Chương 137: Ta dẫn huynh đệ đến trợ trận cho điện hạ
Lý Hồng Thiên
11/01/2021
Nghê Nhan đứng ngạo nghễ trong hư không bên ngoài Thiên Huyền Môn, trợn mắt há hốc mồm nhìn Bộ Phương hóa thành trận nhãn, nàng cảm giác toàn thân không thoải mái.
Tại sao Bộ lão bản lại có thể thúc giục Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận? Hoàn toàn không hợp với lẽ thường! Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận chính là trận pháp xếp vào năm hạng đầu trong các trận pháp mà Thiên Cơ tông thu nhận sử dụng, trình độ phức tạp không nói, chỉ cần phương thức điều khiển, nếu như không có hệ thống truyền thừa, người bình thường không thể thúc dục.
Thanh Phong hoàng thất cũng có ghi chép phương thức điều khiển trận pháp này, lịch đại hoàng đế đều cẩn thận học tập, vì vậy Trường Phong Đại Đế mới có thể thi triển ra, nhưng là... Bộ lão bản cũng có phương pháp điều khiển?
Khuôn mặt Nghê Nhan cổ quái, ánh mắt mở to, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương trong Thiên Huyền Môn, trong tay của nàng có thêm mấy khối ngọc thạch, không ngừng loay hoay bói toán... Về sau nàng bừng tỉnh đại ngộ.
Tất cả nguyên nhân đều vì thanh dao phay trong tay Bộ Phương.
Nghê Nhan hít một hơi khí lạnh, trong lòng sợ hãi thán phục... Bán Thần khí, Long Cốt Đao!
Hơn nữa Long cốt còn không phải Long cốt bình thường, rõ ràng có thể liên hệ với khí tức Long cốt của trận pháp, tự động biến Long cốt dao trở thành trận nhãn, mà Bộ Phương là chủ nhân dao phay cũng thuận lý thành chương có tư cách điều khiển trận pháp.
Nghĩ đến chỗ này, Nghê Nhan cũng không biết nên nói những gì, chỉ có thể cảm thấy kỳ lạ, nội tâm hâm mộ khi Bộ Phương có bán Thần khí.
...
Triệu Mộc Sinh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn qua đầu thần long to lớn, long uy khổng lồ phóng xuất ra, làm cho hắn như lâm vào vũng bùn.
Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, vì cái gì đã bị hắn phá hủy trận nhãn Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận lại thức tỉnh lần nữa, hơn nữa người điều khiển còn biến thành một thanh niên cầm dao phay, tuy rằng không thể không thừa nhận, dao phay của hắn có chút thần kỳ.
- Hiện tại... Còn muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề không?
Bộ Phương hỏi.
Chân khí vận chuyển trong đan điền Triệu Mộc Sinh trong, bao phủ toàn thân, long uy áp chế cũng biến mất, hắn híp mắt, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương.
Tam văn Ngộ Đạo Quả có bao nhiêu khó được, Triệu Mộc Sinh rất rõ ràng, với tư cách cường giả phật tông Đại Thừa Đảo, hắn biết rõ giá trị một viên Ngộ Đạo Quả, đây là cơ duyên giúp hắn từ lục phẩm Chiến Hoàng bước vào thất phẩm Chiến Thánh.
Làm cho hắn có thể giao ra như vậy, hắn đương nhiên không cam lòng.
Một tay nâng Ngộ Đạo Quả, tam văn Ngộ Đạo Quả xoay tròn từ từ trong chân khí, tỏa ra mùi hương khác nhau.
- Ngươi không phải là người hoàng thất Thanh Phong Đế Quốc, ngươi có thể điều khiển Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận thì như thế nào? Ngươi căn bản không hiểu thúc dục nó ra sao, ngươi lại có thể làm gây khó dễ được ta?
Triệu Mộc Sinh nở nụ cười lạnh, mũi chân điểm vào mặt đất, toàn bộ thân thể bay lên không trung, đạp không mà đi, chuẩn bị rời khỏi trận pháp.
- Ai nói ta không thể điều khiển trận pháp này?
Bộ Phương thản nhiên nói, về sau hắn điều động dao phay trong tay, sau đó vung mạnh về phía Triệu Mộc Sinh.
Ý niệm khẽ động, một tiếng long ngâm vang vọng, toàn bộ trận pháp tỏa ra ánh sáng, giống như nó thức tỉnh ngay lập tức.
Hư ảnh thần long vung móng vuốt chụp thẳng vào Triệu Mộc Sinh đang rời đi.
Hừ!
Triệu Mộc Sinh hừ lạnh một tiếng, khí tức thất phẩm Chiến Thánh bộc phát , một tay niết Phật ấn, miệng đọc phạm âm huyền ảo, một hư ảnh phật đà dần dần hiện ra sau lưng hắn.
Bí thuật Đại Thừa Đảo.
Hư ảnh phật đà điểm một chỉ vào long trảo, hư không như sôi trào lên, hai đạo công kích đáng sợ va chạm trong hư không, sau đó... Sẽ không có sau đó.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của nhiều người, phật đà của Triệu Mộc Sinh bị long trảo đánh vỡ, tiếng nổ mạnh vang lên, giống như khí cầu thổi quá căng nên nổ tung.
Triệu Mộc Sinh không ngừng phun máu tươi, thân thể như lá rụng tàn lụi, bồng bềnh rơi xuống đất.
Tam văn Ngộ Đạo Quả rơi xuống, bị hư ảnh thần long há miệng ngậm lấy, đưa đến trong tay Bộ Phương.
Tiếp nhận Ngộ Đạo Quả, Bộ Phương cảm giác đầu óc choáng váng, chân khí trong cơ thể gần như khô kiệt, Hoàng Kim Long Cốt đao cũng ảm đạm, về sau dao phay hoa lệ khôi phục như cũ, nằm trong tay Bộ Phương.
Điều khiển Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận tiêu hao chân khí của Bộ Phương, lấy chiến khí yếu ớt của Bộ Phương, hắn chỉ có thể thúc dục thần long đánh ra một kích, nội tâm Bộ Phương cũng âm thầm may mắn, may mắn Triệu Mộc Sinh rất phối hợp, lại là lựa chọn cứng đối cứng với hắn.
Nếu như Triệu Mộc Sinh không tuyển chọn cứng đối cứng mà là du đấu với hư ảnh thần long, Bộ Phương có khả năng đã bị giết.
Nhưng mà... Mặc kệ nó! Dù sao tam văn Ngộ Đạo Quả đã tới tay, hắn đã có nguyên liệu chủ yếu sản xuất rượu ngon, Bộ Phương đã nghĩ kỹ tên rượu, liền gọi là Tam Văn Ngộ Đạo Tửu... Hả? Bộ Phương suy nghĩ một chút, dường như có cái chỗ gì đó không đúng, được rồi tạm thời cứ lấy tên này đi.
Phốc xuy...
Triệu Mộc Sinh phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo, sắc mặt vàng như nến, hơi thở mong manh, hắn lại thua trong tay một tứ phẩm Chiến Linh cầm dao phay trong tay...
Hắn mờ mịt, hắn hối hận, hắn cảm thấy hoài nghi nhân sinh của mình.
Nhưng mà dù sao cũng là cường giả phật tông, tâm thần đã ổn định lại, nhìn thấy dáng dấp yếu ớt của Bộ Phương cũng giật mình... Gia hỏa này điều khiển Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận chỉ có lực lượng một kích, sau một kích chân khí cũng hao hết, vô cùng suy yếu.
Trường Phong Đại Đế điều khiển Lưỡng Kiếp Long Thủ Trận cũng phải tụ tập nhiều thiên tài địa bảo và chân khí thái giám Chiến Thánh Liên Phúc chèo chống, hắn chỉ là một tứ phẩm Chiến Linh, nào có vốn liếng như vậy.
- Tốt... Rất tốt! Bộ lão bản đúng không, Triệu Mộc Sinh ta nhớ kỹ ngươi rồi!
Triệu Mộc Sinh ổn định thân hình, nhìn chằm chằm vào Bộ Phương, cười cười, hắn xoay người, cưỡng ép vận khí chân khí trong cơ thể, ý định trốn khỏi nơi đây.
Nơi này đã không thích hợp ở lâu, nếu Triệu Mộc Sinh hắn không đi, khả năng phải lưu lại nơi này vĩnh viễn.
- Triệu lão tặc chạy đi đâu!
Tiếu Mông nhìn sang, khí tức thất phẩm Chiến Thánh bộc phát, hắn phóng lên trời, lao đi truy đuổi Triệu Mộc Sinh.
Nhưng mà, hắn vừa mới phóng lên trời, Triệu Mộc Sinh đã quay người, hắn ném ra một hạt châu màu đen, hạt châu kia làm hư không vặn vẹo, có một cỗ ma lực thần kỳ hấp dẫn tâm thần Tiếu Mông.
Oanh! !
Trong hạt châu bắtỏa ra khí tức linh hồn ngập trời, vô số âm thanh kêu rên tuôn ra từ hạt châu.
Tiếu Mông biến sắc, vội vàng ra tay trấn áp, nếu oan hồn oán linh trong bán Thần khí Vong Hồn Châu chạy ra ngoài, đây tuyệt đối là tai nạn của Thanh Phong Đế Đô.
Mà Triệu Mộc Sinh nhân cơ hội này, chạy trốn thật nhanh.
- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài... Bộ lão bản, tại hạ tiếp theo nhất định tự mình đến nhà bái phỏng tiểu điếm của Bộ lão bản!
Triệu Mộc Sinh nói xong, thân thể biến mất không thấy đâu nữa.
Rầm rầm.
Sau khi Triệu Mộc Sinh rời đi, bên ngoài Thiên Huyền Môn, âm thanh áo giáp va chạm vang lên, một đại hán râu quai nón băng bó toàn thân chạy vào, nửa người mặc giáp, khập khiễng tiến vào Thiên Huyền Môn.
- Điện hạ, ta mang theo các huynh đệ đến trợ trận cho ngài!
Đại hán râu quai nón nói mơ hồ không rõ, có vài phần buồn cười, ngược lại làm Cơ Thành Tuyết dở khóc dở cười, nhưng mà nhìn thấy đại hán râu quai nón không chết, hắn cũng thở dài một hơi.
Xa xa, Bộ Phương thu hồi Long cốt đao, ôm tam văn Ngộ Đạo Quả đi về phía Cơ Thành Tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.