Chương 27
Thời nhĩ
21/01/2017
Editor: My
Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Vốn cho là Giản Ngộ Châu chỉ là nhất thời ra tay ôm cô, rất nhanh sẽ phát hiện cảm giác ôm món đồ chơi yêu thích kia sẽ không giống nhau liền buông tay, kết quả hắn thế nhưng một đường đều ôm chặt, thậm chí càng lúc càng sít sao, trầm trầm đem Lục Phồn ngồi vào trong lòng. Lục Phồn một đường như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nghĩ đẩy, lại không dám dùng sức, hết lần này tới lần khác hai người ở phía trước cười không ngừng, dùng di động chụp hình, "Chờ cho Giản tỉnh lại, ta được đưa cho hắn xem một chút, cho hắn biết mình lúc ngủ khi say ăn hiếp con gái như thế nào, ha ha ha."
Lục Phồn có chút ít bất đắc dĩ, "Các cậu cũng đừng tham gia náo nhiệt... Hắn lúc nào sẽ tỉnh?" cô bây giờ đang hoang mang.
"Lúc trước uống một chén là ngủ thẳng mười hai giờ, hôm qua uống tới ba chén, nói chung cũng phải xế chiều." Tiểu Trương bỏ đá xuống giếng, "Hơn nữa nếu đem bỏ món đồ chơi hắn yêu thích hắn sẽ vô cùng điên cuồng."
Lục Phồn: "..."
Cô ý thức được chính mình đang vướng vào chuyện rất lớn, phiền toái.
Xe chạy hơn hai tiếng thì quẹo vào con đường vùng núi thưa thớt ít người, Đại Thanh Cốc là một điểm du lịch được xây dựng theo mô hình tự nhiên mới phát triển trong mấy năm gần đây nên phương tiện giao thông vẫn còn thưa thớt, rất nay con đường đi vào không có quá nhiều uống lượn gập ghềnh. Qua nhiều khúc quanh co đã có mấy người dầu dần thấm mệt mà ngủ, cuối cùng cũng đến nơi.
Đập vào mắt chính là một bãi cỏ xanh trải dài bát ngát, mây trơi trời xanh ngắt, phía xa xa còn có rừng cây lớn cao vút xanh um, khắp nơi đều lộ ra một mùi không khí thiên nhiên từ đất và cây trong lành làm tinh thần người ta sảng khoái hơi thở.
Đại Thanh Cốc là một khu vực thiên nhiên rất lớn, đoàn làm phim đi đường khác để tránh khu du khách tham quan, dưới chân núi là một ngôi nhà nhỏ để dừng chân.
Sau khi xe dừng lại thì cả ba người đều rất mệt mỏi nhưng Giản Ngộ Châu vẫn ngủ say sưa làm người ta phải trừng mắt.
Trần Tiêu cùng tiểu Trương hợp lực kéo tay và chân hắn ra nhưng đều vô lực, có chút dở khóc dở cười, mấy cố gắng lôi kéo ra nhưng rồi đành ngậm ngùi lắc đầu.
Mặc dù trên xe có không khí mát mẻ nhưng Lục Phồn bị Giản Ngộ Châu cứ như thế ôm cứng ngắt khiến cho trên trán của Lục Phồn cũng phải thấm ra lấm tấm mồ hôi. Cô cũng phải đành hạ xuống tâm tình, mà hết cánh, người này ôm chặt lấy cô, nagy cả có hai người đàn ông khác kéo hộ đều không buông, lúc này cô không biết phải làm cách gì để thoát thân. (má ơi, anh này hài vãi ah).
Chẳng lẽ cứ để Giản Ngộ Châu coi cô như gấu koala mà ôm, sau đó tiểu Trương và Trần Tiêu cùng nhau đưa hai người vào gian phòng? ! Hình ảnh quá khiêu khích, khẳng định sẽ gây kinh ngạc đến ngây người đối với ai trông thấy.
Đang trong lúc ba người tìm cách xoay sở thì Giản Ngộ Châu tựa hồ lầm bầm một câu gì, Lục Phồn khẽ cúi đầu nghiêng tai ghé sát bên miệng hắn để xem hắn nói gì. Mấy giây sau, hắn lại hàm hàm hồ hồ niệm một câu, lúc này Lục Phồn nghe rõ, đang gọi cô tên.
Lục Phồn cho rằng hắn tỉnh táo, nên nhẹ nói: "Là tôi. Trong phòng so với trên xe thoải mái hơn nên trở về lại tiếp tục ngủ đi, buông tay ra?"
Không biết Giản Ngộ Châu có nghe lọt không mà hay tay đang quấn chặt lấy eo cô bỗng buông ra, thả lỏng, tiểu Trương và Trần Tiêu mổi người một bên vát cánh tay hắn dìu về phòng nghỉ.
Đi ngang qua nhân viên đang làm việc ở bố trí thiết bị đạo cụ, nhìn thấy một màn này cũng nhịn không được buồn cười, chỉ ba chén rượu liền mềm nhũng như thế thiệt cũng không có ai .
Trên người áp lực biến mất, Lục Phồn cuối cùng là thoải mái cô nhảy xuống xe, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ. Đỡ cửa xe, cô xoa xoa hai chân đang tê dại, tại chỗ đạp vài cái sau mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Đoàn làm phim bao trọn khu nhà dân được trùng tu thu dọn gọn gàng sạch sẽ, trong phòng sáng sủa, mặc dù so ra kém hơn với khách sạn cấp năm sao, nhưng là dựa vào quan cảnh nước biếc núi xanh, gió mát lùa cửa sổ thì nơi này thật đẹp, làm cho người sống nơi thành thị đầy ồn ào bụi bặm một cảm xúc đầy hài lòng với một nơi đầy tĩnh lặng.
Lục Phồn đi dạo một vòng bốn phía, sau đó mới thỏa mãn vừa lòng thong thả qua trở về khu nhà nghỉ.
Trần Tiêu sắp xếp cho cô một gian phòng đơn đối diện với phòng của Giản Ngộ Châu, cách xa những phòng khác của nhân viên đoàn làm phim, để tránh có những phát sinh phiền toái. Lục Phồn trở lại căn phòng, ngã mình lên chiếc giường êm ái, lăn qua lăn lại trong lớp chăn bằng tơ mang cảm giác lành lạnh từ phía sau lưng men theo dây thần kinh bấu víu quấn lên não, ở một ngời vào mùa hè đầy nóng bức liền chạy đến một chỗ non xanh nước biết gió phất phơ, ôi không thể nào diễn tả được, đây là một loại hưởng thụ lớn lao.
Cô vốn định là hưởng thụ cảm giác trọn vẹn, ngày hôm nay phải thức dậy sớm, ở trên xe cũng không thể ngủ, kết quả mới vừa nằm xuống không bao lâu cô liền nhớ tới trong phòng đối diện còn có một người đang say thất điên bát đảo . Nội tâm giãy giụa một lát, còn là nhận mệnh mà xuống giường, muốn cho hắn hầm cách thủy chén canh giải rượu.
Dân xá chủ nhân là vị phong chúc lão nhân, mang trương tiểu thấp ghế trúc ngồi ở hành lang hạ, không có đi xem bận rộn kịch tổ nhân viên, mà là tự cái ở đó ngẩn người. Lục Phồn do dự một cái chớp mắt, liền tiến lên, hỏi thăm có hay không có thể mượn lò than cùng cái hũ, lão nhân nhĩ lực không tốt, cô nói tam lần lão nhân mới run run rẩy rẩy chỉ chỉ phòng bếp phương hướng.
Lục Phồn tiến phòng bếp vừa nhìn, nguyên liệu nấu ăn nồi cụ cái gì cần có đều có, đại khái là kịch tổ biết rõ tiến vùng núi, đưa cặp lồng đựng cơm không quá phương tiện, cho nên dứt khoát làm cơm tập thể đi.
Cô ở lũy vài đại chồng chất rau dưa loại thịt bên trong chọn trong chốc lát, sau đó lựa bước tiến mới tươi ngưu cốt, nấm hương cùng củ cải, ở dưới vòi nước rửa sạch sau cắt hảo dự bị.
Cha của Lục Phồn là người Chiết Giang, nơi đó là một thôn nhỏ, trong nhà đều có một cái hũ om, mỗi khi có khách đến chơi sẽ làm một hũ om, đổ vào rượu đỏ vào đó và ninh trên bếp than hồng, lúc mở nắp ra thì kia mùi thơm có thể bay ra rất xa. Mặc dù trong thành thị hiếm khi có người lại dùng lò than hầm cách thủy, nhưng cô thì rất thích cách nấu cổ xưa chất phác này, dùng cái hũ hầm cách thủy trên lò than, hương vị nấu trong nồi đất rất khác xa, hương vị thơm ngon gần như hận không thể đem đầu lưỡi đều nuốt vào.
Than vừa ửng hồng lên thì Lục Phồn cho nước vào trong cái hũ đsau đó đợi nước sôi thì cho xương bò vào, đậy nắp lại.
Ninh bằng than cần thời gian dài, cô sẽ tranh thủ mà lướt di động trong thời gian chờ đợi, chờ cho nước hầm xương sôi cũng không quá lâu cô đem củ cải cùng nấm hương bỏ vào, tiến hành cho thêm gia vị cây thìa là cùng hoa hồi.
Canh xương bò hầm cách thủy được một lúc, thì mở nắp ra đã thấy nước mang màu trắng sữa nóng hổi cùng mùi hương cô đặc bay ra dụ hoặc nước miếng không biết bao nhiêu người. Lục Phồn cắt mấy đoạn hành, nêm thêm ít muối sau đó lấy một cái chén sứ, từng muỗng từng muỗng gắp tahn bỏ vào trong chén để đắp lên cái nắp.
Đúng lúc này, có người vì mùi hương mà đến, tựa tại cửa nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng, "Cô ở đây hấm cách thuỷ món gì vậy? Rất thơm."
Lục Phồn quay đầu lại, trong nháy mắt hoảng sợ liền buông cái muỗng rớt xuống đất.
Xuyên, Xuyên Xuyên!
Cô phút chốc đứng lên, sau đó đem kích động phát run nơi tay mà để phía sau lưng, nỗ lực duy trì trấn định, "Cái kia, xương bò hầm nấm hương"
Thẩm Uẩn Xuyên nhìn ra cô căng thẳng, hướng về cô ôn hòa cười cười, sau đó cất bước đi đến.
Hắn khom lưng nhìn kỹ cái hũ đang trên lò than, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía cô hỏi "... Có nấu dư không, tôi có thể chứ?"
Lục Phồn ngẩn ra, từ trong mắt hắn nhìn ra một tia sáng, nhịn không được buồn cười, "Để tôi múc cho anh một chén, có nấu dư mà."
"Thật chứ?" Thẩm Uẩn Xuyên xác nhận sau liền lại cầm cái chén, "Bỏ đi thì tiếc, đúng lúc tôi chưa ăn trưa, nếu cô không để ý thì tôi ăn nhé?"
Lục Phồn cảm thấy Xuyên Xuyên hiện tại bộ dạng này cầm lấy chén đợi cô đồng ý bộ dáng đặc biệt đáng yêu, "Ừh, anh ăn đi."
Thẩm Uẩn Xuyên không khách khí nữa, cầm lấy cái muỗng vớt thịt bò, nấm hương và củ cải trong hũ múc vào chén. Hắn hiển nhiên là đói bụng lắm, cũng không có để ý gì đến hình ảnh cả, cứ thế đứng ăn ngon lành
Hắn ăn uống tư thái rất giống Lục Thời, hơn nữa hắn cũng giống như Lục Phồn lúc nhỏ, không giống Giản Ngộ Châu chỉ cần là mặt đối mặt liền làm cho người ta một loại cực kỳ nghiêm túc thận trọng cùng uy hiếp cho nên Lục Phồn rất nhanh liền buông lỏng xuống, trên khóe miệng cũng mang nét cười, "Đoàn làm phim cũng không để ý đến cơm nước sao?"
"Chuyện đó cũng không đúng" Thẩm Uẩn Xuyên nuốt xuống thức ăn trong miệng, "Hôm nay thật sự bận bịu, tất cả mọi người đói bụng. Tôi xem ra là may mắn khi đi đến nơi này."
Hắn lời nói chuyển một cái, "Cô là người làm cho đoàn làm phim phụ trách việc cơm nước hả? Trước kia hình như chưa từng nhìn thấy cô."
Lục Phồn tưởng tượng một hình ảnh mình đang nắm thìa sắt to lớn lật xào nấu cơm tập thể mà buồn cười, "Không phải là... nhưng thật tình thì cũng không sai biệt lắm."
Thẩm Uẩn Xuyên không có tiếp tục hỏi, mà là nói, "Cô nấu món canh này thật ngon." Hắn nhìn chén canh của mình đã cạn, thăm dò hỏi, "Cô... Cách vài ngày hầm cách thủy một lần hả?"
Thật ra nếu chỉ nhìn khí chất cùng tướng mạo thì mọi người hết sức dễ dàng đem quy Thẩm Uẩn Xuyên là một loại người thanh cao nhưng lạnh lùng tài hoa cho dù miệng có cười thì cũng không phải là người dễ đụng chạm, Lục Phồn cũng từng nghĩ như thế nhưng trong giây phút đối thoại ngắn ngủi này đây, cô lại cảm thấy Thẩm Uẩn Xuyên giống như cậu em trai ngốc của mình ở nhà, trước mặt người ngoài như cao ngạo khí thế bừng bừng, một kiểu như "Đừng có mà đụng đến ta" nhưng thật sự là một người rất dễ tiếp xúc.
Fan nữ hâm mộ trong nháy mắt chuyển biến thành người chị được hâm mộ.
Lục Phồn nhìn hắn mắt sáng long lanh, không đành lòng làm hắn thất vọng trả lời: "Hầm cách thuỷ bằng than thì không thường xuyên, nhưng mỗi ngày đều nấu ăn, nếu như anh nghĩ muốn nếm thử, thì mỗi ngày tôi nấu nhiều hơn một chút."
"Thật?"
Lục Phồn gật đầu, do dự trong giây lát rồi nói: "Sự thật... Tôi cũng là người hâm mộ anh” Cô hé miệng cười: "Có thể vì người hâm mộ mà làm vài món ăn, tôi cũng rất thích thú."
Thẩm Uẩn Xuyên cười cười, mặt mày thanh nhã, cả người giống như tranh thuỷ mặc thanh tao, nhã nhặn cùng điềm tĩnh.
Rất khó có thể gặp được thần tượng, hơn nữa lại phát hiện Xuyên Xuyên trên thực tế cũng là một người khiến cho người ta yêu thích, Lục Phồn có một ít vui vẻ, thăm dò hỏi, "Xin hỏi anh có thể cho tôi một chữ kí không?"
Thẩm Uẩn Xuyên cười một tiếng, "Đương nhiên là được chứ, đã uống canh của cô nấu rồi, tôi đang suy nghĩ làm cách nào để cảm ơn cô."
Lục Phồn tung tăng như chim sẻ không thôi, quay đầu nhìn bốn phía phát hiệntre6n bếp điện có cây bút máy bọc gỗ, vì vậy lấy bút máy đưa cho Thẩm Uẩn Xuyên.
Nhưng nơi này lại không có giấy, làm sao bây giờ? Cô sợ đợi tí nữa nếu Thẩm Uẩn Xuyên sẽ phải đi làm việc, vì vậy dứt khoát đem áo T-shirt của mình đưa ra. Thẩm Uẩn Xuyên kí trên áo T-shirt trắng của cô một chữ kí, có thể là lo lắng bút máy không ra mực nên hắn cố ý nhiều lần tô đậm lên nét kí để tang dấu vết.
Ôi T-shirt giá trị năm trăm vạn! ! ! Lục Phồn vui sướng hài lòng nhìn ký tên, nghĩ thầm đợi tí nữa liền cởi ra đem về nhà sau đó liền treo ở nhà.
Rất nhanh, cô nhớ tới còn chưa đưa chén canh cho Giản Ngộ Châu nên vội vàng bưng lên chén sứ, cùng Thẩm Uẩn Xuyên nói lời từ biệt.
Lục Phồn đi đến cửa phòng Giản Ngộ Châu gõ cửa “cốc, cốc” không có trả lời, cô nhẹ nhàng đẩy một cái, Két…..một tiếng cửa được mở ra.
Trong phòng chỉ bày biện vài món trưng bày đơn giản, thậm chí ngay cả nền gạch cũng không có, nhưng là ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rọi chiếu ra bụi bặm, lại làm cho người ta một loại yên tĩnh nghiêm mật cảm giác.
Giản Ngộ Châu đang nằm trên chiếu, tư thế ngủ không được hiền lành gì, tay ôm cái gối cùng khuôn mặt đang vùi vào trong đó.
Lục Phồn bước chân nhè nhẹ đem chén canh để lên trên bàn, vốn là nghĩ xoay người rời đi , kết quả lại ma xui quỷ khiến như thế nào lại ngồi xổm xuống trước giường, ánh mắt chuyên tâm quan sát khuôn mặt Giản Ngộ Châu.
Khuôn mặt hắn hoàn toàn khác với lúc đang tỉnh táo, bình thường luôn lộ ra vẻ nghiêm túc thận trọng lúc đúng là làm cho người ta một cảm giác áp bức vô hình cảm giác áp bách, vậy mà khi chìm vào giấc ngủ mặt mày đều trở nên ôn hoà, kia là hang lông mi dài cong vút được đặt nơi hốc mắt nhìn bóng chíu như một chiếc quạt đang xoè. Lục Phồn liền nhìn như vậy rất lâu, nhịn không được đưa tay ra chạm vào hàng lông mi dài quá đáng kia, vừa chạm vào đến cuối cùng thì Giản Ngộ Châu liền nhíu mày, phất tay cô ra.
Lục Phồn nhịn không được cười lên, được rồi, không phá hắn nữa.
Cô đang muốn đứng lên, thì người nằm ở giường lại vương tay ra nắm lấy cổ tay cô níu lại, Lục Phồn dưới chân nghiêng một cái, nửa người đã ngả đè lên người hắn.
Giản Ngộ Châu rầu rĩ rầm rì vài tiếng, tay không tự chủ được ôm lấy cô eo, sau đó ung dung tỉnh lại, lông mi khẽ run nâng lên.
Lục Phồn vẻ sợ hãi nhìn hắn đang vẫn buồn ngủ chưa tỉnh táo mà đối mặt.
A, này cảnh tượng thật là làm người ta suy nghĩ viễn vông nha.
Giản Ngộ Châu giống như trong lúc nhất thời không nhận ra cô, trừng mắt nhìn, lập tức lúng ta lúng túng hỏi, "Cô..."
Lục Phồn luống cuống tay chân từ trên người hắn ngồi dậy, "Cái kia, tôi chỉ là muốn đưa canh giải rượu !" Nói xong, cô chỉ chỉ trên bàn chén canh để chứng minh.
Lòng bàn tay không còn ấm áp, giác mất mát tế nhị không hề có dấu hiệu tràn ra trong lòng.
Giản Ngộ Châu mới vừa tỉnh, tư duy còn chưa tỉnh táo, hắn nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình sau nhìn mặt Lục Phồn rất lâu đang giải thích mở miệng nói "... Cám ơn."
Hắn vuốt vuốt cái trán, chống trên người ngồi dậy, ánh mắt trong lúc vô tình xẹt qua dòng chữ trên áo trắng T-shirt của cô.
Rõ ràng chữ viết….Thẩm Uẩn Xuyên.
Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Vốn cho là Giản Ngộ Châu chỉ là nhất thời ra tay ôm cô, rất nhanh sẽ phát hiện cảm giác ôm món đồ chơi yêu thích kia sẽ không giống nhau liền buông tay, kết quả hắn thế nhưng một đường đều ôm chặt, thậm chí càng lúc càng sít sao, trầm trầm đem Lục Phồn ngồi vào trong lòng. Lục Phồn một đường như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nghĩ đẩy, lại không dám dùng sức, hết lần này tới lần khác hai người ở phía trước cười không ngừng, dùng di động chụp hình, "Chờ cho Giản tỉnh lại, ta được đưa cho hắn xem một chút, cho hắn biết mình lúc ngủ khi say ăn hiếp con gái như thế nào, ha ha ha."
Lục Phồn có chút ít bất đắc dĩ, "Các cậu cũng đừng tham gia náo nhiệt... Hắn lúc nào sẽ tỉnh?" cô bây giờ đang hoang mang.
"Lúc trước uống một chén là ngủ thẳng mười hai giờ, hôm qua uống tới ba chén, nói chung cũng phải xế chiều." Tiểu Trương bỏ đá xuống giếng, "Hơn nữa nếu đem bỏ món đồ chơi hắn yêu thích hắn sẽ vô cùng điên cuồng."
Lục Phồn: "..."
Cô ý thức được chính mình đang vướng vào chuyện rất lớn, phiền toái.
Xe chạy hơn hai tiếng thì quẹo vào con đường vùng núi thưa thớt ít người, Đại Thanh Cốc là một điểm du lịch được xây dựng theo mô hình tự nhiên mới phát triển trong mấy năm gần đây nên phương tiện giao thông vẫn còn thưa thớt, rất nay con đường đi vào không có quá nhiều uống lượn gập ghềnh. Qua nhiều khúc quanh co đã có mấy người dầu dần thấm mệt mà ngủ, cuối cùng cũng đến nơi.
Đập vào mắt chính là một bãi cỏ xanh trải dài bát ngát, mây trơi trời xanh ngắt, phía xa xa còn có rừng cây lớn cao vút xanh um, khắp nơi đều lộ ra một mùi không khí thiên nhiên từ đất và cây trong lành làm tinh thần người ta sảng khoái hơi thở.
Đại Thanh Cốc là một khu vực thiên nhiên rất lớn, đoàn làm phim đi đường khác để tránh khu du khách tham quan, dưới chân núi là một ngôi nhà nhỏ để dừng chân.
Sau khi xe dừng lại thì cả ba người đều rất mệt mỏi nhưng Giản Ngộ Châu vẫn ngủ say sưa làm người ta phải trừng mắt.
Trần Tiêu cùng tiểu Trương hợp lực kéo tay và chân hắn ra nhưng đều vô lực, có chút dở khóc dở cười, mấy cố gắng lôi kéo ra nhưng rồi đành ngậm ngùi lắc đầu.
Mặc dù trên xe có không khí mát mẻ nhưng Lục Phồn bị Giản Ngộ Châu cứ như thế ôm cứng ngắt khiến cho trên trán của Lục Phồn cũng phải thấm ra lấm tấm mồ hôi. Cô cũng phải đành hạ xuống tâm tình, mà hết cánh, người này ôm chặt lấy cô, nagy cả có hai người đàn ông khác kéo hộ đều không buông, lúc này cô không biết phải làm cách gì để thoát thân. (má ơi, anh này hài vãi ah).
Chẳng lẽ cứ để Giản Ngộ Châu coi cô như gấu koala mà ôm, sau đó tiểu Trương và Trần Tiêu cùng nhau đưa hai người vào gian phòng? ! Hình ảnh quá khiêu khích, khẳng định sẽ gây kinh ngạc đến ngây người đối với ai trông thấy.
Đang trong lúc ba người tìm cách xoay sở thì Giản Ngộ Châu tựa hồ lầm bầm một câu gì, Lục Phồn khẽ cúi đầu nghiêng tai ghé sát bên miệng hắn để xem hắn nói gì. Mấy giây sau, hắn lại hàm hàm hồ hồ niệm một câu, lúc này Lục Phồn nghe rõ, đang gọi cô tên.
Lục Phồn cho rằng hắn tỉnh táo, nên nhẹ nói: "Là tôi. Trong phòng so với trên xe thoải mái hơn nên trở về lại tiếp tục ngủ đi, buông tay ra?"
Không biết Giản Ngộ Châu có nghe lọt không mà hay tay đang quấn chặt lấy eo cô bỗng buông ra, thả lỏng, tiểu Trương và Trần Tiêu mổi người một bên vát cánh tay hắn dìu về phòng nghỉ.
Đi ngang qua nhân viên đang làm việc ở bố trí thiết bị đạo cụ, nhìn thấy một màn này cũng nhịn không được buồn cười, chỉ ba chén rượu liền mềm nhũng như thế thiệt cũng không có ai .
Trên người áp lực biến mất, Lục Phồn cuối cùng là thoải mái cô nhảy xuống xe, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ. Đỡ cửa xe, cô xoa xoa hai chân đang tê dại, tại chỗ đạp vài cái sau mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.
Đoàn làm phim bao trọn khu nhà dân được trùng tu thu dọn gọn gàng sạch sẽ, trong phòng sáng sủa, mặc dù so ra kém hơn với khách sạn cấp năm sao, nhưng là dựa vào quan cảnh nước biếc núi xanh, gió mát lùa cửa sổ thì nơi này thật đẹp, làm cho người sống nơi thành thị đầy ồn ào bụi bặm một cảm xúc đầy hài lòng với một nơi đầy tĩnh lặng.
Lục Phồn đi dạo một vòng bốn phía, sau đó mới thỏa mãn vừa lòng thong thả qua trở về khu nhà nghỉ.
Trần Tiêu sắp xếp cho cô một gian phòng đơn đối diện với phòng của Giản Ngộ Châu, cách xa những phòng khác của nhân viên đoàn làm phim, để tránh có những phát sinh phiền toái. Lục Phồn trở lại căn phòng, ngã mình lên chiếc giường êm ái, lăn qua lăn lại trong lớp chăn bằng tơ mang cảm giác lành lạnh từ phía sau lưng men theo dây thần kinh bấu víu quấn lên não, ở một ngời vào mùa hè đầy nóng bức liền chạy đến một chỗ non xanh nước biết gió phất phơ, ôi không thể nào diễn tả được, đây là một loại hưởng thụ lớn lao.
Cô vốn định là hưởng thụ cảm giác trọn vẹn, ngày hôm nay phải thức dậy sớm, ở trên xe cũng không thể ngủ, kết quả mới vừa nằm xuống không bao lâu cô liền nhớ tới trong phòng đối diện còn có một người đang say thất điên bát đảo . Nội tâm giãy giụa một lát, còn là nhận mệnh mà xuống giường, muốn cho hắn hầm cách thủy chén canh giải rượu.
Dân xá chủ nhân là vị phong chúc lão nhân, mang trương tiểu thấp ghế trúc ngồi ở hành lang hạ, không có đi xem bận rộn kịch tổ nhân viên, mà là tự cái ở đó ngẩn người. Lục Phồn do dự một cái chớp mắt, liền tiến lên, hỏi thăm có hay không có thể mượn lò than cùng cái hũ, lão nhân nhĩ lực không tốt, cô nói tam lần lão nhân mới run run rẩy rẩy chỉ chỉ phòng bếp phương hướng.
Lục Phồn tiến phòng bếp vừa nhìn, nguyên liệu nấu ăn nồi cụ cái gì cần có đều có, đại khái là kịch tổ biết rõ tiến vùng núi, đưa cặp lồng đựng cơm không quá phương tiện, cho nên dứt khoát làm cơm tập thể đi.
Cô ở lũy vài đại chồng chất rau dưa loại thịt bên trong chọn trong chốc lát, sau đó lựa bước tiến mới tươi ngưu cốt, nấm hương cùng củ cải, ở dưới vòi nước rửa sạch sau cắt hảo dự bị.
Cha của Lục Phồn là người Chiết Giang, nơi đó là một thôn nhỏ, trong nhà đều có một cái hũ om, mỗi khi có khách đến chơi sẽ làm một hũ om, đổ vào rượu đỏ vào đó và ninh trên bếp than hồng, lúc mở nắp ra thì kia mùi thơm có thể bay ra rất xa. Mặc dù trong thành thị hiếm khi có người lại dùng lò than hầm cách thủy, nhưng cô thì rất thích cách nấu cổ xưa chất phác này, dùng cái hũ hầm cách thủy trên lò than, hương vị nấu trong nồi đất rất khác xa, hương vị thơm ngon gần như hận không thể đem đầu lưỡi đều nuốt vào.
Than vừa ửng hồng lên thì Lục Phồn cho nước vào trong cái hũ đsau đó đợi nước sôi thì cho xương bò vào, đậy nắp lại.
Ninh bằng than cần thời gian dài, cô sẽ tranh thủ mà lướt di động trong thời gian chờ đợi, chờ cho nước hầm xương sôi cũng không quá lâu cô đem củ cải cùng nấm hương bỏ vào, tiến hành cho thêm gia vị cây thìa là cùng hoa hồi.
Canh xương bò hầm cách thủy được một lúc, thì mở nắp ra đã thấy nước mang màu trắng sữa nóng hổi cùng mùi hương cô đặc bay ra dụ hoặc nước miếng không biết bao nhiêu người. Lục Phồn cắt mấy đoạn hành, nêm thêm ít muối sau đó lấy một cái chén sứ, từng muỗng từng muỗng gắp tahn bỏ vào trong chén để đắp lên cái nắp.
Đúng lúc này, có người vì mùi hương mà đến, tựa tại cửa nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được mở miệng, "Cô ở đây hấm cách thuỷ món gì vậy? Rất thơm."
Lục Phồn quay đầu lại, trong nháy mắt hoảng sợ liền buông cái muỗng rớt xuống đất.
Xuyên, Xuyên Xuyên!
Cô phút chốc đứng lên, sau đó đem kích động phát run nơi tay mà để phía sau lưng, nỗ lực duy trì trấn định, "Cái kia, xương bò hầm nấm hương"
Thẩm Uẩn Xuyên nhìn ra cô căng thẳng, hướng về cô ôn hòa cười cười, sau đó cất bước đi đến.
Hắn khom lưng nhìn kỹ cái hũ đang trên lò than, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía cô hỏi "... Có nấu dư không, tôi có thể chứ?"
Lục Phồn ngẩn ra, từ trong mắt hắn nhìn ra một tia sáng, nhịn không được buồn cười, "Để tôi múc cho anh một chén, có nấu dư mà."
"Thật chứ?" Thẩm Uẩn Xuyên xác nhận sau liền lại cầm cái chén, "Bỏ đi thì tiếc, đúng lúc tôi chưa ăn trưa, nếu cô không để ý thì tôi ăn nhé?"
Lục Phồn cảm thấy Xuyên Xuyên hiện tại bộ dạng này cầm lấy chén đợi cô đồng ý bộ dáng đặc biệt đáng yêu, "Ừh, anh ăn đi."
Thẩm Uẩn Xuyên không khách khí nữa, cầm lấy cái muỗng vớt thịt bò, nấm hương và củ cải trong hũ múc vào chén. Hắn hiển nhiên là đói bụng lắm, cũng không có để ý gì đến hình ảnh cả, cứ thế đứng ăn ngon lành
Hắn ăn uống tư thái rất giống Lục Thời, hơn nữa hắn cũng giống như Lục Phồn lúc nhỏ, không giống Giản Ngộ Châu chỉ cần là mặt đối mặt liền làm cho người ta một loại cực kỳ nghiêm túc thận trọng cùng uy hiếp cho nên Lục Phồn rất nhanh liền buông lỏng xuống, trên khóe miệng cũng mang nét cười, "Đoàn làm phim cũng không để ý đến cơm nước sao?"
"Chuyện đó cũng không đúng" Thẩm Uẩn Xuyên nuốt xuống thức ăn trong miệng, "Hôm nay thật sự bận bịu, tất cả mọi người đói bụng. Tôi xem ra là may mắn khi đi đến nơi này."
Hắn lời nói chuyển một cái, "Cô là người làm cho đoàn làm phim phụ trách việc cơm nước hả? Trước kia hình như chưa từng nhìn thấy cô."
Lục Phồn tưởng tượng một hình ảnh mình đang nắm thìa sắt to lớn lật xào nấu cơm tập thể mà buồn cười, "Không phải là... nhưng thật tình thì cũng không sai biệt lắm."
Thẩm Uẩn Xuyên không có tiếp tục hỏi, mà là nói, "Cô nấu món canh này thật ngon." Hắn nhìn chén canh của mình đã cạn, thăm dò hỏi, "Cô... Cách vài ngày hầm cách thủy một lần hả?"
Thật ra nếu chỉ nhìn khí chất cùng tướng mạo thì mọi người hết sức dễ dàng đem quy Thẩm Uẩn Xuyên là một loại người thanh cao nhưng lạnh lùng tài hoa cho dù miệng có cười thì cũng không phải là người dễ đụng chạm, Lục Phồn cũng từng nghĩ như thế nhưng trong giây phút đối thoại ngắn ngủi này đây, cô lại cảm thấy Thẩm Uẩn Xuyên giống như cậu em trai ngốc của mình ở nhà, trước mặt người ngoài như cao ngạo khí thế bừng bừng, một kiểu như "Đừng có mà đụng đến ta" nhưng thật sự là một người rất dễ tiếp xúc.
Fan nữ hâm mộ trong nháy mắt chuyển biến thành người chị được hâm mộ.
Lục Phồn nhìn hắn mắt sáng long lanh, không đành lòng làm hắn thất vọng trả lời: "Hầm cách thuỷ bằng than thì không thường xuyên, nhưng mỗi ngày đều nấu ăn, nếu như anh nghĩ muốn nếm thử, thì mỗi ngày tôi nấu nhiều hơn một chút."
"Thật?"
Lục Phồn gật đầu, do dự trong giây lát rồi nói: "Sự thật... Tôi cũng là người hâm mộ anh” Cô hé miệng cười: "Có thể vì người hâm mộ mà làm vài món ăn, tôi cũng rất thích thú."
Thẩm Uẩn Xuyên cười cười, mặt mày thanh nhã, cả người giống như tranh thuỷ mặc thanh tao, nhã nhặn cùng điềm tĩnh.
Rất khó có thể gặp được thần tượng, hơn nữa lại phát hiện Xuyên Xuyên trên thực tế cũng là một người khiến cho người ta yêu thích, Lục Phồn có một ít vui vẻ, thăm dò hỏi, "Xin hỏi anh có thể cho tôi một chữ kí không?"
Thẩm Uẩn Xuyên cười một tiếng, "Đương nhiên là được chứ, đã uống canh của cô nấu rồi, tôi đang suy nghĩ làm cách nào để cảm ơn cô."
Lục Phồn tung tăng như chim sẻ không thôi, quay đầu nhìn bốn phía phát hiệntre6n bếp điện có cây bút máy bọc gỗ, vì vậy lấy bút máy đưa cho Thẩm Uẩn Xuyên.
Nhưng nơi này lại không có giấy, làm sao bây giờ? Cô sợ đợi tí nữa nếu Thẩm Uẩn Xuyên sẽ phải đi làm việc, vì vậy dứt khoát đem áo T-shirt của mình đưa ra. Thẩm Uẩn Xuyên kí trên áo T-shirt trắng của cô một chữ kí, có thể là lo lắng bút máy không ra mực nên hắn cố ý nhiều lần tô đậm lên nét kí để tang dấu vết.
Ôi T-shirt giá trị năm trăm vạn! ! ! Lục Phồn vui sướng hài lòng nhìn ký tên, nghĩ thầm đợi tí nữa liền cởi ra đem về nhà sau đó liền treo ở nhà.
Rất nhanh, cô nhớ tới còn chưa đưa chén canh cho Giản Ngộ Châu nên vội vàng bưng lên chén sứ, cùng Thẩm Uẩn Xuyên nói lời từ biệt.
Lục Phồn đi đến cửa phòng Giản Ngộ Châu gõ cửa “cốc, cốc” không có trả lời, cô nhẹ nhàng đẩy một cái, Két…..một tiếng cửa được mở ra.
Trong phòng chỉ bày biện vài món trưng bày đơn giản, thậm chí ngay cả nền gạch cũng không có, nhưng là ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rọi chiếu ra bụi bặm, lại làm cho người ta một loại yên tĩnh nghiêm mật cảm giác.
Giản Ngộ Châu đang nằm trên chiếu, tư thế ngủ không được hiền lành gì, tay ôm cái gối cùng khuôn mặt đang vùi vào trong đó.
Lục Phồn bước chân nhè nhẹ đem chén canh để lên trên bàn, vốn là nghĩ xoay người rời đi , kết quả lại ma xui quỷ khiến như thế nào lại ngồi xổm xuống trước giường, ánh mắt chuyên tâm quan sát khuôn mặt Giản Ngộ Châu.
Khuôn mặt hắn hoàn toàn khác với lúc đang tỉnh táo, bình thường luôn lộ ra vẻ nghiêm túc thận trọng lúc đúng là làm cho người ta một cảm giác áp bức vô hình cảm giác áp bách, vậy mà khi chìm vào giấc ngủ mặt mày đều trở nên ôn hoà, kia là hang lông mi dài cong vút được đặt nơi hốc mắt nhìn bóng chíu như một chiếc quạt đang xoè. Lục Phồn liền nhìn như vậy rất lâu, nhịn không được đưa tay ra chạm vào hàng lông mi dài quá đáng kia, vừa chạm vào đến cuối cùng thì Giản Ngộ Châu liền nhíu mày, phất tay cô ra.
Lục Phồn nhịn không được cười lên, được rồi, không phá hắn nữa.
Cô đang muốn đứng lên, thì người nằm ở giường lại vương tay ra nắm lấy cổ tay cô níu lại, Lục Phồn dưới chân nghiêng một cái, nửa người đã ngả đè lên người hắn.
Giản Ngộ Châu rầu rĩ rầm rì vài tiếng, tay không tự chủ được ôm lấy cô eo, sau đó ung dung tỉnh lại, lông mi khẽ run nâng lên.
Lục Phồn vẻ sợ hãi nhìn hắn đang vẫn buồn ngủ chưa tỉnh táo mà đối mặt.
A, này cảnh tượng thật là làm người ta suy nghĩ viễn vông nha.
Giản Ngộ Châu giống như trong lúc nhất thời không nhận ra cô, trừng mắt nhìn, lập tức lúng ta lúng túng hỏi, "Cô..."
Lục Phồn luống cuống tay chân từ trên người hắn ngồi dậy, "Cái kia, tôi chỉ là muốn đưa canh giải rượu !" Nói xong, cô chỉ chỉ trên bàn chén canh để chứng minh.
Lòng bàn tay không còn ấm áp, giác mất mát tế nhị không hề có dấu hiệu tràn ra trong lòng.
Giản Ngộ Châu mới vừa tỉnh, tư duy còn chưa tỉnh táo, hắn nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình sau nhìn mặt Lục Phồn rất lâu đang giải thích mở miệng nói "... Cám ơn."
Hắn vuốt vuốt cái trán, chống trên người ngồi dậy, ánh mắt trong lúc vô tình xẹt qua dòng chữ trên áo trắng T-shirt của cô.
Rõ ràng chữ viết….Thẩm Uẩn Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.