Chương 310: Thứ ta dựa vào thực lực có được, tại sao phải giao ra
Lý Hồng Thiên
23/05/2022
Tiếu Nhạc tiến lên một bước, đỡ lấy Tiếu Mông, sắc mặt thoáng cái âm trầm.
Một thanh âm leng keng vang lên, sau lưng hắn trường kiếm trực tiếp ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên, giống như sao băng muốn phá vỡ thương khung, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tôn trưởng lão.
- Ngươi muốn động thủ với ta?
Cơ bắp trên người Tôn trưởng lão cổ động, chân khí ầm ầm tản ra, giơ tay lên, phát ra uy áp đáng sợ, trấn áp về hướng Tiếu Nhạc.
- Tôn trưởng lão, xin dừng tay.
Trảm Không nãy giờ vẫn không nói gì bước ra một bước, chắn trước người Tiếu Nhạc, giơ kiếm lên, nhất thời phá vỡ uy áp chân khí Tôn trưởng lão hội tụ.
Sắc mặt Tiếu Nhạc lạnh lùng, trường kiếm trở vào vỏ, hoàn toàn không có chút hảo cảm nào với Tôn trưởng lão.
Trảm Không là cường giả thống lĩnh Bạch Vân Sơn Trang, Tôn trưởng lão cũng không muốn làm mất lòng, thu hồi uy áp trên người, khẽ hừ một tiếng.
- Nhìn cái gì, còn không mau đi nói với Bộ Phương, giao đồ ra đây!
Tôn trưởng lão trợn mắt nhìn mấy vị đại thần, quát lên.
Mấy vị đại thần nhất thời cứng đờ cả người, vội vàng chạy xuống dưới thành.
- Đứng lại cho trẫm! Ai dám đi!
Cơ Thành Tuyết gầm lên.
- Bệ Hạ!
Tôn trưởng lão cũng quát lên, tròng mắt nhìn chằm chằm Cơ Thành Tuyết.
Đại thần kia do dự một lát, sau khi thấy Cơ Thành Tuyết không nói gì nữa, liền tiếp tục xoay người, rời khỏi thành tường.
Bọn họ xuống thành tường, mang theo rất nhiều binh sĩ, rầm rầm chạy về hướng tiểu điếm Phương Phương.
Cơ Thành Tuyết tức đến mức sắc mặt xanh mét, nhưng cũng không thể làm gì.
Huyết Vệ phía dưới, nhìn đám người Cơ Thành Tuyết trên tường thành bị mình náo loạn, nhất thời cười khinh thường.
Còn Cơ Thành Vũ nhìn một màn này, trên mặt lại không có biểu hiện gì.
. . .
Hẻm nhỏ Đế Đô, tiểu điếm Phương Phương.
Bộ Phương nằm trên ghế, khẽ nheo mắt, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người hắn, tản mát ra một cảm giác ấm áp dễ chịu, cảm giác này khiến cho hắn có chút say mê.
Tiểu Hắc gục ở điếm tiểu cửa, ngáy ầm ầm, tiểu nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ ngồi bên cạnh cây Ngộ Đạo, thành tâm tu luyện.
Trong phòng bếp chỉ vang lên tiếng Tiếu Tiểu Long đang luyện tập nấu nướng.
Tất cả cảnh sắc đều lộ ra vẻ yên bình.
Bỗng nhiên, những tiếng bước chân có chút cuống quít vang lên trong hẻm nhỏ, thoáng cái đánh thức Bộ Phương đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Bộ Phương mở mắt, sắc mặt không thay đổi nhìn đám đại thần Đế Quốc đang chạy về phía hắn, chung quanh đại thần đi theo rất nhiều binh lính.
Nhóm người này tập trung đến phía trước tiểu điếm Bộ Phương, tròng mắt đám đại thần nhìn Bộ Phương giống như nhìn bảo bối.
Ánh mắt này khiến cả người Bộ Phương không nhịn được run lên, tóc gáy cũng dựng đứng.
Bọn đại thúc đại bá này muốn làm gì? Vì sao ánh mắt lại kỳ quái như thế?
- Bộ lão bản. . .
Đám đại thần này dĩ nhiên biết lai lịch của tiểu điếm Phương Phương, hiện giờ cả Đế Đô có ai không biết tiểu điếm Phương Phương đáng sợ như thế nào, dĩ nhiên cũng không đi trêu chọc.
- A? Muốn ăn cơm mời vào quán.
Bộ Phương thản nhiên nói.
- Bộ lão bản, hôm nay chúng ta đến đây. . . không phải tới dùng cơm, chúng ta có một việc cần trợ giúp của ngươi.
Đại thần cười khổ nói.
Bộ Phương sửng sốt, đến tìm hắn xin hỗ trợ, chẳng lẽ vay tiền. . . Không được, hắn làm gì có tiền.
Từ trên ghế đứng lên, Bộ Phương chắp tay ra sau lưng, cũng không nói gì đi vào trong tiểu điếm.
Lúc này, giữ yên lặng là thích hợp nhất.
- Bộ lão bản. . . Ngươi đừng đi, chúng ta tìm ngươi mượn đồ.
Đại thần nhìn Bộ Phương xoay người muốn đi vào trong tiểu điếm, nhất thời trong mắt toát ra thần sắc lo lắng.
Trong lòng Bộ Phương khẽ động, quả nhiên. . . đám người này tìm hắn vay tiền.
Theo bản năng, động tác dưới chân Bộ Phương càng lúc càng nhanh.
Mấy vị đại thần tựa hồ muốn hộc máu, tìm ngươi mượn đồ. . . Ngươi chạy cái gì?
Còn có thể nói chuyện tử tế hay không?
- Bộ lão bản. . . Không biết chỗ ngươi có thứ liên quan đến Tu La Môn hay không?
Một đại thần thật sự không đợi nổi nữa, vội vàng mở miệng.
Bộ Phương đã bước một chân vào trong phòng bếp nhất thời dừng lại.
- Tìm ta mượn đồ có liên quan đến Tu La Môn?
Bộ Phương nheo mắt, sau đó tâm niệm khẽ động, năm miếng ngọc phù tạo thành trận pháp liền xuất hiện trong tay của hắn.
Hắn xoay người, giơ trận pháp trong tay, nói:
- Các ngươi nói cái này sao?
Mấy vị đại thần vốn cũng không hy vọng nhiều lắm, không ngờ Bộ Phương lại đáp lại bọn họ.
Sau khi bọn họ lấy lại tinh thần, không chút lựa chọn tựa hồ trong lòng đều thầm mắng Bộ Phương một trận, tên này thật sự cho rằng bọn hắn tới vay tiền sao!
- Không sai không sai! Không biết Bộ lão bản có thể cho chúng ta mượn hay không?
Một vị đại thần ánh mắt cũng sáng lên, trên người Bộ lão bản quả nhiên có thứ liên quan đến Tu La Môn.
Đám người kia gióng trống khua chiêng chỉ vì tìm thứ rách nát này sao?
Bộ Phương nhếch miệng x, tiện tay ném đi, trận pháp trong bàn tay của hắn khẽ chuyển động, sau đó bị Bộ Phương thu thập vào bên trong không gian của Hệ Thống.
- Không cho mượn.
Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi trả lời.
Phụt. . .
Trong lòng mấy vị đại thần quả thực muốn khóc, còn tưởng rằng Bộ lão bản muốn ném ngọc phù trận pháp tới , bọn họ cũng chuẩn bị tiếp nhận, kết quả lại bị Bộ Phương thu vào.
- Tại sao ta phải cho các ngươi mượn?
- Cái này liên quan đến tồn vong của Thanh Phong Đế Quốc chúng ta. . .
Đại thần vội vàng mở miệng nói.
Bộ Phương nhếch miệng, trận pháp do năm miếng ngọc phù rách nát này tạo thành lại liên quan đến tồn vong của Thanh Phong Đế Quốc?
Thứ rách này đáng giá như vậy sao?
Ý niệm của Bộ Phương lại động, lấy trận pháp ra, có chút vui mừng quan sát.
Sau khi quan sát xong lại thu vào, không có chỗ nào kỳ lạ.
Ngoài cửa thành Huyết Vệ buồn bực tựa hồ muốn hộc máu, khay ngọc của bọn họ có thể cảm ứng được dấu vết của Tụ Hồn trận, nhưng điểm sáng trong khay ngọc chợt lóe là có ý gì?
Hắn chỉ hận không thể lập tức tiến vào trong Đế Đô, chạy tới hẻm nhỏ kia, đoạt lại Tụ Hồn trận.
Mấy vị đại thần rất buồn bực, vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra trên tường thành cho Bộ Phương, hy vọng có thể cảm động Bộ Phương, để cho hắn giao đồ của Tu La Môn ra.
- Tại sao ta phải giao ngọc phù trận pháp này ra? Ngươi trở về nói cho hắn biết, kêu Huyết Vệ gì đó. . . có bản lãnh thì tự mình tới tiểu điếm mà lấy.
Bộ Phương bình tĩnh nói.
Sau đó liền đuổi những đại thần này đi.
- Bộ lão bản. . . Ngươi chỉ cần giao vật này ra là có thể trì hoãn thời gian một ngày đàm phán cho Thanh Phong Đế Quốc, điều này đối với Thanh Phong Đế Quốc hết sức trọng yếu.
Một vị đại thần không cam lòng nói.
- Thứ ta dựa vào thực lực có được, tại sao phải giao ra?
Bộ Phương hỏi ngược lại. Sau đó không để ý tới nữa, tiến vào trong bếp.
Mấy vị đại thần sắc mặt âm tình bất định, nhưng bọn hắn cũng không có cách nào, bọn họ không dám gây chuyện trong tiểu điếm, dù sao hung danh của tiểu điếm đã vang vọng khắp Đế Đô.
- Nếu ngươi làm như vậy. . . sẽ hại dân chúng Đế Đô ta vào nước sôi lửa bỏng!
Một vị đại thần vẫn có chút không cam lòng, tiếp tục hô vào trong phòng bếp.
- Đừng lấy dân chúng gì đó ra dọa ta, cút!
Một tiếng quát từ trong phòng bếp bay ra, khiến cho đám đại thần cũng sợ hết hồn, cảm giác hồi lâu phát hiện Bái Y Cuồng Ma và Chí Tôn Thú cũng không xuất hiện, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó xám xịt vội vàng rời đi.
Đối mặt với Bộ lão bản - tảng đá nơi hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng. . . Bọn họ thật sự không có cách nào.
Đám đại thần trở lại trên tường thành.
Không khí trên tường thành vẫn ngưng trọng như cũ.
- Thế nào? Lấy được đồ chưa?
Tôn trưởng lão lạnh lùng nói.
- Không. . . lấy được, Bộ lão bản. . . bảo chúng ta. . . cút!
Đại thần bị uy áp trên người Tôn trưởng lão hù dọa có chút run rẩy lo sợ.
Dưới thành tường Huyết Vệ đã sớm không nhịn được, huyết sắc trong con ngươi tăng vọt.
- Vậy ý của ngươi chính là trên người lão bản gì đó quả thật có thứ chúng ta muốn sao? Rất tốt. . .
Hai vị Huyết Vệ liếc mắt nhìn nhau cái, đều thấy được sự nôn nóng trong mắt đối phương.
Cả hai đồng thời dấy lên chân khí, tính toán xông vào trong Đế Đô.
Nhưng khi chân khí của bọn hắn mới vừa dấy lên. Trên vòm trời, cũng truyền đến một tiếng gáy rất lớn.
Một con Liệt Dương Điểu khổng lồ giương cánh mà đến, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Trên lưng Liệt Dương Điểu, có một vị lão giả hơi mập ngồi xếp bằng, khuôn mặt lão giả hòa ái, trong tay cầm một khối băng cắm vào cán gỗ.
Liệt Dương Điểu gáy vang, sau đó đáp xuống trên tường thành.
Trên tường thành, cường giả Hạo Thiên Tháp của Thập Vạn Đại Xuyên nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng khom người hành lễ.
- Bái kiến Diệp Vân Thanh đại trưởng lão!
Chương 317: Chí Tôn chiến, Huyết Vệ vào thành!
Liệt Dương Điểu, thuộc tính hỏa, là linh thú cường đại sống ở Thập Vạn Đại Xuyên, số lượng hết sức thưa thớt.
Mỗi con Liệt Dương Điểu đều có lực chiến đấu vô cùng cường hãn, bởi vì đây là linh thú cấp tám, chỉ cần ngọn lửa dâng lên, cường giả cấp bảy cũng có thể bị đốt thành tro bụi.
Trong Hạo Thiên Tháp của Thập Vạn Đại Xuyên cũng chỉ có hai con Liệt Dương Điểu, con nào cũng vô cùng trân quý.
Không ai nghĩ tới, hôm nay lại có một con Liệt Dương Điểu bay đến đây. . .
Hơn nữa, trên phần lưng hỏa vũ của Liệt Dương Điểu còn một vị lão giả hơi mập ngồi xếp bằng, lão giả này ăn mặc rất phóng khoáng, mái tóc trắng bay lượn trong gió.
Nhưng những thứ này cũng không phải nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn người khác, lão giả hơi mập này hấp dẫn ánh mắt toàn trường, chủ yếu là bởi vì ... lão giả này đang cầm một cục băng ăn không ngừng. . .
Cỡi Liệt Dương Điểu, ăn băng. . . Làm sao ngươi lại chơi như vậy?
Diệp Vân Thanh, cũng chính là vị lão giả hơi mập này, là đại trưởng lão Hạo Thiên Tháp Thập Vạn Đại Xuyên, tu vi sâu không lường được, hắn vừa xuất hiện, khí tức đáng sợ đã khuếch tán ra xung quanh, áp chế hai vị Huyết Vệ đang rục rịch muốn động phải bình tĩnh lại.
- Mỹ vị. . . Đáng tiếc làm thịt nhiều Á Long cấp tám như vậy, lấy ra nhiều gan rồng như vậy, chỉ làm ra một cây này, tài nấu nướng của lão phu vẫn kém hơn Bộ lão bản không ít.
Lão giả nhìn cục băng trong tay, không nhịn được thở dài, lắc đầu, sau đó đút cục băng kia vào trong miệng.
Ở trước mắt bao người, biểu hiện trên mặt lão giả xảy ra mười mấy loại biến hóa.
Ngay cả cường giả Hạo Thiên Tháp cũng trợn mắt há hốc mồm, thì ra đại trưởng lão của bọn họ còn có thể làm ra nhiều vẻ mặt trước đây chưa từng gặp như vậy. . .
Lão giả cắn một miếng, nhất thời một chất lỏng màu đen từ trong cục băng chảy ra, xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, ánh mắt lão giả nhất thời trợn lớn, vội vàng vươn tay bảo vệ chất lỏng kia.
Đây là dấm Bát Linh Quả của hắn, dấm Bát Linh Quả quý giá, không cẩn thận lại bắn ra ngoài. . .
Lão giả vội vàng nhấm nuốt, nhất thời một vị chua chua tràn ngập toàn thân hắn, khiến cho vẻ mặt hắn cũng không nhịn được nhăn nhó, cả người run lên.
Sau khi nuốt cục băng kia vào trong miệng, lão giả lại vươn cổ. . . ợ hơi một cái.
- Ai nha. . . phóng nhiều dấm quá.
Lão giả ảo não túm râu mép của mình, hối hận nói.
Dấm Bát Linh Quả trân quý cỡ nào, hắn lại phóng ra nhiều.
Trên tường thành mọi người trợn mắt há hốc mồm, dưới thành tường mọi người cũng im lặng.
Lão đầu này. . . tới đây diễn hài sao?
Lão giả thở phào một hơi, kèm theo vị chua, khiến cho sắc mặt tất cả mọi người trên tường thành có chút lúng túng, đặc biệt là cường giả Hạo Thiên Tháp.
Đại trưởng lão này không có ưu điểm gì khác, chính là thích ăn. . .
- Ơ, Huyết Vệ của Tu La Môn. . . các ngươi muốn làm gì?
Lão giả ngồi xếp bằng trên lưng Liệt Dương Điểu, ánh mắt nhìn về hai vị Huyết Vệ phía dưới, hỏi.
Ánh mắt lão giả vừa rơi xuống trên người bọn họ, hai vị Huyết Vệ liền cảm thấy cả người căng thẳng, một cảm giác bị áp bách khổng lồ đột nhiên bộc phát.
Huyết Vệ, mặc dù nói là Bán Bộ Chí Tôn đỉnh, nhưng trên thực tế cũng không có gì khác biệt so với Chí Tôn cường giả.
Mặc dù từ trên người lão giả này cảm ứng được một cổ khí tức Chí Tôn có chút đáng sợ, nhưng hai gã Huyết Vệ vẫn không có chút nào lùi bước.
Bọn họ là Huyết Vệ, cũng là tử sĩ của Tu La Môn.
- Nghe nói các ngươi muốn chúng ta giao Bộ lão bản ra? Các ngươi biết tầm quan trọng của Bộ lão bản sao? Hắn là một vị đầu bếp ưu tú cỡ nào! Món ăn của hắn khiến cho bao nhiêu người say mê, tại sao có thể nộp Bộ lão bản cho đám yêu nhân các ngươi? !
Lão giả bỗng nhiên có chút kích động, đứng dậy trên lưng Liệt Dương Điểu, khua tay múa chân.
Liệt Dương Điểu uốn éo cái cổ dài, tựa hồ có chút ghét bỏ.
Sắc mặt hai vị Huyết Vệ ngưng tụ, lười nói nhiều với lão đầu này, hai người đều quát lớn một tiếng, sau đó mái tóc tung bay, khí tức trên người bọn họ giống như huyết hải ngập trời, chân khí huyết sắc phóng lên cao.
Rầm rầm! !
Cả mặt đất đều chấn động, hai người bạo phát xông lên, quang mang dựng lên quanh quẩn trên người bọn họ, hóa thành Du Long huyết sắc du tẩu bên ngoài thân thể của bọn họ.
Lão giả khẽ hừ một tiếng, mũi chân cũng nhẹ điểm lên lưng Liệt Dương Điểu, thân thể giống như lá rụng bay lên, Kim Kê Độc Lập, phóng lên cao, chân khí mênh mông bạo phát, ở sau lưng hắn hóa thành một Liệt Điểu giương cánh.
Tiếng gáy của Liệt Điểu vang vọng thiên địa.
Tiếng gầm của hai con Huyết Giao cũng đinh tai nhức óc.
Ầm! !
Ba người oanh kích một chiêu trong hư không, ba động chân khí của cấp bậc cửu phẩm giống như sóng gợn rung động khoếch tán ra xung quanh.
Khí tức bị đè nén khiến mọi người ở dưới đều cảm thấy trong lòng trầm xuống.
Dù sao lão giả cũng là cường giả cửu phẩm Chí Tôn, hai gã Huyết Vệ mặc dù có thể sánh ngang Chí Tôn, nhưng cũng không phải Chí Tôn chân chính, sau một chiêu, cao thấp đã phân.
Hai đạo thân ảnh huyết sắc từ trong hư không rơi xuống, khí tức có chút phù phiếm rơi xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn hư không, sắc mặt ngưng trọng.
Lão giả một tay chống eo, một tay vuốt râu, hừ lạnh một tiếng.
Bộ dạng khiêu khích này khiến cho hai vị Huyết Vệ ở dưới khí huyết dâng trào, chỉ hận không thể một lần nữa xung phong liều chết tiến lên, xé lão đầu này thành mảnh nhỏ.
Ông. . .
Song, khi bọn hắn chuẩn bị động thủ, một trận ba động rất nhỏ từ phía sau bọn họ truyền đến.
Hai gã Huyết Vệ nhất thời dừng lại, sắc mặt mừng rỡ, nhìn về phía sau.
Một vị cường giả mặc hắc bào từ trong đại quân Cơ Thành Vũ, từ từ đi ra.
Hắn đi rất chậm, mỗi bước đi đều mang theo một cổ cuồng phong gào thét.
Theo bước chân tiến lên, lão giả đạp không mà đi, tay áo bồng bềnh, đi tới hướng lão giả.
- Khi dễ Tu La Môn ta không có người nào sao?
Thanh âm nhàn nhạt già nua vang vọng trên cổng thành, sau đó lão giả hắc bào cười nhạt giằng co trên không với lão giả hơi mập.
- Tôn Giả đại nhân!
- Tôn Giả đại nhân xuất thủ rồi! Lão đầu này chết chắc!
Ánh mắt hai gã Huyết Vệ nhất thời sáng ngời, hưng phấn vô cùng.
Tôn Giả đại nhân là cửu phẩm Chí Tôn của Tu La Môn bọn hắn, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối, đối phó với lão đầu chỉ biết ăn này tuyệt đối không có vấn đề!
Lão giả mập đưa mắt nhìn lão giả này, sắc mặt ngưng trọng.
Tôn Giả của Tu La Môn, đó là một trong những đầu sỏ của Tu La Môn, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối, thủ đoạn cổ quái, vô cùng khó đối phó.
- Hai người các ngươi, vào thành bắt tên Bộ Phương đó ra đây, nhất định phải đoạt lại vật kia.
Thanh âm Tôn Giả quanh quẩn vang lên, truyền đến bên tai hai vị Huyết Vệ.
Ánh mắt Huyết Vệ nhất thời ngưng tụ, vội vàng gật đầu.
Tụ Hồn trận là mấu chốt khiến Vong Hồn Châu hoàn toàn thức tỉnh, trong mỗi Tụ Hồn trận đều có vô cùng tinh phách khổng lồ, đối với Tu La Môn mà nói vô cùng trọng yếu, không thể để mất.
Hai vị Huyết Vệ nhất thời bắn ra, phóng về hướng tường thành.
- Đứng lại cho ta! !
Lão giả mập nhất thời trừng mắt, thân thể uốn một cái, tính toán đuổi theo hai vị Huyết Vệ vừa phóng đi.
Song, còn chưa chờ hắn động thân, một đạo lưu quang chân khí hào hùng đen nhánh hung hăng đập tới hướng hắn, phong tỏa lộ tuyến đi tới của hắn.
- Đối thủ của ngươi là ta.
Tôn Giả chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
Lão giả mập hít sâu một hơi, chân khí bắt đầu khởi động chiến đấu với Tôn Giả trên vòm trời.
Huyết sắc chân khí của hai Huyết Vệ khởi động, trong nháy mắt hóa thành hai đạo huyết quang, xông lên thành tường.
Rất nhiều người sắc mặt cũng đại biến.
Sắc mặt Trảm Không ngưng tụ, chắn phía trước hai vị Huyết Vệ, Bạch Vân Sơn Trang thi triển kiếm quyết, nhất thời một đạo kiếm kh bén nhọn í từ phía sau hắn xông ra, chém tới hướng hai vị Huyết Vệ.
- Cút!
Thanh âm khàn khàn của một gã Huyết Vệ vang lên, tay vung lên, huyết sắc chân khí thổi quét, kiếm khí của Trảm Không liền gãy lìa từng khúc.
Trảm Không chợt đỏ mặt, trong miệng phun ra máu tươi, cả người bay ngược ra, hung hăng đập lên tường thành.
Đều là bát phẩm Chiến Thần, nhưng chênh lệch tu vi của hai người lại khổng lồ như thế.
ắc mặt Trảm Không thoáng cái trở nên tro tàn.
Huyết Vệ đạp một cước lên tường thành, thành tường cổ xưa bị một cước này đạp trúng cũng có chút ít nứt vỡ, vết rạn giăng đầy.
Nhưng Trảm Không một chiêu đã trọng thương, ngoài Chí Tôn còn ai có thể ngăn cản bọn họ?
Các cường giả trên tường thành cũng không dám bước ra, tất cả đều sợ hãi nhìn hai đạo thân ảnh hạ xuống, rơi vào bên trong thành.
Tâm thần bọn họ vừa động, đã khóa chặt vị trí Tụ Hồn trận từng xuất hiện, bắn tới hướng chỗ này.
Gương mặt Cơ Thành Tuyết khó coi vô cùng, có chút lo lắng nhìn phương hướng Huyết Vệ biến mất.
Mặc dù chỗ Bộ lão bản có Chí Tôn Thú trấn giữ. . . Nhưng hai vị Huyết Vệ này cũng là ngoan nhân có thể đối đầu với Chí Tôn!
Bộ lão bản. . . tự cầu nhiều phúc đi.
Một thanh âm leng keng vang lên, sau lưng hắn trường kiếm trực tiếp ra khỏi vỏ, kiếm quang lóe lên, giống như sao băng muốn phá vỡ thương khung, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, mũi kiếm nhắm thẳng vào Tôn trưởng lão.
- Ngươi muốn động thủ với ta?
Cơ bắp trên người Tôn trưởng lão cổ động, chân khí ầm ầm tản ra, giơ tay lên, phát ra uy áp đáng sợ, trấn áp về hướng Tiếu Nhạc.
- Tôn trưởng lão, xin dừng tay.
Trảm Không nãy giờ vẫn không nói gì bước ra một bước, chắn trước người Tiếu Nhạc, giơ kiếm lên, nhất thời phá vỡ uy áp chân khí Tôn trưởng lão hội tụ.
Sắc mặt Tiếu Nhạc lạnh lùng, trường kiếm trở vào vỏ, hoàn toàn không có chút hảo cảm nào với Tôn trưởng lão.
Trảm Không là cường giả thống lĩnh Bạch Vân Sơn Trang, Tôn trưởng lão cũng không muốn làm mất lòng, thu hồi uy áp trên người, khẽ hừ một tiếng.
- Nhìn cái gì, còn không mau đi nói với Bộ Phương, giao đồ ra đây!
Tôn trưởng lão trợn mắt nhìn mấy vị đại thần, quát lên.
Mấy vị đại thần nhất thời cứng đờ cả người, vội vàng chạy xuống dưới thành.
- Đứng lại cho trẫm! Ai dám đi!
Cơ Thành Tuyết gầm lên.
- Bệ Hạ!
Tôn trưởng lão cũng quát lên, tròng mắt nhìn chằm chằm Cơ Thành Tuyết.
Đại thần kia do dự một lát, sau khi thấy Cơ Thành Tuyết không nói gì nữa, liền tiếp tục xoay người, rời khỏi thành tường.
Bọn họ xuống thành tường, mang theo rất nhiều binh sĩ, rầm rầm chạy về hướng tiểu điếm Phương Phương.
Cơ Thành Tuyết tức đến mức sắc mặt xanh mét, nhưng cũng không thể làm gì.
Huyết Vệ phía dưới, nhìn đám người Cơ Thành Tuyết trên tường thành bị mình náo loạn, nhất thời cười khinh thường.
Còn Cơ Thành Vũ nhìn một màn này, trên mặt lại không có biểu hiện gì.
. . .
Hẻm nhỏ Đế Đô, tiểu điếm Phương Phương.
Bộ Phương nằm trên ghế, khẽ nheo mắt, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người hắn, tản mát ra một cảm giác ấm áp dễ chịu, cảm giác này khiến cho hắn có chút say mê.
Tiểu Hắc gục ở điếm tiểu cửa, ngáy ầm ầm, tiểu nha đầu Âu Dương Tiểu Nghệ ngồi bên cạnh cây Ngộ Đạo, thành tâm tu luyện.
Trong phòng bếp chỉ vang lên tiếng Tiếu Tiểu Long đang luyện tập nấu nướng.
Tất cả cảnh sắc đều lộ ra vẻ yên bình.
Bỗng nhiên, những tiếng bước chân có chút cuống quít vang lên trong hẻm nhỏ, thoáng cái đánh thức Bộ Phương đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Bộ Phương mở mắt, sắc mặt không thay đổi nhìn đám đại thần Đế Quốc đang chạy về phía hắn, chung quanh đại thần đi theo rất nhiều binh lính.
Nhóm người này tập trung đến phía trước tiểu điếm Bộ Phương, tròng mắt đám đại thần nhìn Bộ Phương giống như nhìn bảo bối.
Ánh mắt này khiến cả người Bộ Phương không nhịn được run lên, tóc gáy cũng dựng đứng.
Bọn đại thúc đại bá này muốn làm gì? Vì sao ánh mắt lại kỳ quái như thế?
- Bộ lão bản. . .
Đám đại thần này dĩ nhiên biết lai lịch của tiểu điếm Phương Phương, hiện giờ cả Đế Đô có ai không biết tiểu điếm Phương Phương đáng sợ như thế nào, dĩ nhiên cũng không đi trêu chọc.
- A? Muốn ăn cơm mời vào quán.
Bộ Phương thản nhiên nói.
- Bộ lão bản, hôm nay chúng ta đến đây. . . không phải tới dùng cơm, chúng ta có một việc cần trợ giúp của ngươi.
Đại thần cười khổ nói.
Bộ Phương sửng sốt, đến tìm hắn xin hỗ trợ, chẳng lẽ vay tiền. . . Không được, hắn làm gì có tiền.
Từ trên ghế đứng lên, Bộ Phương chắp tay ra sau lưng, cũng không nói gì đi vào trong tiểu điếm.
Lúc này, giữ yên lặng là thích hợp nhất.
- Bộ lão bản. . . Ngươi đừng đi, chúng ta tìm ngươi mượn đồ.
Đại thần nhìn Bộ Phương xoay người muốn đi vào trong tiểu điếm, nhất thời trong mắt toát ra thần sắc lo lắng.
Trong lòng Bộ Phương khẽ động, quả nhiên. . . đám người này tìm hắn vay tiền.
Theo bản năng, động tác dưới chân Bộ Phương càng lúc càng nhanh.
Mấy vị đại thần tựa hồ muốn hộc máu, tìm ngươi mượn đồ. . . Ngươi chạy cái gì?
Còn có thể nói chuyện tử tế hay không?
- Bộ lão bản. . . Không biết chỗ ngươi có thứ liên quan đến Tu La Môn hay không?
Một đại thần thật sự không đợi nổi nữa, vội vàng mở miệng.
Bộ Phương đã bước một chân vào trong phòng bếp nhất thời dừng lại.
- Tìm ta mượn đồ có liên quan đến Tu La Môn?
Bộ Phương nheo mắt, sau đó tâm niệm khẽ động, năm miếng ngọc phù tạo thành trận pháp liền xuất hiện trong tay của hắn.
Hắn xoay người, giơ trận pháp trong tay, nói:
- Các ngươi nói cái này sao?
Mấy vị đại thần vốn cũng không hy vọng nhiều lắm, không ngờ Bộ Phương lại đáp lại bọn họ.
Sau khi bọn họ lấy lại tinh thần, không chút lựa chọn tựa hồ trong lòng đều thầm mắng Bộ Phương một trận, tên này thật sự cho rằng bọn hắn tới vay tiền sao!
- Không sai không sai! Không biết Bộ lão bản có thể cho chúng ta mượn hay không?
Một vị đại thần ánh mắt cũng sáng lên, trên người Bộ lão bản quả nhiên có thứ liên quan đến Tu La Môn.
Đám người kia gióng trống khua chiêng chỉ vì tìm thứ rách nát này sao?
Bộ Phương nhếch miệng x, tiện tay ném đi, trận pháp trong bàn tay của hắn khẽ chuyển động, sau đó bị Bộ Phương thu thập vào bên trong không gian của Hệ Thống.
- Không cho mượn.
Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi trả lời.
Phụt. . .
Trong lòng mấy vị đại thần quả thực muốn khóc, còn tưởng rằng Bộ lão bản muốn ném ngọc phù trận pháp tới , bọn họ cũng chuẩn bị tiếp nhận, kết quả lại bị Bộ Phương thu vào.
- Tại sao ta phải cho các ngươi mượn?
- Cái này liên quan đến tồn vong của Thanh Phong Đế Quốc chúng ta. . .
Đại thần vội vàng mở miệng nói.
Bộ Phương nhếch miệng, trận pháp do năm miếng ngọc phù rách nát này tạo thành lại liên quan đến tồn vong của Thanh Phong Đế Quốc?
Thứ rách này đáng giá như vậy sao?
Ý niệm của Bộ Phương lại động, lấy trận pháp ra, có chút vui mừng quan sát.
Sau khi quan sát xong lại thu vào, không có chỗ nào kỳ lạ.
Ngoài cửa thành Huyết Vệ buồn bực tựa hồ muốn hộc máu, khay ngọc của bọn họ có thể cảm ứng được dấu vết của Tụ Hồn trận, nhưng điểm sáng trong khay ngọc chợt lóe là có ý gì?
Hắn chỉ hận không thể lập tức tiến vào trong Đế Đô, chạy tới hẻm nhỏ kia, đoạt lại Tụ Hồn trận.
Mấy vị đại thần rất buồn bực, vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra trên tường thành cho Bộ Phương, hy vọng có thể cảm động Bộ Phương, để cho hắn giao đồ của Tu La Môn ra.
- Tại sao ta phải giao ngọc phù trận pháp này ra? Ngươi trở về nói cho hắn biết, kêu Huyết Vệ gì đó. . . có bản lãnh thì tự mình tới tiểu điếm mà lấy.
Bộ Phương bình tĩnh nói.
Sau đó liền đuổi những đại thần này đi.
- Bộ lão bản. . . Ngươi chỉ cần giao vật này ra là có thể trì hoãn thời gian một ngày đàm phán cho Thanh Phong Đế Quốc, điều này đối với Thanh Phong Đế Quốc hết sức trọng yếu.
Một vị đại thần không cam lòng nói.
- Thứ ta dựa vào thực lực có được, tại sao phải giao ra?
Bộ Phương hỏi ngược lại. Sau đó không để ý tới nữa, tiến vào trong bếp.
Mấy vị đại thần sắc mặt âm tình bất định, nhưng bọn hắn cũng không có cách nào, bọn họ không dám gây chuyện trong tiểu điếm, dù sao hung danh của tiểu điếm đã vang vọng khắp Đế Đô.
- Nếu ngươi làm như vậy. . . sẽ hại dân chúng Đế Đô ta vào nước sôi lửa bỏng!
Một vị đại thần vẫn có chút không cam lòng, tiếp tục hô vào trong phòng bếp.
- Đừng lấy dân chúng gì đó ra dọa ta, cút!
Một tiếng quát từ trong phòng bếp bay ra, khiến cho đám đại thần cũng sợ hết hồn, cảm giác hồi lâu phát hiện Bái Y Cuồng Ma và Chí Tôn Thú cũng không xuất hiện, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó xám xịt vội vàng rời đi.
Đối mặt với Bộ lão bản - tảng đá nơi hầm cầu, vừa thối lại vừa cứng. . . Bọn họ thật sự không có cách nào.
Đám đại thần trở lại trên tường thành.
Không khí trên tường thành vẫn ngưng trọng như cũ.
- Thế nào? Lấy được đồ chưa?
Tôn trưởng lão lạnh lùng nói.
- Không. . . lấy được, Bộ lão bản. . . bảo chúng ta. . . cút!
Đại thần bị uy áp trên người Tôn trưởng lão hù dọa có chút run rẩy lo sợ.
Dưới thành tường Huyết Vệ đã sớm không nhịn được, huyết sắc trong con ngươi tăng vọt.
- Vậy ý của ngươi chính là trên người lão bản gì đó quả thật có thứ chúng ta muốn sao? Rất tốt. . .
Hai vị Huyết Vệ liếc mắt nhìn nhau cái, đều thấy được sự nôn nóng trong mắt đối phương.
Cả hai đồng thời dấy lên chân khí, tính toán xông vào trong Đế Đô.
Nhưng khi chân khí của bọn hắn mới vừa dấy lên. Trên vòm trời, cũng truyền đến một tiếng gáy rất lớn.
Một con Liệt Dương Điểu khổng lồ giương cánh mà đến, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Trên lưng Liệt Dương Điểu, có một vị lão giả hơi mập ngồi xếp bằng, khuôn mặt lão giả hòa ái, trong tay cầm một khối băng cắm vào cán gỗ.
Liệt Dương Điểu gáy vang, sau đó đáp xuống trên tường thành.
Trên tường thành, cường giả Hạo Thiên Tháp của Thập Vạn Đại Xuyên nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng, vội vàng khom người hành lễ.
- Bái kiến Diệp Vân Thanh đại trưởng lão!
Chương 317: Chí Tôn chiến, Huyết Vệ vào thành!
Liệt Dương Điểu, thuộc tính hỏa, là linh thú cường đại sống ở Thập Vạn Đại Xuyên, số lượng hết sức thưa thớt.
Mỗi con Liệt Dương Điểu đều có lực chiến đấu vô cùng cường hãn, bởi vì đây là linh thú cấp tám, chỉ cần ngọn lửa dâng lên, cường giả cấp bảy cũng có thể bị đốt thành tro bụi.
Trong Hạo Thiên Tháp của Thập Vạn Đại Xuyên cũng chỉ có hai con Liệt Dương Điểu, con nào cũng vô cùng trân quý.
Không ai nghĩ tới, hôm nay lại có một con Liệt Dương Điểu bay đến đây. . .
Hơn nữa, trên phần lưng hỏa vũ của Liệt Dương Điểu còn một vị lão giả hơi mập ngồi xếp bằng, lão giả này ăn mặc rất phóng khoáng, mái tóc trắng bay lượn trong gió.
Nhưng những thứ này cũng không phải nguyên nhân chủ yếu hấp dẫn người khác, lão giả hơi mập này hấp dẫn ánh mắt toàn trường, chủ yếu là bởi vì ... lão giả này đang cầm một cục băng ăn không ngừng. . .
Cỡi Liệt Dương Điểu, ăn băng. . . Làm sao ngươi lại chơi như vậy?
Diệp Vân Thanh, cũng chính là vị lão giả hơi mập này, là đại trưởng lão Hạo Thiên Tháp Thập Vạn Đại Xuyên, tu vi sâu không lường được, hắn vừa xuất hiện, khí tức đáng sợ đã khuếch tán ra xung quanh, áp chế hai vị Huyết Vệ đang rục rịch muốn động phải bình tĩnh lại.
- Mỹ vị. . . Đáng tiếc làm thịt nhiều Á Long cấp tám như vậy, lấy ra nhiều gan rồng như vậy, chỉ làm ra một cây này, tài nấu nướng của lão phu vẫn kém hơn Bộ lão bản không ít.
Lão giả nhìn cục băng trong tay, không nhịn được thở dài, lắc đầu, sau đó đút cục băng kia vào trong miệng.
Ở trước mắt bao người, biểu hiện trên mặt lão giả xảy ra mười mấy loại biến hóa.
Ngay cả cường giả Hạo Thiên Tháp cũng trợn mắt há hốc mồm, thì ra đại trưởng lão của bọn họ còn có thể làm ra nhiều vẻ mặt trước đây chưa từng gặp như vậy. . .
Lão giả cắn một miếng, nhất thời một chất lỏng màu đen từ trong cục băng chảy ra, xẹt qua một đường vòng cung duyên dáng, ánh mắt lão giả nhất thời trợn lớn, vội vàng vươn tay bảo vệ chất lỏng kia.
Đây là dấm Bát Linh Quả của hắn, dấm Bát Linh Quả quý giá, không cẩn thận lại bắn ra ngoài. . .
Lão giả vội vàng nhấm nuốt, nhất thời một vị chua chua tràn ngập toàn thân hắn, khiến cho vẻ mặt hắn cũng không nhịn được nhăn nhó, cả người run lên.
Sau khi nuốt cục băng kia vào trong miệng, lão giả lại vươn cổ. . . ợ hơi một cái.
- Ai nha. . . phóng nhiều dấm quá.
Lão giả ảo não túm râu mép của mình, hối hận nói.
Dấm Bát Linh Quả trân quý cỡ nào, hắn lại phóng ra nhiều.
Trên tường thành mọi người trợn mắt há hốc mồm, dưới thành tường mọi người cũng im lặng.
Lão đầu này. . . tới đây diễn hài sao?
Lão giả thở phào một hơi, kèm theo vị chua, khiến cho sắc mặt tất cả mọi người trên tường thành có chút lúng túng, đặc biệt là cường giả Hạo Thiên Tháp.
Đại trưởng lão này không có ưu điểm gì khác, chính là thích ăn. . .
- Ơ, Huyết Vệ của Tu La Môn. . . các ngươi muốn làm gì?
Lão giả ngồi xếp bằng trên lưng Liệt Dương Điểu, ánh mắt nhìn về hai vị Huyết Vệ phía dưới, hỏi.
Ánh mắt lão giả vừa rơi xuống trên người bọn họ, hai vị Huyết Vệ liền cảm thấy cả người căng thẳng, một cảm giác bị áp bách khổng lồ đột nhiên bộc phát.
Huyết Vệ, mặc dù nói là Bán Bộ Chí Tôn đỉnh, nhưng trên thực tế cũng không có gì khác biệt so với Chí Tôn cường giả.
Mặc dù từ trên người lão giả này cảm ứng được một cổ khí tức Chí Tôn có chút đáng sợ, nhưng hai gã Huyết Vệ vẫn không có chút nào lùi bước.
Bọn họ là Huyết Vệ, cũng là tử sĩ của Tu La Môn.
- Nghe nói các ngươi muốn chúng ta giao Bộ lão bản ra? Các ngươi biết tầm quan trọng của Bộ lão bản sao? Hắn là một vị đầu bếp ưu tú cỡ nào! Món ăn của hắn khiến cho bao nhiêu người say mê, tại sao có thể nộp Bộ lão bản cho đám yêu nhân các ngươi? !
Lão giả bỗng nhiên có chút kích động, đứng dậy trên lưng Liệt Dương Điểu, khua tay múa chân.
Liệt Dương Điểu uốn éo cái cổ dài, tựa hồ có chút ghét bỏ.
Sắc mặt hai vị Huyết Vệ ngưng tụ, lười nói nhiều với lão đầu này, hai người đều quát lớn một tiếng, sau đó mái tóc tung bay, khí tức trên người bọn họ giống như huyết hải ngập trời, chân khí huyết sắc phóng lên cao.
Rầm rầm! !
Cả mặt đất đều chấn động, hai người bạo phát xông lên, quang mang dựng lên quanh quẩn trên người bọn họ, hóa thành Du Long huyết sắc du tẩu bên ngoài thân thể của bọn họ.
Lão giả khẽ hừ một tiếng, mũi chân cũng nhẹ điểm lên lưng Liệt Dương Điểu, thân thể giống như lá rụng bay lên, Kim Kê Độc Lập, phóng lên cao, chân khí mênh mông bạo phát, ở sau lưng hắn hóa thành một Liệt Điểu giương cánh.
Tiếng gáy của Liệt Điểu vang vọng thiên địa.
Tiếng gầm của hai con Huyết Giao cũng đinh tai nhức óc.
Ầm! !
Ba người oanh kích một chiêu trong hư không, ba động chân khí của cấp bậc cửu phẩm giống như sóng gợn rung động khoếch tán ra xung quanh.
Khí tức bị đè nén khiến mọi người ở dưới đều cảm thấy trong lòng trầm xuống.
Dù sao lão giả cũng là cường giả cửu phẩm Chí Tôn, hai gã Huyết Vệ mặc dù có thể sánh ngang Chí Tôn, nhưng cũng không phải Chí Tôn chân chính, sau một chiêu, cao thấp đã phân.
Hai đạo thân ảnh huyết sắc từ trong hư không rơi xuống, khí tức có chút phù phiếm rơi xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn hư không, sắc mặt ngưng trọng.
Lão giả một tay chống eo, một tay vuốt râu, hừ lạnh một tiếng.
Bộ dạng khiêu khích này khiến cho hai vị Huyết Vệ ở dưới khí huyết dâng trào, chỉ hận không thể một lần nữa xung phong liều chết tiến lên, xé lão đầu này thành mảnh nhỏ.
Ông. . .
Song, khi bọn hắn chuẩn bị động thủ, một trận ba động rất nhỏ từ phía sau bọn họ truyền đến.
Hai gã Huyết Vệ nhất thời dừng lại, sắc mặt mừng rỡ, nhìn về phía sau.
Một vị cường giả mặc hắc bào từ trong đại quân Cơ Thành Vũ, từ từ đi ra.
Hắn đi rất chậm, mỗi bước đi đều mang theo một cổ cuồng phong gào thét.
Theo bước chân tiến lên, lão giả đạp không mà đi, tay áo bồng bềnh, đi tới hướng lão giả.
- Khi dễ Tu La Môn ta không có người nào sao?
Thanh âm nhàn nhạt già nua vang vọng trên cổng thành, sau đó lão giả hắc bào cười nhạt giằng co trên không với lão giả hơi mập.
- Tôn Giả đại nhân!
- Tôn Giả đại nhân xuất thủ rồi! Lão đầu này chết chắc!
Ánh mắt hai gã Huyết Vệ nhất thời sáng ngời, hưng phấn vô cùng.
Tôn Giả đại nhân là cửu phẩm Chí Tôn của Tu La Môn bọn hắn, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối, đối phó với lão đầu chỉ biết ăn này tuyệt đối không có vấn đề!
Lão giả mập đưa mắt nhìn lão giả này, sắc mặt ngưng trọng.
Tôn Giả của Tu La Môn, đó là một trong những đầu sỏ của Tu La Môn, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối, thủ đoạn cổ quái, vô cùng khó đối phó.
- Hai người các ngươi, vào thành bắt tên Bộ Phương đó ra đây, nhất định phải đoạt lại vật kia.
Thanh âm Tôn Giả quanh quẩn vang lên, truyền đến bên tai hai vị Huyết Vệ.
Ánh mắt Huyết Vệ nhất thời ngưng tụ, vội vàng gật đầu.
Tụ Hồn trận là mấu chốt khiến Vong Hồn Châu hoàn toàn thức tỉnh, trong mỗi Tụ Hồn trận đều có vô cùng tinh phách khổng lồ, đối với Tu La Môn mà nói vô cùng trọng yếu, không thể để mất.
Hai vị Huyết Vệ nhất thời bắn ra, phóng về hướng tường thành.
- Đứng lại cho ta! !
Lão giả mập nhất thời trừng mắt, thân thể uốn một cái, tính toán đuổi theo hai vị Huyết Vệ vừa phóng đi.
Song, còn chưa chờ hắn động thân, một đạo lưu quang chân khí hào hùng đen nhánh hung hăng đập tới hướng hắn, phong tỏa lộ tuyến đi tới của hắn.
- Đối thủ của ngươi là ta.
Tôn Giả chắp tay sau lưng, thản nhiên nói.
Lão giả mập hít sâu một hơi, chân khí bắt đầu khởi động chiến đấu với Tôn Giả trên vòm trời.
Huyết sắc chân khí của hai Huyết Vệ khởi động, trong nháy mắt hóa thành hai đạo huyết quang, xông lên thành tường.
Rất nhiều người sắc mặt cũng đại biến.
Sắc mặt Trảm Không ngưng tụ, chắn phía trước hai vị Huyết Vệ, Bạch Vân Sơn Trang thi triển kiếm quyết, nhất thời một đạo kiếm kh bén nhọn í từ phía sau hắn xông ra, chém tới hướng hai vị Huyết Vệ.
- Cút!
Thanh âm khàn khàn của một gã Huyết Vệ vang lên, tay vung lên, huyết sắc chân khí thổi quét, kiếm khí của Trảm Không liền gãy lìa từng khúc.
Trảm Không chợt đỏ mặt, trong miệng phun ra máu tươi, cả người bay ngược ra, hung hăng đập lên tường thành.
Đều là bát phẩm Chiến Thần, nhưng chênh lệch tu vi của hai người lại khổng lồ như thế.
ắc mặt Trảm Không thoáng cái trở nên tro tàn.
Huyết Vệ đạp một cước lên tường thành, thành tường cổ xưa bị một cước này đạp trúng cũng có chút ít nứt vỡ, vết rạn giăng đầy.
Nhưng Trảm Không một chiêu đã trọng thương, ngoài Chí Tôn còn ai có thể ngăn cản bọn họ?
Các cường giả trên tường thành cũng không dám bước ra, tất cả đều sợ hãi nhìn hai đạo thân ảnh hạ xuống, rơi vào bên trong thành.
Tâm thần bọn họ vừa động, đã khóa chặt vị trí Tụ Hồn trận từng xuất hiện, bắn tới hướng chỗ này.
Gương mặt Cơ Thành Tuyết khó coi vô cùng, có chút lo lắng nhìn phương hướng Huyết Vệ biến mất.
Mặc dù chỗ Bộ lão bản có Chí Tôn Thú trấn giữ. . . Nhưng hai vị Huyết Vệ này cũng là ngoan nhân có thể đối đầu với Chí Tôn!
Bộ lão bản. . . tự cầu nhiều phúc đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.