Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 235: Ngộ Đạo nở hoa

Lý Hồng Thiên

15/02/2021

 

Thình thịch thình thịch!

 

Tiếng bi thảm không ngừng từ trong tiểu điếm vang lên, mỗi một tiếng bi thảm đều đại biểu một vị cường giả hóa thành một đoàn huyết vụ.

 

Đây quả thực là cảnh tượng giống như Tu La địa ngục, làm cho trái tim cũng sợ hãi đến mức khô héo.

 

Tiểu Bạch đã khôi phục hình thức mắt đỏ, máu dính trên người cũng tự động được tinh lọc, một lần nữa hóa thành bộ dáng mập ục ịch đứng phía sau Bộ Phương.

 

Đám người Nghê Nhan tâm thần cũng rung động, bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt hù dọa đến trắng bệch.

 

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy tràng diện đáng sợ như thế, cho dù là Tiếu Mông thường thấy cảnh chém giết cũng cảm thấy lồng ngực có chút khó thở, lỗ chân lông mở ra, sau lưng thấm ướt mồ hôi lạnh.

 

Diệp Tử Lăng mở to mắt, đôi môi trắng bệch, nàng vốn chính là một cô gái ngoan ngoãn của Thập Vạn Đại Xuyên Trung, mặc dù tu vi không tệ, nhưng nàng cũng chưa từng thấy chiến trường máu tanh, chứ nói chi là hình ảnh cực kỳ khiếp sợ vừa rồi.

 

Nhìn con chó mực đứng trong hẻm nhỏ không ngừng sủa vang, trong lòng mọi người cũng không khỏi toát ra cảm giác kinh sợ.

 

Sắc mặt Bộ Phương cũng lộ vẻ tái nhợt, nhưng hắn vẫn hết sức khống chế.

 

Tiếng chó sủa cũng không vang dội cả Đế Đô, bị khí cơ của Tiểu Hắc bao phủ chỉ vang dội bên trong hẻm nhỏ, cho nên bên ngoài Đế Đô vẫn yên bình, thậm chí ngay cả khí tức đáng sợ cũng chưa từng xuất hiện.

 

Mặt đất trong hẻm rốt cục cũng trở nên nát bấy, bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, có người trốn ra hẻm nhỏ, nhưng tâm thần đã sớm bị phá hủy, không dám quay đầu lại, một mạch chạy đi.

 

Những người có thể chạy trốn căn bản đều là thất phẩm Chiến Thánh, những Chiến Thánh này đều có phương thức bảo vệ tính mạng của mình, cho nên vẫn còn tồn tại.

 

Tiếng chó sủa rốt cục cũng dừng lại.

 

Cự Cẩu cũng cúi đầu, đôi mắt của hắn đảo quanh một vòng, nhìn hẻm nhỏ trống trải, nhất thời gầm gừ một tiếng, thân thể thu nhỏ, cuối cùng biến thành bộ dạng chó mập Tiểu Hắc.

 

Nện bước ưu nhã, Tiểu Hắc trở lại trong tiểu điếm.

 

Luồng uy áp đáng sợ bao phủ trong hẻm nhỏ rốt cục cũng tản đi, cự thạch phảng phất như treo trong lòng mọi người rốt cục cũng ầm ầm rơi xuống, tâm thần căng thẳng của bọn họ cũng buông lỏng, thở phào ra một hơi.

 

Con chó đen khẽ há miệng, ngáp một cái, bộ dạng miễn cưỡng giống như muốn ăn đòn.

 

Nhưng đám người Tiếu Mông vẫn kính sợ nhìn con chó đen, cũng không dám thở mạnh.

 

Bộ Phương vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, ngẩng đầu nhìn về phía đám người lơ lửng trên bầu trời hẻm nhỏ, thản nhiên nói:

 

- Các ngươi còn muốn quả Ngũ Văn Ngộ Đạo không?

 

Muốn? Muốn cái đầu ngươi!

 

Trong lòng mọi người đều muốn mở miệng mắng chửi, bọn họ cũng muốn, nhưng bọn hắn có bản lĩnh để lấy sao? Một con chó kinh khủng như vậy căn bản không phải tồn tại bọn họ có thể chống lại, đối mặt với con chó này, cho dù là bát phẩm Chiến Thần cũng cảm thấy vô lực.

 

- A... Các ngươi cũng đừng quá nản chí, cũng đừng quá thất vọng.

 

Bộ Phương chăm chú nhìn mọi người nói.

 

- Ta sở dĩ không bán quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, là bởi vì ta cần những quả này, ta sẽ dùng quả Ngộ Đạo chế luyện món ăn, các ngươi mặc dù không có được quả Ngộ Đạo, nhưng có thể lựa chọn mua món ăn, tin tưởng món ăn này sẽ không để các ngươi thất vọng.

 

Chế luyện món ăn?

 

Dùng quả Ngũ Văn Ngộ Đạo? Sắc mặt mọi người nhất thời cảm thấy một trận tức cười, có loại cảm giác như nghe chuyện khôi hài.

 

Quả Ngũ Văn Ngộ Đạo là thiên tài địa bảo trân quý cỡ nào, ngươi lại nói ngươi dùng để làm món ăn?

 

Sắc mặt Trảm Không và Biện Trường Không cũng có bất đắc dĩ.

 

Lão tửu quỷ cưỡi lừa cũng nhếch miệng cười, cảm thấy hết sức thú vị, hắn là muốn dùng quả Ngũ Văn Ngộ Đạo để ngâm rượu, nhưng Bộ Phương lại muốn lấy quả Ngũ Văn Ngộ Đạo để làm món ăn... Suy nghĩ của hai người thật sự có khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

 

Lão tửu quỷ nhất thời cười lớn, cầm hồ lô rượu rót vào miệng, an ủi bản thân.

 



Sau đó kéo con lừa sống chết cũng không chịu xuống hạ xuống hẻm nhỏ, đi vào trong tiểu điếm.

 

Con lừa kia cuối cùng bị lão tửu quỷ lưu lại trong hẻm nhỏ, không dẫn vào trong.

 

- Lão phu rất mong đợi Bộ lão bản dùng quả Ngũ Văn Ngộ Đạo chế luyện món ăn.

 

Lão tửu quỷ cười nói.

 

Bộ Phương bất ngờ nhìn lão đầu này, gật đầu, không nói gì.

 

Đám người Trảm Không đứng trên không trung nhíu mày, cuối cùng cũng lựa chọn hạ xuống, bước vào bên trong tiểu điếm.

 

Trận phong ba này cuối cùng cũng kết thúc, trong con hẻm nhỏ bình thường của Đế Đô này không biết đã có bao nhiêu cường giả bỏ mạng, có thất phẩm Chiến Thánh từ trong hẻm nhỏ chạy ra, giống như phát điên lao ra khỏi Đế Đô, cũng không quay đầu lại, thật sự bị con chó kia hù dọa thật sự.

 

Trên đường dài Đế Đô, Quỷ Trù Vương Đinh chậm rãi bước đi, một tay hắn cầm một bình sứ, sắc mặt bình thản.

 

- Con hẻm kia tại sao lại không có một điểm ba động? Chẳng lẽ ta tới chậm... Chiến đấu đã kết thúc?

 

Quỷ Trù có chút nghi ngờ, dựa theo hiểu biết của hắn, tiểu điếm này có lẽ đã không chịu nổi mới đúng.

 

Đi tới đầu con hẻm, nhìn vào bên trong, con hẻm hết sức trống trải, bên trong không có một người.

 

Nhưng có một cổ huyết tinh nồng nặc đập vào mặt, khiến cho cả người Quỷ Trù phảng phất cảm giác như mình rơi vào trong biển máu.

 

Hít sâu một hơi, sắc mặt Quỷ Trù mang theo vài phần ngưng trọng, bước vào trong hẻm nhỏ, vừa giẫm vào, lòng bàn chân cảm thấy mềm nhũn, lõm sâu xuống đất, trong lòng giật mình, cúi đầu nhìn xuống, trên mặt đất lại bao trùm một tầng phấn đục...

 

- Trong hẻm nhỏ này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

 

Trong lòng Quỷ Trù bỗng nhiên cảm giác bất an.

 

- Yên tĩnh như vậy... Chẳng lẽ thật sự kết thúc rồi? Nhưng tại sao tiểu điếm này không bị phá hủy?

 

Quỷ Trù chậm rãi đi tới phía trước tiểu điếm, bất ngờ chính là nhìn thấy trong tiểu điếm có dòng người qua lại.

 

- Chẳng lẽ tiểu điếm này bị xâm chiếm rồi? Có thể có... Tuyệt đối có thể có!

 

Trong lòng Quỷ Trù chắc chắn, hít sâu một hơi.

 

Hắn không do dự mở nắp bình sứ.

 

Mùi tanh hôi nồng nặc thoát ra, khiến cho Quỷ Trù khẽ nhíu mày, mùi vị này thật sự khó ngửi.

 

Rót toàn bộ canh thịt trong bình sứ vào trong miệng, trong nháy mắt Quỷ Trù cảm thấy kinh mạch khắp người nở ra.

 

Loảng xoảng...

 

Bình sứ rơi xuống đất, vỡ vụn.

 

Tiếng động này nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người trong tiểu điếm, bọn họ nhìn ra ngoài, bất ngờ nhìn thấy một lão giả tóc tai bù xù co rút quỳ trên mặt đất.

 

Chỉ co rút trong chốc lát, lão giả kia đứng lên, khuôn mặt già nua lại trở nên trẻ hơn rất nhiều.

 

Quỷ Trù Vương Đinh bẻ bẻ cổ, cảm ứng được lực lượng như nước lũ trong cơ thể, không kìm được vọng động muốn cười dài, đây chính là lực lượng của bát phẩm Chiến Thần sao? Quả nhiên làm cho người ta mê say...

 

Kế tiếp, chính là thời điểm đạt được quả Ngũ Văn Ngộ Đạo rồi.

 

Quỷ Trù tà ác mỉm cười, ngẩng đầu, đối mặt với những ánh mắt rất hiếu kỳ trong tiểu điếm.

 

...

 

Bộ Phương cầm ba quả Ngũ Văn Ngộ Đạo trở lại phòng bếp, hắn đặt ba linh quả lưu quang tràn ngập các loại màu sắc, tản ra chân khí nồng nặc và bao phủ năm đạo vân văn lên trên bếp lò.

 

Nhìn ba quả này, hắn nhíu mày, sờ sờ cằm không biết suy nghĩ cái gì.



 

Nhiệm vụ tạm thời là dùng quả Ngũ Văn Ngộ Đạo chế luyện ra một món ăn, thông qua đánh giá xét duyệt của Hệ Thống là hoàn thành nhiệm vụ của Hệ Thống, nhưng rốt cuộc nên làm món ăn gì đây? Đây chính là chỗ làm Bộ Phương cảm thấy đau đầu lúc này.

 

- Dựa theo phương pháp cắt dưa leo để xử lý quả Ngũ Văn Ngộ Đạo này, để giữ nguyên mùi vị của linh quả?

 

Bộ Phương thì thầm tự nói, nhưng chuyện này rất nhanh bị hắn bác bỏ, nếu như hắn thật sự làm như vậy, vậy nhất định không được thông qua.

 

Bởi vì dựa theo tính cách của Hệ Thống, không thể để Bộ Phương mưu lợi hoàn thành nhiệm vụ.

 

Suy nghĩ một lát, Bộ Phương lấy ra một quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, trong tay khói nhẹ lượn lờ, một cây dao Long Cốt  phong cách cổ xưa đen nhánh xuất hiện trong tay hắn.

 

Lấy ra một cái thớt, dao phay trong tay Bộ Phương lại chuyển, trực tiếp cắt quả Ngũ Văn Ngộ Đạo thành hai nửa.

 

Nhất thời hương thơm linh quả nồng đậm phun ra, mang theo nhiệt khí nhàn nhạt, trong thịt quả bị cắt ra chảy ra chất lỏng thơm nức nồng đặc, chất lỏng ôn hòa mang theo nhiệt khí.

 

Cẩn thận đánh giá quả Ngũ Văn Ngộ Đạo, hắn trầm ngâm hồi lâu, con dao trong tay nhanh chóng cắt, đát đát đát, cắt linh quả thành khối vụn chỉnh tề.

 

Hắn tính toán thử làm một món ăn trước.

 

Hắn lấy từ trong tủ ra một quả trứng, đây là một quả trứng ngũ phẩm Linh Thú, mặc dù dùng để kết hợp với quả Ngộ Đạo có chút chênh lệch.

 

Sau khi đánh tan trứng trong chén, Bộ Phương bắt đầu đốt lửa, làm nóng chảo.

 

Đợi đến khi trong nồi đạt tới nhiệt độ thích hợp, đổ dầu vào, đợi đến khi dầu sôi lên, mới bỏ quả Ngộ Đạo đã cắt thành khối vụn, tràn ngập linh khí và mùi thơm vào trong nồi, tiếng xèo xèo nhất thời vang dội.

 

Váng dầu văng khắp nơi.

 

Khống chế chân khí tràn vào trong nồi, Bộ Phương khống chế hướng đi của linh khí trong nồi, để linh khí trong linh quả không bị phá hư.

 

Lật xào trong chốc lát, Bộ Phương liền đổ quả trứng vào bên trong, quả trứng trong nháy mắt thu thập chất lỏng quả Ngộ Đạo, hai thứ cùng hỗn hợp, nhất thời phát ra mùi thơm nồng đậm làm cho người ta say mê.

 

Bộ Phương ngửi mùi thơm này cũng cảm thấy đầu óc sảng khoái.

 

- Thơm quá!

 

Bộ Phương than thở, sau đó bắt đầu nhanh chóng lật xào.

 

Chỉ một lát sau, trứng trong nồi bắt đầu đông kết, bởi vì dung hợp nước cây Ngộ Đạo, trứng rán thoạt nhìn cũng không phải có màu vàng nhạt, ngược lại có chút trong suốt như đông lạnh.

 

Đậy nắp nồi lên, chờ đợi một lát, Bộ Phương khống chế chân khí dẫn dắt linh khí trong nồi, khiến cho linh khí món ăn hiện ra một loại thăng bằng.

 

Cuối cùng, Bộ Phương mở nắp nồi, nhiệt khí ầm ầm tuôn ra, mang theo mùi thơm lan tỏa ra ngoài phòng bếp.

 

Lấy ra một cái khay sứ màu trắng hình tròn, múc món ăn ra đĩa.

 

Thuần thục trang trí cái khay, chung quanh bày một vòng thịt quả Ngộ Đạo tràn ngập các loại màu sắc, tản ra nhiệt khí, ở chính giữa là trứng tráng trong suốt, linh khí trứng tráng dâng trào, linh khí linh quả cũng xông ra, hiện ra từng đạo vân văn phía trên món ăn.

 

- Trứng tráng quả Ngộ Đạo... Ặc, cái tên này quá quê mùa, gọi nó là Ngộ Đạo nở hoa đi, cao lớn hơn một chút, thoạt nhìn tựa hồ cũng không tệ.

 

Bộ Phương xoay tròn dao Long Cốt  trong tay, cuối cùng hóa thành khói xanh biến mất không thấy nữa.

 

Bộ Phương nhìn món ăn tản ra quang hoa màu vàng, vân văn bao phủ, nhếch khóe miệng.

 

- Hệ Thống, món ăn này có thể thông qua đánh giá xét duyệt hay không?

 

Bộ Phương hỏi Hệ Thống.

 

Nếu như món ăn này có thể thông qua, vậy Bộ Phương cũng tiết kiệm được không ít khí lực, cho nên trong lòng Bộ Phương có chút mong đợi.

 

Song lời nói nghiêm túc mà chân thành của Hệ Thống rất nhanh vang lên trong đầu Bộ Phương.

 

- Món ăn tên: Ngộ Đạo nở hoa, người nấu nướng: Kí Chủ Bộ Phương, lượng linh khí ẩn chứa trong món ăn: bảy thành, hàm lượng nhân Ngộ Đạo: bảy thành, cuối cùng ước định hiệu dụng: sau khi thất phẩm Chiến Thánh ăn vào, khó có thể đạt tới trăm phần trăm đột phá bát phẩm Chiến Thần, cho nên ước định xét duyệt không thông qua.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook