Chương 895: Lông chó không phải gió mạnh thổi tới (2)
Lý Hồng Thiên
27/08/2021
Một quyền khủng bố vung ra, trong không khí giống như bị một quyền này làm cho vặn vẹo.
Trái tim Bộ Phương bình tĩnh, sắc mặt có chút ngưng trọng, hắn cũng phát hiện Kim Đao tính kế, hắn biết khuyết điểm của mình, mà Kim Đao lại bắt lấy khuyết điểm này, oanh tạc đánh loạn điên cuồng về phía hắn.
Trong lòng Bộ Phương không khỏi thở dài một hơi.
- Chiến đấu cái gì… quả nhiên rất đáng ghét a.
Trong tửu lâu, Tiểu U cầm khay sứ đưa lên miệng liếm liếm.
Đôi môi đỏ mọng trở nên sáng bóng vì dầu, trông rất mê người.
Nhìn Bộ Phương có vẻ như không chống đỡ nổi, mặt Tiểu U không có biểu tình xoay người, tiến vào trong tửu lâu.
Nàng đặt khay sứ lên bàn, nhìn sườn xào chua ngọt hấp dẫn trên bàn của Cẩu gia, đột nhiên vươn tay ra.
Giờ phút này Cẩu gia đang chìm đắm trong sườn xào chua chua ngọt ngọt, lông chó toàn thân tựa hồ cũng giản ra, bay bay trong gió, loại cảm giác thoải mái này khiến nó như muốn trầm luân.
Vẫn là sườn xào chua ngọt của tiểu tử Bộ Phương ăn ngon!
Trong lòng Cẩu gia cảm thán.
Bỗng nhiên.
Mắt chó Cẩu gia trừng lớn, cảm thấy da đầu tê dại.
Cẩu gia nghiêng đầu nhìn, liền thấy Tiểu U vươn tay túm lông chó của nó.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh…
Tiểu U nháy mắt, hơi xấu hổ nhìn Tiểu Hắc.
Khóe miệng Cẩu gia còn dính nước sốt, ánh mắt híp lại, mang theo một loại cảm giác khiến Tiểu U rất khó xử.
- Tiểu nha đầu, ngươi định làm gì lông chó của Cẩu gia?!
Giọng nói tràn ngập từ tính ôn hòa vang lên, Cẩu gia không khỏi lẩm bẩm nói.
Tuy rằng sắc mặt Tiểu U xấu hổ, nhưng sau khi cứng đờ một lát, khí lực trong tay lại tăng lên, muốn lột lông chó xuống.
Đầu chó của Cẩu gia suýt chút nữa bị nhấc lên.
- Gâu! Dừng tay! Nha đầu này, cẩn thận Cẩu gia cho ngươi một móng vuốt nha! Ngươi muốn nhổ lông cũng được nhưng có thể dịu dàng không, nhổ từng cái một, đừng nắm một nắm lớn như vậy… Nghĩ lông chó của Cẩu gia ta là gió mạnh thổi tới à?!
Cẩu gia có chút im lặng, buồn bực.
Tiểu U sững sờ, buông tay ra.
Cẩu gia liếc mắt nhìn Tiểu U một cái, cái nha đầu ngốc này, may mắn Cẩu gia quen biết nha đầu này, nếu không đã đánh nàng rồi.
Thân thể Cẩu gia lắc một cái, một sợi lông chó từ trên thân nó phiêu đãng bay ra, lơ lửng ở hư không.
- A, ngươi muốn lông chó… Chỉ một lần này thôi, lần sau đừng có như vậy nữa.
Cẩu gia cảnh giác nói.
Lông chó mềm mại óng ả của nó cũng không thể bị phá hư lần nữa.
- Chỉ một sợi?
Tiểu U bắt lấy lông chó đen nhánh, mi tâm nhíu một cái, có chút bất mãn.
- Chỉ một sợi? Ngươi còn muốn mấy sợi? Lông cẩu gia ta không phải gió lớn thổi tới!
Cẩu gia trừng mắt, cả người xù lông, một lời không hợp liền muốn đập chết tiểu nha đầu nhà ngươi.
Tiểu U bĩu môi, vuốt ve sợi lông chó kia, quay người đi ra ngoài tửu lâu.
- Nha đầu thối… Còn trừng mắt mũi chó lên mặt à?! Còn ghét bỏ…
Cẩu gia lẩm bẩm một tiếng, lại nhìn về phía khay sứ, phát động tấn công mấy miếng sườn xào chua ngọt cuối cùng.
Tiểu U nắm vuốt lông chó đi tới cửa.
Nhìn về phía xa.
Chỗ ấy, Kim Đao đang điên cuồng cười, Bộ Phương đang không ngừng bị oanh kích, phi tốc lui lại.
Tước vũ bào phiêu dật, nồi Huyền Vũ có chút lắc lư…
Nhưng mà mặt Bộ Phương vẫn không có cảm xúc gì như cũ, bộ dáng bình tĩnh, khiến Kim Đao có chút phát điên, hắn ta muốn nhìn thấy cảm giác nghẹn khuất và tuyệt vọng của kẻ địch khi bị hắn ta liên tục tấn công.
Nhưng sao cái tên tiểu đầu bếp này lại bình tĩnh như thế?!
Chẳng lẽ hắn không sợ chết?!
Có thể lộ ra một chút tuyệt vọng không? Bằng không bản hộ pháp rất không có cảm giác thành tựu!
- Chính là bây giờ!
Kim Đao được bọc trogn áo giáp đột nhiên đôi mắt đỏ tươi sáng rực lên.
Vươn tay ra, cầm lấy chuôi đao vẫn luôn đeo sau lưng kia.
Khí thế cả người lập tức vào thời khắc này phát sinh biến hóa kịch liệt.
Ầm một tiếng, đao quang xông thẳng về phía chân trời, đao khí tung hoành bốn phía.
- Đi chết đi! Tiểu tử!
Trong đôi mắt Kim Đao toát ra sự điên cuồng, trường đao vàng óng bỗng nhiên cắt ngang qua, uy năng khủng bố lưu chuyển phía trên, trên thân đao có đường vân kỳ quái lóe lên.
Đây chính là Thí Thần Đao!
Kim Đao lấy ra, vũ khí chuyên môn đối phó với sinh linh Minh Khư.
Là trang bị đứng thứ ba trong trang bị Thí Thần!
Bây giờ dùng để đánh con gà yếu này, thực sự là không xứng.
Nhưng Kim Đao đã lấy ra, có chút không khống chế được chính mình.
Chân khí tràn vào trong Thí Thần Đao, nhất thời trong không khí đều chấn động, như bị vỡ nứt.
Ngay sau đó…
Kim sắc của Thí Thần Đao nở rộ sáng chói, trảm thiên liệt địa mà đến!
Mục tiêu hướng thẳng về phía… Bộ Phương!
Bộ Phương đứng ngẩn ngơ tại chỗ, sắc mặt… có chút cổ quái.
- Cảm nhận được khí tức của trang bị Thí Thần, Thí Thần Tiểu Bạch sắp trở về… bắt đầu đếm ngược, ba, hai, một…
Trước cửa tửu lâu.
Mái tóc dài đen thẳng của Tiểu U bay trong gió, lông chó trong tay đột nhiên hiện lên ánh sàng màu u lam…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.