[Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Chương 6: Tình Thương

Thị Bạch Trà Bất Thị Trà

28/07/2024

Chẳng lẽ…

Thức ăn được làm từ hệ thống bày bán không thể mang ra ngoài để ăn sao?

Đối với Tô Noãn Noãn, đây chẳng khác nào sét đánh trời trời quang, sốc tận óc. Vì để có thể ăn cùng người nhà, nàng còn chưa kịp ăn được miếng bánh nào ngon như thế nữa đó, hic.

Khi đang muốn khóc, Tô Noãn Noãn nghe thấy có tiếng động sột soạt ngoài cửa. Nàng mở cửa ra, thấy mẹ, anh cả và anh hai.

"Mẹ, anh cả, anh hai, mọi người đi đâu vậy?"

Nơi đất hoang này không có gì để ăn, song đất không ai dùng thì nhiều vô kể. Chính vì vậy, mặc dù cả gia đình họ nghèo đến mức gần như không có cơm để ăn nhưng ngôi nhà lại không nhỏ.

Dù nhà dột nát nhưng ít nhất cũng đủ để ông bà một phòng, cha mẹ một phòng, anh cả một phòng, anh hai và anh ba một phòng, anh tư và anh năm một phòng, còn Tô Noãn Noãn thì có một phòng riêng.

Thấy cái đầu nhỏ của Tô Noãn Noãn thò ra từ cửa phòng, Lâm Uyển Nhu, anh cả Tô Hạo Thần và anh hai Tô Hạo Chân đều thay nỗi lo lắng trên khuôn mặt bằng nụ cười.

"Noãn Noãn, sao con dậy sớm vậy, có phải không thoải mái không?"

"Có cần mẹ làm chút gì cho con ăn không?"

Lâm Uyển Nhu lo lắng hỏi.

Anh cả Tô Hạo Thần cũng phụ họa: "Đúng đó Noãn Noãn, bình thường em hay ngủ thêm chút mà, anh và mẹ định đi chợ sớm, khi về sẽ mang đồ ngon cho em nhé? Nếu em thấy trong phòng lạnh thì để em hai lấy thêm cho em cái chăn."

Anh hai gật đầu.

Bây giờ mới là 3 giờ sáng, mặt trời còn chưa ló dạng. Việc họ nói đi chợ sớm thực chất là muốn vào rừng nhặt củi trước khi mặt trời mọc rồi đem ra chợ bán.

Củi khó nhặt, lại nặng, ba người phải cõng mấy chục cân đi bộ mười mấy dặm, chỉ bán được 2 - 3 văn tiền, sau đó đổi lấy vài củ khoai tây, đó là nguồn kinh tế cho bữa sáng của cả nhà.

Họ còn nhiều cách kiếm tiền khác, nhưng phần lớn đều như thế.



Một nhà 10 người, ngoại trừ Tô Noãn Noãn và ông bà, mỗi ngày ai cũng đều phải bôn ba vì một hai đồng xu.

Nhưng dù vậy, tiền thuốc để cho ông mua trong vài tháng vẫn phải gom đủ.

Lâm Uyển Nhu năm nay mới 43 tuổi, dung mạo xinh đẹp nhưng ngày ngày mệt nhọc và u sầu mà trở nên già cỗi.

Anh cả đã 21 tuổi, khá cao lớn, nhưng ngược lại, anh hai 19 tuổi lại có phần gầy gò.

Dù trong hoàn cảnh khó khăn như vậy nhưng họ vẫn thỉnh thoảng dành một văn tiền mua kẹo ở chợ sớm mang về cho Tô Noãn Noãn.

Cả nhà không ai dám ăn, chỉ để dành cho nàng.

Tô Noãn Noãn suy nghĩ một lúc: “Mẹ, anh cả, anh hai, mọi người đợi con một chút."

Nàng vào phòng giả vờ mặc quần áo, rồi cẩn thận nhét số tiền kiếm được tối qua vào yếm.

Vì ban đầu mua nhân và bột mì là mượn từ hệ thống, sau khi trả lại, nàng còn lại khá nhiều văn tiền.

Nhìn chung lợi nhuận cũng không cao.

Tô Noãn Noãn bước ra khỏi phòng.

"Con sẽ đi cùng mọi người."

Lâm Uyển Nhu có chút lo lắng: "Noãn Noãn, con khỏe lại chưa, đừng cố quá."

Bà nghĩ Tô Noãn Noãn ham chơi, muốn đi chợ sớm tự mua kẹo.

Anh cả kiên định, thân hình vạm vỡ, vỗ vai nàng: "Hay Noãn Noãn lên vai anh nhé, anh cả cõng em đi."

Anh hai im lặng quay vào nhà, chọn từ trong quần áo của mình một cái áo khoác tương đối mới và dày hơn để khoác lên cho nàng, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua mới rơi xuống nước, hôm nay không được để lạnh."



Anh hai là người dịu dàng chu đáo, quần áo cũ đều do anh ấy tự tay vá.

Cảm nhận được tình cảm của gia đình, mũi Tô Noãn Noãn cay cay, làm cho nàng càng quyết tâm phải ở lại thế giới này.

"Yên tâm đi mẹ, con khỏe rồi."

"Anh cả, em tự đi được mà."

"Cảm ơn anh hai vì chiếc áo."

"Mọi người đừng lo cho con, con có thể tự chăm sóc mình."

Cả nhà nhìn nhau cười, xua tan cái lạnh của buổi sáng sớm. Bốn người cùng đi, dường như không còn mệt mỏi nữa.

Tô Noãn Noãn muốn giúp họ vác củi, nhưng 3 người họ đều không đồng ý. Cuối cùng, sau khi nàng kiên quyết, anh cả rút một cành cây từ sau lưng mình đưa cho nàng.

"Nào, Noãn Noãn, chỉ cần em mang cái này đến chợ sớm là được."

Tô Noãn Noãn đơ cả người.

Trên đường đi, dưới sự chăm sóc của 3 người, nàng chỉ có thể dùng khăn lau mồ hôi cho họ, bận bịu đến mức mệt nhoài cả người.

Tô Noãn Noãn thầm trách thân thể yếu ớt của mình.

Họ đến chợ sớm vào tầm 5 giờ sáng.

Lúc này hai bên đường đã rất đông người, tiếng rao bán không ngớt. Trên mặt đất hai bên đường bày đầy rau củ đủ loại, đều là nhà tự trồng không có hại, không ô nhiễm. Những người bán bánh bao, bánh nướng mở nắp nồi, mùi thơm đủ loại lan khắp ngõ ngách.

Mặc dù mùi không ngon bằng bánh của Tô Noãn Noãn, nhưng nàng lại đói.

Ánh mắt nàng không tự giác mà nhìn theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện [Mỹ Thực] Bày Đại Cái Quán Ở Hoàng Cung, Hoàng Đế Thèm Phát Điên Rồi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook