Chương 91: Dao phay vừa ra, vạn thú nằm rạp xuống
Lý Hồng Thiên
02/01/2021
Linh khí lượn lờ trong sơn cốc, sóng nước màu trắng từ trên vách núi rớt xuống, phát ra âm thanh ầm ầm, mang theo hơi nước mênh mông, tứ tán trùng kích bốn phương.
Cách thác nước không xa, đám người Bộ Phương cảnh giác đứng thẳng, ánh mắt quét về bốn phía.
Tiếng thú rống vang lên, từng con Linh Thú trên người bắn ra linh khí bành trướng xuất hiện, khí tức hung lệ tràn ngập toàn bộ sơn cốc, thú ảnh rậm rạp chằng chịt, ít nhất không dưới mấy trăm con.
Sắc mặt Đường Ngâm trắng bệch, không còn chút huyết sắc, ánh mắt của hắn đảo qua những thú ảnh kia, trong mắt toát ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn thật không ngờ... là thật không nghĩ đến, dụ hoặc của Hoàng Huyết Thảo lại lớn như vậy, thời điểm Hoàng Huyết Thảo sắp thành thục phát tán ra linh khí, lại hấp dẫn nhiều Linh Thú như vậy.
Những Linh Thú kia thực lực cao thấp không đều, trong đó lấy Linh Thú ngũ giai chiếm đa số, nhưng Linh Thú lục giai cũng có hơn mười con, cái đội hình này, đừng nói Đường Ngâm, coi như mười cái Đường Ngâm chỉ sợ cũng khó thoát chết.
- Nhị... Nhị ca... Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể có nhiều Linh Thú như vậy? Ta... Ta không muốn chết ở chỗ này!
Lục Tiểu Tiểu nhìn những Yêu Thú kia, hai chân run lên.
Sớm biết trong Lạc Hoàng Cốc ẩn núp nhiều Linh Thú như vậy... đánh chết nàng cũng không vào!
Sắc mặt của Bộ Phương ngược lại không có bao nhiêu biến hóa, chỉ kinh ngạc quét nhìn đám Linh Thú, khẽ nhíu mày.
- Hoàng Huyết Thảo ẩn chứa linh khí nồng đậm, đối với Linh Thú tiến hóa có tác dụng xúc tiến cực lớn, cho nên lực hấp dẫn rất mạnh.
Đường Ngâm ngưng trọng nói, ánh mắt của hắn rơi vào trên người Bộ Phương.
- Tiền bối... Nếu như người có thể chạy ra Lạc Hoàng Cốc, hy vọng có thể mang tin sư huynh muội ta chết về tông môn.
Đường Ngâm tuyệt vọng, trong thanh âm tràn ngập bất đắc dĩ.
Lục Tiểu Tiểu đã sớm ngã trên đất, khóc lê hoa đái vũ, nàng cực kỳ hối hận, vì cái gì mình lại muốn đi vào trong sơn cốc này, bỗng nhiên Lục Tiểu Tiểu nhớ ra cái gì đó, một bên nức nở một bên chờ mong nhìn Bộ Phương.
- Tiền bối... Ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu chúng ta đi ra ngoài đúng không?
- Các ngươi không phải cũng muốn Hoàng Huyết Thảo này sao?
Bộ Phương lạnh nhạt nhìn Lục Tiểu Tiểu hỏi.
Sắc mặt Lục Tiểu Tiểu cứng đờ, kinh ngạc nhìn Bộ Phương, chỉ thấy trong tay Bộ Phương khói xanh lượn lờ, dao phay xuất hiện ở trong tay.
- Ngươi đừng coi ta thành đứa ngốc, lúc đầu ngươi không phải muốn lợi dụng ta sao, nơi này có Linh Thú không sai, nhưng ngươi chỉ vì mượn tay ta giải quyết con Linh Thú kia, sau đó ngươi đi hái Hoàng Huyết Thảo đúng không?
Khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, lộ ra thần sắc giống như cười mà không phải cười nhìn Lục Tiểu Tiểu.
Đường Ngâm nghe Bộ Phương nói, không khỏi thở dài, hắn biết rõ, Bộ Phương đã sớm đoán được mục đích của bọn hắn, bất quá lúc trước đối phương không thèm để ý, bởi vì mục tiêu của hắn là nguyên liệu nấu ăn, vì vậy coi như bị lợi dụng cũng không sao cả, nhưng bây giờ đã lâm vào trong nguy cơ, loại tình huống này, Bộ Phương tự nhiên sẽ không khách khí như thế.
Trong lòng Đường Ngâm cũng bất đắc dĩ, kỳ thật sư muội không xấu, chỉ là tiểu tâm tư tương đối nhiều, ngày thường ở trong tông môn thì không sao, nhưng ra ngoài còn có nhiều tiểu tâm tư như vậy, sẽ rất dễ dàng đắc tội người khác...
- Các ngươi còn muốn Hoàng Huyết Thảo không?
Bộ Phương mặt không biểu tình nói.
Giờ phút này trái tim của Lục Tiểu Tiểu đã sớm lên tới cổ họng, nghe Bộ Phương hỏi, tranh thủ lắc đầu:
- Từ bỏ, từ bỏ!
Giữa tính mạng và Hoàng Huyết Thảo, Lục Tiểu Tiểu không chút lựa chọn bỏ Hoàng Huyết Thảo.
- Chẳng lẽ tiền bối có nắm chắc giải quyết tuyệt cảnh này sao?
Đường Ngâm cũng sững sờ, sau đó đại hỉ, hưng phấn hỏi.
Tiền bối quả nhiên là tiền bối... loại tình huống này đối với bọn hắn mà nói có thể là tuyệt cảnh, nhưng đối với Bộ Phương mà nói, lại không phải tuyệt cảnh.
Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn, vừa định gật đầu, nhưng phát hiện đàn thú xung quanh bắt đầu chuyển động.
Oanh long long!
Hai bên đều xảy ra chấn động kịch liệt, cây cối trong cốc ngã đổ, hai thân ảnh khổng lồ từ bên trong đi ra, khí tức đáng sợ đè ép toàn bộ sơn cốc.
Sắc mặt Đường Ngâm trắng bệch... nhìn qua hai thân ảnh vừa mới xuất hiện, vốn bay lên hy vọng lại lần nữa tan vỡ.
- Hai Linh Thú thất giai... Đã xong, chết chắc rồi.
Lục Tiểu Tiểu khóc lên, hy vọng sống bị đạp nát, loại tâm lý này làm cho tâm tình của nàng tan vỡ.
Bộ Phương nhìn một con trâu cả người thiêu đốt lên hỏa diễm, ánh mắt sáng ngời.
- Khá lắm... nguyên liệu nấu ăn này tốt hơn Lôi Hỏa Linh Trư nhiều!
Hai Linh Thú thất giai, bên phải là Du Long Ngưu, trên người quấn quanh hỏa diễm, đầu bò đuôi rồng, hơi thở phụt lên như lôi đình nổ vang.
Linh Thú bên trái cũng thất giai, là một con Linh Viên toàn thân màu vàng.
Đường Ngâm biết rõ trong sơn cốc có Du Long Ngưu, nhưng không ngờ còn có một con Linh Viên, hai Linh Thú thất giai tọa trấn, coi như cho Đường Ngâm một trăm cái lá gan cũng không dám đến.
Tiền bối cường đại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể đối phó được hai Linh Thú thất giai sao? Coi như Chiến Thánh gặp hai con Linh Thú này, cũng chỉ có thể hoảng hốt chạy trốn.
Oanh long long!
Du Long Ngưu rống lên, toàn bộ sơn cốc như chấn động, không ngừng run rẩy, Linh Viên cũng nhe răng trợn mắt, khí tức cả hai đối chọi gay gắt....
Hoàng Huyết Thảo chập chờn trong gió, linh khí tản ra càng thêm nồng đậm, loáng thoáng, tựa hồ như có hư ảnh một con Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh muốn phóng lên trời.
Hoàng Huyết Thảo sắp thành thục.
Đường Ngâm và Lục Tiểu Tiểu sắp tuyệt vọng.
Bọn hắn đều rõ ràng, một khi Hoàng Huyết Thảo thành thục, sơn cốc sẽ hóa thành chiến trường của hai Linh Thú thất giai, đến lúc đó mấy người bọn hắn chắc chắn sẽ bị Linh Thú phẫn nộ xé thành mảnh nhỏ.
Bộ Phương không để ý đến những người khác, ánh mắt cũng như hai con Linh Thú thất giai rơi vào trên Hoàng Huyết Thảo.
Bọt nước tung bay, ầm ầm nện vào đầm, đột nhiên trong nháy mắt, toàn bộ sơn cốc trở nên im ắng, yên tĩnh làm cho lòng người kinh hãi.
Tiếng thác nước đổ biến mất, âm thanh hít thở của Du Long Ngưu biến mất, tiếng rít của Linh Viên cũng nghe không được, toàn bộ sơn cốc như hóa thành cấm khu.
Trên sườn núi nhỏ, Hoàng Huyết Thảo chập chờn, từng quang điểm màu đỏ tản ra, giống như huyết dịch, tiếng phượng gáy vang vọng, sau tiếng phượng gáy, tất cả thanh âm đều trở về.
Hoàng Huyết Thảo... thành thục!
- Ùm... Ụm bò... Ò...!!
Du Long Ngưu rống lên, ánh mắt trở nên đỏ bừng, móng bò mãnh liệt đạp xuống, chạy như điên về phía Hoàng Huyết Thảo. Toàn bộ sơn cốc trở nên run rẩy.
Đám Yêu Thú lục giai và ngũ giai cũng điên cuồng gào thét, nhao nhao lao theo Du Long Ngưu.
Linh Viên song quyền đánh ngực, rít lên một tiếng, cũng lao về phía Hoàng Huyết Thảo, sau lưng đi theo bầy Linh Thú mênh mông cuồn cuộn.
Ba người Bộ Phương ở chính giữa, nhất thời như biến thành thuyền lá nhỏ trong biển, ở trước mặt đám Linh Thú khổng lồ, dường như sau một khắc sẽ bị giẫm đạp thành thịt vụn.
Đường Ngâm và Lục Tiểu Tiểu đã tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bộ Phương mặt không biểu tình nhìn lướt qua hai đám Linh Thú bay nhanh đến, chậm rãi giơ Hoàng Kim Long Cốt Đao lên, chân khí trong cơ thể phát ra, tràn vào Hoàng Kim Long Cốt Đao.
Kim quang như ánh thái dương nở rộ, cực kỳ chói mắt, long uy lấy Bộ Phương làm trung tâm khuếch tán, hóa thành một hồi rung động.
Sau một khắc, tất cả Linh Thú chạy như điên đều im bặt mà dừng, thất kinh nằm xuống đất.
Dao phay vừa ra, vạn thú nằm rạp xuống!
Trù Thần Sáo Trang, Hoàng Kim Long Cốt Đao... Chính là khí phách như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.