Chương 264: Một đao trảm ma ngư
Lý Hồng Thiên
26/02/2021
Tiếu Kha Thành đứng hàng thứ lão Tam của Tiếu gia, thân phận của hắn ở Tiếu gia kỳ thật không được coi trọng, bởi vì Tiếu gia đã có Tiếu Mông, có Tiếu Kha Duẫn… Địa vị của hắn đã sớm bị quang mang của hai người này áp chế chỉ còn một tấc vuông.
Thiên phú bán buôn của hắn kém hơn so với Tiếu Kha Duẫn, tu vi lại kém hơn Tiếu Mông, có thể nói hắn ở Tiếu gia vẫn luôn thật xấu hổ, nhưng là đồng thời… hắn lại là một người phi thường có dã tâm.
Nhìn thấy ma trảo của ma ngư kia sắp vỗ Tiếu Kha Duẫn thành thịt vụn, trong nội tâm hắn cũng không hề có chút bi thương khi thấy thân nhân sắp tử vong, ngược lại là cảm giác càng thêm hưng phấn bao trùm lấy toàn thân hắn.
“Tiếu Kha Duẫn nếu chết đi… Người thừa kế Tiếu gia Nam Thành chính là ta rồi!” Trong đôi mắt của Tiếu Kha Thành mạnh mẽ xuất hiện ra hưng phấn.
Đối với Bộ Phương bay nhanh ra, hắn căn bản không thèm để ý, kia bất quá là một thanh niên lớn cỡ như Tiếu Yên Vũ mà thôi, chẳng lẽ còn có thể ngăn trở một móng vuốt của ma ngư cấp bảy kia sao? Hắn nghĩ hắn là ai vậy? Cho dù vào đến thời điểm Tiếu Yên Vũ ở độ tuổi này rồi, cũng bất quá chỉ là Chiến Vương ngũ phẩm mà thôi.
Cho hên hắn mới lộ ra vẻ mỉa mai, mỉa mai Bộ Phương không biết tự lượng sức mình, mỉa mai Bộ Phương tự tìm đến đường chết.
Tâm thần Tiếu Yên Vũ run rẩy, nàng hy vọng Bộ lão bản ra tay, nhưng chính nàng cũng không hy vọng Bộ lão bản sẽ gặp chuyện không may gì a… Nàng như thế nào cũng không nghĩ đến Bộ Phương sẽ tự mình xông ra, chẳng lẽ hắn không biết ma ngư kia có bao nhiêu khủng bố sao? Bộ lão bản cũng không phải là Tiểu Bạch a…
Thân hình Bộ Phương bay cấp tốc, chân khí dưới chân bùng nổ, làm cho mái ngói trên nóc nhà cũng đều ầm ầm vỡ nát.
Cả người hắn giống như hóa thành một đạo hắc tuyến, nháy mắt cắt qua hư không, sắc mặt lạnh lùng vô cùng, bay nhanh ra.
Không khí tựa hồ đều ở một khắc này trở nên có chút áp lực cùng nặng nề.
Trong tay Bộ Phương khói nhẹ lượn lờ lên, sau đó đôi mắt co rụt lại, hít sâu một hơi.
Tiếu Kha Duẫn rốt cục nhịn không được, trong miệng phát ra tiếng thét thảm, da thịt trên người hắn đang cấp tốc hư thối, phát ra mùi hôi tanh nồng đậm… Hương vị này làm cho Bộ Phương đang đuổi đến gần cũng nhíu mày, cảm thấy vài phần quen thuộc.
Ầm! !
Một tiếng nổ cùng với chấn động kịch liệt nơi mặt đất, nước sông nhấc lên sóng cuộn ngập trời, mãnh liệt mênh mông.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tâm thần bị kiềm hãm, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía vị trí của Tiếu Kha Duẫn. Giờ phút này… vị trí kia đã bị một cự trảo bao trùm toàn là vảy tỏa sáng lòe lòe phủ lên.
Sắc mặt Tiếu Yên Vũ trắng bệch, cuối cùng vẫn là không thể ngăn trở sao…
Cả người Tiếu Vũ đều xụi lơ trên mặt đất, trên mặt không còn chút huyết sắc nào, phụ thân… chẳng lẽ thật sự bị súc sinh khổng lồ này vỗ thành thịt nát?
Mọi người Tiếu gia phía dưới, ngoài trên mặt Tiếu Kha Thành lộ ra hưng phấn mờ mịt, những người khác đều tràn ngập bi thương. Lâm Cầm Nhi ôm ngực, môi trắng bệch, tròng mắt đảo quanh, lập tức ngất đi.
Thân thể hư nhược của nàng không thể chịu đựng nổi cảnh tượng thảm thống trượng phu ở trước mắt bị vỗ thành thịt vụn.
Gừ! !
Tròng mắt đỏ tươi thật lớn của Bạo Long Ma Ngư chuyển động, dừng trên móng vuốt nó vỗ chết con kiến kia, trong mắt mạnh mẽ xuất hiện nghi hoặc.
Bỗng nhiên, đau đớn kịch liệt mang theo một cỗ dao động làm cho tim nó đập nhanh hơn, đau đớn này làm cho nó không nhịn được phát ra tiếng động rống giận.
Một đạo hào quang ánh sáng màu vàng đột nhiên phát ra dưới móng vuốt của nó, từng đạo tia sáng xuất hiện mạnh mẽ, giống như hoa sen nở rộ.
Xẹt xẹt! !
Thanh âm thanh thúy này rơi vào bên tai mọi người, trong lòng mọi người đều run lên, đôi mắt hơi hơi co rụt lại, miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về phía xa xa.
Con Bạo Long Ma Ngư kia cư nhiên hét thảm một tiếng, móng vuốt kia cư nhiên trực tiếp vỡ nát.
Cuồng phong gào thét lên, phất mạnh qua, máu tươi đỏ thẫm đầy trời giống như một cơn mưa thật lớn trút xuống.
Một đạo thân ảnh vác một thanh đại thái đao màu vàng, ngạo nghễ sừng sững trên mặt đất, dây thun cột tóc đứt lìa, tóc bay tán loạn hỗn độn.
Vẻ mặt Bộ Phương không có chút biểu tình nào, hai tay cầm thanh Kim Long Thái Đao. Phía trên dao phay này tản ra quang hoa nồng đậm, quang mang sương mù lan tràn, bao phủ lên thân hình hắn.
Máu tươi chảy xuống cũng đều bị ngăn cản lại.
Một thân Bộ Phương sạch sẽ, ở trong mưa to giống như một đáo sen xanh đứng ngạo nghễ, lạnh nhạt, cao nhã.
Tiếng hét thảm của Tiếu Kha Duẫn giống như vẫn không ngừng lại, mưa máu tươi kia rơi đầm đìa, phủ lên cả người hắn, khiến cho hắn hoàn toàn biến thành người máu.
Huyết tinh nồng đậm thật ra tách khỏi mùi tanh hôi phát ra trên người Tiếu Kha Duẫn.
Nhưng mà giờ phút này điểm chú ý của mọi người cũng không phải là Tiếu Kha Duẫn mà là thanh niên vác dao phay không nhiễm một chút máu huyết nào trong mưa máu kia.
Một đao…
- Một đao đã đánh rớt móng vuốt của Bạo Long Ma Ngư sao… Lực phòng ngự của súc sinh kia đáng sợ như vậy, chính là lại giống như hổ giấy như vậy thôi sao! Ngăn không được một đao! Quả thực đáng sợ a!
Có cường giả Chiến Hoàng miệng đều phát run, đôi mắt co rút nhanh, tràn đầy khiếp sợ.
Bọn họ rất rõ ràng lực phòng ngự của ma ngư kia có bao nhiêu cứng rắn, dù sao bọn họ tập hợp công kích của mười cường giả Chiến Hoàng mới khó khăn lắm ở trên đầu súc sinh này phá ra một lỗ thủng. Chỉ là thanh niên này chỉ cần dùng một thanh dao phay liền chém đứt móng vuốt của ma ngư kia rồi!
Ùng ục!
Tất cả cường giả Chiến Hoàng đều cảm thấy cả người chấn động, máu cũng đang sôi trào!
Cường giả có quan hệ hơi tốt với Tiếu Kha Duẫn liền bay nhanh qua, dừng bên người Tiếu Kha Duẫn hét thảm không ngừng, lôi đi.
Thanh niên này tuyệt đối là cường giả, hắn sợ đợi lát nữa dư âm giữa chiến đấu của thanh niên này cùng với súc sinh kia sẽ ngộ thương đến Tiếu Kha Duẫn đang suy yếu vô cùng.
Chiến đấu sắp phát sinh… khẳng định là một trận chiến đấu gian nan mà cũng tràn ngập phấn khích!
- Yên Vũ tỷ! Tiền bối không có việc gì! Tiền bối còn sống, cha ta cũng còn sống a! !
Trong đôi mắt vốn tuyệt vọng của Tiếu Vũ bỗng nhiên nở rộ ra sáng rọi vô hạn, từ trên nóc nhà nhảy lên, chỉ về phía xa xa, trở nên ồn ào lớn tiếng, hưng phấn không thôi.
Tiếu Yên Vũ cũng là ngẩn ngơ, nhìn qua, đó là thấy được một cảnh tượng khó có thể quên được.
Trong sương máu rơi chầm chậm đầy trời, Bộ lão bản vác lên dao phay, sắc mặt lạnh nhạt đứng sừng sững, mặc cho ma ngư ngập trời kia đáng sợ như thế nào, cũng không mang một tia sợ hãi.
- Thật đẹp trai a! Tiền bối quả thực đẹp trai đến ngây người! Rất lạnh lùng a!
Tiếu Vũ hưng phấn đến hoa chân múa tay, hoàn toàn ngồi không yên.
Mọi người Tiếu gia cũng là ngẩn ngơ, sau đó hít một ngụm khí lạnh, lộ ra tươi cười vui sướng. Tiếu Kha Duẫn đã được cứu trợ… hắn không có việc gì!
Vẻ mặt Tiếu Kha Thành liền trở nên khó coi như táo bón, miệng hắn run run, không biết nói cái gì. Có lẽ giờ phút này nói cái gì cũng thật nhợt nhạt… Một khắc trước, hắn còn đang mỉa mai Bộ Phương không biết tự lượng sức mình, ngay sau đó Bộ Phương dùng một đao thoải mái chặt đứt móng vuốt của ma ngư, hung hăng đánh lên mặt hắn.
May mắn không có bao nhiêu người chú ý đến thần sắc mỉa mai kia của hắn, nếu không hắn giờ phút này sẽ lại càng thêm xấu hổ.
“Tên chết tiệt… chó lại bắt chuột, xen vào chuyện riêng của người khác a!” Trong lòng Tiếu Kha Thành tức giận, nắm chặt nắm tay.
Tiếu Kha Duẫn không chết, vậy địa vị của hắn ở Tiếu gia vẫn không hề thay đổi gì.
Xoát xoát xoát!
Nhóm cường giả Chiến Hoàng đều là lui về phía sau, dừng ở xa xa. Bọn họ hưng phấn nhìn về giữa, bọn họ chờ mong chiến đấu kế tiếp sắp phát sinh.
Nhưng mà ngay sau đó, chuyện tình khiến cho bọn họ trợn mắt há hốc mồm liền xảy ra!
Chỉ thấy Bạo Long Ma Ngư bị chặt đứt móng vuốt kia lùi về sau từng bước, miệng ngập tràn răng nanh bén nhọn rống giận một tiếng với Bộ Phương.
Bộ Phương nhíu mắt, một tay cầm Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao, quét ngang ra, thẳng chỉ về phía ma ngư kia.
Tiếng rống trong miệng ma ngư kia chợt kẹt lại, tròng mắt chuyển động không ngừng, bên trong cuồng bạo mang theo một tia kinh hãi.
Trong đan điền của Bộ Phương lưu chuyển dòng khí xoáy tụ, chân khí mãnh liệt phóng ra, dũng mãnh tiến vào trong Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao.
Quang mang trên thái đao càng thêm nồng đậm, uy lực tràn ngập ở trong không khí càng thêm đáng sợ.
Ầm! !
Dưới uy lực đáng sợ của dao phay này, lý trí có chút điên cuồng của Bạo Long Ma Ngư tựa hồ đã khôi phục trở lại. Cư nhiên là không ngừng lui về sau, đuôi cá thật lớn kia đung đưa, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Long uy! Đó là long uy!
Bạo Long Ma Ngư tuy rằng có huyết mạch trong cơ thể thập phần loãng, nhưng dù sao vẫn là có tồn tại. Hơn nữa theo tăng trưởng tu vi của Bộ Phương hiện giờ, Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao đối với áp chế linh thú cũng là càng thêm khủng bố.
Có thể phát triển đến cấp bảy, con ma ngư này cũng không phải là cá ngốc. Lúc trước chỉ là bị một cỗ lực lượng kỳ lạ ảnh hưởng tâm trí, lâm vào cuồng bạo. Giờ phút này đây dưới long uy, lập tức giống như chui vào biển băng cực lạnh, thanh tỉnh trở lại.
Ngoại thành Nam Thành.
Khuôn mặt dưới khăn che mặt của năm đại bóng đen cũng tràn ngập khó tin. Người nọ rốt cuộc là ai a? Vì cái gì có thể làm cho linh thú cấp bảy lùi bước!
- Chết tiệt! Để cho súc sinh này bùng nổ đi! Trốn cái gì mà trốn chứ!
Một đạo bóng đen, thanh âm khàn khàn vang vọng, tức giận mắng một tiếng, trong tay hiện lên một loan cung tối đen như mực.
Xoay người kéo giãn cung, hai đạo bóng đen bên cạnh lấy ra bình ngọc màu đen, lấy ra vài viên đặt lên mũi tên.
Sau đó mang theo ý cười bừa bãi, bóng đen kia thả lỏng trường cung đang kéo giãn.
Một thanh âm vù vù vang lên, mang theo tiếng xé gió như tê liệt.
Một đạo mũi tên đen tiến đến, trực tiếp xuyên thấu tiến nhập vào trong lưng cá của Bạo Long Ma Ngư đang lùi bước.
Gừ! !
Dưới long uy của Hoàng Kim Long Cốt Thái Đao, Bạo Long Ma Ngư kia cư nhiên lần nữa đỏ mắt, phát ra tiếng tê rống vang vọng cả Nam Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.