, nhưng khi thấy được hình ảnh trước mặt, câu nói lên đến miệng bỗng bị tắc lại, trong mắt chỉ còn lai một sự kinh ngạc cực độ.
Lúc này, ở giữa căn phòng, các chàng trai đang chụp ảnh trong bộ trang phục vest tuyệt đẹp, hơn nữa dáng người chuẩn lại càng làm nổi bật khí chất quý phái, mang lại cảm giác không khác gì các chàng hoàng tử.
Cho dù không muốn, nhưng cô vẫn phải thừa nhận họ như vậy thật sự rất đẹp, chỉ cần là phái nữ thì ai cũng đều bị mê hoặc.
_ “Minh Tuyết!” – Nhìn thấy cô vẫn đứng phía cửa, chị biên tập viên khẽ gọi, lôi kéo tâm trí người con gái ấy trở về với hiện tại. Bà chị vẫy tay gọi cô lại gần, âm điệu vừa phải để không gây ảnh hưởng đến việc chụp hình các chàng thần tượng. – “Minh Tuyết.”
Nghe thấy tiếng gọi của bà chị, cô liếc mắt về phía đó, nhanh chóng hiểu được ám chỉ đó là gì. Cô khẽ gật đầu, nhanh chân bước lại gần, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn không kiềm chế được nhìn về phía giữa phòng.
_ “Chị à!” – Nhìn thấy các chàng mỹ nam lúc này, Minh Tuyết có chút ngưỡng mộ. Không chỉ vì vẻ ngoài hoàn mỹ, mà hơn cả là khí chất cao quý, khiến các cô gái đều không thể nào cưỡng lại sự mê hoặc. – “Bộ ảnh đợt này thật là đặc sắc nhỉ?”
Cô không kiềm chế được phải mở miệng tán thưởng, bởi vì ngay chính bản thân người con gái ấy cũng suýt bị khung cảnh trước mắt mê mẩn đến không suy nghĩ được gì. Thế nên phản ứng của các fan khi thấy hình ảnh này thì lại càng khỏi phải nói.
Có lẽ khi tung bộ ảnh này ra thị trường, lại sẽ có một làn sóng cuồng nhiệt mới bùng nổ. Khoảnh khắc đứng trước các chàng mỹ nam, cô bỗng có cảm giác bọn họ vốn sinh lả để làm phái nữ điên đảo.
_ “Uh! Chị cũng thấy thiết kế lần này rất tuyệt.” – Đừng nói là các cô bé mới lớn, mà ngay cả chị khi thấy bọn họ cũng không kìm lòng nổi. Bọn họ lúc này tựa như bốn chàng hoàng tử vừa đẹp trai vừa cao quý, tỏa ra ánh sáng làm mọi người chói mắt, chỉ có thể nhìn lên trong ngưỡng mộ. – “Nhưng mà… chị cứ có cảm giác thấy thiếu thiếu gì đó.”
Rõ ràng các chàng trai đều trông rất tuyệt, không còn chỗ nào để chê, nhưng chị vẫn thấy chưa đủ hoàn hảo, cảm giác không nên chỉ có như vậy. Chỉ là nghĩ mãi lại vẫn không biết được thiếu sót ở đâu.
_ Thiếu?” – Minh Tuyết ngẩn người, quay trở lại quan sát MS4 một lần nữa cẩn thận bằng con mắt của một trợ lý. Quần áo chỉnh tề, không có chỗ nào bị gấp nếp. Kiểu tóc rất phù hợp với trang phục. Phụ kiện cũng đầy đủ, ngay cả sợi dây giày cũng được buộc rất cẩn thận. Nhìn mãi vẫn không tìm ra điểm không ổn, người con gái ấy bèn quay lại nhìn về phía bà chị trong khó hiểu – “Ý chị nói là gì cơ?”
Thiếu sót gì khiến cho nhiếp ảnh gia, biên tập và rất nhiều nhân viên đều không nhìn ra? Cô khá tò mò đối với linh cảm của bà chị bên cạnh, bởi vì biết chị rất có mắt nghệ thuật, lời nói đó cũng không tự dưng nói lung tung.
_ “Chị cũng không biết. Nhưng cảm thấy thật là…” – Bà chị rơi vào trầm tư, vẻ mặt như quyết tâm tìm ra được thiếu sót ở chỗ nào. – “Bọn họ rất đẹp, khí chất cũng xuất chúng, tựa như những chàng hoàng tử. Chỉ là…”
Thấy ai đó tập trung như vậy, Minh Tuyết cũng không dám lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của bà chị, đành im lặng đứng nhìn về phía các chàng mỹ nam. Cô cũng rất muốn biết sự thiếu sót mà chị ấy nói là gì, đáng tiếc mãi vẫn không thể tìm ra đáp án.
Lặng thinh một hồi, bà chị lại đột nhiên ngước lên, ánh mắt rực sáng nhìn về phía Minh Tuyết tựa như vừa thấy một bảo vật. Chị thận trọng quan sát cô từ đầu đến chân, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào, trong ánh mắt càng lúc càng khẳng định với suy nghĩ trong đầu.
Đối diện với ánh mắt đó, cô thấy không được tự nhiên, cảm giác tựa như mình giống như một món đồ trưng bày. Hơn nữa linh cảm xấu trong lòng cũng trở nên mạnh mẽ, khiến trí não cô hoảng hốt, bàn chân bất giác lùi lại như một hành động bản năng.
Chỉ cần nhìn biểu hiện khác thường này của bà chị, cô có thể đóan được chuyện mà chị sắp làm không phải là điều tốt lành gì. Hoặc ít ra đối với cô chính là như vậy.
Phút sau, hiện thực xảy ra trước mắt rất nhanh chóng trở thành bằng chứng hữu hiệu nhất chứng minh cho linh cảm của Minh Tuyết. Đáng tiếc là dù biết trước nhưng cô gái ấy cuối cùng vẫn không thể kháng cự được với số mệnh, bị bà chị lôi tuột vào phòng thay đồ.
* * *
_ “Mau ra đây đi! Minh Tuyết!” – Đứng bên ngoài phòng thay đồ, bà chị không kiên nhẫn thúc giục, giọng điệu mang đầy tính mệnh lệnh đối với cô gái ở bên trong.
Chuyện cũng đâu có gì mà ai đó cứ ngại ngùng chần chừ bên trong mãi không chịu bước ra, như vậy thì chị nghiệm thu thành quả thế nào bây giờ?
Vốn ngay từ đầu chị còn muốn cùng theo vào bên trong, nhưng Minh Tuyết nhất quyết không chịu nên chị mới phải nhượng bộ đứng ở chỗ này chờ đợi. Chỉ là chờ mãi vẫn không thấy có chút phản hồi, bà chị đành phải lên tiếng thúc giục, muốn trông thấy cô trong bộ trang phục đó như thế nào.
_ “Nhưng mà… bộ trang phục này.” – Đáp lại ánh mắt mong đợi của bà chị ấy là hình ảnh Minh Tuyết thò đầu ra ngoài cửa, vẻ mặt đầy khó xử. Cô thật là không quen mặc kiểu này, thấy cả người không được thoải mái. – “Em… không được đâu. Chị cho em thay ra đi mà.”
Chỉ cần nghĩ tới việc mặc như vậy bước ra ngoài, cô đã cảm thấy thật ngượng ngùng. Nếu bị những người khác nhìn thấy thì chỉ muốn chui xuống đất để trốn. Minh Tuyết cuối cùng vẫn là không dám bước chân ra bên ngoài, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy đáng thương liếc nhìn về phía bà chị, muốn dùng một chút thâm tình để đả động ai đó.
Làm ơn tha cho em đi mà! Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình cầu khẩn.
Đáng tiếc hành động này đối với chị là hoàn toàn vô dụng. Trong đầu bà chị lúc này chỉ khát khao muốn thấy kết quả, có thể vì thế mà bỏ qua tất cả mọi việc khác.
_ “Cái con bé này!” – Đáp lại sự van nài của Minh Tuyết là hình ảnh chị biên tập bước tới, phũ phàng kéo cô ra bên ngoài.
* * *
_ “Chúng em sắp được nghỉ chưa vậy?” – Yo Seob nhìn đồng hồ hỏi, dáng vẻ mệt mỏi như sắp gục ngã. Cậu sắp duy trì không nổi nụ cười khi phải làm việc liên tục đến tận lúc này với chiếc bụng trống rỗng.
Cho dù có cố sức quá thì cũng để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút chứ? Cơn đói khiến chàng mỹ nam thiếu kiên nhẫn, cảm thấy việc duy trì dáng vẻ thiên thần để chụp ảnh cũng dần trở nên cố sức.
_ “Sắp xong rồi!” – Anh chàng nhiếp ảnh gia điềm tĩnh trả lời. Mặc dù bản thân anh cũng thấy khá mệt nhưng vẫn cố gắng hoàn thành nốt bộ ảnh, dáng vẻ vô cùng tận tâm với nghề nghiệp. – “Chỉ còn lại vài tấm nữa thôi là hoàn thành rồi.”
Bộ ảnh lần này khá đươc coi trọng, hơn nữa tinh thần nghề nghiệp khiến ông anh quyết không chịu bỏ dở nửa chừng. Cá tính đó của anh khiến các chàng mỹ nam khổ đến không nói lên lời, nhưng đều không kêu ca mà tiếp tục ngoan ngoãn làm việc. Bởi vì hơn ai hết, bọn họ hiểu và thừa nhận anh là một người rất tài năng.
_ “Vậy có thể xong trước 5h30 được không?” – Giờ chụp bị kéo dài hơn dự định khiến Young Min có chút sốt ruột. Mà nguyên nhân thì không cần nói cũng có thể dễ dàng đoán ra được, dĩ nhiên là vì có lịch hẹn trước với cô gái xinh đẹp nào đó. – “Lát nữa em…”
Còn chưa nói được hết lời, tên yêu nghiệt bất chợt ngừng lại, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía trước tựa như đang thấy một hình ảnh rất khó tin. Nhìn thấy biểu hiện kì lạ đó của tên đàn anh, các thành viên khác không hiểu ra sao, cũng nhìn theo tầm mắt của cậu hướng về phía đó.
Sau đó, bọn họ tập thể hóa đá.
Trước mặt bọn họ là hình ảnh Minh Tuyết trong một dáng vẻ quá khác lạ, khiến các chàng trai không dám tin vào những gì mình đang thấy.
Cô gái ấy hiện tại đang mặc một bộ váy màu đen, kiểu dáng vừa trẻ trung vừa cao quý tựa như một vị công chúa, khiến tất cả đều chỉ có thể nhìn lên trong ngưỡng mộ. Mái tóc cô thả dài, xoăn nhẹ phần đuôi, rất khéo léo làm tôn lên những đường nét đẹp nhất trên khuôn mặt. Làn da trắng muốt, mịn màng, đôi môi đỏ tươi như một miếng thạch, ngon đến mức ai nhìn cũng muốn nếm thử. Đặc biệt là đôi mắt trong trẻo, tựa như chứa cả bầu trời đêm ở bên trong, khiến các chàng mỹ nam vừa nhìn thấy đều không kiềm chế được si mê.
Cô lúc này thánh khiết tựa như tiên nữ rơi xuống phàm trần, nhưng lại mê hoặc tựa ma nữ quyến rũ hết mọi ánh nhìn.
Đối mặt với người con gái này, các chàng mỹ nam cảm giác được trái tim mình đập loạn nhịp, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh trước mặt, càng không dám thở mạnh, sợ rằng một chút tiếng động sẽ khiến cô chợt tan biến.
_ “Minh… Minh Tuyết!” – Yo Seob lắp bắp mãi mới thốt ra được một từ đứt đoạn, không thể nào tin được người trước mặt chính là cô trợ lý ngốc nghếch của mình.
Vẫn biết cô trang điểm lên rất đẹp, nhưng cậu vẫn không ngờ khi phối hợp với phong cách của bộ ảnh chụp lần này lại khiến cô trở nên quá mức cuốn hút đến vậy. Nhất là khí chất toát ra làm người con gái ấy tựa như một vị công chúa, phảng phất như không thuộc về phàm trần.
Ngượng ngùng đến không mức chỉ cúi gằm mặt xuống mặt đất đi tới để tự lừa mình dối người, Minh Tuyết khó khăn lắm mới có can đảm ngước lên thì lại bắt gặp ánh mắt của các chàng mỹ nam, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Cô lúc này rất muốn chạy về lại phòng để thay bộ đồ này ra, như vậy sẽ không phải đối mặt với những ánh nhìn nóng cháy như vậy nữa. Nhưng đáng tiếc chị biên tập hiện đang đứng bên cạnh giữ chặt lấy tay khiến cô không thể biến ý nghĩ đó thành hành động.
_ “Ồ.” – Anh chàng nhiếp ảnh gia thấy biểu hiện khác thường của các chàng thần tượng, cũng quay lại ngước nhìn. Trong khoảnh khắc đầu tiên khi thấy người con gái ấy, ánh mắt của anh trở nên sáng rực, trong đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng. Anh nhìn cô vởi vẻ thú vị, bỗng nhiên mở miệng. – “Em… Cô bé ở kia. Lại đây một chút.”
Minh Tuyết vẫn ngây ngốc đứng đó, mãi mới hiểu được người anh đó đang nói đến mình, không khỏi ngạc nhiên hỏi lại.
_ “Em á?” – Cô chỉ tay về phía chính mình, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Ai đó chẳng phải đang chụp ảnh cho MS4 hay sao? Sao bỗng dưng lại liên lụy đến cô làm gì cơ chứ?
_ “Đúng vậy!” – Anh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có chút dấu hiệu của sự vui đùa. Sau đó, trước vẻ kinh ngạc của tất cả những người đang có mặt trong phòng chụp, anh chỉ về phía bên cạnh các chàng mỹ nam – “Em đứng sang bên này một chút.”
Việc này lại càng làm Minh Tuyết thêm khó hiểu, không biết anh chàng nhiếp ảnh gia lại định làm gì. Nhưng mà trước thái độ kiên định của anh, cô chỉ có thể ngậm ngùi ngoan ngoãn làm theo.
_ “Qua kia sao?” – Cô bước về phía đó, tuy rằng vẫn có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh chóng nhớ đến vai trò của bản thân ở đây là gì. Cho rằng anh vừa thấy có chỗ nào không ổn, mới nhờ cô sửa sang lại cho các chàng thần tượng mà thôi. – “Để làm gì hả anh? Trang phục của bọn họ thiếu gì ư?”
Vừa nói, cô vừa chăm chú quan sát cả bốn người từ trên xuống dưới một lượt, nhưng lại không thấy có gì cần chỉnh sửa, liền quay lại nhìn anh chàng nhiếp ảnh với vẻ nghi hoặc. Rốt cuộc thì anh ấy muốn cô tới đứng ở đây để làm gì?
Không cần phải đợi lâu, hành động tiếp theo của anh đã giải đáp thắc mắc đó của người con gái ấy.
_ “Tốt!” – Chỉ liếc mắt một cái tổ hợp trước mặt, anh cảm thấy vô cùng phù hợp, khẽ gật đầu với vẻ hài lòng. Tiếp theo, ông anh phát biểu một câu khiến cô gái ấy cảm giác như vựa bị một quả bom dội thẳng xuống đầu. – “Tiếp tục chụp thôi!”
Cái gì mà tiếp tục chụp cơ chứ? Cô vẫn còn ở đây cơ mà. Không phải nên đợi cô né ra rồi mới tiến hành tiếp hay sao?
_ “Cả em á? Khoan đã!” – Vừa định mở miệng phản bác, Minh Tuyết đã nhận thấy anh đang rất chuyên tâm ngắm hình chuẩn bị chụp, dáng vẻ chăm chú đến mức không quan tâm tới bất cứ điều gì khác.
Không lẽ anh thực sự định để cô chụp cùng? Nghĩ đến điều này, cô gái ấy lại càng thêm hốt hoảng.
_ “Sao lại cả em cơ chứ? Em đâu phải là người mẫu.”
Huống hồ bộ ảnh này vốn là của MS4, nếu có cả mặt cô vào nữa thì thành ra thế nào? Càng nghĩ cô càng thấy không ổn.
_ “Cũng sắp chụp xong bộ ảnh rồi, thế nên có thêm mấy tấm như vậy cũng thú vị.” – Anh chàng bắt đầu bấm thử máy, hoàn toàn bỏ qua sự lo lắng trong mắt cô gái trước mặt. – “Bộ ảnh sẽ được giám đốc xem qua và phê duyệt nên không cần lo lắng quá nhiều làm gì.”
Sử dụng bức ảnh nào để tung ra đều do giám đốc xét duyệt cẩn thận, những tấm hình không phù hợp với chủ đề bộ ảnh sẽ được bỏ ra ngoài. Thế nên lo lắng của người con gái đó vốn là dư thừa.
Nhìn thấy hình ảnh trước mắt, anh rất có hứng thú muốn được bấm máy, hoàn toàn không quan hệ gì tới mục đích buổi chụp ảnh hôm nay. Trong đầu anh lúc đó chỉ còn lại những bức ảnh nghệ thuật và làm sao để tạo ra những tác phẩm gây ấn tượng đối với người xem, không quan trọng đối tượng có phải là người trong giới nghệ sĩ hay không.
_ “Hả? Nhưng…” – Điều đó thì có liên quan gì tới việc em cũng vào chụp đâu chứ? Minh Tuyết vừa mở miệng định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy tình huống trước mặt thì cũng chỉ có thể ngậm ngùi nuốt xuống. Ai đó căn bản không chút để ý gì tới ý kiến của cô, cứ thế làm theo ý mình.
Người trong giới nghệ thuật thật khó hiểu. Cuối cùng, người con gái ấy đã rút ra được kết luận ấy sau khi bị ép buộc đứng trước ống kính.
Nhưng mà đến lúc thực hiện, cô mới nhận thấy mọi việc khó khăn hơn những gì mình nhìn thấy rất nhiều. Đối diện với chiếc máy ảnh cùng với rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, cô thấy áp lực quá lớn, có chút hoảng hốt không biết làm gì tiếp theo.
Nhìn các chàng mỹ nam tạo dáng rất tự nhiên, Minh Tuyết lại càng thấy lo lắng, cả người như không nghe sai xử, cơ mặt trở nên căng cứng. Cô chỉ có thể máy móc cong khóe môi, miễn cưỡng mỉm cười. Tay chân bối rối không biết để đâu, ánh mắt mấy lần cố gắng nhìn lên một vài giây rồi lại không chịu được, tránh né sang hướng khác.
Cô đúng là vẫn không thể làm được công việc này. Tuy rằng không tận mắt thấy dáng vẻ của bản thân hiện tại, nhưng cũng không khó để cô đoán ra được mình rất xấu, đứng bên cạnh bốn chàng trai tạo thành một sự đối lập hoàn toàn.
Minh Tuyết lúc đó rất muốn khóc, cảm thấy yêu cầu này đối với mình quá khó thực hiện . Cho dù kêucô làm trợ lý không lương cả đời cũng không có vấn đề, nhưng bắt một kẻ nghiệp dư như cô làm người mẫu thì đúng là quá sức mà.
_ “Em.” – Ngắm mãi nhưng không thể nào vừa lòng với biểu hiện cứng nhắc của ai đó, anh chàng nhiếp ảnh gia cuối cùng cũng phải ngừng lại, rời khỏi máy với một tiếng thở dài.
Anh biết rằng bắt một người bình thường như cô làm người mẫu ngay là quá khó, nhưng mà giây phút nhìn thấy cô, anh cảm thấy được sự hưng phấn như thể bản thân sắp tạo nên một tác phẩm để đời. Cảm giác như trong lòng đang vang lên tiếng nhận định cô chính là người mà anh đang tìm kiếm.
Vì vậy, anh hiển nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này. Hơn nữa đối với anh, việc càng khó thực hiện lại càng có tính khiêu chiến, công việc cũng vì thế mà càng thêm phần thú vị.
Chỉ là, anh đánh giá quá cao khả năng thích ứng của cô trước ống kính, cuối cùng vẫn phải ngừng lại lên tiếng hướng dẫn.
_ “Đừng căng thẳng quá làm gì. Cứ như bình thường là được rồi.” – Một điều khiến anh thêm nhận định cô là do sự hòa hợp tự nhiên của cô khi đứng cùng với MS4 lúc bình thường. Khoảnh khắc đó, cho dù không được trang điểm, không mặc lên mình những bộ trang phục xinh đẹp, cô gái này vẫn có thể gây cuốn hút những ánh nhìn bằng chính sự chân thật của mình. – “Coi như trước mắt em không có bất cứ thứ gì khác.”
Tạo hình xinh đẹp cùng với nụ cười tự nhiên, nếu có thể kết hợp hai thứ đó lại với nhau thì không còn gì có thể hoàn hảo và tuyệt vời hơn. Nghĩ vậy, anh lại càng kiên định hơn đối với quyết định của mình, chờ mong giây phút cô gái trước mặt tự mình tỏa sáng.
Anh có linh cảm bản thân nhất định có thể tạo ra được những kiệt tác, sẽ cảm nhận được cảm giác thành tựu khi tự tay mài dũa một viên đá bình thường thành viên ngọc xinh đẹp và quý giá.
_ “Em xin lỗi! Em sẽ cố gắng.” – Minh Tuyết lúc này quá mức hoảng loạn, không còn biết bản thân nên làm gì. Cô thấy anh chàng nhiếp ảnh gia dừng lại thì thấy lo sợ, cho rằng bản thân quá kém cỏi gây cản trở đến người khác.
Nhưng mà, càng như vậy cô lại càng không thể bình tĩnh, không sao làm sự chỉ dẫn trước đó của anh. Chỉ cần ngước lên, lọt vào trong tầm mắt cô là chiếc máy ảnh và rất nhiều ánh nhìn của người khác hướng về mình, giây phút nhắc nhở cô đang ở đâu và làm gì.
Việc này thật quá khó khăn. Minh Tuyết rất cố gắng, nhưng hiệu quả càng ngược lại.Toàn thân cô cứng nhắc, rõ ràng đang cười nhưng khuôn mặt lại quá sức nghiêm trọng. Đôi mắt cũng mất đi vẻ trong suốt lúc thường, thay vào đó là sự lo lắng bất an, luôn sợ hãi bản thân làm gì không đúng.
Mọi người đều thử khuyên can nhưng cuối cùng lại chỉ càng thêm trầm trọng, hoàn toàn bó tay. Chỉ có anh chàng nhiếp ảnh gia vẫn tiếp tục ngắm hình chuẩn bị chụp như không có gì khác thường, không trách cứ, kiên nhẫn chờ đợi giây phút cô tự thích ứng.
C.26.2
Đối mặt với sự tin tưởng của người anh ấy, Minh Tuyết lại càng thấy mặc cảm. Thà rằng anh cứ trách mắng, hoặc từ bỏ ý định đó thì cô đã không phải khổ sở đến mức này rồi.
Theo thời gian trôi qua, người con gái ấy lại càng thấy có lỗi với những người phải ở lại cùng mình, nhưng cũng vì thế lại càng khó điều chỉnh cho biểu hiện của mình trông tự nhiên hơn.
Nhìn thấy vẻ bất an trên khuôn mặt cô, các chàng mỹ nam cũng thấy có chút thương tiếc, nhưng lại không biết nên làm gì để giúp đỡ. Đối với những người ở trong gới showbiz đã lâu như họ thì việc tạo dáng chụp hình rất dễ dàng, nhưng với cô thì lại là chuyện khác.
Nên làm gì để cô giảm đi được áp lực đây? Các chàng trai khẽ cay mày suy nghĩ, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết.
_ “Chiều nay em có hẹn với Kevin à?” – Đứng phía sau lưng Minh Tuyết, Young Min như đột nhiên nghĩ tới môt chuyện gì đó, cúi xuống nói nhỏ vào tai cô một câu hoàn toàn không chút ăn khớp với tình cảnh hiện tại chút nào.
Nhưng câu nói đơn giản ấy lại rất thành công kéo lại sự chú ý của người con gái ấy và tất cả các thành viên còn lại trong nhóm.
_ “Cái gì mà hẹn hò chứ?” – Yo Seob là người đầu tiên bão nổi khi nghe thấy thông tin đó. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô tay trong tay với Kevin, vẻ mặt tình cảm nhìn nhau là cậu muốn phát điên. – “Cô rảnh đến thế sao? Trong lúc chúng tôi bận rộn không có thời gian để thở thì cô vẫn còn tâm trạng để đi hẹn hò hay ư?”
Nhất định phải ngăn cản cô lầm đường lạc lối. Đó là ý nghĩ duy nhất còn lại trong đầu chàng trai ấy, lý trí cũng dễ dàng bị sự ghen tị che lấp.
_ “Tôi nghe nói dạo này Angel đang chuẩn bị ra ca khúc mới kia mà.” – Hyung Ki nói một câu trần thuật, nhưng giọng điệu thì lại đầy khó chịu. – “Cô cũng đừng làm phiền người ta quá như thế chứ.”
Ngay chính bản thân chàng đội trưởng cũng không biết sự khó chịu của mình xuất phát từ đâu, chỉ thấy thật sự không thích cô như vậy. Rõ ràng cô là trợ lý của bọn họ chứ đâu phải là của Angel, tại sao lại cứ hay quan tâm tới người không chút liên quan đến mình thế?
Nghe thấy giọng điệu đó của các chàng mỹ nam, Minh Tuyết tức muốn hộc máu, căm tức trừng mắt trở về. Bọn họ nói như vậy tức là sao? Cứ như thể cô là một mớ phiền phức đeo bám Kevin vậy à.
_ “Anh đi cùng với được không?” – Trái ngược với các thành viên khác, Jae Sung không lên tiếng phản đối, nhưng đột nhiên lại phát biểu một câu gây sốc hơn nữa.
Ai đó vẫn dùng vẻ mặt ngây thơ nói lời này, khiến những người khác không hiểu cậu không muốn Minh Tuyết một mình đi hẹn hò với Kevin, hay chỉ là đơn giản muốn theo sau ăn miễn phí?
Jae Sung, anh có thật sự hiểu hai từ hẹn hò có nghĩa là gì không mà lại nói câu đó. Mà khoan đã, trọng tâm của mọi chuyện không phải là việc này có được không.
_ “Ai nói hôm nay em có hẹn với cậu ấy cơ?” – Là nhân vật chính của câu chuyện, đến giờ phút này Minh Tuyết mới có cơ hội mở miệng thanh minh. Cô lúc này thấy bản thân thật là oan ức, không dưng bị bọn họ trở thành đối tượng phát giận.
Cô mà biết ai dựng lên chuyện này thì biết tay. Minh Tuyết bực bội nghĩ thầm trong lòng.
_ “Vậy tối nay chúng ta mua đồ về nhà cùng nấu nhé.” – Young có chút chột dạ nói lảng sang việc khác, bề ngoài vẫn tỏ ra không có gì khác thường.
Hơn nữa, nếu suy xét cẩn thận thì từ đầu tới giờ cậu cũng không có khẳng định gì, tất cả chỉ là do mấy tên đàn em này tự hiểu lầm mà thôi.
_ “Hyung Ki là bếp trưởng. Yo Seob làm phụ bếp.” – Tên yêu nghiệt tiếp tục đưa ra đề nghị, nói nghe có vẻ nhẹ bẫng, nhưng đối với một số người thì lại có sức công phá mãnh liệt không khác gì sét đánh giữa trời quang. – “Còn ba người chúng ta ở phòng khách xem phim.”
_ “Tại sao lại là em chứ?” – Hai chàng trai cùng đồng thanh, bất bình với kiểu phân công vô lý này.
Tại sao cậu phải làm việc trong khi những người khác ngồi xem phim cơ chứ?
Hơn nữa anh sao lại có thể cứ thế đưa ra ý tưởng mà không chút bận tâm đến ý kiến của bọn họ thế cơ chứ? Yo Seob và Hyung Ki hiển nhiên không thể chấp nhận cách phân công như vậy, kiên quyết phản đối đến cùng.
Năm người cứ thế tiếp tục bàn luận sôi nổi, hoàn toàn quên mất bản thân đang ở đâu, toàn bộ tinh thần đều tập trung tới chuyện ai sẽ phải vào bếp tối nay. Cứ thế, các chàng trai dường như quên mất phải chú ý hình tượng, biểu hiện không khác gì lúc ở nhà. Minh Tuyết cũng vì thế thả lỏng tinh thần, còn thật sự tham dự bàn bạc mọi chuyện.
Khoảnh khắc này, bọn họ tựa như ở trong một không gian riêng biệt, hoàn toàn ngăn cách đối với thế giới bên ngoài. Nhưng cũng chính vì vậy mới khiến anh nhiếp ảnh gia tìm được cảm hứng, khóe môi giương lên với một nụ cười hài lòng, không tiếng động cúi xuống bấm máy liên tục.
* * *
Nhìn đống ảnh la liệt trên bàn, ánh mắt Minh Tuyết sáng rực, cười sung sướng như một đưa trẻ con vừa được tặng đồ chơi.
_ “Ô! Có ảnh rồi à?” – Cô ngồi xuống bên cạnh quản lý Kang, bắt đầu cầm những tấm ảnh lên xem kĩ, trong mắt không giấu được sự tán thưởng. – “Woa! Đẹp thật! Bọn họ đúng là chuyên nghiệp có khác. Mà hôm đó em cảm thấy căng thẳng quá, nhưng một hồi sau quay sang thì đã nói xong xuôi hết rồi, thật chẳng hiểu thế nào nữa. Rõ ràng từ đầu đến cuối em cũng không làm gì.”
Từ ngày hôm đó, cô bắt đầu hồi hộp mong chờ được nhìn thấy được thành quả của buổi chụp. Có lẽ bởi vì lần này cô cũng có một phần trong đó nên có chút háo hức hơn bình thường.
_ “Em mặc bộ váy hôm đó quả thật rất đẹp.” – Nó tựa như được làm cho riêng một mình cô vậy. Quản lý Kang lên tiếng khen ngợi, phải thừa nhận cô hôm đó rất xuất chúng. Ông anh đã xem một lượt trước đó nên nắm đại khái vị trí các tấm ảnh, rất nhanh chóng lục tìm ra những tấm được cho là đẹp nhất cho cô xem. – “Lúc đầu có hơi khó phối hợp, nhưng sau đó thì rất tự nhiên. Mấy tấm hình này trông MS4 cũng thật khác biệt với lúc thường, khiến người xem có cảm giác khác hẳn, thoải mái như thể đang ở ngay bên cạnh người thật.”
Mỗi lần đứng trước ống kính, tuy chính các chàng trai cũng đều không nhận thấy nhưng khí chất của họ quả thật trở nên khác hẳn, tựa như một thói quen ăn sâu vào trong máu. Chỉ khi ở bên cạnh cô, họ mới biểu lộ ra dáng vẻ đó, quên mất bản thân đang ở đâu.
_ “Đúng là lạ thật. Bình thường họ rất nhạy cảm với máy ảnh mà.” – Nhìn biểu hiện của bọn họ trong những bức ảnh, ngay chính Minh Tuyết cũng có chút bất ngờ. Trong các bộ ảnh trước đó cô đều không nhìn thấy được dáng vẻ này, bởi vì chỉ cần cảm thấy có máy ảnh đang chĩa vào, các chàng mỹ nam đều biểu hiện phong thái hoàn hảo và tuyệt đẹp của một thần tượng. Thế nên khi thấy những hình ảnh này, cô thật sự thấy chúng rất mới mẻ và thú vị. – “Ở đây Hyung Ki cau mày nè. Tấm này anh Jae Sung đang ngáp. Còn cái này…”
Lần lượt thay đổi bức ảnh trên tay, cô rất hứng khởi tìm kiếm những điểm đặc biệt trên đó. Cứ thế cho đến khi cầm lên một bức ảnh có chút khác biệt, cô đột nhiên ngừng lại, ánh mắt trợn tròn vì kinh ngạc.
Cô không nhìn nhầm đúng không? Minh Tuyết chớp chớp mắt để xác định lại một lần nữa, sau khi đã chắc chắn vấn đề không phải ở mắt mình thì lại càng thêm kinh ngạc. Bởi vì hình ảnh mà cô thấy thật sự quá khó tin.
_ “Giám đốc đã xem qua và duyệt bộ ảnh rồi, trong đó dĩ nhiên chỉ có MS4. Nhưng anh vẫn mang hết toàn bộ số ảnh chụp hôm đó qua đây cho em xem.” – Ông anh vẫn mải mê lục tìm những tấm ảnh đẹp nhất trên bàn, nói chuyện mà không để ý tới biểu hiện khác thường của cô gái ngồi bên cạnh. – “Thật là tiếc vì phần cuối có rất nhiều tấm rất đẹp nhưng lại không thể để lộ cho các fan.”
Ai đó quá bất ngờ với tấm hình trên tay, từ đầu tới cuối không hề nghe thấy anh quản lý nói gì, vì thế cũng không có một chút phản ứng nào. Mãi một lúc sau, ông anh mới thấy có chút không thích hợp, liếc sang vừa vặn thấy tấm hình cô cầm trên tay
_ “A! Cái đó hả? Ai cũng đều nói đó là tấm đẹp nhất đấy. Ngay cả giám đốc cũng khen rất nhiều.”
Đáng tiếc là nó chỉ có thể giữ lại để cho bọn họ tự ngắm nhìn, không có khả năng cho tất cả những người khác được chiêm ngưỡng.
_ “Llà… là em thật sao?” – Càng nhìn kĩ, cô lại càng không dám tin cô gái bên trong này là mình. – “Em chụp lúc nào thế?”
Tại sao cô lại không có chút ấn tượng gì hết vậy?
Trong tấm ảnh là hình ảnh một cô gái ngồi trên ghế, được bốn chàng mỹ nam vây xung quanh, ánh mắt xinh đẹp nhìn thẳng về phía trước, cao quý như một nữ hoàng. Cô gái vừa quyến rũ vừa bí ẩn, vừa thánh khiết vừa mê hoặc, khí chất tựa như phát ra từ linh hồn, khiến ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn vào đó.
Rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng Minh Tuyết có cảm giác người trong ảnh và mình khác nhau quá xa, tựa như trời và vực. Một thì bình thường và ngây ngốc, một thì xinh đẹp cao qúy như một nữ vương ở trên cao, khiến mọi người chỉ có thể ngước lên trong ngưỡng mộ.
Cô nhìn mãi tấm ảnh, vẫn không sao tin được đó là bản thân, bám theo hỏi lại anh quản lý liên hồi. Ai đó bị cô phiền cả buổi, khẳng định đi khẳng định lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng không chịu nổi muốn bùng phát.
_ “Minh Tuyết! Để anh nhắc cho em nhớ! Người chụp ảnh hôm đó là em chứ không phải anh. Người đang ngồi trong tấm ảnh này cũng là em chứ không phải là anh.”
Thế nên làm ơn đừng có làm phiền anh bởi câu hỏi đó suốt được không? Ngay cả anh quản lý cũng bị cô hỏi đi hỏi lại một vấn đề đó đến điên đầu, muốn ngửa mặt lên trời thét lên một tiếng.
_ “Uh nhỉ?” – Minh Tuyết lúc đó như mới giật mình hiểu ra, gật gù thừa nhận. Chẳng qua ngoài mặt như vậy, còn trong trí não người con gái ấy vẫn rối tinh rối mù, chẳng hiểu gì hết. Vì thế chưa đầy một phút sau lại xuất hiện hình ảnh cô gái ấy dùng vẻ mặt ngây ngốc ngước lên hỏi một câu rất đáng đánh đòn. – “Là em thật đúng không?”
Quản lý Kang thật sự nổi điên!
* * *
Trong ngày hôm đó, tất cả các chàng mỹ nam đều nhận được tấm ảnh ấy như một món quà kỷ niệm của quản lý Kang. Ông anh chỉ đơn giản thấy rất tâm đắc đối với bức ảnh, muốn mọi người có thứ lưu trữ lại, nhưng lại không ngờ nó lại chính là nguyên nhân chính gây nên sự khác thường của các chàng trai sau ngày hôm đó.
Người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Hyung Ki, chàng đội trưởng của nhóm. Kể từ khi nhìn thấy cô trong bộ váy xinh đẹp đó, sau đến lúc cầm tấm ảnh trên tay, chàng trai càng lúc càng thấy tâm trạng bản thân rối loạn, không ngừng nghĩ về hình ảnh cô gái ấy. Ngay cả làm việc cũng không sao tập trung, liên tục để xảy ra lỗi.
Chàng trai đến trường quay, nhưng trong lòng không hiểu sao lại càng thấp thỏm, tựa như có một ngọn lửa không ngừng thiêu đốt bên trong. Nhất là khi không nhìn thấy bóng dáng của ngươi con gái đó, cậu lại càng không ngừng suy tư và chờ đợi, chốc lát lại quay sang hỏi cô đang ở nơi đâu.
Cũng chỉ có một mình Hyung Ki không nhận thấy biểu hiện không bình thường này của bản thân. Cứ cách một lúc, chàng trai lại bất giác lại đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm hình bóng của cô, liên tục bị phân tâm. Cứ thế cho đến tận lúc chiều trở về nhà, chàng đội trưởng vẫn trong tình trạng khác thường, bàn tay lại bất giác lôi bức ảnh ra xem.
Nhìn thấy hình dáng cô, tâm trạng rối rắm của cậu mới tạm thời bình lặng trở lại, vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng, trên môi thoáng qua một nụ cười.
Chàng trai bước lên sân thượng, liếc nhìn khung cảnh vắng lặng không có một bóng người, trong mắt lại cảm thấy trước mặt là một khung cảnh tuyệt đẹp. Những cơn gió trong lành thổi tràn qua mang theo hương vị tươi mắt của mùa xuân, những tia nắng vàng như mật hắt chéo qua của kính, khúc xạ thành các tia sáng lung linh. Tất cả vẻ đẹp diệu kì của thiên nhiên đó bỗng mang đến cho cậu một nguồn cảm hứng bất tận.
Hyung Ki chậm dãi bước tới ngồi xuống, vuốt nhẹ phím đàn, toàn bộ tinh thần và thể xác đều được thả lỏng, hòa nhập vào trong không gian bất tận của ngày tàn. Hiện lên trong trí não chàng trai khi đó là những hình ảnh về Minh Tuyết. Đặc biệt khi nhớ đến giây phút cô khổ sở bám trên cành cây chỉ vì một tờ nhạc phổ, trong lòng cậu dần lan tràn một cảm giác thật nhẹ nhàng.
Cứ thế theo dòng cảm xúc, ngón tay chàng trai cũng bắt đầu cử động. Trong chốc lát, không gian yên tĩnh bỗng vang lên những âm điệu sâu lắng, hòa tan trong khung cảnh tuyệt đẹp của buổi hoàng hôn.
* * *
_ “Sao lại có thể đẹp như vậy chứ?” – Liếc nhìn tấm ảnh trên tay, Yo Seob không nhịn được nói điều nghi hoặc trong lòng ra miệng. – “Cảm giác như một thiên thần vậy.”
Cậu thật không thể nào đánh đồng cô gái xinh đẹp và cao quý trong bức ảnh và vị trợ lý ngốc nghếch suốt ngày bị cậu đùa giỡn thành một được, bởi vì cảm giác mang lại quá khác xa. Dường như cho đến tận khoảnh khắc này cậu mới thực sự dùng trái tim nhìn kĩ lại cô gái ấy, cũng chợt phát hiện có rất nhiều điều mà trước đây mình chưa bao giờ chú ý tới.
Nhìn bức ảnh, trong đầu liên tưởng đến hình ảnh Minh Tuyết, trái tim cậu không hiểu sao bỗng đập loạn nhịp. Trong lòng rạo rực và mở rộng tựa như con nai con chạy giữa thảo nguyên rộng lớn.
Chìm đắm trong những cảm giác kì lạ mà bản thân chưa bao giờ nếm trải, chàng trai mất một lúc lâu mới trở về với hiện tại, chợt nhận thấy bản thân mình càng lúc càng khác thường.
Cảm giác này Yo Seob thấy như sắp không thể khống chế được chính mình, có chút hoảng hốt không muốn, lại có chút chờ mong.
_ “Cô đừng tưởng có một khoảnh khắc xuất thần là có thể chảnh.” – Để chối bỏ cảm giác lạ lẫm này của bản thân, Yo Seob đột nhiên chỉ vào bức ảnh, dáng vẻ như đang cãi nhau với người con gái ấy thật.
Trước kia cô vẫn luôn đối đầu với cậu, bây giờ ngay cả một bức ảnh cũng dám làm cậu phải phiền não đến vậy sao? Chàng trai đang cố gắng xua tan đi những ý nghĩ khiến bản thân khác thường, nhưng lại không nghĩ rằng hành động của mình lúc này mới càng giống bệnh tâm thần.
Như để dứt khoát bỏ qua sự ảnh hưởng của người con gái đó với mình, Yo Seob đột nhiên tỏ ra nổi giận, đứng bật dậy ném tấm ảnh xuống mặt bàn, không thèm ngó ngàng đến nó, cứ thế đi thẳng ra phía cửa.
Nhưng mà vừa mới đi được vài bước, bàn chân Yo Seob trở nên thật nặng nề, không sao cất bước nổi. Chàng trai đứng ngay cạnh cánh cửa, quay đầu nhìn lại bằng ánh mắt giãy giụa, đầy mâu thuẫn.
Sau cùng ai đó vẫn là không thể thản nhiên quay đầu bỏ đi, đành lộn trở lại nhặt bức ảnh lên, cất cẩn thận vào trong người rồi mới bước ra khỏi nhà.
_ “Thực ra thì cô ta cũng không tệ lắm.” – Yo Seob nói nhỏ trong miệng, bàn chân bước ra phía ngoài nhẹ bẫng, trong lòng có chút rạo rực và chờ mong.
Đến chỗ làm, anh chàng trẻ con phải ngồi chờ một lúc để đợi đến lượt quay của mình, tình trạng khác thường càng lúc càng nghiêm trọng. Ai đó lại không nhịn được mang tấm ảnh ra ngắm nhìn, trong mắt tràn ngập si mê, miệng vẫn lẩm bẩm những câu không ai hiểu nổi.
_ “Dù hơi ngốc một chút nhưng rất thật thà. Tính tình xấu nhưng có lúc rất thú vị.” – Chàng mỹ nam vẫn lầm bẩm, không hề chú ý đến tiếng gọi của đạo diễn từ nãy tới giờ.
Cũng may Minh Tuyết không ở đây nghe thấy những lời nói này của cậu, nếu không chắc chắn lại được một phen náo nhiệt.
_ “Yo Seob!” – Trong giọng nói của đạo diễn bắt đầu mất đi sự kiên nhẫn, nhìn thấy cái tên đang tự ngồi nói một mình kia mà sắp phát hỏa.
_ “Rõ ràng lúc bình thường cô ta cũng không …..” – Ai đó vẫn nhìn chăm chú vào bức ảnh, lẩm bẩm một mình, hoàn toàn không biết gì đến những gì xảy ra xung quanh.
Nhưng mỗi lần thấy mặt nhau là kiểu gì hai người cũng phải náo nhiệt một trận. Càng nghĩ cậu lại càng thấy cô thiên vị những người khác, nhưng lại không suy nghĩ kĩ xem lý do là vì sao. Còn không phải do ai đó cứ mỗi lần thấy Minh Tuyết là lại nghĩ ra trò đùa nghịch mới hay sao.
_ “Yo Seob!” – Tiếng đạo diễn rít lên giận dữ khiến chàng trai giật mình, cuống quýt đứng dậy, nhét tấm ảnh vào chiếc áo khoác đang treo trên ghế rồi chạy vội tới chỗ quay, trước khi cơn thịnh nộ của đạo diễn lên tới đỉnh điểm. – “Em đến ngay đây!”
* * *
Trở về nhà, Young Min mở ti vi lên nhưng lại không để ý bản thân đang bật chương trình gì, toàn bộ lực chú ý đều hướng tới tấm ảnh trên tay.
Căn nhà lúc đó chỉ có một mình chàng trai ấy đang ngồi trước chiếc bàn bày la liệt những tấm ảnh mà quản lý Kang để lại, đối diện với chiếc ti vi đang phát ra những âm thanh ghê rợn của bộ phim ma.
Chàng trai có chút si mê nhìn ngắm tấm ảnh trên tay, nhẹ nhàng nở một nụ cười tuyệt đẹp, vẻ mặt sáng lạn trong hoàn cảnh đối lập đó khiến cho người ta có một cảm giác rất quỷ dị.
Mãi lâu sau, cậu mới giật mình trở lại với hiện tại, nhận ra chiếc điện thoại của mình đang reo lên từ bao giờ. Khẽ liếc thấy cái tên hiện lên trên màn hình, chàng trai mới nhớ tới bản thân vội vàng sang chiếc đồng hồ, bàng hoàng khi nhận ra mình đã trễ giờ hẹn.
_ “Chết rồi!”
Chàng trai lúng túng, nhất thời không biết phải ứng phó ra sao với tình huống chưa bao giờ xảy ra như vậy, vừa mở điện thoại ra nghe vừa bước vội về phía cửa.
Nhưng đáng tiếc mọi chuyện vẫn chưa ngừng lại ở đó. Sự khác thường của chàng trai vẫn tiếp diễn cho đến tận khi cậu đến nơi hẹn.
Trên tầng cao nhất của nhà hàng, giữa khung cảnh lãng mạn với ánh sáng dìu dịu, một cô gái xinh đẹp đang nhìn về phía chàng trai ngồi phía trước, vẻ mặt bao hàm rất nhiều cảm xúc, nhưng lại không biết nên nói gì.
Rõ ràng Young Min đang ngồi ngay trước mặt cô, nhưng tâm trí thì lại hoàn toàn không ở đây, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra phía ngoài, liên tục thất thần. Thỉnh thoảng khé miệng chàng trai thỉnh thoảng bất giác cong lên, nụ cười tuyệt đẹp khiến cậu phảng phất như một thiên thần. Chỉ là cô hiểu những thứ đó vốn không phải dành cho mình, trong mắt không giấu nổi sự thất vọng.
* * *
Lặng lẽ trở về nhà, Jae Sung theo thói quen lại đặt mình trên chiếc giường êm ái. Nhưng lần này, chàng trai ấy lần đầu tiên nếm trải cảm giác khó ngủ là như thế nào, nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi mà không sao chợp mắt được.
Rõ ràng lúc bình thường chỉ cần nằm lên giường chưa đầy một phút thì cậu đã chìm giấc ngủ, nhưng hôm nay không hiểu sao cơn buồn ngủ cứ chập chờn khi gần khi xa, không sao nắm bắt được. Trong khoảnh khắc, trí não của chàng trai ấy hiện lên hình ảnh của Minh Tuyết. Lúc cô cười, lúc cô giận, lúc cô tựa đầu lên vai cậu ngủ ngon lành, xen lẫn một chút cảm xúc phức tạp mà chàng trai không thể nào hiểu được.
Tên mèo lười dường như không thể khống chế được những cảm xúc của bản thân, trong đầu không ngừng suy nghĩ miên man. Dẫu biết rằng bản thân cần phải nghỉ ngơi, nhưng trí não thì lại không chịu nghe lời, khiến ai đó lần đầu tiên biết một đêm dài như thế nào, ánh mắt vẫn mở nhìn lên trên trần nhà cho tới tận khi ánh sáng đầu tiên chiếu rọi xuống khung cửa.
Mệt mỏi ngồi dậy, chàng trai uể oải bước đến trường quay với đôi mắt thâm quầng, thành công dọa mọi người một trận hốt hoảng. Tuy rằng việc mất ngủ cũng không phải chuyện gì lớn lao, nhưng nó xảy ra với cái tên coi giấc ngủ hơn cả mạng sống như Jae Sung thì lại không bình thường chút nào. Thậm chí còn nếu nói là một sự việc động trời cũng không sai.
Vì thế, vừa mới xuất hiện được vài phút, ai đó đã bị mọi người thống nhất ý kiến đuổi về nhà ngủ bù.
Jae Sung cũng thấy tình trạng của mình lúc này không ổn nên không phản bác gì, rất thành thật theo chân anh quản lý trở về. Trên suốt quãng đường về, trí não cậu hoàn toàn đóng băng không nghĩ được gì, không để ý đến những câu hỏi thăm của ông anh.
Cuối cùng, khi nhận thấy mọi nỗ lực câu thông với tên đàn em đều không có kết quả, quản lý Kang chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng giám sát ai đó trở về phòng nằm lên giường. Anh chỉ hi vọng cậu không bị bệnh gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút là có thể nhanh chóng trở lại quỹ đạo bình thường.
Tên mèo lười rất ngoan ngoãn đi nghỉ, nhưng trằn trọc mãi không sao chợp mắt nổi. Cậu cảm thấy tâm trạng thật rối rắm, trong lòng không sao tĩnh lặng lại được, mãi đến khi bàn tay cầm tấm ảnh của Minh Tuyết lên mới tạm thời thấy thoải mái đôi chút.
Jae Sung ngẩn người ngắm cô gái trong đó, ánh mắt đầy si mê, không sao thoát ra được. Đến khi nhận thấy mí mắt có chút nặng nề, cậu mới đặt tấm ảnh lên ngực, yên tâm nằm xuống nhắm mắt lại. Nhưng mới vài phút sau lại đột nhiên ngồi dậy, cảm giác tựa như vẫn còn thiếu sót gì đó.
Trong đầu chợt lóe ra một ý tưởng, chàng trai liền bật dậy khỏi giường, chạy ra chỗ để quà do các fan tặng. Sau một hồi lục lọi, ai đó mới tìm được một chiếc khung ảnh có vẻ phù hợp. Cậu rất cẩn thận lồng tấm ảnh trên tay vào trong đó, khiến tấm ảnh phút chốc tựa như thêm phần thu hút và bí ẩn, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đầu bỗng hiện lên ý nghĩ cho rằng nó vỗn dĩ nên là như vậy.
Nhìn kĩ lại tấm ảnh một lượt, ánh mắt chàng mỹ nam dường như bị hút vào bóng hình của cô gái ngồi chính giữa, cảm thấy được trái tim đột nhiên đập dồn dập, trong tâm tưởng lan tràn một chút tình cảm rất khác lạ.
* * *
Đi lang thang trong công ty một hồi, Minh Tuyết còn đang suy tư không biết nên qua chỗ chàng trai nào thì lại chợt thấy bóng dáng Kevin đang hướng về phía mình, khuôn mặt bỗng chốc trở nên sáng rực.
Gần đây Angel có vẻ rất bận rộn, thế nên hai người hầu như không thể thấy mặt nhau, không ngờ lúc này lại có thể tình cờ gặp đối phương ở đây.
_ “Minh Tuyết!” – Vừa thấy cô, Kevin đã tỏ ra vô cùng hào hứng, ánh mắt trong suốt như ngọc lóe lên chút ánh sáng, khiến cô gái nào nhìn thấy cũng không tự chủ bị cuốn hút. – “Tôi đang định nhờ cô nghe thử bản thu âm của bài hát mới và cho nhận xét. Như vậy được chứ?”
Việc đầu tiên mà chàng trai ấy nghĩ đến thu âm xong bài hát là đến tìm cô, chỉ là không ngờ họ lại có thể gặp nhau chỗ này, tựa như ngay cả ông trời cũng đang trợ giúp cậu vậy.
_ “Thật sao?” – Minh Tuyết vừa nghe thấy ca khúc mới thì tỏ ra vô cùng hứng thú, vẻ mặt trở nên sáng lạn. Nghĩ đến việc có thể trước tiên nghe bản thu âm của ca khúc mới chưa tung ra, cô đã không giấu nổi được sự mong chờ, ánh nhìn nóng bỏng khiến người ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng cô muốn ăn thịt chàng mỹ nam trước mặt.
_ “Tôi nghe trước được thật chứ?” – Ai đó vẫn không tin tưởng được vào những gì mình vừa nghe, ánh mắt lóe sáng đầy mong chờ khiến Kevin cảm thấy đáng yêu cực kì. – “Nghe nói bài này được một nhạc sĩ rất nổi tiếng sáng tác, đang được quảng cáo hết sức rầm rộ trên mạng.”
Minh Tuyết không sao kiềm nén được sự vui sướng, ánh mắt nhìn cậu cũng trở nên đặc biệt nóng bỏng.
Được quen biết Kevin thật sự là tốt. Minh Tuyết nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt, nhưng lại không gây chút phản cảm nào, thậm chí còn khiến chàng trai thấy cô sáng chói như một vì sao. Ánh mắt to tròn của cô khiến cậu rất muốn được chạm vào, trong lòng chợt rạo rực khó tả.
_ “Uh! Tôi cũng cảm thấy nó rất hay, cũng rất thích nó. Nhưng mà vì bài hát này mà gần đây cả nhóm bận kinh khủng.” – Nghĩ đến lịch làm việc kín đặc của mình, Kevin không nhịn được thở dài. – “Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu quay clip rồi.”
Như vậy cũng có nghĩa sẽ có ít thời gian rảnh rỗi hơn, cũng khó mà gặp được Minh Tuyết. Ý nghĩ đó khiến chàng mỹ nam có chút buồn phiền, ánh mắt nhìn cô cũng thêm chút lưu luyến.
Trên hành lang, hai người lặng im nghe nhạc, sau đó bắt đầu vui vẻ nói chuyện với nhau, hoàn toàn không để ý tới một bóng người khác đang bước tới phía đó.
Hyung Ki đang cầm tờ nhạc phổ mới viết hôm nay trên tay, biểu hiện đặc biệt vui vẻ và hài lòng. Có lẽ do tâm trạng khá tốt, chàng trai ấy đã viết ra một bản nhạc mới, cảm thấy rất tâm đắc, muốn cho Minh Tuyết là người đầu tiên được biết đến.
Nhưng mà vừa mới ngẩng mặt lên, ánh vào trong đôi mắt cậu là một hình ảnh rất chói mắt, khiến niềm vui vừa còn tràn ngập trong lòng phút chốc bị tan biến. Nhìn thấy hình ảnh Minh Tuyết và Kevin đang vui vẻ nói chuyện với nhau, trong mắt chỉ thấy mỗi đối phương, cậu có cảm giác thấy trong lòng như có một ngọn núi lửa tuôn trào. Sắc mặt cũng trở nên rất xấu, bàn tay nắm chặt khiến tờ nhạc phổ nhàu nát mà không hề hay biết.
_ “Hyung Ki! Em ở đây à?” – Tiếng quản lý Kang vang lên khiến tâm trí chàng trai ấy trở lại với thực tại, nhưng ánh mắt vẫn không sao rời khỏi hình ảnh phía trước. – “Sắp quay rồi đấy! Lần này cố gắng đừng để sai sót nữa nhé.”
Trong lòng chàng trai thấy rất khó chịu, ngay cả thở cũng khó khăn. Hyung Ki khẽ nhắm mắt lại để lấy lại bình tĩnh, nhưng trong lòng lại càng hỗn loạn, không ngừng nghĩ tới hình ảnh chướng mắt đó.
Tại sao cô lại có thể cười ngọt ngào như thế? Tại sao khi nhìn thấy cảnh đó cậu lại thấy khó chịu như vậy? Rất nhiều câu hỏi không có lời giải tiếp tục làm phiền nhiễu chàng trai ấy, khiến cậu không sao bình tĩnh lại được.
_ “Em sẽ cố gắng tập trung hơn.” – Cậu khẽ nói, quay đầu lại bước đi, bỏ lại hình ảnh Minh Tuyết và Kevin ở phía sau, trên mặt không có gì khác thường. Nhưng cũng chỉ có chính chàng trai ấy mới biết được bản thân mình đang cảm thấy thế nào.
Liên tục bị một người con gái ảnh hưởng như vậy thật không giống cậu chút nào. Ngay chính Hyung Ki cũng nhận thấy bản thân thật không ổn, chỉ có thể dùng một việc gì khác để đánh lạc hướng tâm trí mình, cố gắng tìm cách để trốn tránh khỏi chính những cảm giác phiền não đang đeo bám.
_ “Anh hãy sắp xếp thêm lịch làm việc cho em được không?” – Ai đó bất chợt mở miệng nói một câu khiến quản lý Kang suýt chút nữa tưởng tại mình bị hỏng. Tuy rằng tên đàn em này rất có trách nhiệm, nhưng không có nghĩa là cậu lại tự dưng đòi thêm việc vào trong thời điểm vốn cũng chẳng rảnh rỗi gì như thế này. – “Kín hết luôn cũng được. Tiện thể thêm những chương trình góp phần quảng cáo cho những bản nhạc em sáng tác luôn.
Vừa xong cảnh quay, Yo Seob tung tăng trở về, cả khuôn mặt như đang tỏa sáng, đáng yêu tựa một thiên thần. Nhưng khi bàn chân chàng trai dừng lại bên chiếc bàn, nụ cười trên khuôn mặt cậu nhanh chóng tắt ngấm, nhường chỗ cho một sự kinh ngạc cực độ.
_ “Đâu… đâu mất rồi?” – Yo Seob thét lên một tiếng kinh hoàng, đảo mặt nhìn quanh trong hoảng loạn, khuôn mặt biến sắc như vừa thấy một điều vô cùng khủng khiếp.
Chàng trai cuống quýt đảo lộn hết tất cả đồ vật xung quanh lên nhưng thứ muốn tìm vẫn không thấy tăm hơi. Theo thời gian trôi qua, vẻ mặt cậu lại càng hỗn loạn, ánh mắt hoảng hốt, gấp đến độ muốn khóc.
_ “Cái gì mà đâu mất?” – Chị biên tập viên vừa vặn đi ngang qua, nghe thấy tiếng thét kinh thiên động địa của tên đàn em, mới tò mò lại gần hỏi một câu.
Là thứ gì khiến cho cái tên này phải phản ứng mạnh đến mức này cơ chứ? Bà chị nghĩ thầm trong đầu, trên mặt vẫn lạnh nhạt và bình tĩnh, đứng bên cạnh Yo Seob tạo thành một sự đối lập hoàn hảo.
_ “Chiếc áo khoác của em!” – Yo Seob gần như phát điên khi không thấy tung tích chiếc áo, ánh mắt thất lạc, sắp không nhịn được rớt nước mắt. – “Cái áo khoác em treo trên ghế trước khi vào quay.”
Nếu biết nó tự dưng mất tích như vậy thì đã không để tấm ảnh ở bên trong rồi. Chàng trai thấy thật khổ sở, không ngừng hối hận bản thân đã quá chủ quan.
Khi nhận được tấm ảnh đó, cậu đã được nghe dặn đi dặn lại là cần phải giữ cẩn thận, tuyệt đối không để cho người khác nhìn thấy. Hơn nữa cậu cũng hiểu được giám đốc cho phép mỗi người được giữ một tấm đã là nhân từ đến hết mức, tuyệt đối đừng mơ đến chuyện xin thêm. Bởi vì bà rất thận trọng sợ những thông tin về Minh Tuyết có khả năng vì thế mà bị lộ ra ngoài.
_ “Đó là trang phục chụp ảnh mà.” – Có phải là của Yo Seob đâu mà thằng nhóc này lại phản ứng như chết rồi thế chứ? Bà chị thấy khó hiểu đối với biểu hiện của tên đàn em nhưng cũng không hỏi nhiều, liếc mắt về phía phòng cất trang phục. – “Nhân viên treo nó lên giá rồi cất vào kia rồi.”
Còn chưa kịp nói hết lời, bà chị có cảm giác như một cơn lốc xẹt qua trước mặt mình, khi định thần lại thì đã thấy vị trí chỗ Yo Seob đang đứng chẳng còn ai. Tên đó cứ thế không nói một lời chạy vụt vào phòng cất đồ, khiến bà chị thấy chán chẳng thèm trách cứ.
Vừa bước vào phòng, Yo Seob vội vàng lục tung đống đồ trong đó lên, cuối cùng ở góc trong cùng của căn phòng tìm thấy được chiếc áo. Nhìn thấy tấm ảnh, trên khuôn mặt chàng trai chỉ còn lại một nụ cười rạng ngời, đôi tay cầm nó lên hôn chụt một cái. Cậu cẩn thận cất đi rồi cứ thế sung sướng bước trở về, để lại những người khác nhìn theo trong kinh ngạc và khó hiểu.
_ “Chừng nào thì cái tên đó quý trọng một thứ đến mức như vậy cơ chứ?” – Một chị nhân viên nhìn theo bóng hình ai đó đang vui vẻ rạo rực bước ra ngoài cửa, trong mắt đầy khó hiểu.
_ “Đúng vậy!” – Câu nói vừa phát ra rất nhanh chóng được sự hưởng ứng của những người bên cạnh, sau đó dần trở thành đề tài nóng hổi của các nhân viên có mặt tại đó.
_ “Bình thường chỉ thấy nó đi phá những thứ yêu thích của người khác thôi mà nhỉ?” – Chị biên tập viên cũng xen vào, nheo mắt nhìn theo bóng dáng đã mất hút sau cánh cửa của tên đàn em, bên trong tràn ngập nghi ngờ. – “Nhìn cái mặt của nó như đang bay lên kìa. Nhất định là có vấn đề.”
Lúc này, Yo Seob vẫn mải mê bước về phía trước mà không hay biết mình đang trở thành trọng tâm của sự bàn tán. Chàng trai vừa nhìn ảnh vừa cảm thấy hết sức hạnh phúc và mãn nguyện, hận không thể thời khắc đều có thể thấy được nó.
Cứ thế đi tới một đoạn hành lang, đến khi nhận thấy có bóng người ở phía trước, cậu mới dừng chân lại. Vừa nhìn lên, trong đôi mắt chàng trai ấy chỉ còn lại sự kinh ngạc, không sao tin nổi những gì mình đang thấy.
Trước mắt cậu, Minh Tuyết và Kevin đang nói cười vui vẻ, dáng vẻ thân thiết tựa như một đôi tình nhân. Khung cảnh này tựa như một tia sét đánh cậu rớt xuống địa ngục, trong lòng đột nhiên thấy ngột ngạt vô cùng, nhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống nhanh chóng.
_ “Tại sao mình lại thấy khó chịu quá như vậy?” – Chàng trai đặt tay lên vị trí trái tim, nơi cảm giác đau buốt lan tràn khiến cậu cơ hồ như muốn nghẹt thở. Trong phút chốc, trí não Jae Sung lóe lên một ý nghĩ, khiến cậu rơi vào trầm tư. – “Không lẽ mình… quả thật… với cô ta?”
Ý nghĩ đó khiến chàng trai nhất thời không sao chấp nhận nổi, vội vàng lắc đầu chối bỏ.
_ “Không thể nào.” – Cũng chỉ có lý do đó có thể giải thích được những cảm xúc khác thường trong lòng chàng mỹ nam lúc này. Nhưng ai đó lại không muốn tin dó là sự thật, trong lòng càng lúc càng hỗn loạn.
Cậu làm sao có thể thích Minh Tuyết được cơ chứ?
_ “Yo Seob! Anh đây rồi!” – Một tiếng nói vang lên đánh gãy dòng suy nghĩ của chàng mỹ nam. Theo sau đó là sự xuất hiện của Anna trên hành lang, vui vẻ chạy đến bên cậu với dáng vẻ đáng yêu đến nao lòng. – “Nghe nói anh từ chối đóng phim với tôi vì bận à? Nhưng tôi vừa nghe nói lịch làm việc của anh cũng trống nhiều mà. Uả? Mà anh đang cầm tấm ảnh gì thế?”
Vốn dĩ muốn tìm Yo Seob phân bua vụ đóng phim, nhưng Anna liếc sang vừa vặn thấy tấm ảnh trên tay cậu, có chút hiếu kì. Ngay lập tức, cô tiến lên định giật lấy tấm ảnh, muốn biết được nó là hình ảnh gì, tại sao lại khiến cậu tỏ ra trân trọng như vậy.
Đáng tiếc ý định của cô rất nhanh bị Yo Seob nhìn thấu, còn chưa kịp chạm vào tấm ảnh đã bị ai đó rất xảo diệu né tránh. Cho dù hiện tại trong lòng rất rối rắm nhưng cậu vẫn hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc khi để lộ tấm ảnh này, rât nhanh lùi lại để cách ma trảo của cô một khoảng cách đủ xa.
_ “Đóng phim với tôi thì có sao đâu chứ? Vừa vặn tăng thêm danh tiếng cho cặp đôi của chúng ta.” – Thấy ai đó tỏ ra quý trọng bức ảnh như vậy, Anna lại càng tò mò, nhất định không chịu bỏ qua ý định. Cô gái vừa thuyết phục vừa cố gắng giật lấy tấm ảnh, nhưng lần nào cũng bị Yo Seob né được, cuối cùng tạo thành hình ảnh mèo vờn chuột trên hành lang. – “Có đóng phim thì lịch làm việc của anh cũng không đến nỗi quá kín mà. Vẫn có chút ít thời gian nghỉ ngơi đó thôi.”
Không biết là do thấy ai đó quá mức phiền nhiễu, hay do muốn dùng sự bận rộn để đè nén những cảm giác trong lòng, Yo Seob còn thật sự suy nghĩ một lát rồi đột nhiên mở miệng.
_ “Được rồi!” – Chàng trai hết kiên nhẫn ném lại một câu, cất vội tấm ảnh vào trong túi áo.
_ “Bộ phim này rất thú vị, phù hợp với tính cách…” – Trong lúc nhất thời, Anna còn chưa nhận thấy được ai đó nói lời chấp thuận, vẫn tiếp tục việc thuyết phục, toàn bộ tâm trí vẫn hướng về phía tấm ảnh vừa được cậu cất giấu. Vài giây sau, cô mới tiêu hóa được câu nói, có chút sửng sốt ngước lên nhìn về phía cậu, không tin những gì mình đang nghe là sự thật. – “Gì cơ? Anh đồng ý sao?”
* * *
Jae Sung nằm cuộn mình trên giường, chốc chốc lại nhìn sang chiếc khung ảnh đặt gần đầu giường, thường bất giác lắng nghe những tiếng động bên ngoài, như đang chờ đợi sự trở về của một người nào đó.
Không biết là trải qua bao lâu, cậu mới nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, nhưng trí óc không hiểu sao lại thanh tỉnh lạ thường. Cứ thế cho đến gần cuối ngày, chàng trai đột nhiên bật dậy, bước tới vén rèm cửa sổ nhìn ra con đường vắng ngắt, ánh mắt không chớp chờ đợi.
Một lát sau, trên khu phố vắng lặng xuất hiện hình bóng một chiếc xe ô tô đi tới, chầm chạm dừng lại ở gần đó. Sau đó, cậu thấy được hình ảnh Kevin bước ra, mở cửa xe cho Minh Tuyết.
Hai người đó vẫn không vội từ biệt nhau mà đứng đó một lát, nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Trên khuôn mặt Minh Tuyết nở rộ một nụ cười xinh đẹp, khiến trong giây lát cậu có cảm giác bọn họ chính là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn ngọt ngào nhất.
Chàng trai đứng bên cửa sổ, không hề nhận thấy bàn tay mình đang nắm chặt tấm rèm, chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt thật chướng mắt.
Jae Sung nhìn xuống, trong lòng khó chịu nhưng vẫn không hề rời mắt khỏi hình ảnh hai người phía dưới. Ngay chính bản thân cậu cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì, cảm giác như bản thân sắp phát điên.
Rõ ràng chỉ cần ngước lên một chút, cô ấy sẽ nhìn thấy một người con trai đang chờ cô trở về. Trong đầu Jae Sung chỉ còn lại ý nghĩ ấy, khiến cậu không ngừng mong mỏi nhìn về phía cô, hi vọng cô chợt nghe thấy những suy nghĩ trong lòng của mình.
Nhưng đáng tiếc Minh Tuyết không có thần giao cách cảm, hoàn toàn không hay biết đến những rối rắm trong lòng ai đó. Cô vẫn tiếp tục nán lại nói chuyện với Kevin thêm một chút, nghĩ rằng có lẽ mấy ngày sau bọn họ cũng chẳng có cơ hội ở riêng như vậy nữa.
Khung cảnh đó lọt vào trong tầm mắt Jae Sung khiến những hi vọng của cậu nhanh chóng tan biến, đôi mắt cũng trở nên ảm đạm. Chàng trai có chút thất vọng, dường như không thể tiếp tục chứng kiến cảnh cô nói cười với người con trai khác thêm một giây phút nào nữa, thất thần thả chiếc rèm cửa xuống dưới.
Trong chốc lát, ánh đèn trong căn phòng cũng phụt tắt, để lại xung quanh chìm đắm trong gam màu của đêm tối.
* * *
_ “Anh Young Min.” – Cố gắng chờ đợi chàng mỹ nam tự nhận thấy, nhưng càng đến gần hết buổi hẹn hò, cô gái chỉ càng thêm thất vọng, đành tự mình mở miệng gọi tâm trí ai đó trở lại. – “Anh Young Min.”
Mặc dù đã cố nhắc bản thân nhẫn nại, nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được khi phải đối diện với một chàng trai trong mắt không hề có hình ảnh của mình suốt hơn hai tiếng đồng hồ.
_ “Gì vậy?” – Nghe có người nhắc đến tên mình, Young Min mới giật mình ngẩng mặt lên, nhớ ra bản thân đang ở đâu. Tên yêu nghiệt cũng phát hiện thấy mình có chút thất thố, nhưng lại không thể làm gì ngoài dùng nụ cười yêu mị của mình để che lấp.
Cậu thật sự không muốn để cô gái trước mặt lâm vào tình huống này, nhưng lại không thể quản được những suy nghĩ trong lòng mình. Young Min cảm thấy bản thân trở nên kì lạ đến mức sắp phát điên.
_ “Chúng ta đã dùng bữa xong lâu lắm rồi.” – Cô nhẹ giọng nhắc nhở, trong lòng vẫn còn chút hi vọng vào buổi hẹn lần này, trên mặt không biểu hiện sự chán nản của mình.
Nhưng mà cô cũng đã nhẫn nhịn gần đến cực hạn. Nếu tâm trí ai đó còn không quay trở lại thì cô sẽ không ngần ngại tặng cho cậu một cái tát trước khi bỏ về, chẳng quan tâm cậu có là chàng thần tượng nổi tiếng của MS4 hay không.
_ “Thật xin lỗi!” – Cậu mỉm cười đứng lên, rất thân sĩ chìa tay về phía cô, ánh mắt hao đào dịu dàng khiến cô gái trầm mê trong đó.
Hai người tiếp tục đến địa điểm tiếp theo của cuộc hẹn hò, nhưng Young Min lại cảm thấy không có chút hứng thú như bình thường, chỉ đơn giản ứng phó cho đến phút cuối.
Tên yêu nghiệt trở về nhà với tâm trạng có chút rối rắm và nặng nề, trong lòng không sao bình tĩnh lại được.
Chàng trai bước tới mở cánh cửa, trở về với ngôi nhà quen thuộc, theo đó cũng dỡ bỏ mọi sự cảnh giác để tinh thần được thả lỏng. Vừa bước vào trong, hình ảnh cậu nhìn thấy đầu tiên là cảnh Minh Tuyết đang ngồi trên ghế xem phim, sau đó khi nhận thấy sự xuất hiện của cậu thì vui sướng quay lại vẫy tay chào.
Nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng chàng trai có chút gợn sóng, những cảm giác khác thường lại bùng lên dữ dội khiến cậu phải khó khăn lắm mới áp chế xuống được.
_ “Những người khác ngủ hết rồi sao?” – Cậu ngồi xuống bên cạnh cô, cảm giác yên bình đến lạ kì, tựa như ở bên những người thân trong gia đình, có thể dỡ bỏ mọi sự đề phòng.
_ “Hình như là thế anh ạ.” – Minh Tuyết quay sang nói chuyện với cậu, tay vẫn không quên đưa miếng khoai tây chiên vào miệng, đôi mắt to tròn sáng rực như có cả bầu trời đêm ở bên trong. Bộ dạng ngây ngốc này của cô tựa như một con cún con, đáng yêu không thể tả. – “Lúc em về thì đã thế này rồi. Mà anh Young Min này, em đã được nghe bài hát mới của Angel đó.”
Minh Tuyết quá mức hào hứng khi nghe được ca khúc đó, rất muốn chia sẻ chuyện này với một người khác, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt chàng mỹ nam ngồi bên cạnh bỗng chốc trở nên không tốt. Bàn tay đang định đưa lên xoa đầu cô cũng dừng lại giữa không trung, cảm giác yên bình nhanh chóng bị sự khó chịu nặng nề thay thế.
_ “Bài hát rất hay. Mà giọng hát của Kevin cũng rất tuyệt.” – Cô gái vẫn thao thao bất tuyệt, sự hứng khởi khiến cô không nhận thấy được nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống nhanh chóng. – “Em thấy những nhân viên trong công ty phụ trách mảng này thật là may mắn, được nghe ca khúc trước khi tung ra. Các fan của Angel mà biết chắc sẽ ghen tị đến mức muốn giết em luôn.”
Càng cố gắng nhẫn nại, đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống, Minh Tuyết lại càng vô tư ca ngợi tài năng của các thần tượng khác. Cuối cùng Young Min cũng đến cực hạn, đột nhiên thốt ra một câu.
_ “Chẳng lẽ bọn anh hét không hay bằng Angel ư?” – Vừa mới dứt lời, chàng mỹ nam liền thấy hối hận ngay lập tức. Ngay chính cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại nói ra những lời nghe đậm mùi ghen tị như vậy, chỉ là cảm thấy thật không thích dáng vẻ cô vui sướng khen một chàng trai khác như vậy.
_ “Dạ?” – Đột nhiên bị hỏi như vậy, Minh Tuyết có chút ngỡ ngàng không biết trả lời ra sao.
Cô cũng đâu có nói MS4 không tốt. Hơn nữa nếu bắt buộc phải so sánh thì Minh Tuyết vẫn bao biện cho người nhà hơn. Chỉ là cô thật sự không hiểu được cậu nói thế có nghĩa gì.
Là cô đã lỡ lời nói gì gây ra lòng tự ái cho cậu sao? Minh Tuyết cảm thấy thật rối rắm, mấy lần định mở miệng giải thích rồi lại ngậm ngùi nuốt xuống.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Minh Tuyết, Young Min cảm thấybản thân lúc này thật chật vật, cái cảm giác chưa bao giờ xuất hiện trong kinh nghiệm tình trường của chàng trai ấy.
_ “Anh mệt rồi.” – Tên yêu nghiệt quay đầu bước lên cầu thang trở về phòng, bề ngoài như không có gì khác thường nhưng trong lòng lại cuộn trào như sóng biển.
Có lẽ từ giây phút gặp được người con gái ấy, có rất nhiều thứ đang dần thay đổi, chỉ là cậu vẫn tránh né cố ý không muốn nhận ra. Dần dần, cậu đã quen với việc có một cô gái ở trong căn nhà của mình, đến mức chỉ cần nghĩ đến một ngày khi trở về không nhìn thấy hình ảnh của cô nữa, cậu sẽ cảm thấy cuộc sống trở nên trống vắng.
Quá mức quan tâm tới một người con gái, điều này thật chẳng giống với chàng trai đào hoa của MS4 trước đây chút nào. Nhận thức được điều này làm Young Min có chút hoảng hốt, dù nằm nghỉ trên giường nhưng tâm trạng lại càng thêm rối loạn.
Những cảm xúc bị đè nén quá lâu giờ như bùng phát, khiến cậu dễ dàng đoán được nguyên nhân của toàn bộ sự khác thường này của bản thân.
_ “Không thể…Mình không thể thích…” – Young Min mệt mỏi đưa tay lên che mắt, lặng đi một lúc. Cho đến khi trong lòng dần bình tĩnh trở lại, chàng trai cuối cùng cũng có được quyết định của mình, liền mở điện thoại gọi cho anh quản lý.
_ “Anh à.” – Giọng nói của ai đó vẫn còn chứa rất mệt mỏi, như thể khó khăn lắm mới có thể đưa ra quyết định này. – “Em định nhờ anh dãn lịch làm việc của em thêm một chút. Em dạo này có khá nhiều cuộc hẹn.”
* * *
Kể từ ngày hôm đó, bốn chàng mỹ nam trở nên đặc biệt bận rộn, hầu như cả ngày đều mất tích.
Nhìn thấy lịch làm việc kín đặc của Hyung Ki và Jae Sung, ngay chính Minh Tuyết cũng cảm thấy kinh khủng, cảm giác như ngay cả thời gian để thở cũng không có.
Trong giai đoạn này, Yo Seob không chỉ nhận lời đóng chung bộ phim với Anna mà còn rất nhiều chương trình khác, khiến danh tiếng của cặp đôi dễ thương lại càng vang dội. Hiện tại hầu như đi đâu cũng thấy hai người đó cùng nhau, khiến mọi người đều cho rằng bọn họ thực sự đã trở thành một đôi.
Young Min thì lại càng quá đáng. Xin giảm lịch làm việc chỉ để hẹn hò, trở về với tình trạng mỗi ngày một cô gái khác nhau. Cứ mỗi buổi chiều ở công ty hoặc ở nhà, Minh Tuyết nhìn thấy các cô gái xinh đẹp, khẽ cảm thán Hàn Quốc thật là lắm mỹ nhân, đủ mọi loại hình.
Đã nhiều ngày buổi sáng khi thức dậy, người con gái ấy đều đối mặt với một căn nhà trống vắng. Mọi người đi làm việc với giờ giấc hỗn loạn, thế nên quản lý Kang cũng giảm bớt việc đến đón bốn người, các chàng thần tượng chuyển sang tự mình lái xe đến chỗ làm. Cô thấy nhiều rồi cũng quen dần, đến giờ thấy không có gì đặc biệt.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, khi cô thức dậy thì căn nhà chẳng còn lại một ai.
Minh Tuyết cũng không tỏ ra vội vàng, bĩnh thản thay quần áo rồi đến trường quay, sau đó mới biết được tin tức Jae Sung và đoàn quay phim ra ngoài quay ngoại cảnh.
Vậy mà không có ai nói sớm để cô bám đuôi theo chơi cùng. Cô gái khẽ oán trách, buồn chán đi loanh quanh, cuối cùng lại vòng về phòng nghỉ, bật ti vi lên xem giết thời gian.
Hiện tại MS4 mỗi người một việc, nhưng những việc cần cả nhóm có mặt thì lại ít hơn hẳn, thành ra Minh Tuyết lại trở thành người nhàn rỗi nhất. Cuộc sống nhàn nhã quá mức như vậy khiến cô có chút không quen, cảm thấy một ngày trôi qua thật chậm chạp, không biết nên làm gì.
Nhưng mà vừa bật lên, cô đã thấy ngay phần quảng cáo do Hyung Ki đóng.
Chàng đội trưởng lúc này trông đặc biệt mê người, khí chất lạnh lùng khiến người khác không thể rời mắt. Càng là như thế, Minh Tuyết càng nhận thấy bọn họ và cô là người của hai thế giới khác nhau, cho dù ngày thường ở cùng nhà nhưng khoảng cách vẫn thật quá xa xôi.
Ngồi một mình trong phòng, cô đặc biệt thấy cô đơn, cuối cùng không có tâm trạng xem chương trình gì, đành lại rời khỏi phòng đi lang thang.
Cô lúc này mới nhớ hình như có nghe anh quản lý nói hôm nay Yo Seob có đóng đoạn quảng cáo, lại vòng ra phía trường quay. Nhưng khi đến nơi thì lại nhìn thấy hình ảnh cậu và Anna đang đóng một đoạn quảng cáo rất thân thiết.
Hai người đáng yêu đứng chung với nhau trông thật đẹp đôi, dường như trong mắt chỉ có đối phương, không chứa được bất kì ai khác. Nhìn thấy ánh mắt dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng, nâng niu của chàng trai ấy, Minh Tuyết có cảm giác thật khó tả. Bởi vì ai đó đối với cô thật hung dữ, suốt ngày trêu đùa, nhưng bây giờ khi ở bên cạnh Anna thì lại quá khác biệt.
Càng nhìn càng thấy khó chịu, cô bỗng có cảm giác không muốn phải nhìn cảnh này thêm một phút giây nào nữa, cứ thế chán nản bỏ về nhà. Cả ngày hôm đó Minh Tuyết không biết làm gì ngoài tự nấu ăn và ngồi xem phim, thỉnh thoảng bỗng nhớ đến hiện trạng của bản thân, thấy mình cô đơn đến đáng thương.
Không có việc gì làm, người con gái ấy chuyển sang ngồi ngốn hết toàn bộ số đồ ăn vặt tích trữ, cuối cùng nhìn thấy tủ lạnh trống rỗng mới miễn cưỡng bước ra đến siêu thị đi mua bù. Đến lúc về gần đến nhà thì lại bắt gặp hình ảnh Young Min đang tạm biệt một cô bạn gái mới, phải đứng đợi một hồi ở xa mà không dám lại gần.
Một mình đứng trong bóng tối góc đường, nhìn thấy tên đàn anh đang vui vẻ bên bạn gái, trong lòng Minh Tuyết thầm mắng ai đó thật vô sỉ. Tên đó có thể thoải mái đi chơi với bạn gái trong khi những thành viên khác trong nhóm đang bận bù đầu như vậy sao?
* * *
Sáng hôm sau, mọi việc lại tiếp diễn.
Minh Tuyết bước xuống nhìn thấy căn nhà trống vắng tang thương, khẽ thở dài một hơi.
_ “Không phải họ đang tránh mặt mình đấy chứ?” – Như thường lệ, cô lại tự bắt xe bus đến công ty, nhưng đến nơi cũng chẳng gặp được chàng trai nào của MS4. Thế nên hiện tại mới xuất hiện hình ảnh cô đi lang thang trên hành lang, trong đầu cẩn thận suy nghĩ lại mấy ngày gần đây.
Bọn họ đột nhiên trở nên bận bịu đến mức mất dạng như vậy thật là không bình thường, khiến cô có chút hoài nghi. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thấy lý do gì để các chàng trai phải tránh mặt cô, hơn nữa lần trước anh Young Min đã cam đoan rõ ràng. Nghĩ vậy Minh Tuyết mới lắc đầu phủ định ý tưởng đó của mình.
Nhưng nếu không phải thì rốt cuộc chuyện gì khiến cả bốn người đó đều ham mê làm việc đến mức này cơ chứ? Các thành viên khác thì còn tạm hiểu, nhưng ngay cả anh Jae Sung cũng đột nhiên chăm chỉ thì rõ ràng là có chút khác thường. Cô gái ấy vừa đi vừa cau mày suy tư, ngay cả bản thân lướt qua Kevin cũng không biết.
_ “Minh Tuyết!” – Thấy cô lại đi đường không chú tâm, Kevin đành phải bước đến gần gọi hồn cô trở về.
_ “Hả? Gì cơ?” – Đến lúc nghe được có người nhắc đến tên mình, cô mới giật mình ngẩng lên, đối mắt ngơ ngác nhìn quanh để xác định chuyện gì vừa diễn ra.
Liếc sang nhìn thấy Kevin ở bên cạnh, cô có chút sửng sốt, cũng có chút vui mừng vì cuối cùng cũng tìm được một người quen để nói chuyện. Mấy hôm nay cô chịu đủ việc rảnh rỗi và cô độc một mình, nên khi vừa nhìn thấy chàng trai ấy thì ánh mắt đã trở nên sáng rực.
_ “Có chuyện gì sao?” – Càng nhìn kĩ Kevin càng cảm thấy tâm trạng cô thất thường, không nhịn được quan tâm hỏi. – “Tôi thấy cô tập trung suy nghĩ quá mức. Hơn nữa dạo này cũng không thấy cô đi cùng MS4.”
Có mấy lần cậu tình cờ nhìn thấy cô đang đi lại một mình, dáng vẻ cô độc tựa như bị vứt bỏ. Khoảnh khắc đó cậu rất muốn chạy đến bên cạnh cô ngay lập tức, chỉ là đang trong lúc làm việc nên không sao thoát thân được.
_ “Bọn họ…” – Minh Tuyết quả thật không biết nói sao với hiện trạng bây giờ của bản thân. Bởi vì MS4 chẳng qua chỉ đang làm hết sức công việc của mình. Chỉ là cô đã quá quen với sự có mặt của bọn họ bên cạnh nên nhất thời không thể nào thích ứng được mà thôi.
Ngẩng mặt lên định trả lời mình vẫn rất tốt, nhưng khi đối mặt với ánh mắt đầy quan tâm của cậu, có một cái gi đó đang dâng trào, phá vỡ sự kìm nén mà vỡ òa, đôi mắt cay xè ngập nước.
Giây phút này, cô như vừa tìm được một người có thể chia sẻ tất cả những khổ sở trong lòng, trút bỏ mọi tâm sự và phiền não đeo bám trong những ngày qua.
* * *
Nghe kể lại từ đầu tới đuôi, chàng trai lúc này cuối cùng mới hiểu được cô mấy ngày qua đã sống như thế nào, trong lòng tràn ngập thương xót.
_ “Chắc chỉ là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi.” – Chàng mỹ nam nhẹ nhàng an ủi, rất muốn lại được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của người con gái ấy. – “Có lẽ vì đột nhiên quá mức rảnh rỗi nên mới vậy.”
Nếu có thể có việc gì đó để làm, có thể sẽ khiến cô quên đi chăng? Trong trí não cậu chợt hiện lên ý nghĩ ấy, đôi mắt xinh đẹp tựa như đang tỏa sáng, vội cầm lấy tay cô kéo đi.
Quá mức sửng sốt với những điều đang xảy ra, Minh Tuyết quên mất phản kháng, cho đến khi hoàn hồn thì đã thấy bản thân đang ở trong phòng chờ của Angel, đối mặt với đầy đủ cả nhóm sáu chàng mỹ nam.
Đột nhiên nhìn thấy nhiều chàng trai đẹp với các phong cách khác nhau, cuốn hút không thua kém gì MS4, Minh Tuyết có chút hoảng hốt không biết làm sao. Nhất là khi thấy mười con mắt rực sáng nhìn về phía mình, cô trở nên bối rối. Cô không hiểu tại sao Kevin bỗng nhiên lại kéo mình đến đây, đành liếc nhìn về phía cậu với ánh mắt cầu cứu.
Chỉ là, còn chưa kịp nhận được sự phản hồi nào từ phía Kevin, các chàng thần tượng bắt đầu vây quanh cô trong hiếu kì, trong mắt ngập tràn hứng thú, cứ thế chặn hết tầm nhìn của Minh Tuyết.
_ “Uả! Kevin mang một cô gái đến kìa.” – Một chàng trai với khuôn mặt lúc nào cũng tràn ngập tươi cười bước đến chào hỏi, vẻ mặt vừa hiếu kì vừa thân thiết quá mức khiến cô cũng có chút hoảng sợ. – “Chào cô. Tôi là Cross. Cô chính là cô bạn gái bí mật của Kevin sao? Thảo nào dạo gần đây tôi thấy cậu ấy vẫn thẫn thờ suốt.”
Hóa ra là vì có bạn gái sao? Còn mệt bọn họ còn tưởng cậu bị làm sao, lo lắng sợ cậu làm việc quá nhiều mà bị bệnh. Nào ngờ đến bây giờ mới được biết sự thật, cũng mới thấy mặt cô bạn gái bí mật của tên này. Cross như có như không liếc về phía Kevin trong trách cứ.
_ “Tôi…” – Minh Tuyết cảm giác bản thân bị quây kín không còn khe hở, ngay cả hít thở bình thường cũng khó khăn, lắp bắp mãi không nói được lời phản bác.
Cô và Kevin là bạn bình thường có được không? Bọn họ không cần thiết phải cố tình hiểu lầm như vậy chứ? Kevin nghe thấy thì sẽ nghĩ thế nào?
Chỉ là ở phía sau hàng rào người, tại vị trí mà Minh Tuyết không thấy, đương sự không những không ra mặt giải thích, mà trên mặt còn trở nên càng sáng lạn.
_ “Tôi là Dong Jun. Sao tôi thấy cô quen quen nhỉ – Một ai đó lại nói, nhưng cô thật sự không còn tâm trí để ghi nhớ khuôn mặt của cậu nữa, bởi vì cô có cảm giác như mình sắp bị ép đến hôn mê. – “A! Cô là quản lý của MS4 đúng không?”
Chàng trai đột nhiên nhận ra cô, trong ánh mắt lại càng thêm hứng thú, không biết làm cách nào mà Kevin có thể kéo được cô trợ lý của MS4 về đây.
_ “Tôi…” – Không phải quản lý mà là trợ lý. Mà nói vậy cũng không đúng.
Minh Tuyết giờ mới nhận thấy chức nghiệp của bản thân thật khó nói, không biết nên giới thiệu kiểu gì.
_ “Tôi là Shin Kyung. Rất vui được làm quen với cô. Có phải cô sẽ chuyển sang làm trợ lý cho chúng tôi không?”
Các chàng mỹ nam đều nhao nhao chào hỏi, làm Minh Tuyết khi nhìn thấy khung cảnh này cũng phải toát mồ hôi. Đây là lần đầu tiên có thành viên mang con gái đến ra mắt, các chàng mỹ nam trong nhóm Angel dĩ nhiên rất nhiệt tình, nhưng quá mức như vậy lại khiến cô gái ấy ăn không tiêu.
Thấy cô rơi vào tình trạng túng quẫn, sắp không chịu nổi sức ép từ các thành viên khác, Kevin không thể không can thiệp. Chỉ là lời nói ra không phải giúp cô phủ định tin đồn đó mà là ngược lại.
_ “Đúng vậy! Từ giờ cô ấy sẽ sang giúp chúng ta.”
Câu nói khiến không gian như nổ tung bởi sự kinh ngạc, nhất là Shin Kyung. Cậu vốn chỉ nói đùa, cũng không ngờ điều đó lại thành sự thật.
Nhưng nghĩ kĩ lại thấy việc nhóm có thêm một trợ lý, hơn nữa lại là người mà Kevin thích thì cũng không tồi, có thể thuận tiện quan sát gian tình phát sinh.
Nhân vật chính của mọi chuyện, Minh Tuyết đến lúc này vẫn trợn tròn mắt kinh ngạc, không hiểu tại sao trong một chốc lát mình lại biến thành trợ lý của Angel. Nhưng mà Kevin chính miệng nói khiến cô không tiện phản bác quá mức kịch liệt, đành ngậm ngùi nuốt xuống, ánh mắt liếc sang nhìn cậu trong khó hiểu.
_ “Thật sao? Chúng ta sẽ có thêm một nữ trợ lý ư?” – Vừa nghe đến đó, các chàng mỹ nam lại càng hứng khởi, không giấu nổi vui mừng. Họ cũng chán cảnh suốt ngày phải đối mặt với anh quản lý khó tính, muốn khi làm việc có một chút mới mẻ để ngày trôi qua không quá nhàm chán.
Cứ thế, Angel rất nhanh chóng quyết định công việc của Minh Tuyêt, khiến cô đứng ngơ ngác, khuôn mặt khổ đến không nói lên lời.
_ “Tôi…” – Có thể từ chối không? Vốn định hỏi câu đó nhưng cô rất nhanh chóng từ bỏ, bởi vì bọn họ vẫn đang chìm đắm trong vui mừng, hoàn toàn không bận tâm chút gì đến cô hết cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.