Chương 11
Thời nhĩ
21/01/2017
Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Khi câu trả lời của Lục Phồn được viết ra thì rất lâu sau đó là sự im lặng không có hồi âm, cô nhịn không được nghĩ thầm, không phải là Xuyên Xuyên sợ bại lộ thân phận đó chứ? Chỉ là nhất thời cao hứng có một chút tò mò cùng thú vị muốn thử xem Xuyên Xuyên nếu biết cô là người hâm mộ hắn thì hắn sẽ có phản ứng như thế nào, kết quả lời nói ra không chưa đầy một phút đã khiến cô liền hối hận, nếu là Xuyên Xuyên nổi lên hoài nghi cô thông qua ai đó biết được thông tin liên lạc cá nhân của hắn, cố ý tiếp cận liền chặn cô lại thì làm sao bây giờ? Mặc dù chính xác là cô cố ý tiếp cận nhưng là qua những lần nói chuyện với Xuyên đã có cảm tình nha.
Lục Phồn suy nghĩ một chút, cảm thấy còn có chút cơ hội cứu chữa bèn nói tiếp
[Trà sữa trân châu vị xoài]: Hơn nữa đoàn làm phim đó cũng có những diễn viên khác ta đều rất thích như: Lâm Kết Kha, Mạnh Tiểu Uân đều là những diễn viên có uy tín.
Khoai tây hầm cách thủy thịt bò vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng, Lục Phồn chắc là Xuyên Xuyên bận việc đã đi, nên không rối rắm trong lòng, buông điện thoại xuống, đem mì đổ đi, dọn dẹp rửa sạch chén đũa, lau khô, sau đó bước đến ghế sôfa nằm xuống xem tivi.
Mà bên kia tâm trạng của Giản Ngộ Châu không có vì được giải thích như thế mà thoải mái an ổn.
Hắn giống như đang chăm chút đọc tin tức chính trị được giật tít lớn trên báo chiều nhưng thực chất ánh mắt lại cứ liếc tới liếc lui đến điện toại di động đang nằm trên bàn trà. Khi màn hình tắt là hắn lấy tay chạm vào cho sáng và tiếp tục xem báo chí. (hahahah, hài ghê, anh này dỗi như con nít ấy)
Tự nhiên tiểu Trương phát hiện ra hắn khác thường len lén ngó thì bị Giản Ngộ Châu nhìn thấy, tiểu Trương đành phải cười hắc hắc giả lả hỏi "Anh đang chờ điện thoại của ai hả?"
Giản Ngộ Châu ôn hoà nhưng trong lỗ mũi hừ ra tiếng, "Xem mấy giờ."
Xem giờ mà phải xem tới xem lui đến vậy sao? Người ngu ngốc lắm cũng nhận ra đây là lời nói dối? Tiểu Trương ở trong lòng châm chọc một câu, đột nhiên có âm thanh tin nhắn từ trên blog vang lên, nói thì chậm mà hành động rất nhanh, Giản Ngộ Châu mở ngay di động nhìn thấy cũng không phải là tin mới mình cần, lông mày khẽ nhăn lên.
Tiểu Trương cúi đầu vừa nhìn, không biết có nên cười hay không, giải thích:"Ah, là tin nhắn bạn gái của em gởi tới thôi anh Giản, cô ấy hỏi thăm em đi công tác có mệt không."
Giản Ngộ Châu: "..."
Hắn từ từ đặt điện thoại xuống, ánh mắt tĩnh mịch nhìn về phía tiểu Trương làm cho toàn thân tiển Trương nổi đầy gai ốc.
Ôi, mìnhh đã sai, không nên trước mặt người đàn ông độc thân mà thể hiện mình có tình yêu.
Giản Ngộ Châu nghe vậy rất nhanh trầm ngâm lạnh lẽo, sau khi nhìn hắn chằm chằm một lúc thì ánh mắt dời đi mang theo phảng phất nét buồn chậm rãi nói "Khi nào thì có bạn gái?"
Tiểu Trương bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm cười trả lời: "Vừa quen chính thức tuần trước."
Giản Ngộ Châu gật gật đầu: "Có bạn gái cũng tốt, vì công tác của cậu khá đặc biệt, thời gian nhà rỗi rất ít, nếu có người ta rồi thì nên đối tốt với người ta một chút."
"Đúng là như vậy rồi."
Giản Ngộ Châu suy nghĩ một chút: "Hơn nửa năm nay cậu chưa có tăng lương, có bạn gái thế nào cũng có chỗ cần tiêu tiền nhiều, tăng hai mươi phần trăm lương vào tahn1g sau nhé, đừng có keo kiệt đấy." (wow wow wow, giá như tui đi làm cũng đc sếp tăng như zị)
Tiểu Trương mặt mày hớn hở , "Cám ơn anh Giản."
Giản Ngộ Châu ừ một tiếng, lại cúi đầu mắt nhìn di động.
Sau khi nói chuyện phiếm, nhìn lại nội dung Lục Phồn gởi...cái gì, trong đoàn làm phim còn thích những diễn viên khác mà trong đó không nhắc đến tên của hắn... (editor: tội nghiệp ghê)
Lúc đầu Giản Ngộ Châu còn nghi ngờ mình nhìn lấm, nhưng xem kĩ thì bắt đầu hoài nghi ánh mắt của Lục Phồn cuối cùng thì xem lại chính mình, chẳng lẽ mình không có sức hấp dẫn vậy sao?
Thẩm Uẩn Xuyên... coi như cũng không vấn đề gì, dù sao hiện nay cũng có nất nhiều cô nương thích thể loại đàn ông thư sinh trắng trẻo mảnh mai nhưng Lâm Kết Kha, Mạnh Tiểu Uân đều là diễn viên lão làng bốn năm mươi tuổi mà vẫn chiêu dụ được những cô gái trẻ tuổi yêu thích... Mà tại sao không có hắn trong đó? Giản Ngộ Châu cảm thấy trong lòng có gì đó chút ít buồn bực.
Vốn dĩ hắn nghĩ Lục Phồn còn chưa nói hết lời nên bổ sung một câu hỏi mở: “Còn có Giản Ngộ Châu, tôi cũng rất thích hắn” vậy mà mười phút đã trôi qua không thấy động tĩnh gì.
Giản Ngộ Châu vẫn không thay đổi nhìn chằm chằm tờ báo, trong đầu không ngừng mà toát ra các loại nghi vấn kiểu như Lục Phồn có phải bị mù rồi hay không.
Thời gian rất nhanh đã đến chín giờ, tiểu Trương nhìn thấy Giản Ngộ Châu còn chưa có ý muốn đi ngủ nên ý tứ nhắc nhở hắn "Anh Giản, sáng sớm ngày mai chúng ta quay phim rồi, tiếp theo lại có hai cảnh làm lễ cúng bái có chúng ta diễn, rất mệt mỏi đó, hôm nay sao anh không tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút?”
Giản Ngộ Châu lật trang tờ báo: "Nếu cậu muốn đi ngủ, thì đi trước đi, tôi muốn ngồi đây thêm một lát.”
Tiểu Trương nhăn mày lại: "Vậy em ngồi đây cùng với anh nhé, lỡ có chuyện gì thì em còn ghi nhớ, chứ kêu ngủ rồi tỉnh lại thì rất khó chịu nha”
Giản Ngộ Châu thở dài đột nhiên nói, "Bây giờ cũng chưa khuya lắm, đi ăn tối với tôi."
Tiểu Trương vội vàng nói, "Anh Giản ah, tha cho em đi, anh mà đi bệnh viện lần nữa là anh Tiêu sẽ giết em đó."
"Không sao đâu ."
Tiểu Trương sờ sờ bụng cảm nhận mình cũng có chút đoi đói vì vậy do dự nói: "vậy anh định ăn món gì đây?"
Giản Ngộ Châu mắt nhíu lại, "Ăn xiên xiên." (phát âm giống chữ xuyên)
***
Mới sáng sớm hôm sau Lục Phồn đã có điện thoại của Trần Tiêu gọi đến nói chuyện, vừa nghe nói mà nghĩ lỗ tai mình có vấn đề
"... Giản Ngộ Châu lại nhập viện?"
Trần Tiêu cũng có chút dở khóc dở cười, "Ờ thì, ngày hôm qua hắn kéo tiểu Trương đi ăn vài xiên xiên nướng (thịt xiên nướng), vừa mới ăn xong dạ dày bị kích thích đau tới mặt mày trắng bệch nên tiểu Trương đưa hắn nhập viện ."
Lục Phồn không biết nói sao khi người đó rõ ràng biết mình đau bao tử mà còn muốn đi ăn thịt xiên nường, một món rất kích thích sự nổi loạn của bao tử, không biết ăn làm cái gì.
"Vậy tôi có thể giúp gì sao?"
"Giản vừa tỉnh dậy đã một hai đòi đi studio, khuyên như thế nào cũng không chịu ăn điểm tâm tại bệnh viện, có lẽ anh ấy thích ăn món cô nấu nên mới muốn hỏi cô có thời gian hay không, nấu giúp cho hắn ít cháo, tôi sẽ nói tiểu Trương đi qua lấy, để hắn giữa đường tới trường quay không bị ngất đi vì tụt huyết áp."
Lục Phồn là vì tiền mà làm việc, đương nhiên là chấp nhận rồi ngẫm nghĩ mà trả lời "Hôm nay tôi rảnh rỗi cả ngày, các anh sẽ rất bận khi Giản Ngộ Châu bị bệnh nên đừng có nói trợ lý Trương đến đây, đợi tôi nấu xong sẽ mang qua studio, như vậy có được không?"
Trần Tiêu hơi do dự hỏi "Có được hay không, như thế không phiền cô chứ?"
Lục Phồn cười cười, "Không sao, dù gì tôi cũng đang rảnh mà."
"Thật hay qua, cảm ơn cô nhiều nha, tôi sẽ nhắn tin địa chỉ studio cho cô, Lục Tiểu Phồn cô đúng là một cô gái tốt."
Lục Phồn: "..."
Nói vừa dứt thì điện thoại đã tút tút?
Cuộc trò chuyện kết thúc, Lục Phồn mở tủ lạnh ra quan sát, rất may mắn là hàng ngày cô rất thích mua đồ ăn nên những nguyên liệu nấu ăn và gia vị thường dùng trong nhà đều có. Cô nhanh chóng bắt tay vào nấu cháo nhuyễn phù hợp với bệnh dạ dày, sau đó tìm hộp giữ nhiệt đựng vào, đơn giản nhanh chóng phóng ra khỏi nhà.
Lục Phồn đứng ở trạm xe buýt chờ hơn hai mươi phút mà nghĩ đến việc cháo từ từ nguội đi như vậy sẽ giảm đi vị ngon của món ăn, trong lòng mơ hồ dâng lên lo lắng bồn chồn.
Cô ngờ tới Giản Ngộ Châu bị bệnh bao tử nghiêm trọng đến mức tối ăn có một chút xiên nướng liền bay vào nhập viện.
Không có người bị đau bao tử nào mà không biết đến cảm giác những cơn đau đớn co thắt kịch liệt của bao tử, khi Lục Phồn học phổ thông đã từng trải qua cơn đau dạ dày cấp tính, cô đau đến nỗi phải ôm người lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng phải dùng thuốc kết hợp với thức ăn mới có chuyển biến tốt.
Không biết Giản Ngộ Châu bị đau dạ dày đến mức nào mà chỉ cần ruột rỗng một chút là đau dữ dội, trong tình thế như vậy mà còn muốn đi studio quay phim... Lục Phồn cau chặt mi.
Thật vất vả lên xe, cửa xe lập tức đóng lại.
Lục Phồn nhịn không được thở dài, quan sát ngoài cửa xe nhìn thấy dòng xe nhúc nhích chạy lướt qua mà ngẩn người.
Cô ở Hàng Châu cũng đã được vài năm, cũng đã từng nghĩ đến việc mua cho mình một chiếc xe, không phải vì không có tiền để mua một chiếc xe chất lượng bình thường nhưng nghĩ đến việc phải bảo dưỡng nó, cô thấy phiền cơn làm biếng lại nổi lên, bình thường đi xe buýt hay ngồi tàu điện ngầm cũng cực kì thoải mái, bây giờ mà có xe riêng thì tốt rồi, đi giao thông công cộng phải theo tuyến sẽ rất xa, đợi đến được studio chắc cũng hơn một tiếng.
Không biết vì sao lại không muốn đưa trợ lý Trương đến lấy? Nếu không bây giờ có lẽ cháo đã đưa đến Giản Ngộ Châu.
Lục Phồn trong lòng mơ hồ mang một ít phiền muộn
Cũng có lẽ không kiềm được một chút xúc động trong lòng, muốn tự mình xem xét tình hình sức khoẻ của hắn như thế nào, có nghiêm trọng hay không.
Khi câu trả lời của Lục Phồn được viết ra thì rất lâu sau đó là sự im lặng không có hồi âm, cô nhịn không được nghĩ thầm, không phải là Xuyên Xuyên sợ bại lộ thân phận đó chứ? Chỉ là nhất thời cao hứng có một chút tò mò cùng thú vị muốn thử xem Xuyên Xuyên nếu biết cô là người hâm mộ hắn thì hắn sẽ có phản ứng như thế nào, kết quả lời nói ra không chưa đầy một phút đã khiến cô liền hối hận, nếu là Xuyên Xuyên nổi lên hoài nghi cô thông qua ai đó biết được thông tin liên lạc cá nhân của hắn, cố ý tiếp cận liền chặn cô lại thì làm sao bây giờ? Mặc dù chính xác là cô cố ý tiếp cận nhưng là qua những lần nói chuyện với Xuyên đã có cảm tình nha.
Lục Phồn suy nghĩ một chút, cảm thấy còn có chút cơ hội cứu chữa bèn nói tiếp
[Trà sữa trân châu vị xoài]: Hơn nữa đoàn làm phim đó cũng có những diễn viên khác ta đều rất thích như: Lâm Kết Kha, Mạnh Tiểu Uân đều là những diễn viên có uy tín.
Khoai tây hầm cách thủy thịt bò vẫn như cũ không có bất kỳ phản ứng, Lục Phồn chắc là Xuyên Xuyên bận việc đã đi, nên không rối rắm trong lòng, buông điện thoại xuống, đem mì đổ đi, dọn dẹp rửa sạch chén đũa, lau khô, sau đó bước đến ghế sôfa nằm xuống xem tivi.
Mà bên kia tâm trạng của Giản Ngộ Châu không có vì được giải thích như thế mà thoải mái an ổn.
Hắn giống như đang chăm chút đọc tin tức chính trị được giật tít lớn trên báo chiều nhưng thực chất ánh mắt lại cứ liếc tới liếc lui đến điện toại di động đang nằm trên bàn trà. Khi màn hình tắt là hắn lấy tay chạm vào cho sáng và tiếp tục xem báo chí. (hahahah, hài ghê, anh này dỗi như con nít ấy)
Tự nhiên tiểu Trương phát hiện ra hắn khác thường len lén ngó thì bị Giản Ngộ Châu nhìn thấy, tiểu Trương đành phải cười hắc hắc giả lả hỏi "Anh đang chờ điện thoại của ai hả?"
Giản Ngộ Châu ôn hoà nhưng trong lỗ mũi hừ ra tiếng, "Xem mấy giờ."
Xem giờ mà phải xem tới xem lui đến vậy sao? Người ngu ngốc lắm cũng nhận ra đây là lời nói dối? Tiểu Trương ở trong lòng châm chọc một câu, đột nhiên có âm thanh tin nhắn từ trên blog vang lên, nói thì chậm mà hành động rất nhanh, Giản Ngộ Châu mở ngay di động nhìn thấy cũng không phải là tin mới mình cần, lông mày khẽ nhăn lên.
Tiểu Trương cúi đầu vừa nhìn, không biết có nên cười hay không, giải thích:"Ah, là tin nhắn bạn gái của em gởi tới thôi anh Giản, cô ấy hỏi thăm em đi công tác có mệt không."
Giản Ngộ Châu: "..."
Hắn từ từ đặt điện thoại xuống, ánh mắt tĩnh mịch nhìn về phía tiểu Trương làm cho toàn thân tiển Trương nổi đầy gai ốc.
Ôi, mìnhh đã sai, không nên trước mặt người đàn ông độc thân mà thể hiện mình có tình yêu.
Giản Ngộ Châu nghe vậy rất nhanh trầm ngâm lạnh lẽo, sau khi nhìn hắn chằm chằm một lúc thì ánh mắt dời đi mang theo phảng phất nét buồn chậm rãi nói "Khi nào thì có bạn gái?"
Tiểu Trương bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm cười trả lời: "Vừa quen chính thức tuần trước."
Giản Ngộ Châu gật gật đầu: "Có bạn gái cũng tốt, vì công tác của cậu khá đặc biệt, thời gian nhà rỗi rất ít, nếu có người ta rồi thì nên đối tốt với người ta một chút."
"Đúng là như vậy rồi."
Giản Ngộ Châu suy nghĩ một chút: "Hơn nửa năm nay cậu chưa có tăng lương, có bạn gái thế nào cũng có chỗ cần tiêu tiền nhiều, tăng hai mươi phần trăm lương vào tahn1g sau nhé, đừng có keo kiệt đấy." (wow wow wow, giá như tui đi làm cũng đc sếp tăng như zị)
Tiểu Trương mặt mày hớn hở , "Cám ơn anh Giản."
Giản Ngộ Châu ừ một tiếng, lại cúi đầu mắt nhìn di động.
Sau khi nói chuyện phiếm, nhìn lại nội dung Lục Phồn gởi...cái gì, trong đoàn làm phim còn thích những diễn viên khác mà trong đó không nhắc đến tên của hắn... (editor: tội nghiệp ghê)
Lúc đầu Giản Ngộ Châu còn nghi ngờ mình nhìn lấm, nhưng xem kĩ thì bắt đầu hoài nghi ánh mắt của Lục Phồn cuối cùng thì xem lại chính mình, chẳng lẽ mình không có sức hấp dẫn vậy sao?
Thẩm Uẩn Xuyên... coi như cũng không vấn đề gì, dù sao hiện nay cũng có nất nhiều cô nương thích thể loại đàn ông thư sinh trắng trẻo mảnh mai nhưng Lâm Kết Kha, Mạnh Tiểu Uân đều là diễn viên lão làng bốn năm mươi tuổi mà vẫn chiêu dụ được những cô gái trẻ tuổi yêu thích... Mà tại sao không có hắn trong đó? Giản Ngộ Châu cảm thấy trong lòng có gì đó chút ít buồn bực.
Vốn dĩ hắn nghĩ Lục Phồn còn chưa nói hết lời nên bổ sung một câu hỏi mở: “Còn có Giản Ngộ Châu, tôi cũng rất thích hắn” vậy mà mười phút đã trôi qua không thấy động tĩnh gì.
Giản Ngộ Châu vẫn không thay đổi nhìn chằm chằm tờ báo, trong đầu không ngừng mà toát ra các loại nghi vấn kiểu như Lục Phồn có phải bị mù rồi hay không.
Thời gian rất nhanh đã đến chín giờ, tiểu Trương nhìn thấy Giản Ngộ Châu còn chưa có ý muốn đi ngủ nên ý tứ nhắc nhở hắn "Anh Giản, sáng sớm ngày mai chúng ta quay phim rồi, tiếp theo lại có hai cảnh làm lễ cúng bái có chúng ta diễn, rất mệt mỏi đó, hôm nay sao anh không tranh thủ nghỉ ngơi sớm một chút?”
Giản Ngộ Châu lật trang tờ báo: "Nếu cậu muốn đi ngủ, thì đi trước đi, tôi muốn ngồi đây thêm một lát.”
Tiểu Trương nhăn mày lại: "Vậy em ngồi đây cùng với anh nhé, lỡ có chuyện gì thì em còn ghi nhớ, chứ kêu ngủ rồi tỉnh lại thì rất khó chịu nha”
Giản Ngộ Châu thở dài đột nhiên nói, "Bây giờ cũng chưa khuya lắm, đi ăn tối với tôi."
Tiểu Trương vội vàng nói, "Anh Giản ah, tha cho em đi, anh mà đi bệnh viện lần nữa là anh Tiêu sẽ giết em đó."
"Không sao đâu ."
Tiểu Trương sờ sờ bụng cảm nhận mình cũng có chút đoi đói vì vậy do dự nói: "vậy anh định ăn món gì đây?"
Giản Ngộ Châu mắt nhíu lại, "Ăn xiên xiên." (phát âm giống chữ xuyên)
***
Mới sáng sớm hôm sau Lục Phồn đã có điện thoại của Trần Tiêu gọi đến nói chuyện, vừa nghe nói mà nghĩ lỗ tai mình có vấn đề
"... Giản Ngộ Châu lại nhập viện?"
Trần Tiêu cũng có chút dở khóc dở cười, "Ờ thì, ngày hôm qua hắn kéo tiểu Trương đi ăn vài xiên xiên nướng (thịt xiên nướng), vừa mới ăn xong dạ dày bị kích thích đau tới mặt mày trắng bệch nên tiểu Trương đưa hắn nhập viện ."
Lục Phồn không biết nói sao khi người đó rõ ràng biết mình đau bao tử mà còn muốn đi ăn thịt xiên nường, một món rất kích thích sự nổi loạn của bao tử, không biết ăn làm cái gì.
"Vậy tôi có thể giúp gì sao?"
"Giản vừa tỉnh dậy đã một hai đòi đi studio, khuyên như thế nào cũng không chịu ăn điểm tâm tại bệnh viện, có lẽ anh ấy thích ăn món cô nấu nên mới muốn hỏi cô có thời gian hay không, nấu giúp cho hắn ít cháo, tôi sẽ nói tiểu Trương đi qua lấy, để hắn giữa đường tới trường quay không bị ngất đi vì tụt huyết áp."
Lục Phồn là vì tiền mà làm việc, đương nhiên là chấp nhận rồi ngẫm nghĩ mà trả lời "Hôm nay tôi rảnh rỗi cả ngày, các anh sẽ rất bận khi Giản Ngộ Châu bị bệnh nên đừng có nói trợ lý Trương đến đây, đợi tôi nấu xong sẽ mang qua studio, như vậy có được không?"
Trần Tiêu hơi do dự hỏi "Có được hay không, như thế không phiền cô chứ?"
Lục Phồn cười cười, "Không sao, dù gì tôi cũng đang rảnh mà."
"Thật hay qua, cảm ơn cô nhiều nha, tôi sẽ nhắn tin địa chỉ studio cho cô, Lục Tiểu Phồn cô đúng là một cô gái tốt."
Lục Phồn: "..."
Nói vừa dứt thì điện thoại đã tút tút?
Cuộc trò chuyện kết thúc, Lục Phồn mở tủ lạnh ra quan sát, rất may mắn là hàng ngày cô rất thích mua đồ ăn nên những nguyên liệu nấu ăn và gia vị thường dùng trong nhà đều có. Cô nhanh chóng bắt tay vào nấu cháo nhuyễn phù hợp với bệnh dạ dày, sau đó tìm hộp giữ nhiệt đựng vào, đơn giản nhanh chóng phóng ra khỏi nhà.
Lục Phồn đứng ở trạm xe buýt chờ hơn hai mươi phút mà nghĩ đến việc cháo từ từ nguội đi như vậy sẽ giảm đi vị ngon của món ăn, trong lòng mơ hồ dâng lên lo lắng bồn chồn.
Cô ngờ tới Giản Ngộ Châu bị bệnh bao tử nghiêm trọng đến mức tối ăn có một chút xiên nướng liền bay vào nhập viện.
Không có người bị đau bao tử nào mà không biết đến cảm giác những cơn đau đớn co thắt kịch liệt của bao tử, khi Lục Phồn học phổ thông đã từng trải qua cơn đau dạ dày cấp tính, cô đau đến nỗi phải ôm người lăn lộn trên mặt đất, cuối cùng phải dùng thuốc kết hợp với thức ăn mới có chuyển biến tốt.
Không biết Giản Ngộ Châu bị đau dạ dày đến mức nào mà chỉ cần ruột rỗng một chút là đau dữ dội, trong tình thế như vậy mà còn muốn đi studio quay phim... Lục Phồn cau chặt mi.
Thật vất vả lên xe, cửa xe lập tức đóng lại.
Lục Phồn nhịn không được thở dài, quan sát ngoài cửa xe nhìn thấy dòng xe nhúc nhích chạy lướt qua mà ngẩn người.
Cô ở Hàng Châu cũng đã được vài năm, cũng đã từng nghĩ đến việc mua cho mình một chiếc xe, không phải vì không có tiền để mua một chiếc xe chất lượng bình thường nhưng nghĩ đến việc phải bảo dưỡng nó, cô thấy phiền cơn làm biếng lại nổi lên, bình thường đi xe buýt hay ngồi tàu điện ngầm cũng cực kì thoải mái, bây giờ mà có xe riêng thì tốt rồi, đi giao thông công cộng phải theo tuyến sẽ rất xa, đợi đến được studio chắc cũng hơn một tiếng.
Không biết vì sao lại không muốn đưa trợ lý Trương đến lấy? Nếu không bây giờ có lẽ cháo đã đưa đến Giản Ngộ Châu.
Lục Phồn trong lòng mơ hồ mang một ít phiền muộn
Cũng có lẽ không kiềm được một chút xúc động trong lòng, muốn tự mình xem xét tình hình sức khoẻ của hắn như thế nào, có nghiêm trọng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.