Chương 224: Để ta làm người thủ hộ tiểu điếm đi
Lý Hồng Thiên
08/02/2021
Vũ Phù múc một chén cháo Long Huyết nóng hổi, tinh khí mênh mông hội tụ và quay cuồng trên miệng chén sứ men xanh, dùng thìa sứ múc một miếng, Vũ Phù cẩn thận thổi nguội, tinh khí như rồng bay bị gió thổi hây hây, khẽ khuếch tán, mang theo một mùi hương đậm đặc.
Cháo Long Huyết này không phải là cháo ngọt, bởi vì bỏ thêm một chút thịt Du Long cho nên khi nấu chín sẽ mang theo chút vị mặn, trong tinh khí bay ra cũng cuốn theo vị mặn nhàn nhạt.
Đút một chút cháo huyết sắc vào trong miệng Xà Nhân Vũ Phong trong hôn mê, đút đại khái hai chén nhỏ, sắc mặt của hắn liền xuất hiện biến hóa rõ rệt, từ vẻ tái nhợt không có chút máu ban đầu đến sắc mặt hồng hào...
Lần hiệu quả này tựa hồ còn rõ rệt hơn lần trước, sau khi Xà Nhân Vũ Phong ăn chén thứ ba, chợt mở mắt ra, trong con ngươi tựa hồ cũng có tinh khí lưu chuyển.
Một luồng khí lãng mênh mông từ trên người hắn buông thả ra, lướt qua Vũ Phù đang chuẩn bị tiếp tục đút cho hắn ăn.
Ông...
Khí lãng phảng phất như rung động bắt đầu khởi động, cả khuôn mặt Vũ Phong cũng trở nên đỏ hồng đẹp đẽ, tựa hồ muốn nhỏ huyết.
Một ngụm trọc khí màu tối đen từ trong miệng hắn phun ra, khuếch tán trong không khí, mang theo chút mùi hôi.
Bộ Phương nhíu mày, lấy tay bịt mũi, vị giác của hắn nhạy cảm hơn người bình thường, đối với mùi thúi này dĩ nhiên phản ứng càng mạnh.
Lần trước ăn cơm linh dược của Bộ Phương, phản ứng của Vũ Phong cũng không lớn như vậy, phản ứng lần này quả thật mạnh hơn ngoài dự tính, nhưng Bộ Phương quả thật không hoảng hốt, bởi vì xuất hiện hiệu quả như vậy mới là hiện tượng bình thường.
Trong một chén cháo Long Huyết trộn lẫn nhiều nguyên liệu bao hàm tinh khí như vậy, chỉ một miếng huyết quan của con trăn Hắc Trạch đã đủ khiến Vũ Phong thức tỉnh, cộng thêm gạo Long Huyết bổ tinh, hai thứ hỗ trợ lẫn nhau, hiệu quả dĩ nhiên rõ rệt.
Khí tức trên người Vũ Phong phập phồng trong chốc lát mới lắng đọng lại, sợi tóc khô quắt đen nhánh vỗ lên mặt hắn, mồ hôi vẩn đục không ngừng xẹt qua gương mặt hắn, trôi xuống cằm, rơi xuống mặt đất.
Đây đều là tạp chất trong cơ thể hắn, sau khi tinh khí đầy đủ, sự trao đổi chất cũng khôi phục, điều này đại biểu Xà Nhân Vũ Phong đã hoàn toàn hồi phục xong.
- Phụ thân!
Vũ Phù kích động muốn khóc, đoạn đường này vì khôi phục ba người bọn họ đã trải qua muôn vàn khó khăn, thiếu chút nữa thì mất mạng, hôm nay thấy Vũ Phong hồi phục, trên đời này quả thực không có chuyện gì khiến nàng vui sướng như vậy.
Tròng mắt Vũ Phong có chút thâm thúy, hắn thu liễm khí tức trên người, yêu thương nhìn Vũ Phù, cũng gật đầu với A Ni đang kích động đứng bên cạnh, cuối cùng ánh mắt mới rơi xuống người Bộ Phương.
Đuôi rắn của hắn lắc lư, liền xuất hiện trước mặt Bộ Phương, chắp tay, thành khẩn nói cám ơn Bộ Phương.
- Đa tạ cơm linh dược của Bộ lão bản, đại ân đại đức này Vũ Phong suốt đời không quên.
Bộ Phương nheo mắt, nhìn vị Xà Nhân trước mắt ăn cơm linh dược của mình mà khôi phục như cũ, trong lòng cũng hiện lên chút mừng rỡ, hắn gật đầu, hớn hở nhận lòng biết ơn của Xà Nhân.
- Chỗ này còn dư lại một chén cháo Long Huyết, ngươi cho hắn uống, thương thế đại khái cũng khỏi.
Bộ Phương nói.
Xà Nhân Vũ Phong gật đầu, một lần nữa cám ơn Bộ Phương, sau đó múc một chén cháo cuối cùng trong nồi đất, chậm rãi ăn hết.
Bát cháo nóng hổi mặc dù hàm chứa tinh khí mênh mông, nhưng cũng là mỹ vị hiếm có, Xà Nhân ăn vào trong lòng cũng hết sức sảng khoái, tựa hồ giống như đầu lưỡi cũng muốn nuốt vào.
- Tài nấu nướng của Bộ lão bản quả thực giật mình, một lần nữa cảm tạ Bộ lão bản cứu chữa, không biết chúng ta có thể làm gì mới có thể báo đáp ân tình của Bộ lão bản!
Xà Nhân Vũ Phong chăm chú nhìn Bộ Phương.
Bộ Phương cũng khoát tay áo, nói:
- Không cần các ngươi làm gì, ta nhận được Băng Phách Vương Liên từ chỗ các ngươi chính là đáp ứng với đại trưởng lão sẽ cứu các ngươi, chúng ta coi như trao đổi công bằng, ngươi không cần để trong lòng.
Mặc dù Bộ Phương nói như vậy, nhưng trong lòng Xà Nhân Vũ Phong dĩ nhiên biết rõ ràng, ân tình cứu bọn hắn của Bộ Phương, há lại chỉ có thể dùng Băng Phách Vương Liên là có thể trả hết, Băng Phách Vương Liên mặc dù trân quý, nhưng Vũ Phong rất rõ ràng, trong chén cơm linh dược này ít nhất chứa đựng hai loại nguyên liệu nấu ăn không kém gì Băng Phách Vương Liên.
- Nếu như Bộ lão bản không chê... xin cho tại hạ làm thủ vệ của Bộ lão bản. Ở Đế Đô, Bộ lão bản kinh doanh cũng không dễ dàng... Mặc dù tại hạ không có bản lãnh gì đặc biệt, nhưng tu vi cũng không quá tệ...
Vũ Phong suy nghĩ một lát, mở miệng nói với Bộ Phương, hắn đường đường là thất phẩm Chiến Thánh đỉnh phong của Bộ Lạc Xà Nhân, làm hộ vệ của một vị đầu bếp, phần báo ân này có lẽ cũng đủ rồi.
Nhưng đối mặt với yêu cầu của Vũ Phong, sắc mặt của Xà Nhân Vũ Phù và A Ni đều trở nên có chút cổ quái.
Bộ Phương ngẩn người, trong lòng nhất thời có chút dở khóc dở cười...
- Được rồi... làm thủ vệ sao...
- Chẳng lẽ Bộ lão bản xem thường tại hạ sao? Tu vi của tại hạ ở Xà Nhân Đại Thành mặc dù không tính là đứng đầu, nhưng muốn tung hoành Đế Đô của Thanh Phong Đế Quốc vẫn không vấn đề...
Xà Nhân Vũ Phong có chút tự tin nói.
Ở bên cạnh, Vũ Phù và A Ni đều không khỏi nháy mắt ra hiệu cho hắn.
Đây là nơi nào? Tiểu điếm của Bộ lão bản... Bọn họ đều biết tình thế đáng sợ của Đế Đô hiện giờ cũng bởi vì tiểu điếm bình thường mở trong một con ngõ hẻo lánh này...
Bao nhiêu Chiến Thánh theo dõi chung quanh, bao nhiêu cường giả không nhịn được động thủ, nhưng kết quả thì sao.
Tiểu điếm vẫn mở tốt.
Năng lực thủ vệ của tiểu điếm... thật sự không kém của Xà Nhân Vũ Phong ngươi.
- Bổn điếm có đủ năng lực thủ vệ, không cần phiền toái các hạ, nếu các hạ đã khôi phục, vậy tại hạ coi như đã hoàn thành nhận lời ban đầu, thời gian buôn bán hôm nay của tiểu điếm đã sớm kết thúc, phải đóng cửa, các vị... đi thong thả không tiễn.
Bộ Phương cũng lười nói tiếp với Vũ Phong, mặt không chút thay đổi nói.
Trong tiểu điếm có Tiểu Bạch, bên ngoài có cẩu mập... A, cẩu gia, có hai người này đối phó với đỉnh phong thất phẩm Chiến Thánh, quả thực giống như chơi đùa...
- Được, nếu Bộ lão bản không cần tại hạ hộ vệ, vậy tại hạ cũng không bắt buộc, nhưng tại hạ sẽ ở lại Đế Đô một năm, nếu như tiểu điếm có bất kỳ phiền toái... Tại hạ cũng sẽ toàn lực ra tay giúp các hạ, nếu các hạ có yêu cầu gì cũng có thể gọi tại hạ bất cứ lúc nào.
Vũ Phong nói.
Nói xong, cũng không đợi Bộ Phương đáp lại, mang theo Vũ Phù và A Ni rời khỏi tiểu điếm của Bộ Phương.
Bộ Phương có chút bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng ba vị Xà Nhân rời đi, sắc mặt có chút cổ quái.
- Xà Nhân này... làm sao lại quật cường như vậy? Chẳng lẽ ta nói chuyện quá uyển chuyển? Ài... Sớm biết như vậy ta đã nói rõ rồi, chính là thất phẩm Chiến Thánh... cũng không đủ tư cách làm thủ vệ của tiểu điếm ta.
Bộ Phương nhếch khóe miệng, trong lòng cũng không nhịn được có chút vui mừng, đóng kín cửa tiệm, thu dọn sạch sẽ bát sứ và nồi đất, sau khi trở lại trong bếp luyện tập nấu mấy món ăn thì trở lại trong phòng, bắt đầu nghỉ ngơi, chìm vào giấc ngủ.
Trong tiểu điếm cây Ngũ Văn Ngộ Đạo tản mát ra hương thơm càng thêm nồng nặc, cây nhỏ đang khỏe mạnh trưởng thành.
...
- Vũ Phù... Là ai khiến thương thế của ngươi trở nên nghiêm trọng như vậy?
Vũ Phong đi ra khỏi hẻm nhỏ, trên đường dài Đế Đô, nhìn cả người Vũ Phù và A Ni đầy vết thương, sắc mặt cũng âm trầm.
Ở trong tiểu điếm hắn đã muốn hỏi, nhưng bởi vì có Bộ lão bản, cho nên hắn nhịn, nhưng hiện giờ thật sự không nhịn được.
Nữ nhi của hắn... cả người đều là vết thương, rất hiển nhiên trong những ngày hắn hôn mê, xảy ra không ít chuyện.
Trong lòng A Ni có chút kích động, Vũ Phong khỏi bệnh giống như bọn họ có người đáng tin cậy, ở trong Đế Đô Chiến Thánh hoành hành này cũng coi như có bảo đảm.
A Ni cũng đã nói cho Vũ Phong bọn họ rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, bao gồm một số chuyện như bị Triệu Mộc Sinh cưỡng ép, thừa nhận hình phạt tàn khốc, cũng nói vì cứu Vũ Phong và Vũ Phù, hắn đã đáp ứng Vu Vân Bạch một chuyện.
- Lão cẩu thật can đảm! Lại dám đả thương con gái của ta... Quả thực muốn chết!
Vũ Phong nghe xong, trong con ngươi nhất thời lộ hung quang, trong tay quang mang chợt lóe, một cây trường mâu đen nhánh hiện ra, nhất thờ khí huyết tinh nồng nặc từ trên cây trường mâu màu đen khuếch tán ra.
- A Ni, đưa ta đi tìm lão cẩu kia, ta nhất định phải dùng một mâu đâm chết hắn!
Vũ Phong tức giận nói.
Nhưng A Ni biết rất rõ phủ đệ của Triệu Mộc Sinh đáng sợ như thế nào, hai Chiến Thánh Vu Vân Bạch và A Vũ đại sư xông vào cũng thiếu chút nữa bỏ mạng, cho dù Vũ Phong cường thịnh trở lại, nếu như tùy tiện đến đó, cũng có thể gặp bất trắc.
Cho nên hắn và Vũ Phù khuyên nhủ Vũ Phong cố kìm nén tức giận, đề nghị đi tìm Vu Vân Bạch, Vũ Phong sau khi bình tĩnh lại cũng biết, đây là chuyện không thể làm, cho nên gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng đã sớm liệt Triệu Mộc Sinh vào danh sách phải giết.
- Đúng rồi A Ni, hôm nào đấy ngươi tìm mua một gian phòng ở chung quanh tiểu điếm của Bộ lão bản, chúng ta định cư ở chỗ này một năm, nếu đã hứa bảo vệ tiểu điếm của Bộ lão bản một năm, vậy thì phải làm được.
Vũ Phong suy nghĩ một lát, tâm thần khẽ động, lấy mấy khối nguyên tinh đưa cho A Ni, nói với hắn.
A Ni có chút mờ mịt nhận nguyên tinh, vô cùng mơ màng.
- A?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.