[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 30: 3 Cái Bánh Bao

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

28/07/2024

“Anh đừng lo, chẳng phải anh vừa nói muốn cho tôi mà. Sao, giờ lại hối hận rồi?”

“Không phải.”

Phong Bắc Trạch khoanh tay, nhìn cô gái định gom từng con cá vào túi, vẫn không nhịn được hỏi: “Cô nói cho tôi biết cô định xử lý thế nào được không?”

“Nếu cô không nói, tôi sẽ theo cô về nhà.”

Tô Noãn Noãn: “?” Vậy cũng được hả!

***

Hà Thừa tướng ngồi đối diện Phong Thiên Cửu, lúc này hai người đã đến nơi thường dùng bữa, trên bàn bày mấy món ăn tinh xảo, cùng... ba chiếc bánh bao trong suốt.

Sở dĩ họ cùng ngồi là vì yêu cầu đặc biệt của Phong Thiên Cửu từ lâu rồi.

Hà thừa tướng vốn là cậu ruột của y, là em trai của mẹ y, nhìn y lớn lên, lại là lão thần triều đình, tướng giỏi hiếm có.

Tuy Hà Hữu Linh hơn 50 tuổi nhưng tâm hồn lại rất trẻ, khi Phong Thiên Cửu còn nhỏ hai người có mối quan hệ rất tốt.

Nhưng lúc này, Hà Hữu Linh như đại bàng, đôi mắt soi mói Phong Thiên Cửu một hồi, cuối cùng hừ lạnh một tiếng.

Phong Thiên Cửu lập tức cười nịnh nọt: “Cậu, cậu nếm thử cái bánh bao này đi, ngon lắm.”

“Thật đấy, đảm bảo cậu chưa ăn cái nào ngon như thế này đâu.”

Hà Hữu Linh cạn lời.

“Ngài chỉ vì ba cái bánh bao này mà xa lánh ta?” Ông ta giơ ngón tay: “Ngài, ngài, ngài...”

Ông ta cứ “ngài” mãi mà cũng không nói được lời nặng nề nào. Mặc dù quan hệ hai người rất tốt nhưng dù sao vẫn là vua tôi khác biệt, đây là điều Hà Hữu Linh luôn ghi nhớ.

Sau đó, như muốn xả giận, ông ta tùy tiện lấy một cái bánh bao, cắn một miếng đầy giận dữ.



“Thiên Cửu, ngài nói ta phải làm sao...”

Nói được một nửa, ông ta nhai nhân bánh trong miệng, không thể nói tiếp. Toàn tâm toàn ý bị hương vị thần kỳ đó hấp dẫn. Mỗi khi cắn một miếng đều có thịt gà tươi mềm và khoai tây dẻo, thực sự khó quên.

“Đây...”

“Ngon chứ.”

Phong Thiên Cửu biểu hiện như “trẫm đã nói rồi mà”, có một cảm giác tự hào không biết từ đâu trỗi dậy.

Hà Hữu Linh không muốn nói thêm, chỉ 2-3 miếng đã ăn hết cái bánh bao đó.

Ánh mắt Hà Hữu Linh dừng lại trên hai cái bánh bao trên đĩa, ông ta đảo mắt, đột nhiên nhìn về phía cửa, nói một câu: “Hả? Nhàn phi, sao cô lại đến đây.”

Sau đó ông ta giả vờ đứng dậy.

Phong Thiên Cửu tin thật, vừa quay đầu lại thì Hà Hữu Linh ngồi lại chỗ cũ, đưa tay, mỗi tay một cái bánh bao, cắn từng cái một.

Nhìn thấy sau lưng không có ai, Phong Thiên Cửu lập tức biết mình bị lừa, nhưng quay đầu lại đã quá muộn.

Y muốn khóc mà không được: “Cậu!”

Lúc này y cũng không quan tâm đến thân phận hoàng thượng, thời gian như trở về hơn hai mươi năm trước, Hà Hữu Linh lúc nào cũng lừa y như vậy.

Hà Hữu Linh rất nhanh đã ăn hết hai cái bánh bao, vỗ tay: “Thật không tệ, lâu lắm rồi ta chưa ăn thứ gì ngon thế này.”

“Sao ngài lại có vẻ mặt đau lòng như vậy, dù sao cũng là người của Ngự thiện phòng của ngài, lát nữa bảo họ làm cho ngài cái khác.”

Phong Thiên Cửu thở dài, kể cho Hà Hữu Linh nghe về cái quầy hàng thần kỳ của Tô Noãn Noãn.

“Ồ?” Hà Hữu Linh rất ngạc nhiên: “Trên đời này lại có cô gái như vậy sao?”

“Hoàng thượng, hôm nay... Ta muốn...”

“Không được!”



Phong Thiên Cửu lập tức hiểu ý của ông ta.

“Tuy nói trẫm có thể sắp xếp cho cậu một chỗ bên cạnh tẩm điện của trẫm, nhưng cậu không về nhà thì đến lúc đó mợ sẽ trách trẫm.”

Mợ y mà nổi giận, quả thực còn khiến người ta đau đầu hơn đám phụ nữ đấu đá trong cung rất nhiều đó!

Tẩm điện và lãnh cung của Phong Thiên Cửu đều nằm ở bên ngoài hậu cung, ở giữa có chỗ ngăn cách, cũng có người canh gác, sẽ không bị người khác đàm tiếu.

Hà Hữu Linh vỗ ngực: “Bệ hạ yên tâm, ta mới là chủ nhà, việc này cứ quyết như vậy đi.”

Sau đó ông ta không cho Phong Thiên Cửu cơ hội từ chối, cúi chào sâu: “Tạ ơn hoàng thượng ban ân.”

***

Dưới sự đe dọa và dụ dỗ của Phong Bắc Trạch, Tô Noãn Noãn quyết định cho hắn thấy cách nàng bảo quản một lượng lớn cá như vậy.

Nàng đi chợ mua tới 100 văn muối để sẵn bên cạnh. Nàng rửa sạch từng con cá tươi, bỏ hết nội tạng bên trong, nếu không cá sẽ nhanh chóng bốc mùi.

Sau đó, Tô Noãn Noãn lấy một nắm muối, xoa đều lên cá, giống như đang massage toàn diện cho chúng. Đặc biệt là phần gần đầu cá, nàng rất chú ý, xoa nhiều lớp muối, sợ rằng có chỗ nào chưa được xoa đều.

Khi thấy đến bước này, Phong Bắc Trạch vô thức nhíu mày.

“Cô cho nhiều muối như vậy, cá có ăn được nữa không?”

“Không phải là sẽ mặn chết người sao?”

Hắn nói như thể có ai nhét một túi muối vào miệng mình vậy, các giác quan như co lại.

Nghĩ đến lúc đầu bếp nấu ăn, chỉ cần thêm một muỗng muối là vị mặn đã rất rõ ràng, huống chi là cách của Tô Noãn Noãn.

“Hay là bớt muối đi.” Phong Bắc Trạch khuyên.

“Không đâu.” Tô Noãn Noãn không thèm ngẩng đầu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook