[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 23: Bánh Bao Gà Cà Ri Khoai Tây
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
28/07/2024
Lúc này, y cảm thấy thoải mái và thỏa mãn chưa từng có, như thể mọi mệt mỏi và áp lực đều tan biến. Tấu chương triều đình, tranh chấp hậu cung, các nước đánh nhau gì gì đó, tất cả đều bay theo gió.
"Ta từng uống chè đậu đỏ nhưng chưa bao giờ ngon như cô làm."
Y không nhịn được mà nhận xét: "Đậu đỏ sau khi nấu nhừ thì mềm mịn vô cùng, hương vị tuyệt hảo. Nước chè cũng ngọt vừa phải, không quá ngấy, rất dễ chịu."
Chỉ mấy câu đó thôi đã làm cung nữ, thái giám bên cạnh thèm đến trợn mắt.
Nhưng hoàng thượng không ra lệnh, ai cũng không dám mua uống.
Uống hết chén chè đậu đỏ, Phong Thiên Cửu lau miệng, thấy Tô Noãn Noãn đang làm thứ gì đó khác với trước đây.
Y không kiềm được tò mò hỏi: "Cô bé, bây giờ cô đang làm gì vậy?"
Tô Noãn Noãn cười: "Món chính hôm nay."
"Bánh bao gà cà ri khoai tây.”
Chỉ nghe vài từ này thôi, Phong Thiên Cửu đã rất hứng thú.
“Gà xào khoai tây thì ta đã ăn rồi, nhưng cà ri…”
Phong Thiên Cửu nghĩ mãi trong đầu cũng không nghĩ ra được: “cà ri” là gì.
“Nói đơn giản thì đó là một loại nước xốt.” Tô Noãn Noãn vừa thành thạo cắt gà và khoai tây, vừa trả lời câu hỏi của Phong Thiên Cửu: “Là một loại nước xốt rất ngon.”
Loại nước xốt này nàng từng ăn ở thế giới khác, khi đó nàng đã cảm thấy mùi vị này rất kỳ diệu.
Thấy Phong Thiên Cửu không muốn hỏi thêm gì, Tô Noãn Noãn lại tập trung trở lại công việc của mình.
Nàng cho gà và khoai tây đã cắt vào nồi xào, miếng gà trắng sau một lúc chuyển sang màu vàng nhạt. Tô Noãn Noãn cố ý để gà và khoai tây xém một chút, sau đó thêm cà ri và gia vị vừa đủ, như vậy ăn sẽ có nhiều tầng vị hơn.
Chẳng bao lâu sau, mùi hương lan tỏa ra khắp nơi.
Cùng lúc đó, Phong Thiên Cửu cũng ngửi thấy mùi “cà ri”.
“Quả thật là rất thơm.”
Chỉ cần ngửi thôi, y đã có thể tưởng tượng được thành phẩm sẽ ngon thế nào.
Nhân đã chuẩn bị xong, Tô Noãn Noãn bắt đầu làm vỏ bánh bao. Nàng chia khối bột đã lên men thành những miếng nhỏ đều nhau, dùng cây cán bột cán mỏng, sau đó cho nhân gà và khoai tây đã xào vào, bọc kín và đặt vào nồi hấp.
Một lúc sau, bánh bao chín, Phong Thiên Cửu háo hức muốn ăn cái đầu tiên. Nhưng y lại thấy Tô Noãn Noãn hoàn toàn bỏ qua y rồi đi về hướng ngược lại.
“Cô…”
Một nhóm người nhìn chằm chằm vào Tô Noãn Noãn và chiếc bánh bao trong tay nàng.
“Đợi một chút, trước khi mọi người đến còn có một vị khách, bà ấy đã đợi rất lâu rồi, tôi sẽ mang bánh bao cho bà ấy trước, rồi sẽ quay lại ngay.”
“Ôi!”
Lý Bồi Đức muốn nói gì đó nhưng bị Phong Thiên Cửu ngăn lại.
“Thôi đi, việc gì cũng phải theo thứ tự trước sau, hơn nữa thứ này cũng không mất nhiều thời gian.”
“Nhưng ngài là hoàng thượng, là người cao quý nhất, không có lý nào phải đứng sau người khác.”
Sắc mặt Phong Thiên Cửu lạnh đi vài phần.
“Ta nói không sao là không sao.”
“Làm việc của ông đi, đừng nói những lời không nên nói.”
Y rất thích quầy hàng đêm khuya này, cũng rất thích mối quan hệ buôn bán thuần túy với chủ quầy. Không có sự khúm núm và nịnh nọt, chỉ có thức ăn ngon không thể bỏ lỡ, dường như vì vậy mà linh hồn y đã được thư giãn đủ.
Lý Bồi Đức không dám nói thêm, lùi sang một bên.
Tô Noãn Noãn thấy bên cạnh xe đẩy không có ai bèn cầm bánh bao đi sâu vào trong, nhưng vẫn không thấy bà lão lúc nãy.
Nàng đang cảm thấy kỳ lạ thì nghe Phong Thiên Cửu bất ngờ gọi: “Đừng đi tiếp nữa, đó là lãnh cung.”
Bước chân của Tô Noãn Noãn dừng lại, chân phải lơ lửng giữa không trung không thể hạ xuống.
Lãnh cung?
Phong Thiên Cửu tiếp tục nói: “Nơi đó quanh năm lạnh lẽo, chắc chắn không có vị khách cô đang tìm.”
Tô Noãn Noãn chỉ nhìn lướt qua, bị cảnh tượng tối tăm bên trong dọa sợ, rụt lại.
Có lẽ bà lão đã đi trước rồi.
Tô Noãn Noãn nghĩ vậy, không tin mà hỏi Phong Thiên Cửu: “Trong lãnh cung có người ở không?”
Nàng sợ bà lão thật sự ở trong lãnh cung.
“Đương nhiên là không.”
Phong Thiên Cửu không hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời.
“Trong lãnh cung này không có phi tần nào cả.”
Tô Noãn Noãn vô thức nhìn vào góc xe đẩy, nếu không phải ở đó còn một bát chè đậu đỏ đã uống, nàng đã nghĩ rằng mình vừa gặp ma.
Lý Bồi Đức không nhịn được thúc giục: “Cô gái, khách của cô tìm thấy chưa? Nếu chưa tìm thấy, trước tiên đưa cho chủ tử nhà tôi có được không?”
Trong giọng nói còn mang theo chút đau lòng, sợ rằng bánh bao trong tay nàng sẽ không còn ngon nếu để lâu.
“Ồ được.” Tô Noãn Noãn thu lại suy nghĩ, chỉ nghĩ rằng bà lão đột nhiên có việc, hoặc không thích ăn bánh bao nên đã rời đi. Nàng đưa bánh bao cho Phong Thiên Cửu và nói: “40 văn một cái.”
Mọi người đã quen với giá cả ở quầy của Tô Noãn Noãn nên không ai ngạc nhiên.
"Ta từng uống chè đậu đỏ nhưng chưa bao giờ ngon như cô làm."
Y không nhịn được mà nhận xét: "Đậu đỏ sau khi nấu nhừ thì mềm mịn vô cùng, hương vị tuyệt hảo. Nước chè cũng ngọt vừa phải, không quá ngấy, rất dễ chịu."
Chỉ mấy câu đó thôi đã làm cung nữ, thái giám bên cạnh thèm đến trợn mắt.
Nhưng hoàng thượng không ra lệnh, ai cũng không dám mua uống.
Uống hết chén chè đậu đỏ, Phong Thiên Cửu lau miệng, thấy Tô Noãn Noãn đang làm thứ gì đó khác với trước đây.
Y không kiềm được tò mò hỏi: "Cô bé, bây giờ cô đang làm gì vậy?"
Tô Noãn Noãn cười: "Món chính hôm nay."
"Bánh bao gà cà ri khoai tây.”
Chỉ nghe vài từ này thôi, Phong Thiên Cửu đã rất hứng thú.
“Gà xào khoai tây thì ta đã ăn rồi, nhưng cà ri…”
Phong Thiên Cửu nghĩ mãi trong đầu cũng không nghĩ ra được: “cà ri” là gì.
“Nói đơn giản thì đó là một loại nước xốt.” Tô Noãn Noãn vừa thành thạo cắt gà và khoai tây, vừa trả lời câu hỏi của Phong Thiên Cửu: “Là một loại nước xốt rất ngon.”
Loại nước xốt này nàng từng ăn ở thế giới khác, khi đó nàng đã cảm thấy mùi vị này rất kỳ diệu.
Thấy Phong Thiên Cửu không muốn hỏi thêm gì, Tô Noãn Noãn lại tập trung trở lại công việc của mình.
Nàng cho gà và khoai tây đã cắt vào nồi xào, miếng gà trắng sau một lúc chuyển sang màu vàng nhạt. Tô Noãn Noãn cố ý để gà và khoai tây xém một chút, sau đó thêm cà ri và gia vị vừa đủ, như vậy ăn sẽ có nhiều tầng vị hơn.
Chẳng bao lâu sau, mùi hương lan tỏa ra khắp nơi.
Cùng lúc đó, Phong Thiên Cửu cũng ngửi thấy mùi “cà ri”.
“Quả thật là rất thơm.”
Chỉ cần ngửi thôi, y đã có thể tưởng tượng được thành phẩm sẽ ngon thế nào.
Nhân đã chuẩn bị xong, Tô Noãn Noãn bắt đầu làm vỏ bánh bao. Nàng chia khối bột đã lên men thành những miếng nhỏ đều nhau, dùng cây cán bột cán mỏng, sau đó cho nhân gà và khoai tây đã xào vào, bọc kín và đặt vào nồi hấp.
Một lúc sau, bánh bao chín, Phong Thiên Cửu háo hức muốn ăn cái đầu tiên. Nhưng y lại thấy Tô Noãn Noãn hoàn toàn bỏ qua y rồi đi về hướng ngược lại.
“Cô…”
Một nhóm người nhìn chằm chằm vào Tô Noãn Noãn và chiếc bánh bao trong tay nàng.
“Đợi một chút, trước khi mọi người đến còn có một vị khách, bà ấy đã đợi rất lâu rồi, tôi sẽ mang bánh bao cho bà ấy trước, rồi sẽ quay lại ngay.”
“Ôi!”
Lý Bồi Đức muốn nói gì đó nhưng bị Phong Thiên Cửu ngăn lại.
“Thôi đi, việc gì cũng phải theo thứ tự trước sau, hơn nữa thứ này cũng không mất nhiều thời gian.”
“Nhưng ngài là hoàng thượng, là người cao quý nhất, không có lý nào phải đứng sau người khác.”
Sắc mặt Phong Thiên Cửu lạnh đi vài phần.
“Ta nói không sao là không sao.”
“Làm việc của ông đi, đừng nói những lời không nên nói.”
Y rất thích quầy hàng đêm khuya này, cũng rất thích mối quan hệ buôn bán thuần túy với chủ quầy. Không có sự khúm núm và nịnh nọt, chỉ có thức ăn ngon không thể bỏ lỡ, dường như vì vậy mà linh hồn y đã được thư giãn đủ.
Lý Bồi Đức không dám nói thêm, lùi sang một bên.
Tô Noãn Noãn thấy bên cạnh xe đẩy không có ai bèn cầm bánh bao đi sâu vào trong, nhưng vẫn không thấy bà lão lúc nãy.
Nàng đang cảm thấy kỳ lạ thì nghe Phong Thiên Cửu bất ngờ gọi: “Đừng đi tiếp nữa, đó là lãnh cung.”
Bước chân của Tô Noãn Noãn dừng lại, chân phải lơ lửng giữa không trung không thể hạ xuống.
Lãnh cung?
Phong Thiên Cửu tiếp tục nói: “Nơi đó quanh năm lạnh lẽo, chắc chắn không có vị khách cô đang tìm.”
Tô Noãn Noãn chỉ nhìn lướt qua, bị cảnh tượng tối tăm bên trong dọa sợ, rụt lại.
Có lẽ bà lão đã đi trước rồi.
Tô Noãn Noãn nghĩ vậy, không tin mà hỏi Phong Thiên Cửu: “Trong lãnh cung có người ở không?”
Nàng sợ bà lão thật sự ở trong lãnh cung.
“Đương nhiên là không.”
Phong Thiên Cửu không hiểu nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời.
“Trong lãnh cung này không có phi tần nào cả.”
Tô Noãn Noãn vô thức nhìn vào góc xe đẩy, nếu không phải ở đó còn một bát chè đậu đỏ đã uống, nàng đã nghĩ rằng mình vừa gặp ma.
Lý Bồi Đức không nhịn được thúc giục: “Cô gái, khách của cô tìm thấy chưa? Nếu chưa tìm thấy, trước tiên đưa cho chủ tử nhà tôi có được không?”
Trong giọng nói còn mang theo chút đau lòng, sợ rằng bánh bao trong tay nàng sẽ không còn ngon nếu để lâu.
“Ồ được.” Tô Noãn Noãn thu lại suy nghĩ, chỉ nghĩ rằng bà lão đột nhiên có việc, hoặc không thích ăn bánh bao nên đã rời đi. Nàng đưa bánh bao cho Phong Thiên Cửu và nói: “40 văn một cái.”
Mọi người đã quen với giá cả ở quầy của Tô Noãn Noãn nên không ai ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.