[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi
Chương 4: Nhân Rau Hẹ Trứng Gà
Thị Bạch Trà Bất Thị Trà
22/06/2024
Không biết nàng đã bỏ thêm thứ gì vào trong bánh, chỉ ngửi từ xa thôi mà đã bị mùi thơm ấy hấp dẫn rồi, khiến họ muốn tìm hiểu cho rõ ràng.
Sau khi ngửi xong, Phong Thiên Cửu lùi lại để thái giám thử độc cho mình ghé sát vào cắn một miếng.
Vỏ bánh vừa mỏng vừa mềm, trong quá trình chiên, rau hẹ và trứng gà bên trong tiết ra lớp dầu vừng, vỏ bánh màu vàng kim bao bọc lấy nhân bánh và hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo. Sau khi cắn một miếng, Phong Thiên Cửu lập tức mở to mắt.
Thái giám bên cạnh cẩn thận quan sát biểu cảm của y cũng ngay lập tức cảm thấy tim mình nhảy lên tới cổ họng.
Cũng không biết là do lão lo lắng cho sự an toàn của Phong Thiên Cửu, hay là tò mò thứ này ăn có ngon hay không.
Một giây sau, bánh nhân thịt nóng đến mức Phong Thiên Cửu phải ngậm nó ở trong miệng một lúc, mặc dù nó rất nóng nhưng y lại không nỡ nhổ ra, chỉ có thể ngậm nó ở trong miệng rồi chờ cho đến khi nó nguội bớt thì y mới dám bắt đầu nhai.
Cẩn thận cảm nhận được lớp vỏ bánh dẻo và dai, mùi thơm độc đáo và nước sốt tràn ngập, đảo quanh ở bên trong khoang miệng, mỗi lần cắn vào một miếng thì mùi thơm tươi ngon của rau hẹ và trứng gà sẽ bùng nổ ở trong miệng.
Sau khi ăn vào rồi thì hoàn toàn không kịp dừng lại, Phong Thiên Cửu lập tức cắn một miếng lớn.
Lần này rút kinh nghiệm nên y không bị bỏng, có thể tận tình trải nghiệm sự thỏa mãn mà món ngon mang lại.
Người chung quanh thấy y ăn quên mình như thế thì mọi người đều không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước miếng.
Không lâu sau, Phong Thiên Cửu nhiều ngày chưa được ăn no đã ăn một hơi tám cái bánh rau hẹ trứng gà.
Y thở dài, vuốt bụng cảm thán: "Đã lâu rồi trẫm chưa được ăn uống thoải mái như vậy.”
[Giá trị hạnh phúc +1]
[Nhận được 160 văn tiền]
Tô Noãn Noãn cũng nghe được tiếng thông báo của hệ thống, nàng vui vẻ cười rộ lên.
Giá trị hạnh phúc có thể gia tăng tuổi thọ và 160 văn tiền có thể giúp cả nhà bọn họ ăn ngon uống ngon trong vài ngày, chuyến đi này thật sự rất đáng giá!
Chỉ là nàng không ngờ rằng hoàng đế cũng thích ăn rau hẹ.
Phong Thiên Cửu ăn uống no đủ rồi nhưng vẫn không rời đi ngay.
“Cô nấu ăn rất ngon, trẫm đặc biệt cho phép cô có thể bày quán ở đây hàng ngày.”
Y quyết định sẽ tới nơi này ăn vào mỗi buổi sáng trước khi lên triều.
“Ngày mai mấy giờ cô đến đây?”
Tô Noãn Noãn suy nghĩ một chút, nếu thời gian quá sớm thì có thể gia đình của nàng sẽ hoài nghi.
“Hẳn là vào giờ tầm này ạ.”
“Muộn thế này?”
Phong Thiên Cửu cảm thấy hơi đau lòng.
Đồ ăn ngon như vậy chỉ có thể được ăn sau 24 tiếng nữa.
Nhưng nghĩ lại, có thể là do nàng cần đi mua chút nguyên vật liệu để chuẩn bị nên y không buồn nữa.
“Vậy được rồi.”
Đãi ngộ này của Tô Noãn Noãn có thể gọi là đãi ngộ đặc biệt chưa từng có.
Dù sao ai có thể bày quán ở trong hoàng cung vào lúc đêm khuya cơ chứ.
Tô Noãn Noãn nhìn giá trị hạnh phúc trên hệ thống, nàng nhất định phải đạt được 500 điểm giá trị hạnh phúc thì mới có thể đổi lấy một tháng tuổi thọ ở đây.]
Nàng không thể rời đi khi chưa làm được gì cả.
Mỗi đêm nàng phải đến đây để bày hàng.
Vừa hay nhờ có chỉ lệnh của hoàng đế cho nên nàng có thể ở đây hàng đêm mà không cần phải lo lắng hãi hùng nữa.
Người ta thường nói căng da bụng trùng da mắt, Phong Thiên Cửu cảm thấy buồn ngủ nên ngáp một cái, y dẫn một đám người đi tới nửa đường thì đột nhiên lại nhớ tới mùi vị của chiếc bánh nhân thịt vừa rồi. Bèn lập tức ra lệnh cho thái giám già bên cạnh mình đi mua mấy cái để sáng ngày mai ăn.
Thái giám già khom người hỏi: "Thánh thượng, ngài cần bao nhiêu cái?”
Phong Thiên Cửu nghĩ nghĩ:
“Mua thêm 10 cái nữa đi.”
Thái giám già hành lễ với y.
Cung nữ và thị vệ đi ngang qua bên cạnh lão đều tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ.
Bọn họ vốn nghĩ đến việc đợi hoàng thượng ăn xong rồi thì bản thân sẽ mua hai cái ăn thử, chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng chảy nước miếng rồi, chỉ là họ có làm sao cũng không có cơ hội để mua bánh được.
Thái giám già vội vã chạy về chỗ cũ, phát hiện Tô Noãn Noãn đang muốn dọn quán.
“Cô bé, cô may mắn lắm đấy, chỉ cần cô hầu hạ cho đại nhân gia kia thật tốt thì sau này cô chắc chắn sẽ giàu to.”
Lão ở trong cung đã lâu rồi nên biết nhìn người nhất, chỉ cần liếc mắt một cái là lão đã lập tức biết Tô Noãn Noãn vô cùng giỏi giang.
“Cô gói thêm 10 cái nữa cho ta nhé.”
Tô Noãn Noãn không nghĩ tới sẽ có mối làm ăn khác, nàng cũng vô cùng vui vẻ, dù sao bán càng nhiều thì liền kiếm được càng nhiều.
“Được rồi.”
"Ông muốn 10 cái đều là rau hẹ và trứng gà hết à?"
Thái giám già ngẩn ra.
Nghe nàng nói thế thì hẳn là có loại khác nữa.
Sau khi ngửi xong, Phong Thiên Cửu lùi lại để thái giám thử độc cho mình ghé sát vào cắn một miếng.
Vỏ bánh vừa mỏng vừa mềm, trong quá trình chiên, rau hẹ và trứng gà bên trong tiết ra lớp dầu vừng, vỏ bánh màu vàng kim bao bọc lấy nhân bánh và hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo. Sau khi cắn một miếng, Phong Thiên Cửu lập tức mở to mắt.
Thái giám bên cạnh cẩn thận quan sát biểu cảm của y cũng ngay lập tức cảm thấy tim mình nhảy lên tới cổ họng.
Cũng không biết là do lão lo lắng cho sự an toàn của Phong Thiên Cửu, hay là tò mò thứ này ăn có ngon hay không.
Một giây sau, bánh nhân thịt nóng đến mức Phong Thiên Cửu phải ngậm nó ở trong miệng một lúc, mặc dù nó rất nóng nhưng y lại không nỡ nhổ ra, chỉ có thể ngậm nó ở trong miệng rồi chờ cho đến khi nó nguội bớt thì y mới dám bắt đầu nhai.
Cẩn thận cảm nhận được lớp vỏ bánh dẻo và dai, mùi thơm độc đáo và nước sốt tràn ngập, đảo quanh ở bên trong khoang miệng, mỗi lần cắn vào một miếng thì mùi thơm tươi ngon của rau hẹ và trứng gà sẽ bùng nổ ở trong miệng.
Sau khi ăn vào rồi thì hoàn toàn không kịp dừng lại, Phong Thiên Cửu lập tức cắn một miếng lớn.
Lần này rút kinh nghiệm nên y không bị bỏng, có thể tận tình trải nghiệm sự thỏa mãn mà món ngon mang lại.
Người chung quanh thấy y ăn quên mình như thế thì mọi người đều không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước miếng.
Không lâu sau, Phong Thiên Cửu nhiều ngày chưa được ăn no đã ăn một hơi tám cái bánh rau hẹ trứng gà.
Y thở dài, vuốt bụng cảm thán: "Đã lâu rồi trẫm chưa được ăn uống thoải mái như vậy.”
[Giá trị hạnh phúc +1]
[Nhận được 160 văn tiền]
Tô Noãn Noãn cũng nghe được tiếng thông báo của hệ thống, nàng vui vẻ cười rộ lên.
Giá trị hạnh phúc có thể gia tăng tuổi thọ và 160 văn tiền có thể giúp cả nhà bọn họ ăn ngon uống ngon trong vài ngày, chuyến đi này thật sự rất đáng giá!
Chỉ là nàng không ngờ rằng hoàng đế cũng thích ăn rau hẹ.
Phong Thiên Cửu ăn uống no đủ rồi nhưng vẫn không rời đi ngay.
“Cô nấu ăn rất ngon, trẫm đặc biệt cho phép cô có thể bày quán ở đây hàng ngày.”
Y quyết định sẽ tới nơi này ăn vào mỗi buổi sáng trước khi lên triều.
“Ngày mai mấy giờ cô đến đây?”
Tô Noãn Noãn suy nghĩ một chút, nếu thời gian quá sớm thì có thể gia đình của nàng sẽ hoài nghi.
“Hẳn là vào giờ tầm này ạ.”
“Muộn thế này?”
Phong Thiên Cửu cảm thấy hơi đau lòng.
Đồ ăn ngon như vậy chỉ có thể được ăn sau 24 tiếng nữa.
Nhưng nghĩ lại, có thể là do nàng cần đi mua chút nguyên vật liệu để chuẩn bị nên y không buồn nữa.
“Vậy được rồi.”
Đãi ngộ này của Tô Noãn Noãn có thể gọi là đãi ngộ đặc biệt chưa từng có.
Dù sao ai có thể bày quán ở trong hoàng cung vào lúc đêm khuya cơ chứ.
Tô Noãn Noãn nhìn giá trị hạnh phúc trên hệ thống, nàng nhất định phải đạt được 500 điểm giá trị hạnh phúc thì mới có thể đổi lấy một tháng tuổi thọ ở đây.]
Nàng không thể rời đi khi chưa làm được gì cả.
Mỗi đêm nàng phải đến đây để bày hàng.
Vừa hay nhờ có chỉ lệnh của hoàng đế cho nên nàng có thể ở đây hàng đêm mà không cần phải lo lắng hãi hùng nữa.
Người ta thường nói căng da bụng trùng da mắt, Phong Thiên Cửu cảm thấy buồn ngủ nên ngáp một cái, y dẫn một đám người đi tới nửa đường thì đột nhiên lại nhớ tới mùi vị của chiếc bánh nhân thịt vừa rồi. Bèn lập tức ra lệnh cho thái giám già bên cạnh mình đi mua mấy cái để sáng ngày mai ăn.
Thái giám già khom người hỏi: "Thánh thượng, ngài cần bao nhiêu cái?”
Phong Thiên Cửu nghĩ nghĩ:
“Mua thêm 10 cái nữa đi.”
Thái giám già hành lễ với y.
Cung nữ và thị vệ đi ngang qua bên cạnh lão đều tỏ vẻ cực kỳ hâm mộ.
Bọn họ vốn nghĩ đến việc đợi hoàng thượng ăn xong rồi thì bản thân sẽ mua hai cái ăn thử, chỉ ngửi mùi thơm thôi cũng chảy nước miếng rồi, chỉ là họ có làm sao cũng không có cơ hội để mua bánh được.
Thái giám già vội vã chạy về chỗ cũ, phát hiện Tô Noãn Noãn đang muốn dọn quán.
“Cô bé, cô may mắn lắm đấy, chỉ cần cô hầu hạ cho đại nhân gia kia thật tốt thì sau này cô chắc chắn sẽ giàu to.”
Lão ở trong cung đã lâu rồi nên biết nhìn người nhất, chỉ cần liếc mắt một cái là lão đã lập tức biết Tô Noãn Noãn vô cùng giỏi giang.
“Cô gói thêm 10 cái nữa cho ta nhé.”
Tô Noãn Noãn không nghĩ tới sẽ có mối làm ăn khác, nàng cũng vô cùng vui vẻ, dù sao bán càng nhiều thì liền kiếm được càng nhiều.
“Được rồi.”
"Ông muốn 10 cái đều là rau hẹ và trứng gà hết à?"
Thái giám già ngẩn ra.
Nghe nàng nói thế thì hẳn là có loại khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.