Chương 320: Lần đầu nấu Huyền Vũ Oa
Lý Hồng Thiên
23/05/2022
- Chúc mừng kí chủ thu phục Thiên Địa Huyền Hoả 'Vạn Thú Viêm', 'Vạn Thú Viêm' chính là Thiên Địa Huyền Hoả tụ tập thiên địa linh khí mà ra đời, uy năng vô cùng, có thể đốt diệt vạn vật, kí chủ hôm nay thôn phệ Vạn Thú Viêm, cần dụng tâm rèn luyện, đạt đến cảnh giới khống chế tùy tâm sở dục.
Âm thanh của hệ thống nghiêm túc và tự tin, nhưng Bộ Phương nghe xong lại cau mày, lại hưng phấn.
Hắn đã thu phục Vạn Thú Viêm? Việc này quá khó khăn hay sao?
Vạn Thú Viêm nhìn có vẻ trâu bò. . . Thì ra cũng không có gì hơn thế này.
Bộ Phương không biết, nếu như ý nghĩ của hắn bị các Chí Tôn nghe được, hơn phân nửa sẽ bị người ta vây công đánh chết.
Cái gì gọi là không có khó khăn? Mặc dù Vạn Thú Viêm chỉ vừa thai nghén ra, còn là một mồi lửa, thế nhưng Thiên Địa Huyền Hoả có yếu như thế nào đi nữa, nó vẫn có uy năng vô cùng.
Cường giả Chí Tôn không dám tới gần, càng chưa nói tới việc thu phục.
Cũng chỉ có Bộ Phương được hệ thống cung cấp công pháp đặc thù, hắn không biết xấu hổ nuốt Vạn Thú Viêm. . .
Tuy rằng trong lòng Bộ Phương không phải rất lưu ý, thế nhưng khóe miệng không tự chủ co giật, hắn vẫn có chút cao hứng, bởi vì có Vạn Thú Viêm, cũng có ý nghĩa hắn có thể thôi động Càn Khôn Tạo Hoá Oa.
Hắn trông mà thèm rất lâu rồi.
Trước đó, đều dùng nồi này đập người, Bộ Phương đập đến mức ngượng ngùng.
Dù sao cũng là nồi, không phải cục gạch. . .
Tâm thần trầm lắng lại, Bộ Phương triển khai nội thị.
Hắn hiện tại có tu vi thất phẩm Chiến Thánh, nội thị rấtdễ dàng.
Trong cơ thể hắn hiện tại có nhiệt độ rất cao, trong đan điền chảy xuôi chân khí nóng như hoả diễm, hơn nữa, trước đây chân khí màu trắng nhạt, lúc này giống như bị nhuộm vàng, hóa thành ánh sáng vàng ngọc.
Nội tâm Bộ Phương hơi rùng mình.
Vòng khí xoáy trong đan điền khí xoay tròn từ từ, ở trung tâm khí xoáy có một đám hoả diễm màu vàng đang lưu chuyển.
Khí xoáy xoay tròn chung quanh hoả diễm, thỉnh thoảng còn rút một ít hoả diễm màu vàng dung nhập vào trong vòng khí xoáy chân khí.
Đó chính là Thiên Địa Huyền Hoả,
Vạn Thú Viêm a!
Bộ Phương lấy làm kỳ, nội tâm tràn đầy vui mừng thưởng thức đám lửa xinh đẹp.
Mở mắt ra, Bộ Phương sờ cằm.
Sau đó tâm niệm vừa động, hắn dự định điều động Vạn Thú Viêm đang chiếm giữ trong đan điền.
Cho dù hắn nếm thử như thế nào, điều động làm sao, Vạn Thú Viêm vẫn không có chút dấu hiệu nhúc nhích, không chút sứt mẻ.
Sắc mặt Bộ Phương cứng đờ, hắn không thể điều động Vạn Thú Viêm?
Trong lòng Bộ Phương không tin tà, bắt đầu nỗ lực nếm thử điều động, hắn thử các phương pháp một lần, hoả diễm kiêu ngạo kia vẫn không nhúc nhích.
Lần này chơi lớn rồi, hoả diễm không nhúc nhích, càng không cần nói vận dụng Huyền Vũ Oa.
Lẽ nào số mệnh Huyền Vũ Oa thực sự chỉ có thể bị mình sử dụng giống như cục gạch?
Bộ Phương thở ra một hơi, vỗ vỗ gò má của mình, sau đó xoay người đi xuống dưới lầu.
Tiếu Tiểu Long chưa tới, tại sao vẫn chưa tới?
Bộ Phương sửng sốt một phen, cau mày, cũng không có nghĩ quá nhiều, tâm thần vẫn thử thôi động hoả diễm, lại bắt đầu luyện tập kỹ thuật xắt rau và chạm trổ.
Luyện luyện, bỗng nhiên nội tâm Bộ Phương khẽ động, trong đầu nhớ lại hệ thống hôm qua cung cấp công pháp thu phục Thiên Địa Huyền Hoả.
Dựa theo phương thức vận hành của công pháp, Bộ Phương lần thứ hai thôi động chân khí trong cơ thể, thời điểm thôi động chân khí, hắn cũng thử thúc giục Vạn Thú Viêm.
Chỉ vận hành một lần, sắc mặt Bộ Phương đỏ lên.
Cổ họng nâng cao, hé miệng, hắn phun ra ngọn lửa màu vàng!
Ngọn lửa kia vừa ra, nhiệt độ trong phòng bếp tăng cao thật nhanh, vô cùng đáng sợ.
Bộ Phương càng sợ hãi, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Hắn mở to mắt, khuôn mặt cổ quái.
Tình huống gì. . . Vì sao hỏa diễm lại phun ra từ miệng mình?
Bộ Phương ngậm miệng, đôi mắt xoay chuyển, về sau hắn lấy một cái tô ra, đây không phải là Huyền Vũ Oa, hắn dự định dùng nồi khác thử một phen.
Tâm niệm vừa động, huyền hỏa bắt đầu khởi động.
Thân thể Bộ Phương đỏ bừng, hé miệng, ngọn lửa màu vàng dâng lên, từ miệng phun vào nồi.
Chỉ một hồi, cái nồi thay đổi, xuy một tiếng, nó bị đốt ra một cái động. . .
Bộ Phương sợ hãi giật mình, mình có thể phun ra hoả diễm nóng như vậy?
Miệng của hắn. . . Có bị đốt cháy hỏng hay không?
Sau khi ném cái nồi hỏng đi, Bộ Phương suy nghĩ một chút, từ túi không gian hệ thống lấy ra một ít thịt Địa Long, đây là thịt sườn Địa Long.
Trong tay có khói xanh lượn lờ, Long Cốt Đao xuất hiện trong tay hắn.
Xoay đao một cái, cắt thịt sườn bát giai Địa Long ra, lại dùng thái đao vỗ vỗ, làm cho thịt rồng rời rạc gia tăng mùi vị.
Lại quấy một ít nước tinh bột, cắt thịt sườn Địa Long thành từng cục và bôi tinh bột lên, Bộ Phương bắt đầu nấu ăn.
Khói xanh bao phủ tay phải, Huyền Vũ Oa đen kịt phong cách cổ xưa nặng nề lơ lửng trong tay Bộ Phương.
Tâm niệm vừa động, Huyền Vũ Oa xoay tròn, hóa thành một cái tô.
Phun hoả diễm ra ngoài, huyền hỏa lại chui vào đáy nồi Huyền Vũ Oa.
Hắn ngược lại muốn xem Thiên Địa Huyền Hoả có thể thúc dục Huyền Vũ Oa hay không.
Khi hoả diễm chui xuống đáy Huyền Vũ Oa, ngọn lửa kia thiêu đốt bốn cái chân nồi sáng lên, văn lộ xuất hiện, một loại ba động vô hình thúc dục hoả diễm.
Hỏa diễm yên tĩnh thiêu đốt dưới đáy nồi.
Bộ Phương im lặng, hắn ho khan vài tiếng, vừa học phun lửa, còn có chút không quen.
Huyền Vũ Oa lơ lững, ngọn lửa màu vàng thiêu đốt từ từ, không ra bất kỳ âm thanh nào vang lên.
Bộ Phương đặt tay lên Huyền Vũ Oa, nhất thời cảm nhận được hơi nóng nhàn nhạt, trong lòng hắn vui vẻ, có thể thúc giục!
Bộ Phương hưng phấn, đôi mắt toả sáng.
Hắn cho dầu vào nồi, tâm niệm vừa động, hỏa lực gia tăng, dầu trong nồi lập tức nóng lên.
Bộ Phương lại ném thịt Địa Long tẩm tinh bột vào trong đó.
Xuy xuy xuy. . .
Vừa vào nồi, linh khí mạnh mẽ sôi trào.
Đây chính là thịt bát giai Địa Long, bên trong ẩn chứa linh khí không phải chuyện đùa.
Huyền Vũ Oa giống như một con linh qua to lớn như ngọn núi, trấn áp cỗ linh khí đang dâng lên, linh khí đều quay về trong nồi.
Ùng ục ùng ục, cục thịt trong nồi xoay tròn, tinh bột bao vây lấy thịt Địa Long từ từ ngã sang màu vàng óng.
Chỉ một lúc sau, mùi thơm nồng nặc bắt đầu bay ra ngoài.
Mùi thơm này thực sự quá mê người.
Có vị của thịt heo, thịt Địa Long càng ngon hơn, dù sao cũng là nguyên liệu nấu ăn bát giai.
Hơn nữa được Huyền Vũ Oa gia trì, cục thịt trong nồi đã chín rất nhanh.
Bộ Phương thành thạo vớt thịt ra, cục thịt tràn ngập khói nóng, kèm theo mùi vị nồng đậm bao phủ phòng bếp.
Đổ dầu trong Huyền Vũ Oa ra, Bộ Phương bắt đầu chế biến Tuý Bài Cốt.
Oanh!
Nguyên liệu vừa vào trong nồi, đôi mắt Bộ Phương nhất thời co rụt lại, một ngọn lửa bao phủ cái nồi.
Bộ Phương không nhanh không chậm chế biến tương.
Cái muôi múc lên, khi tương trong nồi biến thành màu đỏ, thức ăn hoàn tất.
Đem tương tưới lên xương Địa Long, chờ thêm một lúc, hai tay Bộ Phương xuất hiện tia sáng, hắn trộn Tuý Bài Cốt vào trong đó, khiến cho tương và xương hỗn hợp với nhau, mùi vị như một.
Đem Tuý Bài Cốt cho vào trong mâm, so với Tuý Bài Cốt trước kia, mùi vị còn nồng nặc hơn mấy lần, làm cho Bộ Phương có cảm giác muốn thử một phen.
Há miệng ra, Bộ Phương gắp lấy một khối Tuý Bài Cốt.
Tương màu đỏ dính vào thịt sườn, khi Bộ Phương gấp lên, tương sền sện kéo dài như tơ.
Nóng hổi, mùi thơm lan toả.
Bộ Phương bỏ khối thịt sườn vào miệng, híp mắt lại.
Hắn lại mang theo Tuý Bài Cốt đã nấu xong rời khỏi nhà bếp.
Đặt lên bàn, Tuý Bài Cốt thịt rồng nóng hổi toả ra hương vị nồng nặc, nhất thời lan toả ra chung quanh.
Ngõ nhỏ chung quanh tiểu điếm đã xây lại lần thứ hai, Bộ Phương nhìn chung quanh một lần, lại đặt Tuý Bài Cốt trước mặt Tiểu Hắc đang ngủ ngon.
- Tiểu Hắc, ăn cơm.
Bộ Phương sờ sờ đầu chó Tiểu Hắc, thản nhiên nói.
Tuý Bài Cốt này dùng thịt sườn bát giai Địa Long là món đầu tiên khi sử dụng Huyền Vũ Oa, không ngờ lại tiện nghi con chó mập này.
Đôi mắt Tiểu Hắc vốn còn mông lung, khi nhìn thấy Tuý Bài Cốt thịt rồng toả ra hương vị nồng nặc, đôi mắt nó mở to.
Xoát một tiếng, Tiểu Hắc đã ôm cả mâm vào trong ngực, mắt chó toả ra tia sáng.
Đầu lưỡi thò ra, lỗ mũi chó hít hà, tiếng ư ử vang lên.
Tiểu tử thối, ngươi có lương tâm!
Cẩu gia lầm bầm trong lòng, sau đó bắt đầu ra sức ăn.
Vừa ăn Tuý Bài Cốt, Cẩu gia lại mở to mắt chó lần nữa, trong mắt toả ra tia sáng, chính nó cũng không dám tin tưởng!
- Đây là Tuý Bài Cốt thịt rồng! Cẩu gia yêu nhất! Uông!
Tiểu Hắc lười nói chuyện cũng phải lên tiếng tán thưởng, âm thanh đầy từ tính.
Thịt bát giai Địa Long còn cứng rắn hơn thịt heo không ít, nhưng mà Bộ Phương thông qua chiên dầu, nắm giữ hoả hầu thành thạo, cho nên thịt Địa Long cũng mềm hơn rất nhiều, mặc dù lần đầu tiên sử dụng Huyền Vũ Oa, nhưng bởi vì có trù thần sáo trang, hắn có thể dễ dàng cảm ứng năng lượng biến hoá trong nồi.
Hơn nữa còn dễ dàng hơn sử dụng nồi sắt, bởi vì dùng nồi bình thường, nếu như hắn muốn thi triển chân khí nấu nướng, nhất định phải tĩnh tâm, đồng thời phải tiếp xúc thân mật với nồi.
Cho dù là như vậy, bởi vì cách một tầng môi giới, thao túng vẫn có khác biệt.
Cho dù khác biệt nhỏ bé nhất, cũng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị món ăn
Một bàn Tuý Bài Cốt thịt rồng này. . . Là món ăn đầu tiên của Huyền Vũ Oa, vị đạo của nó, ngay cả Bộ Phương cũng không thể tin được, trong miệng hắn lúc này vẫn còn mùi vị thịt rồng, thịt rồng non mềm, tương chua ngọt thơm nức dung hợp với linh khí, tạo thành Tuý Bài Cốt thịt rồng tuyệt hảo.
Trù thần sáo trang dung hợp với Thiên Địa Huyền Hoả, quả nhiên không giống bình thường.
Bộ Phương vẫn suy nghĩ, trù nghệ của hắn hôm nay, rất hiển nhiên đã đề thăng không ít.
Tiểu Hắc đã hoàn toàn luân hãm, trước mỹ vị, trong mắt của nó không có bất kỳ sự vật khác.
Trong mắt chỉ còn lại. . . Tuý Bài Cốt thịt rồng.
Cười nhạt, Bộ Phương quay vào trong tiệm, lôi một cái ghế ra nằm trước cửa tiểu điếm, nhìn Cẩu gia đang ra sức ăn, ngửi mùi thơm trong không khí, phơi nắng ấm áp, cuộc sống thật đơn giản.
Xa xa, Tiếu Tiểu Long chậm rãi đi tới, sắc mặt của hắn không tốt, trong mắt mơ hồ còn có mấy phần bi thương.
Nhìn thấy Bộ Phương nằm trước cửa, hắn sửng sốt.
Về sau trong mắt hắn xuất hiện thần sắc kích động và khó tin.
Chương 356: Vì sao làm hoàng đế khó như vậy?
Tiếu Tiểu Long mấy ngày nay trạng thái vô cùng không tốt, tuy rằng mỗi ngày đều phải dựa theo Bộ Phương dặn tới phương phương tiểu điếm nấu ăn, nhưng tâm thần của hắn lại phi thường uể oải.
Bởi vì trạng thái Tiếu Mông mấy ngày nay không ngừng nặng hơn, trúng độc càng ngày càng sâu, khí tức không ngừng suy nhược, cách tử vong không xa.
Tuy rằng hoàng đế mỗi ngày đều an bài thái y trị liệu cho Tiếu Mông, thế nhưng cho tới bây giờ, thái y từ lâu đã thúc thủ vô sách, thở dài không ngớt.
Phụ thân sắp chết, hắn làm con sao có thể cao hứng cho được?
Cho nên mấy ngày này, tình trạng của hắn rất tệ.
Nhưng mà trong lòng của hắn vẫn luôn ôm hy vọng, cũng bởi vì Bộ Phương trước khi rời đi, đã từng nói cho hắn biết, chờ Bộ Phương trở về thì có thể chữa trị được cho phụ thân hắn.
Hắn vẫn luôn nhớ kỹ những lời này, cho nên luôn ngóng trông Bộ Phương có thể sớm trở về một chút.
Tuy rằng Bộ Phương vừa ly khai không đến nửa tháng, thế nhưng trong nửa tháng này, mỗi ngày trôi qua đều là dày vò vô tận.
- Bộ lão bản! Ngươi cũng trở về!
Tiếu Tiểu Long kích động đến mức đôi mắt đỏ bừng.
Bộ Phương nằm ghế trên, thấy Tiếu Tiểu Long xuất hiện, vốn muốn chào hỏi, nhưng thật không ngờ Tiếu Tiểu Long phản ứng lớn như vậy, ngay cả hắn cũng giật mình.
Sau khi nghe Tiếu Tiểu Long kêu to, Bộ Phương mới nhớ ra.
Tiếu Mông tướng quân còn trúng kịch độc Tu La Môn. . .
Bộ Phương nhớ lại, nhất thời thở dài một hơi.
Nhìn Tiếu Tiểu Long, Bộ Phương thản nhiên nói:
- Không có việc gì, chờ hôm nay đóng cửa tiệm, ta và ngươi đi một chuyến, xem có thể giải độc hay không.
Tiếu Mông và Bộ Phương xem như bạn cũ, Bộ Phương cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương trúng độc tử vong.
Tiếu Tiểu Long nghe Bộ Phương trả lời thuyết phục, hắn vui mừng, tinh thần gia tăng không ít, hắn hưng phấn tiến vào trong bếp luyện tập.
Bộ Phương tiếp tục nằm trên ghế, nhìn mây trắng thỉnh thoảng bay qua bầu trời, nhắm mắt, hưởng thụ yên tĩnh hiếm có.
Cách đại quân công thành đã lâu, các thực khách trung thành cũng trở về.
Không ít thực khách tới tiểu điếm ăn cơm, nhìn thấy Bộ Phương nằm trên ghế, tất cả đều chào hỏi Bộ Phương.
Bộ Phương thỉnh thoảng cũng gật đầu đáp lại.
- Bộ lão bản, đã lâu không gặp! Gần đây có nghiên cứu ra món ăn mới hay không?
Kim mập mạp đi tới ngõ nhỏ, tươi cười chào hỏi Bộ Phương, hắn đã là khách quen cũ, tuy rằng danh tiếng tiểu điếm càng lúc càng lớn, uy danh Bộ Phương cũng truyền khắp toàn bộ đế đô.
Thế nhưng Kim mập mạp cũng không lưu ý, bởi vì hắn chỉ là khách hàng tới ăn cơm mà thôi.
Âu Dương Tiểu Nghệ chạy tới, vừa vào tiệm đã thấy Bộ Phương, hét lên một tiếng.
Bộ Phương chỉ miễn cưỡng liếc nha đầu kia, phát hiện nha đầu càng ngày càng cao, càng ngày càng yêu kiều duyên dáng.
Nói vài câu với tiểu nha đầu, Bộ Phương đứng dậy.
Đưa tay chỉnh thắt lưng, mới đi vào nhà bếp.
Đi qua cửa sổ nhà bếp,
Âu Dương Tiểu Nghệ nói không ít món ăn của khách cho hắn nghe.
Bộ Phương nhìn một lần, lại nấu nướng với Tiếu Tiểu Long.
Hắn cũng không có chọn dùng Huyền Vũ Oa, cũng không có thôi động Thiên Địa Huyền Hoả, chỉ nấu ăn như bình thường mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, Bộ Phương nấu ra món ăn vẫn toả ra mùi thơm nồng đậm, hương vị quanh quẩn khắp phòng bếp, thậm chí còn bao phủ toàn bộ tiểu điếm.
Bộ lão bản tự mình xuống bếp, các thực khách vô cùng hưng phấn, hôm nay có thể nếm được tay nghề Bộ lão bản, đây chính là chuyện hiếm có.
Tiểu điếm hôm nay đã nổi tiếng, người mộ danh đến đây càng ngày càng nhiều.
Có người nghìn dặm xa xôi từ các quận thành khác đến, chỉ là vì ăn một món trong tiểu điếm.
Món ăn trong tiểu điếm cũng không để bọn họ thật vọng.
Mặc dù phần lớn thời gian là Tiếu Tiểu Long nấu nướng, thế nhưng Tiếu Tiểu Long được Bộ Phương huấn luyện nghiêm ngặt, trù nghệ tiến bộ rất nhanh.
Đương nhiên, đại bộ phận người vẫn muốn được ăn tay nghề của Bộ lão bản.
Theo truyền văn, tay nghề Bộ lão bản phương phương tiểu điếm lợi hại nhất đế quốc.
Có thể ăn món ăn của Bộ lão bản làm, đã trở lại việc có thể chém gió ba năm.
Bầu không khí tiểu điếm rất tốt, sau khi thời gian buôn bán chấm dứt, bên ngoài cửa tiệm còn có không ít người xếp hàng.
Bọn họ biết được tiểu điếm đến giờ đóng cửa, tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng cũng không có nháo sự, đều rời đi.
Bộ Phương lau tay dính nước, mang theo mấy cái bánh rời khỏi phòng bếp.
Tiếu Tiểu Long à không kịp chờ đợi đi theo sau lưng hắn.
Đưa một cái bánh cho Tiểu Nghệ, Bộ Phương ngồi xuống ghế, cắn một cái, khói nóng và mùi thơm lan toả ra khắp nơi.
Âu Dương Tiểu Nghệ đã sớm không kịp chờ đợi ngồi bên cạnh ăn.
Tuy rằng trong lòng Tiếu Tiểu Long cấp bách, nhưng khi nhìn Bộ Phương không nhanh không chậm, hắn cũng bất đắc dĩ, cũng ăn bánh bao.
Hải lệ bao là Bộ Phương làm, linh khí nồng nặc, không chỉ mùi vị thật tốt, sau khi ăn xong, Tiếu Tiểu Long và Âu Dương Tiểu Nghệ cảm giác mệt mỏi cả ngày hôm nay biến mất.
Đợi ăn xong hải lệ bao, Bộ Phương nhìn thoáng qua Tiếu Tiểu Long không chờ nổi, mới chậm rãi đứng lên.
Hắn thay đổi một bộ quần áo, khép cửa tiểu điếm, dẫn theo Tiếu Tiểu Long cùng nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ đi tới phủ tướng quân.
Âu Dương Tiểu Nghệ biết được Bộ Phương muốn đi trị liệu cho Tiếu Mông, cho nên nàng muốn đi theo.
Quan hệ giữa Âu Dương gia và Tiếu gia vốn không tệ, khi Âu Dương Tiểu Nghệ biết Tiếu Mông sắp chết, nàng còn thương tâm một trận, hiện tại biết Bộ lão bản có biện pháp trị liệu, tự nhiên hưng phấn không thôi.
Ánh mắt Bộ Phương loé sáng, thối lão bản càng ngày càng lợi hại!
Ba người vào Tiếu phủ, Bộ Phương lần đầu tiên tiến vào trong phủ tướng quân, tự nhiên càng hiếu kỳ.
Kiến trúc phức tạp như mê cung, làm cho Bộ Phương cảm thấy đầu óc choáng váng.
Nhưng mà có Tiếu Tiểu Long dẫn đường, rất nhanh đã đi tới phòng Tiếu Mông.
Mà ở Tiếu Mông phòng trước cửa, còn lại là vây bắt một đám người.
Đã lâu không thấy Tiếu Yên Vũ cũng đứng ở nơi đó, nhưng mà khí sắc của nàng không tốt, trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo tiều tuỵ.
Khi Bộ Phương thấy Tiếu Yên Vũ, Tiếu Yên Vũ cũng nhìn thấy Bộ Phương.
Nàng hơi sửng sờ, về sau há miệng, giống như là nghĩ tới điều gì, trên gương mặt còn mang theo hưng phấn.
. . .
Thanh Phong đế quốc, Đại Hùng điện.
Cơ Thành Tuyết nửa tháng này trôi qua thư thích và thích ý.
Đại quân Cơ Thành Vũ lui binh, mà quân đế quốc cũng thừa thắng xông lên, không ngừng đoạt về thổ địa chung quanh, quân đội đế quốc từ từ chiếm cứ chủ động.
Cường giả thế lực khác cũng rời khỏi đế đô, rốt cục đế đô cũng khôi phục bộ dáng lúc trước.
Cơ Thành Tuyết nằm nghiêng trên long ỷ, một nữ tử ôn nhu đang dùng tay ngọc xoa bóp huyệt thái dương của hắn, giảm bớt mệt nhọc.
Làm hoàng đế đế quốc, quyền lực vô thượng, hậu cung gia lệ ba ngàn, tuy rằng hắn bận rộn việc triều chính, không được thoải mái, thế nhưng cũng có mấy vị phi tử, lúc hắn mệt mỏi, cũng sẽ bảo các phi tử giảm bớt mệt nhọc cho hắn.
- Báo! Bệ. . . Bệ bệ hạ! !
Thời điểm Cơ Thành Tuyết an tĩnh hưởng thử, một tiếng rống to vang vọng khắp đại điện, khiến hắn mở mắt ra.
Chỉ thấy tướng quân thủ thành trấn thủ cửa thành xông tới, vẻ mặt trắng bệch, thân thể run rẩy chạy vào đại điện.
- Làm sao vậy? Không thẩy ta đang nghỉ ngơi hay sao?
Cơ Thành Tuyết cau mày, không vui nói.
- Bệ hạ. . .
Tướng quân thủ thành sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
- Đế đế. . . Bên ngoài đê sdodo, có một con. . . Linh thú to lớn, nó đang tới gần!
Cơ Thành Tuyết giật mình, về sau mở to mắt.
- Là linh thú gì? ! Có thể đánh giá phẩm cấp hay không?
Lúc này mới yên tĩnh bao lâu, tại sao lại có linh thú đáng sợ xuất hiện, có thể làm tướng quân thủ thành sợ hãi như thế, tuyệt đối không phải linh thú bình thường.
Chẳng lẽ lại là thất giai linh thú? Hay là. . . Bát giai linh thú? !
Tướng quân thủ thành nuốt nước bọt. . . Nhìn Cơ Thành Tuyết, hầu như muốn khóc thét lên.
- Linh thú kia. . . Quá cao, cao như. . . Ngọn núi, che khuất bầu trời, thực lực. . . Thực lực không thể đánh giá, tiểu nhân cho rằng. . . Có thể là. . . Chí Tôn thú!
Chí Tôn thú?
Cơ Thành Tuyết ngẩn ngơ, về sau sắc mặt tái nhợt, khí lực cả người giống như bị rút sạch ngồi xuống ghế.
Vì sao làm hoàng đế khó như vậy? Chí Tôn thú cũng tới cửa gây phiền toái?
. . .
Đế đô to lớn.
Bên ngoài mấy trăm dặm, một thân hình khổng lồ che khuất bầu trời xuất hiện.
Một tiếng vang thật lớn, mặt đất rung động.
Về sau này thân ảnh khổng lồ phóng lên cao, ầm ầm hạ xuống, một cái chân tráng kiện tiếp đất, khiến cho mặt đất rạn nứt, đường lớn bên ngoài đế đô vỡ nát dưới một cước của nó.
Một tiếng ếch kêu vang vọng thiên địa.
Đôi mắt Độc Thoái Oa lưu chuyển, mục tiêu nhắm thẳng vào. . . Thanh Phong đế đô, cô oa!
Chương 357: Hồ đồ, đầu bếp làm sao biết chữa bệnh!
Ánh mắt Tiếu Yên Vũ đầy ngạc nhiên nhìn Bộ Phương.
Nàng rốt cục đợi được Bộ lão bản xuất hiện, Tiếu Tiểu Long cũng từng đề cập với nàng, nói Bộ Phương có biện pháp cứu trị phụ thân.
Thế nhưng Bộ Phương vừa đi, lại đi suốt nửa tháng, tâm thần nàng càng ngày càng lo lắng, nàng rất sợ Bộ Phương chậm thêm một thời gian mới về, đến lúc đó phụ thân của mình có khả năng sẽ chết dưới độc tố hành hạ.
Thấy ánh mắt kích động của Tiếu Yên Vũ, Bộ Phương chỉ bình tĩnh gật đầu.
Bộ Phương bình tĩnh như thế, nội tâm Tiếu Yên Vũ cảm thấy an lòng, sợ hãi và bất an cũng dần tan biến hết.
- Tiếu công tử. . . Vị này chính là?
Mấy thân ảnh già nua đi tới, nhìn Tiếu Tiểu Long mang theo một người trẻ tuổi đến đây, đều không hiểu xảy ra chuyện gì.
Bọn họ là thái y do Cơ Thành Tuyết phái tới, là mấy vị lão giả y thuật rất cao siêu trong hoàng cung.
Những lão giả này bình thường ẩn cư trong cung, nghiên cứu y học dược lý, rất ít quan tâm tới chuyện bên ngoài.
Đối với tiểu điếm nổi danh nhất Thanh Phong đế quốc, mặc dù có nghe thấy, nhưng không hiểu gì nhiều, đối với Bộ lão bản, cũng hoàn toàn không biết.
Tiếu Yên Vũ phục hồi tinh thần lại, ôn hòa giới thiệu với mấy vị thái y về thân phận của Bộ Phương.
Nàng vẫn duy trì cung kính với thái y, bởi vì trong thời gian Bộ Phương không ở đế đô, nếu như không có những thái y này thi triển y thuật kéo dài tính mạng cho Tiếu Mông, sợ rằng Tiếu Mông đã sớm bị độc dược hành hạ đến chết.
Cho nên nàng rất cảm kích các thái y.
- Vị này chính là lão bản phương phương tiểu điếm, hôm nay đến đây chữa trị cho phụ thân. . .
Tiếu Yên Vũ thành khẩn giới thiệu.
Nhưng mà, một vị lão thái y mở to mắt, trên dưới quan sát Bộ Phương một phen.
- Tiếu cô nương, phương phương tiểu điếm là y quán sao? Vì sao lão hủ chưa từng nghe nói qua?
Lão thái y mở miệng nghi vấn, những thái y khác cũng gật đầu.
Tiếu Yên Vũ xấu hổ.
- Phương phương tiểu điếm không phải y quán, là quán ăn nổi danh nhất đế đô.
Tiếu Yên Vũ nói.
Quán ăn?
Ngươi đang nói đùa hay sao? Ta tới đây để chữa bệnh,
Đều không phải muốn ăn cơm?
- Quán ăn? Tiếu cô nương, chữa bệnh không thể nói đùa như vậy, tại sao ngươi có thể dẫn người hoang đường như vậy tới chứ! Người quán ăn đâu phải y sư, là đầu bếp!
- Đúng vậy, tiếu cô nương, ngươi có từng thấy đầu bếp có thể chữa bệnh không?
Một vị lão thái y cũng bất mãn nói.
Rất hiển nhiên, những thái y khi biết thân phận của Bộ Phương, tự nhiên sẽ sinh ra nghi vấn về khả năng của Bộ Phương.
Bọn họ càng nhìn Bộ Phương từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa lắc đầu.
Bộ Phương ngược lại rất tự nhiên, nhàn nhạt liếc nhìn mấy lão đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiếu Yên Vũ.
- Còn muốn ta hỗ trợ giải độc hay không? Không ta trở về đi ngủ. . .
Bộ Phương nói rằng.
Sắc mặt Tiếu Yên Vũ lập tức thay đổi, cũng không kịp giải thích nhiều với các thái y, nhanh chóng mang theo Bộ Phương đi vào trong phòng.
Sắc mặt các vị thái y càng thêm xấu xí, mấy người trong đó phất tay, hừ lạnh một tiếng.
Tiếu Yên Vũ lại tìm đầu bếp tới đây xem bệnh cho tướng quân, chẳng phải đang khinh thường bọn họ hay sao!
Lẽ nào bọn họ đường đường ngự y hoàng cung, y thuật còn không sánh bằng một đầu bếp cả ngày cầm dao hay sao?
- Quả thực hồ đồ!
Tiếu Tiểu Long lúc này liếc nhìn mấy vị lão thái y, nội tâm không hề ba động, cũng không giải thích với bọn họ.
Bộ lão bản quả thực không biết y thuật, thế nhưng hắn biết làm linh dược thiện a!
Linh dược thiện hiệu quả mạnh cỡ nào, Tiếu Tiểu Long đã tận mắt nhìn thấy qua, nếu như ngay cả Bộ lão bản cũng không trông cậy nổi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào mấy thái y không biết độc gì có thể cứu được phụ thân hay sao?
Tiếu Yên Vũ mang theo Bộ Phương tiến vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng, trong phòng đã toả ra mùi thuốc nồng nặc.
Ở cạnh đầu giường, có một vị nữ tử mặc cung trang khuôn mặt tiều tụy ngồi ở mép giường, vẻ mặt bi thương nhìn Tiếu Mông nằm trên giường, hơi thở mong manh.
Cơ Như Nhi vô cùng đau khổ, tinh thần tiều tụy, hiển nhiên bi thương quá độ, nàng nhìn thấy Bộ Phương, không nói gì thêm, hơi mấp máy bờ môi khô khốc, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Tiếu Mông đang nằm trên giường.
Tiếu Yên Vũ bùi ngùi thở dài, nội tâm cảm thấy đau đớn.
Bộ Phương đi tới đầu giường, nhìn Tiếu Mông nằm trên giường.
Trạng thái của Tiếu Mông hôm nay vô cùng kém cỏi, phần lớn sinh cơ đang mất đi, cả khuôn mặt đầy hắc khí.
Hiển nhiên là độc khí công tâm, cách cái chết không xa.
Bộ Phương cũng rùng mình, xem ra phải cứu trị Tiếu Mông, tốc độ phải nhanh hơn, nếu vượt qua hôm nay, đối phương tùy thời có thể chết đi.
Tiếu Yên Vũ nhìn Bộ Phương cau mày, nội tâm co thắt lại.
- Bộ lão bản. . .
- Ngươi đừng nói chuyện, ta suy nghĩ.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Dựa theo hệ thống trước đây nhắc nhở, Bộ Phương muốn trị độc của Tiếu Mông, chỉ có thể trực tiếp dùng phương thức bá đạo, có khả năng thì cần nếm thử sử dụng Huyền Vũ Oa nấu nướng Phật Nhảy Tường.
Mà hệ thống cung cấp thực đơn có phương thức nấu nướng Phật Nhảy Tường, nhưng mà dựa theo hệ thống giới thiệu, Phật Nhảy Tường còn phân phẩm cấp, chia làm nhân phẩm và thiên phẩm.
Lúc này giải độc, bởi vì có Huyền Vũ Oa, chỉ có thể làm ra Phật Nhảy Tường là được rồi.
Nếu muốn nấu ra Phật Nhảy Tường, là nguyên liệu nấu ăn phối liệu tối trọng yếu nhất.
Bộ Phương suy nghĩ, nghiên cứu thực đơn Phật Nhảy Tường do hệ thống cung cấp, cũng ghi lại nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi ghi nhớ xong, lại tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong túi không gian của hệ thống, xem xem còn thiếu thứ gì.
- Ngươi ghi nhớ tên nguyên liệu nấu ăn, lập tức phái người đi thu thập, cành nhanh càng tốt.
Bộ Phương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Yên Vũ, nói ra.
Tiếu Yên Vũ sửng sốt, về sau trịnh trọng gật đầu.
- Một phần Hắc Linh Bảo, một phần Hổ Văn Vi Cá, một phần Thâm Hải Hải Sâm. . .
Bộ Phương nhất nhất nói ra, những nguyên liệu nấu ăn này đều đến từ biển cả, hắn tiếp xúc ít hơn, không gian hệ thống ngược lại không có nhiều như vậy.
Về phần những thứ thịt linh thú khác, có thể dùng thịt rồng trong túi không gian hệ thống và thịt linh thú khác, hơn nữa hắn chuyến này tiến vào thập vạn đại xuyên, còn góp nhặt không ít dược liệu quý trọng, những dược liệu này cũng có thể phát huy tác dụng vào lúc mấu chốt.
Tiếu Yên Vũ trịnh trọng ghi lại, về sau xoay người đi phân phó người thu thập những nguyên liệu nấu ăn kia.
. . .
Trong thâm sơn, một ngọn tháp kim loại lạnh lẽo đứng vững.
Trong tháp, môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh đang ngồi xếp bằng.
Hắn từ từ nhắm mắt, trên thân hình, chân khí huyết sắc đang lưu chuyển nhanh chóng, như ẩn như hiện.
Tay trái của hắn còn có xiềng xích thỉnh thoảng phát ra âm thanh va chạm, đây là Chí Tôn gông xiềng còn sót lại, gông xiềng trói buộc tu vi và thực lực của hắn.
Nửa bước Thần Cảnh, thiếu chút nữa có thể giật gãy Chí Tôn gông xiềng, hoàn toàn bước vào thập phẩm Thần Cảnh, trở thành tồn tại siêu thoát phàm nhân.
Đáng tiếc tất cả lại bị một con kiến hôi thất phẩm Chiến Thánh làm hỏng.
Hắn đến bây giờ vẫn không nghĩ ra, vì sao một thất phẩm Chiến Thánh lại có thể ăn Thiên Địa Huyền Hoả, chuyện này vẫn khốn nhiễu hắn rất lâu.
Trải qua một ngày đả toạ, ăn không ít đan dược dự trữ, Đoạn Linh bởi vì mạnh mẽ đột phá mà gặp phải phản phệ đã khôi phục bảy tám phần.
Uy áp trên người càng đáng sợ.
Một bước tiến vào thập phẩm Thần Cảnh, liền giống như là siêu thoát phàm thai, có thể cảm ứng thiên địa lực, điều khiển thiên địa lực đối địch.
Cho dù là cửu phẩm Chí Tôn đỉnh, có thể làm được đến mức dùng uy áp chân khí bản thân bức bách người khác, thế nhưng Thần Cảnh lại khác, một khi điều động uy áp thiên địa, trên cơ bản đã có thể miểu sát cửu phẩm Chí Tôn.
- Tra được chưa? Rốt cuộc tên khốn kiếp dám cướp Vạn Thú Viêm của ta là người nào?
Đoạn Linh chậm rãi mở mắt ra, quang mang khiếp người từ từ biến mất.
Trong tay Đại Tế Ti cầm mấy cái huyết sắc ngọc phù, ngọc phù tạo thành trận pháp kỳ lạ, biểu đạt hàm ý kỳ lạ.
Đại Tế Ti đi lên nhận biết những hàm ý kia, biết được không ít chuyện.
Thu hồi ngọc phù, ánh mắt Đại Tế Ti giấu ở mặt nạ dưới loé sáng, nàng nói với Đoạn Linh:
- Thôi diễn ra, tiểu tử kia là người đế đô, chính là lảo bản tiểu điếm giết chết Tôn Giả. . .
- Hắn là lão bản tiểu điếm giết thủ hạ của ta? Đúng là không phải oan gia không gặp gỡ. . . Lúc này đây, nợ cũ nợ mới cùng tính một lần!
Sát khí loé lên trong mắt Đoạn Linh, chậm rãi đứng dậy.
Đại Tế Ti đi theo phía sau hắn, bay ra khỏi tháp.
Cái tháp lắc lư, về sau hóa thành tiểu tháp, bị Đại Tế Ti thu vào tay.
Đoạn Linh nhìn thoáng qua phương hướng Thanh Phong đế đô, tròng đen mắt híp lại.
- Đi thôi, đi Thanh Phong đế quốc một lần, Vạn Thú Viêm phải thuộc về ta, mạng của Tôn Giả cũng phải đòi lại. . .
Đoạn Linh đứng chắp tay, sau khi hắn nói xong, sát khí trên người cũng bộc phát ra ngoài, quét qua bốn phía.
Hắn bước ra, thân thể hoá thành hào quang đỏ rực, trong nháy mắt đã đi xa, chỉ có tiếng nói còn vang vọng. . .
- Lúc này đây, ta muốn người cả đế đô tuẫn táng với Tôn Giả, làm cho cả Nam Cương đều biết, Tu La Môn ta. . . Lại trở về.
Chương 358: Thịt ếch kết hợp với Phật Nhảy Tường. . . Cũng không tệ lắm
Oanh!
Độc Thoái Oa toả ra khí tức vô cùng đáng sợ, mỗi khi nó nhảy lên, cự ly giữa nó và đế đô càng ngày càng gần.
Khí tức Chí Tôn thú đáng sợ từ từ tràn ngập, bao phủ toàn bộ đế đô.
Tiếng ếch kêu rung trời, như sấm sét nổ tung, vang vọng bên tai mỗi người.
Đế đô.
Cơ Thành Tuyết đi theo tướng quân thủ thành tiến lên tường thành, đưa mắt nhìn ra xa xa.
Hoặc nói không cần nhìn ra quá xa, bởi vì Độc Thoái Oa thật sự quá to lớn, nó giống như ngọn núi cao vút trong mấy, từ đàng xa đã toả ra uy áp ép bách mọi người, Cơ Thành Tuyết muốn hô hấp cũng khó khăn.
Chí Tôn thú cao lớn mấy chục trượng, thân thể lắc lư trong tầng mây, loại tồn này, tại sao lại chạy đến đế đô?
Đế đô có thù oán với nó sao?
- Mau bảo tất cả cung tiễn thủ tiến lên tường thành. . .
Cơ Thành Tuyết có chút hữu khí vô lực phân phó thủ hạ.
Chí Tôn thú vô cùng to lớn, hắn không có dũng khí chống lại.
Lần trước là cửu phẩm Chí Tôn của Tu La Môn, lần này là Chí Tôn thú vô cùng đáng sợ. . . Đế đô tạo nghiệt gì!
Thời điểm phụ hoàng còn tại vị, căn bản không có nhiều chuyện như thếh.
Cơ Thành Tuyết đau đầu, cảm giác nội tâm bị móc sạch, vịn tường thành lạnh như băng, nội tâm và tâm thần của hắn sa sút.
Oanh! !
Độc Thoái Oa lại rơi xuống đất lần nữa, lúc này rơi xuống tạo thành cảm giác rất rõ ràng, toàn bộ đế đều rung động mạnh.
Dân chúng trong đế đô cũng nhìn thấy con ếch khổng lồ ngoài thành.
Độc Thoái Oa có dáng dấp rất đáng sợ, dân chúng đế đô lâm vào khủng hoảng.
Ngày tháng yên tĩnh bình yên lại bị phá vỡ.
Cơ Thành Tuyết nhìn dân chúng khủng hoảng, đôi mắt ngưng trọng, sát khí hiện lên.
- Cung tiến thủ, bắn cho ta! Bắn chết súc sinh này!
Cơ Thành Tuyết đập mạnh bàn tay vào tường thành, vô cùng phẫn nộ gào lên, trong tiếng gào còn mang theo không cam lòng.
Hưu hưu hưu! !
Cung tiến thủ sớm chuẩn bị xong, nhất thời buông lỏng dây cung.
Âm thanh dây cung buông thỏng vang lên liên tục, vô số mũi tên bay ra khỏi tường thành giống như hoá thành cơn mưa, tất cả đều bắn về phía Độc Thoái Oa.
Nhưng mà, dù sao Độc Thoái Oa cũng là Chí Tôn thú, phòng ngự thân thể không phải những mũi tên kia có thể phá vỡ.
Cho dù tu vi của những người bắn tên không yếu, đều là tu sĩ tam tứ phẩm
Thế nhưng trước mặt Độc Thoái Oa Chí Tôn thú chẳng khác gì con kiến hôi.
Tên bắn vào chân ếch đều bị rơi ra ngoài, không thể phá vỡ làn da của nó.
Oanh! !
Bàn chân từ trên trời rơi xuống, dẫm nát cửa thành trước đế đô, bàn chân khổng lồ giẫm xuống mang theo cuồng phong cuộn trào mãnh liệt, gió gào thét dữ dội, gió thổi qua làm mọi người trên tường thành ngã trái ngã phải.
Cơ Thành Tuyết mặt như sương lạnh, hai tay chắp sau lưng, đứng ngạo nghễ trên tường thành, mặc cho cuồng phong thổi tung tóc và áo bào của hắn.
Mặc dù hắn rất sợ hãi, thế nhưng hắn vẫn mang theo kiêu ngạo của hoàng đế, hắn chưa từng lùi bước.
Độc Thoái Oa đáp xuống trước thành, con mắt thật to đang chuyển động, tập trung trên người Cơ Thành Tuyết đang đứng trên tường thành.
Cô oa!
Một tiếng ếch kêu đinh tai nhức óc.
Lúc này đây, rốt cục dân chúng trong đế đô hoàn toàn thấy rõ linh thú khổng lồ kia.
Thực sự quá lớn, dân chúng chưa từng nhìn thấy linh thú khổng lồ như thế, giống như một ngọn núi nhỏ, nó chỉ đứng đó đã mang theo uy áp khiến người ta không thể thở nổi.
Âm thanh phù phù vang vọng toàn thành.
Dân chúng bị thân hình Độc Thoái Oa hấp dẫn, đều sợ hãi, giống như gặp phải ác ma, đều quỳ nằm trên mặt đất.
- Ngươi chính là hoàng đế Thanh Phong đế quốc đúng không?
Ngay Cơ Thành Tuyết đã chuẩn bị liều chết, một giọng nói tục tằng vang lên, mấy đạo thân ảnh từ trên đỉnh đầu ếch hạ xuống, lơ lửng trên đỉnh đầu dân chúng.
Cơ Thành Tuyết sửng sờ, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy vài bóng dáng cao lớn sừng sững giữa thiên địa.
- Tại hạ chính là hoàng đế Thanh Phong đế quốc, Cơ Thành Tuyết, chẳng biết Thanh Phong đế quốc chúng ta đã làm gì trêu chọc tới các vị cường giả, dẫn đến linh thú kinh khủng như thế ép thành!
Cơ Thành Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
- Ép thành? Chỉ là Thanh Phong đế đô còn không xứng, chúng ta chỉ muốn biết. . . Bộ Phương có ở trong đế đô hay không!
Trong mắt một cường giả Man Thần Điện lộ ra một tia chẳng đáng, một đế quốc phàm nhân, căn bản không bị hắn để vào mắt.
Cơ Thành Tuyết sửng sốt, những người này đến tìm Bộ lão bản?
- Ta biết, Bộ Phương kia khẳng định ở trong đế đô! Nhanh giao hắn ra đây, bảo hắn ngoan ngoãn giao ra Vạn Thú Viêm. . . Chúng ta sẽ rút lui, bằng không Chí Tôn Oa đá vài cái ở đế đô, đế đô của ngươi sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Chí Tôn Man Thần Điện lạnh lùng nói, trong mắt bắn ra lãnh ý, khiến cho Cơ Thành Tuyết sinh ra hàn ý.
Thế nhưng Cơ Thành Tuyết lúc này cũng ngạc nhiên.
Tại. . . Tại sao lại tới tìm Bộ lão bản?
Lần trước đại quân ép thành cũng như thế, lúc này là Chí Tôn thú ép thành. . . Đặc biệt như vậy sao! Bộ lão bản, ngươi đã làm ra chuyện khiến người người oán trách sao?
. . .
Rung động mạnh và tiếng ếch kêu truyền tới cũng làm Bộ Phương sửng sờ.
Hắn chậm rãi đi ra khỏi gian phòng Tiếu Mông, đi tới trong viện, nhìn thấy mấy vị tháy y vẻ mặt hoảng sợ quỳ quỳ rạp trên mặt đất.
Trong mắt Tiếu Tiểu Long cũng tràn đầy sợ hãi.
Bộ Phương hơi cau mày, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một con linh thú to lớn và đáng sợ đang che khuất bầu trời bên ngoài đế đô.
Là con Độc Thoái Oa kia, là Chí Tôn thú.
Bộ Phương cau mày, không nghĩ tới tên này lại đuổi tới Thanh Phong đế đô.
Chẳng lẽ dự định ép hắn giao ra Vạn Thú Viêm sao? Đáng tiếc Vạn Thú Viêm đã bị hắn nuốt ăn luyện hóa, muốn lửa không có, có chết cũng không.
Mọi người nhìn Độc Thoái Oa đáng sợ, trong lòng đang run rẩy.
Tiếu Yên Vũ đã trở về, lôi kéo một đống bao lớn nhỏ trở về.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện ra nét đỏ ửng, trên trán có một tầng mồ hôi mịn.
- Bộ lão bản, nguyên liệu nấu ăn đều ở chỗ này!
Cơ Thành Tuyết giao nguyên liệu nấu ăn cho Bộ Phương.
Những nguyên liệu nấu ăn này đều không đơn giản, Hắc Linh Bảo, Hổ Văn Vi Cá..... Đều là nguyên liệu nấu ăn có phẩm cấp, giá cả rất cao, Tiếu Yên Vũ có thể tìm tới trong thời gian ngắn như vậy, cũng biết rõ nàng trả giá rất cao.
Hiển nhiên đã hạ vốn gốc.
- Hừ! Hồ đồ! Những thứ nguyên liệu nấu ăn này đều là vật đại bổ, với tình trạng thân thể Tiếu tướng quân hôm nay, ăn một cái cũng sẽ chết!
Tuy rằng mấy lão thái y bị Độc Thoái Oa phía ngoài dọa mềm chân, nhưng khi nhìn thấy Tiếu Yên Vũ đưa nguyên liệu nấu ăn cho Bộ Phương, trên mặt đã lộ ra vẻ tức giận.
Bọn họ là thái y, tự nhiên đọc thuộc y lý, bọn họ làm sao không hiểu đạo lý bổ quá thành độc.
Bộ Phương liếc mấy thái y, khóe miệng cong lên.
- Các ngươi đã trâu bò như vậy, vậy các ngươi cứu Tiếu Mông trở về đi?
Bộ Phương thản nhiên nói.
Mấy thái y chuẩn bị phê bình Bộ Phương giật mình, những lời chuẩn bị nói ra khỏi miệng đều kẹt ở cổ họng.
Bọn họ đã thúc thủ vô sách với độc của Tiếu Mông.
Nhất thời mấy lão thái y thở phì phò phất tay áo.
- Mặc dù ta không có biện pháp, thế nhưng một mình ngươi chỉ là đầu bếp càng không có biện pháp!
Bọn họ là y sư, ngự y đế đô, y sư lợi hại nhất toàn bộ Thanh Phong đế quốc, bọn họ đã thúc thủ vô sách, chỉ là một đầu bếp có thể nghịch thiên hay sao?
Một bữa cơm cứu một người sắp chết trở về? Đầu bếp như vậy có thể chọc thủng trời.
Bộ Phương liếc mắt, lười nói quá nhiều với người bảo thủ, đem nguyên liệu nấu ăn thu vào, về sau hắn chắp tay ra ngoài Tiếu phủ.
- Mang Tiếu Mông theo, vào tiểu điếm của ta.
Tiếu Yên Vũ và Tiếu Tiểu Long sửng sốt, về sau đều kinh hỉ, nhanh chóng quay vào phòng magn theo Tiếu Mông đi tới phương phương tiểu điếm.
Bộ Phương rời khỏi Tiếu phủ, trực tiếp đi về hướng tiểu điếm.
Trong đầu của hắn đang suy tính phương thức nấu Phật Nhảy Tường.
Nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, hắn chỉ có một cơ hội, cho dù là Bộ Phương, cũng không thể không cẩn thận đối đãi.
Ngoài cửa thành đế đô.
Cường giả Chí Tôn Man Thần Điện cũng lười nói nhiều với Cơ Thành Tuyết.
Đôi mắt Độc Thoái Oa lưu chuyển, cái chân duy nhất nhảy lên, hung hăng đạp vào thành.
Vượt qua tường thành, khổng lồ bàn chân rơi vào trong thành.
Dân chúng phía dưới hoảng sợ chạy trốn, may mà Cơ Thành Tuyết lúc trước đã cho sơ tán, cho nên cũng không có bao nhiêu người chết dưới một cước này.
Nhưng mà, có vô số kiến trúc vỡ nát dưới va chạm mạnh, hóa thành phế tích.
Gạch trên mặt đất đều bị lõm xuống rất sâu.
Cơ Thành Tuyết tức giận đỏ mặt, nhưng hắn càng cảm thấy vô lực.
Mặc dù hắn là hoàng đế, thế nhưng thực lực không được, chống lại những Chí Tôn và Chí Tôn thú kia, hắn chỉ có thể bị nghiền ép.
Độc Thoái Oa là Chí Tôn thú, nó vô cùng mẫn cảm với khí tức.
Khi Bộ Phương rời khỏi Tiếu phủ, con ếch đã cảm ứng được khí tức của Bộ Phương, cho nên trực tiếp tiến vào thành.
Quái vật khổng lồ như vậy tiến vào trong thành, quả thực là ác mộng của đế đô.
Kiến trúc đối mặt với quái vật đáng sợ như thế, chúng càng giống như tờ giấy.
Bộ Phương vừa về tới phương phương tiểu điếm, khi hắn mở cửa chuẩn bị tiến vào.
Một con ếch khổng lồ từ trên trời giáng xuống, gẫm kiến trúc vừa tu sửa trước cửa tiểu điếm thành phế tích.
Khí lãng cuồng bạo quét qua, phế thạch đầy đất, cũng bắn về phía Bộ Phương.
Nhưng cuồng phong mạnh mẽ như thế lại dần dần yếu bớt khi đến gần tiểu điếm, sau đó đều biến mất.
Bộ Phương không nhanh không chậm buông cửa ra, đi ra khỏi tiểu điếm, ngẩng đầu lên, nhìn Chí Tôn Oa cao vót trong mây, hắn cau mày.
- Ngô, nếu cho thịt ếch vào trong Phật Nhảy Tường, hiệu quả có thể sẽ rất tốt, hiệu quả giải độc sẽ càng mạnh. . .
Khoé miệng Bộ Phương co giật, suy nghĩ tới việc này.
Đôi mắt Độc Thoái Oa chuyển động, đối mặt Bộ Phương, trong lòng hoảng hốt, tiếng ếch kêu đinh tai nhức óc vang lên.
Âm thanh của hệ thống nghiêm túc và tự tin, nhưng Bộ Phương nghe xong lại cau mày, lại hưng phấn.
Hắn đã thu phục Vạn Thú Viêm? Việc này quá khó khăn hay sao?
Vạn Thú Viêm nhìn có vẻ trâu bò. . . Thì ra cũng không có gì hơn thế này.
Bộ Phương không biết, nếu như ý nghĩ của hắn bị các Chí Tôn nghe được, hơn phân nửa sẽ bị người ta vây công đánh chết.
Cái gì gọi là không có khó khăn? Mặc dù Vạn Thú Viêm chỉ vừa thai nghén ra, còn là một mồi lửa, thế nhưng Thiên Địa Huyền Hoả có yếu như thế nào đi nữa, nó vẫn có uy năng vô cùng.
Cường giả Chí Tôn không dám tới gần, càng chưa nói tới việc thu phục.
Cũng chỉ có Bộ Phương được hệ thống cung cấp công pháp đặc thù, hắn không biết xấu hổ nuốt Vạn Thú Viêm. . .
Tuy rằng trong lòng Bộ Phương không phải rất lưu ý, thế nhưng khóe miệng không tự chủ co giật, hắn vẫn có chút cao hứng, bởi vì có Vạn Thú Viêm, cũng có ý nghĩa hắn có thể thôi động Càn Khôn Tạo Hoá Oa.
Hắn trông mà thèm rất lâu rồi.
Trước đó, đều dùng nồi này đập người, Bộ Phương đập đến mức ngượng ngùng.
Dù sao cũng là nồi, không phải cục gạch. . .
Tâm thần trầm lắng lại, Bộ Phương triển khai nội thị.
Hắn hiện tại có tu vi thất phẩm Chiến Thánh, nội thị rấtdễ dàng.
Trong cơ thể hắn hiện tại có nhiệt độ rất cao, trong đan điền chảy xuôi chân khí nóng như hoả diễm, hơn nữa, trước đây chân khí màu trắng nhạt, lúc này giống như bị nhuộm vàng, hóa thành ánh sáng vàng ngọc.
Nội tâm Bộ Phương hơi rùng mình.
Vòng khí xoáy trong đan điền khí xoay tròn từ từ, ở trung tâm khí xoáy có một đám hoả diễm màu vàng đang lưu chuyển.
Khí xoáy xoay tròn chung quanh hoả diễm, thỉnh thoảng còn rút một ít hoả diễm màu vàng dung nhập vào trong vòng khí xoáy chân khí.
Đó chính là Thiên Địa Huyền Hoả,
Vạn Thú Viêm a!
Bộ Phương lấy làm kỳ, nội tâm tràn đầy vui mừng thưởng thức đám lửa xinh đẹp.
Mở mắt ra, Bộ Phương sờ cằm.
Sau đó tâm niệm vừa động, hắn dự định điều động Vạn Thú Viêm đang chiếm giữ trong đan điền.
Cho dù hắn nếm thử như thế nào, điều động làm sao, Vạn Thú Viêm vẫn không có chút dấu hiệu nhúc nhích, không chút sứt mẻ.
Sắc mặt Bộ Phương cứng đờ, hắn không thể điều động Vạn Thú Viêm?
Trong lòng Bộ Phương không tin tà, bắt đầu nỗ lực nếm thử điều động, hắn thử các phương pháp một lần, hoả diễm kiêu ngạo kia vẫn không nhúc nhích.
Lần này chơi lớn rồi, hoả diễm không nhúc nhích, càng không cần nói vận dụng Huyền Vũ Oa.
Lẽ nào số mệnh Huyền Vũ Oa thực sự chỉ có thể bị mình sử dụng giống như cục gạch?
Bộ Phương thở ra một hơi, vỗ vỗ gò má của mình, sau đó xoay người đi xuống dưới lầu.
Tiếu Tiểu Long chưa tới, tại sao vẫn chưa tới?
Bộ Phương sửng sốt một phen, cau mày, cũng không có nghĩ quá nhiều, tâm thần vẫn thử thôi động hoả diễm, lại bắt đầu luyện tập kỹ thuật xắt rau và chạm trổ.
Luyện luyện, bỗng nhiên nội tâm Bộ Phương khẽ động, trong đầu nhớ lại hệ thống hôm qua cung cấp công pháp thu phục Thiên Địa Huyền Hoả.
Dựa theo phương thức vận hành của công pháp, Bộ Phương lần thứ hai thôi động chân khí trong cơ thể, thời điểm thôi động chân khí, hắn cũng thử thúc giục Vạn Thú Viêm.
Chỉ vận hành một lần, sắc mặt Bộ Phương đỏ lên.
Cổ họng nâng cao, hé miệng, hắn phun ra ngọn lửa màu vàng!
Ngọn lửa kia vừa ra, nhiệt độ trong phòng bếp tăng cao thật nhanh, vô cùng đáng sợ.
Bộ Phương càng sợ hãi, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Hắn mở to mắt, khuôn mặt cổ quái.
Tình huống gì. . . Vì sao hỏa diễm lại phun ra từ miệng mình?
Bộ Phương ngậm miệng, đôi mắt xoay chuyển, về sau hắn lấy một cái tô ra, đây không phải là Huyền Vũ Oa, hắn dự định dùng nồi khác thử một phen.
Tâm niệm vừa động, huyền hỏa bắt đầu khởi động.
Thân thể Bộ Phương đỏ bừng, hé miệng, ngọn lửa màu vàng dâng lên, từ miệng phun vào nồi.
Chỉ một hồi, cái nồi thay đổi, xuy một tiếng, nó bị đốt ra một cái động. . .
Bộ Phương sợ hãi giật mình, mình có thể phun ra hoả diễm nóng như vậy?
Miệng của hắn. . . Có bị đốt cháy hỏng hay không?
Sau khi ném cái nồi hỏng đi, Bộ Phương suy nghĩ một chút, từ túi không gian hệ thống lấy ra một ít thịt Địa Long, đây là thịt sườn Địa Long.
Trong tay có khói xanh lượn lờ, Long Cốt Đao xuất hiện trong tay hắn.
Xoay đao một cái, cắt thịt sườn bát giai Địa Long ra, lại dùng thái đao vỗ vỗ, làm cho thịt rồng rời rạc gia tăng mùi vị.
Lại quấy một ít nước tinh bột, cắt thịt sườn Địa Long thành từng cục và bôi tinh bột lên, Bộ Phương bắt đầu nấu ăn.
Khói xanh bao phủ tay phải, Huyền Vũ Oa đen kịt phong cách cổ xưa nặng nề lơ lửng trong tay Bộ Phương.
Tâm niệm vừa động, Huyền Vũ Oa xoay tròn, hóa thành một cái tô.
Phun hoả diễm ra ngoài, huyền hỏa lại chui vào đáy nồi Huyền Vũ Oa.
Hắn ngược lại muốn xem Thiên Địa Huyền Hoả có thể thúc dục Huyền Vũ Oa hay không.
Khi hoả diễm chui xuống đáy Huyền Vũ Oa, ngọn lửa kia thiêu đốt bốn cái chân nồi sáng lên, văn lộ xuất hiện, một loại ba động vô hình thúc dục hoả diễm.
Hỏa diễm yên tĩnh thiêu đốt dưới đáy nồi.
Bộ Phương im lặng, hắn ho khan vài tiếng, vừa học phun lửa, còn có chút không quen.
Huyền Vũ Oa lơ lững, ngọn lửa màu vàng thiêu đốt từ từ, không ra bất kỳ âm thanh nào vang lên.
Bộ Phương đặt tay lên Huyền Vũ Oa, nhất thời cảm nhận được hơi nóng nhàn nhạt, trong lòng hắn vui vẻ, có thể thúc giục!
Bộ Phương hưng phấn, đôi mắt toả sáng.
Hắn cho dầu vào nồi, tâm niệm vừa động, hỏa lực gia tăng, dầu trong nồi lập tức nóng lên.
Bộ Phương lại ném thịt Địa Long tẩm tinh bột vào trong đó.
Xuy xuy xuy. . .
Vừa vào nồi, linh khí mạnh mẽ sôi trào.
Đây chính là thịt bát giai Địa Long, bên trong ẩn chứa linh khí không phải chuyện đùa.
Huyền Vũ Oa giống như một con linh qua to lớn như ngọn núi, trấn áp cỗ linh khí đang dâng lên, linh khí đều quay về trong nồi.
Ùng ục ùng ục, cục thịt trong nồi xoay tròn, tinh bột bao vây lấy thịt Địa Long từ từ ngã sang màu vàng óng.
Chỉ một lúc sau, mùi thơm nồng nặc bắt đầu bay ra ngoài.
Mùi thơm này thực sự quá mê người.
Có vị của thịt heo, thịt Địa Long càng ngon hơn, dù sao cũng là nguyên liệu nấu ăn bát giai.
Hơn nữa được Huyền Vũ Oa gia trì, cục thịt trong nồi đã chín rất nhanh.
Bộ Phương thành thạo vớt thịt ra, cục thịt tràn ngập khói nóng, kèm theo mùi vị nồng đậm bao phủ phòng bếp.
Đổ dầu trong Huyền Vũ Oa ra, Bộ Phương bắt đầu chế biến Tuý Bài Cốt.
Oanh!
Nguyên liệu vừa vào trong nồi, đôi mắt Bộ Phương nhất thời co rụt lại, một ngọn lửa bao phủ cái nồi.
Bộ Phương không nhanh không chậm chế biến tương.
Cái muôi múc lên, khi tương trong nồi biến thành màu đỏ, thức ăn hoàn tất.
Đem tương tưới lên xương Địa Long, chờ thêm một lúc, hai tay Bộ Phương xuất hiện tia sáng, hắn trộn Tuý Bài Cốt vào trong đó, khiến cho tương và xương hỗn hợp với nhau, mùi vị như một.
Đem Tuý Bài Cốt cho vào trong mâm, so với Tuý Bài Cốt trước kia, mùi vị còn nồng nặc hơn mấy lần, làm cho Bộ Phương có cảm giác muốn thử một phen.
Há miệng ra, Bộ Phương gắp lấy một khối Tuý Bài Cốt.
Tương màu đỏ dính vào thịt sườn, khi Bộ Phương gấp lên, tương sền sện kéo dài như tơ.
Nóng hổi, mùi thơm lan toả.
Bộ Phương bỏ khối thịt sườn vào miệng, híp mắt lại.
Hắn lại mang theo Tuý Bài Cốt đã nấu xong rời khỏi nhà bếp.
Đặt lên bàn, Tuý Bài Cốt thịt rồng nóng hổi toả ra hương vị nồng nặc, nhất thời lan toả ra chung quanh.
Ngõ nhỏ chung quanh tiểu điếm đã xây lại lần thứ hai, Bộ Phương nhìn chung quanh một lần, lại đặt Tuý Bài Cốt trước mặt Tiểu Hắc đang ngủ ngon.
- Tiểu Hắc, ăn cơm.
Bộ Phương sờ sờ đầu chó Tiểu Hắc, thản nhiên nói.
Tuý Bài Cốt này dùng thịt sườn bát giai Địa Long là món đầu tiên khi sử dụng Huyền Vũ Oa, không ngờ lại tiện nghi con chó mập này.
Đôi mắt Tiểu Hắc vốn còn mông lung, khi nhìn thấy Tuý Bài Cốt thịt rồng toả ra hương vị nồng nặc, đôi mắt nó mở to.
Xoát một tiếng, Tiểu Hắc đã ôm cả mâm vào trong ngực, mắt chó toả ra tia sáng.
Đầu lưỡi thò ra, lỗ mũi chó hít hà, tiếng ư ử vang lên.
Tiểu tử thối, ngươi có lương tâm!
Cẩu gia lầm bầm trong lòng, sau đó bắt đầu ra sức ăn.
Vừa ăn Tuý Bài Cốt, Cẩu gia lại mở to mắt chó lần nữa, trong mắt toả ra tia sáng, chính nó cũng không dám tin tưởng!
- Đây là Tuý Bài Cốt thịt rồng! Cẩu gia yêu nhất! Uông!
Tiểu Hắc lười nói chuyện cũng phải lên tiếng tán thưởng, âm thanh đầy từ tính.
Thịt bát giai Địa Long còn cứng rắn hơn thịt heo không ít, nhưng mà Bộ Phương thông qua chiên dầu, nắm giữ hoả hầu thành thạo, cho nên thịt Địa Long cũng mềm hơn rất nhiều, mặc dù lần đầu tiên sử dụng Huyền Vũ Oa, nhưng bởi vì có trù thần sáo trang, hắn có thể dễ dàng cảm ứng năng lượng biến hoá trong nồi.
Hơn nữa còn dễ dàng hơn sử dụng nồi sắt, bởi vì dùng nồi bình thường, nếu như hắn muốn thi triển chân khí nấu nướng, nhất định phải tĩnh tâm, đồng thời phải tiếp xúc thân mật với nồi.
Cho dù là như vậy, bởi vì cách một tầng môi giới, thao túng vẫn có khác biệt.
Cho dù khác biệt nhỏ bé nhất, cũng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị món ăn
Một bàn Tuý Bài Cốt thịt rồng này. . . Là món ăn đầu tiên của Huyền Vũ Oa, vị đạo của nó, ngay cả Bộ Phương cũng không thể tin được, trong miệng hắn lúc này vẫn còn mùi vị thịt rồng, thịt rồng non mềm, tương chua ngọt thơm nức dung hợp với linh khí, tạo thành Tuý Bài Cốt thịt rồng tuyệt hảo.
Trù thần sáo trang dung hợp với Thiên Địa Huyền Hoả, quả nhiên không giống bình thường.
Bộ Phương vẫn suy nghĩ, trù nghệ của hắn hôm nay, rất hiển nhiên đã đề thăng không ít.
Tiểu Hắc đã hoàn toàn luân hãm, trước mỹ vị, trong mắt của nó không có bất kỳ sự vật khác.
Trong mắt chỉ còn lại. . . Tuý Bài Cốt thịt rồng.
Cười nhạt, Bộ Phương quay vào trong tiệm, lôi một cái ghế ra nằm trước cửa tiểu điếm, nhìn Cẩu gia đang ra sức ăn, ngửi mùi thơm trong không khí, phơi nắng ấm áp, cuộc sống thật đơn giản.
Xa xa, Tiếu Tiểu Long chậm rãi đi tới, sắc mặt của hắn không tốt, trong mắt mơ hồ còn có mấy phần bi thương.
Nhìn thấy Bộ Phương nằm trước cửa, hắn sửng sốt.
Về sau trong mắt hắn xuất hiện thần sắc kích động và khó tin.
Chương 356: Vì sao làm hoàng đế khó như vậy?
Tiếu Tiểu Long mấy ngày nay trạng thái vô cùng không tốt, tuy rằng mỗi ngày đều phải dựa theo Bộ Phương dặn tới phương phương tiểu điếm nấu ăn, nhưng tâm thần của hắn lại phi thường uể oải.
Bởi vì trạng thái Tiếu Mông mấy ngày nay không ngừng nặng hơn, trúng độc càng ngày càng sâu, khí tức không ngừng suy nhược, cách tử vong không xa.
Tuy rằng hoàng đế mỗi ngày đều an bài thái y trị liệu cho Tiếu Mông, thế nhưng cho tới bây giờ, thái y từ lâu đã thúc thủ vô sách, thở dài không ngớt.
Phụ thân sắp chết, hắn làm con sao có thể cao hứng cho được?
Cho nên mấy ngày này, tình trạng của hắn rất tệ.
Nhưng mà trong lòng của hắn vẫn luôn ôm hy vọng, cũng bởi vì Bộ Phương trước khi rời đi, đã từng nói cho hắn biết, chờ Bộ Phương trở về thì có thể chữa trị được cho phụ thân hắn.
Hắn vẫn luôn nhớ kỹ những lời này, cho nên luôn ngóng trông Bộ Phương có thể sớm trở về một chút.
Tuy rằng Bộ Phương vừa ly khai không đến nửa tháng, thế nhưng trong nửa tháng này, mỗi ngày trôi qua đều là dày vò vô tận.
- Bộ lão bản! Ngươi cũng trở về!
Tiếu Tiểu Long kích động đến mức đôi mắt đỏ bừng.
Bộ Phương nằm ghế trên, thấy Tiếu Tiểu Long xuất hiện, vốn muốn chào hỏi, nhưng thật không ngờ Tiếu Tiểu Long phản ứng lớn như vậy, ngay cả hắn cũng giật mình.
Sau khi nghe Tiếu Tiểu Long kêu to, Bộ Phương mới nhớ ra.
Tiếu Mông tướng quân còn trúng kịch độc Tu La Môn. . .
Bộ Phương nhớ lại, nhất thời thở dài một hơi.
Nhìn Tiếu Tiểu Long, Bộ Phương thản nhiên nói:
- Không có việc gì, chờ hôm nay đóng cửa tiệm, ta và ngươi đi một chuyến, xem có thể giải độc hay không.
Tiếu Mông và Bộ Phương xem như bạn cũ, Bộ Phương cũng không thể trơ mắt nhìn đối phương trúng độc tử vong.
Tiếu Tiểu Long nghe Bộ Phương trả lời thuyết phục, hắn vui mừng, tinh thần gia tăng không ít, hắn hưng phấn tiến vào trong bếp luyện tập.
Bộ Phương tiếp tục nằm trên ghế, nhìn mây trắng thỉnh thoảng bay qua bầu trời, nhắm mắt, hưởng thụ yên tĩnh hiếm có.
Cách đại quân công thành đã lâu, các thực khách trung thành cũng trở về.
Không ít thực khách tới tiểu điếm ăn cơm, nhìn thấy Bộ Phương nằm trên ghế, tất cả đều chào hỏi Bộ Phương.
Bộ Phương thỉnh thoảng cũng gật đầu đáp lại.
- Bộ lão bản, đã lâu không gặp! Gần đây có nghiên cứu ra món ăn mới hay không?
Kim mập mạp đi tới ngõ nhỏ, tươi cười chào hỏi Bộ Phương, hắn đã là khách quen cũ, tuy rằng danh tiếng tiểu điếm càng lúc càng lớn, uy danh Bộ Phương cũng truyền khắp toàn bộ đế đô.
Thế nhưng Kim mập mạp cũng không lưu ý, bởi vì hắn chỉ là khách hàng tới ăn cơm mà thôi.
Âu Dương Tiểu Nghệ chạy tới, vừa vào tiệm đã thấy Bộ Phương, hét lên một tiếng.
Bộ Phương chỉ miễn cưỡng liếc nha đầu kia, phát hiện nha đầu càng ngày càng cao, càng ngày càng yêu kiều duyên dáng.
Nói vài câu với tiểu nha đầu, Bộ Phương đứng dậy.
Đưa tay chỉnh thắt lưng, mới đi vào nhà bếp.
Đi qua cửa sổ nhà bếp,
Âu Dương Tiểu Nghệ nói không ít món ăn của khách cho hắn nghe.
Bộ Phương nhìn một lần, lại nấu nướng với Tiếu Tiểu Long.
Hắn cũng không có chọn dùng Huyền Vũ Oa, cũng không có thôi động Thiên Địa Huyền Hoả, chỉ nấu ăn như bình thường mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy, Bộ Phương nấu ra món ăn vẫn toả ra mùi thơm nồng đậm, hương vị quanh quẩn khắp phòng bếp, thậm chí còn bao phủ toàn bộ tiểu điếm.
Bộ lão bản tự mình xuống bếp, các thực khách vô cùng hưng phấn, hôm nay có thể nếm được tay nghề Bộ lão bản, đây chính là chuyện hiếm có.
Tiểu điếm hôm nay đã nổi tiếng, người mộ danh đến đây càng ngày càng nhiều.
Có người nghìn dặm xa xôi từ các quận thành khác đến, chỉ là vì ăn một món trong tiểu điếm.
Món ăn trong tiểu điếm cũng không để bọn họ thật vọng.
Mặc dù phần lớn thời gian là Tiếu Tiểu Long nấu nướng, thế nhưng Tiếu Tiểu Long được Bộ Phương huấn luyện nghiêm ngặt, trù nghệ tiến bộ rất nhanh.
Đương nhiên, đại bộ phận người vẫn muốn được ăn tay nghề của Bộ lão bản.
Theo truyền văn, tay nghề Bộ lão bản phương phương tiểu điếm lợi hại nhất đế quốc.
Có thể ăn món ăn của Bộ lão bản làm, đã trở lại việc có thể chém gió ba năm.
Bầu không khí tiểu điếm rất tốt, sau khi thời gian buôn bán chấm dứt, bên ngoài cửa tiệm còn có không ít người xếp hàng.
Bọn họ biết được tiểu điếm đến giờ đóng cửa, tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, thế nhưng cũng không có nháo sự, đều rời đi.
Bộ Phương lau tay dính nước, mang theo mấy cái bánh rời khỏi phòng bếp.
Tiếu Tiểu Long à không kịp chờ đợi đi theo sau lưng hắn.
Đưa một cái bánh cho Tiểu Nghệ, Bộ Phương ngồi xuống ghế, cắn một cái, khói nóng và mùi thơm lan toả ra khắp nơi.
Âu Dương Tiểu Nghệ đã sớm không kịp chờ đợi ngồi bên cạnh ăn.
Tuy rằng trong lòng Tiếu Tiểu Long cấp bách, nhưng khi nhìn Bộ Phương không nhanh không chậm, hắn cũng bất đắc dĩ, cũng ăn bánh bao.
Hải lệ bao là Bộ Phương làm, linh khí nồng nặc, không chỉ mùi vị thật tốt, sau khi ăn xong, Tiếu Tiểu Long và Âu Dương Tiểu Nghệ cảm giác mệt mỏi cả ngày hôm nay biến mất.
Đợi ăn xong hải lệ bao, Bộ Phương nhìn thoáng qua Tiếu Tiểu Long không chờ nổi, mới chậm rãi đứng lên.
Hắn thay đổi một bộ quần áo, khép cửa tiểu điếm, dẫn theo Tiếu Tiểu Long cùng nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ đi tới phủ tướng quân.
Âu Dương Tiểu Nghệ biết được Bộ Phương muốn đi trị liệu cho Tiếu Mông, cho nên nàng muốn đi theo.
Quan hệ giữa Âu Dương gia và Tiếu gia vốn không tệ, khi Âu Dương Tiểu Nghệ biết Tiếu Mông sắp chết, nàng còn thương tâm một trận, hiện tại biết Bộ lão bản có biện pháp trị liệu, tự nhiên hưng phấn không thôi.
Ánh mắt Bộ Phương loé sáng, thối lão bản càng ngày càng lợi hại!
Ba người vào Tiếu phủ, Bộ Phương lần đầu tiên tiến vào trong phủ tướng quân, tự nhiên càng hiếu kỳ.
Kiến trúc phức tạp như mê cung, làm cho Bộ Phương cảm thấy đầu óc choáng váng.
Nhưng mà có Tiếu Tiểu Long dẫn đường, rất nhanh đã đi tới phòng Tiếu Mông.
Mà ở Tiếu Mông phòng trước cửa, còn lại là vây bắt một đám người.
Đã lâu không thấy Tiếu Yên Vũ cũng đứng ở nơi đó, nhưng mà khí sắc của nàng không tốt, trên gương mặt tuyệt mỹ mang theo tiều tuỵ.
Khi Bộ Phương thấy Tiếu Yên Vũ, Tiếu Yên Vũ cũng nhìn thấy Bộ Phương.
Nàng hơi sửng sờ, về sau há miệng, giống như là nghĩ tới điều gì, trên gương mặt còn mang theo hưng phấn.
. . .
Thanh Phong đế quốc, Đại Hùng điện.
Cơ Thành Tuyết nửa tháng này trôi qua thư thích và thích ý.
Đại quân Cơ Thành Vũ lui binh, mà quân đế quốc cũng thừa thắng xông lên, không ngừng đoạt về thổ địa chung quanh, quân đội đế quốc từ từ chiếm cứ chủ động.
Cường giả thế lực khác cũng rời khỏi đế đô, rốt cục đế đô cũng khôi phục bộ dáng lúc trước.
Cơ Thành Tuyết nằm nghiêng trên long ỷ, một nữ tử ôn nhu đang dùng tay ngọc xoa bóp huyệt thái dương của hắn, giảm bớt mệt nhọc.
Làm hoàng đế đế quốc, quyền lực vô thượng, hậu cung gia lệ ba ngàn, tuy rằng hắn bận rộn việc triều chính, không được thoải mái, thế nhưng cũng có mấy vị phi tử, lúc hắn mệt mỏi, cũng sẽ bảo các phi tử giảm bớt mệt nhọc cho hắn.
- Báo! Bệ. . . Bệ bệ hạ! !
Thời điểm Cơ Thành Tuyết an tĩnh hưởng thử, một tiếng rống to vang vọng khắp đại điện, khiến hắn mở mắt ra.
Chỉ thấy tướng quân thủ thành trấn thủ cửa thành xông tới, vẻ mặt trắng bệch, thân thể run rẩy chạy vào đại điện.
- Làm sao vậy? Không thẩy ta đang nghỉ ngơi hay sao?
Cơ Thành Tuyết cau mày, không vui nói.
- Bệ hạ. . .
Tướng quân thủ thành sợ hãi, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp.
- Đế đế. . . Bên ngoài đê sdodo, có một con. . . Linh thú to lớn, nó đang tới gần!
Cơ Thành Tuyết giật mình, về sau mở to mắt.
- Là linh thú gì? ! Có thể đánh giá phẩm cấp hay không?
Lúc này mới yên tĩnh bao lâu, tại sao lại có linh thú đáng sợ xuất hiện, có thể làm tướng quân thủ thành sợ hãi như thế, tuyệt đối không phải linh thú bình thường.
Chẳng lẽ lại là thất giai linh thú? Hay là. . . Bát giai linh thú? !
Tướng quân thủ thành nuốt nước bọt. . . Nhìn Cơ Thành Tuyết, hầu như muốn khóc thét lên.
- Linh thú kia. . . Quá cao, cao như. . . Ngọn núi, che khuất bầu trời, thực lực. . . Thực lực không thể đánh giá, tiểu nhân cho rằng. . . Có thể là. . . Chí Tôn thú!
Chí Tôn thú?
Cơ Thành Tuyết ngẩn ngơ, về sau sắc mặt tái nhợt, khí lực cả người giống như bị rút sạch ngồi xuống ghế.
Vì sao làm hoàng đế khó như vậy? Chí Tôn thú cũng tới cửa gây phiền toái?
. . .
Đế đô to lớn.
Bên ngoài mấy trăm dặm, một thân hình khổng lồ che khuất bầu trời xuất hiện.
Một tiếng vang thật lớn, mặt đất rung động.
Về sau này thân ảnh khổng lồ phóng lên cao, ầm ầm hạ xuống, một cái chân tráng kiện tiếp đất, khiến cho mặt đất rạn nứt, đường lớn bên ngoài đế đô vỡ nát dưới một cước của nó.
Một tiếng ếch kêu vang vọng thiên địa.
Đôi mắt Độc Thoái Oa lưu chuyển, mục tiêu nhắm thẳng vào. . . Thanh Phong đế đô, cô oa!
Chương 357: Hồ đồ, đầu bếp làm sao biết chữa bệnh!
Ánh mắt Tiếu Yên Vũ đầy ngạc nhiên nhìn Bộ Phương.
Nàng rốt cục đợi được Bộ lão bản xuất hiện, Tiếu Tiểu Long cũng từng đề cập với nàng, nói Bộ Phương có biện pháp cứu trị phụ thân.
Thế nhưng Bộ Phương vừa đi, lại đi suốt nửa tháng, tâm thần nàng càng ngày càng lo lắng, nàng rất sợ Bộ Phương chậm thêm một thời gian mới về, đến lúc đó phụ thân của mình có khả năng sẽ chết dưới độc tố hành hạ.
Thấy ánh mắt kích động của Tiếu Yên Vũ, Bộ Phương chỉ bình tĩnh gật đầu.
Bộ Phương bình tĩnh như thế, nội tâm Tiếu Yên Vũ cảm thấy an lòng, sợ hãi và bất an cũng dần tan biến hết.
- Tiếu công tử. . . Vị này chính là?
Mấy thân ảnh già nua đi tới, nhìn Tiếu Tiểu Long mang theo một người trẻ tuổi đến đây, đều không hiểu xảy ra chuyện gì.
Bọn họ là thái y do Cơ Thành Tuyết phái tới, là mấy vị lão giả y thuật rất cao siêu trong hoàng cung.
Những lão giả này bình thường ẩn cư trong cung, nghiên cứu y học dược lý, rất ít quan tâm tới chuyện bên ngoài.
Đối với tiểu điếm nổi danh nhất Thanh Phong đế quốc, mặc dù có nghe thấy, nhưng không hiểu gì nhiều, đối với Bộ lão bản, cũng hoàn toàn không biết.
Tiếu Yên Vũ phục hồi tinh thần lại, ôn hòa giới thiệu với mấy vị thái y về thân phận của Bộ Phương.
Nàng vẫn duy trì cung kính với thái y, bởi vì trong thời gian Bộ Phương không ở đế đô, nếu như không có những thái y này thi triển y thuật kéo dài tính mạng cho Tiếu Mông, sợ rằng Tiếu Mông đã sớm bị độc dược hành hạ đến chết.
Cho nên nàng rất cảm kích các thái y.
- Vị này chính là lão bản phương phương tiểu điếm, hôm nay đến đây chữa trị cho phụ thân. . .
Tiếu Yên Vũ thành khẩn giới thiệu.
Nhưng mà, một vị lão thái y mở to mắt, trên dưới quan sát Bộ Phương một phen.
- Tiếu cô nương, phương phương tiểu điếm là y quán sao? Vì sao lão hủ chưa từng nghe nói qua?
Lão thái y mở miệng nghi vấn, những thái y khác cũng gật đầu.
Tiếu Yên Vũ xấu hổ.
- Phương phương tiểu điếm không phải y quán, là quán ăn nổi danh nhất đế đô.
Tiếu Yên Vũ nói.
Quán ăn?
Ngươi đang nói đùa hay sao? Ta tới đây để chữa bệnh,
Đều không phải muốn ăn cơm?
- Quán ăn? Tiếu cô nương, chữa bệnh không thể nói đùa như vậy, tại sao ngươi có thể dẫn người hoang đường như vậy tới chứ! Người quán ăn đâu phải y sư, là đầu bếp!
- Đúng vậy, tiếu cô nương, ngươi có từng thấy đầu bếp có thể chữa bệnh không?
Một vị lão thái y cũng bất mãn nói.
Rất hiển nhiên, những thái y khi biết thân phận của Bộ Phương, tự nhiên sẽ sinh ra nghi vấn về khả năng của Bộ Phương.
Bọn họ càng nhìn Bộ Phương từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa lắc đầu.
Bộ Phương ngược lại rất tự nhiên, nhàn nhạt liếc nhìn mấy lão đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tiếu Yên Vũ.
- Còn muốn ta hỗ trợ giải độc hay không? Không ta trở về đi ngủ. . .
Bộ Phương nói rằng.
Sắc mặt Tiếu Yên Vũ lập tức thay đổi, cũng không kịp giải thích nhiều với các thái y, nhanh chóng mang theo Bộ Phương đi vào trong phòng.
Sắc mặt các vị thái y càng thêm xấu xí, mấy người trong đó phất tay, hừ lạnh một tiếng.
Tiếu Yên Vũ lại tìm đầu bếp tới đây xem bệnh cho tướng quân, chẳng phải đang khinh thường bọn họ hay sao!
Lẽ nào bọn họ đường đường ngự y hoàng cung, y thuật còn không sánh bằng một đầu bếp cả ngày cầm dao hay sao?
- Quả thực hồ đồ!
Tiếu Tiểu Long lúc này liếc nhìn mấy vị lão thái y, nội tâm không hề ba động, cũng không giải thích với bọn họ.
Bộ lão bản quả thực không biết y thuật, thế nhưng hắn biết làm linh dược thiện a!
Linh dược thiện hiệu quả mạnh cỡ nào, Tiếu Tiểu Long đã tận mắt nhìn thấy qua, nếu như ngay cả Bộ lão bản cũng không trông cậy nổi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào mấy thái y không biết độc gì có thể cứu được phụ thân hay sao?
Tiếu Yên Vũ mang theo Bộ Phương tiến vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng, trong phòng đã toả ra mùi thuốc nồng nặc.
Ở cạnh đầu giường, có một vị nữ tử mặc cung trang khuôn mặt tiều tụy ngồi ở mép giường, vẻ mặt bi thương nhìn Tiếu Mông nằm trên giường, hơi thở mong manh.
Cơ Như Nhi vô cùng đau khổ, tinh thần tiều tụy, hiển nhiên bi thương quá độ, nàng nhìn thấy Bộ Phương, không nói gì thêm, hơi mấp máy bờ môi khô khốc, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Tiếu Mông đang nằm trên giường.
Tiếu Yên Vũ bùi ngùi thở dài, nội tâm cảm thấy đau đớn.
Bộ Phương đi tới đầu giường, nhìn Tiếu Mông nằm trên giường.
Trạng thái của Tiếu Mông hôm nay vô cùng kém cỏi, phần lớn sinh cơ đang mất đi, cả khuôn mặt đầy hắc khí.
Hiển nhiên là độc khí công tâm, cách cái chết không xa.
Bộ Phương cũng rùng mình, xem ra phải cứu trị Tiếu Mông, tốc độ phải nhanh hơn, nếu vượt qua hôm nay, đối phương tùy thời có thể chết đi.
Tiếu Yên Vũ nhìn Bộ Phương cau mày, nội tâm co thắt lại.
- Bộ lão bản. . .
- Ngươi đừng nói chuyện, ta suy nghĩ.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Dựa theo hệ thống trước đây nhắc nhở, Bộ Phương muốn trị độc của Tiếu Mông, chỉ có thể trực tiếp dùng phương thức bá đạo, có khả năng thì cần nếm thử sử dụng Huyền Vũ Oa nấu nướng Phật Nhảy Tường.
Mà hệ thống cung cấp thực đơn có phương thức nấu nướng Phật Nhảy Tường, nhưng mà dựa theo hệ thống giới thiệu, Phật Nhảy Tường còn phân phẩm cấp, chia làm nhân phẩm và thiên phẩm.
Lúc này giải độc, bởi vì có Huyền Vũ Oa, chỉ có thể làm ra Phật Nhảy Tường là được rồi.
Nếu muốn nấu ra Phật Nhảy Tường, là nguyên liệu nấu ăn phối liệu tối trọng yếu nhất.
Bộ Phương suy nghĩ, nghiên cứu thực đơn Phật Nhảy Tường do hệ thống cung cấp, cũng ghi lại nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi ghi nhớ xong, lại tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn trong túi không gian của hệ thống, xem xem còn thiếu thứ gì.
- Ngươi ghi nhớ tên nguyên liệu nấu ăn, lập tức phái người đi thu thập, cành nhanh càng tốt.
Bộ Phương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tiếu Yên Vũ, nói ra.
Tiếu Yên Vũ sửng sốt, về sau trịnh trọng gật đầu.
- Một phần Hắc Linh Bảo, một phần Hổ Văn Vi Cá, một phần Thâm Hải Hải Sâm. . .
Bộ Phương nhất nhất nói ra, những nguyên liệu nấu ăn này đều đến từ biển cả, hắn tiếp xúc ít hơn, không gian hệ thống ngược lại không có nhiều như vậy.
Về phần những thứ thịt linh thú khác, có thể dùng thịt rồng trong túi không gian hệ thống và thịt linh thú khác, hơn nữa hắn chuyến này tiến vào thập vạn đại xuyên, còn góp nhặt không ít dược liệu quý trọng, những dược liệu này cũng có thể phát huy tác dụng vào lúc mấu chốt.
Tiếu Yên Vũ trịnh trọng ghi lại, về sau xoay người đi phân phó người thu thập những nguyên liệu nấu ăn kia.
. . .
Trong thâm sơn, một ngọn tháp kim loại lạnh lẽo đứng vững.
Trong tháp, môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh đang ngồi xếp bằng.
Hắn từ từ nhắm mắt, trên thân hình, chân khí huyết sắc đang lưu chuyển nhanh chóng, như ẩn như hiện.
Tay trái của hắn còn có xiềng xích thỉnh thoảng phát ra âm thanh va chạm, đây là Chí Tôn gông xiềng còn sót lại, gông xiềng trói buộc tu vi và thực lực của hắn.
Nửa bước Thần Cảnh, thiếu chút nữa có thể giật gãy Chí Tôn gông xiềng, hoàn toàn bước vào thập phẩm Thần Cảnh, trở thành tồn tại siêu thoát phàm nhân.
Đáng tiếc tất cả lại bị một con kiến hôi thất phẩm Chiến Thánh làm hỏng.
Hắn đến bây giờ vẫn không nghĩ ra, vì sao một thất phẩm Chiến Thánh lại có thể ăn Thiên Địa Huyền Hoả, chuyện này vẫn khốn nhiễu hắn rất lâu.
Trải qua một ngày đả toạ, ăn không ít đan dược dự trữ, Đoạn Linh bởi vì mạnh mẽ đột phá mà gặp phải phản phệ đã khôi phục bảy tám phần.
Uy áp trên người càng đáng sợ.
Một bước tiến vào thập phẩm Thần Cảnh, liền giống như là siêu thoát phàm thai, có thể cảm ứng thiên địa lực, điều khiển thiên địa lực đối địch.
Cho dù là cửu phẩm Chí Tôn đỉnh, có thể làm được đến mức dùng uy áp chân khí bản thân bức bách người khác, thế nhưng Thần Cảnh lại khác, một khi điều động uy áp thiên địa, trên cơ bản đã có thể miểu sát cửu phẩm Chí Tôn.
- Tra được chưa? Rốt cuộc tên khốn kiếp dám cướp Vạn Thú Viêm của ta là người nào?
Đoạn Linh chậm rãi mở mắt ra, quang mang khiếp người từ từ biến mất.
Trong tay Đại Tế Ti cầm mấy cái huyết sắc ngọc phù, ngọc phù tạo thành trận pháp kỳ lạ, biểu đạt hàm ý kỳ lạ.
Đại Tế Ti đi lên nhận biết những hàm ý kia, biết được không ít chuyện.
Thu hồi ngọc phù, ánh mắt Đại Tế Ti giấu ở mặt nạ dưới loé sáng, nàng nói với Đoạn Linh:
- Thôi diễn ra, tiểu tử kia là người đế đô, chính là lảo bản tiểu điếm giết chết Tôn Giả. . .
- Hắn là lão bản tiểu điếm giết thủ hạ của ta? Đúng là không phải oan gia không gặp gỡ. . . Lúc này đây, nợ cũ nợ mới cùng tính một lần!
Sát khí loé lên trong mắt Đoạn Linh, chậm rãi đứng dậy.
Đại Tế Ti đi theo phía sau hắn, bay ra khỏi tháp.
Cái tháp lắc lư, về sau hóa thành tiểu tháp, bị Đại Tế Ti thu vào tay.
Đoạn Linh nhìn thoáng qua phương hướng Thanh Phong đế đô, tròng đen mắt híp lại.
- Đi thôi, đi Thanh Phong đế quốc một lần, Vạn Thú Viêm phải thuộc về ta, mạng của Tôn Giả cũng phải đòi lại. . .
Đoạn Linh đứng chắp tay, sau khi hắn nói xong, sát khí trên người cũng bộc phát ra ngoài, quét qua bốn phía.
Hắn bước ra, thân thể hoá thành hào quang đỏ rực, trong nháy mắt đã đi xa, chỉ có tiếng nói còn vang vọng. . .
- Lúc này đây, ta muốn người cả đế đô tuẫn táng với Tôn Giả, làm cho cả Nam Cương đều biết, Tu La Môn ta. . . Lại trở về.
Chương 358: Thịt ếch kết hợp với Phật Nhảy Tường. . . Cũng không tệ lắm
Oanh!
Độc Thoái Oa toả ra khí tức vô cùng đáng sợ, mỗi khi nó nhảy lên, cự ly giữa nó và đế đô càng ngày càng gần.
Khí tức Chí Tôn thú đáng sợ từ từ tràn ngập, bao phủ toàn bộ đế đô.
Tiếng ếch kêu rung trời, như sấm sét nổ tung, vang vọng bên tai mỗi người.
Đế đô.
Cơ Thành Tuyết đi theo tướng quân thủ thành tiến lên tường thành, đưa mắt nhìn ra xa xa.
Hoặc nói không cần nhìn ra quá xa, bởi vì Độc Thoái Oa thật sự quá to lớn, nó giống như ngọn núi cao vút trong mấy, từ đàng xa đã toả ra uy áp ép bách mọi người, Cơ Thành Tuyết muốn hô hấp cũng khó khăn.
Chí Tôn thú cao lớn mấy chục trượng, thân thể lắc lư trong tầng mây, loại tồn này, tại sao lại chạy đến đế đô?
Đế đô có thù oán với nó sao?
- Mau bảo tất cả cung tiễn thủ tiến lên tường thành. . .
Cơ Thành Tuyết có chút hữu khí vô lực phân phó thủ hạ.
Chí Tôn thú vô cùng to lớn, hắn không có dũng khí chống lại.
Lần trước là cửu phẩm Chí Tôn của Tu La Môn, lần này là Chí Tôn thú vô cùng đáng sợ. . . Đế đô tạo nghiệt gì!
Thời điểm phụ hoàng còn tại vị, căn bản không có nhiều chuyện như thếh.
Cơ Thành Tuyết đau đầu, cảm giác nội tâm bị móc sạch, vịn tường thành lạnh như băng, nội tâm và tâm thần của hắn sa sút.
Oanh! !
Độc Thoái Oa lại rơi xuống đất lần nữa, lúc này rơi xuống tạo thành cảm giác rất rõ ràng, toàn bộ đế đều rung động mạnh.
Dân chúng trong đế đô cũng nhìn thấy con ếch khổng lồ ngoài thành.
Độc Thoái Oa có dáng dấp rất đáng sợ, dân chúng đế đô lâm vào khủng hoảng.
Ngày tháng yên tĩnh bình yên lại bị phá vỡ.
Cơ Thành Tuyết nhìn dân chúng khủng hoảng, đôi mắt ngưng trọng, sát khí hiện lên.
- Cung tiến thủ, bắn cho ta! Bắn chết súc sinh này!
Cơ Thành Tuyết đập mạnh bàn tay vào tường thành, vô cùng phẫn nộ gào lên, trong tiếng gào còn mang theo không cam lòng.
Hưu hưu hưu! !
Cung tiến thủ sớm chuẩn bị xong, nhất thời buông lỏng dây cung.
Âm thanh dây cung buông thỏng vang lên liên tục, vô số mũi tên bay ra khỏi tường thành giống như hoá thành cơn mưa, tất cả đều bắn về phía Độc Thoái Oa.
Nhưng mà, dù sao Độc Thoái Oa cũng là Chí Tôn thú, phòng ngự thân thể không phải những mũi tên kia có thể phá vỡ.
Cho dù tu vi của những người bắn tên không yếu, đều là tu sĩ tam tứ phẩm
Thế nhưng trước mặt Độc Thoái Oa Chí Tôn thú chẳng khác gì con kiến hôi.
Tên bắn vào chân ếch đều bị rơi ra ngoài, không thể phá vỡ làn da của nó.
Oanh! !
Bàn chân từ trên trời rơi xuống, dẫm nát cửa thành trước đế đô, bàn chân khổng lồ giẫm xuống mang theo cuồng phong cuộn trào mãnh liệt, gió gào thét dữ dội, gió thổi qua làm mọi người trên tường thành ngã trái ngã phải.
Cơ Thành Tuyết mặt như sương lạnh, hai tay chắp sau lưng, đứng ngạo nghễ trên tường thành, mặc cho cuồng phong thổi tung tóc và áo bào của hắn.
Mặc dù hắn rất sợ hãi, thế nhưng hắn vẫn mang theo kiêu ngạo của hoàng đế, hắn chưa từng lùi bước.
Độc Thoái Oa đáp xuống trước thành, con mắt thật to đang chuyển động, tập trung trên người Cơ Thành Tuyết đang đứng trên tường thành.
Cô oa!
Một tiếng ếch kêu đinh tai nhức óc.
Lúc này đây, rốt cục dân chúng trong đế đô hoàn toàn thấy rõ linh thú khổng lồ kia.
Thực sự quá lớn, dân chúng chưa từng nhìn thấy linh thú khổng lồ như thế, giống như một ngọn núi nhỏ, nó chỉ đứng đó đã mang theo uy áp khiến người ta không thể thở nổi.
Âm thanh phù phù vang vọng toàn thành.
Dân chúng bị thân hình Độc Thoái Oa hấp dẫn, đều sợ hãi, giống như gặp phải ác ma, đều quỳ nằm trên mặt đất.
- Ngươi chính là hoàng đế Thanh Phong đế quốc đúng không?
Ngay Cơ Thành Tuyết đã chuẩn bị liều chết, một giọng nói tục tằng vang lên, mấy đạo thân ảnh từ trên đỉnh đầu ếch hạ xuống, lơ lửng trên đỉnh đầu dân chúng.
Cơ Thành Tuyết sửng sờ, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy vài bóng dáng cao lớn sừng sững giữa thiên địa.
- Tại hạ chính là hoàng đế Thanh Phong đế quốc, Cơ Thành Tuyết, chẳng biết Thanh Phong đế quốc chúng ta đã làm gì trêu chọc tới các vị cường giả, dẫn đến linh thú kinh khủng như thế ép thành!
Cơ Thành Tuyết không kiêu ngạo không siểm nịnh hỏi.
- Ép thành? Chỉ là Thanh Phong đế đô còn không xứng, chúng ta chỉ muốn biết. . . Bộ Phương có ở trong đế đô hay không!
Trong mắt một cường giả Man Thần Điện lộ ra một tia chẳng đáng, một đế quốc phàm nhân, căn bản không bị hắn để vào mắt.
Cơ Thành Tuyết sửng sốt, những người này đến tìm Bộ lão bản?
- Ta biết, Bộ Phương kia khẳng định ở trong đế đô! Nhanh giao hắn ra đây, bảo hắn ngoan ngoãn giao ra Vạn Thú Viêm. . . Chúng ta sẽ rút lui, bằng không Chí Tôn Oa đá vài cái ở đế đô, đế đô của ngươi sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát!
Chí Tôn Man Thần Điện lạnh lùng nói, trong mắt bắn ra lãnh ý, khiến cho Cơ Thành Tuyết sinh ra hàn ý.
Thế nhưng Cơ Thành Tuyết lúc này cũng ngạc nhiên.
Tại. . . Tại sao lại tới tìm Bộ lão bản?
Lần trước đại quân ép thành cũng như thế, lúc này là Chí Tôn thú ép thành. . . Đặc biệt như vậy sao! Bộ lão bản, ngươi đã làm ra chuyện khiến người người oán trách sao?
. . .
Rung động mạnh và tiếng ếch kêu truyền tới cũng làm Bộ Phương sửng sờ.
Hắn chậm rãi đi ra khỏi gian phòng Tiếu Mông, đi tới trong viện, nhìn thấy mấy vị tháy y vẻ mặt hoảng sợ quỳ quỳ rạp trên mặt đất.
Trong mắt Tiếu Tiểu Long cũng tràn đầy sợ hãi.
Bộ Phương hơi cau mày, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một con linh thú to lớn và đáng sợ đang che khuất bầu trời bên ngoài đế đô.
Là con Độc Thoái Oa kia, là Chí Tôn thú.
Bộ Phương cau mày, không nghĩ tới tên này lại đuổi tới Thanh Phong đế đô.
Chẳng lẽ dự định ép hắn giao ra Vạn Thú Viêm sao? Đáng tiếc Vạn Thú Viêm đã bị hắn nuốt ăn luyện hóa, muốn lửa không có, có chết cũng không.
Mọi người nhìn Độc Thoái Oa đáng sợ, trong lòng đang run rẩy.
Tiếu Yên Vũ đã trở về, lôi kéo một đống bao lớn nhỏ trở về.
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện ra nét đỏ ửng, trên trán có một tầng mồ hôi mịn.
- Bộ lão bản, nguyên liệu nấu ăn đều ở chỗ này!
Cơ Thành Tuyết giao nguyên liệu nấu ăn cho Bộ Phương.
Những nguyên liệu nấu ăn này đều không đơn giản, Hắc Linh Bảo, Hổ Văn Vi Cá..... Đều là nguyên liệu nấu ăn có phẩm cấp, giá cả rất cao, Tiếu Yên Vũ có thể tìm tới trong thời gian ngắn như vậy, cũng biết rõ nàng trả giá rất cao.
Hiển nhiên đã hạ vốn gốc.
- Hừ! Hồ đồ! Những thứ nguyên liệu nấu ăn này đều là vật đại bổ, với tình trạng thân thể Tiếu tướng quân hôm nay, ăn một cái cũng sẽ chết!
Tuy rằng mấy lão thái y bị Độc Thoái Oa phía ngoài dọa mềm chân, nhưng khi nhìn thấy Tiếu Yên Vũ đưa nguyên liệu nấu ăn cho Bộ Phương, trên mặt đã lộ ra vẻ tức giận.
Bọn họ là thái y, tự nhiên đọc thuộc y lý, bọn họ làm sao không hiểu đạo lý bổ quá thành độc.
Bộ Phương liếc mấy thái y, khóe miệng cong lên.
- Các ngươi đã trâu bò như vậy, vậy các ngươi cứu Tiếu Mông trở về đi?
Bộ Phương thản nhiên nói.
Mấy thái y chuẩn bị phê bình Bộ Phương giật mình, những lời chuẩn bị nói ra khỏi miệng đều kẹt ở cổ họng.
Bọn họ đã thúc thủ vô sách với độc của Tiếu Mông.
Nhất thời mấy lão thái y thở phì phò phất tay áo.
- Mặc dù ta không có biện pháp, thế nhưng một mình ngươi chỉ là đầu bếp càng không có biện pháp!
Bọn họ là y sư, ngự y đế đô, y sư lợi hại nhất toàn bộ Thanh Phong đế quốc, bọn họ đã thúc thủ vô sách, chỉ là một đầu bếp có thể nghịch thiên hay sao?
Một bữa cơm cứu một người sắp chết trở về? Đầu bếp như vậy có thể chọc thủng trời.
Bộ Phương liếc mắt, lười nói quá nhiều với người bảo thủ, đem nguyên liệu nấu ăn thu vào, về sau hắn chắp tay ra ngoài Tiếu phủ.
- Mang Tiếu Mông theo, vào tiểu điếm của ta.
Tiếu Yên Vũ và Tiếu Tiểu Long sửng sốt, về sau đều kinh hỉ, nhanh chóng quay vào phòng magn theo Tiếu Mông đi tới phương phương tiểu điếm.
Bộ Phương rời khỏi Tiếu phủ, trực tiếp đi về hướng tiểu điếm.
Trong đầu của hắn đang suy tính phương thức nấu Phật Nhảy Tường.
Nguyên liệu nấu ăn không nhiều lắm, hắn chỉ có một cơ hội, cho dù là Bộ Phương, cũng không thể không cẩn thận đối đãi.
Ngoài cửa thành đế đô.
Cường giả Chí Tôn Man Thần Điện cũng lười nói nhiều với Cơ Thành Tuyết.
Đôi mắt Độc Thoái Oa lưu chuyển, cái chân duy nhất nhảy lên, hung hăng đạp vào thành.
Vượt qua tường thành, khổng lồ bàn chân rơi vào trong thành.
Dân chúng phía dưới hoảng sợ chạy trốn, may mà Cơ Thành Tuyết lúc trước đã cho sơ tán, cho nên cũng không có bao nhiêu người chết dưới một cước này.
Nhưng mà, có vô số kiến trúc vỡ nát dưới va chạm mạnh, hóa thành phế tích.
Gạch trên mặt đất đều bị lõm xuống rất sâu.
Cơ Thành Tuyết tức giận đỏ mặt, nhưng hắn càng cảm thấy vô lực.
Mặc dù hắn là hoàng đế, thế nhưng thực lực không được, chống lại những Chí Tôn và Chí Tôn thú kia, hắn chỉ có thể bị nghiền ép.
Độc Thoái Oa là Chí Tôn thú, nó vô cùng mẫn cảm với khí tức.
Khi Bộ Phương rời khỏi Tiếu phủ, con ếch đã cảm ứng được khí tức của Bộ Phương, cho nên trực tiếp tiến vào thành.
Quái vật khổng lồ như vậy tiến vào trong thành, quả thực là ác mộng của đế đô.
Kiến trúc đối mặt với quái vật đáng sợ như thế, chúng càng giống như tờ giấy.
Bộ Phương vừa về tới phương phương tiểu điếm, khi hắn mở cửa chuẩn bị tiến vào.
Một con ếch khổng lồ từ trên trời giáng xuống, gẫm kiến trúc vừa tu sửa trước cửa tiểu điếm thành phế tích.
Khí lãng cuồng bạo quét qua, phế thạch đầy đất, cũng bắn về phía Bộ Phương.
Nhưng cuồng phong mạnh mẽ như thế lại dần dần yếu bớt khi đến gần tiểu điếm, sau đó đều biến mất.
Bộ Phương không nhanh không chậm buông cửa ra, đi ra khỏi tiểu điếm, ngẩng đầu lên, nhìn Chí Tôn Oa cao vót trong mây, hắn cau mày.
- Ngô, nếu cho thịt ếch vào trong Phật Nhảy Tường, hiệu quả có thể sẽ rất tốt, hiệu quả giải độc sẽ càng mạnh. . .
Khoé miệng Bộ Phương co giật, suy nghĩ tới việc này.
Đôi mắt Độc Thoái Oa chuyển động, đối mặt Bộ Phương, trong lòng hoảng hốt, tiếng ếch kêu đinh tai nhức óc vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.