Chương 842: Thắng bại (1)
Lý Hồng Thiên
23/08/2021
Rầm rầm rầm!
Bên ngoài Thiết Tiên Thành.
Từng thôn xóm trở thành đống phế tích dưới gót sắt của Cự Ngạc, rất nhiều người dân bỏ chạy, bọn họ mặt mày hoảng hốt, đôi chân dùng hết sức chạy nhanh nhất có thể, bọn họ nhanh chóng chạy đến Thiết Tiên Thành.
Mặt đất dưới chân như đang rung chuyển, bốn cái móng vuốt của Cự Ngạc không ngừng tập kích, bỗng nhiên chúng vọt lên phía trước, khiến cho đất cát văng tung toé.
Chúng há to cái miệng dữ tợn, hàm răng sắc bén như tản ra ánh sáng lạnh buốt.
Theo chân Cự Ngạc, Thiết Tiên Thành hiện ra càng lúc càng gần, bóng dáng Đại Thành nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt nó.
Rầm một tiếng.
Cự Ngạc dừng lại, dựa vào bên ngoài Thiết Tiên Thành, ngóng nhìn toà thành, trong nháy mắt tròng mắt nó giống như dính ở nơi này không nhúc nhích.
Rất nhiều người bị ngã lộn nhào, bọn họ chợt phát hiện Cự Ngạc đang đứng bất động, trong lòng tất cả mọi người đều âm thầm thở phào, đột nhiên một đám người lao đến gõ mạnh lên cổng Thiết Tiên Thành.
Tuy rằng Cự Ngạc đang bất động, thế nhưng bọn họ vẫn không cảm thấy an toàn, bọn họ nhất định phải vào thành, bọn họ muốn tìm nơi trú ngụ.
Từ một chỗ trên cao của Thiết Tiên Thành, thủ vệ nhìn thấy một đám Cự Ngạc đông như một ngọn núi nhỏ đang chiếm cứ một vùng ở phía xa, vô cùng hoảng sợ.
Đây là con quái vật gì vây?
Trong lòng thủ vệ giật mình.
Mà ở ngoài cổng thành, tiếng gào khóc thảm thiết vang lên không ngừng, muốn thủ vệ phải nhanh chóng mở cổng thành cho bọn họ đi vào.
Có điều, không ai chú ý đến khi cổng thành vừa mở ra, có một bóng dáng thanh lệ từ trong đám đông theo vào.
Khi những nạn dân này kéo nhau vào trong thành, Cự Ngạc vẫn như cũ đứng im ở phía xa, đôi mắt của nó gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiết Tiên Thành, bất kể người nào khi nhìn vào con ngươi của nó đều cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
- Nhanh… nhanh đi bẩm báo cho đại nhân!
Một người thủ vệ đứng trên tường thành nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy không yên lòng.
Dù là ai đi nữa thì khi bị một con Cự Thú khổng lồ nhìn chằm chằm, đều sẽ cảm thấy rùng mình.
Xoẹt một tiếng vang nhỏ.
Một trận pháp ánh sáng chiếu đến bên trên giấy bọc cá trước bếp lò của Bộ Phương.
Giấy bọc cá phồng lên bị Bộ Phương dùng dao cắt ra, nhất thời nhiệt khí cuồn cuộn trào ra giống như một trận đại hồng thuỷ, sôi trào mãnh liệt, vang lên không dứt.
Tờ giấy kia được tách ra hai bên, mùi thơm nồng đậm toả ra, mang theo mùi thơm tươi mát của cá, còn có mùi thơm thuần tuý của rượu, và mùi vị của một vài linh quả chua ngọt. Các loại mùi vị thơm hoà quyện vào nhau, tràn ngập bốn phía, khiến cho không ít người ngửi được cảm thấy thoả mãn và say mê.
Trên bầu trời ảnh chiếu trong trận pháp, xuyên qua lớp giấy nướng vàng óng, mọi người nhìn thấy thịt cá bên trong đang toả ra cuồn cuộn nhiệt khí, phần đầu và đuôi cá bị cắt ra nằm trong đó.
Canh cá được đun sôi bốc lên hương rượu ngào ngạt, nước canh sủi bọt lăn tăn, thịt cá trong suốt sáng lấp lánh giống như miếng ngọc thạch, đẹp không sao tả xiết.
Ở trong nồi canh cá có linh quả màu đỏ, nó toả ra linh khí nồng đậm mờ ảo khiến lòng người rung động.
Nhìn bên ngoài… có vẻ hình dáng của nó không tệ.
Thì ra dùng giấy cũng có thể nấu ra được món ăn à…
Mọi người ngạc nhiên chăm chú nhìn vào trong giấy bọc cá đầy đủ hương sắc, bọn họ nhịn không được còn phải nuốt nước bọt.
Mùi thơm từ trong giấy bọc cá toả ra, không kém gì mùi cá hấp của người đầu bếp Văn Nhân Thượng kia.
Bộ Phương bưng bọc giấy ra ngoài, sau khi cởi áo lông ra, sải bước đi đến bên trên võ đài, trong lòng hắn cũng có hơi chờ mong, cá nướng trong bọc giấy này liệu có thể đánh bại được món Linh Ban Thôn Thiên Ngư hấp của Văn Nhân Thượng.
Một tay hắn giữ lấy gói cá này, đi đến trước mặt của Sở Trường Sinh.
Văn Nhân Thượng mang theo một ống trúc, sau đó uống một ngụm rượu trong ống trúc, nhất thời mùi rượu tràn ra khắp không gian.
Hắn ta đưa mắt nhìn Bộ Phương, khoé miệng nhếch lên, hờ hững gật đầu.
Bộ Phương lạnh nhạt nhìn lại hắn ta, giơ lên bọc cá nướng trong tay.
Sắc mặt Văn Nhân Thượng đột nhiên trở nên hiếu kỳ, hắn ta cũng không vội đi đến, cứ đứng ở chỗ đó, chờ đợi kết quả được công bố sau cùng.
Bộ Phương bày món cá nướng trong bọc lên bàn.
Sở Trường Sinh sờ sờ ria mép, liếc mắt đánh giá Bộ Phương một chút.
Dùng giấy bao lấy cá để nấu nướng, loại phương thức nấu nướng này khiến cho Sở Trường Sinh có chút bất ngờ.
Hắn ta quan sát gói giấy, sau đó dùng đũa lật hai bên mặt giấy ra.
Vẻ mặt Tiếu Liên Thành tràn ngập tò mò nghiêng đầu nhìn qua, có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy cá trong bọc giấy này, trong lòng hắn ta cảm thấy hơi thán phục, không ngờ được tiểu gia hoả nhìn không vừa mắt này, trù nghệ lại tốt như vậy.
Đôi mắt đẹp của Thiên Cơ Thánh Nữ quét qua lại trên người Bộ Phương, sau một khắc mới rời ánh mắt lên gói cá kia.
Sở Trường Sinh bình luận:
- Có chút thú vị… Dùng giấy bao lấy thịt cá, khiến cho toàn bộ vị ngọt của thịt cá đều được giữ lại bên trong, đồng thời dùng linh quả khử đi mùi tanh của cá… Còn kết hợp thêm rượu ngon… Nói thật, rượu này của ngươi, khiến cho lão phu cảm thấy hứng thú.
Mọi người xung quanh đồng loạt hít sâu một hơi, đây là đang thưởng thức đúng không? Vị đầu bếp này đã nhận được sự khen ngợi của trưởng lão Sở Trường Sinh sao?
Không tiếp tục nói nữa, Sở Trường Sinh lấy đũa ra, gắp một miếng thịt cá ở bên trong gói giấy.
Thịt cá non mềm, vừa chạm đũa vào đã lập tức bung ra.
Thịt cá giống như một miếng thạch đàn hồi, sau khi gắp lấy một miếng, còn hơi run lên ở đũa.
Mùi thơm ngào ngạt, linh khí mờ mịt, giống như miếng thịt cá đang nhảy trên đôi đũa, đôi mắt Sở Trường Sinh hơi động một chút.
Bỏ miếng cá vào miệng.
Trong ánh mắt của nhóm người Văn Nhân Thượng, sắc mặt của Sở Trường Sinh có chút thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.