Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 192: Tai nạn của Bộ lão bản

Lý Hồng Thiên

27/01/2021

 

Đêm tối, gió tuyết vẫn gầm gào như cũ, hai mảnh trăng rằm ẩn hiện giữa tầng mây.

 

Đế quốc của Thanh Phong đế quốc đế đô, Đại Hùng điện.

 

Bên trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, âm thanh ca vũ vang vọng không dứt, hương thơm của mỹ thực và mỹ tửu tràn ngập khắp nơi, quanh quẩn trong không gian đại điện. Ở giữa đại điện, đám vũ nữ uốn éo eo nhỏ, nỗ lực bày ra dáng vẻ mỹ lệ của mình.

 

Nhạc sư cung đình ngồi trong góc, bọn họ ra sức tấu nhạc, diễn tấu thanh âm êm dịu nhất, vũ nữ nương theo tiếng nhạc nhẹ nhàng khởi vũ, đẹp không sao tả xiết, khiến người ta không cách nào dời đi tầm mắt.

 

Phía trên đại điện, Cơ Thành Tuyết ăn vận một thân hoa phục ngồi trên long ỷ, các đại thần quan trọng của triều đình chia ra ngồi đủ ở hai bên, trong đám đại thần đó có không ít gương mặt mới, hiển nhiên là được Cơ Thành Tuyết đề bạt lên từ trong lần tẩy trừ quy mô đó.

 

Một vài đại gia tộc ở đế quốc cũng có người ngồi ở đây, mặc kệ là Tiêu gia, Âu Dương gia hay là Dương gia đều ngồi bên dưới đại điện, giữa màn ăn uống linh dình, từng đợt tiếng cười to truyền ra không ngừng.

 

Qủy Trù ngồi cách Cơ Thành Tuyết không xa, nếp nhăn trên mặt hơi hơi giãn ra, biểu hiện trong thâm tâm của hắn lúc này là cực kì vui thích.

 

- Vương đại sư, trẫm từng nghe lúc sinh tiền tiên đế có lời khen đại sư, nói đại sư chính là kỳ nhân của đế quốc ta, du tẩu đại lục mấy chục năm, gặp qua vô số kỳ cảnh và kỳ nhân cùng kỳ sự, nghe nói là vì đại sư muốn tôi luyện trù nghệ, thật khiến trẫm có chút khâm phục.

 

Cơ Thành Tuyết dùng một ly bạch ngọc được rót đầy rượu quỳnh tương ngọc dịch kính rượu với Vương Qủy Trù, nói. Sau khi nói xong, hắn uống cạn ly rượu.

 

Vương Đinh cung giơ ly ngọc lên, ý đồ đáp lại Cơ Thành Tuyết, sau đó một ngụm uống cạn, chép miệng một tiếng, khen ngợi rượu ngon.

 

- Bệ hạ quá khen, lão phu chẳng qua chỉ là một kẻ lưu lạc đại lục mà thôi, không dám đảm đương khích lệ của bệ hạ.

 

Vương Đinh cười khẽ.

 

Cơ Thành Tuyết là thật sự thập phần kính nể vị lão giả trước mắt này, đương nhiên, phần lớn là do thực lực và trù nghệ của đối phương, nhưng việc du lịch đại lục của Qùy Trù Vương Đinh là rõ ràng chính xác.

 

- Vương đại sư khiêm tốn rồi, Tiềm Long đại lục rộng lớn vô biên, trẫm tự biết Thanh Phong đế quốc chẳng qua là một mảnh đất chật hẹp nhỏ bé nơi đại lục này, mà trẫm lại cực kì khát khao với thiên địa bao la kia, cho nên kính nể Vương đại sư từ tận đáy lòng.

 

Nếu Vương đại sư có thời gian, không bằng giới thiệu một chút cho trẫm nghe về một vài địa phương của Tiềm Long đại lục đi, giúp trẫm thỏa mãn tsuwj tò mò trong lòng.

 

Cơ Thành Tuyết lần thứ hai nâng ly hướng về phía Quỷ Trù Vương Đinh.

 

Quỷ Trù cũng không có thoái thác, hắn sinh ra ở Thanh Phong đế quốc, lúc đế quốc quật khởi, danh tiếng Qủy Trù dương danh thiêng hạ, sau đó hắn du lịch đại lục mấy chục năm, đến tận mấy năm trước mới ẩn cư tại một nơi hoang dã ngoài Thanh Dương trấn, mở một tửu lầu nho nhỏ.

 

Mọi người bên trong đại điện lập tức tò mò nhìn về phía Qủy Trù, chăm chú lắng nghe.

 

Con người đối với những việc bản thân không biết luôn nghiêm túc chú ý, ngay cả những kẻ cao sang quyền quý trong đế quốc này cũng y như vậy.

 

Ngay cả cường đại như Tiêu Mông cũng là tò mò nín thở.

 

- Lão phu du lịch đại lục mấy chục năm, nói một câu hổ thẹn, là vẫn chưa hoàn toàn đi khắp đại lục, đại lục vô cùng tận, lão phu cảm giác dùng hết thời gian cả đời cũng không thể đi hết nổi, thế nhưng lão phu cũng không phải không thu hoạch được gì.



 

Bệ hạ hẳn là biết nơi hoang dã chứ, mênh mông vô biên, nơi hoang dã vô số hung thú chính là vùng cấm của nhân loại, nhưng phía trên đại lục, địa phương như thế có rất nhiều.

 

Quỷ Trù Vương Đinh uống một ngụm Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu, thở phào một hơi, chậm rãi nói.

 

- Phía bắc có một vùng đất rộng lớn bao la, gọi là huyễn hư linh trạch. Nguy hiểm ở đó không yếu hơn chút nào so với nơi hoang dã, linh trạch kia rất rộng lớn, nhưng các giống loài linh thú cũng rất phong phú, có vô số linh dược, thậm chí tồn tại cả Thất giai linh dược, lão phu bôn ba mấy năm nơi huyễn hư linh trạch này, thấy được rát nhiều chủng tộc kỳ lạ trong đó, tỷ như xà nhân tộc, bò cạp nhân tộc các loại....

 

Mọi người bên trong đại điện tức khắc hít hà một hơi, xà nhân tộc…… cái này nghe có vẻ rất lợi hại.

 

- Bên trong linh trạch có một tòa thành lớn, đó chính là do xà nhân tộc lập nên, thập phần nguy nga tráng lệ, cường giả xà nhân tộc rất nhiều, so với Thanh Phong đế quốc chúng ta thì hơn xa, mà bên trong huyễn hư linh trạch, xà nhân không phải là mạnh nhất. Bên trong linh trạch còn có một tòa sơn trang được kến tạo trong mây mù, gọi là Bạch Vân sơn trang, vẫn chưa tận mắt thấy được.

 

Đôi mắt Cơ Thành Tuyết tỏa ánh sáng, trong lòng lập tức nhiệt huyết mênh mông, hắn hít sâu khí lạnh, Bạcch Vân sơn trang, thành trì của xà nhân …… Đại lục to lớn, quả nhiên việc lạ gì cũng có.

 

- Ở phương Đông có một vùng đất bằng phẳng nối liền, được người ta gọi là Thập Vạn Đại Xuyên, bên trong là núi non vô tận, đó mới là mảnh đất đáng sợ nhất. Lão phu mất mười năm cũng chỉ đi hết được mấy ngọn núi mà thôi..... Thế lực bên trong ngọn núi rắc rối phức tạp, có linh thú, có nhân loại, còn có cả chủng tộc không biết được, cộng đồng bọn họ trang đoạt tài nguyên bên trong Thập Vạn Đại Xuyên, tự thân phát triển.

 

Ở phương Nam có một mảnh hải dương vô tận, mênh mông không bờ bến, căn bản không biết được điểm cuối ở đâu......

 

Quỷ Trù Vương Đinh nói rất nhiều, có lẽ đã lâu lắm rồi hắn chưa kể ra vài sự tích của bản thân, hôm nay hắn đặc biệt nói nhiều, miêu tả một vài mảnh đất hung hiểm mà hắn đã đi qua, khiến cho mọi người trong đại điện hôm nay có được thể nghiệm chưa từng có.

 

Thì ra đại lục…… là mênh mang vô tận và không thể tưởng tượng được.

 

- Vương đại sư đúng thật là thần nhân, đây đều là những mảnh đất mà chúng ta không thể tưởng tượng nổi, phương Bắc có huyễn hư linh trạch, phương Đông có Thập Vạn Đại Xuyên, phương Nam có hải dương vô tận.... Hô, trẫm nghe mà cảm xúc mênh mông.

 

Cơ Thành Tuyết nâng ly rượu lên lần nữa, kính Quỷ Trù Vương Đinh một ly.

 

Vương Đinh cũng giơ ly rượu lên uống cạn.

 

Bỗng nhiên, một hương khí phiêu đãng bay đến, mấy vị cung tư trác tuyệt bưng đĩa sứ chậm rãi đi đến, hương khí nồng đậm kia chính là phát ra từ trên đĩa sứ.

 

Cơ Thành Tuyết thấy một màn như vậy, tức khắc phá lên cười:

 

- Ha ha, rốt cuộc cũng tới, Vương đại sư, nếm thử xem, đây chính là Hải Lệ Bao trẫm đặc biệt phái người đến chỗ của Bộ lão bản mua, Vương đại sư trù đạo thâm sâu, hẳn là sẽ thích.

 

Quỷ Trù Vương Đinh sửng sốt, ánh mắt hướng về cái đĩa sứ cung nữ vừa đặt xuống trước mặt hắn, bên trong đĩa là một khối Hải Lệ Bao chiên qua dầu màu hoàng kim hình bán cầu mập mạp.

 

Cơ Thành Tuyết liếm liếm môi, cầm lấy một khối Hải Lệ Bao, hắn cắn một ngụm, hương thơm nồng đậm lập tức lan tỏa, Hải Lệ Bao mập mạp vừa vào miệng đã khiến hắn hoàn toàn say mê, bởi vì công vụ bận rộn, thường ngày mỗi khi muốn thỏa cơn thèm ăn hắn cũng chỉ có thể dùng món Hải Lệ Bao này.

 

Hương vị này…… có chút không thể tưởng tượng nổi!

 

Quỷ Trù hít sâu một hơi, hương thơm nồng nàn kia lập tức khơi gợi vị giác của hắn, khiến hắn cầm lòng không nổi mà chảy nước miếng.

 

Hắn cũng cầm Hải Lệ Bao lên, cắn thêm một miếng, ‘rắc’, âm thanh giòn vang thanh thúy.

 



Lớp vỏ Hải Lệ Bao lập tức vỡ ra, hương khí bùng phát như một quả bom nổ tung, hoàn toàn bao phủ hắn, khiến hắn đắm chìm trong đó, khó có thể tự kiềm chế, hắn không thể dừng miệng mà nhai nuốt không ngừng, mùi thịt, hương Hải Lệ, còn có cả hương thơm thanh mát của củ cải sợi hỗn hợp lại một chỗ, bày ra một hương vị mà trước nay hắn chưa từng nếm qua

 

- Mỹ vị! Quả thực quá mỹ vị!

 

Vương Đinh phục hồi tinh thần lại, nuốt xuống một ngụm, tức khắc khen không dứt miệng.

 

- Ha ha! Vương đại sư thích là tốt, bởi vì hôm nay trẫm mở tiệc, cho nên đặc biệt phái rất nhiều người đến chỗ Bộ lão bản mua Hải Lệ Bao này, mỗi người chỉ được mua một phần, một phần chỉ có hai cái, hôm nay nhiều khối Hải Lệ Bao như vậy, chắc là làm Bộ lão bản mệt muốn chết rồi.

 

Cơ Thành Tuyết cười ha hả.

 

- Bộ lão bản? Có phải là vị lão bản của tiểu điếm Phương trong hẻm nhỏ kia không?

 

Vương Đinh sửng sốt, nhìn về phía Cơ Thành Tuyết, nghi hoặc hỏi.

 

- Đúng vậy, chẳng lẽ Vương đại sư nhận thức Bộ lão bản?

 

Cơ Thành Tuyết kinh ngạc.

 

Sắc mặt của Quỷ Trù Vương Đinh cổ quái, hắn lắc lắc đầu, sau khi cắn thêm một ngụm Hải Lệ Bao mới nói:

 

- Trước khi ta vào cung có ghé qua tiểu điếm nho nhỏ kia.

 

Ồ? Điều này khiến Cơ Thành Tuyết cũng bắt đầu cảm thấy thú vị, có thể nói Quỷ Trù Vương Đinh chính là nam tử có trù nghệ đệ nhất ở đế quốc này, không biết sau khi hắn thưởng thức qua trù nghệ của Bộ lão bản sẽ có đánh giá như thế nào.

 

- Trù nghệ của Bộ lão bản quả thực không thể bắt bẻ, đặc biệt là bên trong mỗi món ăn đều ẩn chứa chân khí nồng đậm, điểm này cực kì không thể tưởng tượng nổi, căn bản không phải thường nhân có thể làm được.

 

Quỷ Trù nói, nhưng vừa mới nói xong, hắn lại nhíu mày.

 

- Thế nhưng…… Bệ hạ, có câu nói, lão phu không biết có nên nói hay không.

 

- Cứ nói đừng ngại.

 

Cơ Thành Tuyết nghiêm túc hẳn lên.

 

- Tiểu điếm này không rõ lai lịch, Bộ lão bản này cũng không rõ lai lịch, tồn tại ở bên trong Thanh Phong đế quốc, kinh đô của các vị đế vương, có khả năng sẽ mang đến tai nạn khó có thể tưởng tượng nổi cho đế đô này.

 

Nếp nhăn trên mặt Quỷ Trù Vương Đinh cứng lại, hắn nghiêm túc nói.

 

Lúc này, Cơ Thành Tuyết, Tiêu Mông, Âu Dương lão gia tử đều là sôi nổi ngây ngẩn cả người.

 

Bộ lão bản sẽ mang đến tai nạn cho đế đô? Nói giỡn đi……

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook