Chương 315: Vì Vạn Thú Viêm mà đến
Lý Hồng Thiên
23/05/2022
Đúng như lúc trước cô gái của Hạo Thiên Tháp suy nghĩ, mùi vị thịt Thương Lang thật sự vô cùng ghê, hoàn toàn không dễ ăn.
Sau khi Bộ Phương lột lớp da sói, sờ sờ thịt sói là có thể đại khái tiên đoán ra mùi vị của thịt sói, bởi vì cơ bắp thịt Thương Lang cứng, cả người là các sợi cơ bắp, hết sức cứng rắn, cho nên vị rất kém cỏi.
Cho dù trong thịt hàm chứa linh khí nồng đậm, nhưng cũng không cách nào thay đổi vấn đề rất khó để nuốt.
Đối với loại nguyên liệu nấu ăn này, Bộ Phương dĩ nhiên cũng nhíu mày, nhưng dù gì cũng là linh thú cấp năm, lãng phí như vậy không phù hợp với thân phận đầu bếp của Bộ Phương.
Huy động Thái Đao, cắt thịt sói thành từng cục, Bộ Phương dùng một cành cây xuyên qua những miếng thịt sói, gác lên trên đống lửa.
Trong quá trình quay thịt, Bộ Phương cũng chỉ thỉnh thoảng dùng linh khí điều hòa.
Cháo Xà Hoàn Long Huyết trong nồi cơ bản đã ăn gần hết, Bộ Phương cũng không ăn nữa, hắn nếm qua mùi vị này là đủ rồi.
Sau khi rửa nồi sạch sẽ thu vào, Bộ Phương hết sức chăm chú bắt đầu xử lý thịt sói.
Máu tanh tràn ngập chung quanh còn chưa tản đi, từng tiếng thú rống vẫn thỉnh thoảng vang lên, mang đến cho người ta một loại cảm thụ da thịt tê dại.
Xuy xuy...
Thịt sói rất nhanh được nướng chín, thịt sói mặc dù có sợi cơ, nhưng sau khi quay, cũng biến thành vàng óng ánh, nước thịt từ trên thịt rơi xuống, nhỏ giọt xuống đống lửa, khiến cho ngọn lửa càng thêm rực rỡ.
Hắn lấy từ trong không gian Hệ Thống ra đồ gia vị, không ngừng vẩy vào phía trên thịt.
Mặc dù thức ăn cũng chưa ra hình dáng gì, nhưng Bộ Phương vẫn hết sức tin tưởng có thể nướng thịt Thương Lang thành món ăn mỹ vị.
Mùi thịt từ từ tỏa ra, thịt sói vốn khó có thể nuốt cũng tỏa ra mùi thơm hấp dẫn làm người ta không nhịn được nuốt nước miếng.
Mùi thịt tỏa ra ngoài, cũng làm cho đám linh thú vốn bị mùi máu tươi thu hút có chút xao động dữ dội.
Song trước khi đám linh thú này tính toán nhào đầu về phía Bộ Phương, ở nơi xa đã phát ra một tiếng nổ mạnh kịch liệt.
Tiếng vang này khiến đám linh thú tựa hồ cảm giác được điều gì, cảnh giác ngẩng đầu lên, quay đầu rời đi, lập tức biến mất không thấy nữa.
Bộ Phương cũng nghi ngờ nhìn về vị trí phát ra tiếng nổ, cầm thịt sói nướng vàng óng ánh thơm nức đứng dậy.
Tiện tay huy động chân khí, một chưởng chụp xuống dập tắt đống lửa, Bộ Phương cầm thịt nướng Thương Lang, chậm rãi đi tới vị trí phát ra tiếng nổ.
Hắn tới Thập Vạn Đại Xuyên để tìm kiếm mồi lửa Vạn Thú Viêm, tiếng nổ này có thể có quan hệ đến mồi lửa này hay không?
Trong lòng Bộ Phương nghĩ như vậy, thân thể bất giác chậm rãi đi về phía tiếng nổ, trong tay còn đang cầm thịt Thương Lang nướng thơm nức.
Con mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe lên, khéo léo đi theo phía sau Bộ Phương.
...
- Ha h..a. người của Hạo Thiên Tháp?
Một thanh âm có chút khinh thường vang dội, quanh quẩn trong sơn cốc có chút lõm xuống.
Sơn cốc u tối, mọc đầy thảm thực vật, trên một gốc cây đại thụ, một thanh niên tóc xám, hai tay ôm ngực, nhìn mấy đạo nhân ảnh phía dưới.
Mấy người này đều mặc trường bào màu trắng, trên áo choàng vẽ một hình tiểu tháp.
Không nghi ngờ gì, đám người này cũng là cường giả của Hạo Thiên Tháp.
Thập Vạn Đại Xuyên, nơi này chính là chủ tràng của Hạo Thiên Tháp.
- Tên cuồng đồ nhà ngươi, lại dám tùy ý giết đệ tử Hạo Thiên Tháp ta! Biết điều thì thúc thủ chịu trói!
Một vị lão giả sắc mặt lạnh lùng nhìn thanh niên tóc xám quát lớn, trong con ngươi tràn đầy tức giận, ở chung quanh hắn tất cả khuôn mặt đệ tử Hạo Thiên Tháp đều vô cùng căm phẫn.
- Sợ quá... Hạo Thiên Tháp thật lợi hại! Lại có thể không thèm để ý đạo lý.
Thanh niên tóc xám cười lạnh.
- Sư Đầu Ma Khoai cấp tám đó là tại hạ nhìn thấy trước, đệ tử Hạo Thiên Tháp ngươi muốn cướp đồ của tại hạ, tài nghệ không bằng người chết còn có thể trách ai?
Trưởng lão Hạo Thiên Tháp hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi xuống một thực vật màu xanh biếc ở phía xa, lá cây của thực vật này màu xanh biếc, linh khí lưu chuyển phía trên, mặc dù nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng trong lòng trưởng lão lại cả kinh, bởi vì... đây chính là Sư Đầu Ma Khoai cấp tám.
Một loại linh dược cấp tám, giá trị dĩ nhiên trân quý vô cùng.
- Nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do ngươi giết đệ tử Hạo Thiên Tháp!
Trưởng lão hít sâu một hơi, vẫn nhìn về phía thanh niên này, tròng mắt ngưng tụ, sau đó mấy vị đệ tử Hạo Thiên Tháp xung quanh hắn vội vàng giương trường cung trong tay bọn họ, dây cung kéo căng, nhắm ngay thanh niên kia.
Thanh niên tóc xám bẻ bẻ cổ, cười một tiếng, trong con ngươi càng lạnh lùng.
- Một tiểu thế lực của vùng đất thí luyện lại càn rỡ như vậy, quả nhiên vùng khỉ ho cò gáy sẽ sinh ra điêu dân... Các ngươi đã muốn tìm chết như vậy, vậy thì đi chết đi.
Nam tử tóc xám chợt cười một tiếng, sau đó trong mắt sát ý tăng vọt.
Ông...
Một trận ba động phát ra.
Trưởng lão Hạo Thiên Tháp giận quát:
- Đuổi theo!
Vù vù vù! !
Từng đạo chân khí mang theo tia sáng giống như một trận mưa lưu tinh rơi xuống bắn về phía nam tử đứng trên cây, tốc độ của mỗi mũi tên đều vô cùng nhanh, gào thét xé rách không khí.
Các đệ tử Hạo Thiên Tháp am hiểu sử dụng cung tên, nhiều mưa tên như vậy rơi xuống, tựa hồ khiến địch nhân muốn tránh cũng không thoát được.
Trong số các đệ tử Hạo Thiên Tháp mạnh nhất có thất phẩm, yếu cũng ngũ phẩm, mưa tên của nhiều cường giả như vậy, cho dù là bát phẩm Chiến Thần muốn chống cự cũng vất vả một phen.
Song, thanh niên tóc xám chỉ cười lạnh một tiếng, khóe miệng khinh thường nhếch lên, trong tay hào quang chấn động, sau đó trong tay hắn bốc cháy một ngọn lửa hỏa hồng sắc, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tiện tay cuốn động, tạo thành một bức tường lửa trước mặt thanh niên này.
Mưa tên bắn vào trên tường lửa, khiến tia lửa văng khắp nơi, nhưng không cách nào công phá được bức tường lửa này.
- Đây là Thiên Địa Huyền Hỏa? !
Lão giả Hạo Thiên Tháp nhất thời hít sâu một hơi, nhướng mày.
Không... Không thể nào là Thiên Địa Huyền Hỏa, ngọn lửa này uy năng mặc dù không tệ, nhưng so với Thiên Địa Huyền Hỏa vẫn kém hơn một bậc.
- Mục tiêu của ngươi chẳng lẽ cũng là vì Vạn Thú Viêm trong Thập Vạn Đại Xuyên ta...?
Người có loại ngọn lửa kỳ lạ này, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối, xuất hiện trong Thập Vạn Đại Xuyên... khẳng định cũng là vì muốn có được Vạn Thú Viêm.
- Lão già này cũng có mấy phần nhãn lực, loại Thiên Địa kỳ bảo như Vạn Thú Viêm có thể xuất hiện ở vùng đất Nam Cương này, thật sự là vận khí, tại hạ dĩ nhiên muốn tới thử thời vận.
Nam tử tóc xám thản nhiên nói.
Trưởng lão Hạo Thiên Tháp còn muốn nói gì đó, nhưng tròng mắt bỗng co rụt lại, bởi vì hắn thấy bức tường lửa đầy trời đột nhiên biến đổi, lại hóa thành một con Liệt Điểu gầm thét mà đến, giương cánh bay lượn, mang theo uy năng đáng sợ.
Mấy vị đệ tử Hạo Thiên Tháp trực tiếp bị ngọn lửa của Liệt Điểu này đốt thành tro tàn.
Thanh niên tóc xám là một vị bát phẩm Chiến Thần, cộng thêm ngọn lửa kỳ lạ này, lực chiến đấu vô cùng cường hãn, trưởng lão Hạo Thiên Tháp xuất thủ cũng thất bại, bị đánh đến hộc máu.
Đệ tử Hạo Thiên Tháp trong trận chiến này bị đốt cháy chết mấy vị, cuối cùng dựa vào đại trận mọi người tạo thành, mới chống cự được tiến công của nam tử.
Nhưng thanh niên tóc xám rõ ràng cho thấy chưa dùng hết toàn lực, chỉ thúc dục hỏa diễm, không vội không chậm tấn công đám cường giả Hạo Thiên Tháp.
Ánh mắt của hắn vẫn tập trung vào Sư Đầu Ma Khoai.
Hắn rơi xuống mặt đất, chậm rãi đi tới gốc linh thảo màu xanh biếc đang đong đưa, mùi thơm nồng đậm tỏa ra, khiến cho hắn không nhịn được hít sâu một hơi.
Cây linh thảo này sở dĩ được gọi là Sư Đầu Ma Khoai bởi vì dưới lá cây màu xanh, còn mọc ra một ma khoai giống như đầu sư tử.
Thanh niên tóc xám đưa tay túm lấy chiếc lá, mạnh mẽ dùng lực, lấy chiếc lá ra, kèm theo một tiếng sư rống gầm thét, linh khí mênh mông tràn ngập, sau đó chung quanh tựa hồ cũng được chiếu rọi sáng rỡ.
Phía dưới chiếc lá, lại xuất hiện một cái Sư Đầumàu vàng trông rất sống động, miệng sư tử đang há rộng gầm thét.
Thanh niên tóc xám hài lòng nhìn Sư Đầu Ma Khoai, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
- Sư Đầu Ma Khoai tuyệt đối là thức ăn mỹ vị... Xem ra chuyến đi này có lộc ăn.
Thanh niên tóc xám nhếch nhếch miệng, lỗ mũi tiến tới bên cạnh ma khoai, mặt đầy hưởng thụ hít một hơi.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn ngưng tụ, ánh mắt nhìn về nơi xa, lạnh lùng quát:
- Người nào! Ra đây!
Đám người của Hạo Thiên Tháp đang đau khổ chống đỡ Liệt Điểu hỏa diễm thần bí của thanh niên kia nghe tiếng quát, trong lòng đều vui mừng, chẳng lẽ viện quân Hạo Thiên Tháp bọn họ đã tới rồi?
Bọn họ mừng rỡ đi tới chỗ truyền đến tiếng xột xoạt.
Rất nhanh, vẻ mừng rỡ trong con mắt bọn họ biến mất không thấy gì nữa, bởi vì trong tầm mắt của bọn họ, hiện ra không phải viện quân của Hạo Thiên Tháp.
Mà là một đạo thân ảnh xa lạ gầy gò, một vị thanh niên đang cầm một xiên thịt nướng chảy mỡ vàng óng ánh.
Chương 337: Làm sao hắn còn chưa chết?
Hai mặt trăng rằm treo cao trên hư không tối đen, hàng vạn ngôi sao thi nhau lóe sáng, trên vòm trời thỉnh thoảng có một đạo lưu tinh hoa phá thiên xẹt qua, giống như một cục đá rơi vào trong hồ nước, khiến mặt hồ rung động.
Tây Huyền Thành sừng sững đứng trên bình nguyên yên tĩnh, mang theo cảm giác cổ thành nặng nề và cổ xưa.
Bên ngoài Tây Huyền Thành có hai đạo thân ảnh mặc trường bào màu đen, chậm rãi đi đến, bước chân của hai người giống như trượt đi, mỗi một bước đều sẽ đẩy thân thể đi rất xa.
Ào ào.
Gió mạnh phần phật thổi qua, thổi rơi mũ một người trong đó, lộ ra một khuôn mặt lạnh như băng.
- Môn chủ...cách đây không xa chính là Tây Huyền Thành, chúng ta phải vào đó sao?
Đại Tế Ti nhìn thân ảnh không thể cảm ứng khí tức bên cạnh, cung kính hỏi.
- Mục tiêu của chúng ta là đường dẫn có thể luyện hóa mấy chục vạn tinh phách trong Vong Hồn Châu, vào thành làm gì? Tinh phách trong Vong Hồn Châu đã đầy rồi, không cần đồ sát hàng loạt dân trong thành để gia tăng tinh phách.
Thanh âm khàn khàn từ trong miệng thân ảnh truyền đến, Đại Tế Ti nhất thời gật đầu.
Hai người chỉ bình thản liếc mắt nhìn Tây Huyền Thành, sau đó vòng qua thành trì cổ xưa này, đi về phía sông núi liên miên phía sau Tây Huyền Thành.
Mục tiêu chuyến đi này của bọn họ là Thập Vạn Đại Xuyên.
...
- Tại sao ngươi? ! Ngươi còn chưa trốn? !
Diệp Bàng giờ phút này đầu đầy mồ hôi, cố gắng thúc dục chân khí trong cơ thể chống cự lại Liệt Điểu gầm thét hỏa diễm trong hư không, hắn vốn cũng giống những người khác cho rằng có viện quân xuất hiện, nhưng không ngờ người xuất hiện lại là đầu bếp gặp được lúc trước.
Diệp Bàng thật ra rất coi trọng Bộ Phương, hoặc nói hắn rất coi trọng tài nấu nướng của Bộ Phương, ít nhất loại cháo màu đỏ trong nồi đã hoàn toàn chinh phục hắn.
Trước khi đi hắn từng khuyên Bộ Phương rời khỏi Thập Vạn Đại Xuyên, tránh lãng phí tính mạng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Bộ Phương lại là người chạy tới, không thấy người đang ở trong đại chiến sao? Không nhìn thấy nơi này vô cùng nguy hiểm sao?
Diệp Bàng cảm ứng được ba động chân khí từ trên người Bộ Phương cũng không kịch liệt, theo hắn thấy, Bộ Phương có lẽ chỉ là một tứ phẩm Chiến Linh, nhiều lắm là ngũ phẩm Chiến Vương.
Loại tu vi này ở Thập Vạn Đại Xuyên, căn bản không là gì.
Bộ Phương cầm thịt sói nướng vàng óng ánh, thịt nướng vẫn tỏa ra mùi thơm bốn phía, mùi hương tràn ngập, Bộ Phương vừa đi vừa cắn một miếng thịt sói.
Mùi vị có thể xử lý, nhưng vị của thịt này quả thật vô cùng tệ, cho dù đã được Bộ Phương đặc biệt xử lý vẫn không thể khiến cho thịt sói này trở nên mềm non hơn một chút.
Cái này dù sao cũng là thuộc tính của nguyên liệu nấu ăn, Bộ Phương muốn thay đổi cũng không được.
Cắn thêm mấy miếng, Bộ Phương cảm giác có chút tẻ nhạt vô vị.
- Này! Ngươi đừng đi về phía trước!
Diệp Bàng khó khăn hét lớn.
Bộ Phương rốt cục cũng nghe được tiếng hét của Diệp Bàng, quay đầu nhìn về phía Diệp Bàng đang đau khổ chống đỡ Liệt Điểu, trên mặt khẽ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Thật tình cờ, ngươi cũng ở đây sao.
Bộ Phương nói.
Tình cờ... Tình cờ cái đầu của ngươi! Không thấy tình huống lúc này vô cùng nguy hiểm sao?
Bộ Phương cũng không phải không nghĩ ra, nhưng nhìn thấy Sư Đầu Ma Khoai này vẫn không kìm lòng được đi ra.
Thanh niên tóc xám kia vẫn luôn quan sát Bộ Phương, tựa hồ có chút ngạc nhiên Bộ Phương là người nào.
Hắn thấy Tiểu Bạch mập ục ục phía sau Bộ Phương, tròng mắt nhất thời nhảy lên:
- Người của Khôi Tông?
Khôi Tông gì Bộ Phương dĩ nhiên không rõ lắm, cho nên Bộ Phương cũng chưa trả lời hắn, chẳng qua ánh mắt kỳ dị ngó chừng Sư Đầu Ma Khoai.
- Không... Ngươi không phải người của Khôi Tông, đây cũng không phải Đồng Thi Khôi, cái thứ mập như quả bóng này là vật gì ?
Lực chú ý của thanh niên tóc xám không đặt trên người Bộ Phương, ngược lại rơi xuống người Tiểu Bạch phía sau Bộ Phương.
Con mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe lên, quét về phía thanh niên tóc xám.
Tròng mắt thanh niên tóc xám cũng co rụt lại, từ trên người con rối này hắn có thể cảm ứng được một cảm giác tim đập nhanh..
Bộ Phương tiếp tục cất bước.
Thanh niên tóc xám cau mày, lạnh giọng quát:
- Cút!
Tiếng quát này khiến cước bộ của Bộ Phương thoáng dừng lại, lạnh nhạt quét nhìn thanh niên tóc xám, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
- Muốn chết...
Thanh niên tóc xám thầm cười lạnh, nếu không phải người của Khôi Tông, vậy thì phải giết.
Theo tay vung lên, Liệt Diễm Điểu đang áp bách cường giả Hạo Thiên Tháp nhất thời cất tiếng gáy, giương cánh nghiền áp về phía Bộ Phương.
Muốn đốt cháy Bộ Phương thành tro bụi.
Ánh mắt Tiểu Bạch thoáng cái biến thành màu tím, muốn xuất thủ nhưng bị Bộ Phương ngăn lại.
Bộ Phương nhìn Liệt Diễm Điểu gầm thét, có chút hưng phấn.
Trong tay hắn khói nhẹ lượn lờ, nhất thời nồi Huyền Vũ lơ lửng trước mặt hắn, nồi Huyền Vũ khẽ xoay tròn, sau đó dưới ý niệm của Bộ Phương, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
Liệt Diễm Điểu gầm thét trong nháy mắt hoàn toàn bao trùm Bộ Phương.
- Ầm! !
Hỏa diễm ngập trời đốt cháy, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Tròng mắt đám người của Hạo Thiên Tháp cũng co rụt lại, trong lòng có chút phát sợ.
Ngọn lửa của thanh niên tóc xám mặc dù không phải Thiên Địa kỳ hỏa, nhưng uy năng cũng vô cùng đáng sợ.
Vùng đất Nam Cương chưa từng nghe nói có người như vậy.
- Tên này chết chắc.
Nữ tử của Hạo Thiên Tháp lúc trước nhìn vị trí Bộ Phương, ngọn lửa cuồn cuộn chiếu rọi dung nhan của nàng, hóa thành màu đỏ.
Đáng tiếc... Diệp Bàng khẽ thở dài, hắn thật sự thưởng thức tài nấu nướng của Bộ Phương, đáng tiếc đầu bếp ưu tú như vậy lại bỏ mạng ở đây.
Những người khác của Hạo Thiên Tháp ngược lại không suy nghĩ nhiều, đối với bọn hắn, Bộ Phương có cũng được mà không có cũng không sao.
Hiện tại điều bọn họ để ý là làm thế nào chạy trốn khỏi nam tử tóc xám này...
Nam tử tóc xám mặc dù chỉ có bát phẩm tu vi, nhưng cộng thêm ngọn lửa kỳ lạ, chiến lực có thể ép cửu phẩm, bọn họ căn bản không phải đối thủ.
Một vị cường giả như vậy xuất hiện trong Thập Vạn Đại Xuyên, bọn họ phải trở lại Hạo Thiên Tháp báo cho cường giả trong tháp.
- Để ta giữ chân hắn, các ngươi chạy mau, nhất định phải còn sống trở về!
Trong con ngươi trưởng lão Hạo Thiên Tháp bỗng hiện ra vẻ quyết đoán.
Sau đó đứng dậy, chắn trước người mấy vị đệ tử.
Sắc mặt những đệ tử này có chút bi thương, nhưng không lay chuyển được trưởng lão, không thể làm gì khác hơn là quyết đoán quay đầu tính toán rời đi.
- Muốn đi... Ở trước mặt Đoạn Vân ta giả bộ bị ép còn muốn đi?
Thanh niên tóc xám cười lạnh một tiếng, tay khẽ vẫy, nhất thời những ngọn lửa biến đổi hỏa thế, đột nhiên phóng lên cao, hóa thành bàn tay hỏa diễm khổng lồ.
Bàn tay hỏa diễm hừng hực thiêu đốt đập về phía đám người Diệp Bàng.
Nhưng khi tất cả hỏa diễm thoát khỏi vị trí của Bộ Phương, Đoạn Vân bỗng ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ở đó, đạo thân ảnh cao gầy kia vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
- Tại sao ngươi không bị Đan Hỏa của ta đốt thành tro bụi?
Đoạn Vân khó tin kinh hô, kinh hãi không dứt, thủ đoạn của hắn như thế nào hắn là người rõ ràng nhất.
Đan Hỏa mặc dù kém hơn Thiên Địa Huyền Hỏa, nhưng khi hắn thúc dục, cho dù là bát phẩm Chiến Thần cũng sẽ bị đốt cháy tử vong, chớ nói chi một người có khí tức tựa hồ không phải mạnh như Bộ Phương.
Không chỉ Đoạn Vân, tất cả mọi người của Hạo Thiên Tháp đều kinh hãi muốn rớt cằm xuống đất.
Đặc biệt là Diệp Bàng và nữ tử kia, vốn bọn hắn thấy Bộ Phương có thể đã sớm bị ngọn lửa đốt cháy thành tro bụi, nhưng sự thật lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
- Hắn không có chuyện gì sao?
Diệp Bàng mở to mắt.
Bộ Phương thản nhiên đứng tại chỗ, cau mày, trong mắt mơ hồ có vẻ thất vọng.
Trên đỉnh đầu lơ lửng nồi Huyền Vũ đen nhánh, lúc trước Đan Hỏa của Đoạn Vân dâng lên, đều đụng vào nồi Huyền Vũ.
Bộ Phương vốn muốn thử xem, ngọn lửa màu đỏ này có thể thúc dục nồi Huyền Vũ hay không, nhưng cháy một lúc lâu, ngay cả nhiệt độ của nồi Huyền Vũ cũng không xảy ra biến hóa.
Rất hiển nhiên... giống như lời Hệ Thống, muốn thúc dục nồi Huyền Vũ phải sử dụng Thiên Địa Huyền Hỏa.
- Ngươi có thể ngăn cản Đan Hỏa của ta? Xem ra Đoạn Vân ta đã nhìn nhầm người... Ngươi ẩn dấu quá kỹ đấy!
Sắc mặt Đoạn Vân trở nên lạnh lùng, sau đó sờ ấn phù, bàn tay hỏa diễm vốn muốn đập về phía đệ tử Hạo Thiên Tháp lại chuyển hướng về phía Bộ Phương.
Giác quan của Bộ Phương đối với Đoạn Vân không tốt.
Hắn chỉ từ trong bụi cây đi ra, nhìn thoáng qua Sư Đầu Ma Khoai, Đoạn Vân muốn ra tay giết hắn, Bộ Phương cảm thấy không biết nói gì, bởi vì không biết nói gì, cho nên vô cảm.
Ầm! !
Bàn tay hỏa diễm che trời đập xuống, cả mặt đất tựa hồ cũng bị ngọn lửa hừng hực thieeu cháy, bị ngọn lửa đầy trời bao trùm.
Lần này hẳn chết chắc rồi...
Đoạn Vân thở ra một hơi, uy lực của một chưởng này mạnh hơn ngọn lửa Liệt Điểu tùy ý thúc dục lúc trước rất nhiều, hắn cũng không tin Bộ Phương có thể còn sống.
Chỉ riêng nhiệt độ cực nóng của Đan Hỏa thiêu đốt này người bình thường cũng không thể thừa nhận được!
Ngọn lửa càng phát càng cường thịnh khiến khóe miệng các đệ tử Hạo Thiên Tháp cũng mãnh liệt co rút.
Vừa rồi nếu một chưởng này đập về phía bọn họ, có thể giờ phút này bọn họ đã bị đốt cháy thành tro bụi đầy đất rồi.
- Lần này... lần này có lẽ chết chắc rồi?
Diệp Bàng có chút không xác định nhìn mặt đất đang bị ngọn lửa đốt cháy.
Song, đôi mắt của hắn rất nhanh co rụt, bởi vì trong ngọn lửa có một đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra.
Da thịt cả người Đoạn Vân cũng đột nhiên căng cứng, nhìn ngọn lửa kia.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đột nhiên bị xé nứt.
Một cái nồi khổng lồ từ trong ngọn lửa chậm chạp bay ra, đánh tới hướng Đoạn Vân.
Cái nồi quỷ gì đây?
Đoạn Vân ngẩn ngơ, theo bản năng tính toán đánh bay cái nồi đen chướng mắt này.
Khi bàn tay của hắn đánh lên cái nồi đen, phía sau cái nồi hiện ra một khuôn mặt không chút thay đổi.
Bộ Phương cầm cái nồi, hời hợt đập xuống hướng Đoạn Vân.
Chương 338: Mượn lửa nướng... khoai lang
Đoạn Vân chưa bao giờ để Bộ Phương vào trong mắt, trong mắt hắn, nếu như không phải Chí Tôn, căn bản cũng không cần thiết coi trọng.
Trong vùng đất thí luyện này, Đoạn Vân rất tự tin, hắn tuyệt đối có thể là vô địch trong tồn tại đồng cấp, dưới Chí Tôn trong tay hắn đều có thể dễ dàng chém giết.
Sự tự tin của hắn đến từ chính bối cảnh và nền tảng thực lực của bản thân.
Nhưng cái nồi đen trước mắt này... hoàn toàn đập nát bấy tự tin của hắn, khiến cả người hắn cũng lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Một cái nồi mà thôi, hắn cảm thấy chỉ cần một đập là có thể đập cho nát bấy.
Nhưng sự thật luôn tàn khốc như vậy.
Một chưởng của Đoạn Vân vỗ vào cái nồi đen, ngoài dự liệu của hắn, cái nồi đen vẫn không nhúc nhích, lực phản chấn khổng lồ khiến cho hắn cảm thấy bàn tay tê dại, nhưng cái nồi đen vẫn bình yên vô sự.
Hắn ngây dại, lực đạo khổng lồ đè lại cánh tay hắn, khiến cái nồi đen đè ép cánh tay hắn đập vào đầu hắn.
Đang...
Một thanh âm dễ nghe vang lên, đầu Đoạn Vân bị một đập như vậy, cả người cũng trở nên choáng váng, ở trước mắt hắn, phảng phất có vô số ngôi sao đang bay lượn.
Trong tai hắn có tiếng vù vù vang dội không dứt, trước mắt là sương mù, bên tai vù vù, cả người cũng ngây dại.
Bộ Phương đưa tay nắm nồi Huyền Vũ, tiến tới trước mặt Đoạn Vân.
Tu vi của Đoạn Vân dù sao cũng mạnh mẽ tuyệt đối, nồi Huyền Vũ đập như vậy, mặc dù hắn có chút choáng váng, nhưng Đoạn Vân rất nhanh khôi phục khuynh hướng như cũ, người này còn cường hãn hơn Huyết Vệ bát phẩm ban đầu.
Tầm mắt mơ mơ màng màng, Đoạn Vân rốt cục thấy rõ hình ảnh trước mắt, một khuôn mặt không chút thay đổi rơi vào tầm mắt của hắn.
Hắn phục hồi tinh thần, con ngươi co rụt.
- Lại không ngất... vậy thử thêm một lần nữa.
Bộ Phương thì thầm, bởi vì cả hai đứng rất gần, câu thì thầm của Bộ Phương hoàn toàn rơi vào trong tai Đoạn Vân.
Khóe miệng Đoạn Vân kéo lên, há miệng muốn nói điều gì, nhưng Bộ Phương căn bản mặc kệ hắn.
Cầm nồi Huyền Vũ, “đangg” một tiếng, Đoạn Vân bị chảo nồi một lần nữa đánh cho bất tỉnh rồi.
Với tu vi bát phẩm Chiến Thần của hắn lại bị một cái nồi đánh cho bất tỉnh, giờ phút này nội tâm Đoạn Vân tuyệt đối rơi lệ.
Bộ Phương một tay nắm nồi Huyền Vũ, một tay nắm Đoạn Vân bị hắn đánh cho bất tỉnh, đứng tại chỗ.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cũng theo Đoạn Vân ngất đi mà từ từ tiêu tán.
Xoẹt!
Từ chỗ rừng sâu phía xa, truyền ra một tiếng dây cung xé rách.
Một mũi tên phát sáng lóe ra chân khí nhanh như lưu tinh bắn về phía đầu Bộ Phương.
Uy thế của mũi tên này vô cùng đáng sợ, so với những đệ tử Hạo Thiên Tháp trước đó cũng cường đại hơn rất nhiều.
Bộ Phương cảm nhận được một trận kình phong xé gió mà đến, giống như muốn cắt rách da thịt của hắn.
Hắn theo bản năng cầm nồi Huyền Vũ chắn trước người.
Đinh!
Thanh âm vô cùng thanh thúy vang lên, mũi tên đập vào nồi Huyền Vũ, mang theo một trận hỏa tinh, bắn ra, rơi xuống phía xa.
Trong tay Bộ Phương khói nhẹ lượn lờ, sau đó nồi Huyền Vũ biến mất không thấy gì nữa.
Bộ Phương thở ra một hơi, lắc lắc cái tay có chút tê dại, túm lấy Đoạn Vân đã ngất đi và Sư Đầu Ma Khoai trong tay Đoạn Vân xoay người rời đi.
Tiểu Bạch giơ cánh tay người máy của mình gãi gãi cái đầu tròn ục, trong con mắt cơ giới quang mang tử sắc cũng biến mất, hóa thành hồng nhuận.
Nhìn bóng lưng Bộ Phương rời đi, những người khác cũng không có lá gan tiến lên nói gì.
Chỉ cần hai đập đã đập hôn mê một cường giả bát phẩm Chiến Thần đè áp nhiều cường giả Hạo Thiên Tháp vô cùng sợ hãi, người cầm cái nồi đen đó rốt cuộc là ai? Tại sao có thể đáng sợ như vậy? !
Sắc mặt Diệp Bàng tràn đầy kích động, thì ra Bộ Phương lại là một cường giả thâm sâu khó lường... hắn quả thật đã nhìn nhầm rồi.
Nữ tử và nam tử nghiêm túc lại có chút lúng túng, bọn họ nhớ tới lời khuyên lúc trước đối với Bộ Phương nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.
Ban đầu bọn họ cho rằng là bọn họ cứu Bộ Phương trước miệng sói, nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, cho dù không có bọn họ, đám sói đó cũng hóa thành thức ăn của Bộ Phương.
Bọn họ có chút tự mình đa tình, hơn nữa còn giả bộ mạnh mẽ trước mặt cường giả như vậy...
Thật ngại ngùng.
May nhờ Bộ Phương cũng không để ý tới bọn họ, nếu không bọn họ thật sự không biết phải làm sao đối mặt với Bộ Phương.
Ào ào.
Mấy thân ảnh từ trong rừng rậm bay nhanh đến, phía trước là một vị thiếu nữ dung nhan xinh đẹp.
- Tỷ!
Diệp Bàng nhìn thấy bóng hình xinh đẹp, nhất thời ánh mắt sáng lên, vẫy tay về phía cô gái, la lên.
Diệp Tử Lăng nhìn bộ dạng vô cùng chật vật của mọi người, và nhiệt lượng còn tràn ngập trong không khí, trong lòng thoáng ớn lạnh, không nghi ngờ gì, nàng tới trợ giúp hơi trễ.
Nhưng trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ, bởi vì trước khi nàng đuổi đến, vẫn thấy được một bóng lưng đứng phía trước Diệp Bàng, tấm lưng nàng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng khi chạy tới gần thân ảnh đó đã biến mất không thấy.
Cảm giác tấm lưng có chút quen thuộc... Diệp Tử Lăng nhíu chân mày, cẩn thận suy nghĩ, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không có đầu mối gì, dù sao nàng chỉ thoáng nhìn qua.
Không nghĩ ra nàng cũng lười suy nghĩ, thấy nhiều cường giả Hạo Thiên Tháp còn sống nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có không ít đệ tử bỏ mạng, nhưng ít nhất người sống cũng rất nhiều.
- Tiểu tử ngươi biết điều trở về cho ta, lần này thật sự thiếu chút nữa hù chết tỷ rồi!
Diệp Tử Lăng mặc dù ngẩn ngơ, nhưng trước mặt Diệp Bàng vẫn bày ra bộ dạng tỷ tỷ, bất mãn quát lớn.
Hoàn toàn không giống với dáng vẻ khi nàng theo duôi phía sau Nghê Nhan.
Diệp Bàng nhếch nhếch miệng, sau đó bắt đầu hưng phấn kể lại với Diệp Tử Lăng chiến đấu vừa rồi, đặc biệt miêu tả bộ dạng bí hiểm của Bộ Phương vô cùng nhuần nhuyễn.
...
Đoạn Vân cảm thấy xóc nảy, đầu giống như muốn nổ tung.
Hít một hơi khí lạnh, hắn chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn thấy bầu trời tối đen không ngừng quay ngược, nơi xa đã có chút ánh sáng trời hiện lên.
Đăng đăng đăng...
Đoạn Vân cảm giác đầu óc của mình phảng phất đang không ngừng phập phồng, ma sát trên mặt đất, vô cùng đau đớn.
Tỉnh táo lại ánh mắt hắn không ngừng trợn to, sau đó rốt cục phát hiện, mình tựa hồ đang bị nắm chân kéo trên mặt đất...
Tư thế này có chút mất mặt…
Đoạn Vân cảm thấy vô cùng nhục nhã, cho nên hắn bắt đầu giãy dụa.
- Ngươi là ai? Buông ra!
- Ngươi biết ta là ai sao? Điêu dân của vùng đất thí luyện!
Bộ Phương nắm chân Đoạn Vân, chợt phát hiện phía sau Đoạn Vân tựa hồ đã tỉnh lại, líu ríu không ngừng.
Bộ Phương nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nam tử tóc xám đang chăm chú nhìn mình, khóe miệng nhếch lên, trong tay khói nhẹ lượn lờ, cái nồi Huyền Vũ nặng nề một lần nữa hiện lên.
Đoạn Vân hoảng sợ nhìn cái nồi đen, lại nhìn Bộ Phương sắc mặt không chút thay đổi, sau đó phát hiện cái nồi đen trong mắt hắn lớn hơn.
Đông... Hắn lại bị đánh cho bất tỉnh.
Nhưng với thể chất của hắn rất nhanh tỉnh lại, Bộ Phương cau mày lại gõ một hồi.
Khi tỉnh lại lần thứ ba, Đoạn Vân không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên mặt đất, tùy ý để Bộ Phương kéo đi.
Đoạn Vân không lải nhải, Bộ Phương cũng lười đánh cho hắn bất tỉnh, rất nhanh đi ra khỏi sơn cốc, tìm một vị trí không tệ, mới thả Đoạn Vân xuống.
Trên bầu trời sắc trắng ngày càng rõ, rất nhanh ánh mặt trời bắt đầu từ trên cao chiếu xuống, xuyên qua lá cây, chiếc xuống mặt đất.
Đoạn Vân rốt cục cảm thấy cảm giác bị cái nồi đen áp bách biến mất, vùng vẫy trên mặt đất, xoa xoa lên cái đầu đã sưng lên mấy cục, bi phẫn nhìn thân ảnh nơi xa.
Nhìn đạo thân ảnh kia, Đoạn Vân càng thêm bi phẫn.
Bởi vì hắn phát hiện Sư Đầu Ma Khoai mình cướp được từ trong tay đám cường giả Hạo Thiên Tháp lại rơi vào trong ác ma cầm nồi!
Ác ma cầm nồi quan sát Sư Đầu Ma Khoai trong chốc lát, cuối cùng mới quay đầu lại, nhìn về phía hắn, ánh mắt phát sáng, khiến cho hắn có một dự cảm xấu.
- Có muốn thưởng thức một chút mỹ vị nhân gian không?
Ác ma thản nhiên nói.
Đoạn Vân ngẩn ngơ:
- Sao?
- Đừng sợ, chẳng qua cho mượn lửa nướng một chút khoai lang... à không, Ma Khoai.
Sau khi Bộ Phương lột lớp da sói, sờ sờ thịt sói là có thể đại khái tiên đoán ra mùi vị của thịt sói, bởi vì cơ bắp thịt Thương Lang cứng, cả người là các sợi cơ bắp, hết sức cứng rắn, cho nên vị rất kém cỏi.
Cho dù trong thịt hàm chứa linh khí nồng đậm, nhưng cũng không cách nào thay đổi vấn đề rất khó để nuốt.
Đối với loại nguyên liệu nấu ăn này, Bộ Phương dĩ nhiên cũng nhíu mày, nhưng dù gì cũng là linh thú cấp năm, lãng phí như vậy không phù hợp với thân phận đầu bếp của Bộ Phương.
Huy động Thái Đao, cắt thịt sói thành từng cục, Bộ Phương dùng một cành cây xuyên qua những miếng thịt sói, gác lên trên đống lửa.
Trong quá trình quay thịt, Bộ Phương cũng chỉ thỉnh thoảng dùng linh khí điều hòa.
Cháo Xà Hoàn Long Huyết trong nồi cơ bản đã ăn gần hết, Bộ Phương cũng không ăn nữa, hắn nếm qua mùi vị này là đủ rồi.
Sau khi rửa nồi sạch sẽ thu vào, Bộ Phương hết sức chăm chú bắt đầu xử lý thịt sói.
Máu tanh tràn ngập chung quanh còn chưa tản đi, từng tiếng thú rống vẫn thỉnh thoảng vang lên, mang đến cho người ta một loại cảm thụ da thịt tê dại.
Xuy xuy...
Thịt sói rất nhanh được nướng chín, thịt sói mặc dù có sợi cơ, nhưng sau khi quay, cũng biến thành vàng óng ánh, nước thịt từ trên thịt rơi xuống, nhỏ giọt xuống đống lửa, khiến cho ngọn lửa càng thêm rực rỡ.
Hắn lấy từ trong không gian Hệ Thống ra đồ gia vị, không ngừng vẩy vào phía trên thịt.
Mặc dù thức ăn cũng chưa ra hình dáng gì, nhưng Bộ Phương vẫn hết sức tin tưởng có thể nướng thịt Thương Lang thành món ăn mỹ vị.
Mùi thịt từ từ tỏa ra, thịt sói vốn khó có thể nuốt cũng tỏa ra mùi thơm hấp dẫn làm người ta không nhịn được nuốt nước miếng.
Mùi thịt tỏa ra ngoài, cũng làm cho đám linh thú vốn bị mùi máu tươi thu hút có chút xao động dữ dội.
Song trước khi đám linh thú này tính toán nhào đầu về phía Bộ Phương, ở nơi xa đã phát ra một tiếng nổ mạnh kịch liệt.
Tiếng vang này khiến đám linh thú tựa hồ cảm giác được điều gì, cảnh giác ngẩng đầu lên, quay đầu rời đi, lập tức biến mất không thấy nữa.
Bộ Phương cũng nghi ngờ nhìn về vị trí phát ra tiếng nổ, cầm thịt sói nướng vàng óng ánh thơm nức đứng dậy.
Tiện tay huy động chân khí, một chưởng chụp xuống dập tắt đống lửa, Bộ Phương cầm thịt nướng Thương Lang, chậm rãi đi tới vị trí phát ra tiếng nổ.
Hắn tới Thập Vạn Đại Xuyên để tìm kiếm mồi lửa Vạn Thú Viêm, tiếng nổ này có thể có quan hệ đến mồi lửa này hay không?
Trong lòng Bộ Phương nghĩ như vậy, thân thể bất giác chậm rãi đi về phía tiếng nổ, trong tay còn đang cầm thịt Thương Lang nướng thơm nức.
Con mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe lên, khéo léo đi theo phía sau Bộ Phương.
...
- Ha h..a. người của Hạo Thiên Tháp?
Một thanh âm có chút khinh thường vang dội, quanh quẩn trong sơn cốc có chút lõm xuống.
Sơn cốc u tối, mọc đầy thảm thực vật, trên một gốc cây đại thụ, một thanh niên tóc xám, hai tay ôm ngực, nhìn mấy đạo nhân ảnh phía dưới.
Mấy người này đều mặc trường bào màu trắng, trên áo choàng vẽ một hình tiểu tháp.
Không nghi ngờ gì, đám người này cũng là cường giả của Hạo Thiên Tháp.
Thập Vạn Đại Xuyên, nơi này chính là chủ tràng của Hạo Thiên Tháp.
- Tên cuồng đồ nhà ngươi, lại dám tùy ý giết đệ tử Hạo Thiên Tháp ta! Biết điều thì thúc thủ chịu trói!
Một vị lão giả sắc mặt lạnh lùng nhìn thanh niên tóc xám quát lớn, trong con ngươi tràn đầy tức giận, ở chung quanh hắn tất cả khuôn mặt đệ tử Hạo Thiên Tháp đều vô cùng căm phẫn.
- Sợ quá... Hạo Thiên Tháp thật lợi hại! Lại có thể không thèm để ý đạo lý.
Thanh niên tóc xám cười lạnh.
- Sư Đầu Ma Khoai cấp tám đó là tại hạ nhìn thấy trước, đệ tử Hạo Thiên Tháp ngươi muốn cướp đồ của tại hạ, tài nghệ không bằng người chết còn có thể trách ai?
Trưởng lão Hạo Thiên Tháp hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi xuống một thực vật màu xanh biếc ở phía xa, lá cây của thực vật này màu xanh biếc, linh khí lưu chuyển phía trên, mặc dù nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng trong lòng trưởng lão lại cả kinh, bởi vì... đây chính là Sư Đầu Ma Khoai cấp tám.
Một loại linh dược cấp tám, giá trị dĩ nhiên trân quý vô cùng.
- Nhưng điều này cũng không thể trở thành lý do ngươi giết đệ tử Hạo Thiên Tháp!
Trưởng lão hít sâu một hơi, vẫn nhìn về phía thanh niên này, tròng mắt ngưng tụ, sau đó mấy vị đệ tử Hạo Thiên Tháp xung quanh hắn vội vàng giương trường cung trong tay bọn họ, dây cung kéo căng, nhắm ngay thanh niên kia.
Thanh niên tóc xám bẻ bẻ cổ, cười một tiếng, trong con ngươi càng lạnh lùng.
- Một tiểu thế lực của vùng đất thí luyện lại càn rỡ như vậy, quả nhiên vùng khỉ ho cò gáy sẽ sinh ra điêu dân... Các ngươi đã muốn tìm chết như vậy, vậy thì đi chết đi.
Nam tử tóc xám chợt cười một tiếng, sau đó trong mắt sát ý tăng vọt.
Ông...
Một trận ba động phát ra.
Trưởng lão Hạo Thiên Tháp giận quát:
- Đuổi theo!
Vù vù vù! !
Từng đạo chân khí mang theo tia sáng giống như một trận mưa lưu tinh rơi xuống bắn về phía nam tử đứng trên cây, tốc độ của mỗi mũi tên đều vô cùng nhanh, gào thét xé rách không khí.
Các đệ tử Hạo Thiên Tháp am hiểu sử dụng cung tên, nhiều mưa tên như vậy rơi xuống, tựa hồ khiến địch nhân muốn tránh cũng không thoát được.
Trong số các đệ tử Hạo Thiên Tháp mạnh nhất có thất phẩm, yếu cũng ngũ phẩm, mưa tên của nhiều cường giả như vậy, cho dù là bát phẩm Chiến Thần muốn chống cự cũng vất vả một phen.
Song, thanh niên tóc xám chỉ cười lạnh một tiếng, khóe miệng khinh thường nhếch lên, trong tay hào quang chấn động, sau đó trong tay hắn bốc cháy một ngọn lửa hỏa hồng sắc, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tiện tay cuốn động, tạo thành một bức tường lửa trước mặt thanh niên này.
Mưa tên bắn vào trên tường lửa, khiến tia lửa văng khắp nơi, nhưng không cách nào công phá được bức tường lửa này.
- Đây là Thiên Địa Huyền Hỏa? !
Lão giả Hạo Thiên Tháp nhất thời hít sâu một hơi, nhướng mày.
Không... Không thể nào là Thiên Địa Huyền Hỏa, ngọn lửa này uy năng mặc dù không tệ, nhưng so với Thiên Địa Huyền Hỏa vẫn kém hơn một bậc.
- Mục tiêu của ngươi chẳng lẽ cũng là vì Vạn Thú Viêm trong Thập Vạn Đại Xuyên ta...?
Người có loại ngọn lửa kỳ lạ này, tu vi mạnh mẽ tuyệt đối, xuất hiện trong Thập Vạn Đại Xuyên... khẳng định cũng là vì muốn có được Vạn Thú Viêm.
- Lão già này cũng có mấy phần nhãn lực, loại Thiên Địa kỳ bảo như Vạn Thú Viêm có thể xuất hiện ở vùng đất Nam Cương này, thật sự là vận khí, tại hạ dĩ nhiên muốn tới thử thời vận.
Nam tử tóc xám thản nhiên nói.
Trưởng lão Hạo Thiên Tháp còn muốn nói gì đó, nhưng tròng mắt bỗng co rụt lại, bởi vì hắn thấy bức tường lửa đầy trời đột nhiên biến đổi, lại hóa thành một con Liệt Điểu gầm thét mà đến, giương cánh bay lượn, mang theo uy năng đáng sợ.
Mấy vị đệ tử Hạo Thiên Tháp trực tiếp bị ngọn lửa của Liệt Điểu này đốt thành tro tàn.
Thanh niên tóc xám là một vị bát phẩm Chiến Thần, cộng thêm ngọn lửa kỳ lạ này, lực chiến đấu vô cùng cường hãn, trưởng lão Hạo Thiên Tháp xuất thủ cũng thất bại, bị đánh đến hộc máu.
Đệ tử Hạo Thiên Tháp trong trận chiến này bị đốt cháy chết mấy vị, cuối cùng dựa vào đại trận mọi người tạo thành, mới chống cự được tiến công của nam tử.
Nhưng thanh niên tóc xám rõ ràng cho thấy chưa dùng hết toàn lực, chỉ thúc dục hỏa diễm, không vội không chậm tấn công đám cường giả Hạo Thiên Tháp.
Ánh mắt của hắn vẫn tập trung vào Sư Đầu Ma Khoai.
Hắn rơi xuống mặt đất, chậm rãi đi tới gốc linh thảo màu xanh biếc đang đong đưa, mùi thơm nồng đậm tỏa ra, khiến cho hắn không nhịn được hít sâu một hơi.
Cây linh thảo này sở dĩ được gọi là Sư Đầu Ma Khoai bởi vì dưới lá cây màu xanh, còn mọc ra một ma khoai giống như đầu sư tử.
Thanh niên tóc xám đưa tay túm lấy chiếc lá, mạnh mẽ dùng lực, lấy chiếc lá ra, kèm theo một tiếng sư rống gầm thét, linh khí mênh mông tràn ngập, sau đó chung quanh tựa hồ cũng được chiếu rọi sáng rỡ.
Phía dưới chiếc lá, lại xuất hiện một cái Sư Đầumàu vàng trông rất sống động, miệng sư tử đang há rộng gầm thét.
Thanh niên tóc xám hài lòng nhìn Sư Đầu Ma Khoai, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
- Sư Đầu Ma Khoai tuyệt đối là thức ăn mỹ vị... Xem ra chuyến đi này có lộc ăn.
Thanh niên tóc xám nhếch nhếch miệng, lỗ mũi tiến tới bên cạnh ma khoai, mặt đầy hưởng thụ hít một hơi.
Bỗng nhiên, đôi mắt hắn ngưng tụ, ánh mắt nhìn về nơi xa, lạnh lùng quát:
- Người nào! Ra đây!
Đám người của Hạo Thiên Tháp đang đau khổ chống đỡ Liệt Điểu hỏa diễm thần bí của thanh niên kia nghe tiếng quát, trong lòng đều vui mừng, chẳng lẽ viện quân Hạo Thiên Tháp bọn họ đã tới rồi?
Bọn họ mừng rỡ đi tới chỗ truyền đến tiếng xột xoạt.
Rất nhanh, vẻ mừng rỡ trong con mắt bọn họ biến mất không thấy gì nữa, bởi vì trong tầm mắt của bọn họ, hiện ra không phải viện quân của Hạo Thiên Tháp.
Mà là một đạo thân ảnh xa lạ gầy gò, một vị thanh niên đang cầm một xiên thịt nướng chảy mỡ vàng óng ánh.
Chương 337: Làm sao hắn còn chưa chết?
Hai mặt trăng rằm treo cao trên hư không tối đen, hàng vạn ngôi sao thi nhau lóe sáng, trên vòm trời thỉnh thoảng có một đạo lưu tinh hoa phá thiên xẹt qua, giống như một cục đá rơi vào trong hồ nước, khiến mặt hồ rung động.
Tây Huyền Thành sừng sững đứng trên bình nguyên yên tĩnh, mang theo cảm giác cổ thành nặng nề và cổ xưa.
Bên ngoài Tây Huyền Thành có hai đạo thân ảnh mặc trường bào màu đen, chậm rãi đi đến, bước chân của hai người giống như trượt đi, mỗi một bước đều sẽ đẩy thân thể đi rất xa.
Ào ào.
Gió mạnh phần phật thổi qua, thổi rơi mũ một người trong đó, lộ ra một khuôn mặt lạnh như băng.
- Môn chủ...cách đây không xa chính là Tây Huyền Thành, chúng ta phải vào đó sao?
Đại Tế Ti nhìn thân ảnh không thể cảm ứng khí tức bên cạnh, cung kính hỏi.
- Mục tiêu của chúng ta là đường dẫn có thể luyện hóa mấy chục vạn tinh phách trong Vong Hồn Châu, vào thành làm gì? Tinh phách trong Vong Hồn Châu đã đầy rồi, không cần đồ sát hàng loạt dân trong thành để gia tăng tinh phách.
Thanh âm khàn khàn từ trong miệng thân ảnh truyền đến, Đại Tế Ti nhất thời gật đầu.
Hai người chỉ bình thản liếc mắt nhìn Tây Huyền Thành, sau đó vòng qua thành trì cổ xưa này, đi về phía sông núi liên miên phía sau Tây Huyền Thành.
Mục tiêu chuyến đi này của bọn họ là Thập Vạn Đại Xuyên.
...
- Tại sao ngươi? ! Ngươi còn chưa trốn? !
Diệp Bàng giờ phút này đầu đầy mồ hôi, cố gắng thúc dục chân khí trong cơ thể chống cự lại Liệt Điểu gầm thét hỏa diễm trong hư không, hắn vốn cũng giống những người khác cho rằng có viện quân xuất hiện, nhưng không ngờ người xuất hiện lại là đầu bếp gặp được lúc trước.
Diệp Bàng thật ra rất coi trọng Bộ Phương, hoặc nói hắn rất coi trọng tài nấu nướng của Bộ Phương, ít nhất loại cháo màu đỏ trong nồi đã hoàn toàn chinh phục hắn.
Trước khi đi hắn từng khuyên Bộ Phương rời khỏi Thập Vạn Đại Xuyên, tránh lãng phí tính mạng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Bộ Phương lại là người chạy tới, không thấy người đang ở trong đại chiến sao? Không nhìn thấy nơi này vô cùng nguy hiểm sao?
Diệp Bàng cảm ứng được ba động chân khí từ trên người Bộ Phương cũng không kịch liệt, theo hắn thấy, Bộ Phương có lẽ chỉ là một tứ phẩm Chiến Linh, nhiều lắm là ngũ phẩm Chiến Vương.
Loại tu vi này ở Thập Vạn Đại Xuyên, căn bản không là gì.
Bộ Phương cầm thịt sói nướng vàng óng ánh, thịt nướng vẫn tỏa ra mùi thơm bốn phía, mùi hương tràn ngập, Bộ Phương vừa đi vừa cắn một miếng thịt sói.
Mùi vị có thể xử lý, nhưng vị của thịt này quả thật vô cùng tệ, cho dù đã được Bộ Phương đặc biệt xử lý vẫn không thể khiến cho thịt sói này trở nên mềm non hơn một chút.
Cái này dù sao cũng là thuộc tính của nguyên liệu nấu ăn, Bộ Phương muốn thay đổi cũng không được.
Cắn thêm mấy miếng, Bộ Phương cảm giác có chút tẻ nhạt vô vị.
- Này! Ngươi đừng đi về phía trước!
Diệp Bàng khó khăn hét lớn.
Bộ Phương rốt cục cũng nghe được tiếng hét của Diệp Bàng, quay đầu nhìn về phía Diệp Bàng đang đau khổ chống đỡ Liệt Điểu, trên mặt khẽ lộ ra vẻ ngạc nhiên.
- Thật tình cờ, ngươi cũng ở đây sao.
Bộ Phương nói.
Tình cờ... Tình cờ cái đầu của ngươi! Không thấy tình huống lúc này vô cùng nguy hiểm sao?
Bộ Phương cũng không phải không nghĩ ra, nhưng nhìn thấy Sư Đầu Ma Khoai này vẫn không kìm lòng được đi ra.
Thanh niên tóc xám kia vẫn luôn quan sát Bộ Phương, tựa hồ có chút ngạc nhiên Bộ Phương là người nào.
Hắn thấy Tiểu Bạch mập ục ục phía sau Bộ Phương, tròng mắt nhất thời nhảy lên:
- Người của Khôi Tông?
Khôi Tông gì Bộ Phương dĩ nhiên không rõ lắm, cho nên Bộ Phương cũng chưa trả lời hắn, chẳng qua ánh mắt kỳ dị ngó chừng Sư Đầu Ma Khoai.
- Không... Ngươi không phải người của Khôi Tông, đây cũng không phải Đồng Thi Khôi, cái thứ mập như quả bóng này là vật gì ?
Lực chú ý của thanh niên tóc xám không đặt trên người Bộ Phương, ngược lại rơi xuống người Tiểu Bạch phía sau Bộ Phương.
Con mắt cơ giới của Tiểu Bạch lóe lên, quét về phía thanh niên tóc xám.
Tròng mắt thanh niên tóc xám cũng co rụt lại, từ trên người con rối này hắn có thể cảm ứng được một cảm giác tim đập nhanh..
Bộ Phương tiếp tục cất bước.
Thanh niên tóc xám cau mày, lạnh giọng quát:
- Cút!
Tiếng quát này khiến cước bộ của Bộ Phương thoáng dừng lại, lạnh nhạt quét nhìn thanh niên tóc xám, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
- Muốn chết...
Thanh niên tóc xám thầm cười lạnh, nếu không phải người của Khôi Tông, vậy thì phải giết.
Theo tay vung lên, Liệt Diễm Điểu đang áp bách cường giả Hạo Thiên Tháp nhất thời cất tiếng gáy, giương cánh nghiền áp về phía Bộ Phương.
Muốn đốt cháy Bộ Phương thành tro bụi.
Ánh mắt Tiểu Bạch thoáng cái biến thành màu tím, muốn xuất thủ nhưng bị Bộ Phương ngăn lại.
Bộ Phương nhìn Liệt Diễm Điểu gầm thét, có chút hưng phấn.
Trong tay hắn khói nhẹ lượn lờ, nhất thời nồi Huyền Vũ lơ lửng trước mặt hắn, nồi Huyền Vũ khẽ xoay tròn, sau đó dưới ý niệm của Bộ Phương, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn.
Liệt Diễm Điểu gầm thét trong nháy mắt hoàn toàn bao trùm Bộ Phương.
- Ầm! !
Hỏa diễm ngập trời đốt cháy, sóng nhiệt cuồn cuộn.
Tròng mắt đám người của Hạo Thiên Tháp cũng co rụt lại, trong lòng có chút phát sợ.
Ngọn lửa của thanh niên tóc xám mặc dù không phải Thiên Địa kỳ hỏa, nhưng uy năng cũng vô cùng đáng sợ.
Vùng đất Nam Cương chưa từng nghe nói có người như vậy.
- Tên này chết chắc.
Nữ tử của Hạo Thiên Tháp lúc trước nhìn vị trí Bộ Phương, ngọn lửa cuồn cuộn chiếu rọi dung nhan của nàng, hóa thành màu đỏ.
Đáng tiếc... Diệp Bàng khẽ thở dài, hắn thật sự thưởng thức tài nấu nướng của Bộ Phương, đáng tiếc đầu bếp ưu tú như vậy lại bỏ mạng ở đây.
Những người khác của Hạo Thiên Tháp ngược lại không suy nghĩ nhiều, đối với bọn hắn, Bộ Phương có cũng được mà không có cũng không sao.
Hiện tại điều bọn họ để ý là làm thế nào chạy trốn khỏi nam tử tóc xám này...
Nam tử tóc xám mặc dù chỉ có bát phẩm tu vi, nhưng cộng thêm ngọn lửa kỳ lạ, chiến lực có thể ép cửu phẩm, bọn họ căn bản không phải đối thủ.
Một vị cường giả như vậy xuất hiện trong Thập Vạn Đại Xuyên, bọn họ phải trở lại Hạo Thiên Tháp báo cho cường giả trong tháp.
- Để ta giữ chân hắn, các ngươi chạy mau, nhất định phải còn sống trở về!
Trong con ngươi trưởng lão Hạo Thiên Tháp bỗng hiện ra vẻ quyết đoán.
Sau đó đứng dậy, chắn trước người mấy vị đệ tử.
Sắc mặt những đệ tử này có chút bi thương, nhưng không lay chuyển được trưởng lão, không thể làm gì khác hơn là quyết đoán quay đầu tính toán rời đi.
- Muốn đi... Ở trước mặt Đoạn Vân ta giả bộ bị ép còn muốn đi?
Thanh niên tóc xám cười lạnh một tiếng, tay khẽ vẫy, nhất thời những ngọn lửa biến đổi hỏa thế, đột nhiên phóng lên cao, hóa thành bàn tay hỏa diễm khổng lồ.
Bàn tay hỏa diễm hừng hực thiêu đốt đập về phía đám người Diệp Bàng.
Nhưng khi tất cả hỏa diễm thoát khỏi vị trí của Bộ Phương, Đoạn Vân bỗng ngây ngẩn cả người.
Bởi vì ở đó, đạo thân ảnh cao gầy kia vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ.
- Tại sao ngươi không bị Đan Hỏa của ta đốt thành tro bụi?
Đoạn Vân khó tin kinh hô, kinh hãi không dứt, thủ đoạn của hắn như thế nào hắn là người rõ ràng nhất.
Đan Hỏa mặc dù kém hơn Thiên Địa Huyền Hỏa, nhưng khi hắn thúc dục, cho dù là bát phẩm Chiến Thần cũng sẽ bị đốt cháy tử vong, chớ nói chi một người có khí tức tựa hồ không phải mạnh như Bộ Phương.
Không chỉ Đoạn Vân, tất cả mọi người của Hạo Thiên Tháp đều kinh hãi muốn rớt cằm xuống đất.
Đặc biệt là Diệp Bàng và nữ tử kia, vốn bọn hắn thấy Bộ Phương có thể đã sớm bị ngọn lửa đốt cháy thành tro bụi, nhưng sự thật lại nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
- Hắn không có chuyện gì sao?
Diệp Bàng mở to mắt.
Bộ Phương thản nhiên đứng tại chỗ, cau mày, trong mắt mơ hồ có vẻ thất vọng.
Trên đỉnh đầu lơ lửng nồi Huyền Vũ đen nhánh, lúc trước Đan Hỏa của Đoạn Vân dâng lên, đều đụng vào nồi Huyền Vũ.
Bộ Phương vốn muốn thử xem, ngọn lửa màu đỏ này có thể thúc dục nồi Huyền Vũ hay không, nhưng cháy một lúc lâu, ngay cả nhiệt độ của nồi Huyền Vũ cũng không xảy ra biến hóa.
Rất hiển nhiên... giống như lời Hệ Thống, muốn thúc dục nồi Huyền Vũ phải sử dụng Thiên Địa Huyền Hỏa.
- Ngươi có thể ngăn cản Đan Hỏa của ta? Xem ra Đoạn Vân ta đã nhìn nhầm người... Ngươi ẩn dấu quá kỹ đấy!
Sắc mặt Đoạn Vân trở nên lạnh lùng, sau đó sờ ấn phù, bàn tay hỏa diễm vốn muốn đập về phía đệ tử Hạo Thiên Tháp lại chuyển hướng về phía Bộ Phương.
Giác quan của Bộ Phương đối với Đoạn Vân không tốt.
Hắn chỉ từ trong bụi cây đi ra, nhìn thoáng qua Sư Đầu Ma Khoai, Đoạn Vân muốn ra tay giết hắn, Bộ Phương cảm thấy không biết nói gì, bởi vì không biết nói gì, cho nên vô cảm.
Ầm! !
Bàn tay hỏa diễm che trời đập xuống, cả mặt đất tựa hồ cũng bị ngọn lửa hừng hực thieeu cháy, bị ngọn lửa đầy trời bao trùm.
Lần này hẳn chết chắc rồi...
Đoạn Vân thở ra một hơi, uy lực của một chưởng này mạnh hơn ngọn lửa Liệt Điểu tùy ý thúc dục lúc trước rất nhiều, hắn cũng không tin Bộ Phương có thể còn sống.
Chỉ riêng nhiệt độ cực nóng của Đan Hỏa thiêu đốt này người bình thường cũng không thể thừa nhận được!
Ngọn lửa càng phát càng cường thịnh khiến khóe miệng các đệ tử Hạo Thiên Tháp cũng mãnh liệt co rút.
Vừa rồi nếu một chưởng này đập về phía bọn họ, có thể giờ phút này bọn họ đã bị đốt cháy thành tro bụi đầy đất rồi.
- Lần này... lần này có lẽ chết chắc rồi?
Diệp Bàng có chút không xác định nhìn mặt đất đang bị ngọn lửa đốt cháy.
Song, đôi mắt của hắn rất nhanh co rụt, bởi vì trong ngọn lửa có một đạo nhân ảnh chậm rãi đi ra.
Da thịt cả người Đoạn Vân cũng đột nhiên căng cứng, nhìn ngọn lửa kia.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đột nhiên bị xé nứt.
Một cái nồi khổng lồ từ trong ngọn lửa chậm chạp bay ra, đánh tới hướng Đoạn Vân.
Cái nồi quỷ gì đây?
Đoạn Vân ngẩn ngơ, theo bản năng tính toán đánh bay cái nồi đen chướng mắt này.
Khi bàn tay của hắn đánh lên cái nồi đen, phía sau cái nồi hiện ra một khuôn mặt không chút thay đổi.
Bộ Phương cầm cái nồi, hời hợt đập xuống hướng Đoạn Vân.
Chương 338: Mượn lửa nướng... khoai lang
Đoạn Vân chưa bao giờ để Bộ Phương vào trong mắt, trong mắt hắn, nếu như không phải Chí Tôn, căn bản cũng không cần thiết coi trọng.
Trong vùng đất thí luyện này, Đoạn Vân rất tự tin, hắn tuyệt đối có thể là vô địch trong tồn tại đồng cấp, dưới Chí Tôn trong tay hắn đều có thể dễ dàng chém giết.
Sự tự tin của hắn đến từ chính bối cảnh và nền tảng thực lực của bản thân.
Nhưng cái nồi đen trước mắt này... hoàn toàn đập nát bấy tự tin của hắn, khiến cả người hắn cũng lộ ra vẻ ngỡ ngàng.
Một cái nồi mà thôi, hắn cảm thấy chỉ cần một đập là có thể đập cho nát bấy.
Nhưng sự thật luôn tàn khốc như vậy.
Một chưởng của Đoạn Vân vỗ vào cái nồi đen, ngoài dự liệu của hắn, cái nồi đen vẫn không nhúc nhích, lực phản chấn khổng lồ khiến cho hắn cảm thấy bàn tay tê dại, nhưng cái nồi đen vẫn bình yên vô sự.
Hắn ngây dại, lực đạo khổng lồ đè lại cánh tay hắn, khiến cái nồi đen đè ép cánh tay hắn đập vào đầu hắn.
Đang...
Một thanh âm dễ nghe vang lên, đầu Đoạn Vân bị một đập như vậy, cả người cũng trở nên choáng váng, ở trước mắt hắn, phảng phất có vô số ngôi sao đang bay lượn.
Trong tai hắn có tiếng vù vù vang dội không dứt, trước mắt là sương mù, bên tai vù vù, cả người cũng ngây dại.
Bộ Phương đưa tay nắm nồi Huyền Vũ, tiến tới trước mặt Đoạn Vân.
Tu vi của Đoạn Vân dù sao cũng mạnh mẽ tuyệt đối, nồi Huyền Vũ đập như vậy, mặc dù hắn có chút choáng váng, nhưng Đoạn Vân rất nhanh khôi phục khuynh hướng như cũ, người này còn cường hãn hơn Huyết Vệ bát phẩm ban đầu.
Tầm mắt mơ mơ màng màng, Đoạn Vân rốt cục thấy rõ hình ảnh trước mắt, một khuôn mặt không chút thay đổi rơi vào tầm mắt của hắn.
Hắn phục hồi tinh thần, con ngươi co rụt.
- Lại không ngất... vậy thử thêm một lần nữa.
Bộ Phương thì thầm, bởi vì cả hai đứng rất gần, câu thì thầm của Bộ Phương hoàn toàn rơi vào trong tai Đoạn Vân.
Khóe miệng Đoạn Vân kéo lên, há miệng muốn nói điều gì, nhưng Bộ Phương căn bản mặc kệ hắn.
Cầm nồi Huyền Vũ, “đangg” một tiếng, Đoạn Vân bị chảo nồi một lần nữa đánh cho bất tỉnh rồi.
Với tu vi bát phẩm Chiến Thần của hắn lại bị một cái nồi đánh cho bất tỉnh, giờ phút này nội tâm Đoạn Vân tuyệt đối rơi lệ.
Bộ Phương một tay nắm nồi Huyền Vũ, một tay nắm Đoạn Vân bị hắn đánh cho bất tỉnh, đứng tại chỗ.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt cũng theo Đoạn Vân ngất đi mà từ từ tiêu tán.
Xoẹt!
Từ chỗ rừng sâu phía xa, truyền ra một tiếng dây cung xé rách.
Một mũi tên phát sáng lóe ra chân khí nhanh như lưu tinh bắn về phía đầu Bộ Phương.
Uy thế của mũi tên này vô cùng đáng sợ, so với những đệ tử Hạo Thiên Tháp trước đó cũng cường đại hơn rất nhiều.
Bộ Phương cảm nhận được một trận kình phong xé gió mà đến, giống như muốn cắt rách da thịt của hắn.
Hắn theo bản năng cầm nồi Huyền Vũ chắn trước người.
Đinh!
Thanh âm vô cùng thanh thúy vang lên, mũi tên đập vào nồi Huyền Vũ, mang theo một trận hỏa tinh, bắn ra, rơi xuống phía xa.
Trong tay Bộ Phương khói nhẹ lượn lờ, sau đó nồi Huyền Vũ biến mất không thấy gì nữa.
Bộ Phương thở ra một hơi, lắc lắc cái tay có chút tê dại, túm lấy Đoạn Vân đã ngất đi và Sư Đầu Ma Khoai trong tay Đoạn Vân xoay người rời đi.
Tiểu Bạch giơ cánh tay người máy của mình gãi gãi cái đầu tròn ục, trong con mắt cơ giới quang mang tử sắc cũng biến mất, hóa thành hồng nhuận.
Nhìn bóng lưng Bộ Phương rời đi, những người khác cũng không có lá gan tiến lên nói gì.
Chỉ cần hai đập đã đập hôn mê một cường giả bát phẩm Chiến Thần đè áp nhiều cường giả Hạo Thiên Tháp vô cùng sợ hãi, người cầm cái nồi đen đó rốt cuộc là ai? Tại sao có thể đáng sợ như vậy? !
Sắc mặt Diệp Bàng tràn đầy kích động, thì ra Bộ Phương lại là một cường giả thâm sâu khó lường... hắn quả thật đã nhìn nhầm rồi.
Nữ tử và nam tử nghiêm túc lại có chút lúng túng, bọn họ nhớ tới lời khuyên lúc trước đối với Bộ Phương nhất thời cảm thấy có chút buồn cười.
Ban đầu bọn họ cho rằng là bọn họ cứu Bộ Phương trước miệng sói, nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, cho dù không có bọn họ, đám sói đó cũng hóa thành thức ăn của Bộ Phương.
Bọn họ có chút tự mình đa tình, hơn nữa còn giả bộ mạnh mẽ trước mặt cường giả như vậy...
Thật ngại ngùng.
May nhờ Bộ Phương cũng không để ý tới bọn họ, nếu không bọn họ thật sự không biết phải làm sao đối mặt với Bộ Phương.
Ào ào.
Mấy thân ảnh từ trong rừng rậm bay nhanh đến, phía trước là một vị thiếu nữ dung nhan xinh đẹp.
- Tỷ!
Diệp Bàng nhìn thấy bóng hình xinh đẹp, nhất thời ánh mắt sáng lên, vẫy tay về phía cô gái, la lên.
Diệp Tử Lăng nhìn bộ dạng vô cùng chật vật của mọi người, và nhiệt lượng còn tràn ngập trong không khí, trong lòng thoáng ớn lạnh, không nghi ngờ gì, nàng tới trợ giúp hơi trễ.
Nhưng trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ, bởi vì trước khi nàng đuổi đến, vẫn thấy được một bóng lưng đứng phía trước Diệp Bàng, tấm lưng nàng cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng khi chạy tới gần thân ảnh đó đã biến mất không thấy.
Cảm giác tấm lưng có chút quen thuộc... Diệp Tử Lăng nhíu chân mày, cẩn thận suy nghĩ, nhưng suy nghĩ hồi lâu vẫn không có đầu mối gì, dù sao nàng chỉ thoáng nhìn qua.
Không nghĩ ra nàng cũng lười suy nghĩ, thấy nhiều cường giả Hạo Thiên Tháp còn sống nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù có không ít đệ tử bỏ mạng, nhưng ít nhất người sống cũng rất nhiều.
- Tiểu tử ngươi biết điều trở về cho ta, lần này thật sự thiếu chút nữa hù chết tỷ rồi!
Diệp Tử Lăng mặc dù ngẩn ngơ, nhưng trước mặt Diệp Bàng vẫn bày ra bộ dạng tỷ tỷ, bất mãn quát lớn.
Hoàn toàn không giống với dáng vẻ khi nàng theo duôi phía sau Nghê Nhan.
Diệp Bàng nhếch nhếch miệng, sau đó bắt đầu hưng phấn kể lại với Diệp Tử Lăng chiến đấu vừa rồi, đặc biệt miêu tả bộ dạng bí hiểm của Bộ Phương vô cùng nhuần nhuyễn.
...
Đoạn Vân cảm thấy xóc nảy, đầu giống như muốn nổ tung.
Hít một hơi khí lạnh, hắn chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn thấy bầu trời tối đen không ngừng quay ngược, nơi xa đã có chút ánh sáng trời hiện lên.
Đăng đăng đăng...
Đoạn Vân cảm giác đầu óc của mình phảng phất đang không ngừng phập phồng, ma sát trên mặt đất, vô cùng đau đớn.
Tỉnh táo lại ánh mắt hắn không ngừng trợn to, sau đó rốt cục phát hiện, mình tựa hồ đang bị nắm chân kéo trên mặt đất...
Tư thế này có chút mất mặt…
Đoạn Vân cảm thấy vô cùng nhục nhã, cho nên hắn bắt đầu giãy dụa.
- Ngươi là ai? Buông ra!
- Ngươi biết ta là ai sao? Điêu dân của vùng đất thí luyện!
Bộ Phương nắm chân Đoạn Vân, chợt phát hiện phía sau Đoạn Vân tựa hồ đã tỉnh lại, líu ríu không ngừng.
Bộ Phương nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nam tử tóc xám đang chăm chú nhìn mình, khóe miệng nhếch lên, trong tay khói nhẹ lượn lờ, cái nồi Huyền Vũ nặng nề một lần nữa hiện lên.
Đoạn Vân hoảng sợ nhìn cái nồi đen, lại nhìn Bộ Phương sắc mặt không chút thay đổi, sau đó phát hiện cái nồi đen trong mắt hắn lớn hơn.
Đông... Hắn lại bị đánh cho bất tỉnh.
Nhưng với thể chất của hắn rất nhanh tỉnh lại, Bộ Phương cau mày lại gõ một hồi.
Khi tỉnh lại lần thứ ba, Đoạn Vân không vùng vẫy nữa, ngoan ngoãn nằm yên trên mặt đất, tùy ý để Bộ Phương kéo đi.
Đoạn Vân không lải nhải, Bộ Phương cũng lười đánh cho hắn bất tỉnh, rất nhanh đi ra khỏi sơn cốc, tìm một vị trí không tệ, mới thả Đoạn Vân xuống.
Trên bầu trời sắc trắng ngày càng rõ, rất nhanh ánh mặt trời bắt đầu từ trên cao chiếu xuống, xuyên qua lá cây, chiếc xuống mặt đất.
Đoạn Vân rốt cục cảm thấy cảm giác bị cái nồi đen áp bách biến mất, vùng vẫy trên mặt đất, xoa xoa lên cái đầu đã sưng lên mấy cục, bi phẫn nhìn thân ảnh nơi xa.
Nhìn đạo thân ảnh kia, Đoạn Vân càng thêm bi phẫn.
Bởi vì hắn phát hiện Sư Đầu Ma Khoai mình cướp được từ trong tay đám cường giả Hạo Thiên Tháp lại rơi vào trong ác ma cầm nồi!
Ác ma cầm nồi quan sát Sư Đầu Ma Khoai trong chốc lát, cuối cùng mới quay đầu lại, nhìn về phía hắn, ánh mắt phát sáng, khiến cho hắn có một dự cảm xấu.
- Có muốn thưởng thức một chút mỹ vị nhân gian không?
Ác ma thản nhiên nói.
Đoạn Vân ngẩn ngơ:
- Sao?
- Đừng sợ, chẳng qua cho mượn lửa nướng một chút khoai lang... à không, Ma Khoai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.