Chương 313: Ta lại không ngốc... đi chịu chết sao?
Lý Hồng Thiên
23/05/2022
Chí Tôn của Bạch Vân Sơn Trang là một vị nam tử đầu cua, mặt như đao gọt, mang theo một cổ khí chất xơ xác tiêu điều, đôi mắt của hắn như điện, giống như kiếm khí sắc bén.
Hắn chính là Đại thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, Bạch Triển, cường giả Chí Tôn cảnh, là người đứng đầu phía dưới trang chủ Bạch Vân Sơn Trang, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối.
Cường giả Man Thần Điện phái tới là một vị đầu trọc, da thịt toàn thân đều hiện ra màu đồng cổ, phảng phất như nước đổ bê-tông, làm cho người ta có một loại cảm giác đáng sợ.
Bên cạnh người này còn có một Linh Thú Điểu khổng lồ, cặp cánh giống như đao phong sắc bén, tản ra hàn mang, đây một loại linh thú cấp tám cường đại, Đao Phong Điểu.
Điện chủ Man Điện, cũng chính nam tử đầu trọc tên là Kim Khôn, thân thể vô cùng cường tráng, thực lực cường đại.
Hai vị Chí Tôn cường giả đã tới Thanh Phong Đế Đô.
Bọn họ đều có chút ít nghi ngờ, bởi vì bọn họ nhận tin tức tình báo nói rằng, Yêu Nhân Tu La Môn cấu kết với quân đội Cơ Thành Vũ, sắp đánh đến Đế Đô, nhưng hiện giờ xem ra... làm gì có đại quân?
Đế Đô cũng hoàn hảo không tổn hao gì, căn bản không có dấu hiệu bị tiêu diệt như trong tưởng tượng.
Chẳng lẽ tin tức tình báo giả mạo hay sao?
Hai người cũng có chút ít nghi ngờ, nhưng rất nhanh bọn họ đã được Cơ Thành Tuyết trịnh trọng tiếp đãi vào Đại Hùng Điện, dù sao cũng là hai vị Chí Tôn cường giả, đây chính là cường giả đứng đầu vùng đất Nam Cương.
Nhìn thấy dấu hiệu chung quanh tiểu điếm Phương Phương bị phá hư đáng sợ, hiện giờ Cơ Thành Tuyết xem như có thêm nhận thức về Chí Tôn cường giả, ít nhất hắn biết... Nếu Chí Tôn cường giả động thủ trong Đế Đô, vậy Đế Đô của hắn có thể sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Cho nên hắn không dám chậm trễ, cho dù đã tạm thời vượt qua nguy cơ, nhưng có hai vị Chí Tôn trấn giữ, hắn dĩ nhiên càng cao hứng.
Đối mặt với nghi ngờ của hai vị Chí Tôn cường giả, Cơ Thành Tuyết lập tức thuật lại chuyện vừa xảy ra.
Những cường giả đáng sợ xuất hiện như Huyết Vệ Tu La Môn, Tôn Giả Tu La Môn cũng nói cho hai vị Chí Tôn đến đây trợ giúp.
Sắc mặt Bạch Triển nghiêm túc, lông mày khẽ động, nhìn Cơ Thành Tuyết.
Kim Khôn là Điện chủ Man Điện, chuyến này hắn tới Đế Đô không chỉ để trợ giúp cho Thanh Phong Đế Quốc, thật ra còn có mục đích lấy lại danh dự cho cao thủ Man Điện, Hạ Đại Hạ Vũ.
Nhưng sau khi hắn nghe xong Cơ Thành Tuyết kể lại, cũng hít vào một hơi.
- Ngươi nói Tôn Giả Tu La Môn đã chết ở đây?
Cái đầu trọc của Kim Khôn phát sáng, trừng mắt, khuôn mặt khó tin.
Hắn dĩ nhiên biết Tôn Giả Tu La Môn, làm Chí Tôn Man Điện tại sao có thể không biết thực lực của cường giả đứng đầu Tu La Môn? Đó là Chí Tôn chân chính, hơn nữa còn là Chí Tôn trung kỳ, cho dù là hắn cũng không có bất kỳ nắm chắc có thể đánh bại.
Nhưng một tồn tại như vậy, vẫn bỏ mạng trong một tiểu điếm tầm thường của Thanh Phong Đế Đô.
Tiểu điếm đó thật sự thần bí như vậy sao?
Hơn nữa tiểu điếm này... tựa hồ cũng chính là tiểu điếm giết chết Hạ Vũ và Hạ Đại!
Nhìn Kim Khôn và Bạch Triển thể hiện sự khiếp sợ, Cơ Thành Tuyết cười mà không nói, hắn biết tin tức này rất khó để hai người tiêu hóa, cho nên cũng không nói quá nhiều, chỉ an bài nơi ở cho hai vị cường giả, sau đó rời đi.
...
Màn đêm đen nhánh bao phủ bầu trời Đế Đô, tầng mây mờ mờ dưới lay động của gió nổi lơ lửng.
Hai mặt trăng rằm như ẩn như hiện trong tầng mây mờ mờ, giống như hai thiếu nữ thẹn thùng e ngại.
Bên trong đại viện hoàng cung, đèn dầu sáng rỡ.
Trong đại viện chỗ ở của cường giả Bạch Vân Sơn Trang.
Bạch Triển nhìn Trảm Không sắc mặt tái nhợt, nghe xong tự thuật của Trảm Không, tâm thần vốn bình tĩnh của hắn lại một lần nữa nổi lên rung động.
- Nói như vậy... tất cả những gì Hoàng Đế nói đều là thật? Tiểu điếm đó... thật sự làm hai vị Huyết Vệ bị thương, giết chết Tôn Giả Tu La Môn?
Bạch Triển cau mày, hít một hơi khí lạnh, nói.
Trảm Không cười khổ gật đầu, Đại thống lĩnh đã hỏi đi hỏi lại mấy lần, mặc dù tin tức bất ngờ này làm người ta có chút khó tin, nhưng... đây chính là sự thật.
- Tiểu điếm này... không thể tưởng tượng nổi, lúc đầu khi ta đến Thanh Phong Đế Đô, tiểu thư còn đặc biệt kêu ta chiếu cố tiểu điếm này, bây giờ xem ra, tiểu thư lo lắng cũng bằng thừa rồi.
Bạch Triển nói.
Trảm Không nghe thấy Bạch Triển nhắc tới Vu Vân Bạch, tròng mắt cũng nhíu lại, sau đó hỏi:
- Đại thống lĩnh, tiểu thư... hiện giờ có lẽ đã lên đường đến Đại Thành của Xà Nhân Tộc? Nàng đi gặp Xà Nhân Nhân Hoàng thật sự không có chuyện gì chứ?
- Ngươi đừng lo lắng, Xà Nhân Hoàng mặc dù là cường giả Xà Nhân Tộc, nhưng làm việc rất có nguyên tắc, sẽ không dễ dàng thương tổn tiểu thư, ngược lại tiểu điếm này cần đặc biệt chú ý, có thể chém giết Chí Tôn cường giả, tiểu điếm này ở vùng đất Nam Cương đã trở thành tồn tại không thể khinh thường, ngày mai ngươi theo ta tới tiểu điếm một chuyến đi.
- Dạ.
- Bản thân ta muốn nhìn xem tiểu điếm có thể giết chết Tôn Giả Tu La Môn có gì kỳ lạ?
Trong tiểu viện chỗ ở của cường giả Man Thần Điện.
Tôn trưởng lão mặt đầy ủy khuất tiến tới bên cạnh Kim Khôn, không ngừng nói gì đó, vẻ mặt mặt thỉnh thoảng nhăn lại, hết sức ủy khuất và khổ sở.
Còn Kim Khôn quyết đoán ngồi ở vị trí, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Hừ! Khinh người quá đáng! Tiểu điếm này cho rằng có thể chém giết một Tôn Giả Tu La Môn là có thể vô pháp vô thiên sao? Nội tình Man Thần Điện ta há lại là thứ hắn có thể đối kháng!
- Giết hai vị cường giả Man Điện ta, còn dám giễu cợt Man Thần Điện ta, ta thấy lão bản của tiểu điếm này đúng là không biết sống chết!
Thanh âm của Kim Khôn vô cùng lạnh lùng, vỗ một cái vào cái bàn bên cạnh, chân khí bắn ra, cái bàn trực tiếp hóa thành phấn vụn.
Tôn trưởng lão nhìn Kim Khôn tức giận, trên mặt nhất thời lộ ra hận thù sôi sục.
- Đúng đấy, Điện chủ, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho tiểu tử này! Nhất định phải để cho hắn chịu nhận lỗi trước Man Thần Điện!
- Ngày mai chúng ta tới tiểu điếm đó một lần, tìm hiểu xem tiểu điếm này rốt cuộc có gì kỳ lạ.
- Điện chủ, người muốn xuất thủ sao? Tiểu tử này chính thiếu thu thập... Ngài nhất định có thể bắt hắn ngoan ngoãn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Tôn trưởng lão hưng phấn nói.
Kim Khôn nghi ngờ liếc nhìn Tôn trưởng lão.
- Ngươi cho rằng ta ngu sao? Tôn Giả Tu La Môn đi tìm tiểu điếm gây chuyện cũng mất mạng rồi, ta lại không ngốc... Ta đi tìm chết sao?
Sắc mặt Tôn trưởng lão đang vui sướng nhất thời cứng đờ, có ý gì? Ngươi lúc trước không phải nói như vậy sao? Nói phải tìm lại tôn nghiêm cho Man Thần Điện?
- Ngày mai chúng ta tới tiểu điếm đó tìm hiểu hư thật, ngươi không phải nói món ăn của tiểu điếm đó mùi vị không tệ sao? Trước tiên đến đó nếm thử đồ ăn, dù sao tiểu điếm đó có Chí Tôn Thú có thể giết chết một vị Chí Tôn vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.
Kim Khôn mặc dù hình dáng tục tằng, nhìn qua giống như kẻ tứ chi phát triển đầu óc ngu si, nhưng thật ra là một người vô cùng cẩn thận.
Có thể ngồi vào vị trí Điện chủ, dĩ nhiên không đơn giản.
Man Thần Điện cũng không phải một nơi hòa bình, nội bộ ba phân điện cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
...
Cơ Thành Vũ lui binh rồi, không khí khẩn trương trong Đế Đô cũng thoáng cái tản đi, trở nên yên ổn hơn rất nhiều.
Sau tai họa công tác gây dựng lại vẫn tiếp tục, Cơ Thành Tuyết hao tốn rất nhiều nhân lực bắt đầu bắt đầu tiến hành sửa chữa khu vực bị phá hủy.
Sáng sớm.
Khi Bộ Phương mở cửa, ánh sáng mặt trời không kiêng sợ từ trên cao bắn xuống, Bộ Phương có chút hoảng hốt.
Trước đó có hẻm nhỏ ngăn cản, loại ánh sáng mặt trời này cũng rất ít cảm nhận được.
Cánh cửa mở ra, trước mắt là một mảnh trống trải, khiến Bộ Phương cảm thấy có cảm giác cổ quái, chung quanh đều là phế tích bằng phẳng.
Kiến trúc xây dựng chung quanh tiểu điếm trên căn bản đều đã sụp đổ.
Lão bản của Phụng Tiên Lâu Tiễn Bảo là người thương tâm nhất, bởi vì đại tửu lâu đệ nhất Đế Đô của hắn cách tiểu điếm Phương Phương không xa, trong dư âm chiến đấu cũng bị phá hủy, biến thành một mảnh phế tích.
Trái tim của hắn cũng rỉ máu, đó là hơn phân nửa tâm huyết cuộc đời hắn, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nhưng may mắn chính là, mọi người của Phụng Tiên Lâu không xảy ra chuyện gì, chỉ cần người còn, hắn vẫn có thể tiếp tục đông sơn tái khởi.
Hắn cũng tìm một vị trí tốt trong Đế Đô, không lâu nữa sẽ bắt đầu gây dựng lại Phụng Tiên Lâu.
Vị trí dĩ nhiên... cách tiểu điếm Phương Phương càng xa càng tốt.
Hắn cũng không muốn bị phá hủy thêm một lần nào nữa, nếu như vậy, hắn thật sự sẽ đau lòng mà chết.
Thịt sườn thơm phức bày trước mặt Tiểu Hắc, ánh mắt nó nhất thời sáng ngời, hết sức yêu thương nhìn đĩa thịt.
Bộ Phương lôi ra một cái ghế, tựa vào cửa tiểu điếm, nằm trên ghế, nhìn bãi đất trống trải trước cửa tiệm, trong lòng trở nên có chút yên bình.
Trong đầu hắn nghĩ tới nhiệm vụ tạm thời liên quan đến “Vạn Thú Viêm”, cả người nhìn qua tựa hồ có chút ngốc nghếch.
Tiếu Tiểu Long từ rất sớm đã tới tiểu điếm của Bộ Phương, tập luyện tài nấu nướng trong phòng bếp.
Ánh mặt trời ấm áp không có gì ngăn cản chiếu lên người hắn, khiến hắn cảm thấy sảng khoái ngủ gà ngủ gật, nheo mắt, vô cùng thích ý.
Khi tiếng bước chân vang lên, đá vụn xung quanh bị dẫm phát ra tiếng xào xạc, Bộ Phương mới mở mắt.
Bởi vì mấy đạo nhân ảnh xuất hiện trước cửa tiểu điếm, che mất dương quang ấm áp.
Chương 327: Hai vị Chí Tôn
Vạn Thú Viêm là một loại Huyền Hỏa Thiên Địa mà Hệ Thống giới thiệu, vừa nghe cũng rất đồ sộ.
Đối với Bộ Phương mà nói, tầm quan trọng của Huyền Hỏa này không cần nói cũng biết, bởi vì chỉ có đạt được loại Thiên Địa Huyền Hỏa này, hắn mới có thể dùng ngọn lửa này thúc dục nồi Huyền Vũ.
Nồi Huyền Vũ là một trong những trang phục của Trù Thần, hiệu quả dĩ nhiên rất cường hãn, Bộ Phương rất hiếu kỳ dùng nồi Huyền Vũ nấu ra món ăn có mùi vị như thế nào, có làm cho hắn thất vọng hay không.
Hai mắt Bộ Phương có chút trống rỗng, nhìn qua tựa hồ có chút ngu si nằm trên ghế.
Thanh âm xào xạc vang lên, đá vụn bị lòng bàn chân ma sát phát ra thanh âm.
Mấy đạo nhân ảnh đứng trước mặt Bộ Phương, khiến mặt trời ấm áp bị ngăn cản, làm Bộ Phương đang nheo mắt suy nghĩ khẽ động, phục hồi tinh thần.
Bộ Phương nhìn bốn đạo thân ảnh trước mắt.
Không xa lạ gì, thậm chí có chút quen thuộc.
Tôn trưởng lão có chút lúng túng nhìn Bộ Phương, hắn không biết nên nói gì, lúc trước hắn đã nói những lời càn rỡ muốn Bộ Phương biết điều giao đồ mà cường giả Tu La Môn muốn, khi đó hắn cho rằng Bộ Phương đối mặt với Tu La Môn chỉ có thể sẽ đè áp.
Ai ngờ nhân vật lại hoán đổi, người bị đè áp không phải là Bộ Phương, mà là... Tu La Môn đáng đâm ngàn đao.
Trảm Không lại một lần nữa nhìn thấy Bộ Phương, trong lòng có chút trăm ngàn cảm xúc phức tạp, đối với tiểu điếm này, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, kể từ khi trải qua một số lần giết chóc đáng sợ, hắn hiểu tiểu điếm này đáng sợ cỡ nào.
Tuyệt đối không phải tồn tại hắn có thể trêu chọc, bất kể là con rối cửu phẩm, hay Chí Tôn Thú đang nằm ngủ ở cửa thoạt nhìn rất vô hại.
Con chó mập đó tuyệt đối là lão thủ giả heo ăn thịt hổ, có ai có thể nghĩ đến một con chó mập giữ nhà lại có thể là một Chí Tôn Thú làm người ta nghe tiếng đã sợ mất mật?
Hơn nữa Chí Tôn Thú còn có thể giết chết Tôn Giả Tu La Môn?
Kim Khôn đứng trước mặt Bộ Phương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cái đầu trọc của hắn càng phát sáng chói mắt.
Bạch Triển hít sâu một hơi, ánh mắt rơi xuống trên người Bộ Phương.
Thanh niên này, trắng tinh, không phải quá cường tráng nhưng cũng không gầy yếu, khí tức chân khí trên người cũng chỉ là lục phẩm Chiến Hoàng, mặc dù còn trẻ tuổi như vậy đã đạt tới lục phẩm Chiến Hoàng đã rất tốt rồi, so với một vài đệ tử của Bạch Vân Sơn Trang còn mạnh hơn không ít, nhưng... cũng không phải rất yêu nghiệt.
Chính là một thanh niên trông có vẻ không có gì xuất sắc, lại là lão bản một tiểu điếm nổi tiếng cả vùng đất Nam Cương?
Giết chết Tôn Giả Tu La Môn, danh khí của tiểu điếm này sẽ rất nhanh truyền khắp cả Nam Cương, dù sao, Tôn Giả Tu La Môn đã là cường giả đứng đầu ở Nam Cương.
Loại cường giả này bỏ mạng, tuyệt đối là chuyện lớn có thể làm cho Nam Cương chấn động.
Bộ Phương đứng dậy, không nghĩ hôm nay còn có người tới dùng bữa.
Dù sao tình cảnh hiện giờ của tiểu điếm thật sự có chút lúng túng, bởi vì trải qua cuộc đại chiến hôm qua, khiến chung quanh tiểu điếm cũng hóa thành một mảnh phế tích, quyền quý Đế Đô cũng sợ hãi không dám tới tiểu điếm nữa, nhưng nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn như cũ vui mừng chạy tới.
Là người làm lâu nhất trong tiểu điếm, Tiểu Nghệ rõ ràng nhất tiểu điếm Phương Phương rốt cuộc cường đại đến cỡ nào, loại chuyện này đã sớm không còn xa lạ.
Cho nên nàng rất bình tĩnh, vẫn đến làm như cũ.
- Muốn ăn cơm mời vào quán.
Bộ Phương thản nhiên nói, đứng dậy, bước vào trong tiểu điếm.
Kim Khôn và Bạch Triển liếc mắt nhìn nhau, đi vào trong tiểu điếm.
Vừa vào tiểu điếm, không giống với phế tích trống trải bên ngoài tiểu điếm, trong tiểu điếm mang đến cho bọn hắn một loại cảm giác hết sức thoải mái, cảm giác này khiến trong lòng bọn họ tràn ngập ấm áp.
Trong tiểu điếm lúc nào cũng phiêu đãng mùi đồ ăn nồng đậm, khiến Kim Khôn và Bạch Triển khẽ nhíu lông mày.
- A? Đây là cây Ngũ Văn Ngộ Đạo?
Bạch Triển phát hiện ở góc tường có đặt một cây Ngũ Văn Ngộ Đạo.
Cây Ngũ Văn Ngộ Đạo sau khi trải qua lần đầu tiên nở hoa kết quả, đang chìm lắng, hồi lâu vẫn chưa có động tĩnh.
Ngoài tản ra ba động đặc biệt như trước đây, Bộ Phương thiếu chút nữa cho rằng cái cây này bị canh Long Huyết của hắn dọa chết rồi...
- Không hổ là tiểu điếm có thể chém giết Tôn Giả Tu La Môn, nội tình này quả nhiên không thể tin được, cây Ngũ Văn Ngộ Đạo ở vùng đất Nam Cương cực kỳ thưa thớt, là vật vô cùng trân quý.
Bạch Triển nhướng mày, sợ hãi nói.
Kim Khôn cũng chậc chậc tấm tắc, đến cảnh giới như bọn hắn, một gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo đối với bọn hắn mà nói thật ra đã không tính là thứ vô cùng trân quý, nhưng một gốc linh thụ có thể làm cho thất phẩm Chiến Thánh tấn chức bát phẩm, tuyệt đối vô cùng trân quý.
Đối với một số thế lực, có thể nói cầu mà không được.
Thế lực bình thường đã rất khó sở hữu, nhưng tiểu điếm này... chỉ là tiểu điếm bán đồ ăn rất bình thường, lại có một gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo làm bồn hoa trang trí.
- Thực đơn ở phía sau các ngươi, xem muốn ăn gì, sau đó nói cho tiểu nha đầu kia.
Bộ Phương quét nhìn bốn người, thản nhiên nói, chỉ chỉ Âu Dương Tiểu Nghệ đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, sau đó lại đi tới cái ghế ở cửa, tiếp tục nằm trên ghế.
Bốn người tìm một cái bàn ngồi xuống, vội vàng nhìn về phía thực đơn phía sau.
Chẳng qua nhìn thoáng qua, ánh mắt bốn người đều vội vàng trợn to.
- Đây thật sự là quán ăn sao? Giá tiền này... có chút khoa trương rồi.
Bạch Triển nhíu mày, nói.
Cửu phẩm Chí Tôn như hắn dĩ nhiên không thiếu nguyên tinh, nhưng... hắn cũng không thể vô duyên vô cớ bị lừa gạt.
- Đại thống lĩnh, ngài có điều không biết, giá món ăn của tiểu điếm này vẫn luôn như vậy... Bởi vì món ăn của Bộ lão bản rất xứng đáng với cái giá này.
Trảm Không nói.
Hắn từng tới tiểu điếm này ăn mấy lần, cho nên hắn tương đối hiểu rõ cách thưởng thức món ăn của tiểu điếm này, hắn thuận tiện giới thiệu cho tất cả mọi người.
Dĩ nhiên, những món hắn đã ăn cũng không nhiều, vì vậy có cái không giới thiệu.
- Hắc... Kim Khôn ta kể từ khi bước vào cảnh giới Chí Tôn đã rất lâu không thưởng thức món ăn thế tục, lần này cũng muốn ăn no một lần xem sao.
Kim Khôn vỗ lên bàn, phá lên cười.
Nhưng tiếng cười của hắn rất nhanh ngưng lại.
Bởi vì một tát này của hắn cũng không phải một tát, hắn vốn muốn in dấu bàn tay lên cái bàn này, nhưng hắn cũng phát hiện, một tát này vỗ lên trên bàn...chiếc bàn gỗ vẫn không nhúc nhích.
Chuyện này là thế nào?
Bộ Phương đang nằm trên ghế nhất thời khẽ động, quay đầu nhìn về phía Kim Khôn đầu trọc.
- Ngươi muốn gây chuyện?
Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi lên tiếng hỏi.
Kim Khôn nheo mắt nhìn qua, nhưng hắn cũng không nói lời nào, chỉ kiêng kỵ hừ một tiếng.
Tiểu điếm này quả nhiên có chút thú vị, vừa rồi mặc dù hắn không vận dụng chân khí, nhưng dù sao hắn cũng Chí Tôn cường giả, một cái tát đập lên bàn, cái bàn có thể đã sớm hóa thành phấn vụn, nhưng lúc này thậm chí cái bàn cũng không lưu lại chưởng ấn.
- Nếu không gây chuyện, vậy thì gọi thức ăn đi.
Nhìn dáng dấp đối phương tựa hồ không muốn gây chuyện, Bộ Phương nhếch miệng, nói một câu, sau đó tiếp tục nằm xuống, dương quang ấm áp, thời gian yên lặng trôi qua.
Đôi mày rậm của Bạch Triển khẽ động, phất phất tay về phía Âu Dương Tiểu Nghệ đang đứng đàng xa.
Âu Dương Tiểu Nghệ đi tới, mắt chớp chớp, nhìn bốn người, nói:
- Muốn gọi gì?
Cô gái này lại là... ngũ phẩm Chiến Vương!
Bạch Triển vốn đang không để ý, nhưng cảm ứng được khí tức trên người Âu Dương Tiểu Nghệ, tâm thần nhất thời run lên, Âu Dương Tiểu Nghệ mới bao nhiêu, đã là ngũ phẩm Chiến Vương rồi, thiên phú này... có chút nghịch thiên.
Hơn nữa... loại thiên tài này lại làm người phục vụ trong một quán ăn, thật sự lãng phí!
- Ngươi gọi thức ăn! Đại thúc!
Thấy Bạch Triển chăm chú nhìn mình, Âu Dương Tiểu Nghệ nhất thời không vui, khẽ hừ một tiếng.
Trảm Không có chút không nhìn tiếp được, dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay Bạch Triển, để hắn phục hồi tinh thần, Bạch Triển cũng có chút lúng túng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn có chút nóng bỏng.
Loại thiên tài này, nếu có thể thu làm đồ đệ, không bao lâu nữa, vùng đất Nam Cương sẽ xuất hiện một vị Chí Tôn!
Nhưng chuyện này không vội, đợi ăn xong sẽ từ từ tính.
Kim Khôn dĩ nhiên cũng nhìn thấu Âu Dương Tiểu Nghệ bất phàm, nhưng hắn không có hứng thú gì, dù sao Man Điện hắn chính là tu hành thân thể, không thích hợp với nha đầu này.
- Tất cả món ăn đều lấy cho ta một phần! Rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo là cái gì, lại mắc như vậy?
Bạch Triển trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lại gọi tất cả món ăn.
Quả nhiên không hổ là Chí Tôn cường giả tiền nhiều như nước.
Bộ Phương đang yên lặng nằm ở xa thể nghiệm cảm giác ấm áp, lỗ tai nhất thời khẽ động, gọi tất cả món ăn... Đây đúng là mua bán lớn rồi. Trong lòng Bộ Phương vui mừng kêu lên, quay đầu lại nhìn.
Kim Khôn lè lưỡi liếm liếm môi, hào khí cười to nói:
- Lão tử không quen ăn thức ăn nhạt nhẽo bình thường, chỗ ngươi có món gì đủ cay thì mang lên!
Âu Dương Tiểu Nghệ sửng sốt, lần đầu tiên nghe được có thực khách yêu cầu đủ cay...
- Đủ cay? Chính là muốn cay sao?
Khi Âu Dương Tiểu Nghệ đang có chút nghi ngờ, Bộ Phương đi tới, nói.
- Đúng! Chính là muốn cay, cay không đủ, lão tử không thoải mái! Nghe nói món ăn của tiểu điếm ngươi có mùi vị rất ngon, nhưng nếu như không làm ra món ăn khiến thực khách hài lòng, chính là tổn hại danh tiếng của quán ăn.
Kim Khôn nhìn Bộ Phương, tựa hồ có chút khiêu khích.
Cường giả của vùng đất Man Hoang thích ăn chua cay, đặc biệt cường giả Man Điện bọn họ lại càng nặng khẩu vị...
Bộ Phương đối mặt với khiêu khích của Kim Khôn, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, liếc nhìn một cái, sau đó xoay người đi.
Giơ tay lên vỗ vỗ đầu Âu Dương Tiểu Nghệ, sau đó Bộ Phương đi về phía phòng bếp.
Tròng mắt Tiểu Nghệ nhất thời sáng ngời, Bộ lão bản muốn tự mình xuống bếp sao?
Hừ... đầu trọc lại dám khiêu khích Bộ lão bản, chờ bị Bộ lão bản làm mất mặt đi! Tài nấu nướng của Bộ lão bản... ngươi há có thể tưởng tượng!
Nhưng nàng quả thật không tưởng tượng ra Bộ lão bản muốn nấu món chua cay gì?
Ma Bà đậu hủ sao? Cái này cũng có thể... Nhưng Ma Bà đậu hủ cũng không phải cay xé, nhiều lắm cũng chỉ tê tê.
Đi vào trong phòng bếp, Bộ Phương kêu Tiếu Tiểu Long ngưng tập luyện.
Sắc mặt Tiếu Tiểu Long mấy ngày qua cũng không phải rất tốt, dù sao Tiếu Mông bị trọng thương, tâm tình của hắn có thể tốt mới lạ, nhưng cho dù như vậy vẫn kiên trì tới tiểu điếm tập luyện, điều này khiến Bộ Phương rất hài lòng, đáng tiếc thương thế của Tiếu Mông... Hắn cũng không giúp được.
- Ngươi làm trợ thủ của ta, tất cả món ăn đều nấu một lần, phải nhìn kỹ, đây là một cơ hội học tập hiếm có.
Bộ Phương nhìn về phía Tiếu Tiểu Long, chân thật nói.
Ánh mắt Tiếu Tiểu Long sáng lên, gật đầu.
Hắn biết Bộ Phương đang muốn dạy dỗ hắn.
Sau đó, Bộ Phương xoay người đối mặt với bếp lò quen thuộc của hắn, trong tay khói nhẹ lượn lờ, Long Cốt Thái Đao xoay tròn xuất hiện trong tay hắn.
Chương 328: Một muôi lớn tương ớt
Trong tay Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao, đùa bỡn một đao hoa, chọn lựa nguyên liệu đặt trên bếp lò, sau đó giơ tay chém xuống, giống như lưu tinh đột nhiên nở rộ, nguyên liệu nấu ăn đều được xử lý hoàn tất.
Tiếu Tiểu Long cũng bắt đầu nấu nướng trên bếp lò của hắn, trải qua luyện tập lâu như vậy, hiểu biết của hắn đối với một số món ăn đã cực kỳ khắc sâu, mùi vị làm ra đã có thể so sánh với Bộ Phương khi mới vừa khai trương.
Dĩ nhiên, hiện giờ Bộ Phương cũng tiến bộ, tiến bộ của hắn càng thêm đáng sợ, bất kể kỹ thuật dùng dao hay chạm trổ, hay nhận biết đối với món ăn, đều có tiến bộ nhảy vọt so với khi vừa khai trương, hắn đang vững bước tiến đến mục tiêu Trù Thần đỉnh cao của Thế giới Huyền Huyễn
Đốt lửa, chảo nóng, trong phòng bếp chỉ chốc lát sau đã tràn ngập nhiệt khí và mùi thơm nồng đậm.
Bên này Bộ Phương nấu nướng món ăn của Bạch Triển, những thứ hắn làm đều có độ khó tương đối lớn, những món như cơm trứng chiên, thịt sườn thì để lại cho Tiếu Tiểu Long nấu nướng.
Tốc độ nấu nướng của hai người so với người bình thường dĩ nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Mỗi khi Bộ Phương nấu xong một món, đều sẽ đặt trên cửa sổ, Âu Dương Tiểu Nghệ bưng món ăn, bày trước mặt Bạch Triển.
Mùi thơm giống như muốn hóa thành thực chất, mùi thơm nồng đậm quanh quẩn trên món ăn, sau đó tiêu tán, che chắn tròng mắt.
Tiếu Tiểu Long cũng đồng dạng làm xong món ăn bày trên cửa sổ, để Tiểu Nghệ bưng đi.
Theo món ăn ngày càng nhiều, mùi thơm trong tiểu điếm cũng càng ngày nồng đậm, tựa hồ muốn vượt ra khỏi tiểu điếm, lan tỏa trong mười dặm.
Bạch Triển sợ hãi nhìn từng món ăn được bưng ra, nhìn hương vị màu sắc của các món ăn, cho dù với tâm cảnh Chí Tôn của hắn, cũng không nhịn được liếm liếm môi, bắt đầu động đũa.
Hắn gắp một miếng thịt kho tàu, miếng thịt màu hồng nhuận, phảng phất nhu trên miếng thịt kho tàu còn tràn ngập nhiệt khí, dùng chiếc đũa kẹp lên, còn có nước thịt từ bên trong chảy ra.
Mùi thịt lay động lòng người, Bạch Triển bỏ miếng thịt vào trong miệng, cảm giác hoàn toàn không dầu mỡ như trong tưởng tượng, miếng thịt vào vào trong miệng, cảm thấy vô cùng mềm mịn, nhanh chóng chui vào trong bụng.
Nhưng sau khi vào bụng, trong miệng vẫn du đãng mùi thơm của thịt.
Đây một loại thể nghiệm trước nay chưa từng có, đây là cảm giác tốt đẹp Bạch Triển chưa từng cảm nhận.
Nhẹ nhàng cười ha ha, trong lòng Bạch Triển cũng không kìm được vui vẻ, không ngờ thức ăn lại có thể đạt tới trình độ tuyệt vời như vậy.
Trước đây trong nhận thức của hắn, thức ăn chỉ là thứ lấy đầy bụng mà thôi.
Khi tới được Chí Tôn cảnh, hắn đã có thể gạt bỏ, trên căn bản không ăn thức ăn, cho dù muốn gia tăng một chút cảm giác no bụng, nuốt một viên đan dược căn bản đã no rồi.
Cho nên qua nhiều năm như vậy, hắn đều trầm mê trong tu luyện, không có hiểu biết gì đối với thức ăn.
Hôm nay thoáng cái ăn vào mỹ thực do Bộ Phương nấu nướng, cả người hoàn toàn đắm chìm trong mỹ vị, không cách nào tự kềm chế.
Trảm Không ngồi bên cạnh Bạch Triển, nhìn phương thức ăn cơm của Đại thống lĩnh nhà mình giống như quỷ chết đói đầu thai, cũng có chút không nhịn được cười khổ.
Đại thống lĩnh... xin chú ý hình tượng của Bạch Vân Sơn Trang.
Kim Khôn sờ sờ cái đầu trọc của mình, nhìn Bạch Triển đang thống khoái ăn, vô cùng kinh ngạc, món ăn ngon như vậy sao? Mùi thơm tràn ngập trong không khí cũng rất câu dẫn vị giác người khác, nhưng... đối với Kim Khôn mà nói, mùi thơm tràn ngập trong không khí đều quá nhạt nhẽo.
Rất nhanh, tất cả món ăn mà Bạch Triển gọi đã được bưng lên toàn bộ, thậm chí còn có một chén rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo.
Một ngụm rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo xuống bụng, ánh mắt Bạch Triển càng mở lớn, gương mặt cũng trở nên đỏ ửng, ợ hơi một cái, vô cùng sảng khoái.
- Tốt... Rượu ngon!
Bạch Triển làm Đại thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, mặc dù rất ít ăn đồ ăn, nhưng đối với rượu cũng không thể thiếu, dù sao là người luyện kiếm, thiếu rượu cũng ít đi vài phần ý cảnh.
Hắn chưa bao giờ uống qua vị rượu như vậy, cảm giác như băng hỏa xao động trong bụng, khiến cho hắn phát giác lỗ chân lông khắp người mình đều mở ra.
Món ăn của tiểu điếm Phương Phương quả nhiên không giống bình thường!
Món ăn cuối cùng chính là một nồi Nhất Phẩm Tạo Hóa.
Bộ Phương bưng một cái nồi từ phòng bếp đi ra, bày lên trên bàn.
Hình dạng của một nồi Tạo Hóa hết sức rung động, khiến Bạch Triển và Kim Khôn cũng rất hiếu kỳ.
Hai người bọn họ chợt phát hiện, món ăn bọn họ ăn cả đời không có cái nào như nhận thức hôm nay trong tiểu điếm.
Có ai đã từng thấy món ăn ở trong nồi trực tiếp bưng ra?
Bạch Triển ăn rất hưng phấn, cũng khiến Kim Khôn ngứa ngáy trong lòng.
- Món ăn của lão tử lúc nào mới có? Lão tử không đợi được nữa rồi!
Kim Khôn nhìn Bộ Phương nói.
Bộ Phương nghiêng đầu sang chỗ khác liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
- Dục tốc bất đạt.
Nói xong, Bộ Phương xoay người trở lại phòng bếp.
Kế tiếp hắn tính toán bắt đầu nấu món ăn phải đủ cay mà Kim Khôn yêu cầu.
Món gì đủ cay đây?
Bộ Phương suy nghĩ một lát, sau đó trong lòng chợt có đầu mối.
Lấy ra một miếng đậu hủ non hình vuông, Long Cốt Thái Đao trong bàn tay hắn xoay tròn, kỹ thuật dùng dao hoa lệ đến tận cùng hiện lên, miếng đậu hủ trắng nõn hóa thành từng mảnh nhỏ.
Những mảnh nhỏ này đầy co dãn, rơi xuống bát sứ còn khẽ búng ra.
- Muốn đủ vị... vừa vặn thử món ăn này.
Bộ Phương trầm ngâm, tâm niệm khẽ động, bắt đầu nhóm chảo nóng.
Hắn lấy ra một chút thịt bò Du Long, cắt thịt bò Du Long thành miếng nhỏ.
Tiếp theo lại cắt ma tỏi Lôi Đình Hệ Thống cung cấp thành miếng nhỏ, ma tỏi Lôi Đình cũng là một loại linh dược, nhưng đẳng cấp thật ra cũng không cao.
Sau khi cắt xong tất cả nguyên liệu, trong không khí tràn ngập một vị cay nồng, Bộ Phương nheo nheo mắt, hắn thấy ở chỗ ma tỏi bị cắt có những lôi đình nhỏ vụn đang lấp lánh.
Miếng đậu hũ được cắt thành những hình vuông be bé sau khi dùng nước linh tuyền Thiên Sơn rửa qua, từng miếng đậu hủ giống như hóa thành tinh linh hoạt bát, nhảy lên không dứt.
Xuy xuy xuy!
Đổ ma tỏi vào trong nồi, cũng đổ thịt bò Du Long vào trong đó, xào lẫn vào nhau.
Mùi thịt kèm theo hương tỏi dâng lên ra, nồng đậm mà không tan.
Tiếu Tiểu Long mở to mắt nhìn từng bước nấu nướng của Bộ Phương.
Quy trình này giống như muốn nấu Ma Bà đậu hủ? Trong lòng Tiếu Tiểu Long nghĩ đến, hắn đã ăn Ma Bà đậu hủ do Bộ Phương nấu, mùi vị tuyệt đối rất ngon...
Nhưng nếu chỉ là Ma Bà đậu hủ..., cũng không phải đủ cay như vậy.
Đát đát đát!
Một quả ớt đỏ tươi được Bộ Phương cắt nhỏ, cũng vứt vào trong nồi, sau một lát xào đi xào lại, kèm theo mùi hương nồng đậm, Bộ Phương đặt vào khay sứ, miếng đậu hũ sau khi dùng nước Thiên Sơn linh tuyền trác rửa qua đổ vào trong nồi.
Người khác lật xào đậu hủ hết sức cẩn thận, nhưng Bộ Phương thì bất đồng.
Bộ dạng cái nồi như có thâm cừu đại hận gì đó với đậu hủ, Tiếu Tiểu Long đứng bên cạnh quan sát cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Năng lực khống chế chân khí của Bộ Phương dĩ nhiên Tiếu Tiểu Long không thể tưởng tượng, chân khí của hắn cũng bao trùm cái nồi sắt, cảm ứng được biến hóa của đậu hủ trong nồi, khiến cho đậu hủ không bị nứt vỡ trong quá trình xào nấu, hơn nữa còn có thể thúc đẩy mùi vị thẩm thấu vào trong đậu hủ.
Đổ thêm một chút bột vào trong nồi, nhất thời mùi thơm cay nồng phiêu đãng bay ra.
Tiếu Tiểu Long nghe thấy mùi vị này, chân mày cũng nhíu lại, mặc dù trong mùi vị này có vị cay nồng, nhưng cũng không phải quá nồng đậm, dù sao Ma Bà đậu hủ vẫn chú trọng vị tê tê thoải mái...
Vị cay cũng không phải mạnh nhất.
Kim Khôn ngồi trong tiểu điếm cũng ngửi thấy mùi vị này, trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười cổ quái.
Mùi vị này hoàn toàn không có gì đặc biệt! Bộ lão bản ngươi chỉ có chút khả năng như vậy sao? Nếu không phải có thể làm lão tử cảm thấy thoải mái... tiểu điếm này của ngươi xem như hữu danh vô thực rồi!
Kim Khôn thoải mái tựa vào ghế, phá lên cười.
Xoạt xoạt…
Nhưng hắn mới vừa cười xong, bên cạnh đã vang lên thanh âm ăn cực khoái của Bạch Triển, thần sắc trên mặt nhất thời cứng đờ, có vẻ lúng túng, hừ một tiếng, sau đó quay đầu sang chỗ khác.
Bộ Phương bê cái nồi, nhiệt khí nghi ngút từ trong nồi mãnh liệt bốc lên, giống như một con Bạch Long quay cuồng trong không khí.
Đậu hủ trong nồi cuồn cuộn chuyển động, ánh sáng màu hồng hấp dẫn ánh mắt người nhìn, mùi vị chua cay tràn ngập, làm cho tâm thần người ta tựa hồ cũng thông thấu vài phần.
- Món ăn này gọi là đậu hủ Ma Bà Lôi Đình.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Tiếu Tiểu Long sửng sốt, thì ra cũng không phải Ma Bà đậu hủ đơn giản.
Nhưng như vậy có gì khác biệt? Tiếu Tiểu Long nhìn Ma Bà đậu hủ trong nồi, tròng mắt bỗng nhiên co rụt, bởi vì hắn thỉnh thoảng phát hiện giữa các miếng đậu hủ tựa hồ có một tia chớp màu đỏ đang lóe lên.
Thật sự có lôi đình.
Tiếu Tiểu Long quay đầu vui mừng nhìn Bộ Phương.
Sau đó hắn nhìn thấy trong tay Bộ lão bản có thêm một cái bình nhỏ.
Cái bình này cũng màu đỏ, phía trên có hình vẽ kỳ lạ, chỉ liếc mắt nhìn đã khiến cho người ta không rét mà run.
- Bộ lão bản,... Đây là cái gì?
- Hắn không phải muốn đủ cay sao? Tại sao có thể thiếu thứ này... tương ớt.
Bộ Phương tung tung tương ớt trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tương ớt.
Tiếu Tiểu Long có chút phát mộng ép.
- Cái này gọi là tương ớt Vực Sâu, tuyệt đối đủ vị... Từ khi khai nghiệp tới nay, tương ớt này chỉ xuất ra một giọt.
Bộ Phương nói.
Nói xong bắt đầu múc từ trong bình ra một muôi lớn tương ớt đổ vào trong Ma Bà đậu hủ.
Tương ớt màu đỏ, mang theo mùi thơm nồng đậm...
Khẽ đảo vào trong Ma Bà đậu hủ, khuếch tán hoàn toàn bên trong.
Tương ớt Vực Sâu, một giọt đủ khiến ngươi như thiêu như đốt, một môi đủ khiến ngươi vặn vẹo cả người, một bình... khiến ngươi thăng thiên.
Chương 329: Chí Tôn bị cay mà khóc
Tương ớt Vực Sâu, được tuyển chọn từ cây ớt hướng thiên đỏ thẫm của vực sâu, do tinh khí của Ác Ma vực sâu mỗi ngày phun ra nuốt vào dưỡng thành, vô cùng cay.
Vùng đất vực sâu bởi vì âm u ẩm ướt, âm trầm lạnh lùng, cho nên Ác Ma Vực Sâu vô cùng ưa thích loại tương ớt Vực Sâu này, chỉ cần ăn một miếng, liền có thể cảm thấy cả người như có hỏa diễm thiêu đốt ấm áp, là món ăn nhất định phải có của mỗi vị Ác Ma Vực Sâu.
Dĩ nhiên, vị cay đáng sợ của tương ớt này chỉ có Ác Ma Vực Sâu có thể chịu được.
Tiếu Tiểu Long nhìn Bộ Phương khẽ nhếch miệng, hết sức tự nhiên múc từ trong bình tương ớt ra một muôi đầy đổ vào trong đậu hủ Ma Bà Lôi Đình, cả người cũng có chút ngạc nhiên.
Có thể đổ vào nhiều như vậy sao?
Hắn đã nhớ lại khi sử dụng giọt tương ớt đầu tiên theo lời Bộ Phương, đó là chuyện rất lâu trước kia, nhưng khi đó chỉ có một giọt, chỉ có một giọt đã khiến người ta muốn sống muốn chết.
Đằng này là một muôi lớn...
Bộ lão bản, ngươi muốn mưu sát sao?
Trong lòng Tiếu Tiểu Long thầm cảm thấy thật bi ai cho người gọi món ăn này, ai kêu ngươi ra vẻ... Còn đòi đủ lực, cái này tuyệt đối đủ lực.
Không đủ lực... Ngươi cứ đánh ta.
Bộ Phương bưng đậu hủ Ma Bà Lôi Đình lên, màu hồng sáng bóng nhìn qua vô cùng mỹ lệ, giữa các miếng đậu hủ thỉnh thoảng xuất hiện ánh sáng, giống như tinh linh hoa mỹ, tỏa ra vẻ đẹp cực hạn.
Rất tốt.
Bộ Phương rất hài lòng.
Áp sát lỗ mũi lại bên cạnh đậu hủ Ma Bà Lôi Đình, nhẹ nhàng ngửi một chút.
Chân mày Bộ Phương cũng nhăn lại, cảm giác lỗ mũi mình cũng có chút nhức mỏi.
Bưng khay đậu hủ Ma Bà đặc biệt, Bộ Phương thản nhiên đi ra khỏi phòng bếp.
Tiếu Tiểu Long suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn quyết định đi theo, hắn cảm giác sẽ có chuyện phát sinh, nếu bỏ lỡ, có thể sẽ rất đáng tiếc.
Kim Khôn nheo mắt, nhìn thân ảnh từ trong phòng bếp chậm rãi đi ra, trên tay cầm một khay sứ, món ăn trong khay sứ đang bốc khói nghi ngút, chuyển động mãnh liệt.
Đến rồi!
Kim Khôn nhất thời ngồi ngay ngắn, tinh thần tỉnh táo.
Ngươi không phải rất đắc ý với món ăn của mình sao? Vậy lão tử sẽ ở đây khiến ngươi bị mất mặt!
Món ăn bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt Kim Khôn.
Món ăn này vô cùng thơm, kèm theo nhiệt khí cuồn cuộn tràn ngập khắp trong tiểu điếm, Bạch Triển cũng bị mùi thơm này hấp dẫn, dừng ăn, nhìn về phía Kim Khôn.
Ánh mắt của hắn nhất thời sáng ngời.
Trảm Không cũng không khỏi đứng lên, nhìn món ăn Bộ Phương chuẩn bị cho Kim Khôn.
Tu giả của vùng đất Man Hoang bọn họ yêu thích món ăn cay, bởi vì bọn họ cuồng phóng, cho nên khẩu vị cũng cuồng phóng.
Từ mâm đồ ăn Bộ Phương nấu nướng có thể thấy được, những thức ăn này chủ yếu đều không phải món ăn khẩu vị nặng, cho nên Trảm Không thật sự tò mò, rốt cuộc là món ăn gì có thể thỏa mãn khẩu vị của Kim Khôn.
Còn Kim Khôn mở to hai mắt nhìn món ăn đặt trước mặt hắn.
Màu đỏ sáng bóng hấp dẫn ánh mắt của hắn, giữa các miếng đậu hủ còn có lôi điện nhảy lên, khiến lỗ chân lông của hắn cũng mở ra.
Hít sâu một hơi.
Một vị cay mênh mông trong nháy mắt tràn vào xoang mũi của hắn, khiến cho ánh mắt của hắn càng mở lớn hơn nữa.
Thật sự là món ăn vị cay! Nhìn vị cay mà món ăn tản mát ra, vị cay cũng không phải quá nồng.
- Món đậu hủ Ma Bà Lôi Đình này là một phương thức đặc biệt của món đậu hủ Ma Bà, vị cay vô cùng, tuyệt đối đủ lực.
Bộ Phương giới thiệu.
Giới thiệu xong, ung dung nhìn Kim Khôn, ý bảo hắn tiếp tục.
Tôn trưởng lão ngồi bên cạnh Kim Khôn, càu nhàu kêu lên, nuốt nước miếng.
- Có đủ cay hay không cũng không phải ngươi nói, lão tử nói mới được.
Kim Khôn nhếch miệng cười, cầm một cái thìa sứ bên cạnh khay thức ăn, sau khi ngửi mùi thơm, mới vững vàng múc một thìa.
Múc đậu hủ, nước chảy ra cũng kéo theo một sợi tơ màu đỏ, lôi đình khẽ nhảy lên trên sợi tơ này.
Vẻ hứng thú trên khuôn mặt chữ điền ngày càng đậm.
Hắn lôi một cái ghế băng, ngồi trước mặt Kim Khôn, theo dõi hắn.
Kim Khôn chậm rãi bỏ đậu hủ màu đỏ phảng phất như có ngọn lửa thiêu đốt vào trong miệng, lôi đình nhảy lên giống như muốn tê dại khuôn miệng của hắn, khiến cho cả người hắn cũng run rẩy.
Cảm giác đầu tiên khi vào miệng là mềm, đậu hủ mềm non vô cùng, nhẹ nhàng cắn vỡ, trong miệng đầy mùi thơm đậu hủ.
Sau đó chính là tê dại, kèm theo cảm giác tê ngứa, khiến cho hắn cảm giác cả người mình tựa hồ cũng đắm chìm trong bồn tắm do lôi đình hóa thành.
Sau đó là phỏng, thân là Chí Tôn, hắn có thể cảm nhận được vị bỏng của món ăn này quả thực khiến cho hắn cảm thấy khó tin.
Thật ra cảm giác bỏng này cũng không phải bỏng chân chính, mà là cảm giác nóng hổi sau khi Bộ Phương dung hợp chân khí tạo thành.
Dù sao với tu vi Chí Tôn, cho dù ngươi cầm lửa phàm đi thiêu hắn, có thể cũng không cảm giác được nóng.
Cho nên sau khi Kim Khôn ăn một miếng đậu hủ Ma Bà, cảm giác được nóng, đồng thời còn cảm nhận được rất nhiều chân khí nồng đậm quanh quẩn xung quanh.
Cuối cùng một loại cảm giác từ từ xông lên vị giác.
Tôn trưởng lão vẫn luôn để ý sắc mặt của Kim Khôn, hắn thấy trên mặt Kim Khôn toát ra ý hưởng thụ, cũng hơi có chút kinh ngạc, bởi vì hắn biết Điện chủ Man Điện có khẩu vị nặng cỡ nào.
Dáng vẻ hưởng thụ của Kim Khôn, khiến cho Bạch Triển nãy giờ vẫn chú ý cũng không nhịn được muốn ăn một miếng.
Bỗng nhiên, Kim Khôn nuốt một cái, vẻ mặt lại cứng đờ, ánh mắt chợt mở ra, trừng mắt nhìn Bộ Phương.
Một vị cay trong nháy mắt bao trùm vị giác của hắn, giống như rơi vào trong nham thạch nóng hổi, cả người hắn bỗng nhiên đỏ ửng.
Dĩ nhiên... màu da của Kim Khôn, người bình thường không nhìn ra thay đổi.
Têrn trán chi chít mồ hôi trong nháy mắt xuất hiện.
Kim Khôn nuốt một miếng, cảm giác ở cửa miệng, cả cổ họng đều như thiêu đốt.
- Nha... A a...
Kim Khôn không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, lỗ mũi mở lớn, phun ra nhiệt khí.
- Đại nhân! Cảm giác như thế nào? Có phải không đủ cay không? Tôn trưởng lão nhìn bộ dạng quái dị của Kim Khôn, kinh hãi có chút do dự hỏi.
Đầu Kim Khôn cũng cứng ngắc, khó khăn quay lại, nhìn chằm chằm Tôn trưởng lão, hắn bóp miệng, cái đầu trọc càng phát sáng.
- Không đủ cay sao? Ăn thêm vài miếng đi, món ăn này ăn một miếng thường không ra cảm giác, càng ăn càng đủ vị, tin tưởng ta, nếu không đủ cay... Ngươi có thể đánh ta.
Bộ Phương chân thật nói.
Hô...
Lỗ mũi Kim Khôn mở lớn, tiếp tục phun nhiệt khí, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Ngươi... không đủ cay... được... Ta ăn!
Kim Khôn vỗ bàn, mồ hôi rơi như mưa, múc thêm một thìa đậu hủ Ma Bà Lôi Đình, lôi đình nhảy lên, phảng phất như nhảy múa trên trái tim của hắn.
Nhét một miếng vào trong miệng, vị cay nhất thời thăng cấp, giống như sóng triều, từng đợt thi nhau vỗ đến.
- A...
Kim Khôn không ngừng nháy mắt, sắc mặt tựa hồ cũng bóp méo, vừa cay vừa nóng, thế gian này tại sao có thể có mùi vị cay như vậy? !
Cho dù vùng đất Man Hoang bọn họ sản xuất rất nhiều loại ớt, nhưng so với vị cay này, quả thực chính gặp sư phụ!
- Thế nào! Đại nhân, có phải vẫn không đủ cay hay không!
Tôn trưởng lão hưng phấn hỏi, nếu như không đủ cay, tuyệt đối có thể hung hăng đánh Bộ Phương một trận.
Nhưng Kim Khôn tựa hồ hoàn toàn không để ý đến hắn.
Bạch Triển liếm liếm môi, cười toe toét...
Xem ra rất đủ cay, khuôn mặt Kim Khôn cũng bóp méo.
- Làm sao? Vẫn chưa đủ cay? Lại ăn thêm một chút đi?
Bộ Phương tiếp tục nói.
Nhưng Kim Khôn hoàn toàn không để ý tới Bộ Phương, phối hợp lắc lắc đầu... Đây là thứ quỷ gì vậy? !
Tôn trưởng lão nhìn Bộ Phương, lại nhìn trong mâm tương ớt Vực Sâu, hít sâu một hơi, sau đó lại tự mình múc một thìa, đưa vào trong miệng.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn hắn, sau đó trong con mắt có chút đồng tình.
Đây là lượng hắn chuẩn bị cho Chí Tôn...
Một miếng Ma Bà đậu hủ vào miệng.
Tôn trưởng lão cũng không có vẻ mặt hưởng thụ như Kim Khôn, cả người ngẩn ra tại chỗ, chiếc thìa sứ trong tay rơi xoảng loảng lên trên bàn.
Hắn có một loại cảm giác, đó chính là giờ phút này mình phảng phất như lột sạch quần áo bơi lội trong dòng nham thạch.
Toàn thân đều cảm nhận được một vị cay, đó là vị cay khó có thể nói rõ, quả thực cay đến mức khiến thế giới quan của hắn cũng vặn vẹo.
Nói hắn thất khiếu bốc khói cũng không quá đáng, cả người hoàn toàn vặn vẹo.
Gương mặt, từ trắng biến hồng, từ hồng biến đỏ thẫm, từ đỏ thẫm biến tím...
Khụ khụ...
Tôn trưởng lão mạnh mẽ nuốt Ma Bà đậu hủ, nhất thời nằm trên đất ho khù khụ, hai tay ôm cổ họng của mình, phảng phất như muốn phun lửa.
- Nước...
Thanh âm khàn giọng vang lên trong tiếng ho đứt quãng.
Tôn trưởng lão thật sự muốn cho mình một cái tát, hắn không có chuyện gì xem náo nhiệt, hắn thật sự hoài nghi mình có thể bị vị cay này làm cho cay chết hay không.
Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ hắn là bát phẩm Chiến Thần chết thảm nhất trên thế gian này, vị bát phẩm Chiến Thần bị ớt cay chết.
Cái đầu trọc của Kim Khôn phát sáng, kéo lỗ mũi, hít sâu một hơi, mở mắt ra, ánh mắt cũng có chút ướt át, hai hàng lệ nóng từ trong mắt hắn chảy xuống, xẹt qua khuôn mặt, phảng phất cũng muốn bốc hơi.
Bạch Triển và Trảm Không nhìn hắn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đường đường là Man Điện Chí Tôn, một Chí Tôn cường giả cho dù bị đao chém cũng không chảy một giọt lệ... Tại sao lại rơi lệ.
Đây rốt cuộc là món ăn gì?
Một món ăn có thể khiến một vị Chí Tôn bật khóc, chỉ sợ cũng chỉ có Bộ Phương mới có thể làm như vậy.
Kim Khôn mặt đầy biểu cảm không cưỡng lại được, cảm giác mình như mắc nợ, có đủ cay hay không? Có sức lực hay không?
Sức lực đặc biệt này khiến cho hắn sinh ra hoài nghi với cuộc sống, hắn có phải đang sống ở thế giới giả dối hay không.
Kim Khôn há mồm ra, giơ tay, muốn nói điều gì, nhưng cổ họng giống như bị lửa thiêu đốt, khiến cho hắn muốn nói gì đó cũng không thể nói ra được.
Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hắn muốn uống nước, muốn uống rất nhiều nước... Kim Khôn che cái miệng phảng phất như sưng lên, lệ rơi đầy mặt.
Bộ Phương cũng nhếch miệng, có chút dở khóc dở cười.
Có chuyện gì cũng từ từ... nín khóc đã.
Chương 330: Ngươi đánh thắng được Tiểu Hắc sao?
Tôn trưởng lão quỳ nằm trên đất, ôm cổ họng, hắn cảm giác mình giống như muốn phóng hỏa, đầu cũng có chút mơ hồ, trong mắt hắn, thế giới tựa hồ cũng trở nên xám xịt hơn rất nhiều.
Ta đang ở đâu... Ta muốn đi đâu... Ta muốn làm gì...Vì sao miệng của ta lại sưng như vậy?
Tôn trưởng lão cảm giác miệng của mình phảng phất sưng lên, giống như hai cây lạp xưởng... lửa nóng cháy bỏng khiến cho hắn muốn rơi nước mắt.
Thật sự quá đủ cay!
Kim Khôn thật sự đang khóc, nước mắt hoàn toàn không ngăn được từ trong hốc mắt của hắn chảy xuống, hắn muốn nhịn, nhưng thật sự không làm được.
Hắn che miệng của mình, không ngừng hà hơi, nhíu mày, phối hợp với cái đầu trọc phát sáng của hắn... lộ ra vẻ hết sức tức cười.
Bạch Triển dở khóc dở cười, Trảm Không trợn mắt há hốc mồm.
Hồi lâu sau, Kim Khôn mới ngẩng đầu lên, mũi của hắn đỏ ửng, khóe mắt còn có nước mắt đang lóe lên.
- Có đủ cay hay không?
Bộ Phương nhìn bộ dạng tức cười của Kim Khôn, không nhịn được hỏi.
Thân thể Kim Khôn cứng đờ, liếc mắt nhìn món đậu hủ Ma Bà Lôi Đình thỉnh thoảng vẫn có lôi đình màu đỏ lóe lên giữa các miếng đậu hủ, trong lòng cũng run lên.
Có đủ cay hay không?
Ngươi còn muốn cay hơn? Muốn cay chết lão tử mới vừa lòng sao?
Trong lòng Kim Khôn muốn gào thét, nhưng khi tròng mắt nhìn về phía Bộ Phương đã có chút kiêng kỵ..
- Đứng dậy... Chúng ta trở về.
Kim Khôn nói với Tôn trưởng lão đang gục trên mặt đất.
Tôn trưởng lão cũng nheo mắt, nước mắt to như hạt đậu giống như bị bẽ gảy bức rèm che, không ngừng rơi xuống.
Cặp môi sưng đỏ, như hai cây lạp xưởng giắt bên mồm của hắn.
Tầm mắt của hắn như có sương mù... Cả người mơ hồ.
Kim Khôn hít một hơi thật sâu.
Bộ Phương nhìn hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ngươi muốn ăn... thì nói sớm, Ngươi không nói ta làm sao biết ngươi cũng muốn ăn?
Bộ Phương đứng bên cạnh lắc đầu thở dài.
Trong Ma Bà đậu hủ có bỏ một thìa tương ớt Vực Sâu, nhưng chuẩn bị lượng cho Chí Tôn, một bát phẩm Chiến Thần như ngươi đứng xem náo nhiệt thì thôi... Ngươi muốn ăn, phải nói sớm.
Kim Khôn móc nguyên tinh từ trong lòng ngực đặt lên trên bàn, trong ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương tràn đầy hoảng sợ, thì ra tên đầu bếp này khủng bố như vậy, chỉ làm một món ăn, lại khiến một vị Chí Tôn bật khóc, thiếu chút nữa một vị bát phẩm Chiến Thần cũng chết vì ăn rồi.
Có cần đủ cay như vậy hay không?
Trong lòng Bạch Triển mặc dù rất tò mò về mùi vị của đậu hủ Lôi Đình Ma Bà, nhưng nghĩ tới kết quả tức cười của Kim Khôn, hắn vẫn đè lại tò mò trong lòng.
Mục tiêu của hắn tiếp tục chuyển về phía các món ăn trước mặt, những món ăn này có mùi vị và mùi thơm vô cùng nồng đậm, khiến cho hắn x một lần nữa trầm mê trong bữa ăn, không thể tự thoát ra được.
Kim Khôn đi rồi, đi với tư thái khẩn cấp lo lắng, dẫn Tôn trưởng lão nửa chết nửa sống rời khỏi tiểu điếm.
Còn Bộ Phương ý vị thâm trường đứng ở cửa, yên lặng nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Bạch Triển vẫn chưa ăn xong, với khẩu vị Chí Tôn cường giả của hắn, ăn hết một bàn thức ăn này dĩ nhiên không có vấn đề.
Sau khi cơm nước no nê, Bạch Triển lại thích ý vuốt bụng, tựa vào ghế.
Hắn nheo mắt, lông mày nồng đậm không ngừng nhướng lên.
- Mỹ vị... Rất lâu rồi ta không được ăn những món ăn ngon như vậy, đã nghiền!
- Đại thống lĩnh, tại hạ đã nói tài nấu nướng của Bộ lão bản không thể bắt bẻ, không sai sao?
Trảm Không cười nói.
Bạch Triển gật đầu, đứng dậy, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, ánh mắt mới chính thức chuyển hướng về phía Bộ Phương.
Hiện giờ hắn đã ăn xong món ăn, nhưng hắn vẫn không quên chính sự.
- Bộ lão bản, thiên phú tu luyện của nha đầu này cao như thế, nếu ở trong tiểu điếm làm người phục vụ... sẽ bị mai một.
Bạch Triển nhìn Bộ Phương tiếp tục nằm trên ghế, gằn từng chữ nói.
Bộ Phương đang lười biếng phơi nắng, chợt nghe những lời này, nhất thời nghi ngờ quay đầu nhìn về phía hắn.
- Ngươi nói gì?
- Ta nói... nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ này, nếu ở lại trong tiểu điếm của ngươi làm người phục vụ sẽ bị trễ nãi, thiên phú của nàng giỏi như vậy, nên tìm một hoàn cảnh tu luyện tốt, sau này nhất định có thể trở thành Chí Tôn cường giả ngạo thị vùng đất Nam Cương.
Bạch Triển đứng lên, chân thành nói.
Hắn thấy được thiên phú của Âu Dương Tiểu Nghệ, thiên tài như thế dĩ nhiên khiến cho hắn động lòng, cho nên muốn thu nhận Âu Dương Tiểu Nghệ.
Nhưng Âu Dương Tiểu Nghệ lại là người phục vụ trong một tiểu điếm của Đế Đô, nếu như là người phục vụ ở những tiểu điếm khác, hắn có thể đã sớm mang đi, làm gì còn trịnh trọng hỏi thăm như vậy.
Cũng chính vì tiểu điếm thần bí của Bộ Phương mới có thể khiến cho một vị Chí Tôn cường giả như hắn kiêng kỵ.
- A... Ngươi muốn thu Tiểu Nghệ làm đồ đệ? Ngươi tự hỏi nàng đi.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn Bạch Triển, nhếch miệng, giơ tay chỉ Âu Dương Tiểu Nghệ nói.
Ánh mắt Bạch Triển nhất thời sáng ngời, Bộ Phương không ngăn cản để hắn mang Âu Dương Tiểu Nghệ đi?
Thật tốt quá! Thì ra Bộ lão bản là một người sáng suốt như thế.
Như vậy hắn rất nhanh có thể bồi dưỡng được một vị Chí Tôn cường giả!
Bóp bóp bàn tay, Bạch Triển quay đầu nhìn về phía Âu Dương Tiểu Nghệ đang ngồi cạnh cây Ngũ Văn Ngộ Đạo đang ngồi cách đó không xa.
Song, nằm ngoài dự liêu của hắn, khi hắn biểu thị ra ý định thu đồ đệ, phản ứng của Âu Dương Tiểu Nghệ hoàn toàn nằm ngoài dự liêu của hắn.
Tiểu nha đầu nheo ánh mắt khả ái, ngẩng đầu, nhìn Bạch Triển.
Nàng chăm chú hỏi:
- Ngươi đánh thắng được Tiểu Hắc sao?
- Tiểu Hắc là ai?
Bạch Triển sửng sốt... Tiểu Hắc là vị cao nhân nào?
Trảm Không đứng phía sau Bạch Triển ngẩn ngơ, vừa nghe đến cái tên Tiểu Hắc, theo bản năng nhìn thoáng qua con chú đen đang nằm ngủ gục ở cửa...
- Nha đầu, ngươi có thể không biết ta ai, ta chính là...
- Ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi đánh thắng được Tiểu Hắc sao?
Âu Dương Tiểu Nghệ trực tiếp cắt đứt lời hắn, nói.
Bạch Triển cứng đờ, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Nha đầu này lại dám xem thường hắn, hắn là ai chứ? Hắn là Đại thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, đường đường là Chí Tôn cường giả! Cho dù ở vùng đất Nam Cương, cũng được xem là cao thủ vô địch!
- Tiểu Hắc là ai... Bổn thống lĩnh đi đánh bại hắn, thiên phú của nha đầu ngươi... cũng không thể lãng phí, lạy Bổn thống lĩnh làm đồ đệ, mới chính đạo.
Sắc mặt Bạch Triển ngưng tụ, trực tiếp đứng lên, hào khí ngất trời nói.
Da thịt trên mặt Trảm Không bất chợt nhảy lên...
Bộ Phương nhếch miệng, đang nằm trên ghế cũng bị những lời hào khí của Bạch Triển chấn động.
Âu Dương Tiểu Nghệ lại càng cổ quái, chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Bạch Triển.
- Nói cho ta biết! Tiểu Hắc ai? !
Bạch Triển liếc mắt xem thường.
Sau đó, Âu Dương Tiểu Nghệ liền chỉ ngón tay thon dài, mục tiêu nhắm thẳng vào... bên ngoài tiểu điếm.
Bạch Triển nhíu mày, nhìn theo phương hướng Âu Dương Tiểu Nghệ vừa chỉ.
Một con chó đen... vẫn gục ở cửa ngáy o o.
Éc... Thì ra Tiểu Hắc không phải người? Là một con chó?
Bạch Triển ngu ngơ một hồi, sau đó trong lòng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, giận dữ.
- Không được... Nha đầu này lại dám xem thường ta? Lại cho Bổn thống lĩnh đánh không lại một con chó?
Âu Dương Tiểu Nghệ chớp mắt, liếc mắt nhìn Bạch Triển...
Trảm Không ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói phía sau Bạch Triển:
- Đại thống lĩnh, Tiểu Hắc, thật ra chính là chỉ... Chí Tôn Thú trong tiểu điếm.
Thân thể Bạch Triển cứng đờ, vẻ mặt sửng sốt.
Chí Tôn Thú... là con chó đó?
Là Chí Tôn Thú vừa giết chết Tôn Giả Tu La Môn...?
...
Biên thành mênh mông, Hắc Tháp ngạo nghễ đứng vững, một tiếng gào thét vang lên, trận trận âm bạo vang dội, từ ngoài chân trời bắn tán loạn đến.
Một gã Huyết Vệ ngồi xếp bằng bên cạnh Hắc Tháp chợt mở mắt, trong mắt tựa hồ có tinh mang lóe lên.
Quang mang nhìn giống như sao băng từ ngoài biên thành gào thét bay nhanh đến, thân hình của hắn khẽ động.
Một tiếng huýt sáo, thân hình của hắn đứng dậy, huyết sắc chân khí bắt đầu khởi động, cuồn cuộn chuyển động.
Hắn giơ tay lên, chộp đạo lưu quang.
Bàn tay của hắn và khí lãng phát sinh va chạm, nhất thời khí lãng phun ra.
Lực đạo khổng lồ chèn ép thân hình của hắn không thể lui về phía sau, gương mặt Huyết Vệ cũng phát sinh biến hóa.
Ầm!
Một cổ uy áp to lớn hơn từ trong Hắc Tháp bộc phát ra.
Sau đó một bóng hình xinh đẹp chập chờn từ đó bước ra.
Bàn chân vô cùng khả ái, ngón chân trong suốt như bạch ngọc nõn nà, dẫm trong hư không, mang theo một trận rung động.
Đại Tế Ti mặc yếm, mang mặt nạ, bàn tay lắc lư trong hư không, cả người giẫm lên hư không đi tới bên người Huyết Vệ, tiện tay ngăn cản, để thân hình Huyết Vệ dừng lại.
Ngón tay thanh tú cong cong bắn ra, nhất thời bắn lên lưu quang, quang mang trên lưu quang bắn ra tán loạn, một luồng ba động tinh thần ầm ầm tản đi.
Sau đó đồ vật trong lưu quang hiện ra.
Một hạt châu màu xám trắng, phía trên vẽ đầy đường vân kỳ lạ.
Lồng ngực dưới cái yếm chợt phập phồng, Đại Tế Ti đưa tay bắt lấy hạt châu màu trắng, nhẹ giọng rù rì, thanh âm ngưng trọng mà bi thương.
Vong Hồn Châu trở lại, nhưng Tôn Giả... vĩnh viễn không về được.
- Tôn Giả... Ngươi yên tâm, Tu La Môn nhất định sẽ báo thù cho ngươi, Môn chủ nhất định sẽ vì ngươi... đích thân giết chết cừu nhân!
Hắn chính là Đại thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, Bạch Triển, cường giả Chí Tôn cảnh, là người đứng đầu phía dưới trang chủ Bạch Vân Sơn Trang, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối.
Cường giả Man Thần Điện phái tới là một vị đầu trọc, da thịt toàn thân đều hiện ra màu đồng cổ, phảng phất như nước đổ bê-tông, làm cho người ta có một loại cảm giác đáng sợ.
Bên cạnh người này còn có một Linh Thú Điểu khổng lồ, cặp cánh giống như đao phong sắc bén, tản ra hàn mang, đây một loại linh thú cấp tám cường đại, Đao Phong Điểu.
Điện chủ Man Điện, cũng chính nam tử đầu trọc tên là Kim Khôn, thân thể vô cùng cường tráng, thực lực cường đại.
Hai vị Chí Tôn cường giả đã tới Thanh Phong Đế Đô.
Bọn họ đều có chút ít nghi ngờ, bởi vì bọn họ nhận tin tức tình báo nói rằng, Yêu Nhân Tu La Môn cấu kết với quân đội Cơ Thành Vũ, sắp đánh đến Đế Đô, nhưng hiện giờ xem ra... làm gì có đại quân?
Đế Đô cũng hoàn hảo không tổn hao gì, căn bản không có dấu hiệu bị tiêu diệt như trong tưởng tượng.
Chẳng lẽ tin tức tình báo giả mạo hay sao?
Hai người cũng có chút ít nghi ngờ, nhưng rất nhanh bọn họ đã được Cơ Thành Tuyết trịnh trọng tiếp đãi vào Đại Hùng Điện, dù sao cũng là hai vị Chí Tôn cường giả, đây chính là cường giả đứng đầu vùng đất Nam Cương.
Nhìn thấy dấu hiệu chung quanh tiểu điếm Phương Phương bị phá hư đáng sợ, hiện giờ Cơ Thành Tuyết xem như có thêm nhận thức về Chí Tôn cường giả, ít nhất hắn biết... Nếu Chí Tôn cường giả động thủ trong Đế Đô, vậy Đế Đô của hắn có thể sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Cho nên hắn không dám chậm trễ, cho dù đã tạm thời vượt qua nguy cơ, nhưng có hai vị Chí Tôn trấn giữ, hắn dĩ nhiên càng cao hứng.
Đối mặt với nghi ngờ của hai vị Chí Tôn cường giả, Cơ Thành Tuyết lập tức thuật lại chuyện vừa xảy ra.
Những cường giả đáng sợ xuất hiện như Huyết Vệ Tu La Môn, Tôn Giả Tu La Môn cũng nói cho hai vị Chí Tôn đến đây trợ giúp.
Sắc mặt Bạch Triển nghiêm túc, lông mày khẽ động, nhìn Cơ Thành Tuyết.
Kim Khôn là Điện chủ Man Điện, chuyến này hắn tới Đế Đô không chỉ để trợ giúp cho Thanh Phong Đế Quốc, thật ra còn có mục đích lấy lại danh dự cho cao thủ Man Điện, Hạ Đại Hạ Vũ.
Nhưng sau khi hắn nghe xong Cơ Thành Tuyết kể lại, cũng hít vào một hơi.
- Ngươi nói Tôn Giả Tu La Môn đã chết ở đây?
Cái đầu trọc của Kim Khôn phát sáng, trừng mắt, khuôn mặt khó tin.
Hắn dĩ nhiên biết Tôn Giả Tu La Môn, làm Chí Tôn Man Điện tại sao có thể không biết thực lực của cường giả đứng đầu Tu La Môn? Đó là Chí Tôn chân chính, hơn nữa còn là Chí Tôn trung kỳ, cho dù là hắn cũng không có bất kỳ nắm chắc có thể đánh bại.
Nhưng một tồn tại như vậy, vẫn bỏ mạng trong một tiểu điếm tầm thường của Thanh Phong Đế Đô.
Tiểu điếm đó thật sự thần bí như vậy sao?
Hơn nữa tiểu điếm này... tựa hồ cũng chính là tiểu điếm giết chết Hạ Vũ và Hạ Đại!
Nhìn Kim Khôn và Bạch Triển thể hiện sự khiếp sợ, Cơ Thành Tuyết cười mà không nói, hắn biết tin tức này rất khó để hai người tiêu hóa, cho nên cũng không nói quá nhiều, chỉ an bài nơi ở cho hai vị cường giả, sau đó rời đi.
...
Màn đêm đen nhánh bao phủ bầu trời Đế Đô, tầng mây mờ mờ dưới lay động của gió nổi lơ lửng.
Hai mặt trăng rằm như ẩn như hiện trong tầng mây mờ mờ, giống như hai thiếu nữ thẹn thùng e ngại.
Bên trong đại viện hoàng cung, đèn dầu sáng rỡ.
Trong đại viện chỗ ở của cường giả Bạch Vân Sơn Trang.
Bạch Triển nhìn Trảm Không sắc mặt tái nhợt, nghe xong tự thuật của Trảm Không, tâm thần vốn bình tĩnh của hắn lại một lần nữa nổi lên rung động.
- Nói như vậy... tất cả những gì Hoàng Đế nói đều là thật? Tiểu điếm đó... thật sự làm hai vị Huyết Vệ bị thương, giết chết Tôn Giả Tu La Môn?
Bạch Triển cau mày, hít một hơi khí lạnh, nói.
Trảm Không cười khổ gật đầu, Đại thống lĩnh đã hỏi đi hỏi lại mấy lần, mặc dù tin tức bất ngờ này làm người ta có chút khó tin, nhưng... đây chính là sự thật.
- Tiểu điếm này... không thể tưởng tượng nổi, lúc đầu khi ta đến Thanh Phong Đế Đô, tiểu thư còn đặc biệt kêu ta chiếu cố tiểu điếm này, bây giờ xem ra, tiểu thư lo lắng cũng bằng thừa rồi.
Bạch Triển nói.
Trảm Không nghe thấy Bạch Triển nhắc tới Vu Vân Bạch, tròng mắt cũng nhíu lại, sau đó hỏi:
- Đại thống lĩnh, tiểu thư... hiện giờ có lẽ đã lên đường đến Đại Thành của Xà Nhân Tộc? Nàng đi gặp Xà Nhân Nhân Hoàng thật sự không có chuyện gì chứ?
- Ngươi đừng lo lắng, Xà Nhân Hoàng mặc dù là cường giả Xà Nhân Tộc, nhưng làm việc rất có nguyên tắc, sẽ không dễ dàng thương tổn tiểu thư, ngược lại tiểu điếm này cần đặc biệt chú ý, có thể chém giết Chí Tôn cường giả, tiểu điếm này ở vùng đất Nam Cương đã trở thành tồn tại không thể khinh thường, ngày mai ngươi theo ta tới tiểu điếm một chuyến đi.
- Dạ.
- Bản thân ta muốn nhìn xem tiểu điếm có thể giết chết Tôn Giả Tu La Môn có gì kỳ lạ?
Trong tiểu viện chỗ ở của cường giả Man Thần Điện.
Tôn trưởng lão mặt đầy ủy khuất tiến tới bên cạnh Kim Khôn, không ngừng nói gì đó, vẻ mặt mặt thỉnh thoảng nhăn lại, hết sức ủy khuất và khổ sở.
Còn Kim Khôn quyết đoán ngồi ở vị trí, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Hừ! Khinh người quá đáng! Tiểu điếm này cho rằng có thể chém giết một Tôn Giả Tu La Môn là có thể vô pháp vô thiên sao? Nội tình Man Thần Điện ta há lại là thứ hắn có thể đối kháng!
- Giết hai vị cường giả Man Điện ta, còn dám giễu cợt Man Thần Điện ta, ta thấy lão bản của tiểu điếm này đúng là không biết sống chết!
Thanh âm của Kim Khôn vô cùng lạnh lùng, vỗ một cái vào cái bàn bên cạnh, chân khí bắn ra, cái bàn trực tiếp hóa thành phấn vụn.
Tôn trưởng lão nhìn Kim Khôn tức giận, trên mặt nhất thời lộ ra hận thù sôi sục.
- Đúng đấy, Điện chủ, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho tiểu tử này! Nhất định phải để cho hắn chịu nhận lỗi trước Man Thần Điện!
- Ngày mai chúng ta tới tiểu điếm đó một lần, tìm hiểu xem tiểu điếm này rốt cuộc có gì kỳ lạ.
- Điện chủ, người muốn xuất thủ sao? Tiểu tử này chính thiếu thu thập... Ngài nhất định có thể bắt hắn ngoan ngoãn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Tôn trưởng lão hưng phấn nói.
Kim Khôn nghi ngờ liếc nhìn Tôn trưởng lão.
- Ngươi cho rằng ta ngu sao? Tôn Giả Tu La Môn đi tìm tiểu điếm gây chuyện cũng mất mạng rồi, ta lại không ngốc... Ta đi tìm chết sao?
Sắc mặt Tôn trưởng lão đang vui sướng nhất thời cứng đờ, có ý gì? Ngươi lúc trước không phải nói như vậy sao? Nói phải tìm lại tôn nghiêm cho Man Thần Điện?
- Ngày mai chúng ta tới tiểu điếm đó tìm hiểu hư thật, ngươi không phải nói món ăn của tiểu điếm đó mùi vị không tệ sao? Trước tiên đến đó nếm thử đồ ăn, dù sao tiểu điếm đó có Chí Tôn Thú có thể giết chết một vị Chí Tôn vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.
Kim Khôn mặc dù hình dáng tục tằng, nhìn qua giống như kẻ tứ chi phát triển đầu óc ngu si, nhưng thật ra là một người vô cùng cẩn thận.
Có thể ngồi vào vị trí Điện chủ, dĩ nhiên không đơn giản.
Man Thần Điện cũng không phải một nơi hòa bình, nội bộ ba phân điện cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
...
Cơ Thành Vũ lui binh rồi, không khí khẩn trương trong Đế Đô cũng thoáng cái tản đi, trở nên yên ổn hơn rất nhiều.
Sau tai họa công tác gây dựng lại vẫn tiếp tục, Cơ Thành Tuyết hao tốn rất nhiều nhân lực bắt đầu bắt đầu tiến hành sửa chữa khu vực bị phá hủy.
Sáng sớm.
Khi Bộ Phương mở cửa, ánh sáng mặt trời không kiêng sợ từ trên cao bắn xuống, Bộ Phương có chút hoảng hốt.
Trước đó có hẻm nhỏ ngăn cản, loại ánh sáng mặt trời này cũng rất ít cảm nhận được.
Cánh cửa mở ra, trước mắt là một mảnh trống trải, khiến Bộ Phương cảm thấy có cảm giác cổ quái, chung quanh đều là phế tích bằng phẳng.
Kiến trúc xây dựng chung quanh tiểu điếm trên căn bản đều đã sụp đổ.
Lão bản của Phụng Tiên Lâu Tiễn Bảo là người thương tâm nhất, bởi vì đại tửu lâu đệ nhất Đế Đô của hắn cách tiểu điếm Phương Phương không xa, trong dư âm chiến đấu cũng bị phá hủy, biến thành một mảnh phế tích.
Trái tim của hắn cũng rỉ máu, đó là hơn phân nửa tâm huyết cuộc đời hắn, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Nhưng may mắn chính là, mọi người của Phụng Tiên Lâu không xảy ra chuyện gì, chỉ cần người còn, hắn vẫn có thể tiếp tục đông sơn tái khởi.
Hắn cũng tìm một vị trí tốt trong Đế Đô, không lâu nữa sẽ bắt đầu gây dựng lại Phụng Tiên Lâu.
Vị trí dĩ nhiên... cách tiểu điếm Phương Phương càng xa càng tốt.
Hắn cũng không muốn bị phá hủy thêm một lần nào nữa, nếu như vậy, hắn thật sự sẽ đau lòng mà chết.
Thịt sườn thơm phức bày trước mặt Tiểu Hắc, ánh mắt nó nhất thời sáng ngời, hết sức yêu thương nhìn đĩa thịt.
Bộ Phương lôi ra một cái ghế, tựa vào cửa tiểu điếm, nằm trên ghế, nhìn bãi đất trống trải trước cửa tiệm, trong lòng trở nên có chút yên bình.
Trong đầu hắn nghĩ tới nhiệm vụ tạm thời liên quan đến “Vạn Thú Viêm”, cả người nhìn qua tựa hồ có chút ngốc nghếch.
Tiếu Tiểu Long từ rất sớm đã tới tiểu điếm của Bộ Phương, tập luyện tài nấu nướng trong phòng bếp.
Ánh mặt trời ấm áp không có gì ngăn cản chiếu lên người hắn, khiến hắn cảm thấy sảng khoái ngủ gà ngủ gật, nheo mắt, vô cùng thích ý.
Khi tiếng bước chân vang lên, đá vụn xung quanh bị dẫm phát ra tiếng xào xạc, Bộ Phương mới mở mắt.
Bởi vì mấy đạo nhân ảnh xuất hiện trước cửa tiểu điếm, che mất dương quang ấm áp.
Chương 327: Hai vị Chí Tôn
Vạn Thú Viêm là một loại Huyền Hỏa Thiên Địa mà Hệ Thống giới thiệu, vừa nghe cũng rất đồ sộ.
Đối với Bộ Phương mà nói, tầm quan trọng của Huyền Hỏa này không cần nói cũng biết, bởi vì chỉ có đạt được loại Thiên Địa Huyền Hỏa này, hắn mới có thể dùng ngọn lửa này thúc dục nồi Huyền Vũ.
Nồi Huyền Vũ là một trong những trang phục của Trù Thần, hiệu quả dĩ nhiên rất cường hãn, Bộ Phương rất hiếu kỳ dùng nồi Huyền Vũ nấu ra món ăn có mùi vị như thế nào, có làm cho hắn thất vọng hay không.
Hai mắt Bộ Phương có chút trống rỗng, nhìn qua tựa hồ có chút ngu si nằm trên ghế.
Thanh âm xào xạc vang lên, đá vụn bị lòng bàn chân ma sát phát ra thanh âm.
Mấy đạo nhân ảnh đứng trước mặt Bộ Phương, khiến mặt trời ấm áp bị ngăn cản, làm Bộ Phương đang nheo mắt suy nghĩ khẽ động, phục hồi tinh thần.
Bộ Phương nhìn bốn đạo thân ảnh trước mắt.
Không xa lạ gì, thậm chí có chút quen thuộc.
Tôn trưởng lão có chút lúng túng nhìn Bộ Phương, hắn không biết nên nói gì, lúc trước hắn đã nói những lời càn rỡ muốn Bộ Phương biết điều giao đồ mà cường giả Tu La Môn muốn, khi đó hắn cho rằng Bộ Phương đối mặt với Tu La Môn chỉ có thể sẽ đè áp.
Ai ngờ nhân vật lại hoán đổi, người bị đè áp không phải là Bộ Phương, mà là... Tu La Môn đáng đâm ngàn đao.
Trảm Không lại một lần nữa nhìn thấy Bộ Phương, trong lòng có chút trăm ngàn cảm xúc phức tạp, đối với tiểu điếm này, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, kể từ khi trải qua một số lần giết chóc đáng sợ, hắn hiểu tiểu điếm này đáng sợ cỡ nào.
Tuyệt đối không phải tồn tại hắn có thể trêu chọc, bất kể là con rối cửu phẩm, hay Chí Tôn Thú đang nằm ngủ ở cửa thoạt nhìn rất vô hại.
Con chó mập đó tuyệt đối là lão thủ giả heo ăn thịt hổ, có ai có thể nghĩ đến một con chó mập giữ nhà lại có thể là một Chí Tôn Thú làm người ta nghe tiếng đã sợ mất mật?
Hơn nữa Chí Tôn Thú còn có thể giết chết Tôn Giả Tu La Môn?
Kim Khôn đứng trước mặt Bộ Phương, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cái đầu trọc của hắn càng phát sáng chói mắt.
Bạch Triển hít sâu một hơi, ánh mắt rơi xuống trên người Bộ Phương.
Thanh niên này, trắng tinh, không phải quá cường tráng nhưng cũng không gầy yếu, khí tức chân khí trên người cũng chỉ là lục phẩm Chiến Hoàng, mặc dù còn trẻ tuổi như vậy đã đạt tới lục phẩm Chiến Hoàng đã rất tốt rồi, so với một vài đệ tử của Bạch Vân Sơn Trang còn mạnh hơn không ít, nhưng... cũng không phải rất yêu nghiệt.
Chính là một thanh niên trông có vẻ không có gì xuất sắc, lại là lão bản một tiểu điếm nổi tiếng cả vùng đất Nam Cương?
Giết chết Tôn Giả Tu La Môn, danh khí của tiểu điếm này sẽ rất nhanh truyền khắp cả Nam Cương, dù sao, Tôn Giả Tu La Môn đã là cường giả đứng đầu ở Nam Cương.
Loại cường giả này bỏ mạng, tuyệt đối là chuyện lớn có thể làm cho Nam Cương chấn động.
Bộ Phương đứng dậy, không nghĩ hôm nay còn có người tới dùng bữa.
Dù sao tình cảnh hiện giờ của tiểu điếm thật sự có chút lúng túng, bởi vì trải qua cuộc đại chiến hôm qua, khiến chung quanh tiểu điếm cũng hóa thành một mảnh phế tích, quyền quý Đế Đô cũng sợ hãi không dám tới tiểu điếm nữa, nhưng nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn như cũ vui mừng chạy tới.
Là người làm lâu nhất trong tiểu điếm, Tiểu Nghệ rõ ràng nhất tiểu điếm Phương Phương rốt cuộc cường đại đến cỡ nào, loại chuyện này đã sớm không còn xa lạ.
Cho nên nàng rất bình tĩnh, vẫn đến làm như cũ.
- Muốn ăn cơm mời vào quán.
Bộ Phương thản nhiên nói, đứng dậy, bước vào trong tiểu điếm.
Kim Khôn và Bạch Triển liếc mắt nhìn nhau, đi vào trong tiểu điếm.
Vừa vào tiểu điếm, không giống với phế tích trống trải bên ngoài tiểu điếm, trong tiểu điếm mang đến cho bọn hắn một loại cảm giác hết sức thoải mái, cảm giác này khiến trong lòng bọn họ tràn ngập ấm áp.
Trong tiểu điếm lúc nào cũng phiêu đãng mùi đồ ăn nồng đậm, khiến Kim Khôn và Bạch Triển khẽ nhíu lông mày.
- A? Đây là cây Ngũ Văn Ngộ Đạo?
Bạch Triển phát hiện ở góc tường có đặt một cây Ngũ Văn Ngộ Đạo.
Cây Ngũ Văn Ngộ Đạo sau khi trải qua lần đầu tiên nở hoa kết quả, đang chìm lắng, hồi lâu vẫn chưa có động tĩnh.
Ngoài tản ra ba động đặc biệt như trước đây, Bộ Phương thiếu chút nữa cho rằng cái cây này bị canh Long Huyết của hắn dọa chết rồi...
- Không hổ là tiểu điếm có thể chém giết Tôn Giả Tu La Môn, nội tình này quả nhiên không thể tin được, cây Ngũ Văn Ngộ Đạo ở vùng đất Nam Cương cực kỳ thưa thớt, là vật vô cùng trân quý.
Bạch Triển nhướng mày, sợ hãi nói.
Kim Khôn cũng chậc chậc tấm tắc, đến cảnh giới như bọn hắn, một gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo đối với bọn hắn mà nói thật ra đã không tính là thứ vô cùng trân quý, nhưng một gốc linh thụ có thể làm cho thất phẩm Chiến Thánh tấn chức bát phẩm, tuyệt đối vô cùng trân quý.
Đối với một số thế lực, có thể nói cầu mà không được.
Thế lực bình thường đã rất khó sở hữu, nhưng tiểu điếm này... chỉ là tiểu điếm bán đồ ăn rất bình thường, lại có một gốc cây Ngũ Văn Ngộ Đạo làm bồn hoa trang trí.
- Thực đơn ở phía sau các ngươi, xem muốn ăn gì, sau đó nói cho tiểu nha đầu kia.
Bộ Phương quét nhìn bốn người, thản nhiên nói, chỉ chỉ Âu Dương Tiểu Nghệ đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, sau đó lại đi tới cái ghế ở cửa, tiếp tục nằm trên ghế.
Bốn người tìm một cái bàn ngồi xuống, vội vàng nhìn về phía thực đơn phía sau.
Chẳng qua nhìn thoáng qua, ánh mắt bốn người đều vội vàng trợn to.
- Đây thật sự là quán ăn sao? Giá tiền này... có chút khoa trương rồi.
Bạch Triển nhíu mày, nói.
Cửu phẩm Chí Tôn như hắn dĩ nhiên không thiếu nguyên tinh, nhưng... hắn cũng không thể vô duyên vô cớ bị lừa gạt.
- Đại thống lĩnh, ngài có điều không biết, giá món ăn của tiểu điếm này vẫn luôn như vậy... Bởi vì món ăn của Bộ lão bản rất xứng đáng với cái giá này.
Trảm Không nói.
Hắn từng tới tiểu điếm này ăn mấy lần, cho nên hắn tương đối hiểu rõ cách thưởng thức món ăn của tiểu điếm này, hắn thuận tiện giới thiệu cho tất cả mọi người.
Dĩ nhiên, những món hắn đã ăn cũng không nhiều, vì vậy có cái không giới thiệu.
- Hắc... Kim Khôn ta kể từ khi bước vào cảnh giới Chí Tôn đã rất lâu không thưởng thức món ăn thế tục, lần này cũng muốn ăn no một lần xem sao.
Kim Khôn vỗ lên bàn, phá lên cười.
Nhưng tiếng cười của hắn rất nhanh ngưng lại.
Bởi vì một tát này của hắn cũng không phải một tát, hắn vốn muốn in dấu bàn tay lên cái bàn này, nhưng hắn cũng phát hiện, một tát này vỗ lên trên bàn...chiếc bàn gỗ vẫn không nhúc nhích.
Chuyện này là thế nào?
Bộ Phương đang nằm trên ghế nhất thời khẽ động, quay đầu nhìn về phía Kim Khôn đầu trọc.
- Ngươi muốn gây chuyện?
Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi lên tiếng hỏi.
Kim Khôn nheo mắt nhìn qua, nhưng hắn cũng không nói lời nào, chỉ kiêng kỵ hừ một tiếng.
Tiểu điếm này quả nhiên có chút thú vị, vừa rồi mặc dù hắn không vận dụng chân khí, nhưng dù sao hắn cũng Chí Tôn cường giả, một cái tát đập lên bàn, cái bàn có thể đã sớm hóa thành phấn vụn, nhưng lúc này thậm chí cái bàn cũng không lưu lại chưởng ấn.
- Nếu không gây chuyện, vậy thì gọi thức ăn đi.
Nhìn dáng dấp đối phương tựa hồ không muốn gây chuyện, Bộ Phương nhếch miệng, nói một câu, sau đó tiếp tục nằm xuống, dương quang ấm áp, thời gian yên lặng trôi qua.
Đôi mày rậm của Bạch Triển khẽ động, phất phất tay về phía Âu Dương Tiểu Nghệ đang đứng đàng xa.
Âu Dương Tiểu Nghệ đi tới, mắt chớp chớp, nhìn bốn người, nói:
- Muốn gọi gì?
Cô gái này lại là... ngũ phẩm Chiến Vương!
Bạch Triển vốn đang không để ý, nhưng cảm ứng được khí tức trên người Âu Dương Tiểu Nghệ, tâm thần nhất thời run lên, Âu Dương Tiểu Nghệ mới bao nhiêu, đã là ngũ phẩm Chiến Vương rồi, thiên phú này... có chút nghịch thiên.
Hơn nữa... loại thiên tài này lại làm người phục vụ trong một quán ăn, thật sự lãng phí!
- Ngươi gọi thức ăn! Đại thúc!
Thấy Bạch Triển chăm chú nhìn mình, Âu Dương Tiểu Nghệ nhất thời không vui, khẽ hừ một tiếng.
Trảm Không có chút không nhìn tiếp được, dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay Bạch Triển, để hắn phục hồi tinh thần, Bạch Triển cũng có chút lúng túng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Tiểu Nghệ vẫn có chút nóng bỏng.
Loại thiên tài này, nếu có thể thu làm đồ đệ, không bao lâu nữa, vùng đất Nam Cương sẽ xuất hiện một vị Chí Tôn!
Nhưng chuyện này không vội, đợi ăn xong sẽ từ từ tính.
Kim Khôn dĩ nhiên cũng nhìn thấu Âu Dương Tiểu Nghệ bất phàm, nhưng hắn không có hứng thú gì, dù sao Man Điện hắn chính là tu hành thân thể, không thích hợp với nha đầu này.
- Tất cả món ăn đều lấy cho ta một phần! Rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo là cái gì, lại mắc như vậy?
Bạch Triển trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lại gọi tất cả món ăn.
Quả nhiên không hổ là Chí Tôn cường giả tiền nhiều như nước.
Bộ Phương đang yên lặng nằm ở xa thể nghiệm cảm giác ấm áp, lỗ tai nhất thời khẽ động, gọi tất cả món ăn... Đây đúng là mua bán lớn rồi. Trong lòng Bộ Phương vui mừng kêu lên, quay đầu lại nhìn.
Kim Khôn lè lưỡi liếm liếm môi, hào khí cười to nói:
- Lão tử không quen ăn thức ăn nhạt nhẽo bình thường, chỗ ngươi có món gì đủ cay thì mang lên!
Âu Dương Tiểu Nghệ sửng sốt, lần đầu tiên nghe được có thực khách yêu cầu đủ cay...
- Đủ cay? Chính là muốn cay sao?
Khi Âu Dương Tiểu Nghệ đang có chút nghi ngờ, Bộ Phương đi tới, nói.
- Đúng! Chính là muốn cay, cay không đủ, lão tử không thoải mái! Nghe nói món ăn của tiểu điếm ngươi có mùi vị rất ngon, nhưng nếu như không làm ra món ăn khiến thực khách hài lòng, chính là tổn hại danh tiếng của quán ăn.
Kim Khôn nhìn Bộ Phương, tựa hồ có chút khiêu khích.
Cường giả của vùng đất Man Hoang thích ăn chua cay, đặc biệt cường giả Man Điện bọn họ lại càng nặng khẩu vị...
Bộ Phương đối mặt với khiêu khích của Kim Khôn, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, liếc nhìn một cái, sau đó xoay người đi.
Giơ tay lên vỗ vỗ đầu Âu Dương Tiểu Nghệ, sau đó Bộ Phương đi về phía phòng bếp.
Tròng mắt Tiểu Nghệ nhất thời sáng ngời, Bộ lão bản muốn tự mình xuống bếp sao?
Hừ... đầu trọc lại dám khiêu khích Bộ lão bản, chờ bị Bộ lão bản làm mất mặt đi! Tài nấu nướng của Bộ lão bản... ngươi há có thể tưởng tượng!
Nhưng nàng quả thật không tưởng tượng ra Bộ lão bản muốn nấu món chua cay gì?
Ma Bà đậu hủ sao? Cái này cũng có thể... Nhưng Ma Bà đậu hủ cũng không phải cay xé, nhiều lắm cũng chỉ tê tê.
Đi vào trong phòng bếp, Bộ Phương kêu Tiếu Tiểu Long ngưng tập luyện.
Sắc mặt Tiếu Tiểu Long mấy ngày qua cũng không phải rất tốt, dù sao Tiếu Mông bị trọng thương, tâm tình của hắn có thể tốt mới lạ, nhưng cho dù như vậy vẫn kiên trì tới tiểu điếm tập luyện, điều này khiến Bộ Phương rất hài lòng, đáng tiếc thương thế của Tiếu Mông... Hắn cũng không giúp được.
- Ngươi làm trợ thủ của ta, tất cả món ăn đều nấu một lần, phải nhìn kỹ, đây là một cơ hội học tập hiếm có.
Bộ Phương nhìn về phía Tiếu Tiểu Long, chân thật nói.
Ánh mắt Tiếu Tiểu Long sáng lên, gật đầu.
Hắn biết Bộ Phương đang muốn dạy dỗ hắn.
Sau đó, Bộ Phương xoay người đối mặt với bếp lò quen thuộc của hắn, trong tay khói nhẹ lượn lờ, Long Cốt Thái Đao xoay tròn xuất hiện trong tay hắn.
Chương 328: Một muôi lớn tương ớt
Trong tay Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao, đùa bỡn một đao hoa, chọn lựa nguyên liệu đặt trên bếp lò, sau đó giơ tay chém xuống, giống như lưu tinh đột nhiên nở rộ, nguyên liệu nấu ăn đều được xử lý hoàn tất.
Tiếu Tiểu Long cũng bắt đầu nấu nướng trên bếp lò của hắn, trải qua luyện tập lâu như vậy, hiểu biết của hắn đối với một số món ăn đã cực kỳ khắc sâu, mùi vị làm ra đã có thể so sánh với Bộ Phương khi mới vừa khai trương.
Dĩ nhiên, hiện giờ Bộ Phương cũng tiến bộ, tiến bộ của hắn càng thêm đáng sợ, bất kể kỹ thuật dùng dao hay chạm trổ, hay nhận biết đối với món ăn, đều có tiến bộ nhảy vọt so với khi vừa khai trương, hắn đang vững bước tiến đến mục tiêu Trù Thần đỉnh cao của Thế giới Huyền Huyễn
Đốt lửa, chảo nóng, trong phòng bếp chỉ chốc lát sau đã tràn ngập nhiệt khí và mùi thơm nồng đậm.
Bên này Bộ Phương nấu nướng món ăn của Bạch Triển, những thứ hắn làm đều có độ khó tương đối lớn, những món như cơm trứng chiên, thịt sườn thì để lại cho Tiếu Tiểu Long nấu nướng.
Tốc độ nấu nướng của hai người so với người bình thường dĩ nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Mỗi khi Bộ Phương nấu xong một món, đều sẽ đặt trên cửa sổ, Âu Dương Tiểu Nghệ bưng món ăn, bày trước mặt Bạch Triển.
Mùi thơm giống như muốn hóa thành thực chất, mùi thơm nồng đậm quanh quẩn trên món ăn, sau đó tiêu tán, che chắn tròng mắt.
Tiếu Tiểu Long cũng đồng dạng làm xong món ăn bày trên cửa sổ, để Tiểu Nghệ bưng đi.
Theo món ăn ngày càng nhiều, mùi thơm trong tiểu điếm cũng càng ngày nồng đậm, tựa hồ muốn vượt ra khỏi tiểu điếm, lan tỏa trong mười dặm.
Bạch Triển sợ hãi nhìn từng món ăn được bưng ra, nhìn hương vị màu sắc của các món ăn, cho dù với tâm cảnh Chí Tôn của hắn, cũng không nhịn được liếm liếm môi, bắt đầu động đũa.
Hắn gắp một miếng thịt kho tàu, miếng thịt màu hồng nhuận, phảng phất nhu trên miếng thịt kho tàu còn tràn ngập nhiệt khí, dùng chiếc đũa kẹp lên, còn có nước thịt từ bên trong chảy ra.
Mùi thịt lay động lòng người, Bạch Triển bỏ miếng thịt vào trong miệng, cảm giác hoàn toàn không dầu mỡ như trong tưởng tượng, miếng thịt vào vào trong miệng, cảm thấy vô cùng mềm mịn, nhanh chóng chui vào trong bụng.
Nhưng sau khi vào bụng, trong miệng vẫn du đãng mùi thơm của thịt.
Đây một loại thể nghiệm trước nay chưa từng có, đây là cảm giác tốt đẹp Bạch Triển chưa từng cảm nhận.
Nhẹ nhàng cười ha ha, trong lòng Bạch Triển cũng không kìm được vui vẻ, không ngờ thức ăn lại có thể đạt tới trình độ tuyệt vời như vậy.
Trước đây trong nhận thức của hắn, thức ăn chỉ là thứ lấy đầy bụng mà thôi.
Khi tới được Chí Tôn cảnh, hắn đã có thể gạt bỏ, trên căn bản không ăn thức ăn, cho dù muốn gia tăng một chút cảm giác no bụng, nuốt một viên đan dược căn bản đã no rồi.
Cho nên qua nhiều năm như vậy, hắn đều trầm mê trong tu luyện, không có hiểu biết gì đối với thức ăn.
Hôm nay thoáng cái ăn vào mỹ thực do Bộ Phương nấu nướng, cả người hoàn toàn đắm chìm trong mỹ vị, không cách nào tự kềm chế.
Trảm Không ngồi bên cạnh Bạch Triển, nhìn phương thức ăn cơm của Đại thống lĩnh nhà mình giống như quỷ chết đói đầu thai, cũng có chút không nhịn được cười khổ.
Đại thống lĩnh... xin chú ý hình tượng của Bạch Vân Sơn Trang.
Kim Khôn sờ sờ cái đầu trọc của mình, nhìn Bạch Triển đang thống khoái ăn, vô cùng kinh ngạc, món ăn ngon như vậy sao? Mùi thơm tràn ngập trong không khí cũng rất câu dẫn vị giác người khác, nhưng... đối với Kim Khôn mà nói, mùi thơm tràn ngập trong không khí đều quá nhạt nhẽo.
Rất nhanh, tất cả món ăn mà Bạch Triển gọi đã được bưng lên toàn bộ, thậm chí còn có một chén rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo.
Một ngụm rượu Băng Hỏa Ngộ Đạo xuống bụng, ánh mắt Bạch Triển càng mở lớn, gương mặt cũng trở nên đỏ ửng, ợ hơi một cái, vô cùng sảng khoái.
- Tốt... Rượu ngon!
Bạch Triển làm Đại thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, mặc dù rất ít ăn đồ ăn, nhưng đối với rượu cũng không thể thiếu, dù sao là người luyện kiếm, thiếu rượu cũng ít đi vài phần ý cảnh.
Hắn chưa bao giờ uống qua vị rượu như vậy, cảm giác như băng hỏa xao động trong bụng, khiến cho hắn phát giác lỗ chân lông khắp người mình đều mở ra.
Món ăn của tiểu điếm Phương Phương quả nhiên không giống bình thường!
Món ăn cuối cùng chính là một nồi Nhất Phẩm Tạo Hóa.
Bộ Phương bưng một cái nồi từ phòng bếp đi ra, bày lên trên bàn.
Hình dạng của một nồi Tạo Hóa hết sức rung động, khiến Bạch Triển và Kim Khôn cũng rất hiếu kỳ.
Hai người bọn họ chợt phát hiện, món ăn bọn họ ăn cả đời không có cái nào như nhận thức hôm nay trong tiểu điếm.
Có ai đã từng thấy món ăn ở trong nồi trực tiếp bưng ra?
Bạch Triển ăn rất hưng phấn, cũng khiến Kim Khôn ngứa ngáy trong lòng.
- Món ăn của lão tử lúc nào mới có? Lão tử không đợi được nữa rồi!
Kim Khôn nhìn Bộ Phương nói.
Bộ Phương nghiêng đầu sang chỗ khác liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
- Dục tốc bất đạt.
Nói xong, Bộ Phương xoay người trở lại phòng bếp.
Kế tiếp hắn tính toán bắt đầu nấu món ăn phải đủ cay mà Kim Khôn yêu cầu.
Món gì đủ cay đây?
Bộ Phương suy nghĩ một lát, sau đó trong lòng chợt có đầu mối.
Lấy ra một miếng đậu hủ non hình vuông, Long Cốt Thái Đao trong bàn tay hắn xoay tròn, kỹ thuật dùng dao hoa lệ đến tận cùng hiện lên, miếng đậu hủ trắng nõn hóa thành từng mảnh nhỏ.
Những mảnh nhỏ này đầy co dãn, rơi xuống bát sứ còn khẽ búng ra.
- Muốn đủ vị... vừa vặn thử món ăn này.
Bộ Phương trầm ngâm, tâm niệm khẽ động, bắt đầu nhóm chảo nóng.
Hắn lấy ra một chút thịt bò Du Long, cắt thịt bò Du Long thành miếng nhỏ.
Tiếp theo lại cắt ma tỏi Lôi Đình Hệ Thống cung cấp thành miếng nhỏ, ma tỏi Lôi Đình cũng là một loại linh dược, nhưng đẳng cấp thật ra cũng không cao.
Sau khi cắt xong tất cả nguyên liệu, trong không khí tràn ngập một vị cay nồng, Bộ Phương nheo nheo mắt, hắn thấy ở chỗ ma tỏi bị cắt có những lôi đình nhỏ vụn đang lấp lánh.
Miếng đậu hũ được cắt thành những hình vuông be bé sau khi dùng nước linh tuyền Thiên Sơn rửa qua, từng miếng đậu hủ giống như hóa thành tinh linh hoạt bát, nhảy lên không dứt.
Xuy xuy xuy!
Đổ ma tỏi vào trong nồi, cũng đổ thịt bò Du Long vào trong đó, xào lẫn vào nhau.
Mùi thịt kèm theo hương tỏi dâng lên ra, nồng đậm mà không tan.
Tiếu Tiểu Long mở to mắt nhìn từng bước nấu nướng của Bộ Phương.
Quy trình này giống như muốn nấu Ma Bà đậu hủ? Trong lòng Tiếu Tiểu Long nghĩ đến, hắn đã ăn Ma Bà đậu hủ do Bộ Phương nấu, mùi vị tuyệt đối rất ngon...
Nhưng nếu chỉ là Ma Bà đậu hủ..., cũng không phải đủ cay như vậy.
Đát đát đát!
Một quả ớt đỏ tươi được Bộ Phương cắt nhỏ, cũng vứt vào trong nồi, sau một lát xào đi xào lại, kèm theo mùi hương nồng đậm, Bộ Phương đặt vào khay sứ, miếng đậu hũ sau khi dùng nước Thiên Sơn linh tuyền trác rửa qua đổ vào trong nồi.
Người khác lật xào đậu hủ hết sức cẩn thận, nhưng Bộ Phương thì bất đồng.
Bộ dạng cái nồi như có thâm cừu đại hận gì đó với đậu hủ, Tiếu Tiểu Long đứng bên cạnh quan sát cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Năng lực khống chế chân khí của Bộ Phương dĩ nhiên Tiếu Tiểu Long không thể tưởng tượng, chân khí của hắn cũng bao trùm cái nồi sắt, cảm ứng được biến hóa của đậu hủ trong nồi, khiến cho đậu hủ không bị nứt vỡ trong quá trình xào nấu, hơn nữa còn có thể thúc đẩy mùi vị thẩm thấu vào trong đậu hủ.
Đổ thêm một chút bột vào trong nồi, nhất thời mùi thơm cay nồng phiêu đãng bay ra.
Tiếu Tiểu Long nghe thấy mùi vị này, chân mày cũng nhíu lại, mặc dù trong mùi vị này có vị cay nồng, nhưng cũng không phải quá nồng đậm, dù sao Ma Bà đậu hủ vẫn chú trọng vị tê tê thoải mái...
Vị cay cũng không phải mạnh nhất.
Kim Khôn ngồi trong tiểu điếm cũng ngửi thấy mùi vị này, trên mặt nhất thời lộ ra một nụ cười cổ quái.
Mùi vị này hoàn toàn không có gì đặc biệt! Bộ lão bản ngươi chỉ có chút khả năng như vậy sao? Nếu không phải có thể làm lão tử cảm thấy thoải mái... tiểu điếm này của ngươi xem như hữu danh vô thực rồi!
Kim Khôn thoải mái tựa vào ghế, phá lên cười.
Xoạt xoạt…
Nhưng hắn mới vừa cười xong, bên cạnh đã vang lên thanh âm ăn cực khoái của Bạch Triển, thần sắc trên mặt nhất thời cứng đờ, có vẻ lúng túng, hừ một tiếng, sau đó quay đầu sang chỗ khác.
Bộ Phương bê cái nồi, nhiệt khí nghi ngút từ trong nồi mãnh liệt bốc lên, giống như một con Bạch Long quay cuồng trong không khí.
Đậu hủ trong nồi cuồn cuộn chuyển động, ánh sáng màu hồng hấp dẫn ánh mắt người nhìn, mùi vị chua cay tràn ngập, làm cho tâm thần người ta tựa hồ cũng thông thấu vài phần.
- Món ăn này gọi là đậu hủ Ma Bà Lôi Đình.
Bộ Phương thản nhiên nói.
Tiếu Tiểu Long sửng sốt, thì ra cũng không phải Ma Bà đậu hủ đơn giản.
Nhưng như vậy có gì khác biệt? Tiếu Tiểu Long nhìn Ma Bà đậu hủ trong nồi, tròng mắt bỗng nhiên co rụt, bởi vì hắn thỉnh thoảng phát hiện giữa các miếng đậu hủ tựa hồ có một tia chớp màu đỏ đang lóe lên.
Thật sự có lôi đình.
Tiếu Tiểu Long quay đầu vui mừng nhìn Bộ Phương.
Sau đó hắn nhìn thấy trong tay Bộ lão bản có thêm một cái bình nhỏ.
Cái bình này cũng màu đỏ, phía trên có hình vẽ kỳ lạ, chỉ liếc mắt nhìn đã khiến cho người ta không rét mà run.
- Bộ lão bản,... Đây là cái gì?
- Hắn không phải muốn đủ cay sao? Tại sao có thể thiếu thứ này... tương ớt.
Bộ Phương tung tung tương ớt trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tương ớt.
Tiếu Tiểu Long có chút phát mộng ép.
- Cái này gọi là tương ớt Vực Sâu, tuyệt đối đủ vị... Từ khi khai nghiệp tới nay, tương ớt này chỉ xuất ra một giọt.
Bộ Phương nói.
Nói xong bắt đầu múc từ trong bình ra một muôi lớn tương ớt đổ vào trong Ma Bà đậu hủ.
Tương ớt màu đỏ, mang theo mùi thơm nồng đậm...
Khẽ đảo vào trong Ma Bà đậu hủ, khuếch tán hoàn toàn bên trong.
Tương ớt Vực Sâu, một giọt đủ khiến ngươi như thiêu như đốt, một môi đủ khiến ngươi vặn vẹo cả người, một bình... khiến ngươi thăng thiên.
Chương 329: Chí Tôn bị cay mà khóc
Tương ớt Vực Sâu, được tuyển chọn từ cây ớt hướng thiên đỏ thẫm của vực sâu, do tinh khí của Ác Ma vực sâu mỗi ngày phun ra nuốt vào dưỡng thành, vô cùng cay.
Vùng đất vực sâu bởi vì âm u ẩm ướt, âm trầm lạnh lùng, cho nên Ác Ma Vực Sâu vô cùng ưa thích loại tương ớt Vực Sâu này, chỉ cần ăn một miếng, liền có thể cảm thấy cả người như có hỏa diễm thiêu đốt ấm áp, là món ăn nhất định phải có của mỗi vị Ác Ma Vực Sâu.
Dĩ nhiên, vị cay đáng sợ của tương ớt này chỉ có Ác Ma Vực Sâu có thể chịu được.
Tiếu Tiểu Long nhìn Bộ Phương khẽ nhếch miệng, hết sức tự nhiên múc từ trong bình tương ớt ra một muôi đầy đổ vào trong đậu hủ Ma Bà Lôi Đình, cả người cũng có chút ngạc nhiên.
Có thể đổ vào nhiều như vậy sao?
Hắn đã nhớ lại khi sử dụng giọt tương ớt đầu tiên theo lời Bộ Phương, đó là chuyện rất lâu trước kia, nhưng khi đó chỉ có một giọt, chỉ có một giọt đã khiến người ta muốn sống muốn chết.
Đằng này là một muôi lớn...
Bộ lão bản, ngươi muốn mưu sát sao?
Trong lòng Tiếu Tiểu Long thầm cảm thấy thật bi ai cho người gọi món ăn này, ai kêu ngươi ra vẻ... Còn đòi đủ lực, cái này tuyệt đối đủ lực.
Không đủ lực... Ngươi cứ đánh ta.
Bộ Phương bưng đậu hủ Ma Bà Lôi Đình lên, màu hồng sáng bóng nhìn qua vô cùng mỹ lệ, giữa các miếng đậu hủ thỉnh thoảng xuất hiện ánh sáng, giống như tinh linh hoa mỹ, tỏa ra vẻ đẹp cực hạn.
Rất tốt.
Bộ Phương rất hài lòng.
Áp sát lỗ mũi lại bên cạnh đậu hủ Ma Bà Lôi Đình, nhẹ nhàng ngửi một chút.
Chân mày Bộ Phương cũng nhăn lại, cảm giác lỗ mũi mình cũng có chút nhức mỏi.
Bưng khay đậu hủ Ma Bà đặc biệt, Bộ Phương thản nhiên đi ra khỏi phòng bếp.
Tiếu Tiểu Long suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn quyết định đi theo, hắn cảm giác sẽ có chuyện phát sinh, nếu bỏ lỡ, có thể sẽ rất đáng tiếc.
Kim Khôn nheo mắt, nhìn thân ảnh từ trong phòng bếp chậm rãi đi ra, trên tay cầm một khay sứ, món ăn trong khay sứ đang bốc khói nghi ngút, chuyển động mãnh liệt.
Đến rồi!
Kim Khôn nhất thời ngồi ngay ngắn, tinh thần tỉnh táo.
Ngươi không phải rất đắc ý với món ăn của mình sao? Vậy lão tử sẽ ở đây khiến ngươi bị mất mặt!
Món ăn bốc khói nghi ngút được đặt trước mặt Kim Khôn.
Món ăn này vô cùng thơm, kèm theo nhiệt khí cuồn cuộn tràn ngập khắp trong tiểu điếm, Bạch Triển cũng bị mùi thơm này hấp dẫn, dừng ăn, nhìn về phía Kim Khôn.
Ánh mắt của hắn nhất thời sáng ngời.
Trảm Không cũng không khỏi đứng lên, nhìn món ăn Bộ Phương chuẩn bị cho Kim Khôn.
Tu giả của vùng đất Man Hoang bọn họ yêu thích món ăn cay, bởi vì bọn họ cuồng phóng, cho nên khẩu vị cũng cuồng phóng.
Từ mâm đồ ăn Bộ Phương nấu nướng có thể thấy được, những thức ăn này chủ yếu đều không phải món ăn khẩu vị nặng, cho nên Trảm Không thật sự tò mò, rốt cuộc là món ăn gì có thể thỏa mãn khẩu vị của Kim Khôn.
Còn Kim Khôn mở to hai mắt nhìn món ăn đặt trước mặt hắn.
Màu đỏ sáng bóng hấp dẫn ánh mắt của hắn, giữa các miếng đậu hủ còn có lôi điện nhảy lên, khiến lỗ chân lông của hắn cũng mở ra.
Hít sâu một hơi.
Một vị cay mênh mông trong nháy mắt tràn vào xoang mũi của hắn, khiến cho ánh mắt của hắn càng mở lớn hơn nữa.
Thật sự là món ăn vị cay! Nhìn vị cay mà món ăn tản mát ra, vị cay cũng không phải quá nồng.
- Món đậu hủ Ma Bà Lôi Đình này là một phương thức đặc biệt của món đậu hủ Ma Bà, vị cay vô cùng, tuyệt đối đủ lực.
Bộ Phương giới thiệu.
Giới thiệu xong, ung dung nhìn Kim Khôn, ý bảo hắn tiếp tục.
Tôn trưởng lão ngồi bên cạnh Kim Khôn, càu nhàu kêu lên, nuốt nước miếng.
- Có đủ cay hay không cũng không phải ngươi nói, lão tử nói mới được.
Kim Khôn nhếch miệng cười, cầm một cái thìa sứ bên cạnh khay thức ăn, sau khi ngửi mùi thơm, mới vững vàng múc một thìa.
Múc đậu hủ, nước chảy ra cũng kéo theo một sợi tơ màu đỏ, lôi đình khẽ nhảy lên trên sợi tơ này.
Vẻ hứng thú trên khuôn mặt chữ điền ngày càng đậm.
Hắn lôi một cái ghế băng, ngồi trước mặt Kim Khôn, theo dõi hắn.
Kim Khôn chậm rãi bỏ đậu hủ màu đỏ phảng phất như có ngọn lửa thiêu đốt vào trong miệng, lôi đình nhảy lên giống như muốn tê dại khuôn miệng của hắn, khiến cho cả người hắn cũng run rẩy.
Cảm giác đầu tiên khi vào miệng là mềm, đậu hủ mềm non vô cùng, nhẹ nhàng cắn vỡ, trong miệng đầy mùi thơm đậu hủ.
Sau đó chính là tê dại, kèm theo cảm giác tê ngứa, khiến cho hắn cảm giác cả người mình tựa hồ cũng đắm chìm trong bồn tắm do lôi đình hóa thành.
Sau đó là phỏng, thân là Chí Tôn, hắn có thể cảm nhận được vị bỏng của món ăn này quả thực khiến cho hắn cảm thấy khó tin.
Thật ra cảm giác bỏng này cũng không phải bỏng chân chính, mà là cảm giác nóng hổi sau khi Bộ Phương dung hợp chân khí tạo thành.
Dù sao với tu vi Chí Tôn, cho dù ngươi cầm lửa phàm đi thiêu hắn, có thể cũng không cảm giác được nóng.
Cho nên sau khi Kim Khôn ăn một miếng đậu hủ Ma Bà, cảm giác được nóng, đồng thời còn cảm nhận được rất nhiều chân khí nồng đậm quanh quẩn xung quanh.
Cuối cùng một loại cảm giác từ từ xông lên vị giác.
Tôn trưởng lão vẫn luôn để ý sắc mặt của Kim Khôn, hắn thấy trên mặt Kim Khôn toát ra ý hưởng thụ, cũng hơi có chút kinh ngạc, bởi vì hắn biết Điện chủ Man Điện có khẩu vị nặng cỡ nào.
Dáng vẻ hưởng thụ của Kim Khôn, khiến cho Bạch Triển nãy giờ vẫn chú ý cũng không nhịn được muốn ăn một miếng.
Bỗng nhiên, Kim Khôn nuốt một cái, vẻ mặt lại cứng đờ, ánh mắt chợt mở ra, trừng mắt nhìn Bộ Phương.
Một vị cay trong nháy mắt bao trùm vị giác của hắn, giống như rơi vào trong nham thạch nóng hổi, cả người hắn bỗng nhiên đỏ ửng.
Dĩ nhiên... màu da của Kim Khôn, người bình thường không nhìn ra thay đổi.
Têrn trán chi chít mồ hôi trong nháy mắt xuất hiện.
Kim Khôn nuốt một miếng, cảm giác ở cửa miệng, cả cổ họng đều như thiêu đốt.
- Nha... A a...
Kim Khôn không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng, lỗ mũi mở lớn, phun ra nhiệt khí.
- Đại nhân! Cảm giác như thế nào? Có phải không đủ cay không? Tôn trưởng lão nhìn bộ dạng quái dị của Kim Khôn, kinh hãi có chút do dự hỏi.
Đầu Kim Khôn cũng cứng ngắc, khó khăn quay lại, nhìn chằm chằm Tôn trưởng lão, hắn bóp miệng, cái đầu trọc càng phát sáng.
- Không đủ cay sao? Ăn thêm vài miếng đi, món ăn này ăn một miếng thường không ra cảm giác, càng ăn càng đủ vị, tin tưởng ta, nếu không đủ cay... Ngươi có thể đánh ta.
Bộ Phương chân thật nói.
Hô...
Lỗ mũi Kim Khôn mở lớn, tiếp tục phun nhiệt khí, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
- Ngươi... không đủ cay... được... Ta ăn!
Kim Khôn vỗ bàn, mồ hôi rơi như mưa, múc thêm một thìa đậu hủ Ma Bà Lôi Đình, lôi đình nhảy lên, phảng phất như nhảy múa trên trái tim của hắn.
Nhét một miếng vào trong miệng, vị cay nhất thời thăng cấp, giống như sóng triều, từng đợt thi nhau vỗ đến.
- A...
Kim Khôn không ngừng nháy mắt, sắc mặt tựa hồ cũng bóp méo, vừa cay vừa nóng, thế gian này tại sao có thể có mùi vị cay như vậy? !
Cho dù vùng đất Man Hoang bọn họ sản xuất rất nhiều loại ớt, nhưng so với vị cay này, quả thực chính gặp sư phụ!
- Thế nào! Đại nhân, có phải vẫn không đủ cay hay không!
Tôn trưởng lão hưng phấn hỏi, nếu như không đủ cay, tuyệt đối có thể hung hăng đánh Bộ Phương một trận.
Nhưng Kim Khôn tựa hồ hoàn toàn không để ý đến hắn.
Bạch Triển liếm liếm môi, cười toe toét...
Xem ra rất đủ cay, khuôn mặt Kim Khôn cũng bóp méo.
- Làm sao? Vẫn chưa đủ cay? Lại ăn thêm một chút đi?
Bộ Phương tiếp tục nói.
Nhưng Kim Khôn hoàn toàn không để ý tới Bộ Phương, phối hợp lắc lắc đầu... Đây là thứ quỷ gì vậy? !
Tôn trưởng lão nhìn Bộ Phương, lại nhìn trong mâm tương ớt Vực Sâu, hít sâu một hơi, sau đó lại tự mình múc một thìa, đưa vào trong miệng.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn hắn, sau đó trong con mắt có chút đồng tình.
Đây là lượng hắn chuẩn bị cho Chí Tôn...
Một miếng Ma Bà đậu hủ vào miệng.
Tôn trưởng lão cũng không có vẻ mặt hưởng thụ như Kim Khôn, cả người ngẩn ra tại chỗ, chiếc thìa sứ trong tay rơi xoảng loảng lên trên bàn.
Hắn có một loại cảm giác, đó chính là giờ phút này mình phảng phất như lột sạch quần áo bơi lội trong dòng nham thạch.
Toàn thân đều cảm nhận được một vị cay, đó là vị cay khó có thể nói rõ, quả thực cay đến mức khiến thế giới quan của hắn cũng vặn vẹo.
Nói hắn thất khiếu bốc khói cũng không quá đáng, cả người hoàn toàn vặn vẹo.
Gương mặt, từ trắng biến hồng, từ hồng biến đỏ thẫm, từ đỏ thẫm biến tím...
Khụ khụ...
Tôn trưởng lão mạnh mẽ nuốt Ma Bà đậu hủ, nhất thời nằm trên đất ho khù khụ, hai tay ôm cổ họng của mình, phảng phất như muốn phun lửa.
- Nước...
Thanh âm khàn giọng vang lên trong tiếng ho đứt quãng.
Tôn trưởng lão thật sự muốn cho mình một cái tát, hắn không có chuyện gì xem náo nhiệt, hắn thật sự hoài nghi mình có thể bị vị cay này làm cho cay chết hay không.
Nếu quả thật như vậy, chỉ sợ hắn là bát phẩm Chiến Thần chết thảm nhất trên thế gian này, vị bát phẩm Chiến Thần bị ớt cay chết.
Cái đầu trọc của Kim Khôn phát sáng, kéo lỗ mũi, hít sâu một hơi, mở mắt ra, ánh mắt cũng có chút ướt át, hai hàng lệ nóng từ trong mắt hắn chảy xuống, xẹt qua khuôn mặt, phảng phất cũng muốn bốc hơi.
Bạch Triển và Trảm Không nhìn hắn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đường đường là Man Điện Chí Tôn, một Chí Tôn cường giả cho dù bị đao chém cũng không chảy một giọt lệ... Tại sao lại rơi lệ.
Đây rốt cuộc là món ăn gì?
Một món ăn có thể khiến một vị Chí Tôn bật khóc, chỉ sợ cũng chỉ có Bộ Phương mới có thể làm như vậy.
Kim Khôn mặt đầy biểu cảm không cưỡng lại được, cảm giác mình như mắc nợ, có đủ cay hay không? Có sức lực hay không?
Sức lực đặc biệt này khiến cho hắn sinh ra hoài nghi với cuộc sống, hắn có phải đang sống ở thế giới giả dối hay không.
Kim Khôn há mồm ra, giơ tay, muốn nói điều gì, nhưng cổ họng giống như bị lửa thiêu đốt, khiến cho hắn muốn nói gì đó cũng không thể nói ra được.
Nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hắn muốn uống nước, muốn uống rất nhiều nước... Kim Khôn che cái miệng phảng phất như sưng lên, lệ rơi đầy mặt.
Bộ Phương cũng nhếch miệng, có chút dở khóc dở cười.
Có chuyện gì cũng từ từ... nín khóc đã.
Chương 330: Ngươi đánh thắng được Tiểu Hắc sao?
Tôn trưởng lão quỳ nằm trên đất, ôm cổ họng, hắn cảm giác mình giống như muốn phóng hỏa, đầu cũng có chút mơ hồ, trong mắt hắn, thế giới tựa hồ cũng trở nên xám xịt hơn rất nhiều.
Ta đang ở đâu... Ta muốn đi đâu... Ta muốn làm gì...Vì sao miệng của ta lại sưng như vậy?
Tôn trưởng lão cảm giác miệng của mình phảng phất sưng lên, giống như hai cây lạp xưởng... lửa nóng cháy bỏng khiến cho hắn muốn rơi nước mắt.
Thật sự quá đủ cay!
Kim Khôn thật sự đang khóc, nước mắt hoàn toàn không ngăn được từ trong hốc mắt của hắn chảy xuống, hắn muốn nhịn, nhưng thật sự không làm được.
Hắn che miệng của mình, không ngừng hà hơi, nhíu mày, phối hợp với cái đầu trọc phát sáng của hắn... lộ ra vẻ hết sức tức cười.
Bạch Triển dở khóc dở cười, Trảm Không trợn mắt há hốc mồm.
Hồi lâu sau, Kim Khôn mới ngẩng đầu lên, mũi của hắn đỏ ửng, khóe mắt còn có nước mắt đang lóe lên.
- Có đủ cay hay không?
Bộ Phương nhìn bộ dạng tức cười của Kim Khôn, không nhịn được hỏi.
Thân thể Kim Khôn cứng đờ, liếc mắt nhìn món đậu hủ Ma Bà Lôi Đình thỉnh thoảng vẫn có lôi đình màu đỏ lóe lên giữa các miếng đậu hủ, trong lòng cũng run lên.
Có đủ cay hay không?
Ngươi còn muốn cay hơn? Muốn cay chết lão tử mới vừa lòng sao?
Trong lòng Kim Khôn muốn gào thét, nhưng khi tròng mắt nhìn về phía Bộ Phương đã có chút kiêng kỵ..
- Đứng dậy... Chúng ta trở về.
Kim Khôn nói với Tôn trưởng lão đang gục trên mặt đất.
Tôn trưởng lão cũng nheo mắt, nước mắt to như hạt đậu giống như bị bẽ gảy bức rèm che, không ngừng rơi xuống.
Cặp môi sưng đỏ, như hai cây lạp xưởng giắt bên mồm của hắn.
Tầm mắt của hắn như có sương mù... Cả người mơ hồ.
Kim Khôn hít một hơi thật sâu.
Bộ Phương nhìn hắn có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
- Ngươi muốn ăn... thì nói sớm, Ngươi không nói ta làm sao biết ngươi cũng muốn ăn?
Bộ Phương đứng bên cạnh lắc đầu thở dài.
Trong Ma Bà đậu hủ có bỏ một thìa tương ớt Vực Sâu, nhưng chuẩn bị lượng cho Chí Tôn, một bát phẩm Chiến Thần như ngươi đứng xem náo nhiệt thì thôi... Ngươi muốn ăn, phải nói sớm.
Kim Khôn móc nguyên tinh từ trong lòng ngực đặt lên trên bàn, trong ánh mắt nhìn về phía Bộ Phương tràn đầy hoảng sợ, thì ra tên đầu bếp này khủng bố như vậy, chỉ làm một món ăn, lại khiến một vị Chí Tôn bật khóc, thiếu chút nữa một vị bát phẩm Chiến Thần cũng chết vì ăn rồi.
Có cần đủ cay như vậy hay không?
Trong lòng Bạch Triển mặc dù rất tò mò về mùi vị của đậu hủ Lôi Đình Ma Bà, nhưng nghĩ tới kết quả tức cười của Kim Khôn, hắn vẫn đè lại tò mò trong lòng.
Mục tiêu của hắn tiếp tục chuyển về phía các món ăn trước mặt, những món ăn này có mùi vị và mùi thơm vô cùng nồng đậm, khiến cho hắn x một lần nữa trầm mê trong bữa ăn, không thể tự thoát ra được.
Kim Khôn đi rồi, đi với tư thái khẩn cấp lo lắng, dẫn Tôn trưởng lão nửa chết nửa sống rời khỏi tiểu điếm.
Còn Bộ Phương ý vị thâm trường đứng ở cửa, yên lặng nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Bạch Triển vẫn chưa ăn xong, với khẩu vị Chí Tôn cường giả của hắn, ăn hết một bàn thức ăn này dĩ nhiên không có vấn đề.
Sau khi cơm nước no nê, Bạch Triển lại thích ý vuốt bụng, tựa vào ghế.
Hắn nheo mắt, lông mày nồng đậm không ngừng nhướng lên.
- Mỹ vị... Rất lâu rồi ta không được ăn những món ăn ngon như vậy, đã nghiền!
- Đại thống lĩnh, tại hạ đã nói tài nấu nướng của Bộ lão bản không thể bắt bẻ, không sai sao?
Trảm Không cười nói.
Bạch Triển gật đầu, đứng dậy, sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, ánh mắt mới chính thức chuyển hướng về phía Bộ Phương.
Hiện giờ hắn đã ăn xong món ăn, nhưng hắn vẫn không quên chính sự.
- Bộ lão bản, thiên phú tu luyện của nha đầu này cao như thế, nếu ở trong tiểu điếm làm người phục vụ... sẽ bị mai một.
Bạch Triển nhìn Bộ Phương tiếp tục nằm trên ghế, gằn từng chữ nói.
Bộ Phương đang lười biếng phơi nắng, chợt nghe những lời này, nhất thời nghi ngờ quay đầu nhìn về phía hắn.
- Ngươi nói gì?
- Ta nói... nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ này, nếu ở lại trong tiểu điếm của ngươi làm người phục vụ sẽ bị trễ nãi, thiên phú của nàng giỏi như vậy, nên tìm một hoàn cảnh tu luyện tốt, sau này nhất định có thể trở thành Chí Tôn cường giả ngạo thị vùng đất Nam Cương.
Bạch Triển đứng lên, chân thành nói.
Hắn thấy được thiên phú của Âu Dương Tiểu Nghệ, thiên tài như thế dĩ nhiên khiến cho hắn động lòng, cho nên muốn thu nhận Âu Dương Tiểu Nghệ.
Nhưng Âu Dương Tiểu Nghệ lại là người phục vụ trong một tiểu điếm của Đế Đô, nếu như là người phục vụ ở những tiểu điếm khác, hắn có thể đã sớm mang đi, làm gì còn trịnh trọng hỏi thăm như vậy.
Cũng chính vì tiểu điếm thần bí của Bộ Phương mới có thể khiến cho một vị Chí Tôn cường giả như hắn kiêng kỵ.
- A... Ngươi muốn thu Tiểu Nghệ làm đồ đệ? Ngươi tự hỏi nàng đi.
Bộ Phương kinh ngạc nhìn Bạch Triển, nhếch miệng, giơ tay chỉ Âu Dương Tiểu Nghệ nói.
Ánh mắt Bạch Triển nhất thời sáng ngời, Bộ Phương không ngăn cản để hắn mang Âu Dương Tiểu Nghệ đi?
Thật tốt quá! Thì ra Bộ lão bản là một người sáng suốt như thế.
Như vậy hắn rất nhanh có thể bồi dưỡng được một vị Chí Tôn cường giả!
Bóp bóp bàn tay, Bạch Triển quay đầu nhìn về phía Âu Dương Tiểu Nghệ đang ngồi cạnh cây Ngũ Văn Ngộ Đạo đang ngồi cách đó không xa.
Song, nằm ngoài dự liêu của hắn, khi hắn biểu thị ra ý định thu đồ đệ, phản ứng của Âu Dương Tiểu Nghệ hoàn toàn nằm ngoài dự liêu của hắn.
Tiểu nha đầu nheo ánh mắt khả ái, ngẩng đầu, nhìn Bạch Triển.
Nàng chăm chú hỏi:
- Ngươi đánh thắng được Tiểu Hắc sao?
- Tiểu Hắc là ai?
Bạch Triển sửng sốt... Tiểu Hắc là vị cao nhân nào?
Trảm Không đứng phía sau Bạch Triển ngẩn ngơ, vừa nghe đến cái tên Tiểu Hắc, theo bản năng nhìn thoáng qua con chú đen đang nằm ngủ gục ở cửa...
- Nha đầu, ngươi có thể không biết ta ai, ta chính là...
- Ta không quan tâm ngươi là ai, ngươi đánh thắng được Tiểu Hắc sao?
Âu Dương Tiểu Nghệ trực tiếp cắt đứt lời hắn, nói.
Bạch Triển cứng đờ, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Nha đầu này lại dám xem thường hắn, hắn là ai chứ? Hắn là Đại thống lĩnh của Bạch Vân Sơn Trang, đường đường là Chí Tôn cường giả! Cho dù ở vùng đất Nam Cương, cũng được xem là cao thủ vô địch!
- Tiểu Hắc là ai... Bổn thống lĩnh đi đánh bại hắn, thiên phú của nha đầu ngươi... cũng không thể lãng phí, lạy Bổn thống lĩnh làm đồ đệ, mới chính đạo.
Sắc mặt Bạch Triển ngưng tụ, trực tiếp đứng lên, hào khí ngất trời nói.
Da thịt trên mặt Trảm Không bất chợt nhảy lên...
Bộ Phương nhếch miệng, đang nằm trên ghế cũng bị những lời hào khí của Bạch Triển chấn động.
Âu Dương Tiểu Nghệ lại càng cổ quái, chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Bạch Triển.
- Nói cho ta biết! Tiểu Hắc ai? !
Bạch Triển liếc mắt xem thường.
Sau đó, Âu Dương Tiểu Nghệ liền chỉ ngón tay thon dài, mục tiêu nhắm thẳng vào... bên ngoài tiểu điếm.
Bạch Triển nhíu mày, nhìn theo phương hướng Âu Dương Tiểu Nghệ vừa chỉ.
Một con chó đen... vẫn gục ở cửa ngáy o o.
Éc... Thì ra Tiểu Hắc không phải người? Là một con chó?
Bạch Triển ngu ngơ một hồi, sau đó trong lòng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, giận dữ.
- Không được... Nha đầu này lại dám xem thường ta? Lại cho Bổn thống lĩnh đánh không lại một con chó?
Âu Dương Tiểu Nghệ chớp mắt, liếc mắt nhìn Bạch Triển...
Trảm Không ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói phía sau Bạch Triển:
- Đại thống lĩnh, Tiểu Hắc, thật ra chính là chỉ... Chí Tôn Thú trong tiểu điếm.
Thân thể Bạch Triển cứng đờ, vẻ mặt sửng sốt.
Chí Tôn Thú... là con chó đó?
Là Chí Tôn Thú vừa giết chết Tôn Giả Tu La Môn...?
...
Biên thành mênh mông, Hắc Tháp ngạo nghễ đứng vững, một tiếng gào thét vang lên, trận trận âm bạo vang dội, từ ngoài chân trời bắn tán loạn đến.
Một gã Huyết Vệ ngồi xếp bằng bên cạnh Hắc Tháp chợt mở mắt, trong mắt tựa hồ có tinh mang lóe lên.
Quang mang nhìn giống như sao băng từ ngoài biên thành gào thét bay nhanh đến, thân hình của hắn khẽ động.
Một tiếng huýt sáo, thân hình của hắn đứng dậy, huyết sắc chân khí bắt đầu khởi động, cuồn cuộn chuyển động.
Hắn giơ tay lên, chộp đạo lưu quang.
Bàn tay của hắn và khí lãng phát sinh va chạm, nhất thời khí lãng phun ra.
Lực đạo khổng lồ chèn ép thân hình của hắn không thể lui về phía sau, gương mặt Huyết Vệ cũng phát sinh biến hóa.
Ầm!
Một cổ uy áp to lớn hơn từ trong Hắc Tháp bộc phát ra.
Sau đó một bóng hình xinh đẹp chập chờn từ đó bước ra.
Bàn chân vô cùng khả ái, ngón chân trong suốt như bạch ngọc nõn nà, dẫm trong hư không, mang theo một trận rung động.
Đại Tế Ti mặc yếm, mang mặt nạ, bàn tay lắc lư trong hư không, cả người giẫm lên hư không đi tới bên người Huyết Vệ, tiện tay ngăn cản, để thân hình Huyết Vệ dừng lại.
Ngón tay thanh tú cong cong bắn ra, nhất thời bắn lên lưu quang, quang mang trên lưu quang bắn ra tán loạn, một luồng ba động tinh thần ầm ầm tản đi.
Sau đó đồ vật trong lưu quang hiện ra.
Một hạt châu màu xám trắng, phía trên vẽ đầy đường vân kỳ lạ.
Lồng ngực dưới cái yếm chợt phập phồng, Đại Tế Ti đưa tay bắt lấy hạt châu màu trắng, nhẹ giọng rù rì, thanh âm ngưng trọng mà bi thương.
Vong Hồn Châu trở lại, nhưng Tôn Giả... vĩnh viễn không về được.
- Tôn Giả... Ngươi yên tâm, Tu La Môn nhất định sẽ báo thù cho ngươi, Môn chủ nhất định sẽ vì ngươi... đích thân giết chết cừu nhân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.