Chương 419: Minh khư Hắc Trường Trực
Lý Hồng Thiên
28/04/2021
Hắt xì!
Một tiếng vang vọng phảng phất từ thời cổ xưa truyền đến.
Cánh cửa buồng nhỏ trên thuyền bị mở ra lần thứ hai.
Nam Cung Vô Khuyết cảm giác mình không thở nổi, nhưng từ lúc cảm nhận được không khí bên ngoài ùa vào, lực lượng cả người dần dần khôi phục.
Hắn muốn lao ra ngoài, thoát khỏi nơi này, nhưng Nam Cung Vô Khuyết phát hiện hắn không nhúc nhích được, cho dù lực lượng khôi phục, hắn cũng không động đậy được.
Giống như có một cỗ uy áp nặng nề đè ép trên người hắn, làm cho hắn không thở nổi.
Nam Cung Vô Khuyết mở to hai mắt nhìn, giật giật cổ, muốn đứng dậy.
Nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy có sợi tóc rủ xuống trên cổ mình.
Cả người hắn cứng đờ, chật vật quay đầu lại nhìn, sau đó thấy được một gương mặt lạnh như băng.
Sắc mặt kia không hề thay đổi, lạnh lùng, vài sợi tóc đen nhánh như mành rủ xuống, da dẻ tái nhợt không chút máu.
Là nữ nhân kia!!
Nam Cung Vô Khuyết muốn khóc, vì sao nữ nhân này quấn lấy hắn, chẳng lẽ vì hắn đẹp trai sao?
Nam Cung Vô Khuyết khóc không ra nước mắt nhìn nữ nhân kia, hắn không dám thở mạnh.
Đôi mắt của nữ nhân kia nhìn khắp người Nam Cung Vô Khuyết một lượt, sau đó nàng há miệng ra, thè đầu lưỡi đỏ thắm ra bên ngoài.
- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Lông tơ trên người Nam Cung Vô Khuyết dựng đứng lên, gần như dùng hết sức lực để nói ra câu này.
Nhưng nữ nhân kia hoàn toàn không quan tâm đến hắn.
Roạc.
Giống như một khối băng xẹt qua mặt hắn.
Nữ nhân kia thè lưỡi liếm lên mặt hắn.
Nam Cung Vô Khuyết ngây dại, hoàn toàn si ngốc, cả người có cảm giác hỏng mất, hắn bị cưỡng hôn sao?
Sao có thể như vậy được chứ?
Hình như có chút khí màu đen từ đầu lưỡi của nữ nhân kia chảy vào da thịt Nam Cung Vô Khuyết.
Làm cho cả người hắn cứng đờ.
Một lúc sau, nữ nhân kia đứng thẳng dậy.
Tay chân trắng tinh chống lên mặt đất, cả người bắn ra nhanh như tia chớp.
Một tiếng rầm vang lên, cửa buồng thuyền mở ra.
Sợi tóc nàng bay bay.
Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
Chỉ để lại mình Nam Cung Vô Khuyết sắp khóc nằm trên sàn nhà, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Nữ nhân kia muốn làm gì hắn vậy?
…
Bộ Phương nhìn thấy nữ tử kia.
Ánh mắt lạnh như băng làm cho trái tim Bộ Phương đập nhanh.
Cuối cùng hắn cũng biết sự lo lắng trong lòng mình đến từ đâu rồi.
Nữ nhân này cực kỳ đáng sợ.
Thuyền cổ màu đen tiếp tục lao nhanh, sóng biển dâng cao, nước biển tràn lên đảo nhỏ.
Trước mũi thuyền, một người lạnh băng đứng thắng.
Khí tức lạnh lẽo tràn ngập.
Tiểu Bạch nhanh chóng quay về bên người Bộ Phương.
Lúc khí tức của nữ nhân kia tràn ngập ra, con ngươi tử sắc của Tiểu Bạch nhanh chóng thay đổi, trở thành màu trắng thuần túy.
Tiểu Bạch dùng ánh mắt đề phòng nhìn nàng, tập trung toàn bộ hỏa lực trên người xuống đó.
Tiểu Da nằm trên vai Bộ Phương cũng rụt cơ thể về sau.
- Ha ha ha! Ta cướp được!
Một vị cường giả Thần Cảnh cướp được Ma Trảo Kỳ Quả, hắn mừng rỡ như điên, hưng phấn muốn nhảy lên cao.
Nhưng hắn nhanh chóng cảm giác được cơ thể mình cứng đờ, người xung quanh cũng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình.
Nam Cung Huyền Hạc đã núp ở xa từ lâu, thu liễm khí tức lại, hắn không dám thở mạnh, hoảng sợ nhìn thuyền cổ màu đen kia, trái tim điên cuồng nhảy lên.
- U Minh Thuyền! Là U Minh Thuyền!
Nam Cung Huyền Hạc bị dọa sợ.
Thứ đáng sợ nhất trong bí cảnh này, chính là U Minh Thuyền!
Cho dù ở đâu trong bí cảnh, chỉ cần nhìn thấy U Minh Thuyền, điều đó có nghĩa là tử vong cách ngươi không xa nữa.
Đó là nhận thức chung của tất cả mọi người trên Tiềm Long Đại Lục, có rất ít người nhìn thấy U Minh Thuyền mà vẫn có thể sống sót đi ra khỏi bí cảnh.
Mỗi bí cảnh nghe nói có U Minh Thuyền đi qua, nhưng cũng chỉ nghe kể lại.
Gặp được U Minh Thuyền, Nam Cung Huyền Hạc có cảm giác như đang nằm mơ.
Hắn cố gắng hết sức thu liễm khí tức, mong rằng nữ tử kia không phát hiện ra mình.
Hắn không muốn chết.
Tiếng cười của cường giả cướp Ma Trảo Kỳ Quả càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trừng lớn mắt.
- Chết
Thuyền cổ màu đen tiếp tục đi về phía trước, trôi nổi trên đỉnh đầu bọn họ.
Nữ tử Hắc Trường Trực lạnh lùng nhìn cường giả Thần Cảnh kia, nàng nhẹ nói một câu, cường giả Thần Cảnh kia hét thảm ngã xuống đất, máu thịt trên người vỡ vụn ra, máu tươi bắn đầy đất.
- Đây là trớ chú!! Là trớ chú của U Minh Thuyền!
Trong lòng Nam Cung Huyền Hạc run lên, sợ đến mức suýt chút nữa đã xụi lơ trên mặt đất.
Không có người nào có thể ngăn cản nguyền rủa của trớ chú!
Bọn họ phải chết!
Nam Cung Huyền Hạc gào lên, cường giả Thần Cảnh xung quanh cũng hoảng sợ chạy trốn tán loạn, bọn họ không muốn chết!
Con ngươi đen nhánh của nữ nhân kia lướt quanh một vòng, tóc dài đến thắt lưng bay bay, giống như một đám xúc tua lạnh lẽo.
Phốc xuy phốc xuy!!
Thân thể đám cường giả Thần Cảnh vỡ nát, hoá thành mảnh vụn rơi lả tả xuống đất.
Khí tức trên người Nam Cung Huyền Hạc bạo phát, hai xiềng xích ở phía sau hắn chập chờn, hắn cứng rắn chống đỡ thân thể, trong miệng đã ho ra máu, nhưng cuối cùng không bị trớ chú xé nát!
Hắn thất tha thất thểu chạy ra ngoài, không dám quay đầu lại!
Bộ Phương cảm thấy máu thịt trên người lần thứ hai sôi trào lên, giống như muốn lao ra khỏi cơ thể.
Hắn rùng mình, thở ra một hơi lạnh.
Nữ nhân này thật đáng sợ!
Nhưng máu trong người hắn chỉ sôi trào trong nháy mắt, sau đó bình thường trở lại.
Bộ Phương cau mày, nhìn thuyền cổ đen kịt, hít sâu một hơi.
Nữ tử kia có chút kỳ quái.
Ánh mắt xanh đen tập trung lên người Bộ Phương.
Ông!
Giống như có một cỗ rung động kỳ lạ từ người cô nương kia bay ra, làm cho Bộ Phương có cảm giác như đang trần truồng, không giấu được thứ gì.
Ánh mắt của cô nương kia liếc qua Tiểu Da, rít gào lên.
Tiếng huýt gió bén nhọn không gì sánh bằng.
Làm cho nước biển xung quanh nổ tung.
- Là ngươi lấy Tử Tủy Tinh Nguyên, giao ra đây!
Giọng nói đứt quãng vang vọng bên tai Bộ Phương.
Bộ Phương sợ hãi cả kinh.
Sau đó, hắn cảm thấy một trận sóng khí ập đến, nổ vang, làm cho toàn bộ đảo nhỏ vỡ nát.
Đôi mắt Tiểu Bạch liên tục loé lên, muốn che chở trước người Bộ Phương.
Nhưng lại bị một ngón tay của nàng ép trên mặt đất!
- Giao ra.
Giọng nói của nữ tử kia trở nên nghiêm khắc, còn kèm theo một tia sát ý.
Ánh sáng đen kịt từ trên người của nàng bắt đầu khởi động, giống như một ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt.
Hỏa diễm chậm rãi bao trùm lên thân thể Bộ Phương.
Bộ Phương sợ hãi, há mồm phun ra một ngọn lửa màu vàng.
Hỏa diễm phóng lên cao, nhưng lại bị ngọn lửa màu đen áp chế cho không thể động đậy!
Đây là loại hỏa diễm gì?!
Trong lòng Bộ Phương rất khiếp sợ, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại hoả diễm có thể áp chế Vạn Thú Viêm Hỏa!
- Không giao ra, chết!
Trên trán cô nương kia có một luồng tế văn nổi lên, làm cho trái tim Bộ Phương ở bên cạnh co rút lại.
- Rè rè….
Hệ thống kêu rè rè, sau đó Bộ Phương cảm giác hoa mắt chóng mặt
Bên tai còn vang lên một tiếng ngáp.
- Khí tức thật quen thuộc, tiểu tử Bộ Phương, cẩu gia ta mới ngủ một giấc, sao ngươi lại chọc đến người Minh Khư rồi?
Một giọng nói ôn hoà vang lên, làm cho tâm thần Bộ Phương bình tĩnh lại.
Một tiếng vang vọng phảng phất từ thời cổ xưa truyền đến.
Cánh cửa buồng nhỏ trên thuyền bị mở ra lần thứ hai.
Nam Cung Vô Khuyết cảm giác mình không thở nổi, nhưng từ lúc cảm nhận được không khí bên ngoài ùa vào, lực lượng cả người dần dần khôi phục.
Hắn muốn lao ra ngoài, thoát khỏi nơi này, nhưng Nam Cung Vô Khuyết phát hiện hắn không nhúc nhích được, cho dù lực lượng khôi phục, hắn cũng không động đậy được.
Giống như có một cỗ uy áp nặng nề đè ép trên người hắn, làm cho hắn không thở nổi.
Nam Cung Vô Khuyết mở to hai mắt nhìn, giật giật cổ, muốn đứng dậy.
Nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy có sợi tóc rủ xuống trên cổ mình.
Cả người hắn cứng đờ, chật vật quay đầu lại nhìn, sau đó thấy được một gương mặt lạnh như băng.
Sắc mặt kia không hề thay đổi, lạnh lùng, vài sợi tóc đen nhánh như mành rủ xuống, da dẻ tái nhợt không chút máu.
Là nữ nhân kia!!
Nam Cung Vô Khuyết muốn khóc, vì sao nữ nhân này quấn lấy hắn, chẳng lẽ vì hắn đẹp trai sao?
Nam Cung Vô Khuyết khóc không ra nước mắt nhìn nữ nhân kia, hắn không dám thở mạnh.
Đôi mắt của nữ nhân kia nhìn khắp người Nam Cung Vô Khuyết một lượt, sau đó nàng há miệng ra, thè đầu lưỡi đỏ thắm ra bên ngoài.
- Ngươi… Ngươi muốn làm gì?
Lông tơ trên người Nam Cung Vô Khuyết dựng đứng lên, gần như dùng hết sức lực để nói ra câu này.
Nhưng nữ nhân kia hoàn toàn không quan tâm đến hắn.
Roạc.
Giống như một khối băng xẹt qua mặt hắn.
Nữ nhân kia thè lưỡi liếm lên mặt hắn.
Nam Cung Vô Khuyết ngây dại, hoàn toàn si ngốc, cả người có cảm giác hỏng mất, hắn bị cưỡng hôn sao?
Sao có thể như vậy được chứ?
Hình như có chút khí màu đen từ đầu lưỡi của nữ nhân kia chảy vào da thịt Nam Cung Vô Khuyết.
Làm cho cả người hắn cứng đờ.
Một lúc sau, nữ nhân kia đứng thẳng dậy.
Tay chân trắng tinh chống lên mặt đất, cả người bắn ra nhanh như tia chớp.
Một tiếng rầm vang lên, cửa buồng thuyền mở ra.
Sợi tóc nàng bay bay.
Cửa phòng rầm một tiếng đóng lại.
Chỉ để lại mình Nam Cung Vô Khuyết sắp khóc nằm trên sàn nhà, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Nữ nhân kia muốn làm gì hắn vậy?
…
Bộ Phương nhìn thấy nữ tử kia.
Ánh mắt lạnh như băng làm cho trái tim Bộ Phương đập nhanh.
Cuối cùng hắn cũng biết sự lo lắng trong lòng mình đến từ đâu rồi.
Nữ nhân này cực kỳ đáng sợ.
Thuyền cổ màu đen tiếp tục lao nhanh, sóng biển dâng cao, nước biển tràn lên đảo nhỏ.
Trước mũi thuyền, một người lạnh băng đứng thắng.
Khí tức lạnh lẽo tràn ngập.
Tiểu Bạch nhanh chóng quay về bên người Bộ Phương.
Lúc khí tức của nữ nhân kia tràn ngập ra, con ngươi tử sắc của Tiểu Bạch nhanh chóng thay đổi, trở thành màu trắng thuần túy.
Tiểu Bạch dùng ánh mắt đề phòng nhìn nàng, tập trung toàn bộ hỏa lực trên người xuống đó.
Tiểu Da nằm trên vai Bộ Phương cũng rụt cơ thể về sau.
- Ha ha ha! Ta cướp được!
Một vị cường giả Thần Cảnh cướp được Ma Trảo Kỳ Quả, hắn mừng rỡ như điên, hưng phấn muốn nhảy lên cao.
Nhưng hắn nhanh chóng cảm giác được cơ thể mình cứng đờ, người xung quanh cũng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình.
Nam Cung Huyền Hạc đã núp ở xa từ lâu, thu liễm khí tức lại, hắn không dám thở mạnh, hoảng sợ nhìn thuyền cổ màu đen kia, trái tim điên cuồng nhảy lên.
- U Minh Thuyền! Là U Minh Thuyền!
Nam Cung Huyền Hạc bị dọa sợ.
Thứ đáng sợ nhất trong bí cảnh này, chính là U Minh Thuyền!
Cho dù ở đâu trong bí cảnh, chỉ cần nhìn thấy U Minh Thuyền, điều đó có nghĩa là tử vong cách ngươi không xa nữa.
Đó là nhận thức chung của tất cả mọi người trên Tiềm Long Đại Lục, có rất ít người nhìn thấy U Minh Thuyền mà vẫn có thể sống sót đi ra khỏi bí cảnh.
Mỗi bí cảnh nghe nói có U Minh Thuyền đi qua, nhưng cũng chỉ nghe kể lại.
Gặp được U Minh Thuyền, Nam Cung Huyền Hạc có cảm giác như đang nằm mơ.
Hắn cố gắng hết sức thu liễm khí tức, mong rằng nữ tử kia không phát hiện ra mình.
Hắn không muốn chết.
Tiếng cười của cường giả cướp Ma Trảo Kỳ Quả càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trừng lớn mắt.
- Chết
Thuyền cổ màu đen tiếp tục đi về phía trước, trôi nổi trên đỉnh đầu bọn họ.
Nữ tử Hắc Trường Trực lạnh lùng nhìn cường giả Thần Cảnh kia, nàng nhẹ nói một câu, cường giả Thần Cảnh kia hét thảm ngã xuống đất, máu thịt trên người vỡ vụn ra, máu tươi bắn đầy đất.
- Đây là trớ chú!! Là trớ chú của U Minh Thuyền!
Trong lòng Nam Cung Huyền Hạc run lên, sợ đến mức suýt chút nữa đã xụi lơ trên mặt đất.
Không có người nào có thể ngăn cản nguyền rủa của trớ chú!
Bọn họ phải chết!
Nam Cung Huyền Hạc gào lên, cường giả Thần Cảnh xung quanh cũng hoảng sợ chạy trốn tán loạn, bọn họ không muốn chết!
Con ngươi đen nhánh của nữ nhân kia lướt quanh một vòng, tóc dài đến thắt lưng bay bay, giống như một đám xúc tua lạnh lẽo.
Phốc xuy phốc xuy!!
Thân thể đám cường giả Thần Cảnh vỡ nát, hoá thành mảnh vụn rơi lả tả xuống đất.
Khí tức trên người Nam Cung Huyền Hạc bạo phát, hai xiềng xích ở phía sau hắn chập chờn, hắn cứng rắn chống đỡ thân thể, trong miệng đã ho ra máu, nhưng cuối cùng không bị trớ chú xé nát!
Hắn thất tha thất thểu chạy ra ngoài, không dám quay đầu lại!
Bộ Phương cảm thấy máu thịt trên người lần thứ hai sôi trào lên, giống như muốn lao ra khỏi cơ thể.
Hắn rùng mình, thở ra một hơi lạnh.
Nữ nhân này thật đáng sợ!
Nhưng máu trong người hắn chỉ sôi trào trong nháy mắt, sau đó bình thường trở lại.
Bộ Phương cau mày, nhìn thuyền cổ đen kịt, hít sâu một hơi.
Nữ tử kia có chút kỳ quái.
Ánh mắt xanh đen tập trung lên người Bộ Phương.
Ông!
Giống như có một cỗ rung động kỳ lạ từ người cô nương kia bay ra, làm cho Bộ Phương có cảm giác như đang trần truồng, không giấu được thứ gì.
Ánh mắt của cô nương kia liếc qua Tiểu Da, rít gào lên.
Tiếng huýt gió bén nhọn không gì sánh bằng.
Làm cho nước biển xung quanh nổ tung.
- Là ngươi lấy Tử Tủy Tinh Nguyên, giao ra đây!
Giọng nói đứt quãng vang vọng bên tai Bộ Phương.
Bộ Phương sợ hãi cả kinh.
Sau đó, hắn cảm thấy một trận sóng khí ập đến, nổ vang, làm cho toàn bộ đảo nhỏ vỡ nát.
Đôi mắt Tiểu Bạch liên tục loé lên, muốn che chở trước người Bộ Phương.
Nhưng lại bị một ngón tay của nàng ép trên mặt đất!
- Giao ra.
Giọng nói của nữ tử kia trở nên nghiêm khắc, còn kèm theo một tia sát ý.
Ánh sáng đen kịt từ trên người của nàng bắt đầu khởi động, giống như một ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt.
Hỏa diễm chậm rãi bao trùm lên thân thể Bộ Phương.
Bộ Phương sợ hãi, há mồm phun ra một ngọn lửa màu vàng.
Hỏa diễm phóng lên cao, nhưng lại bị ngọn lửa màu đen áp chế cho không thể động đậy!
Đây là loại hỏa diễm gì?!
Trong lòng Bộ Phương rất khiếp sợ, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại hoả diễm có thể áp chế Vạn Thú Viêm Hỏa!
- Không giao ra, chết!
Trên trán cô nương kia có một luồng tế văn nổi lên, làm cho trái tim Bộ Phương ở bên cạnh co rút lại.
- Rè rè….
Hệ thống kêu rè rè, sau đó Bộ Phương cảm giác hoa mắt chóng mặt
Bên tai còn vang lên một tiếng ngáp.
- Khí tức thật quen thuộc, tiểu tử Bộ Phương, cẩu gia ta mới ngủ một giấc, sao ngươi lại chọc đến người Minh Khư rồi?
Một giọng nói ôn hoà vang lên, làm cho tâm thần Bộ Phương bình tĩnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.