[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 20: “Cô… Bé… Ơi…”
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
28/07/2024
Lâm Uyển Nhu gật đầu, nhận lấy 300 văn tiền.
Số tiền này sẽ đảm bảo được cuộc sống cơ bản của gia đình họ.
Đến tối, trước khi nhận nhiệm vụ, Tô Noãn Noãn đặc biệt nhìn đám đậu đỏ ngâm nở hoàn hảo của mình.
Xong xuôi, nàng mang theo nó đến địa điểm làm nhiệm vụ.
Còn thiếu 482 giá trị hạnh phúc nữa để hoàn thành nhiệm vụ, xem ra nàng còn phải đi một chặng đường dài.
Không biết có phải vì hôm nay nàng đến sớm hơn mọi khi hay không mà xung quanh dường như có chút vắng lặng.
Thế cũng tốt, nàng có thể chuyên tâm nấu ăn mà không bị quấy rầy.
Tô Noãn Noãn dự định trước tiên nấu chè đậu đỏ. Dù gì thứ này sau khi nấu xong cũng có thể để một bên, hơn nữa thời tiết lạnh thế này, nàng muốn trước tiên uống một bát để làm ấm người.
Nồi nước nóng được đổ vào, sau đó thêm đậu đỏ đã ngâm sẵn. Ngay khoảnh khắc đổ vào nồi, từng hạt đậu đỏ nhỏ lơ lửng trong nước, nàng nhẹ nhàng đậy nắp nồi, ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên bếp lò, chờ đợi sự đậu đỏ lột xác.
Thứ này không cần kỹ thuật cao, nguyên liệu cũng rất đơn giản, nhưng thành phẩm lại khiến người ta bất ngờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua theo sự sôi sục của đậu đỏ, Tô Noãn Noãn nhìn vào nồi đậu, trong lòng tràn đầy mong đợi, dường như đã thấy được món chè đậu đỏ vừa ngọt vừa mềm.
Khi đậu đỏ đã mềm nhừ, Tô Noãn Noãn cẩn thận hạ lửa nhỏ, thêm đường phèn rồi dùng muỗng nhỏ khuấy nhẹ, mùi thơm ngọt ngào không ngấy từ trong nồi lan tỏa ra xa.
"Chè này không chỉ ngon hơn mà còn lành mạnh hơn trà sữa ấy chứ nhể."
Tô Noãn Noãn lẩm bẩm một mình, múc ra một bát, rắc thêm chút hoa quế lên trên, vừa thơm vừa đẹp mắt.
Hoa quế là nàng vừa thấy ở trong cung, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, lúc đó liền nghĩ đến việc dùng nó để trang trí chè đậu đỏ, nên nàng đã hái vài bông.
Không ngờ hiệu quả lại tốt hơn nàng tưởng rất nhiều.
Sự ngọt ngào của đậu đỏ và hương thơm thanh nhã của hoa quế bổ trợ lẫn nhau.
Tuy nhiên, vừa khi nàng múc bát chè đậu đỏ, chuẩn bị uống, động tác chợt dừng lại, đột nhiên cảm thấy có như đang có một ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú vào mình.
m u và đen tối.
Tô Noãn Noãn nuốt một ngụm nước miếng.
Nàng nhớ lại trước đó có nghe nhóm Ngự lâm quân nói qua rằng nơi nàng đang ở là lãnh cung.
Nếu đây là lãnh cung thì chẳng lẽ lại có những oan hồn vô tội chết oan ở đây sao?
Trong khoảnh khắc, đầu nàng hiện lên hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp nhưng không có mưu trí, cung đấu thất bại, bị nhốt vào lãnh cung này, từ đó không được hoàng thượng sủng ái, chịu đựng mọi sự ngược đãi, cuối cùng chết trong uất ức tại đây.
Người ta thường nói từ xưa các hoàng đế đều bạc tình, nghĩ đến đây, Tô Noãn Noãn cảm thấy chắc chắn lãnh cung này không thiếu oan hồn.
Hay là... Hôm nay nàng đổi chỗ bán hàng đi.
Không được, không được, vẫn phải kiếm tiền quan trọng hơn, kiếm không được tiền thì mạng nhỏ cũng không bảo toàn.
"Cô… bé… ơi…."
Một giọng nói nhẹ nhàng mà kéo dài vang lên, rất trầm và khàn khàn, như phát ra từ nơi rất xa.
Tô Noãn Noãn không kìm được rùng mình, cảm giác tất cả lông tóc trên người đều dựng đứng lên.
"Trời ơi! Thật sự có ma sao!" Nàng lẩm bẩm.
"Cô… bé…"
Nàng cảm giác giọng nói càng lúc càng gần, không biết có phải ảo giác của Tô Noãn Noãn không, dường như nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống.
Thôi xong, hôm nay vẫn nên đổi chỗ thôi!
Nhưng vừa định kéo xe đẩy ra ngoài, định đẩy xe đi chỗ khác, thì một đôi tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào lưng nàng.
Tô Noãn Noãn: “...” Đậu má.
Vẫn là giọng nói âm trầm đó.
"Sao cô chạy đi?"
Giọng nói như có chút trách móc.
Lúc đó, Tô Noãn Noãn không chịu nổi nữa, ngồi thụp xuống đất, cuộn tròn thành một khối, không quay đầu lại, lớn tiếng hét lên: "Cô tìm tôi làm gì, cô đi tìm hoàng thượng đi, không phải tôi làm gì có lỗi với cô mà."
"Tôi chỉ là người qua đường thôi."
Phong Thiên Cửu đang duyệt tấu chương với tốc độ như làm bài tập về nhà vào kỳ nghỉ đông, chỉ muốn sớm đi ăn khuya, đột nhiên hắt hơi một cái.
Con ma bị Tô Noãn Noãn hiểu lầm cũng chưng hửng.
Mặt "nó” đầy khó hiểu: "Tự dưng đi tìm hoàng thượng làm gì?”
"Tôi chỉ tìm cô thôi!"
Tô Noãn Noãn sắp điên rồi.
Nghe câu này, nàng tức không chịu nổi.
Cái gì mà chỉ tìm tui thôi?
Tui chỉ bán hàng, không chọc ai ghẹo ai cả mà!
Nàng tức giận đứng dậy, quay đầu lại, giận dữ nhìn "nó”, động tác liền mạch không chút do dự.
Có câu gì đó như thế này, oán khí của nô lệ tư bản còn sâu nặng hơn cả quỷ ma.
Lúc đó, cơn giận trong đầu nàng đã thắng thế nỗi sợ.
Nhưng khi nhìn thấy mặt đối phương, nàng sửng sốt, lời muốn mắng cũng không thể thốt ra.
Chỉ vì người đứng trước mặt nàng không phải là ma, tất nhiên cũng không phải là người cực kỳ xinh đẹp, mà là một bà lão đã lớn tuổi.
Số tiền này sẽ đảm bảo được cuộc sống cơ bản của gia đình họ.
Đến tối, trước khi nhận nhiệm vụ, Tô Noãn Noãn đặc biệt nhìn đám đậu đỏ ngâm nở hoàn hảo của mình.
Xong xuôi, nàng mang theo nó đến địa điểm làm nhiệm vụ.
Còn thiếu 482 giá trị hạnh phúc nữa để hoàn thành nhiệm vụ, xem ra nàng còn phải đi một chặng đường dài.
Không biết có phải vì hôm nay nàng đến sớm hơn mọi khi hay không mà xung quanh dường như có chút vắng lặng.
Thế cũng tốt, nàng có thể chuyên tâm nấu ăn mà không bị quấy rầy.
Tô Noãn Noãn dự định trước tiên nấu chè đậu đỏ. Dù gì thứ này sau khi nấu xong cũng có thể để một bên, hơn nữa thời tiết lạnh thế này, nàng muốn trước tiên uống một bát để làm ấm người.
Nồi nước nóng được đổ vào, sau đó thêm đậu đỏ đã ngâm sẵn. Ngay khoảnh khắc đổ vào nồi, từng hạt đậu đỏ nhỏ lơ lửng trong nước, nàng nhẹ nhàng đậy nắp nồi, ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên bếp lò, chờ đợi sự đậu đỏ lột xác.
Thứ này không cần kỹ thuật cao, nguyên liệu cũng rất đơn giản, nhưng thành phẩm lại khiến người ta bất ngờ.
Thời gian chậm rãi trôi qua theo sự sôi sục của đậu đỏ, Tô Noãn Noãn nhìn vào nồi đậu, trong lòng tràn đầy mong đợi, dường như đã thấy được món chè đậu đỏ vừa ngọt vừa mềm.
Khi đậu đỏ đã mềm nhừ, Tô Noãn Noãn cẩn thận hạ lửa nhỏ, thêm đường phèn rồi dùng muỗng nhỏ khuấy nhẹ, mùi thơm ngọt ngào không ngấy từ trong nồi lan tỏa ra xa.
"Chè này không chỉ ngon hơn mà còn lành mạnh hơn trà sữa ấy chứ nhể."
Tô Noãn Noãn lẩm bẩm một mình, múc ra một bát, rắc thêm chút hoa quế lên trên, vừa thơm vừa đẹp mắt.
Hoa quế là nàng vừa thấy ở trong cung, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, lúc đó liền nghĩ đến việc dùng nó để trang trí chè đậu đỏ, nên nàng đã hái vài bông.
Không ngờ hiệu quả lại tốt hơn nàng tưởng rất nhiều.
Sự ngọt ngào của đậu đỏ và hương thơm thanh nhã của hoa quế bổ trợ lẫn nhau.
Tuy nhiên, vừa khi nàng múc bát chè đậu đỏ, chuẩn bị uống, động tác chợt dừng lại, đột nhiên cảm thấy có như đang có một ánh mắt âm trầm nhìn chăm chú vào mình.
m u và đen tối.
Tô Noãn Noãn nuốt một ngụm nước miếng.
Nàng nhớ lại trước đó có nghe nhóm Ngự lâm quân nói qua rằng nơi nàng đang ở là lãnh cung.
Nếu đây là lãnh cung thì chẳng lẽ lại có những oan hồn vô tội chết oan ở đây sao?
Trong khoảnh khắc, đầu nàng hiện lên hình ảnh một người phụ nữ xinh đẹp nhưng không có mưu trí, cung đấu thất bại, bị nhốt vào lãnh cung này, từ đó không được hoàng thượng sủng ái, chịu đựng mọi sự ngược đãi, cuối cùng chết trong uất ức tại đây.
Người ta thường nói từ xưa các hoàng đế đều bạc tình, nghĩ đến đây, Tô Noãn Noãn cảm thấy chắc chắn lãnh cung này không thiếu oan hồn.
Hay là... Hôm nay nàng đổi chỗ bán hàng đi.
Không được, không được, vẫn phải kiếm tiền quan trọng hơn, kiếm không được tiền thì mạng nhỏ cũng không bảo toàn.
"Cô… bé… ơi…."
Một giọng nói nhẹ nhàng mà kéo dài vang lên, rất trầm và khàn khàn, như phát ra từ nơi rất xa.
Tô Noãn Noãn không kìm được rùng mình, cảm giác tất cả lông tóc trên người đều dựng đứng lên.
"Trời ơi! Thật sự có ma sao!" Nàng lẩm bẩm.
"Cô… bé…"
Nàng cảm giác giọng nói càng lúc càng gần, không biết có phải ảo giác của Tô Noãn Noãn không, dường như nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống.
Thôi xong, hôm nay vẫn nên đổi chỗ thôi!
Nhưng vừa định kéo xe đẩy ra ngoài, định đẩy xe đi chỗ khác, thì một đôi tay lạnh lẽo chạm nhẹ vào lưng nàng.
Tô Noãn Noãn: “...” Đậu má.
Vẫn là giọng nói âm trầm đó.
"Sao cô chạy đi?"
Giọng nói như có chút trách móc.
Lúc đó, Tô Noãn Noãn không chịu nổi nữa, ngồi thụp xuống đất, cuộn tròn thành một khối, không quay đầu lại, lớn tiếng hét lên: "Cô tìm tôi làm gì, cô đi tìm hoàng thượng đi, không phải tôi làm gì có lỗi với cô mà."
"Tôi chỉ là người qua đường thôi."
Phong Thiên Cửu đang duyệt tấu chương với tốc độ như làm bài tập về nhà vào kỳ nghỉ đông, chỉ muốn sớm đi ăn khuya, đột nhiên hắt hơi một cái.
Con ma bị Tô Noãn Noãn hiểu lầm cũng chưng hửng.
Mặt "nó” đầy khó hiểu: "Tự dưng đi tìm hoàng thượng làm gì?”
"Tôi chỉ tìm cô thôi!"
Tô Noãn Noãn sắp điên rồi.
Nghe câu này, nàng tức không chịu nổi.
Cái gì mà chỉ tìm tui thôi?
Tui chỉ bán hàng, không chọc ai ghẹo ai cả mà!
Nàng tức giận đứng dậy, quay đầu lại, giận dữ nhìn "nó”, động tác liền mạch không chút do dự.
Có câu gì đó như thế này, oán khí của nô lệ tư bản còn sâu nặng hơn cả quỷ ma.
Lúc đó, cơn giận trong đầu nàng đã thắng thế nỗi sợ.
Nhưng khi nhìn thấy mặt đối phương, nàng sửng sốt, lời muốn mắng cũng không thể thốt ra.
Chỉ vì người đứng trước mặt nàng không phải là ma, tất nhiên cũng không phải là người cực kỳ xinh đẹp, mà là một bà lão đã lớn tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.