Chương 370: Bỗng nhiên muốn ăn một bát mì rồi đi
Lý Hồng Thiên
08/04/2021
Một bát mì sợi làm cho một Chiến Thần bát phẩm có thể trực tiếp đối đầu Chí Tôn, hơn nữa cuối cùng đạt được thắng lợi, trảm Chí Tôn té ngã trên mặt đất. Tuy nguyên nhân rất có thể là bởi vì thân thể cường giả Chí Tôn kia đang gặp trọng thương, nhưng không thể phủ nhận, độ tăng cường sức chiến đấu này thật quá biến thái.
Cường giả Chí Tôn kia xoay người đứng lên từ trong đống phế tích trên mặt đất, cả người vô cùng chật vật. Chỗ ngực bị một kiếm chém thành lỗ thủng thật lớn, máu tươi đỏ sẫm từ bên trong không ngừng chảy ra, mùi máu tươi nồng đậm dâng trào.
Máu của Chí Tôn mang theo hoạt tính, cho nên khi mùi máu tươi tản ra, khiến quanh mình đều tràn ngập tư vị làm người ta gay mũi.
Chỉ là mọi người Thanh Phong Đế Quốc sau khi ngửi thấy mùi hương này, cả người cũng không nhịn được rùng mình.
Bọn họ hiện giờ đều trở nên hưng phấn rồi. Bởi vì Thanh Phong Đế Đô rốt cục xuất hiện một cường giả có thể chiến đấu với cường giả Chí Tôn. Tuy dựa vào ngoại lực, nhưng như thế thì có làm sao? Chỉ cần có thể đối chiến với Chí Tôn, ngoại lực cũng không hề có vấn đề gì.
Lương Khai vịn vào lan can chiến hạm, nhìn nhìn Tiêu Mông và Tiêu Nhạc đứng ngạo nghễ phía dưới chiến hạm, đôi mắt nhíu lại.
Một cường giả Chiến Thần bát phẩm, cho dù là uống vào một viên Bạo Nguyên Đan bát giai, muốn đối chiến với Chí Tôn cũng rất khó khăn. Bởi vì Chí Tôn thật mạnh mẽ hơn Chiến Thần bát phẩm quá nhiều.
Nhưng trước mắt lại xuất hiện một cảnh tượng khiến hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Là đệ tử của Địa Hoang Tông quá yếu sao?
Không! Tuyệt đối không phải, tuy công pháp tu luyện của đệ tử Địa Hoang Tông không phải công pháp đứng đầu gì, nhưng tuyệt đối cao minh hơn mấy lần công pháp của vùng đất hoang vu này.
Nhưng cho dù như vậy, đệ tử Chí Tôn của bọn họ vẫn đã bị đả bại rồi.
Tuy đệ tử này kém hơn Bắc Cung Minh, nhưng… không hề nghi ngờ, cảnh tượng này có hơi cổ quái.
Nguyên nhân hắn có khả năng nghĩ đến cũng chỉ có bát mì sợi nóng hôi hổi kia thôi.
Ai con mẹ nó trước chiến đấu lại giống trống khua chiêng ăn một bát mì sợi a. Lương Khai hắn cũng không phải kẻ ngốc, mì sợi kia tuyệt đối có bí ẩn.
Loại mì sợi này… có chút ghê gớm a.
- Bắc Cung Minh… ngươi đi xuống dạy dỗ hai con kiến này, để bọn họ biết được uy nghiêm của Địa Hoang Tông chúng ta.
Môi vểnh của Lương Khai mím lại suy tư, sau đó nói với Bắc Cung Minh.
Thân mình Bắc Cung Minh nhất thời cứng đờ, đôi mắt hơi co rụt lại. Thần sắc trên mặt hơi lạnh lùng nhìn nhìn Lương Khai.
Giống như cảm ứng được ánh mắt của Bắc Cung Minh, Lương Khai chậm rãi xoay người. Trên khuôn mặt anh tuấn kia hiện ra một tia khinh thường.
- Đừng nói với ta, ngươi ngay cả hai con kiến này cũng không thể giải quyết… Ngươi dù sao cũng là tồn tại từng có thể tranh phong cùng Lương Khai ta a.
Trong đôi mắt của Bắc Cung Minh hiện lên vẻ phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, bắt đầu phóng nhanh ra từ trên chiến hạm.
Hơi thở đáng sợ cuồn cuộn phóng ra trên người hắn.
Đúng vậy, Bắc Cung Minh là đệ tử nội môn của Địa Hoang Tông, là tồn tại từng tranh phong cùng Lương Khai. Tuy hiện giờ đã bị Lương Khai bỏ xa phía sau, nhưng cũng không thể che giấu chuyện thật là hắn rất mạnh mẽ.
Quả thật rất mạnh mẽ, tuy chỉ là Chí Tôn trung kỳ, nhưng sức chiến đấu đã sắp đạt đến Chí Tôn đỉnh phong.
- Haizzz… Quên đi, ngươi vẫn là đứng ở phía trên chiến hạm đi.
Bỗng nhiên, ngay khi Bắc Cung Minh muốn xuất kích ra khỏi chiến hạm để chiến đấu.
Thanh âm trầm đục của Lương Khai đột nhiên vang lên.
Đôi mắt của Bắc Cung Minh trừng lớn, chỉ cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ đột nhiên đánh xuống từ phía trên vòm trời, hung hăng nện lên trên người của hắn.
Bang!
Một tiếng nổ, cả người Bắc Cung Minh giống như chó ngã trong đống bùn, nằm rạp trên mặt đất.
Mũi bị lực đạo thật lớn đập vào, phun ra máu tươi tung tóe.
- Lương Khai!
Bắc Cung Minh phẫn nộ rồi, lửa giận vẫn nghẹn trong ngực dâng trào ra, mạnh mẽ đứng lên từ trên mặt đất, dữ tợn rít gào phóng tới chỗ Lương Khai.
- Ha ha ha! Vật như con kiến mà thôi! Ta chính là thiên kiêu của Địa Hoang Tông, là tồn tại ngươi vĩnh viễn phải nhìn lên.
Lương Khai cười to một tiếng, vung tay lên.
Lực thiên địa giống như ngưng đọng mọi vật chung quanh.
Thân hình của Bắc Cung Minh trực tiếp cứng đờ tại chỗ. Biểu tình dữ tợn kia cũng cứng đờ tại chỗ. Máu tươi nóng bỏng từ phía trên mũi hắn chảy xuôi xuống.
Ngón tay bắn ra.
Một cỗ kính đạo lớn mạnh trực tiếp bắn lên thân hình của Bắc Cung Minh, đánh bay cả người Bắc Cung Minh ra phía sau, hung hăng ngã phía trên sàn tàu chiến hạm.
Nhìn thấy Bắc Cung Minh mềm nhũn như đống bùn, Lương Khai cười nhạo một tiếng.
Năm đó Bắc Cung ở trên lôi đài tranh phong cùng Lương Khai hắn là hăng hái thế nào a, nhưng hiện giờ lại giống như một con chó chết nằm sấp trước mặt hắn.
Cảm giác sảng khoái kia làm cho lỗ chân lông cả người Lương Khai đều giống như giãn ra.
Không tiếp tục để ý đến Bắc Cung như chó chết nằm sấp trên mặt đất.
Thân hình Lương Khai hơi bay bổng lên, đạp lên khoảng không, chậm rãi bước ra ngoài chiến hạm.
Tiêu Mông cùng Tiêu Nhạc tự nhiên không biết phía trên chiến hạm đã xảy ra chuyện tình gì. Ánh mắt của bọn họ đều tập trung lên người Lương Khai. Hắn biết, người kia chính là chủ nhân của chiến hạm này, hoặc là nói là người địa vị cao nhất trên chiến hạm này.
Không gì nghi ngờ nữa, tu vi của người này tuyệt đối phi thường đáng sợ, có thể nói là tồn tại Chí Tôn trung kì. Giống như yêu nhân Tu La Môn lần trước!
Nhưng là… trong lòng Tiêu Mông lúc này cũng không có sợ hãi, chỉ có hừng hực bùng cháy chiến ý.
Vung tay lên, lấy ra một bát Bạo Nổ Ramen nóng hôi hổi từ trong không gian linh khí, nước canh hồng nhuận bắn tung tóe ra, mùi hương tỏa ra bốn phía.
Tiêu Mông vì tăng sức chiến đấu lên trạng thái tốt nhất, chuẩn bị thêm một bát.
Loại cảm giác làm chủ sức chiến đấu này thật khiến hắn say mê.
Chỉ là ngay khi hắn chuẩn bị cắn một miếng lớn, nuốt sợi mì vào bụng, chợt cảm thấy cả người cứng đờ, thân hình không thể động đậy, như bị một dòng lực lượng đáng sợ trói buộc. Ngay cả động tác ăn mì sợi cũng không thể thực hiện.
Sao lại thế này?
Đôi mắt Tiêu Mông trừng lên, nhìn nhìn Lương Khai, thần tình hắn lúc này ngập ý cười.
Lương Khai thoải mái bay bổng trên hư không, tùy ý đạp xuống.
Sợi tóc phiêu tán, phụ trợ khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm lãng tử.
- Mì sợi này chính là nguyên nhân sức chiến đấu của ngươi bùng nổ đi… có chút thú vị.
Lương Khai nhàn nhạt nói, sau đó nâng lên bàn tay trắng nõn, vung tay lên. Bạo Nổ Ramen trong tay Tiêu Mông không thể chịu khống chế hướng tới chỗ hắn.
Tiêu Mông kinh hãi, đây là thực lực gì?
Vậy mà làm cho hắn đến cả động cũng không động đậy được, lại còn có thể giành lấy vật trong tay hắn?
Đây là Chí Tôn? Chí Tôn này làm sao lại mạnh mẽ như vậy?
Trái tim Tiêu Mông nhảy lên kịch liệt, Bạo Nổ Ramen có hữu hiệu với Chí Tôn hay không? Tiêu Mông không biết, nhưng một khi có hiệu quả… Hậu quả kia không thể lường trước được.
Xẹt xẹt!
Một đạo kiếm quang đột nhiên xé rách trời cao, giống như một đạo ánh sáng trắng rực ngăn cách trên bầu trời tối đen.
Bát mì sợi đang lơ lửng kia nhất thời bị kiếm quang trực tiếp chém nát, hóa làm đôi. Nước canh hồng nhuận bùng nổ phía trên bầu trời, lao thẳng xuống. Từng cọng mì sợi trong suốt văng ra bốn phía, trôi tuồn tuột xuống.
- Lớn mật!
Ý cười trên mặt Lương Khai nhất thời biến mất, xoay chuyển ánh mắt, mang theo tức giận nhìn Tiêu Nhạc từ phía xa xa trảm một kiếm làm vỡ bát mì.
Tiêu Nhạc nắm trường kiếm, trên gương mặt anh tuấn không có chút nét mặt nào. Đôi mắt hắn đáp trả ánh mắt của Lương Khai, vậy mà không hề sợ hãi chút nào.
Đây là kiếm khách, kiếm khách từ trước đến nay chưa từng sợ hãi điều gì.
Đây là đang muốn chết sao! Lương Khai cười lạnh thành tiếng, thân hình đột nhiên biến mất trong hư không. Ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt Tiêu Nhạc.
Đôi mắt của Tiêu Mông cùng Tiêu Nhạc đều co rụt lại.
Quá nhanh! Tốc độ của người này thật quá nhanh rồi!
Ầm! !
Một quyền không thể tưởng tượng liền đấm ra, bay thẳng đến chỗ Tiêu Nhạc.
Tiêu Nhạc vung lên trường kiếm, muốn ngăn trở một quyền này.
Nhưng dưới một quyền này, trường kiếm cũng vỡ nát, trực tiếp bị một quyền này đánh tan nát.
Phụt…
Một ngụm máu tươi phun ra, Tiêu Nhạc cảm giác cả người trực tiếp bị xé rách.
Đầu chấn động, trực tiếp chết ngất.
Thân hình từ phía trên vòm trời, giống như một viên đạn pháo rơi mạnh xuống mặt đất. Một tiếng nổ, bụi mù cuồn cuộn.
Mắt Tiêu Mông muốn nứt ra, rít gào một tiếng.
Kiếm quang xuất thủ, sau khi ăn mì sợi, sức chiến đấu do hắn phát có thể đấu tay đôi với cấp bậc Chí Tôn.
Một kiếm này ẩn chứa tất cả khí tinh thần của hắn. Hắn dùng một kiếm này, tất yếu muốn chém chết cái tên đáng chết trước mắt này!
Chí Tôn? Chí Tôn thì như thế nào?
“Chiến Thần bát phẩm lại có thể phát ra loại chiến đấu thế này… Thật là thần kỳ a, nếu loại thủ đoạn bạo nổ này ta có thể giành được, bài danh thiên kiêu của ta nhất định sẽ không còn ở thứ hạng chót nữa! Thủ đoạn này ta nhất định phải đoạt được!”
Trong mâu quang của Lương Khai lộ ra một tia tham lam.
Bất quá công kích của Tiêu Mông đối với hắn mà nói không có chút uy hiếp nào. Thuận tay đánh ra một chưởng.
Một kiếm này của Tiêu Mông ngưng tụ chiến ý ngập trời lập tức bị bùng nổ tan nát.
Kiếm đứt đoạn, người cũng hộc máu bay ra ngoài.
Lương Khai giơ bàn tay lên, chân khí ở trên hư không hóa thành một bàn tay to, vung ra ầm ầm, trực tiếp cầm lên Tiêu Mông cả người xụi lơ, vứt lên trên chiến hạm.
Hắn cần biết nguyên nhân sức chiến đấu của Tiêu Mông tăng vọt, cho nên hắn bắt lấy Tiêu Mông.
Chẳng lẽ là do mì sợi kia, tuyệt đối là do mì sợi kia.
Hắn cần biết tin tức của mì sợi kia.
Một thanh âm “Bang” vang lên, Tiêu Mông vô lực rơi xuống sàn tàu chiến hạm, trong miệng phun ra máu tươi. Tu vi cả người đều giống như bị phong tỏa.
- Làm sao có thể như vậy! Chí Tôn thật mạnh như vậy sao?
Tiêu Mông hồn bay phách lạc.
- Khụ khụ… hắn không phải chỉ là Chí Tôn.
Một đạo thanh âm mỏng manh vang lên từ trong tiếng thở dốc kịch liệt.
Bắc Cung Minh nhìn Tiêu Mông ngã trên mặt đất, thở phì phò, chua sót nói.
Tiêu Mông ngẩn ngơ... không phải Chí Tôn.
Vậy là trên cả… Chí Tôn?
Trên tường thành Thanh Phong Đế Đô, tất cả mọi người đều dại ra.
Sắc mặt Cơ Thành Tuyết cứng đờ, làm sao có thể như vậy? Tiêu Mông sau khi ăn Bạo Nổ Ramen, sức chiến đấu đã đạt đến Chí Tôn, vì cái gì bị bắt lấy dễ dàng như vậy?
Thân hình hắn lung lay sắp đổ, Thanh Phong Đế Quốc thật vất vả mới có một tồn tại có thể đấu một trận với Chí Tôn.
Nhưng hiện giờ lại như trước không có gì thay đổi.
Trường bào trên người Lương Khai bay phất phơ trong gió. Thân hình của hắn lơ lửng phía trên tường thành, từ trên cao nhìn xuống Cơ Thành Tuyết kia đã hồn bay phách lạc.
Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra độ cung lành lạnh.
- Ngươi chính là Hoàng Đế của Thanh Phong Đế Quốc này… Bản công tử vốn chỉ là muốn mượn lửa rồi đi… Hiện tại, ta thay đổi tâm ý rồi, muốn ăn mì rồi mới đi. Ngươi có hai lựa chọn, nói cho bản công tử biết làm sao có thể ăn mì, hoặc là…
Lương Khai cười ôn hòa nói:
- Hoặc là… phải chết.
Cường giả Chí Tôn kia xoay người đứng lên từ trong đống phế tích trên mặt đất, cả người vô cùng chật vật. Chỗ ngực bị một kiếm chém thành lỗ thủng thật lớn, máu tươi đỏ sẫm từ bên trong không ngừng chảy ra, mùi máu tươi nồng đậm dâng trào.
Máu của Chí Tôn mang theo hoạt tính, cho nên khi mùi máu tươi tản ra, khiến quanh mình đều tràn ngập tư vị làm người ta gay mũi.
Chỉ là mọi người Thanh Phong Đế Quốc sau khi ngửi thấy mùi hương này, cả người cũng không nhịn được rùng mình.
Bọn họ hiện giờ đều trở nên hưng phấn rồi. Bởi vì Thanh Phong Đế Đô rốt cục xuất hiện một cường giả có thể chiến đấu với cường giả Chí Tôn. Tuy dựa vào ngoại lực, nhưng như thế thì có làm sao? Chỉ cần có thể đối chiến với Chí Tôn, ngoại lực cũng không hề có vấn đề gì.
Lương Khai vịn vào lan can chiến hạm, nhìn nhìn Tiêu Mông và Tiêu Nhạc đứng ngạo nghễ phía dưới chiến hạm, đôi mắt nhíu lại.
Một cường giả Chiến Thần bát phẩm, cho dù là uống vào một viên Bạo Nguyên Đan bát giai, muốn đối chiến với Chí Tôn cũng rất khó khăn. Bởi vì Chí Tôn thật mạnh mẽ hơn Chiến Thần bát phẩm quá nhiều.
Nhưng trước mắt lại xuất hiện một cảnh tượng khiến hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Là đệ tử của Địa Hoang Tông quá yếu sao?
Không! Tuyệt đối không phải, tuy công pháp tu luyện của đệ tử Địa Hoang Tông không phải công pháp đứng đầu gì, nhưng tuyệt đối cao minh hơn mấy lần công pháp của vùng đất hoang vu này.
Nhưng cho dù như vậy, đệ tử Chí Tôn của bọn họ vẫn đã bị đả bại rồi.
Tuy đệ tử này kém hơn Bắc Cung Minh, nhưng… không hề nghi ngờ, cảnh tượng này có hơi cổ quái.
Nguyên nhân hắn có khả năng nghĩ đến cũng chỉ có bát mì sợi nóng hôi hổi kia thôi.
Ai con mẹ nó trước chiến đấu lại giống trống khua chiêng ăn một bát mì sợi a. Lương Khai hắn cũng không phải kẻ ngốc, mì sợi kia tuyệt đối có bí ẩn.
Loại mì sợi này… có chút ghê gớm a.
- Bắc Cung Minh… ngươi đi xuống dạy dỗ hai con kiến này, để bọn họ biết được uy nghiêm của Địa Hoang Tông chúng ta.
Môi vểnh của Lương Khai mím lại suy tư, sau đó nói với Bắc Cung Minh.
Thân mình Bắc Cung Minh nhất thời cứng đờ, đôi mắt hơi co rụt lại. Thần sắc trên mặt hơi lạnh lùng nhìn nhìn Lương Khai.
Giống như cảm ứng được ánh mắt của Bắc Cung Minh, Lương Khai chậm rãi xoay người. Trên khuôn mặt anh tuấn kia hiện ra một tia khinh thường.
- Đừng nói với ta, ngươi ngay cả hai con kiến này cũng không thể giải quyết… Ngươi dù sao cũng là tồn tại từng có thể tranh phong cùng Lương Khai ta a.
Trong đôi mắt của Bắc Cung Minh hiện lên vẻ phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, bắt đầu phóng nhanh ra từ trên chiến hạm.
Hơi thở đáng sợ cuồn cuộn phóng ra trên người hắn.
Đúng vậy, Bắc Cung Minh là đệ tử nội môn của Địa Hoang Tông, là tồn tại từng tranh phong cùng Lương Khai. Tuy hiện giờ đã bị Lương Khai bỏ xa phía sau, nhưng cũng không thể che giấu chuyện thật là hắn rất mạnh mẽ.
Quả thật rất mạnh mẽ, tuy chỉ là Chí Tôn trung kỳ, nhưng sức chiến đấu đã sắp đạt đến Chí Tôn đỉnh phong.
- Haizzz… Quên đi, ngươi vẫn là đứng ở phía trên chiến hạm đi.
Bỗng nhiên, ngay khi Bắc Cung Minh muốn xuất kích ra khỏi chiến hạm để chiến đấu.
Thanh âm trầm đục của Lương Khai đột nhiên vang lên.
Đôi mắt của Bắc Cung Minh trừng lớn, chỉ cảm thấy một luồng áp lực khổng lồ đột nhiên đánh xuống từ phía trên vòm trời, hung hăng nện lên trên người của hắn.
Bang!
Một tiếng nổ, cả người Bắc Cung Minh giống như chó ngã trong đống bùn, nằm rạp trên mặt đất.
Mũi bị lực đạo thật lớn đập vào, phun ra máu tươi tung tóe.
- Lương Khai!
Bắc Cung Minh phẫn nộ rồi, lửa giận vẫn nghẹn trong ngực dâng trào ra, mạnh mẽ đứng lên từ trên mặt đất, dữ tợn rít gào phóng tới chỗ Lương Khai.
- Ha ha ha! Vật như con kiến mà thôi! Ta chính là thiên kiêu của Địa Hoang Tông, là tồn tại ngươi vĩnh viễn phải nhìn lên.
Lương Khai cười to một tiếng, vung tay lên.
Lực thiên địa giống như ngưng đọng mọi vật chung quanh.
Thân hình của Bắc Cung Minh trực tiếp cứng đờ tại chỗ. Biểu tình dữ tợn kia cũng cứng đờ tại chỗ. Máu tươi nóng bỏng từ phía trên mũi hắn chảy xuôi xuống.
Ngón tay bắn ra.
Một cỗ kính đạo lớn mạnh trực tiếp bắn lên thân hình của Bắc Cung Minh, đánh bay cả người Bắc Cung Minh ra phía sau, hung hăng ngã phía trên sàn tàu chiến hạm.
Nhìn thấy Bắc Cung Minh mềm nhũn như đống bùn, Lương Khai cười nhạo một tiếng.
Năm đó Bắc Cung ở trên lôi đài tranh phong cùng Lương Khai hắn là hăng hái thế nào a, nhưng hiện giờ lại giống như một con chó chết nằm sấp trước mặt hắn.
Cảm giác sảng khoái kia làm cho lỗ chân lông cả người Lương Khai đều giống như giãn ra.
Không tiếp tục để ý đến Bắc Cung như chó chết nằm sấp trên mặt đất.
Thân hình Lương Khai hơi bay bổng lên, đạp lên khoảng không, chậm rãi bước ra ngoài chiến hạm.
Tiêu Mông cùng Tiêu Nhạc tự nhiên không biết phía trên chiến hạm đã xảy ra chuyện tình gì. Ánh mắt của bọn họ đều tập trung lên người Lương Khai. Hắn biết, người kia chính là chủ nhân của chiến hạm này, hoặc là nói là người địa vị cao nhất trên chiến hạm này.
Không gì nghi ngờ nữa, tu vi của người này tuyệt đối phi thường đáng sợ, có thể nói là tồn tại Chí Tôn trung kì. Giống như yêu nhân Tu La Môn lần trước!
Nhưng là… trong lòng Tiêu Mông lúc này cũng không có sợ hãi, chỉ có hừng hực bùng cháy chiến ý.
Vung tay lên, lấy ra một bát Bạo Nổ Ramen nóng hôi hổi từ trong không gian linh khí, nước canh hồng nhuận bắn tung tóe ra, mùi hương tỏa ra bốn phía.
Tiêu Mông vì tăng sức chiến đấu lên trạng thái tốt nhất, chuẩn bị thêm một bát.
Loại cảm giác làm chủ sức chiến đấu này thật khiến hắn say mê.
Chỉ là ngay khi hắn chuẩn bị cắn một miếng lớn, nuốt sợi mì vào bụng, chợt cảm thấy cả người cứng đờ, thân hình không thể động đậy, như bị một dòng lực lượng đáng sợ trói buộc. Ngay cả động tác ăn mì sợi cũng không thể thực hiện.
Sao lại thế này?
Đôi mắt Tiêu Mông trừng lên, nhìn nhìn Lương Khai, thần tình hắn lúc này ngập ý cười.
Lương Khai thoải mái bay bổng trên hư không, tùy ý đạp xuống.
Sợi tóc phiêu tán, phụ trợ khuôn mặt anh tuấn của hắn càng thêm lãng tử.
- Mì sợi này chính là nguyên nhân sức chiến đấu của ngươi bùng nổ đi… có chút thú vị.
Lương Khai nhàn nhạt nói, sau đó nâng lên bàn tay trắng nõn, vung tay lên. Bạo Nổ Ramen trong tay Tiêu Mông không thể chịu khống chế hướng tới chỗ hắn.
Tiêu Mông kinh hãi, đây là thực lực gì?
Vậy mà làm cho hắn đến cả động cũng không động đậy được, lại còn có thể giành lấy vật trong tay hắn?
Đây là Chí Tôn? Chí Tôn này làm sao lại mạnh mẽ như vậy?
Trái tim Tiêu Mông nhảy lên kịch liệt, Bạo Nổ Ramen có hữu hiệu với Chí Tôn hay không? Tiêu Mông không biết, nhưng một khi có hiệu quả… Hậu quả kia không thể lường trước được.
Xẹt xẹt!
Một đạo kiếm quang đột nhiên xé rách trời cao, giống như một đạo ánh sáng trắng rực ngăn cách trên bầu trời tối đen.
Bát mì sợi đang lơ lửng kia nhất thời bị kiếm quang trực tiếp chém nát, hóa làm đôi. Nước canh hồng nhuận bùng nổ phía trên bầu trời, lao thẳng xuống. Từng cọng mì sợi trong suốt văng ra bốn phía, trôi tuồn tuột xuống.
- Lớn mật!
Ý cười trên mặt Lương Khai nhất thời biến mất, xoay chuyển ánh mắt, mang theo tức giận nhìn Tiêu Nhạc từ phía xa xa trảm một kiếm làm vỡ bát mì.
Tiêu Nhạc nắm trường kiếm, trên gương mặt anh tuấn không có chút nét mặt nào. Đôi mắt hắn đáp trả ánh mắt của Lương Khai, vậy mà không hề sợ hãi chút nào.
Đây là kiếm khách, kiếm khách từ trước đến nay chưa từng sợ hãi điều gì.
Đây là đang muốn chết sao! Lương Khai cười lạnh thành tiếng, thân hình đột nhiên biến mất trong hư không. Ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt Tiêu Nhạc.
Đôi mắt của Tiêu Mông cùng Tiêu Nhạc đều co rụt lại.
Quá nhanh! Tốc độ của người này thật quá nhanh rồi!
Ầm! !
Một quyền không thể tưởng tượng liền đấm ra, bay thẳng đến chỗ Tiêu Nhạc.
Tiêu Nhạc vung lên trường kiếm, muốn ngăn trở một quyền này.
Nhưng dưới một quyền này, trường kiếm cũng vỡ nát, trực tiếp bị một quyền này đánh tan nát.
Phụt…
Một ngụm máu tươi phun ra, Tiêu Nhạc cảm giác cả người trực tiếp bị xé rách.
Đầu chấn động, trực tiếp chết ngất.
Thân hình từ phía trên vòm trời, giống như một viên đạn pháo rơi mạnh xuống mặt đất. Một tiếng nổ, bụi mù cuồn cuộn.
Mắt Tiêu Mông muốn nứt ra, rít gào một tiếng.
Kiếm quang xuất thủ, sau khi ăn mì sợi, sức chiến đấu do hắn phát có thể đấu tay đôi với cấp bậc Chí Tôn.
Một kiếm này ẩn chứa tất cả khí tinh thần của hắn. Hắn dùng một kiếm này, tất yếu muốn chém chết cái tên đáng chết trước mắt này!
Chí Tôn? Chí Tôn thì như thế nào?
“Chiến Thần bát phẩm lại có thể phát ra loại chiến đấu thế này… Thật là thần kỳ a, nếu loại thủ đoạn bạo nổ này ta có thể giành được, bài danh thiên kiêu của ta nhất định sẽ không còn ở thứ hạng chót nữa! Thủ đoạn này ta nhất định phải đoạt được!”
Trong mâu quang của Lương Khai lộ ra một tia tham lam.
Bất quá công kích của Tiêu Mông đối với hắn mà nói không có chút uy hiếp nào. Thuận tay đánh ra một chưởng.
Một kiếm này của Tiêu Mông ngưng tụ chiến ý ngập trời lập tức bị bùng nổ tan nát.
Kiếm đứt đoạn, người cũng hộc máu bay ra ngoài.
Lương Khai giơ bàn tay lên, chân khí ở trên hư không hóa thành một bàn tay to, vung ra ầm ầm, trực tiếp cầm lên Tiêu Mông cả người xụi lơ, vứt lên trên chiến hạm.
Hắn cần biết nguyên nhân sức chiến đấu của Tiêu Mông tăng vọt, cho nên hắn bắt lấy Tiêu Mông.
Chẳng lẽ là do mì sợi kia, tuyệt đối là do mì sợi kia.
Hắn cần biết tin tức của mì sợi kia.
Một thanh âm “Bang” vang lên, Tiêu Mông vô lực rơi xuống sàn tàu chiến hạm, trong miệng phun ra máu tươi. Tu vi cả người đều giống như bị phong tỏa.
- Làm sao có thể như vậy! Chí Tôn thật mạnh như vậy sao?
Tiêu Mông hồn bay phách lạc.
- Khụ khụ… hắn không phải chỉ là Chí Tôn.
Một đạo thanh âm mỏng manh vang lên từ trong tiếng thở dốc kịch liệt.
Bắc Cung Minh nhìn Tiêu Mông ngã trên mặt đất, thở phì phò, chua sót nói.
Tiêu Mông ngẩn ngơ... không phải Chí Tôn.
Vậy là trên cả… Chí Tôn?
Trên tường thành Thanh Phong Đế Đô, tất cả mọi người đều dại ra.
Sắc mặt Cơ Thành Tuyết cứng đờ, làm sao có thể như vậy? Tiêu Mông sau khi ăn Bạo Nổ Ramen, sức chiến đấu đã đạt đến Chí Tôn, vì cái gì bị bắt lấy dễ dàng như vậy?
Thân hình hắn lung lay sắp đổ, Thanh Phong Đế Quốc thật vất vả mới có một tồn tại có thể đấu một trận với Chí Tôn.
Nhưng hiện giờ lại như trước không có gì thay đổi.
Trường bào trên người Lương Khai bay phất phơ trong gió. Thân hình của hắn lơ lửng phía trên tường thành, từ trên cao nhìn xuống Cơ Thành Tuyết kia đã hồn bay phách lạc.
Khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra độ cung lành lạnh.
- Ngươi chính là Hoàng Đế của Thanh Phong Đế Quốc này… Bản công tử vốn chỉ là muốn mượn lửa rồi đi… Hiện tại, ta thay đổi tâm ý rồi, muốn ăn mì rồi mới đi. Ngươi có hai lựa chọn, nói cho bản công tử biết làm sao có thể ăn mì, hoặc là…
Lương Khai cười ôn hòa nói:
- Hoặc là… phải chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.