Chương 34: Ngươi thử làm thêm lần nữa xem, có tin ta đánh ngươi không?
Lý Hồng Thiên
19/08/2020
- Cho vào danh sách đen? Chỉ bằng một tên đầu bếp đê tiện như ngươi?
Tên quản gia đó bị hành động của Bộ Phương làm cho sững sờ, sau mấy giây phục hồi tinh thần thì phá lên cười, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Những người khác cũng không nhịn được mà bật cười theo, ánh mắt giễu cợt cũng khinh bỉ rơi xuống người Bộ Phương. Tên đầu bếp trẻ tuổi này có bị hiểu năng không vậy? Chẳng lẽ hắn không biết mình đang nói chuyện với ai sao? Đây chính là quản gia của Trương tước gia đó!
Trương tước gia có thân phận cao quý, tự nhiên quản gia của hắn cũng có thanh danh hiển hách. Một tên đầu bếp bé nhỏ lại nói khoác không biết ngượng đem hắn cho vào danh sách đen, đây chính là chuyện buồn cười nhất của hắn từ khi sinh ra đến giờ.
- Ngươi có tin ta phá hủy cái quán ăn này trong vòng một phút không? Vốn bổn quản gia đến đây ăn cơm là cho ngươi mặt mũi, không tươi cười bưng món ăn lên cho đại gia thì thôi mà còn giở quẻ cho lão tử vào danh sách đen?
Quản gia ôm ngực, từ lỗ mũi hừ ra một luồng hơi trắng, vô cùng ngạo nghễ.
Bộ Phương lạnh lùng nhìn tên quản gia này như nhìn một tên não tàn vậy.
Quản gia? Rất trâu ư? Hoàng tử đều bị ta cự tuyệt qua, ngươi là cái thá gì?
Bộ Phương lười nói chuyện, nhẹ nhàng vỗ vào cái bụng bự của Tiểu Bạch, đứng ở sau lưng Bộ Phương, ánh mắt Âu Dương Tiểu Nghệ nhất thời sáng lên, lòng đầy vui mừng, lại có thể thấy Tiểu Bạch xuất thủ.
Ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe lên:
- Người gây chuyện, lột truồng thị chúng.
- Gì? Cái gì?
Tên quản gia sửng sốt rồi bịt tai, rướn cổ hét lên đầy vẻ giễu cợt.
- Ngươi lặp lại lần nữa cho ta, lột gì vậy?
Tiểu Bạch quay đầu sang, phong tỏa tên quản gia lại, trong nháy mắt, bàn tay đưa ra ý định bắt lấy hắn.
- Hừ! Càn rỡ!
Quản gia Trương Tử tước hừ lạnh một cái, sắc mặt không vui, với tu vi tam phẩm chiến cuồng, hắn không sợ con khôi lỗi không có chút linh khí này một chút nào.
- Để xem ta có thể đem ngươi đập thành một đống sắt vụn hay không? Tiếp chiêu, toái cốt chưởng!
Quản gia gào lên một tiếng, chân khí phun trào, khí thể lăng thiên, tung ra một chưởng hướng về bàn tay đang đưa ra của Tiểu Bạch.
Chưởng lực vỗ trúng cánh tay Tiểu Bạch nhưng như con kiến cắn voi, Tiểu Bạch vẫn không nhúc nhích.
Chuyện gì vậy?
Thân thể tên quản gia cứng đờ, lúng túng ngẩng đầu lên. Bất ngờ một bàn tay to như cái quạt đập tới, như đập một con ruồi, "bép" quản gia nằm đo ván trên sàn.
Chân khí tán loạn...
"Roẹt… Xoẹt!"
Quần áo trên người hắn nổ tung, cơ thể lộ hết ra ngoài chỉ còn mỗi chiếc quần lót che lại chỗ kín, sau đó, theo một đường cong parabol tuyệt đẹp, hắn bị vứt ra ngoài ngõ.
Tất cả mọi người trong tiệm im lặng như tờ, đôi mắt dõi theo thân thể tên quản gia từ lúc bị tát cho đến khi bị vứt ra ngoài, toàn thân ớn lạnh.
Triệu Như Ca vừa mới tới cửa bỗng phát hiện một thân thể trắng trẻo bay ra từ bên trong, ngã xuống dưới chân mình. Hình ảnh này sao quen thuộc như thế...
Tựa hồ mỗi lần mình đến tiệm nhỏ là thấy có người từ bên trong bay ra.
- Lặp lại một lần nữa, xếp hàng theo thứ tự, không được ồn ào, người không tuân thủ sẽ bị liệt vào danh sách đen.
Bộ Phương quét mắt nhìn đám người đang câm như hến một cái, thản nhiên nói rồi quay lại phòng bếp.
Âu Dương Tiểu Nghệ siết nắm đấm, lão bản thối thật ngang ngược.
Triệu Như Ca nhớ lại ngày trước mình cũng bị lột đồ như vậy, trong lòng run lên, tâm tư muốn xen ngang cũng biến mất, yên lặng đứng vào vị trí của mình.
Cha hắn, Tể tướng đương triều, Triệu Mộc Sinh, biết được tin tức tam hoàng tử bị ám sát trong tiệm nhỏ liền phái hắn tới dò xét. Nói thật, ban đầu hắn cự tuyệt rất quyết liệt nhưng sau khi cha hắn hứa thưởng cho một viên ngũ phẩm tụ khí đan, hắn bèn thỏa hiệp.
Hứa Sĩ ngưng trọng nhìn Tiểu Bạch, thân là ngũ phẩm chiến vương, hắn lại cảm thấy vô cùng áp lực khi đối diện với con khôi lỗi màu trắng kia.
Con khôi lỗi này, không bình thường.
Tô Viễn Thanh hơi gật đầu một cái, dường như hắn cũng có suy nghĩ giống Hứa Sĩ, chắc hẳn cao thủ ẩn nấp trong quán chính là con khôi lỗi này đi.
Hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau một cái, cười một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu vào ăn. Món ăn này... thật sự rất ngon!
Có Tiểu Bạch chấn nhiếp, nhất thời ám quyền quý này đàng hoàng hơn rất nhiều. Quản gia của Trương tước gia có tu vi tam phẩm chiến cuồng, ở trong đám người coi như không tồi nhưng lại không có một chút phản kháng nào khi bị Tiểu Bạch lột sạch.
Để không muốn bị lột, nên đàng hoàng một chút.
Âu Dương Tiểu Nghệ kiêu ngạo nhìn đám người này và ghi lại tên món ăn lên giấy.
Hứa Sĩ cùng Tô đại học sĩ đã ăn xong, mặt đầy say mê, thức ăn trong quán đắt cũng đúng, mùi vị này còn tốt hơn cả ngự thiện phòng, hơn nữa hai người còn cảm thấy chân khí trong cơ thể nhiều hơn một ít. Hiển nhiên món ăn này không phải là món ăn tầm thường.
Bọn họ vội vã rời đi tiệm nhỏ, người xếp hàng phía dưới vội vã tiến lên, Bộ Phương nấu nướng rất nhanh cho nên mọi người không phải đứng chờ lâu.
Không thể nghi ngờ chút nào, mỗi một người sau khi ăn xong món ăn do Bộ Phương chế biến đều cảm thấy khiếp sợ, hoàn toàn bị thức ăn ngon chinh phục.
Triệu Như Ca nhìn những thực khách chưa thỏa mãn quyến luyến không thôi cộng thêm mùi hương nồng nàn ở trước mũi, không khỏi bị gợi lên cơn thèm ăn.
Hắn đã tới tiệm nhỏ hai lần nhưng chưa từng ăn qua một món nào, nhìn từng món từng món được bưng ra, tựa hồ chúng cũng không tệ, xem ra hôm nay nhất định phải nếm thử.
Khi người phía trước hắn hài lòng rời đi tiệm nhỏ, sắc mặt Triệu Như Ca lộ rõ vẻ vui mừng, ưu nhã dậm chân tiến vào, đứng trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ.
- Là ngươi, Triệu Như Ca.
Âu Dương Tiểu Nghệ liếc mắt, bĩu môi nói.
- Tiểu công chúa Âu Dương gia lại hạ mình làm một phục vụ viên, thật sự là đáng tiếc, sách… sách… sách, cho tại hạ một suất cá ướp bã rượu đi.
Triệu Như Ca nhìn thực đơn, đã ăn thì phải ăn món đắt nhất.
- Ngươi quản ta được à?
Âu Dương Tiểu Nghệ nhíu mũi, hừ lạnh.
Tiểu nha đầu xoay người đi báo tên món ăn nhưng lời còn chưa thốt lên, Bộ Phương đã đi ra.
- Thời gian mở tiệm hôm nay đã kết thúc, còn thực khách nào chưa được ăn thì mai lại đến.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Lời vừa nói ra, nhất thời bảy tám người đang xếp hàng ồn ào lên.
- Cái gì a? Chúng ta đã phải mệt mỏi xếp hàng gần một tiếng đồng hồ mà bây giờ ngươi lại nói không bán nữa là sao?
- Bộ lão bản, ngươi làm thế không khỏi quá đen tối đi! Sắc trời bây giờ vẫn còn sớm, tiếp tục buôn bán, chúng ta muốn nếm thử món ăn của ngươi.
...
Đối mặt với những lời chất vấn không ngừng, Bộ Phương vẫn bình thản.
- Lặp lại một lần nữa, thời gian mở tiệm hôm nay đã hết, muốn ăn cơm, ngày mai tới sớm một chút, còn có xin đừng gây ồn.
Sau lưng hắn, màu đỏ trong con ngươi Tiểu Bạch đại thịnh, phong tỏa những người đang gây ầm ĩ kia.
Nhất thời đám người giống như bị bóp cổ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Có Tiểu Bạch trấn giữ, bọn họ tức giận mà chẳng dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy tâm tình phẫn uất rời đi... Suy tính làm sao có thể báo cáo với chủ nhân.
Triệu Như Ca cảm giác như có vô vàn cái kim đâm qua tim vậy... Trời ạ! Lại là hết thời gian buôn bán! Thời gian đừng chính xác như vậy được không?
- Bộ lão bản, giá gấp năm lần... Ta muốn ăn!
Triệu Như Ca không cam lòng.
- Ta cự tuyệt, lần trước ngươi cũng cám dỗ ta như thế.
- Quy củ là người định, Bộ lão bản! Mười lần! Mười lần thế nào? Hôm nay bổn thiếu nhất định phải nếm thử tay nghề của Bộ lão bản.
- Không được.
Trong lòng Bộ Phương rỉ máu, ai oán cự tuyệt Triệu Như Ca, ngươi thử nhắc lại lần nữa xem, có tin ta đánh ngươi không?
Triệu Như Ca buồn bực, lạnh lùng nhìn Bộ Phương một cái, tức giận hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Âu Dương Tiểu Nghệ đầy kính bể nhìn Bộ Phương, từ trước đến giờ nàng vẫn cho rằng Bộ Phương tham tiền nhưng không ngờ hắn lại là người rất có nguyện tắc.
- Thối lão bản, cảnh ngươi cự tuyệt Triệu nương pháo kia thật đẹp trai!
Âu Dương Tiểu Nghệ giơ ngón cái lên đầy vẻ thưởng thức.
"A… a..." Bộ Phương cười một cách cứng ngắc.
...
Hai ngày kế tiếp, người trong tiệm lúc nào cũng đầy ắp, mỗi ngày đều có một thực khách mới, Hứa Sĩ cùng Tô đại học sĩ cũng hay lui tới, hoàn toàn bị mỹ vị chinh phục.
Ngược lại là huynh muội Tiếu gia cùng tam hoàng tử Cơ Thành Tuyết trong hai ngày này chưa từng xuất hiện. Dĩ nhiên Bộ Phương cũng chỉ kinh ngạc sau rồi chẳng thèm để ý nữa.
Cứ như vậy, ngày thứ ba sắp qua.
Hôm nay là một ngày rất trọng đại.
Đệ nhất cao thủ đế đô, Tiếu Mông đại tướng quân xuất quân trấn áp tông môn khải hoàn trở về, áp giải sáu vị điện chủ Tang Hồn Điện về kinh chịu phạt.
Tên quản gia đó bị hành động của Bộ Phương làm cho sững sờ, sau mấy giây phục hồi tinh thần thì phá lên cười, cười đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
Những người khác cũng không nhịn được mà bật cười theo, ánh mắt giễu cợt cũng khinh bỉ rơi xuống người Bộ Phương. Tên đầu bếp trẻ tuổi này có bị hiểu năng không vậy? Chẳng lẽ hắn không biết mình đang nói chuyện với ai sao? Đây chính là quản gia của Trương tước gia đó!
Trương tước gia có thân phận cao quý, tự nhiên quản gia của hắn cũng có thanh danh hiển hách. Một tên đầu bếp bé nhỏ lại nói khoác không biết ngượng đem hắn cho vào danh sách đen, đây chính là chuyện buồn cười nhất của hắn từ khi sinh ra đến giờ.
- Ngươi có tin ta phá hủy cái quán ăn này trong vòng một phút không? Vốn bổn quản gia đến đây ăn cơm là cho ngươi mặt mũi, không tươi cười bưng món ăn lên cho đại gia thì thôi mà còn giở quẻ cho lão tử vào danh sách đen?
Quản gia ôm ngực, từ lỗ mũi hừ ra một luồng hơi trắng, vô cùng ngạo nghễ.
Bộ Phương lạnh lùng nhìn tên quản gia này như nhìn một tên não tàn vậy.
Quản gia? Rất trâu ư? Hoàng tử đều bị ta cự tuyệt qua, ngươi là cái thá gì?
Bộ Phương lười nói chuyện, nhẹ nhàng vỗ vào cái bụng bự của Tiểu Bạch, đứng ở sau lưng Bộ Phương, ánh mắt Âu Dương Tiểu Nghệ nhất thời sáng lên, lòng đầy vui mừng, lại có thể thấy Tiểu Bạch xuất thủ.
Ánh sáng màu đỏ trong đôi mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe lên:
- Người gây chuyện, lột truồng thị chúng.
- Gì? Cái gì?
Tên quản gia sửng sốt rồi bịt tai, rướn cổ hét lên đầy vẻ giễu cợt.
- Ngươi lặp lại lần nữa cho ta, lột gì vậy?
Tiểu Bạch quay đầu sang, phong tỏa tên quản gia lại, trong nháy mắt, bàn tay đưa ra ý định bắt lấy hắn.
- Hừ! Càn rỡ!
Quản gia Trương Tử tước hừ lạnh một cái, sắc mặt không vui, với tu vi tam phẩm chiến cuồng, hắn không sợ con khôi lỗi không có chút linh khí này một chút nào.
- Để xem ta có thể đem ngươi đập thành một đống sắt vụn hay không? Tiếp chiêu, toái cốt chưởng!
Quản gia gào lên một tiếng, chân khí phun trào, khí thể lăng thiên, tung ra một chưởng hướng về bàn tay đang đưa ra của Tiểu Bạch.
Chưởng lực vỗ trúng cánh tay Tiểu Bạch nhưng như con kiến cắn voi, Tiểu Bạch vẫn không nhúc nhích.
Chuyện gì vậy?
Thân thể tên quản gia cứng đờ, lúng túng ngẩng đầu lên. Bất ngờ một bàn tay to như cái quạt đập tới, như đập một con ruồi, "bép" quản gia nằm đo ván trên sàn.
Chân khí tán loạn...
"Roẹt… Xoẹt!"
Quần áo trên người hắn nổ tung, cơ thể lộ hết ra ngoài chỉ còn mỗi chiếc quần lót che lại chỗ kín, sau đó, theo một đường cong parabol tuyệt đẹp, hắn bị vứt ra ngoài ngõ.
Tất cả mọi người trong tiệm im lặng như tờ, đôi mắt dõi theo thân thể tên quản gia từ lúc bị tát cho đến khi bị vứt ra ngoài, toàn thân ớn lạnh.
Triệu Như Ca vừa mới tới cửa bỗng phát hiện một thân thể trắng trẻo bay ra từ bên trong, ngã xuống dưới chân mình. Hình ảnh này sao quen thuộc như thế...
Tựa hồ mỗi lần mình đến tiệm nhỏ là thấy có người từ bên trong bay ra.
- Lặp lại một lần nữa, xếp hàng theo thứ tự, không được ồn ào, người không tuân thủ sẽ bị liệt vào danh sách đen.
Bộ Phương quét mắt nhìn đám người đang câm như hến một cái, thản nhiên nói rồi quay lại phòng bếp.
Âu Dương Tiểu Nghệ siết nắm đấm, lão bản thối thật ngang ngược.
Triệu Như Ca nhớ lại ngày trước mình cũng bị lột đồ như vậy, trong lòng run lên, tâm tư muốn xen ngang cũng biến mất, yên lặng đứng vào vị trí của mình.
Cha hắn, Tể tướng đương triều, Triệu Mộc Sinh, biết được tin tức tam hoàng tử bị ám sát trong tiệm nhỏ liền phái hắn tới dò xét. Nói thật, ban đầu hắn cự tuyệt rất quyết liệt nhưng sau khi cha hắn hứa thưởng cho một viên ngũ phẩm tụ khí đan, hắn bèn thỏa hiệp.
Hứa Sĩ ngưng trọng nhìn Tiểu Bạch, thân là ngũ phẩm chiến vương, hắn lại cảm thấy vô cùng áp lực khi đối diện với con khôi lỗi màu trắng kia.
Con khôi lỗi này, không bình thường.
Tô Viễn Thanh hơi gật đầu một cái, dường như hắn cũng có suy nghĩ giống Hứa Sĩ, chắc hẳn cao thủ ẩn nấp trong quán chính là con khôi lỗi này đi.
Hai người cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau một cái, cười một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu vào ăn. Món ăn này... thật sự rất ngon!
Có Tiểu Bạch chấn nhiếp, nhất thời ám quyền quý này đàng hoàng hơn rất nhiều. Quản gia của Trương tước gia có tu vi tam phẩm chiến cuồng, ở trong đám người coi như không tồi nhưng lại không có một chút phản kháng nào khi bị Tiểu Bạch lột sạch.
Để không muốn bị lột, nên đàng hoàng một chút.
Âu Dương Tiểu Nghệ kiêu ngạo nhìn đám người này và ghi lại tên món ăn lên giấy.
Hứa Sĩ cùng Tô đại học sĩ đã ăn xong, mặt đầy say mê, thức ăn trong quán đắt cũng đúng, mùi vị này còn tốt hơn cả ngự thiện phòng, hơn nữa hai người còn cảm thấy chân khí trong cơ thể nhiều hơn một ít. Hiển nhiên món ăn này không phải là món ăn tầm thường.
Bọn họ vội vã rời đi tiệm nhỏ, người xếp hàng phía dưới vội vã tiến lên, Bộ Phương nấu nướng rất nhanh cho nên mọi người không phải đứng chờ lâu.
Không thể nghi ngờ chút nào, mỗi một người sau khi ăn xong món ăn do Bộ Phương chế biến đều cảm thấy khiếp sợ, hoàn toàn bị thức ăn ngon chinh phục.
Triệu Như Ca nhìn những thực khách chưa thỏa mãn quyến luyến không thôi cộng thêm mùi hương nồng nàn ở trước mũi, không khỏi bị gợi lên cơn thèm ăn.
Hắn đã tới tiệm nhỏ hai lần nhưng chưa từng ăn qua một món nào, nhìn từng món từng món được bưng ra, tựa hồ chúng cũng không tệ, xem ra hôm nay nhất định phải nếm thử.
Khi người phía trước hắn hài lòng rời đi tiệm nhỏ, sắc mặt Triệu Như Ca lộ rõ vẻ vui mừng, ưu nhã dậm chân tiến vào, đứng trước mặt Âu Dương Tiểu Nghệ.
- Là ngươi, Triệu Như Ca.
Âu Dương Tiểu Nghệ liếc mắt, bĩu môi nói.
- Tiểu công chúa Âu Dương gia lại hạ mình làm một phục vụ viên, thật sự là đáng tiếc, sách… sách… sách, cho tại hạ một suất cá ướp bã rượu đi.
Triệu Như Ca nhìn thực đơn, đã ăn thì phải ăn món đắt nhất.
- Ngươi quản ta được à?
Âu Dương Tiểu Nghệ nhíu mũi, hừ lạnh.
Tiểu nha đầu xoay người đi báo tên món ăn nhưng lời còn chưa thốt lên, Bộ Phương đã đi ra.
- Thời gian mở tiệm hôm nay đã kết thúc, còn thực khách nào chưa được ăn thì mai lại đến.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Lời vừa nói ra, nhất thời bảy tám người đang xếp hàng ồn ào lên.
- Cái gì a? Chúng ta đã phải mệt mỏi xếp hàng gần một tiếng đồng hồ mà bây giờ ngươi lại nói không bán nữa là sao?
- Bộ lão bản, ngươi làm thế không khỏi quá đen tối đi! Sắc trời bây giờ vẫn còn sớm, tiếp tục buôn bán, chúng ta muốn nếm thử món ăn của ngươi.
...
Đối mặt với những lời chất vấn không ngừng, Bộ Phương vẫn bình thản.
- Lặp lại một lần nữa, thời gian mở tiệm hôm nay đã hết, muốn ăn cơm, ngày mai tới sớm một chút, còn có xin đừng gây ồn.
Sau lưng hắn, màu đỏ trong con ngươi Tiểu Bạch đại thịnh, phong tỏa những người đang gây ầm ĩ kia.
Nhất thời đám người giống như bị bóp cổ, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Có Tiểu Bạch trấn giữ, bọn họ tức giận mà chẳng dám nói gì, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy tâm tình phẫn uất rời đi... Suy tính làm sao có thể báo cáo với chủ nhân.
Triệu Như Ca cảm giác như có vô vàn cái kim đâm qua tim vậy... Trời ạ! Lại là hết thời gian buôn bán! Thời gian đừng chính xác như vậy được không?
- Bộ lão bản, giá gấp năm lần... Ta muốn ăn!
Triệu Như Ca không cam lòng.
- Ta cự tuyệt, lần trước ngươi cũng cám dỗ ta như thế.
- Quy củ là người định, Bộ lão bản! Mười lần! Mười lần thế nào? Hôm nay bổn thiếu nhất định phải nếm thử tay nghề của Bộ lão bản.
- Không được.
Trong lòng Bộ Phương rỉ máu, ai oán cự tuyệt Triệu Như Ca, ngươi thử nhắc lại lần nữa xem, có tin ta đánh ngươi không?
Triệu Như Ca buồn bực, lạnh lùng nhìn Bộ Phương một cái, tức giận hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.
Âu Dương Tiểu Nghệ đầy kính bể nhìn Bộ Phương, từ trước đến giờ nàng vẫn cho rằng Bộ Phương tham tiền nhưng không ngờ hắn lại là người rất có nguyện tắc.
- Thối lão bản, cảnh ngươi cự tuyệt Triệu nương pháo kia thật đẹp trai!
Âu Dương Tiểu Nghệ giơ ngón cái lên đầy vẻ thưởng thức.
"A… a..." Bộ Phương cười một cách cứng ngắc.
...
Hai ngày kế tiếp, người trong tiệm lúc nào cũng đầy ắp, mỗi ngày đều có một thực khách mới, Hứa Sĩ cùng Tô đại học sĩ cũng hay lui tới, hoàn toàn bị mỹ vị chinh phục.
Ngược lại là huynh muội Tiếu gia cùng tam hoàng tử Cơ Thành Tuyết trong hai ngày này chưa từng xuất hiện. Dĩ nhiên Bộ Phương cũng chỉ kinh ngạc sau rồi chẳng thèm để ý nữa.
Cứ như vậy, ngày thứ ba sắp qua.
Hôm nay là một ngày rất trọng đại.
Đệ nhất cao thủ đế đô, Tiếu Mông đại tướng quân xuất quân trấn áp tông môn khải hoàn trở về, áp giải sáu vị điện chủ Tang Hồn Điện về kinh chịu phạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.