Chương 497: Ngươi cũng là người đáng chết (2)
Lý Hồng Thiên
22/05/2021
Thanh âm khàn khàn của Hắc bào nhân lại vang lên.
Các thực khách chung quanh cũng hít vào một hơi.
Hắc bào nhân lưng đeo quan tài đồng xanh...
Nam Cung Vô Khuyết nhìn quan tài đồng xanh cũng kịp phản ứng, hít một hơi thật sâu.
- Thì ra là Giáp Quan An Cổ, cường giả của Khôi Tông...!
Giáp Quan An Cổ, cường giả Khôi Tông, phá vỡ ba đạo gông xiềng Chí Tôn, thao túng một xác ướp cổ, chiến lực gần phá vỡ bốn đạo gông xiềng Chí Tôn!
Trong Khôi Tông, An Cổ có thể nói là cao thủ trẻ tuổi đứng đầu!
Là tồn tại cùng cấp bậc với mấy vị Luyện Đan Sư yêu nghiệt của top 3 thập đại Thiên Kiêu Đại Hoang Tông.
Loại tồn tại này xuất hiện ở tiểu điếm, còn đánh văng quan tài, chẳng lẽ là để... gây chuyện?
- Nam Cung Vô Khuyết ... và ông chủ của quán ăn này, tại sao các ngươi còn sống?
Thanh âm khàn khàn của An Cổ vang dội, tựa hồ như đang tự hỏi tự trả lời.
Khí tức của hắn không ngừng dâng lên, hắc bào bay phất phới, giống như có quạt gió ở bên trong không ngừng lay động.
- Có ý gì? Chuyện chúng ta còn sống kỳ quái lắm sao?
Nam Cung Vô Khuyết có chút không biết nói gì, người này không phải kẻ ngu ngốc đấy chứ, Nam Cung Vô Khuyết hắn vừa rồi không gặp chuyện sét đánh gì cả, còn sống rất kỳ quái sao?
Ông...
Song, hắn vừa dứt lời, trong con ngươi Hắc bào nhân quang mang hồng sắc bùng lên, lạnh lùng nói:
- Hai gã đệ tử của Khôi Tông ta đều đã chết trong bí cảnh, tại sao các ngươi còn sống? Tại sao các ngươi chưa chết?
Két! Một thanh âm làm cho người ta ghê răng vang lên, quan tài đồng xanh chợt ma sát trên mặt đất, ném tới hướng Nam Cung Vô Khuyết.
Lực ném mạnh đến mức gần như muốn không khí sụp đổ.
Các thực khách chung quanh vội vàng né tránh, bọn họ dĩ nhiên biết danh tiếng của An Cổ.
Cường giả Khôi Tông... là hạng người có thù tất báo, người nào cũng hết sức tự bao che mình, bởi vì đệ tử Khôi Tông không có nhiều, bọn họ tu luyện vô cùng khó khăn, mỗi đệ tử đều là tư chất quý giá của tông môn.
Ở trong bí cảnh của Thiên Lam Thành, lại có chết hai vị đệ tử kiệt xuất của Khôi Tông bỏ mạng, chuyện này làm sao có thể không khiến An Cổ nổi giận!
Nam Cung Vô Khuyết chĩa mũi chân xuống đất, thân hình chợt lóe, tránh thoát.
Bộ Phương chậm rãi từ trong phòng bếp đi ra, thân ảnh gầy gò xuất hiện.
Hắn lau nước đọng trong tay, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Hắc bào nhân cầm quan tài đồng xanh, lãnh đạm nói:
- Ở trong tiểu điếm... Không cho gây chuyện.
An Cổ một tay nắm quan tài đồng xanh, chậm rãi quay đầu, màu đỏ tươi trong hắc bào nhất thời quét về phía Bộ Phương.
- Ngươi... Chính là ông chủ quán ăn?
Thanh âm khàn khàn vang lên, mang theo vài phần lạnh lẽo làm người ta sởn tóc gáy.
- Đúng.
Bộ Phương bình thản trả lời.
- Ngươi... tiến vào bí cảnh, vẫn còn sống đi ra?
Thanh âm kèm theo ken két của Giáp Quan An Cổ càng thêm lạnh lẽo.
- Đúng.
Bộ Phương vẫn bình thản trả lời.
Đông...
Quan tài đồng xanh chợt đập trên mặt đất, trong ngữ khí của An Cổ mang theo mấy phần lạnh lẽo, nói:
- Vậy ngươi cũng là kẻ đáng chết.
Ùng ùng!
Theo giơ tay lên, quan tài đồng xanh nặng nề nhất thời bị An Cổ ném tới, đập về hướng Bộ Phương.
Tất cả mọi người kinh hãi, cảm thán kinh hô!
Khuôn mặt tươi cười của Nam Cung Uyển cũng trở nên trắng bệch, mặt không còn chút máu.
Giáp Quan An Cổ! Chính là cường giả đứng đầu trong lớp trẻ tuổi của Khôi Tông! Hắn lại xuất thủ muốn giết Bộ lão bản!
Rầm rầm!
Không khí phảng phất cũng muốn bị mài nhỏ!
Quan tài đồng xanh gào thét lao đến, không ngừng xoay tròn, đập tới hướng Bộ Phương.
Bộ Phương bình tĩnh xoa ngón tay thon dài của mình, sắc mặt không chút thay đổi, quan tài đồng xanh gào thét mà đến, mang theo kình phong mãnh liệt khiến sợi dây nhung buộc chặt bên ngoài cũng bị đứt đoạn, xõa ra.
- Ta nói rồi... trong tiểu điếm không được gây chuyện, ngươi... không hiểu sao?
Khi quan tài đồng xanh sắp sửa nện vào Bộ Phương, hắn rốt cục cũng mở miệng.
Chẳng qua những lời của hắn khiến cho không ít người cũng biến sắc.
Bộ lão bản vẫn trước sau khí phách như một!
Cho dù gặp phải nguy cơ sinh tử, mặt vẫn không đổi sắc! Lợi hại!
Ông...
- Kẻ nháo sự! Cởi y phục thị chúng! !
Một trận tiếng vù vù vang dội, trong phòng bếp, một đạo thân ảnh sắt cứng bắn ra, tròng mắt màu tím không ngừng lóe lên, chèn ép khí cơ tứ tán!
...
Bên ngoài tiểu điếm, hai đạo nhân ảnh chậm rãi đi đến, một vị nam tử anh tuấn lưng đeo một thanh trọng kiếm to lớn màu đen, một vị nam tử dịu dàng mặc trường bào màu xanh lục.
Hai người đứng ngoài quán ăn không xa, nhìn tiểu điếm có vẻ ồn ào, cũng sửng sốt.
Nam tử dịu dàng mặc trường bào màu xanh lục nhẹ giọng cười nói:
- Tây Môn huynh, xem ra chúng ta đến chậm rồi, để người ta nhanh chân đến trước rồi.
Nam tử lưng đeo trọng kiếm, nhíu mắt, nhướng mày.
Bỗng nhiên, tròng mắt hai người co rụt lại, nhìn về phía quán ăn.
Chỉ nghe một tiếng thét kinh hãi và một trận nổ vang.
Một đạo nhân ảnh từ trong tiểu điếm chật vật bay ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.