[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 28: Dạy Bắt Cá
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
28/07/2024
Quả nhiên là như vậy.
Khi mới xuyên không đến đây, nàng đã cảm thấy ông nội bị người ta vu oan, nhưng không đến mức phải đau buồn đến nỗi nặng bệnh như thế, hóa ra là biết con cháu đời sau của mình không thể rời đi, vì cảm thấy áy náy nên mới bệnh nặng đến mức không thể xuống giường.
Vị hoàng đế này thật quá ác độc!
Từ suy nghĩ của Lâm Uyển Nhu, Tô Noãn Noãn không nghe ra là hoàng đế nước nào, nhưng nàng thậm chí còn đoán có phải là Phong Thiên Cửu hay không.
Nếu là Phong Thiên Cửu, liệu nàng có thể nấu một món ăn khiến đối phương hài lòng, sau đó cầu xin một ân huệ cho cả gia đình nàng được chuyển vào thị trấn không?
Nhưng trước khi làm điều này, trước hết nàng phải xác định được, vị hoàng đế đó có phải là Phong Thiên Cửu không đã.
***
Mặt trời lên cao, ở góc khuất của cung điện bỏ hoang, một bà lão cao tuổi dần tỉnh dậy. Nơi đây chỉ có một mình bà ấy, không ai biết bà ấy đang ở đây.
Bà ấy định ra ngoài đi dạo nhưng vừa đến cửa thì thấy trên mặt đất đặt một cái bát. Bà ấy đi tới mở ra, thấy bánh bao trắng tròn hiện ra trước mắt.
Bà ấy nhớ lại cô bé tối qua, khuôn mặt không khỏi hiện lên nụ cười hiền từ.
Bà ấy không quan tâm bánh bao đã để qua đêm và lạnh ngắt mà nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Ngon quá.”
Bà ấy khẽ nói.
***
Tô Noãn Noãn nói dối rằng mình ra ngoài chơi, sau khi ăn sáng xong, nàng trở lại nơi đã chia tay với người đàn ông bí ẩn trước đó.
Nhìn thấy chiếc ghế trống không có ai, Tô Noãn Noãn vui mừng, nghĩ rằng người đàn ông đó đợi không được hoặc cảm thấy không có hứng thú nên đã rời đi.
Ai ngờ, nàng vừa định đi thì nghe thấy tiếng sáo phía sau. m thanh phiêu bồng, trống trải, khiến người ta suy tư.
Tô Noãn Noãn quay lại, chỉ thấy người đó đang đứng trên cây lớn phía sau. Một bộ đồ đen bay phấp phới trong gió, tiếng sáo như thể nói lên nỗi cô đơn và tịch mịch của hắn.
Kết thúc bản nhạc, người đàn ông nhẹ nhàng nhảy xuống từ cây, thân hình nhẹ nhàng, khinh công rất tốt.
Quả nhiên là cao thủ.
Tô Noãn Noãn muốn tránh xa người này.
Nàng muốn nhanh chóng dạy hắn bắt cá xong rồi rời đi ngay.
Trước mặt người đàn ông, nàng cởi hết giày và tất.
“Cô làm gì vậy?” Phong Bắc Trạch nhíu mày, chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt đi, mặc dù không hoảng loạn nhưng rõ ràng không hài lòng với hành động của Tô Noãn Noãn.
“Cô là con gái chưa gả chồng, sao có thể để lộ da thịt trước mặt người lạ?”
Tô Noãn Noãn...
Người này thật kỳ lạ.
“Không phải anh muốn tôi dạy anh bắt cá sao, tôi mặc thế này sao bắt được.”
Dưới sự không hiểu của Phong Bắc Trạch, Tô Noãn Noãn bước vào dòng suối, tay phải cầm một cành cây rất dài. Nhìn kỹ mới thấy đầu cành cây được vót nhọn chĩa về phía dòng suối.
Thời đại này không có loại cần câu chuyên dụng, Tô Noãn Noãn cũng lười làm, thời gian đó nàng cũng bắt được vài con cá rồi.
Nhìn những bóng cá không ngừng bơi lội trong dòng nước trong suốt, Tô Noãn Noãn dần vào trạng thái, nhắm thời cơ, cành cây đột nhiên chọc xuống nước.
Nước bắn tung tóe, làm ướt hết phần dưới của Tô Noãn Noãn nhưng nàng không quan tâm.
Nàng giơ cành cây lên, khoe với Phong Bắc Trạch, phía dưới là một con cá lớn.
Phong Bắc Trạch cúi đầu nhìn cần câu tự chế của mình, không biết nên nói gì.
***
Gần đây Ngự lâm quân rất khác thường, khi trực không có tinh thần, dường như ai cũng có tâm sự riêng của mình
Hà thừa tướng đã chờ ba ngày, hoàng thượng không cho ông ta phát biểu trong triều, mỗi lần lên triều là bãi triều ngay, nên hôm nay ông ta đành phải cứng đầu diện kiến.
Ông ta đi dọc theo hành lang, nói rõ mục đích lại thấy Ngự lâm quân mệt mỏi không nói nên lời. Ông ta lắc đầu, nghĩ rằng không thể để thế này được, xem ra phải nói với hoàng đế.
Khó khăn lắm mới tới trước mặt hoàng thượng, ông ta cúi lạy rồi đứng dậy.
“Bệ hạ, lão thần hôm nay diện kiến là muốn báo cáo với ngài về việc sử dụng mảnh đất hoang giữa năm nước. Gần đây có thám tử báo cáo, nước Sa Chi hình như có dấu hiệu lén lút di chuyển tuyến phòng thủ về phía trước.”
Năm nước cũng trên mảnh đất này, lần lượt là nước Phong Chi, nước Hoa Chi, nước Tuyết Chi, nước Nguyệt Chi, nước Sa Chi. Năm nước mỗi nước chiếm giữ một phần lãnh thổ, ở giữa là vùng đất hoang dùng để lưu đày.
Vì vùng đất ở giữa không có giá trị gì, không có người, cũng không thể trồng lương thực nên dùng để trừng phạt phạm nhân, các nước khác cũng đồng ý làm vậy.
“Ồ?” Phong Thiên Cửu nhướn mày: “Nếu đúng vậy, lão già của nước Sa Chi định làm gì?”
Y giao việc này cho thuộc hạ, yêu cầu phải điều tra rõ ràng.
Năm nước có thể hòa bình đều nhờ vào việc kiềm chế lẫn nhau, dù chỉ một động thái nhỏ cũng có thể gây ảnh hưởng lớn.
Khi mới xuyên không đến đây, nàng đã cảm thấy ông nội bị người ta vu oan, nhưng không đến mức phải đau buồn đến nỗi nặng bệnh như thế, hóa ra là biết con cháu đời sau của mình không thể rời đi, vì cảm thấy áy náy nên mới bệnh nặng đến mức không thể xuống giường.
Vị hoàng đế này thật quá ác độc!
Từ suy nghĩ của Lâm Uyển Nhu, Tô Noãn Noãn không nghe ra là hoàng đế nước nào, nhưng nàng thậm chí còn đoán có phải là Phong Thiên Cửu hay không.
Nếu là Phong Thiên Cửu, liệu nàng có thể nấu một món ăn khiến đối phương hài lòng, sau đó cầu xin một ân huệ cho cả gia đình nàng được chuyển vào thị trấn không?
Nhưng trước khi làm điều này, trước hết nàng phải xác định được, vị hoàng đế đó có phải là Phong Thiên Cửu không đã.
***
Mặt trời lên cao, ở góc khuất của cung điện bỏ hoang, một bà lão cao tuổi dần tỉnh dậy. Nơi đây chỉ có một mình bà ấy, không ai biết bà ấy đang ở đây.
Bà ấy định ra ngoài đi dạo nhưng vừa đến cửa thì thấy trên mặt đất đặt một cái bát. Bà ấy đi tới mở ra, thấy bánh bao trắng tròn hiện ra trước mắt.
Bà ấy nhớ lại cô bé tối qua, khuôn mặt không khỏi hiện lên nụ cười hiền từ.
Bà ấy không quan tâm bánh bao đã để qua đêm và lạnh ngắt mà nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Ngon quá.”
Bà ấy khẽ nói.
***
Tô Noãn Noãn nói dối rằng mình ra ngoài chơi, sau khi ăn sáng xong, nàng trở lại nơi đã chia tay với người đàn ông bí ẩn trước đó.
Nhìn thấy chiếc ghế trống không có ai, Tô Noãn Noãn vui mừng, nghĩ rằng người đàn ông đó đợi không được hoặc cảm thấy không có hứng thú nên đã rời đi.
Ai ngờ, nàng vừa định đi thì nghe thấy tiếng sáo phía sau. m thanh phiêu bồng, trống trải, khiến người ta suy tư.
Tô Noãn Noãn quay lại, chỉ thấy người đó đang đứng trên cây lớn phía sau. Một bộ đồ đen bay phấp phới trong gió, tiếng sáo như thể nói lên nỗi cô đơn và tịch mịch của hắn.
Kết thúc bản nhạc, người đàn ông nhẹ nhàng nhảy xuống từ cây, thân hình nhẹ nhàng, khinh công rất tốt.
Quả nhiên là cao thủ.
Tô Noãn Noãn muốn tránh xa người này.
Nàng muốn nhanh chóng dạy hắn bắt cá xong rồi rời đi ngay.
Trước mặt người đàn ông, nàng cởi hết giày và tất.
“Cô làm gì vậy?” Phong Bắc Trạch nhíu mày, chỉ nhìn thoáng qua rồi rời mắt đi, mặc dù không hoảng loạn nhưng rõ ràng không hài lòng với hành động của Tô Noãn Noãn.
“Cô là con gái chưa gả chồng, sao có thể để lộ da thịt trước mặt người lạ?”
Tô Noãn Noãn...
Người này thật kỳ lạ.
“Không phải anh muốn tôi dạy anh bắt cá sao, tôi mặc thế này sao bắt được.”
Dưới sự không hiểu của Phong Bắc Trạch, Tô Noãn Noãn bước vào dòng suối, tay phải cầm một cành cây rất dài. Nhìn kỹ mới thấy đầu cành cây được vót nhọn chĩa về phía dòng suối.
Thời đại này không có loại cần câu chuyên dụng, Tô Noãn Noãn cũng lười làm, thời gian đó nàng cũng bắt được vài con cá rồi.
Nhìn những bóng cá không ngừng bơi lội trong dòng nước trong suốt, Tô Noãn Noãn dần vào trạng thái, nhắm thời cơ, cành cây đột nhiên chọc xuống nước.
Nước bắn tung tóe, làm ướt hết phần dưới của Tô Noãn Noãn nhưng nàng không quan tâm.
Nàng giơ cành cây lên, khoe với Phong Bắc Trạch, phía dưới là một con cá lớn.
Phong Bắc Trạch cúi đầu nhìn cần câu tự chế của mình, không biết nên nói gì.
***
Gần đây Ngự lâm quân rất khác thường, khi trực không có tinh thần, dường như ai cũng có tâm sự riêng của mình
Hà thừa tướng đã chờ ba ngày, hoàng thượng không cho ông ta phát biểu trong triều, mỗi lần lên triều là bãi triều ngay, nên hôm nay ông ta đành phải cứng đầu diện kiến.
Ông ta đi dọc theo hành lang, nói rõ mục đích lại thấy Ngự lâm quân mệt mỏi không nói nên lời. Ông ta lắc đầu, nghĩ rằng không thể để thế này được, xem ra phải nói với hoàng đế.
Khó khăn lắm mới tới trước mặt hoàng thượng, ông ta cúi lạy rồi đứng dậy.
“Bệ hạ, lão thần hôm nay diện kiến là muốn báo cáo với ngài về việc sử dụng mảnh đất hoang giữa năm nước. Gần đây có thám tử báo cáo, nước Sa Chi hình như có dấu hiệu lén lút di chuyển tuyến phòng thủ về phía trước.”
Năm nước cũng trên mảnh đất này, lần lượt là nước Phong Chi, nước Hoa Chi, nước Tuyết Chi, nước Nguyệt Chi, nước Sa Chi. Năm nước mỗi nước chiếm giữ một phần lãnh thổ, ở giữa là vùng đất hoang dùng để lưu đày.
Vì vùng đất ở giữa không có giá trị gì, không có người, cũng không thể trồng lương thực nên dùng để trừng phạt phạm nhân, các nước khác cũng đồng ý làm vậy.
“Ồ?” Phong Thiên Cửu nhướn mày: “Nếu đúng vậy, lão già của nước Sa Chi định làm gì?”
Y giao việc này cho thuộc hạ, yêu cầu phải điều tra rõ ràng.
Năm nước có thể hòa bình đều nhờ vào việc kiềm chế lẫn nhau, dù chỉ một động thái nhỏ cũng có thể gây ảnh hưởng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.