Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 318: Vạn thú phun ra nuốt vào, Huyền Hỏa nở rộ

Lý Hồng Thiên

23/05/2022

Cục cục!

Con cóc một chân khổng lồ kêu lên một tiếng, tất cả mọi người đều cảm giác trái tim của mình như nhảy lên, đây chính là uy thế của Chí Tôn Thú, mọi cử động có thể khiến cho tâm thần người khác biến hóa.

Chi chít linh thú từ trong hố lửa leo ra, cũng có rất nhiều linh thú từ chung quanh rừng rậm xột xoạt hiện lên.

Chỉ trong nháy mắt, chung quanh hố lửa hóa thành thế giới linh thú, mọi người phảng phất bị linh thú triều bao vây.

Các cường giả Hạo Thiên Tháp hoàn toàn không để ý đến linh thú triều này, bọn họ sinh tồn trong Thập Vạn Đại Xuyên, từ nhỏ đã được chứng kiến linh thú triều, sớm đã không có bao nhiêu ngạc nhiên.

Hơn nữa bọn họ thật ra cũng rất rõ ràng, linh thú triều xuất hiện, chủ yếu cũng bởi vì Vạn Thú Viêm cắt đứt long mạch Thập Vạn Đại Xuyên giở trò quỷ.

Khí của Long mạch, chính là ngọn nguồn của linh khí sông núi, linh thú tu luyện cần dựa vào linh khí, mỗi một lần Vạn Thú Viêm bạo động đều sẽ khiến cho ngọn nguồn linh khí trong Thập Vạn Đại Xuyên đứt đoạn, đưa đến linh thú chung quanh phải chạy đến chung quanh hố lửa này phun ra nuốt vào tinh khí trong miệng bọn chúng để đổi lấy linh khí.

Tinh khí linh thú vào hố lửa, trải qua rửa sạch của Vạn Thú Viêm, tiến hành phun ra linh khí, linh khí phun ra hết sức nồng đậm, hơn nữa vô cùng tinh thuần, đối với một số linh thú linh trí hơi thấp sẽ giống như ma túy, căn bản không dừng được.

Đây cũng chính là lai lịch của Vạn Thú Viêm, hấp thu tinh khí của vô số linh thú trong Thập Vạn Đại Xuyên tạo thành Thiên Địa Huyền Hỏa, uy năng vô cùng.

Mặc dù bị những linh thú này vây chặt chung quanh, nhưng mọi người ở đây đều có tu vi cao tuyệt, bọn họ đều là Chí Tôn cường giả đứng đầu các thế lực lớn, dĩ nhiên không sợ hãi những thú triều này.

Khi một con linh thú phát ra tiếng thú rống trầm thấp, bắt đầu phụt tinh khí về phía hố lửa, những linh thú khác cũng bắt đầu rối rít phụt tinh khí của bọn hắn.

Những tinh khí này có chút mông lung, phảng phất như một tầng sương mù.

Một con linh thú phun ra nuốt vào không rõ ràng, mấy trăm con linh thú phun ra nuốt vào rất dễ thấy, chớ nói chi mấy vạn con linh thú đồng thời phun ra nuốt vào.

Tinh khí nồng đậm phóng lên cao tựa hồ muốn hóa thành chất lỏng rơi xuống.

Những tinh khí này lơ lửng trên hố lửa, giống như một tầng sương mù, từ từ chậm rãi.

Bỗng nhiên, một cổ hấp lực khổng lồ từ trong hố lửa xông ra, sau đó những tinh khí này chậm rãi chui vào trong hố lửa, chỉ chốc lát sau hoàn toàn bị hấp thu sạch sẽ.

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến cho tất cả mọi người ngừng hô hấp, chờ đợi phát triển tiếp theo.

Hỏa diễm kim sắc mãnh liệt chậm rãi từ trong hố lửa vọt lên cao, chung quanh hỏa diễm kim sắc, còn có một cổ thú rống vô hình.

Thú rống tựa như rồng ngâm, tựa như hổ khiếu, tựa như ưng gáy...

Tiếng thú rống của bách thú tựa hồ cũng bao quát trong đó, vô cùng kỳ lạ.

Hơn nữa hình dáng của hỏa diễm kim sắc cũng không ngừng phát sinh biến hóa, có lúc là Sư Tử, có lúc là Mãnh Hổ, có lúc lại biến thành Cự Long...

Một màn này luôn khiến cho ngọn lửa có linh tính bất đồng.

Đoàn hỏa diễm này phảng phất như hấp thu linh tính vạn thú, tạo thành chân lý hỏa diễm, đây chính là Thiên Địa Huyền Hỏa.

Cho nên khác biệt giữa Thiên Địa Huyền Hỏa và Đan Hỏa chính là ở linh tính hỏa diễm.

Con ngươi Bắc Cung Minh phản chiếu Vạn Thú Viêm, hoặc là nói mồi lửa Vạn Thú Viêm, giờ phút này Vạn Thú Viêm chỉ vừa mới được sinh ra, không hề giống một Thiên Địa Huyền Hỏa uy tín lâu năm, có thể đốt cháy vạn vật.

Năng lượng ngọn lửa cũng không khổng lồ, còn cần tỉ mỉ bồi dưỡng.

Bắc Cung Minh muốn có được Vạn Thú Viêm, bởi vì chỉ có đạt được Vạn Thú Viêm thực lực của hắn mới có thể đạt được đề thăng khổng lồ.

Lực hấp dẫn của ngọn lửa này đối với hắn thật sự quá khổng lồ.

Sau lưng đôi cánh ánh sáng mở ra, Bắc Cung Minh mặc kệ Chí Tôn xung quanh, cả người hóa thành một đạo thiểm điện mau chóng đuổi theo Vạn Thú Viêm màu vàng rực rỡ.

Hắn muốn cướp đoạt Vạn Thú Viêm trước mọi người.

Song, thân hình của hắn vừa mới động, Diệp Vân Thanh nãy giờ vẫn chú ý đến hắn cũng động.

Chân khí mênh mông từ trên người bọn họ bộc phát ra, Diệp Vân Thanh nhận Bôn Lôi Cung Diệp Tử Lăng vứt tới, đây một bán thần khí, bán thần khí rơi vào trong tay Chí Tôn cường giả, uy năng vô cùng!

Một mũi tên ánh sáng lôi đình bắn đến, đột nhiên kích thích mọi người.

Con cóc một chân khổng lồ kêu ọt ọt, nhìn Diệp Vân Thanh và Bắc Cung Minh, sau đó há miệng rộng, đầu lưỡi nhanh chóng bắn ra, một tiếng xé gió vang lên, tựa hồ không có bất kỳ thanh âm không gian ma sát.

Rầm rầm! !

Song, Bắc Cung Minh và Diệp Vân Thanh vô cùng cảnh giác, hai người di động tốc độ cao trong hư không, cuối cùng tránh thoát công kích đầu lưỡi của con cóc Chí Tôn Thú một chân.

Con cóc một chân kêu lên một tiếng, móng vuốt khổng lồ liền chụp được hai người, nhân loại nhỏ bé, ở trong mắt con cóc một chân khổng lồ, hai người này giống như tiếng muỗi kêu, vô cùng nhỏ bé.

Bắc Cung Minh và Diệp Vân Thanh đều giận dữ, tại sao bọn họ có thể bị một con cóc Chí Tôn hù dọa?

Rối rít tấn công về phía con cóc.

Hai người một thú, cứ như vậy đại chiến, tia sáng bắn ra bốn phía.

Rầm rầm rầm!

Trong hố lửa lại leo ra một con Hỏa Long màu đỏ, tu vi cũng đạt đến cấp Chí Tôn.

Hỏa Long gầm thét, trong miệng cũng phun ra ngọn lửa cuồn cuộn, uy thế kinh người.

Xoẹt!

Trên vòm trời một đạo kiếm quang bắn xuống, mục tiêu nhắm thẳng vào Vạn Thú Viêm, kiếm ý mênh mông mà bén nhọn trong nháy mắt bắt đầu khởi động, vây chặt xung quanh vào bên trong.

Hỏa Long gầm thét, phun ra lửa diễm, sau lưng hai cánh khẽ động, phóng lên cao, tràn đầy sát ý nhìn chằm chằm Vu Mục.

Xà Nhân Hoàng mặc dù có thân rắn, nhưng tốc độ di chuyển cũng rất nhanh.

Nữ hoàng Xà Nhân có khuôn mặt còn xinh đẹp hơn không ít mỹ nữ nhân loại, mái tóc màu xanh biếc như một con rắn nhỏ quanh co trong hư không, đuôi rắn khổng lồ lắc lư, di động rất nhanh.

Mục tiêu của nàng cũng là Vạn Thú Viêm, đối với Xà Nhân mà nói Vạn Thú Viêm tựa hồ trọng yếu hơn.

Bởi vì là Xà Nhân, mỗi lần muốn đột phá đều phải lột da, mà theo tu vi tăng cường, lúc lột da năng lượng cần thiết cũng phát ra khổng lồ, Xà Nhân Hoàng muốn lột da, năng lượng lại càng vượt quá tưởng tượng.

Dù sao Xà Nhân Hoàng vốn cũng đã là Chí Tôn cường giả, muốn đột phá đến cảnh giới cao hơn nhất định phải hoàn thành lột da, một khi lột da thành công, tu vi liền có thể nâng cao một bước, mà Xà Nhân Hoàng muốn lột da đồng dạng cũng cần đường dẫn, chính là Vạn Thú Viêm.

Vị Chí Tôn còn lại của Hạo Thiên Tháp cũng xuất thủ, hắn không thể nhìn Xà Nhân Hoàng cướp đi Vạn Thú Viêm.

Ngay lúc đó, cường giả của vùng đất Man Hoang trên đỉnh đầu con cóc một chân cũng xung phong liều chết.

Hỗn chiến trong nháy mắt bộc phát, hơn nữa còn là hỗn chiến giữa cường giả cấp bậc Chí Tôn.

Bộ Phương và Đoạn Vân ở phía xa quan sát, chung quanh bọn hắn cũng bị một đám linh thú bao vây, cho nên bọn họ đều đứng trên cành cây.

Bọn họ cách hố lửa cũng không xa, mọi người đều đụng phải tai bay vạ gió.

Có vài con linh thú gầm thét đánh tới hướng bọn hắn.

Đoạn Vân vừa động ý niệm, Đan Hỏa bắt đầu khởi động, chung quanh thân thể của hắn hóa thành từng đạo lưu quang hỏa diễm, trong lúc ngọn lửa này xuyên qua, tất cả linh thú đều bị giết chết!

Lực chiến đấu của hắn rất mạnh, dù sao có Đan Hỏa đặc thù, Đan Hỏa kém hơn Thiên Địa Huyền Hỏa, nhưng so với phàm hỏa cũng mạnh hơn không ít.

Bộ Phương đối phó với những linh thú này càng đơn giản.

Hoặc nói hắn cũng lười đối phó.

Trong khói nhẹ lượn lờ, Long Cốt Thái Đao đen nhánh xuất hiện trong tay hắn.

Ngón tay khẽ động, Long Cốt Thái Đao xoay tròn trên tay hắn, dễ dàng vẽ ra đao hoa.

Một cổ long uy đáng sợ từ trên Long Cốt Thái Đao bắn ra, những linh thú nhào đầu về phía trước trực tiếp bị hù dọa, uỵch một tiếng nằm trên đất.

Cho nên trên căn bản không có gì linh thú nào đến gần được Bộ Phương.

Đoạn Vân nhìn hắn trợn mắt há hốc mồm, tên này lại có thủ đoạn đặc biệt gì sao?

Chỉ múa một đao hoa đã hù ngã linh thú rồi? Làm sao ngươi có thể ngầu như vậy?

Vô số linh thú chung quanh vẫn gào rống, tinh khí phụt lên càng nồng đậm, bay lả tả tràn vào trong hỏa diễm kim sắc, sau khi bị tẩy lễ, hóa thành linh khí hào hùng phun ra, nuôi dưỡng những linh thú này.

Theo quá trình tiến hành này, hỏa diễm kim sắc, quang mang kim sắc càng phát ra rực rỡ.

Rực rỡ đến cực hạn, giống như một nụ hoa nở rộ, lác đác mấy chiếc lá, một đoàn hỏa diễm kim sắc khéo léo bị bao vây ở phía trước.

Mồi lửa Vạn Thú Viêm, rốt cục xuất hiện rồi!

Môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh vẫn đứng ở phía xa chưa có động tác, ánh mắt chợt sáng ngời, khí tức đáng sợ trên người trong nháy mắt bộc phát ra.

Khí tức này giống như cuồng phong cuốn bay hết thảy, khiến cho tất cả mọi người đang giao thủ cả kinh.

Môn chủ Tu La Môn nhìn về phía ngọn lửa tràn đầy linh tính trôi nổi phía trên từng đoàn hỏa diễm, trong mắt tràn đầy khát vọng và hưng phấn, cả người cũng bởi vì hưng phấn mà run rẩy.

Hắn bước ra, đạp trên hư không, chậm rãi đi tới hướng ngọn lửa.

Chương 347: Huyền Hỏa luyện hóa Vong Hồn Châu

Mồi lửa Vạn Thú Viêm rất yên tĩnh lơ lửng trên hư không.

Nó tinh sảo mà khéo léo, bình thản mà xinh đẹp, giống như một nụ hoa vô hại, lặng lẽ xoay quanh, tản ra quang hoa cực hạn.

Không ít cường giả đang giao thủ đều nhìn về ngọn lửa này, chỉ trong nháy mắt, nội tâm bọn hắn bị kích động, bởi vì ngọn lửa này chính là mục tiêu chuyến đi này của bọn hắn, mồi lửa Vạn Thú Viêm!

Chỉ cần có thể đạt được Thiên Địa Huyền Hỏa, tu vi của không ít người trong bọn họ cũng có thể đạt được đề thăng khổng lồ.

Bắc Cung Minh thân là đệ tử tông môn bên ngoài vùng đất Nam Cương, hắn hình như vô cùng coi trọng Thiên Địa Huyền Hỏa này.

Đây là Thiên Địa kỳ bảo, bất kể để ở nơi nào, đều sẽ là bảo bối hấp dẫn nhãn cầu người khác.

Khí tức của Môn chủ Tu La Môn như cuồng phong bạo vũ bộc phát, khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được một trận bị đè nén, cảm giác bị đè nén này khiến cho tâm tình của mỗi người cũng trầm trọng thêm mấy phần.

Cường giả Hạo Thiên Tháp ngưng trọng nhìn Môn chủ Tu La Môn, đối với nhân vật truyền kỳ khuấy động phong vân của vùng đất Nam Cương, trong lòng bọn họ cũng có chút ít thấp thỏm.

- Đứng lại! Thiên Địa Huyền Hỏa là của Bắc Cung Minh ta!

Bắc Cung Minh thấy Môn chủ Tu La Đoạn Linh đang không ngừng nhích tới gần Vạn Thú Viêm, ánh mắt nhất thời trở nên vằn đỏ, gào lên, một quyền đánh tới Tu La Môn chủ.

Ông...

Tu La Môn chủ lạnh nhạt liếc nhìn Bắc Cung Minh, bước ra một bước , thân hình trong nháy mắt vượt qua mấy trượng, quanh người hắn có chân khí đen nhánh hiện ra, chân khí này dường như muốn bóp méo cả hư không.

Bắc Cung Minh đánh một quyền đến trước người Tu La Môn chủ, liền bị một cổ lực lượng vô hình san bằng, khiến một quyền bao hàm chân khí cấp bậc Chí Tôn của hắn cứ như vậy bị đánh tan!

Trong lòng Bắc Cung Minh cả kinh, một quyền này của hắn uy lực cũng không yếu, vậy mà hắc bào nhân trước mắt này lại nhẹ nhàng ngăn cản như vậy!

Đây thật sự là Chí Tôn hai lúa của vùng đất thí luyện sao? !

Đoạn Linh ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng, sát ý nhè nhẹ chậm rãi lưu chuyển trên người hắn, bất kỳ người nào muốn cướp đoạt Vạn Thú Viêm của hắn... đều phải chết!

Vạn Thú Viêm phải là của hắn!

Âmf!

Một bước giẫm đạp xuống, hư không tựa hồ cũng bị một cước này lắc lư, một cổ khí lãng mênh mông mở ra, sau đó thân hình Đoạn Linh trong nháy mắt hiện lên, xuất hiện trước mặt Bắc Cung Minh.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trong ánh mắt Bắc Cung Minh có tự tin và khinh thường, còn trong ánh mắt Đoạn Linh chỉ có sát ý lạnh như băng.

- Chính là Chí Tôn của vùng đất thí luyện, lá gan cũng không nhỏ!

Bắc Cung Minh trợn mắt, khí tức trên người liên tiếp kéo lên, công pháp của hắn xoay tròn ngày càng nhanh chóng, khiến cho khí tức của hắn càng thêm cường thịnh.

- Vùng đất thí luyện?

Ánh mắt tràn đầy sát ý của Đoạn Linh thoáng chậm lại, sau đó khóe miệng chợt nhếch lên.

- Ngươi là người của Đại Hoang Tông?

Trong lòng Bắc Cung Minh khẽ nhảy, tâm thần rối loạn, vì sao người trước mặt này biết hắn là người của Đại Hoang Tông?

- Ngươi là ai? !

Bắc Cung Minh gào lên, quang cầu trong tay cũng đập tới.

Đoạn Linh khinh thường bĩu môi, mạnh mẽ đánh ra một móng vuốt tràn ngập chân khí, quang cầu dưới một trảo trực tiếp nứt vỡ, năng lượng đáng sợ đổ xuống, nổ tung giữa hai người.

Một đạo thân ảnh từ trong hư không hung hăng bị đánh bay, ầm ầm đập vào mặt đất, khiến cho cả mặt đất cũng rung động.

- Đệ tử của Đại Hoang Tông hay tự phụ như vậy, nhìn thật khó chịu...

Đoạn Linh bẻ bẻ cổ, hắc bào trên người hắn cũng vỡ vụn trong bạo phát, lộ ra khôi giáp màu bạc trong thân thể.

Khôi giáp tản ra quang mang ngân sắc và ba động chân khí kỳ lạ, làm người ta vô cùng áp lực.

Cong ngón tay búng ra, một tấm lụa chân khí bắn về phương hướng Bắc Cung Minh bị đánh bay, sau đó mục tiêu của Đoạn Linh tiếp tục chuyển đến Vạn Thú Viêm.

Vạn Thú Viêm là Thiên Địa Huyền Hỏa vô cùng quan trọng đối với hắn, Vong Hồn Châu là bán thần khí của Tu La Môn, nhưng bán thần khí này rất kỳ lạ, không giống những bán thần khí khác có thể có đủ thủ đoạn công phạt.

Vong Hồn Châu đối với môn nhân Tu La Môn mà nói, là thần khí tu luyện tuyệt hảo.

Mấy chục vạn tinh phách tàn hồn bắt được bên trong môt khi được Thiên Địa Huyền Hỏa luyện hóa, tạo thành linh khí mênh mông sẽ có hiệu ứng ngược lại với thân thể người giữ Vong Hồn Châu, trợ giúp đột phá.

Tu vi hiện giờ của Đoạn Linh là Chí Tôn đỉnh cao, nếu như hắn muốn đột phá đến Chí Tôn Chi Thượng, nhất định phải dùng phương pháp nguy hiểm này.

Linh khí của vùng đất Nam Cương quá mức thiếu thốn, hắn muốn tu luyện tới Chí Tôn Chi Thượng trong tình huống bình thường... Không biết cần tốn hao bao nhiêu thời gian, hắn không có nhiều thời giờ lãng phí như vậy.

Một đạo kiếm minh vang vọng, kiếm quang dâng lên, một kiếm bức lui Hỏa Long màu đỏ từ trong hố lửa leo ra.

Vân Khởi Kiếm của Trang chủ Bạch Vân Sơn Trang Vu Mục nhắm thẳng vào Đoạn Linh.

Hắn không thể để Yêu Nhân Tu La Môn đạt được Vạn Thú Viêm, nhất định phải ngăn cản.

Nơi xa, Thái thượng trưởng lão tóc trắng lông mi trắng của Thiên Cơ Tông rốt cục cũng động thủ, mấy miếng ngọc phù xuất hiện trong tay hắn, đánh vào trong ngọc phù mấy đạo chân khí, ngọc phù nhanh chóng đuổi theo Tu La Môn chủ Đoạn Linh.

- Ma trận Thiên Cơ Phục!

Thanh âm già nua mà nghiêm túc của Thái thượng trưởng lão vang dội hư không.

Vu Mục cũng quát lên một tiếng, hàng vạn kiếm quang giống như thác nước từ phía trên đổ xuống.

- Kiếm Quán Trường Hà!

Một kích hợp lực của hai đại Chí Tôn cường giả, nhắm thẳng vào Tu La Môn chủ Đoạn Linh, uy áp đáng sợ tràn ngập ra, khiến cho không ít người đều vội vàng lui về phía sau.

Đây là cuộc chiến của cường giả đứng đầu Nam Cương chân chính.

Bất kể Môn chủ Tu La Môn hay Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông, cũng là cường giả đứng đầu Nam Cương.

Trong phế tích đầy đất, Bắc Cung Minh chật vật bò ra ngoài, nhìn chiến đấu trên trời, trong mắt toát ra mấy phần không thể tin.

- Trong vùng đất thí luyện này... Tại sao lại có nhiều cường giả Chí Tôn đỉnh cao như vậy! Chết tiệt!

Bắc Cung Minh hắn mặc dù là đệ tử Đại Hoang Tông, nhưng hiện giờ tu vi của hắn cũng chỉ là Chí Tôn trung kỳ, nhưng ở vùng đất thí luyện bị hắn coi là man di lạc hậu, lại có nhiều Chí Tôn đỉnh phong như vậy, làm sao có thể? ! Một quả miếng ngọc phù tách ra trên vòm trời, bao phủ tạo thành một trận pháp khổng lồ, trận pháp này bao phủ Môn chủ Tu La Môn bên trong, biến thành một mảnh tối đen, phảng phất như hóa thành bầu trời đêm.

Trong bầu trời đêm đó, có lưu tinh xẹt qua.

Ở vị trí của mỗi miếng ngọc phù đều có ngôi sao vô cùng rực rỡ đang tọa trấn.

Kiếm Khí Trường Hà từ trên trời đổ xuống, không phá hư trận pháp, trực tiếp đánh về phía Đoạn Linh đang bị trận pháp bao phủ bên trong.

Kiếm Khí Trường Hà trốn vào bên trong trận pháp, tựa hồ đạt được tăng trưởng cường đại, uy lực lại trở nên mạnh mẽ hơn thêm mấy phần.

- Lão thất phu Thiên Cơ Tông! Lần này ngươi không ngăn được ta đâu!

Đoạn Linh lạnh lùng nhìn Thái thượng trưởng lão tóc trắng của Thiên Cơ Tông, gầm thét, chân khí cả người cũng phóng lên cao, những chân khí màu đen này cuốn thành vòi rồng, cuốn kiếm khí đang trút xuống vào chung quanh.

Hình ảnh thoáng cái trở nên tráng quan, kiếm khí hỗn hợp với chân khí màu đen, phảng phất như một con Phong Long gầm thét, rung động ánh mắt người nhìn.

Một tiếng “Ầm” bạo phát.

Trong vòi rồng gầm thét, một đạo nhân ảnh xé rách mà ra, phảng phất như một đạo lưu quang, trực tiếp xé rách trận pháp, phóng về hướng vị trí Vạn Thú Viêm.

Thái thượng trưởng lão giận quát một tiếng, Vu Mục cũng kiếm quang ngăn, rối rít đuổi theo.

Một tiếng quát từ trong hư không bắn ra, vô số ngọc phù huyết sắc từ phía trên vòm trời rơi xuống, giống như hóa thành một thiên võng che khuất bầu trời, ngăn chặn Thái thượng trưởng lão và Vu Mục.

Đại Tế Ti Tu La Môn xuất thủ rồi!

- Chết tiệt! Yêu nữ nhà ngươi!

Vu Mục tức giận, chém ra một kiếm, kiếm quang như long, nổ trên lưới ngọc phù huyết sắc nhưng bị vô hình hóa giải.

- Yêu nữ này tinh thông trận pháp, là một vị Trận Pháp Sư Chí Tôn cảnh, để lão hủ đối phó nàng.

Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông sắc mặt nghiêm túc, cổ tay khẽ đảo, lại xuất hiện một ngọc phù màu trắng, bóp nát ngọc phù, vung về phía lưới ngọc phù huyết sắc, rất nhanh hiện ra một lổ hổng.

Vu Mục gật đầu, ngự kiếm mà đi, xuyên qua lưới ngọc phù đuổi theo Môn chủ Tu La Môn.

Đại Tế Ti muốn ngăn cản nhưng bị Thái thượng trưởng lão ngăn cản.

Hai vị Trận Pháp Sư bắt đầu va chạm trận pháp trong hư không.

Hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt, khi không ngừng nhích tới gần, nhiệt độ cũng trở nên ngày càng cao.

Đoạn Linh hưng phấn và tham lam nhìn Thiên Địa Huyền Hỏa Vạn Thú Viêm, mồi lửa Vạn Thú Viêm bởi vì mới vừa thành hình, uy năng cũng không mạnh, nếu như chân chính trổ mã đến Thiên Địa Huyền Hỏa, bọn họ căn bản không thể nhích tới gần.

Hắn lấy ra Vong Hồn Châu màu xám trắng, một tay nâng lên.

Trong Vong Hồn Châu có vô số khói khí tràn ngập, trong đó mỗi một sợi khói khí .là một đạo tinh phách, nhìn kỹ còn có thể thấy mặt người vặn vẹo dữ tợn trong đó.

Đoạn Linh và Vong Hồn Châu tâm thần tương liên, hắn có thể cảm nhận được trong Vong Hồn Châu truyền đến khát vọng.

Ghim một dấu tay, Vong Hồn Châu hóa thành quang mang bạch sắc lưu chuyển, lơ lửng phía trên mồi lửa Vạn Thú Viêm, tinh khí mênh mông từ trong tràn ngập ra.

Một đạo kiếm khí từ phía trên bầu trời trút xuống, sắc mặt Đoạn Linh lạnh lẽo, không hề trốn tránh, dám tiếp nhận một kiếm này.

Hắn không thể trốn, nếu trốn một kiếm này sẽ phá hư Vong Hồn Châu.



- Muốn chết... Ta sẽ thành toàn cho ngươi!

Chân khí màu đen tràn ngập, Đoạn Linh chợt quay đầu, mang theo sát ý mênh mông, thẳng hướng Vu Mục, hai người đại chiến trong hư không.

Vạn Thú Viêm yên lặng nhảy nhót, Vong Hồn Châu lơ lửng phía trên nó cũng không ngừng tràn ra tinh khí, những tinh khí này bị đốt cháy thành những luồng linh khí lại hội tụ đến bên trong Vong Hồn Châu.

...

Bộ Phương nhét một miếng thịt nướng cuối cùng vào trong miệng, miệng đầy dầu mỡ.

Thịt Địa Long nướng lên mùi vị quả thật không tệ, vị giác của nguyên liệu nấu ăn là linh thú cấp tám quả nhiên không kém một chút nào.

Giờ phút này Đoạn Vân đã không còn ôm hy vọng với Vạn Thú Viêm, hắn đang cầm thịt nướng Địa Long ngồi bên cạnh, ăn say mê, muốn dồn hết tâm huyết thưởng thức, tận tình tìm hiểu món ăn này.

Bộ Phương nhìn Đoạn Vân, lại nhìn cuộc chiến Chí Tôn đáng sợ phát sinh nơi xa.

Ánh lửa ngập trời chiếu rọi khuôn mặt của hắn, trên khuôn mặt gầy gò, khóe miệng của hắn cứng ngắc nhếch lên.

Bộ Phương thở ra một hơi, đứng lên, vỗ vỗ cái bụng mập ục ục của Tiểu Bạch phía sau, sau đó chậm rãi đi tới phía xa.

Tiểu Bạch sờ sờ cái đầu tròn ục ịch của mình, trong đôi mắt màu đỏ cũng lóe lên tia sáng, đi theo.

Một người một con rối, lại đi về hướng đại chiến Chí Tôn.

Đoạn Vân ngây dại nhìn, miếng thịt nướng trong miệng cũng không cẩn thận rơi xuống đất.

- Tên này điên rồi sao? Nhiều Chí Tôn như vậy đang đại chiến... một thất phẩm Chiến Thánh qua đó xem náo nhiệt làm gì? !

Chương 348: Bộ lão bản tiến công

Một miếng thịt nướng rơi xuống đất, làm Đoạn Vân đã phục hồi tinh thần đau lòng hồi lâu.

Nhưng càng làm cho hắn cảm thấy không thể tin chính là Bộ Phương, cái tên này lại... đi về phía các Chí Tôn đang đại chiến.

Một thất phẩm Chiến Thánh như hắn qua đó xem náo nhiệt làm gì?

Nếu như nói lúc trước hắn còn có mấy phần tâm tư với Thiên Địa Huyền Hỏa Vạn Thú Viêm, giờ phút này thật sự cũng không còn tâm tư gì, không thấy nhiều Chí Tôn cường giả như vậy đang tranh đoạt sao? Với tu vi của hắn, vừa xông vào có thể đã bị uy áp của đám Chí Tôn đó bắn bay đi.

Hắn do dự trong chốc lát, gọi Bộ Phương đang từ từ đi xa, hắn cảm thấy hắn nhất định phải ngăn cản Bộ Phương, không muốn trơ mắt nhìn Bộ Phương chịu chết.

Nhưng tiếng gọi của hắn rất nhanh chìm nghỉm trong tiếng nổ của đại chiến Chí Tôn, không cách nào gọi Bộ Phương trở về.

Đoạn Vân suy sụp tinh thần ngồi trên mặt đất, cắn một miếng thịt nướng, cảm thụ mùi thơm trên mỹ vị thịt nướng bắn ra, trong lòng hắn cảm thấy có chút bi thương.

Sau này cũng không có người nào có thể nấu ra vị thịt nướng ngon như vậy nữa...

...

Thân hình mập ục ục của Tiểu Bạch đi theo bên cạnh Bộ Phương, một người một con rối nhanh chóng đi xuyên qua sơn cốc, chậm rãi bước về phía vị trí hố lửa.

Trong tay Bộ Phương cầm Long Cốt Thái Đao màu đen, có long uy trên Long Cốt Thái Đao, linh thú xung quanh cũng rất thức thời không dám tìm đến Bộ Phương gây phiền toái.

Thỉnh thoảng có vài con linh thú váng đầu đánh tới hướng Bộ Phương, đều sẽ bị Tiểu Bạch cho một quyền đánh bay.

Bộ Phương hiện giờ là thất phẩm Chiến Thánh, Tiểu Bạch mặc dù đã tăng lên tới cực hạn cửu phẩm, nhưng trong cửu phẩm cũng phân đẳng cấp.

Giống như lúc trước Tiểu Bạch đối mặt với Tôn Giả Tu La Môn bị áp chế đánh, ban đầu Tiểu Bạch chỉ có lực chiến đấu sơ cấp cửu phẩm.

Hiện giờ theo tu vi Bộ Phương tăng lên, lực chiến đấu của Tiểu Bạch cũng tăng lên tới cửu phẩm trung kỳ.

Nhưng điều này cũng không phải chủ đạo.

Ở đây nhiều Chí Tôn như vậy, nếu Bộ Phương chỉ muốn dựa vào một mình Tiểu Bạch chém giết đoạt lấy Vạn Thú Viêm, không khác gì người si nói mộng.

Bộ Phương cũng không ngu như vậy.

Tiểu Bạch mặc dù chịu đánh, nhưng Bộ Phương cũng không dám bảo đảm có thể ngăn cản nhiều Chí Tôn cường giả oanh kích hay không.

Cho nên Bộ Phương tính toán để cho Tiểu Bạch dẫn dắt đám Chí Tôn trước, còn hắn vô cùng lặng lẽ tiến đến.

Nếu như mang theo Tiểu Bạch, mục tiêu quá rõ ràng, hơn nữa lực chiến đấu của Tiểu Bạch không kém gì Chí Tôn, rất dễ dàng khiến cho những Chí Tôn đang chiến đấu chú ý.

Nếu như chỉ có một mình Bộ Phương, hắn chỉ là thất phẩm Chiến Thánh, ở trong mắt Chí Tôn hoàn toàn giống như con kiến hôi, cho nên không nên làm người khác chú ý quá mức.

Về phần sau khi hắn tiếp cận Vạn Thú Viêm có bị các Chí Tôn chú ý hay không, đến lúc đó rồi tính.

Dựa theo suy nghĩ của Bộ Phương, nếu như ngươi ngay cả sờ cũng không sờ được, vậy thì làm sao có thể có được?

- Ngươi tìm một chỗ đi chơi, đợi lát nữa nghe ta chỉ lệnh.

Bộ Phương vỗ vỗ cái bụng mập ục ịch của Tiểu Bạch, thản nhiên nói.

Tiểu Bạch ngẩn ngơ, sau đó đứng ngay tại chỗ, xoay người, như một khối bàn thạch bảo vệ phía sau Bộ Phương.

Bộ Phương gật đầu, cầm Long Cốt Thái Đao đi tới chỗ hố lửa đang phun ra hỏa diễm ngút trời.

Rầm rầm...

Nơi xa, thanh âm một trận đá vụn lăn xuống vang lên, một thân hình vô cùng chật vật, cả người là vết máu từ trong phế tích đá vụn leo ra.

Đạo nhân ảnh này khí tức yếu ớt, thở hổn hển.

Bộ Phương đi hai bước liền dừng lại, mở to mắt, nhìn thân ảnh đột nhiên từ trên mặt đất bò dậy.

Giờ phút này Bắc Cung Minh sớm đã không còn bộc phát anh khí lúc trước, cả người chật vật vô cùng, toàn thân là vết thương.

Môn chủ Tu La Môn cuối cùng quăng cho hắn một đạo chân khí thiếu chút nữa đánh cho hắn tàn phế.

Cũng may tu vi của hắn mạnh mẽ tuyệt đối, không để cho mình bị oanh kích chết đi.

Bắc Cung Minh thấy Bộ Phương cũng có chút ngu ngơ.

Bởi vì giờ phút này Bộ Phương không giấu diếm chân khí, khí tức thất phẩm Chiến Thánh chảy quanh người hắn, Bắc Cung Minh dĩ nhiên nhìn thấu.

Nhưng bởi vì nhìn thấu, cho nên hắn mới không hiểu.

Một thất phẩm Chiến Thánh... sao lại chạy tới chỗ các Chí Tôn đại chiến?

Hắn bị đánh ra ảo giác hay tiểu tử này đầu óc có vấn đề?

Có thất phẩm Chiến Thánh nào gặp phải loại chiến đấu này không núp xa xa?

- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Bắc Cung Minh nheo mắt, thân hình mặc dù có chút chật vật, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, dù sao uy áp của cửu phẩm Chí Tôn vẫn tồn tại.

Bộ Phương liếc nhìn Bắc Cung Minh, nhếch miệng, không để ý đến người một thân rách nát này, mà trực tiếp đi tới hướng hố lửa.

Đây không phải xem thường Bắc Cung Minh sao? !

Bị một thất phẩm nhỏ bé của vùng đất thí luyện xem thường? !

Bắc Cung Minh vốn đang kìm nén một trận hờn dỗi, hiện tại lại bị tiểu tử này xem thường như vậy, cả người hắn tựa hồ bị chọc cho tức điên.

Đặc biệt là... mục tiêu của tiểu tử này tựa hồ là Thiên Địa Huyền Hỏa đang trôi nổi trên vòm trời.

Một thất phẩm Chiến Thánh lại muốn có được Thiên Địa Huyền Hỏa?

Đây không phải chuyện cười lớn nhất thiên hạ sao!

- Đứng lại! Thiên Địa Huyền Hỏa không phải thứ ngươi có thể lấy được... Mau cút đi!

Bắc Cung Minh lạnh lùng quát Bộ Phương, khinh bỉ nói.

Thiên Địa Huyền Hỏa là của Bắc Cung Minh hắn, không người nào có thể cướp đi!

Đây là cơ duyên thuộc về hắn!

Mặc dù Môn chủ Tu La Môn là Chí Tôn đỉnh phong, nhưng dù sao hắn cũng đến từ bên ngoài Nam Cương, khẳng định cũng có thủ đoạn của mình.

Dĩ nhiên, cho dù hắn không đoạt được, tên thất phẩm Chiến Thánh kia cũng không có bất kỳ tư cách nào mơ ước tới Thiên Địa Huyền Hỏa.

Bộ Phương nhíu nhíu mày, xoay người, sắc mặt không chút thay đổi nhìn về hướng Bắc Cung Minh đang khinh thường nhìn hắn.

- Đừng làm ồn, thiên tài địa bảo, người có duyên ắt có, ta dĩ nhiên cũng có thể đi thử một lần.

Bộ Phương nói.

Vẻ khinh thường trên mặt Bắc Cung Minh càng thêm nồng đậm.

Quả nhiên một tên thất phẩm bị hấp dẫn váng đầu ngu ngốc luôn rồi.

Không sai, thiên tài địa bảo người có duyên ắt có, nhưng một đứa thất phẩm như ngươi thì có duyên gì? Uy năng đáng sợ của Thiên Địa Huyền Hỏa ngươi có thể thừa nhận được hay sao?

Chỉ là một thất phẩm, chỉ cần hơi dính Huyền Hỏa, có thể đã bị đốt thành tro tàn rồi.

Đây không phải đi cướp cơ duyên mà là đi chịu chết.

Mũi chân Bắc Cung Minh khẽ điểm trên mặt đất, cả người nhất thời xuất hiện bên cạnh Bộ Phương.

Hắn đè bả vai Bộ Phương xuống, muốn gạt thất phẩm Chiến Thánh vướng víu này qua một bên.

- Ta nói ngươi cút thì ngươi cút, đừng nói nhiều như vậy, nếu không ta sẽ giết ngươi!

Bắc Cung Minh lạnh lùng nói.

Song, hắn vừa nói xong những lời này, liền cảm thấy da đầu tê dại.

Cánh tay đặt trên bả vai Bộ Phương lại không đẩy được thất phẩm Chiến Thánh này... Hắn là Chí Tôn! Mặc dù trọng thương, nhưng vẫn là Chí Tôn!

Sắc mặt Bắc Cung Minh ngưng tụ, quay đầu nhìn về phía Bộ Phương, giờ khắc này Bộ Phương cũng chậm rãi quay đầu, ánh mắt hai người tiếp xúc gần gũi.

Phần phật! !

Trên tay phải Bộ Phương khói đen lượn lờ, một cái nồi đen từ từ hiện ra, bị hắn bắt được.

Theo cánh tay vung mạnh, cái nồi đen cũng từ nhỏ trở nên to lớn, rất nhanh lớn bằng thân hình một người trưởng thành.

- Trời ạ…

Bắc Cung Minh cảm giác được một trận cuồng phong gào thét mà đến, mở to mắt không giải thích được nhìn cái nồi đập về phía hắn, còn chưa nói hết lời, nồi đen đã vỗ vào đầu hắn.

Trong nháy mắt đó, hắn cảm giác giống như đổ bình ngũ vị vào miệng, mùi vị ngổn ngang trào vào trong miệng hắn, hắn cảm thấy một tiếng giòn vang, sống mũi tựa hồ phát ra một trận đau nhói.

Đánh người không đánh mặt, thù oán gì chứ?

Bắc Cung Minh nức nở, cả người bị đập bay, thân hình ầm ầm bắn ra, rơi vào nơi xa.

Không có mấy phòng bị, cũng không có một tia băn khoăn, Bắc Cung Minh cứ như vậy trực tiếp mặt đối mặt với nồi Huyền Vũ.

Hắn mới vừa bò dậy lại té trên mặt đất, lần này... cũng không bò dậy nổi, trực tiếp bị đánh cho bất tỉnh.

Sống mũi của hắn lại càng lộ vẻ vặn vẹo, một dòng máu đỏ sẫm từ đó chảy xuống.

Bộ Phương vung nồi Huyền Vũ, liếc Bắc Cung Minh bị đánh ngất, nhếch miệng.

Đã nói thiên tài địa bảo người có duyên ắt được, ngươi đoạt kệ ngươi, ta đoạt tất cả ta, nhất định phải tới trêu chọc ta...

Người nầy đầu óc quả nhiên có vấn đề.

Lười để ý tới Bắc Cung Minh bị một nồi của hắn đánh cho bất tỉnh, ánh mắt Bộ Phương chuyển hướng về phía Thiên Địa Huyền Hỏa đang hừng hực thiêu đốt.

Đi vài bước, rốt cục đi tới phía trước hố lửa khổng lồ.

Dưới hố lửa dung nham mãnh liệt, nhiệt khí ngập trời từ đó phun ra.

Rống!

Một tiếng rồng ngâm, trên đỉnh đầu Bộ Phương, một cái đầu cực đại chậm rãi buông xuống, hai trong mắt như đèn lồng cực đại theo dõi hắn.

Con Chí Tôn Hỏa Long từ trong hố lửa bò ra gào thét một tiếng, mục tiêu nhắm thẳng vào Bộ Phương.

Chương 349: Thu Vạn Thú Viêm

Con cóc một chân là Chí Tôn Thú đến từ vùng đất Man Hoang, thực lực vô cùng đáng sợ, là bá chủ một phương ở vùng đất Man Hoang.

Cho dù là Man Thần Điện cũng không dám trở mặt với con cóc một chân này, lần này bọn họ thương lượng cùng đến Thập Vạn Đại Xuyên tranh đoạt Thiên Địa Huyền Hỏa.

Là Chí Tôn Thú, lực chiến đấu dĩ nhiên vô cùng đáng sợ, mỗi một lần ếch kêu, đều sẽ khiến cho người chung quanh cảm thấy tâm thần chấn động một trận.

Con cóc một chân khổng lồ vung vẩy hai tay của nó, mỗi một lần chụp xuống, đều sẽ khiến mặt đất chấn động.

Xà Nhân Hoàng lay động đuôi rắn của mình, đuôi rắn của nàng không giống với đuôi rắn Xà Nhân trong Huyễn Hư Linh Trạch, đuôi rắn của nàng có màu xanh biếc, từng mảnh vảy rắn cũng phảng phất được bảo thạch màu xanh vây quanh, làm cho người ta hoa mắt thần mê.

Vóc người Xà Nhân Hoàng vô cùng quyến rũ, vòng eo tinh tế, tốc độ di động cực nhanh.

Bởi vì Xà Nhân Hoàng quá mức trơn trượt, con cóc một chân nhất thời lại có chút khó đối phó được nàng.

Con cóc một chân táo bạo, mỗi lần đều nhảy lên cao, ầm ầm đạp xuống, nhưng cũng không giết chết được Xà Nhân Hoàng.

Thân hình Xà Nhân Hoàng chợt thoát ra, dung nhan xinh đẹp mang theo một vẻ lạnh lùng, bỗng nhiên, đôi môi đỏ mọng chợt mở ra, trong cổ họng có một cây roi dùng xương cốt hợp lại được nàng chậm rãi rút ra.

Mái tóc màu xanh biếc tung bay, đôi môi đỏ mọng của Xà Nhân Hoàng nhẹ nhàng nhếch lên, sau đó nhanh chóng vọt ra ngoài, vung vẩy cốt roi, lưu lại một vết thương trên đùi con cóc một chân.

Con cóc một chân bị thương càng táo bạo, hai bên đại chiến, dẫn tới bạo phát không ngừng.

Các cường giả Man Thần Điện đại chiến với cường giả Hạo Thiên Tháp, song phương đều có Chí Tôn cường giả cũng có bát phẩm Chiến Thần, đối kích lẫn nhau, các loại lưu quang chân khí không ngừng khuếch tán.

Bọn họ cũng hoàn toàn bất chấp bất cứ giá nào, vì Thiên Địa Huyền Hỏa Vạn Thú Viêm.

Trước đó khi chưa nhìn thấy Vạn Thú Viêm, mục tiêu của bọn họ là ngăn cản Yêu Nhân Tu La Môn đạt được, nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Vạn Thú Viêm, sự tham lam trong lòng liền không cách nào kìm nén, bọn họ đều xuất thủ cho mình, vì lợi ích.

Môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh hiển nhiên cũng đã sớm liệu được tình huống như thế, cho nên hắn chỉ liếc mắt nhìn đám người kia, lạnh lùng cười một tiếng.

Hắn cảm thụ được linh khí tinh thuần từ Vong Hồn Châu, linh khí tràn vào trong cơ thể hắn thoáng cái hóa thành Tu La chân khí trong cơ thể hắn.

Chân khí này khiến cho hắn cảm thấy tu vi bản thân đang không ngừng cường đại.

Trang chủ Bạch Vân Sơn Trang Vu Mục hiển nhiên cũng nhận thấy áp lực ngày càng lớn, phần áp lực này khiến cho sắc mặt hắn không ngừng trở nên khó coi.

Vân Khởi Kiếm trong tay hắn quay cuồng, mỗi một kiếm đâm ra, đều mang theo tiếng động lớn rầm rĩ, hàng vạn kiếm ý giống như từ phía trên vòm trời cuốn xuống trường hà.

Rầm rầm!

Hai loại kiếm ý bất đồng va chạm trong hư không, kiếm ý của Vu Mục tinh thuần mà hào hùng, kiếm khí của Đoạn Linh máu tanh đáng sợ.

Va chạm vào nhau, kiếm ý của Vu Mục không ngừng bại lui.

Hơn nữa theo thời gian trôi qua, tốc độ bại lui của hắn càng lúc càng nhanh, bởi vì kiếm ý của Đoạn Linh càng ngày càng mạnh.

Đoạn Linh tu luyện Tu La Kiếm Ý, đó là kiếm ý dùng núi thây huyết hải luyện ra.

Năm đó Tu La Môn dấy lên gió tanh mưa máu ở vùng đất Nam Cương, cũng bởi vì Đoạn Linh tu luyện Tu La Kiếm Ý, khi đó Đoạn Linh quét ngang vô địch, trấn áp vùng đất Nam Cương, trở thành cơn ác mộng trong lòng tất cả thế lực Nam Cương.

Sau đó dẫn tới cường giả Thiên Cơ tông và các đại tông môn xuất thủ, mới trấn áp đánh tan Tu La Môn.

Hôm nay Tu La Môn một lần nữa cuốn đến, lần này Tu La Kiếm Ý của Đoạn Linh mạnh hơn, mà tu vi của hắn cũng cường đại hơn, thậm chí muốn mượn Thiên Địa Huyền Hỏa, phá gông cùm xiềng xiếc Chí Tôn, bước vào Chí Tôn Chi Thượng, thành tựu thập phẩm!

- Yêu Nhân Tu La Môn! Ngươi đừng mơ tưởng có được Vạn Thú Viêm!

Khóe miệng Vu Mục chảy máu, nổi giận rống lên, sau đó hàng vạn kiếm ý hội tụ, hóa thành một thanh đại kiếm ngập trời, kiếm quang này giống như muốn chém phá trời cao.

Ánh mắt Đoạn Linh ngưng tụ, lộ vẻ ngưng trọng, Vu Mục lại sục sôi máu huyết, càng đánh càng hăng.

...

Tay phải Bộ Phương cầm nồi Huyền Vũ, tay trái cầm Long Cốt Thái Đao, ngẩng đầu lên, nhìn Chí Tôn Hỏa Long cả người cũng phảng phất như có hỏa diễm thiêu đốt.

Đây là một Chí Tôn Thú, uy áp đáng sợ lúc ẩn lúc hiện trên người Hỏa Long.

Bộ Phương có thể cảm ứng được sự đáng sợ của Hỏa Long này.

Rống!

Hỏa Long rống một tiếng, trong hố lửa nham thạch tựa hồ cũng phát ra, sóng nhiệt cuồn cuộn, lay động mái tóc của Bộ Phương, sợi dây Bộ Phương buộc tóc cũng bị thổi đứt, mái tóc tung bay.

Bộ Phương nhướng mày, chân khí tràn vào trong nồi Huyền Vũ, nồi Huyền Vũ đen nhánh nhất thời trong nháy mắt trở nên lớn hơn, hơn nữa thân nồi màu đen cũng biến thành màu vàng, đường vân phía trên giống như sống lại, vô cùng huyền ảo.

Hỏa Long há cái miệng đầy răng nanh dữ tợn, phát ra một tiếng gào thét, sau đó cắn xuống Bộ Phương.

Nó muốn nuốt chửng con kiến hôi trước mặt này!

Bộ Phương giơ bàn tay lên, nồi Huyền Vũ khổng lồ nhất thời trôi nổi.

Sau đó Bộ Phương khẽ thở ra một hơi, vỗ một cái vào nồi Huyền Vũ, truyền ra một tiếng vang muộn hưởng.

Nồi Huyền Vũ khổng lồ sáng chói bị Bộ Phương đập bay thẳng đến chỗ Hỏa Long.

Hỏa Long há to mồm, trong miệng lại phun ra ngọn lửa long tức.

Nhiệt độ long tức vô cùng nóng bỏng, đụng vào nồi Huyền Vũ.

Ba ba ba!

Một đạo lưu quang tử sắc nhanh chóng hiện lên.

Thân hình Tiểu Bạch đột nhiên từ phía xa bắn đến, hai tròng mắt hóa thành màu tím, hai chân dẫm trên mặt đất, cái đầu mập ục ịch vung lên, cả người giống như đạn pháo phóng lên cao.

Xoạt một tiếng liền xuất hiện trước nồi Huyền Vũ.

Quả đấm vung lên, một quyền đập vào nồi Huyền Vũ.



Một tiếng vù vù, nồi Huyền Vũ bị long tức ngăn cản nhất thời bóp áp về phía trước, hung hăng đụng vào đầu Hỏa Long.

Nồi Huyền Vũ vốn trầm trọng, lại chắc chắn vô cùng, đập như vậy, Chí Tôn Hỏa Long cũng bị đập đến phát mộng.

Hỏa Long khổng lồ lảo đảo bước về trước vài bước, nhất thời “phụt” một tiếng rơi vào trong nham thạch nóng hổi.

Tiểu Bạch hấp thụ nồi Huyền Vũ, tròng mắt màu tím lóng lánh.

Dậm châm, thân hình Tiểu Bạch xoay tròn 360 độ trên không trung, hóa thành tên béo linh hoạt, chợt rơi xuống đất.

Nồi Huyền Vũ sau một kích một lần nữa trở lại đen thui, trở lại trong tay Bộ Phương, được Bộ Phương dùng tay bắt được.

Nồi Huyền Vũ trực tiếp hóa thành khói nhẹ tiêu tán.

Rầm rầm! !

Bên trong nham thạch, Hỏa Long gầm thét thoát ra, vỗ cánh, cuồn cuộn nổi lên hàng nghìn hàng vạn sóng lửa, trong mắt sát ý mênh mông, nhìn Bộ Phương.

Tiểu Bạch một lần nữa duỗi chân, mặt đất cũng bị hắn đạp cho nứt vỡ, cả người giống như một viên đạn pháo bắn ra, một quyền đập vào miệng Hỏa Long, thu hút sự chú ý của Hỏa Long.

Hai bên chém giết, khó phân thắng bại.

Bộ Phương nhìn Hỏa Long và Tiểu Bạch bắt đầu đánh nhau, một lần nữa nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt rơi vào hỏa diễm kim sắc đang yên lặng thiêu đốt lơ lửng trong hư không.

Phía trên ngọn lửa có một viên hạt châu màu xám trắng, vô số tàn hồn tinh phách lưu chuyển trong hạt châu màu trắng.

Mũi chân Bộ Phương chỉa xuống đất, thân hình lảo đảo trôi lơ lửng.

Đột phá đến thất phẩm Chiến Thánh, hắn có thể lăng không ngắn ngủi, như vậy có chút thuận tiện, nếu không Bộ Phương còn nhức đầu làm sao nhích tới gần Vạn Thú Viêm.

Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn đạp không, mặc dù xiêu vẹo có chút khó coi, nhưng ít nhất... Hắn yên ổn đi tới phía trước Vạn Thú Viêm.

Nhiệt độ chung quanh Vạn Thú Viêm hết sức đáng sợ.

Bộ Phương nhích tới gần, cảm giác cả người mình giống như bị đốt cháy.

Nhiệt độ nóng bỏng khiến cho hắn cũng không nhịn được nhíu mày.

Vạn Thú Viêm là Thiên Địa Huyền Hỏa, dĩ nhiên có chỗ không tầm thường.

Chung quanh ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tia lửa thỉnh thoảng sẽ huyễn hóa thành linh thú dữ tợn gầm thét đánh tới hướng Bộ Phương.

Tựa như mãnh hổ, tựa như sư tử mạnh mẽ, tựa như cô lang, tựa như lệ long!

Rất nhiều màu sắc, khí hung lệ vô cùng đáng sợ.

- Hệ Thống... làm sao thu Vạn Thú Viêm này được?

Bộ Phương ngày càng nhích tới gần Thiên Địa Huyền Hỏa, cả người hắn cũng toát mồ hôi.

Mái tóc tung bay, sợi tóc dính chặt trên mặt hắn.

Bộ Phương dĩ nhiên không biết làm thế nào thu nhận Vạn Thú Viêm, cho nên liền hỏi thăm Hệ Thống.

- Vạn Thú Viêm là Thiên Địa Huyền Hỏa, là thiên tài địa bảo tập trung khí Chung Linh Thiên Địa hội tụ mà thành, Hệ Thống không cung cấp cách phục vụ của Thiên Địa Huyền Hỏa, nhưng cung cấp cho Kí Chủ phương thức thu Thiên Địa Huyền Hỏa.

Thanh âm của Hệ Thống vang lên.

Bộ Phương ngẩn ngơ, sau đó trong đầu hắn tựa hồ vang lên một trận thanh âm mông lung, thanh âm nhẹ nhàng mà xa xưa.

Đây là Hệ Thống truyền lại cho Bộ Phương phương thức thu Thiên Địa Huyền Hỏa.

...

Nơi xa, Môn chủ Tu La Môn Đoạn Linh đang áp chế Vu Mục, bỗng nhiên trong lòng có cảm nhận, quay đầu nhìn lại, phát hiện một đạo thân ảnh nhỏ bé đang lơ lửng bên cạnh Thiên Địa Huyền Hỏa.

Từ lúc nào lại có người đến gần Thiên Địa Huyền Hỏa như vậy?

Trong lòng Đoạn Linh cả kinh, sau đó cẩn thận cảm ứng, phát hiện tu vi khí tức của đạo nhân ảnh này chỉ là thất phẩm Chiến Thánh.

Thì ra là một tên tôm cá nhãi nhép không biết tự lượng sức mình, Thiên Địa Huyền Hỏa táo bạo như vậy, không có tu vi Chí Tôn sao dám mơ ước... Chờ bị đốt thành tro bụi đi.

Trong lòng Đoạn Linh khinh thường mỉm cười, không chú ý đến đạo nhân ảnh kia nữa, bởi vì hắn biết, một khi người kia tham lam muốn thu Thiên Địa Huyền Hỏa, sẽ bị Huyền Hỏa vô tình đốt cháy!

Không chỉ Đoạn Linh, tất cả những người khác đều nhìn thấy một màn này.

Rất nhiều người cũng âm thầm chê cười Bộ Phương không biết tự lượng sức mình.

Nhưng, dĩ nhiên cũng có ngoại lệ.

Chí Tôn Hạo Thiên Tháp, Diệp Vân Thanh mở to hai mắt nhìn, thịt béo trên mặt cũng khẽ run rẩy, hắn nhìn thân ảnh lơ lửng bên cạnh Vạn Thú Viêm xem xét hồi lâu, sợ hãi cả kinh.

- Đây... Đây không phải Bộ lão bản sao?

Sắc mặt Diệp Tử Lăng cũng đầy quái dị, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mở ra, khiếp sợ vạn phần.

Thật sự là Bộ lão bản...

Người này không phải nên ở trong tiểu điếm của Đế Đô buôn bán sao? Làm sao lại chạy đến Thập Vạn Đại Xuyên, chui vào giữa một đống Chí Tôn, xuất hiện bên cạnh Vạn Thú Viêm?

Trọng điểm là... loại vật như Vạn Thú Viêm ngươi có thể lấy được sao? !

Bộ lão bản sẽ bị Vạn Thú Viêm đốt cháy? Đầu óc hắn có vấn đề sao?

Trong lòng Diệp Tử Lăng có chút do dự nghĩ đến.

Nhưng giờ khắc này, Bộ Phương không có thời gian quan tâm người khác nghĩ như thế nào, hắn chậm rãi mở mắt, Vạn Thú Viêm vốn vô cùng chói mắt, nhiệt độ nóng rực ở trong mắt hắn từ từ trở nên nhu hòa.

Chương 350: Bộ lão bản ăn lửa

Trong đầu Bộ Phương vang dội thanh âm của Hệ Thống, vô cùng xa xưa, chậm rãi quanh quẩn.

Hắn phát hiện trong đan điền của mình, chân khí nhanh chóng lưu chuyển, toán loạn trong cơ thể hắn, cánh tay hắn thoáng cái bị chân khí bao trùm, phảng phất như mạch máu trong cánh tay bị chân khí đả thông, trướng lên khó chịu.

Bộ Phương biết, đây là Hệ Thống đang truyền thụ cho hắn công pháp dùng để thu phục Thiên Địa Huyền Hỏa.

Thiên Địa Huyền Hỏa dù sao cũng là thiên tài địa bảo tập trung khí Chung Linh Thiên Địa tạo thành, không có một chút thủ đoạn làm sao có thể thu nhận.

Nhưng sau khi hắn nghiên cứu phương thức Hệ Thống cung cấp, mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía Vạn Thú Viêm càng thêm nhu hòa.

Hơn nữa đặc biệt thân thiết.

Nếu như giờ phút này có người thấy ánh mắt Bộ Phương, tuyệt đối sẽ cảm thấy tên này có phải bị choáng đến u mê hay không.

Nhưng chỉ có trong lòng Bộ Phương mới biết rõ, hắn thật sự không u mê, bởi vì phương pháp Hệ Thống cung cấp quả thực chế tạo cho bản thân hắn.

- Phương thức thu phục Vạn Thú Viêm... Ăn nó.

Ăn nó?

Loại phương thức tuyệt thế này mới là nguyên nhân khiến Bộ Phương ngây dại, nhưng sau khi trải qua choáng váng ban đầu, Bộ Phương cũng hiểu ra.

Đây cũng là lý do tại sao ánh mắt hắn nhìn về phía Vạn Thú Viêm lại nhu hòa như vậy.

Bởi vì phương thức thu phục Hệ Thống cung cấp... Quả nhiên là phương thức phù hợp nhất với Bộ Phương.

Giờ phút này Bộ Phương nhìn Vạn Thú Viêm, con ngươi khẽ lớn hơn, lộ ra vẻ hưng phấn nhàn nhạt.

Không biết Vạn Thú Viêm có mùi vị như thế nào?

Đây chỉ một ngọn lửa, mùi vị có lẽ không ngon lành gì, thể nghiệm vị giác có lẽ càng tệ...

Nhân sinh lần đầu tiên ăn lửa, trong lòng có chút thấp thỏm lo âu.

Bộ Phương nheo mắt, tự hỏi.

Trong thời gian hắn nheo mắt suy tư, chân khí trong cơ thể đã hoàn toàn dựa theo công pháp Hệ Thống cung cấp lưu động bao trùm toàn thân của hắn.

Da thịt Bộ Phương tựa hồ cũng trở nên ửng đỏ.

Khẽ hé miệng, thả ra một ngụm nhiệt khí, ánh mắt Bộ Phương nhìn về phía Vạn Thú Viêm, càng phát ra nóng rực.

...

Một tiếng “leng keng” thật lớn vang lên.

Tu La Kiếm Ý huyết sắc trực tiếp bị kiếm ý của trang chủ Bạch Vân Sơn Trang nghiền nát, khiến cho cả người Vu Mục cũng bay ngược ra, khóe miệng phun đầy máu tươi.

Chiến đấu của hai người đã nghiền nát cây cối chung quanh.

Kiếm khí sắc bén, tựa hồ không thể ngăn cản, mỗi lần đánh đến đều sẽ khiến mặt đất bị cắt thành các lỗ hổng.

Chiến đấu của Thái thượng trưởng lão và Đại Tế Ti Tu La Môn cũng rơi vào gay cấn.

Thật ra chiến đấu của hai vị trận pháp Chí Tôn càng lộ vẻ đặc sắc, mặc dù ngoài mặt nhìn qua chiến đấu cũng không rõ ràng, nhưng trong chiến đấu của hai người lại xen lẫn nguy hiểm, không ai dám thừa nhận, một khi không cẩn thận xuất hiện sơ hở, sẽ bị đối phương bắt được sơ hở, mở rộng thương tổn.

Đến lúc đó kết quả sẽ là trận phá người mất.

Cho nên nói, chiến đấu trận pháp của Chí Tôn càng thêm hung hiểm so với chiến đấu của Chí Tôn.

Đại Tế Ti mặc một cái yếm, thân hình nở nang hiện ra vô cùng đẹp mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp dưới cái mặt nạ, giờ phút này chỉ tràn đầy ngưng trọng.

Hai chân trắng nõn xoắn vào nhau, một miếng ngọc phù huyết sắc trôi lơ lửng chung quanh thân thể của nàng, tạo thành đạo đạo trận pháp huyền ảo.

Còn Thái thượng trưởng lão Thiên Cơ Tông lại lộ ra vẻ dễ dàng hơn rất nhiều, dù sao sống lâu thành tinh, hắn nghiên cứu trận pháp nhiều năm như vậy, lý giải đối với trận pháp so với Đại Tế Ti cũng lớn hơn rất nhiều.

Đối phó càng thành thạo.

Nơi xa Đoạn Vân đã sớm nhìn ngây dại.

Trong miệng đang mút cành cây xiên thịt nướng, ánh mắt mở lớn, mái tóc màu xám không ngừng bay tán loạn trong khí lãng.

-... Tiểu tử đó lại có thể chạy đến... gần Thiên Địa Huyền Hỏa như vậy! Tại sao hắn không bị chết cháy!

Trong lòng Đoạn Vân thật sự cảm thấy khó tin, có lẽ hắn vốn có chút khó tin đối với Bộ Phương.

Bất kể tài nấu nướng thần bí, hay là thất phẩm tu vi, cũng có thể dùng một cái nồi đen quật ngã một người vạm vỡ như hắn, cũng khiến cho hắn hết sức khó hiểu.

Hắn vẫn hoài nghi Bộ Phương là người đến từ ngoài Nam Cương, dù sao Tiềm Long Đại Lục lớn như vậy, kỳ nhân dị sĩ xuất hiện một hai người cũng là chuyện bình thường.

Bỗng nhiên Đoạn Vân hưng phấn, nếu như tiểu tử này thật sự cướp được Vạn Thú Viêm thì sao?

Vậy cũng thú vị.

Một đống lớn Chí Tôn tranh đoạt Thiên Địa Huyền Hỏa, cuối cùng lại bị một con kiến hôi thất phẩm Chiến Thánh cướp đi...

Thử nghĩ xem đã cảm thấy thú vị!

Đám người quen biết Bộ Phương, Diệp Tử Lăng, Diệp Vân Thanh còn cảm thấy khó tin hơn nữa.

Bọn họ làm sao cũng không tưởng tượng nổi, Bộ Phương lại xuất hiện ở chỗ này.

Đoạn Linh cảm giác tu vi của mình càng ngày càng lớn mạnh, linh khí từ phía trên vòm trời, phảng phất như hóa thành cột sáng thực chất bắn lên người hắn, để thân thể của hắn giống như chết đói hấp thu.

Hắn cảm giác gông xiềng bản thân đang không ngừng bị đánh phá.

Hắn phảng phất như có ảo giác, mình sắp sửa sẽ bước chân vào một lĩnh vực hoàn toàn mới, thập phẩm Thần Cảnh!

Tu La Môn đến từ bên ngoài Nam Cương, hắn biết rõ thập phẩm Thần Cảnh trên cửu phẩm Chí Tôn cường đại đến cỡ nào.

Dưới Thần Cảnh, cho dù là cửu phẩm Chí Tôn, đều là phàm nhân, trên người bọn họ đều trói buộc từng đạo gông xiềng, ở trước mặt Thần Cảnh, Chí Tôn cũng chỉ là con kiến hôi.

Cầm Tu La Kiếm, kiếm khí từ trên cánh tay phát ra càng trở nên cường đại, một kiếm chém ra, chân khí hào hùng dường như muốn vắt ngang trường không.

Một kiếm, đánh Vu Mục hộc máu ngã ra.

Vu Mục cũng là một vị kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng trước mặt một tồn tại không ngừng tăng cường thực lực, cũng trở nên hết sức gầy yếu.

- Ha ha ha! Phá cho ta! Tu La Môn cuối cùng đã quật khởi, Đoạn Linh cuối cùng đã quay về huy hoàng!

Đoạn Linh hưng phấn ngửa mặt lên trời cười to, trong tiếng cười mang theo khí phách, lay động bốn phía.

Trên mặt đất, Bắc Cung Minh bị Bộ Phương dùng nồi Huyền Vũ đánh cho bất tỉnh rốt cục lảo đảo ngồi dậy.

Hắn cảm giác đầu óc của mình giống như muốn bị xé nứt, sống mũi như vặn vẹo, vừa sờ đã đau thấu xương.

Hắn khóc không ra nước mắt, đây là trêu chọc người nào, đã nói đánh người không đánh vào mặt, Bắc Cung Minh cảm giác mặt mình cũng không thuộc về mình nữa rồi.

Lật thuyền trong mương!

Nghĩa đến đây, hắn càng cảm thấy thống hận Bộ Phương.

Tâm thần hắn khẽ động, bắt đầu tìm kiếm Bộ Phương.

Xoay chuyển ánh mắt, khóa chặt thân hình nơi xa.

Đây là không nhìn không cần gấp gáp, vừa nhìn cả người cũng thiếu chút nữa sợ hãi nhảy cả tim ra ngoài!

- Tiểu tử này điên à?

Bởi vì trong mắt hắn, con kiến hôi thất phẩm Chiến Thánh lại... đang chộp tới Thiên Địa Huyền Hỏa.

Cho dù là Chí Tôn cường giả cũng không dám tiếp xúc thân mật với Thiên Địa Huyền Hỏa!

Bộ Phương cảm giác cả người có chút nóng rang, điều này làm cho chân mày của hắn không khỏi nhăn lại, hắn vươn tay, ngón tay thon dài lộ ra vẻ trắng nõn mà sạch sẽ.

Ông...

Tựa hồ cảm giác được Bộ Phương không ngừng nhích tới gần, Vạn Thú Viêm chấn động mạnh một cái, phảng phất có ba động vô hình khuếch tán ra.

Ba động này tựa hồ đang cảnh cáo Bộ Phương, kêu hắn không nên tới gần!

Bộ Phương cũng không quản được nhiều như vậy, ai đi quan tâm đến cảm xúc của một ngọn lửa.

Trong mắt hắn, giờ phút này Vạn Thú Viêm phảng phất như hóa thành một cái bánh bao nóng hổi, tràn đầy mùi thơm mê người.

Bộ Phương liếm liếm môi, bàn tay của hắn rốt cục cũng nhích tới gần Vạn Thú Viêm.

Một cổ hấp lực kỳ lạ bộc phát trên bàn tay của hắn, Bộ Phương nhất thời nhíu mày.

Oanh! !

Tiểu Bạch hung hăng đạp một cước, cả người bắn lên, lại bay tới bên cạnh Bộ Phương.

Trong mắt nó, quang mang tử sắc đại thịnh, chiến ý càng phát ra nồng đậm.

Bộ Phương bắt được Thiên Địa Huyền Hỏa, cả người chỉ có một loại cảm thụ, đó chính nóng, vô cùng nóng.

Ngọn lửa này thật sự phỏng tay.

Bất kể chân khí trong cơ thể Bộ Phương đang không ngừng lưu động, lộ tuyến huyền ảo khiến Bộ Phương hấp thu đượcc Thiên Địa Huyền Hỏa, khiến đối phương khó có thể tránh thoát.

May mắn là Vạn Thú Viêm này chỉ vừa mới thành hình, uy lực cũng không phải cường đại, cho nên Bộ Phương có thể nắm trong tay, nếu như uy lực cường đại thêm mấy phần, Bộ Phương có thể thật sự sẽ bị đốt thành tro bụi.

Đây giờ phút này Bộ Phương đã hấp thụ được Vạn Thú Viêm, trong lòng có cảm nhận hết sức thân thiết.

- A? Đây là đồ chơi gì?

Bộ Phương thở ra một hơi, khí phun ra cũng nóng hổi như muốn sôi trào.

Nhưng Bộ Phương rất bình tĩnh, hắn thấy phía trên Vạn Thú Viêm lơ lửng một hạt châu màu xám trắng, linh khí mênh mông, kêu rên ngập trời không ngừng từ trong hạt châu này thoát ra.

Vươn cái tay ra, Bộ Phương bắt được hạt châu nóng hổi, trực tiếp chộp xuống từ phía trên ngọn lửa.

Tựa hồ có chút quen thuộc... Bộ Phương nheo mắt, hắn cảm thấy hạt châu này tựa hồ có chút tương tự với Tụ Hồn Trận ban đầu lấy được.

Nhưng đối với loại vật này, Bộ Phương từ trước đến giờ chỉ coi thường, dù sao... thứ này không thể ăn.

- Tiểu Bạch, mở bụng...

Bộ Phương thản nhiên nói với Tiểu Bạch đang lơ lửng bên cạnh hắn.

Tiểu Bạch đang tràn đầy hung lệ chuẩn bị tư thế giết qua, làm thịt con Hỏa Long phía dưới, đột nhiên nghe được mệnh lệnh này của Bộ Phương, trong con mắt cơ giới quang mang tử sắc lóe lên.

Nghe theo Bộ Phương ra lệnh, Tiểu Bạch mở bụng ra, một hắc động đen nhánh hiện lên.

Nhìn hắc động đen nhánh u tối, Bộ Phương tung tung hạt châu màu xám trắng trong tay, sau đó trực tiếp ném vào trong bụng Tiểu Bạch.

...

Đoạn Linh đang trôi nổi trong hư không, tắm rửa linh khí ngập trời cọ rửa thân thể khuôn mặt hưởng thụ.

Hắn cảm giác cả người mình tựa hồ đều thăng hoa, linh khí tinh thuần đều là tinh khí dồi dào luyện hóa, có thể được thân thể tự nhiên hấp thu.

Đợi đến hắn khi hấp thu xong toàn bộ linh khí tinh phách trong Vong Hồn Châu, hắn có thể phá vỡ gông xiềng Chí Tôn, bước vào thập phẩm.

Đến lúc đó quân lâm thiên hạ, có tư cách mang theo Tu La Môn quật khởi, một lần nữa trở về... Đại lục!

Loại cảm giác chân khí tăng vọt này khiến cho hắn say mê, khoái cảm lực lượng tăng lên khiến cho hắn trầm mê.

Nhưng cảm giác thoải mái này cũng không kéo dài quá lâu.

Bỗng nhiên im bặt.

Cột sáng linh khí từ phía trên rủ xuống từ từ khô kiệt... Sau đó biến mất.

Đoạn Linh chợt mở mắt ra, tâm thần chấn động, chuyện gì xảy ra vậy? !

Linh khí trong Vong Hồn Châu rủ xuống làm sao lại biến mất? Ai động đến Vong Hồn Châu của ta? Ai phá hư cơ duyên của ta!

Trong lòng hắn lửa giận thiêu đốt, quay đầu nhìn về phía phương hướng Vạn Thú Viêm, nhìn thấy một màn khiến cho hắn muốn tức điên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook