Chương 664: Một thanh cay cũng không cho ta (1)
Lý Hồng Thiên
10/07/2021
Thời điểm Minh Vương nói ra những lời này, mặt không đỏ tim không đập.
Hắn cảm thấy Bộ Phương khẳng định đáp ứng để hắn ra tay, tính tình của Hắc Giao này phi thường táo bạo, thân hình toàn vảy đen vừa quẫy một cái đã nhấc lên sóng gió động trời. Khí tức đáng sợ lan tỏa, khiến người ta cảm thấy thật áp lực.
Không ít cường giả bị đập tan nát khi cái đuôi sắc bén của Hắc Giao vung lên, máu thịt bay đầy trời.
Cảnh tượng kinh hãi này, Minh Vương cảm thấy tên trẻ tuổi Bộ Phương này tuyệt đối sẽ sợ hãi.
- Một thanh cay, ngươi tuyệt đối không thiệt!
Minh Vương nghiêm túc nói. Nhưng Bộ Phương nghe Minh Vương nói xong, thần tình cổ quái quay đầu nhìn hắn.
- Vì sao cần ngươi ra tay?
Bộ Phương lạnh nhạt nói.
Ngay sau đó, đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch bên cạnh Bộ Phương lóe lên, biến thành màu xám trắng, khí tức đáng sợ khuếch tán trên người hắn, thanh âm leng keng vang lên, hai cánh kim loại sau lưng Tiểu Bạch giang ra.
Che thiên lấp nhật, cuồng bá vô cùng.
Minh Vương sửng sốt, thân hình Tiểu Bạch bắn nhanh ra như súng đạn, phóng tới chỗ Hắc Giao trên vòm trời.
Ầm ầm!
Tiếng chấn động vang vọng kịch liệt, chiến đấu hoàn toàn triển khai trên vòm trời.
Trong đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe ra quang hoa không ngừng, chém giết cùng Hắc Giao, bàn tay to như quạt hương bồ đè lên đầu Hắc Giao, sau đó bắt đầu xé rách kịch liệt.
Đối mặt với Hắc Giao mạnh mẽ, đối mặt với Hắc Giao tràn ngập hung lệ, Tiểu Bạch không chút ý định lùi bước!
Con rối này… khiến không ít người rung động.
Tiểu Bì nằm trên người Bộ Phương, thổi bong bóng, con mắt nhỏ trừng lên tròn xoe.
Tiểu U thanh lệ đứng thẳng, cuồng phong thổi bay bộ áo đen mỏng manh của nàng. Bộ dáng nàng thật bình tĩnh, giống như không hề ngạc nhiên chút nào.
- Ngươi nhìn đi… ta vì sao cần ngươi ra tay? Còn phải lãng phí một thanh cay rồi không.
Bộ Phương nói.
Minh Vương cạn lời, con rối này quả thật không tầm thường, dũng mãnh đến rối tinh rối mù. Nhưng Minh Vương thật không vui vẻ, bởi vì tồn tại của con rối này, Bộ Phương ngay cả một thanh cay cũng không cho hắn.
Thanh cay mỹ vị, tràn ngập khi tức Thâm Uyên kia… hắn không thể thưởng thức rồi.
Ai… thở dài một hơi, Minh Vương cũng thật bất đắc dĩ.
- Một thanh cay cũng không cho ta.
Trên mặt anh tuấn của Minh Vương đầy vẻ u buồn, ngưỡng mặt bốn mươi lăm độ nói với Bộ Phương.
Hắc Giao bị Tiểu Bạch cuốn lấy, ánh mắt của không ít cường giả xung quanh đều sáng ngời. Ánh mắt bọn họ dừng trên Hóa Long Thụ ở trung tâm thác nước, nhìn chằm chằm Chân Long Quả kia, vẻ mặt tham lam.
Chân Long Quả trên Hóa Long Thụ, loại thiên tài địa bảo này phi thường trân quý!
Trong lòng không ít người chấn động, chân khí trào dâng, ngay lập tức lao ra, phóng tới Hóa Long Thụ.
Rất nhiều cường giả đồng thời ra tay, toàn cảnh lập tức trở nên chấn động vài phần.
Minh Vương nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng vừa động, hắn cảm thấy cơ hội của hắn lại đến rồi, nhìn về phía Bộ Phương, khóe môi nhếch lên nói:
- Muốn bổn vương ra tay hay không? Bổn vương ra tay, nắm chắc, Chân Long Quả nhất định là của ngươi! Chỉ cần một thanh cay thôi.
Bộ Phương nhìn Minh Vương như nhìn tên thiểu năng.
Hắn vì sao phải lãng phí một thanh cay để Minh Vương ra tay?
Bộ Phương nhếch môi, Long Cốt Thái Đao nhất thời hiện lên trong tay, vung vẫy mấy chiêu, thân hình Bộ Phương phóng ra trong lúc Minh Vương trợn mắt há hốc mồm.
Minh Vương ai oán nhìn bóng dáng Bộ Phương đi xa, trên mặt anh tuấn chỉ toàn u buồn.
- Thật là ngang bướng, một thanh cay cũng không cho ta!
Ầm!
Xung quanh Hóa Long Thụ, rồng ngâm vang vọng.
Thời điểm không ít cường giả đang ở gần thác nước, Hắc Giao bị Tiểu Bạch dây dưa nhất thời trở nên táo bạo.
Vảy cả người đều dứng đứng lên, thân hình giãy khỏi trói buộc của Tiểu Bạch, một tiếng tê rống, mang theo một trận tinh phong, thổi quét qua, khiến không ít cường giả đều bị bức lui.
Có người trực tiếp bị Hắc Giao oanh kích trọng thương.
Trong những cường giả ở đây, mạnh nhất cũng mới phá vỡ bốn sợi gông xiềng Chí Tôn, làm sao có thể là đối thủ của Hắc Giao này.
Cho nên không ít người đều không cam lòng.
Chát chát chát chát!
Chân khí bao trùm trên bàn chân Bộ Phương, phóng như bay trên thác nước, khởi dậy một đoàn bọt nước.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hóa Long Thụ, nhìn Chân Long Quả trên thân cành, mặt không chút thay đổi.
Có người nhìn thấy Bộ Phương ra tay, nhất thời tỏ vẻ nghiền ngẫm.
Con rối kia rất mạnh, nhưng Bộ Phương rất yếu… chỉ là một tiểu tử phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn, vậy mà dám làm càn trước mặt Hắc Giao!
Mọi người chỉ nhìn qua đã cảm thấy Bộ Phương rất nhanh sẽ bị Hắc Giao đang phẫn nộ kia xé rách!
Minh Vương không có thanh cay nên trở nên buồn bực, hắn cũng hiểu được Bộ Phương thật sự là keo kiệt chết đi được.
Một thanh cay có thể nhờ cường giả đại bài như Minh Vương ra tay miễn phí, hắn vậy mà còn cự tuyệt.
Hắn lựa chọn tự mình động thủ, lấy tu vi phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn đối mặt với Hắc Giao Thần Thể Cảnh đỉnh phong.
Trong đầu người này chỉ toàn là thanh cay hay sao?
- Người trẻ tuổi hiện tại, thật ngang bướng.
Minh Vương u buồn ngẩn đầu bốn mươi lăm độ, lắc đầu thầm than.
Tiểu U đứng trên U Minh Thuyền, lạnh lùng liếc mắt nhìn Minh Vương một cái, sau đó xoay đầu… nhìn Bộ Phương vác thái đao xông về phía Hắc Giao.
Hắc Giao gào rống, vảy màu đen dựng đứng lên, phụt mạnh ra.
Ầm ầm ầm!
Giống như từng viên đạn pháp nổ bắn ra, phía trên cả thác nước đều trào dâng bọt nước ngập trời.
Vẻ mặt Bộ Phương bình tĩnh, lực tinh thần phun ra mãnh liệt, thông qua tăng cường của Tu La Tháp, thân hình di động nhanh.
Mỗi một lần di động là tránh thoát vảy phụt ra.
Lực tinh thần của hắn phi thường mạnh mẽ, vô cùng thành thạo nhưng động tác tránh né này.
Hai cánh kim loại của Tiểu Bạch mở rộng, gào thét một tiếng, bắt đầu từ phía trên vòm trời hung hăng hạ xuống, dẫm nát lên thân hình của Hắc Giao.
Mâu quang xám trắng sáng lên.
Ngay sau đó, trên thân hình Tiểu Bạch bắt đầu khởi động dao động.
Ầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.