Chương 39
Thời nhĩ
24/01/2017
Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Lục Phồn và Giản Ngộ Châu tìm được một nhà hàng có phòng kín tương đối bí mật, mới dùng xong bữa trưa đã bị tiếng chuông liên hoàn của Trần Tiêu cắt đứt. Giản Ngộ Châu chậc một tiếng, đóng máy, Lục Phồn để đũa xuống nói: “Anh gọi lại đi, không chừng có chuyện quan trọng đấy”.
Giản Ngộ Châu gắp một miếng thịt bò cho vào bát cô: “Có chuyện gì anh ta xử lí được mà”.
“Đại diện và trợ lý của anh chắc phải am hiểu tất cả các kĩ năng nhỉ?”
Lục Phồn cười cười gắp miếng sườn bò cho vào miệng, sau khi gặm xương ra thì điện thoại lại vang lên nữa.
Người gọi là Lục Thời.
Cô nhả xương trong miệng xuống, sau đó nhận máy: “Alo”.
Lục Thời ở đầu dây kêu la om sòm: “Chị, có phải anh rể trêu chọc gì người của xã hội đen không? Có hai người đàn ông hung dữ lao tới nhà mình đòi tìm anh ấy, sau đó đòi phải đánh chết! Em không ngăn được!”
“…”
Sau một hồi ầm ĩ, Trần Tiêu cướp di động được: “Lục Phồn, hai người đang ở đâu?”
“Đang đi ăn trưa bên ngoài”.
Cả người Trần Tiêu như muốn nổ tung: “ Đưa điện thoại cho lão Giản! Hắn dám bỏ trốn trước mặt tôi, ông đây phải thu dọn toàn cục cho hắn đấy”.
Ngay lúc người kia đang gào thét, Lục Phồn vội vàng nhét điện thoại vào tay Giản Ngộ Châu, thế là tránh khỏi tiếng công kích của Trần Tiêu đâm thẳng vào màng nhĩ.
Giản Ngộ Châu từ tốn lau chùi miệng, sau đó mới đưa điện thoại đến bên tai: “Lão Trần, chuyện gì thế?”
“Sao cậu còn ở đây hả! Hôm trước tôi đã nói hôm nay có chương trình rồi mà, fan của cậu ngồi chờ khô hơi rát cổ mà không thấy cậu đâu. Cậu có biết từ hôm qua tới giờ tôi bị tiếng chuông điện thoại làm bức bối không ngủ được không! Sáng sớm hôm nay đã thấy mọc ra bao nhiêu sợi tóc bạc! Nếu tôi mà trắng tóc thì cũng là vì cậu đó!!”
Giản ngộ Châu hờ hững đáp lại Trần Tiêu, còn không quên gắp rau cho Lục Phồn: “Làm người đại diện là phải giải quyết tất cả các chuyện khẩn cấp như thế, nếu không tôi mời người đại diện làm gì?”
“Cậu…” Trần Tiêu nghẹn họng không biết nói gì: “Tôi không thèm, hôm nay nhất định cậu phải theo tôi về đoàn làm phim! Chờ phim này quay xong tôi cho cậu ba ngày nghỉ”.
Lúc ngày Giản Ngộ Châu mới nghiêm chỉnh một chút: “Thật chứ?”
“Nói được làm được”.
Giản Ngộ Châu xác nhận chấp thuận: “Được, ăn xong về ngay”.
Lục Phồn cũng nghe rõ Trần Tiêu nói chuyện gì, Giản Ngộ Châu được nghỉ có ba ngày mà đã phấn khởi như vậy, nghĩ cũng thấy đáng thương. Cô đau lòng xoa xoa vành tai của anh, Giản Ngộ Châu bắt lấy tay cô hỏi:
“Ăn no rồi hả?”
“Ừm, anh cứ gắp thịt cho em suốt mà”.
GIản Ngộ Châu vuốt ve tay người nào đó: “Gầy quá, con gái phải mập mập mới xinh”.
Lục Phồn phì cười: “Chứ không phải thẩm mỹ của trực nam là càng gầy càng đẹp sao?”
“Thẩm mỹ vặn vẹo gì thế, anh có khả năng đánh giá đẹp xấu mà, không thích con gái gầy quá đâu”.
Anh dừng một lúc rồi nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng mà em như thế nào cũng đẹp hết”.
Đây là lần đầu tiên Lục Phồn nghe anh nói lời tâm tình như vậy, sững sờ rồi lại cảm thấy buồn cười khóe mắt cong lên: “Mấy câu này anh học trên mạng đó hả?”
Giản Ngộ Châu: “…”
Lục Phồn: “Em biết mà, sao em có thể hi vọng anh biết nói mấy câu thế chứ”.
Giản Ngộ Châu: “…”
(Editor có lời muốn nói: chị Lục Phồn nhà ta biết cách xỉa xói làm đau thương ai đó quá hà)
Hai người thanh toán xong thì lái xe về nhà.
Đối với lần hẹn hò mới một nửa đã thất bại như thế này khiến trong lòng Giản Ngộ Châu thấy cực kì không vui, nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện sắp có ba ngày nghỉ, tâm tình lại khá hơn một chút, anh vô thức lại tưởng tượng xem ba ngày đó nên trôi qua thế nào, đưa Lục Phồn đi chơi, hay là ở nhà làm gì đấy để bối đắp tình cảm tăng cao?
Cứ nghĩ mãi như thế nhưng vẻ mặt Giản Ngộ Châu càng lúc càng nghiêm chỉnh khiến cho Lục Phồn không tài nào phát hiện ra.
Về đến nhà, Trần Tiêu và Tiểu Trương đều ngồi trên ghế sa lon, vừa nhìn thấy Giản Ngộ Châu hai người đã nhất trí cao độ bày ra vẻ mặt “bom tấn”, Lục Phồn nhìn vành mắt xanh đen của họ cũng đoán được một ngày một đêm vừa rồi phải khổ sở nhường nào, còn phải bay tới đây bắt người nữa chứ, thế là cô yên lặng thắp một nén nhang cho Giản Ngộ Châu.
Ba người cũng không ở lâu thêm, vội vội vàng vàng chuẩn bị rời đi, Giản Ngộ Châu muốn nói thêm vài câu với Lục Phồn cũng bị Trần Tiêu ngăn lại đẩy ra cửa. Bọn họ vừa đi xong, Lục Thời đã bắt đầu thở than: “Đại minh tinh bận thế đấy… chị, chị thấy em có nên gia nhập thành 'ngôi sao' được không?”
“Em?” Lục Phồn đưa mắt nhìn cậu: “Muốn làm diễn viên hài hả?”
“…”
Sau khi Giản Ngộ Châu đi rồi, lúc rảnh rỗi hai người lại gọi điện cho nhau, khi không rảnh đi gửi tin nhắn. Lục Phồn cảm thấy chụp hình selfie gửi cho anh thì cũng hơi xấu hổ, nhưng mà anh cứ nhây chết đi được, trên blog còn đăng hình selfie, rồi gửi link sang cho cô, lấy tên là “nỗi khổ tương tư”.
Lục Phồn… thiệt khổ cho 'em gái' anh, anh tự chơi một mình sao? Mặc dù nội tâm ai đó khá là phong phú, nhưng Lục Phồn vẫn muốn bảo vệ cho tâm hồn pha lê mong manh yếu đuối dễ vỡ của anh trai kia, vì vậy mỗi lần anh đăng hình, cô vẫn phải khen ngợi anh một câu.
Cách màn hình điện thoại cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hài lòng của người nào đó.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc viết kịch bản cô còn phải nghiên cứu các thông tin bên ngoài, cả cách để làm một người dẫn chương trình tiêu chuẩn, công việc ở đài truyền hình không giống với trên internet, phải học tập thêm rất nhiều thứ.
Một ngày nào đó, cô đi ngang qua phòng ghi hình, ánh mắt liếc vào trong, bên trong còn đang tiến hành thu. Cô dừng chân lại, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng bước vào xem, tìm một chỗ không người đứng yên lặng nhìn sân khấu.
Đây là một chương trình phỏng vấn khá nổi tiếng, người dẫn chương trình cũng xuất thân từ diễn viên, sau đó mới chuyển nghề, khi làm diễn viên đã khá nổi tiếng rồi, giờ làm người dẫn chương trình càng có tiếng tăm hơn. Khả năng tùy cơ ứng biến và khiếu hài hước của anh ta rất tuyệt vời, Lục Phồn xem qua mất đợt, càng có ấn tượng với người này hơn.
Sau phần nghỉ giải lao là phần quảng cáo xen vào, chuyên gia trang điểm vội vàng lên sân khấu trang điểm thêm cho khách mời và người dẫn chương trình.
Lục Phồn nghĩ tới chuyện kịch bản còn chưa đưa cho tổng giám đốc, thế là định yên lặng rời đi nhưng vừa mới xoay người cô đã bị người phía sau chặn lại.
Lục Phồn đưa mắt nhìn lên, hai người đều đứng ở chỗ tối, chí có ánh đèn từ hành lang chiếu vào, mà người kia lại đứng khuất sáng, phải một lúc sau cô mới nhìn rõ được.
“Lục Phồn?” Là Ngô Lâm Hỉ.
Lục Phồn cười khách sáo: “Là tôi”.
Hai người ra một chỗ sáng hơn, ánh mắt Ngô Lâm Hỉ nhìn về trường quay một lượt: “Cô làm gì ở đây vậy?”
Lục Phồn cảm thấy Ngô Lâm Hỉ không phải là người vô duyên vô cớ hỏi những chuyện thế này, thế là cô cũng theo tầm mắt của người kia nhìn lại, phía sau máy quay phim chính là Phương Duệ, đến lúc đó cô mới phản ứng kịp. Không lẽ Ngô Lâm Hỉ nghĩ cô tới đây để nhìn Phương Duệ ?
Lục Phồn nhớ lại lần trước gặp nhau, mấy đồng nghiệp đều cố tình tác hợp Ngô Lâm Hỉ và Phương Duệ, mà Ngô Lâm Hỉ có lẽ cũng có cảm tình với anh ta. Cô đưa kịch bản lên: “Tôi định tới phòng tổng giám đốc nhưng ngang qua chỗ này thấy chương trình đang quay nên muốn vào xem thử”.
Ngô Lâm Hỉ không tỏ vẻ là tin hay không: “Ồ, vậy hả. Tổng giám đốc trưa nay không có ở đây, cô đưa kịch bản cho trợ lí cũng được đấy”.
“Được, vậy tôi đi trước”.
Lục Phồn đi tới văn phòng tổng giám đốc, quả nhiên trong phòng không có ai, cô giao kịch bản lại cho trợ lí rồi đi luôn.
Hơn ba giờ chiều giám đốc mới gọi điện sang bảo Lục Phồn qua văn phòng của ông ta. Giám đốc chương trình là một người đàn ông trung niên bụng bự, lúc nói chuyện thì sặc mùi thuốc lá hơn nữa đôi mắt cứ đảo quanh, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái. Lục Phồn nhẫn nhịn một lúc cố gắng tập trung nghe những vấn đề mà ông ta đề cập, đến lúc định đi thì tổng giám đốc lại gọi cô lại.
“Lục Phồn, tối nay ở khách sạn XX có một bữa tiệc, rất nhiều nhà đầu tư tài trợ có mặt, sao? có muốn tới giao lưu tạo mối quan hệ không?” Ông ta châm một điếu thuốc, hít mấy hơi khói đôi mắt nhỏ lướt qua người Lục Phồn mấy vòng.
Lục Phồn đáp lại: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc, hôm nay tôi có việc gấp phải làm đã phụ lòng tốt của ông rồi”.
“Thế à?” Ông ta hít thêm một hơi: “Cô cứ nghĩ kĩ đi muốn tìm người nâng đỡ không phải chuyện dễ, cô vừa mới tới muốn tự mình làm một chương trình là chuyện rất không dễ dàng gì”.
Lục Phồn hiểu được ý người kia nhưng trên mặt vẫn bình bình như trước, làm ra vẻ áy náy đáp lời: “Tôi có việc gấp thật, thiệt ngại quá”.
Tổng giám đốc nhìn cô một lát rồi cuối cùng phất tay: “Được rồi, cô đi đi”.
Lục Phồn bỏ của chạy lấy người. Ra khỏi cửa đài truyền hình, trong lòng cô vẫn còn run run sợ hãi.
Cô biết trong giới này không sạch sẽ gì đâu, nhưng cô cũng chưa bao giờ trải qua những cảm nhận như thế. Ngây người một lúc, cô nghe thấy có người gọi cô từ phía sau, quay đầu lại thì thấy Phương Duệ đang chạy tới, cô nặn ra một nụ cười hỏi: “Anh cũng về à?”
“Đúng thế”. Phương Duệ đi tới cạnh cô: “Đang nghĩ gì đấy, gọi cô bốn năm lần cũng không thấy phản ứng”.
Những ngày qua đúng là Phương Duệ đã giúp cô rất nhiều, hơn nữa để bảo vệ tình bạn này Lục Phồn cũng không còn cố tình xa cách anh ấy nữa, xem anh như bạn tốt của mình.
“Không có gì đâu, tôi hơi mệt thôi”.
“Hôm nay còn sớm chúng ta đi ăn đi, phải khao mình một bữa chứ, mấy ngày này cô vất vả lắm phải không?”
Lục Phồn cười khổ: “Ừ”.
Muốn vực dậy một chương trình, nghe thì dễ, mà bận đến mức chân không rời khỏi đất.
Tôi có thể góp ý mà, chúng ta ngồi xuống bàn bạc đi”.
Hai người chọn một quán cay Tứ Xuyên, chọn nơi ngồi xuống bên cửa sổ, Phương Duệ gọi một lượt các món mà anh biết xong nhìn sang thấy Lục Phồn vẫn còn đang thẫn thờ thì quan tâm hỏi: “Cô không có chuyện gì thật chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nhìn cô cứ như người mất hồn ấy”.
Lục Phồn cũng không muốn kể lại chuyện này trong lúc ăn cơm, bèn lắc đầu một cái, Phương Duệ trầm tư một lúc rồi hỏi dò: “Hay tổng giám đốc mắng cô?”
Sắc mặt Lục Phồn thoáng đổi.
Phương Duệ cũng đoán được ít nhiều, anh khụ một tiếng nghiêm mặt nói: “Lục Phồn, đài truyền hình không phải là con đường sống duy nhất của cô, nghề của cô cũng có một nguồn thu nhập ổn định cho nên nếu gặp phải việc gì khó giải quyết, cô không cần phải cố gắng chống chịu, có một số việc… với những cô gái sống trong gia đình bình thường như cô đúng là khó mà có thể tiếp nhận nổi”.
Anh dừng một lúc rồi nói thẳng: “Kinh nghiệm của cô ít tuổi còn trẻ rất dễ bị cám dỗ vì thế nếu sau này còn gặp những chuyện như vậy… chỉ cần cô còn ở trong giới này, rất khó tránh được đương nhiên chỉ cần cô có thành tích có thể vực dậy chương trình những người đó sẽ không còn chú ý đến cô nữa”.
“Tôi nói như thế cô có hiểu không?”
Đương nhiên cô hiểu, công việc trong giới này có phải tươi sáng gì cho cam sau lưng nó có rất nhiều âm u bẩn thỉu mà cô đã chứng kiến không ít lần, chỉ có điều chưa bao giờ trải qua cho nên mới mờ mịt luống cuống đến thế: “Cảm ơn anh”.
“Không cần cảm ơn”. Phương Duệ thở dài: “Vị trí của tôi ở đài truyền hình không cao không thấp, có nhiều việc không thể giúp được cô nhưng nếu là chuyện tôi có thể, nhất định tôi sẽ giúp cô ngay”.
Lục Phồn biết anh là người rất trượng nghĩa, trước đây có một chàng trai từng theo đuổi cô sau khi cô từ chối thì quay đầu bực bội tìm người khác mà Phương Duệ vẫn có thể đối xử với cô như trước kia, đúng là hiếm thấy.
Sau khi về nhà, Lục Phồn nằm xuống ghế sa lon mơ màng ngủ thiếp đi không biết qua bao lâu sau thì chuông di động reo vang đánh thức.
Nếu là vào khoảng thời gian này thì nhất định là Giản Ngộ Châu. Cô tỉnh táo lại rồi mới nhận máy: “Alo”.
Giản Ngộ Châu nghe được vẻ mệt mỏi qua giọng nói của cô, bất giác cũng dịu dàng hơn trước: “Gần đây em không nghỉ ngơi nhiều phải không? Công việc không suôn sẻ à?”
Vốn đã ổn định tâm lí rồi, nhưng không biết vì sao giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Giản Ngộ Châu lại khiến mọi thứ như vỡ òa ra cả. Kể từ sau khi bố mẹ mất, Lục Phồn vẫn luôn tự mình chịu đựng bởi vì cô còn có một người em trai cô không thể ngã gục vì thế dù có khó đến thế nào đi nữa cô cũng phải cắn răng chịu đựng.
Thực ra chuyện hôm nay cũng không kinh khủng đến mức ấy tổng giám đốc không ép buộc hay nói thẳng gì cô cả nhưng có lẽ bởi vì tự dưng cô lại nhớ tới tất cả những khó khăn trước đây người cũng trở nên yếu đuối: “Vẫn ổn, còn anh thì sao?”
Giản Ngộ Châu nhận ra ngay lập tức, anh vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Em khóc à?”
“Không có, em không khóc mà”. Lục Phồn cố gắng thả lỏng người: “Em mới ngủ dậy, còn chưa tỉnh đó thôi”.
Giản Ngộ Châu không tin nhưng cô đã không chịu nói anh cũng không hỏi nữa. Một lát sau anh thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa là anh quay xong rồi, bên này kết thúc là về với em ngay. Mấy ngày này phải ngoan ngoãn biết không?”
Cô bất giác mỉm cười: “Em biết rồi”.
Tiếng hít thở của hai người đan vào nhau, Lục Phồn đột nhiên lại nói: “Anh nói xem em có nên làm tiếp ở Vạn Hoa TV không?”
Giản Ngộ Châu cũng đoán được trong công việc cô có chuyện không hài lòng nên đành an ủi: “Bé ngoan, anh không quan tâm em có kiếm được nhiều tiền hay không, có danh tiếng hay không, anh chỉ mong em có thể vui vẻ làm điều em muốn. Em muốn ở nhà bán thức ăn cũng được, anh nuôi em , em muốn ra ngoài kiếm tiền cũng được, anh đồng ý. Nhưng nếu nhất định phải đưa ra một đề nghị, anh mong em đừng bôn ba bên ngoài nữa, vất vả lắm”.
Thực ra anh không muốn nói là nếu Lục Phồn muốn làm dẫn chương trình anh cũng có thể bỏ tiền xây đài truyền hình, tiền chỉ là vật bên ngoài mà thôi kiếm được bao nhiêu đều đưa cho vợ tiêu mà.
Lục Phồn nghe anh nói xong tâm trạng cũng tốt hơn nhiều lắm đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Đúng thế, cô cũng có tiếng trên mạng giờ tự mở website đâu phải việc gì khó, đâu cần bám lấy Vạn Hoa. Tuổi càng lớn thì ước mơ cũng trở nên mờ nhạt, nếu là mấy năm trước trong hoàn cảnh khó chịu như thế có lẽ Lục Phồn vẫn phải nhắm mắt mà đi nhưng bây giờ… có lẽ vì có Giản Ngộ Châu ở bên cạnh nên cô mới cảm thấy mình không cần phải chịu đựng thế nữa, bên cạnh cô đã có một vòng tay khoan dung mạnh mẽ, có thể lười biếng, có thể ỷ lại vào anh.
Lục Phồn khoanh tay lại, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh lắm, rất nhớ”.
Tiếng hô hấp bên đầu dây trở nên dồn dập hơn, thậm chí Lục Phồn còn nghe được tiếng ly nước rơi một vòng, cô bất giác cong môi: “Nhưng mà anh phải quay xong mới được về, không được trốn”.
“…”
Giản Ngộ Châu: "Không cho anh trốn mà còn muốn phá anh…"
Lục Phồn và Giản Ngộ Châu tìm được một nhà hàng có phòng kín tương đối bí mật, mới dùng xong bữa trưa đã bị tiếng chuông liên hoàn của Trần Tiêu cắt đứt. Giản Ngộ Châu chậc một tiếng, đóng máy, Lục Phồn để đũa xuống nói: “Anh gọi lại đi, không chừng có chuyện quan trọng đấy”.
Giản Ngộ Châu gắp một miếng thịt bò cho vào bát cô: “Có chuyện gì anh ta xử lí được mà”.
“Đại diện và trợ lý của anh chắc phải am hiểu tất cả các kĩ năng nhỉ?”
Lục Phồn cười cười gắp miếng sườn bò cho vào miệng, sau khi gặm xương ra thì điện thoại lại vang lên nữa.
Người gọi là Lục Thời.
Cô nhả xương trong miệng xuống, sau đó nhận máy: “Alo”.
Lục Thời ở đầu dây kêu la om sòm: “Chị, có phải anh rể trêu chọc gì người của xã hội đen không? Có hai người đàn ông hung dữ lao tới nhà mình đòi tìm anh ấy, sau đó đòi phải đánh chết! Em không ngăn được!”
“…”
Sau một hồi ầm ĩ, Trần Tiêu cướp di động được: “Lục Phồn, hai người đang ở đâu?”
“Đang đi ăn trưa bên ngoài”.
Cả người Trần Tiêu như muốn nổ tung: “ Đưa điện thoại cho lão Giản! Hắn dám bỏ trốn trước mặt tôi, ông đây phải thu dọn toàn cục cho hắn đấy”.
Ngay lúc người kia đang gào thét, Lục Phồn vội vàng nhét điện thoại vào tay Giản Ngộ Châu, thế là tránh khỏi tiếng công kích của Trần Tiêu đâm thẳng vào màng nhĩ.
Giản Ngộ Châu từ tốn lau chùi miệng, sau đó mới đưa điện thoại đến bên tai: “Lão Trần, chuyện gì thế?”
“Sao cậu còn ở đây hả! Hôm trước tôi đã nói hôm nay có chương trình rồi mà, fan của cậu ngồi chờ khô hơi rát cổ mà không thấy cậu đâu. Cậu có biết từ hôm qua tới giờ tôi bị tiếng chuông điện thoại làm bức bối không ngủ được không! Sáng sớm hôm nay đã thấy mọc ra bao nhiêu sợi tóc bạc! Nếu tôi mà trắng tóc thì cũng là vì cậu đó!!”
Giản ngộ Châu hờ hững đáp lại Trần Tiêu, còn không quên gắp rau cho Lục Phồn: “Làm người đại diện là phải giải quyết tất cả các chuyện khẩn cấp như thế, nếu không tôi mời người đại diện làm gì?”
“Cậu…” Trần Tiêu nghẹn họng không biết nói gì: “Tôi không thèm, hôm nay nhất định cậu phải theo tôi về đoàn làm phim! Chờ phim này quay xong tôi cho cậu ba ngày nghỉ”.
Lúc ngày Giản Ngộ Châu mới nghiêm chỉnh một chút: “Thật chứ?”
“Nói được làm được”.
Giản Ngộ Châu xác nhận chấp thuận: “Được, ăn xong về ngay”.
Lục Phồn cũng nghe rõ Trần Tiêu nói chuyện gì, Giản Ngộ Châu được nghỉ có ba ngày mà đã phấn khởi như vậy, nghĩ cũng thấy đáng thương. Cô đau lòng xoa xoa vành tai của anh, Giản Ngộ Châu bắt lấy tay cô hỏi:
“Ăn no rồi hả?”
“Ừm, anh cứ gắp thịt cho em suốt mà”.
GIản Ngộ Châu vuốt ve tay người nào đó: “Gầy quá, con gái phải mập mập mới xinh”.
Lục Phồn phì cười: “Chứ không phải thẩm mỹ của trực nam là càng gầy càng đẹp sao?”
“Thẩm mỹ vặn vẹo gì thế, anh có khả năng đánh giá đẹp xấu mà, không thích con gái gầy quá đâu”.
Anh dừng một lúc rồi nghiêm túc nói tiếp: “Nhưng mà em như thế nào cũng đẹp hết”.
Đây là lần đầu tiên Lục Phồn nghe anh nói lời tâm tình như vậy, sững sờ rồi lại cảm thấy buồn cười khóe mắt cong lên: “Mấy câu này anh học trên mạng đó hả?”
Giản Ngộ Châu: “…”
Lục Phồn: “Em biết mà, sao em có thể hi vọng anh biết nói mấy câu thế chứ”.
Giản Ngộ Châu: “…”
(Editor có lời muốn nói: chị Lục Phồn nhà ta biết cách xỉa xói làm đau thương ai đó quá hà)
Hai người thanh toán xong thì lái xe về nhà.
Đối với lần hẹn hò mới một nửa đã thất bại như thế này khiến trong lòng Giản Ngộ Châu thấy cực kì không vui, nhưng mà vừa nghĩ tới chuyện sắp có ba ngày nghỉ, tâm tình lại khá hơn một chút, anh vô thức lại tưởng tượng xem ba ngày đó nên trôi qua thế nào, đưa Lục Phồn đi chơi, hay là ở nhà làm gì đấy để bối đắp tình cảm tăng cao?
Cứ nghĩ mãi như thế nhưng vẻ mặt Giản Ngộ Châu càng lúc càng nghiêm chỉnh khiến cho Lục Phồn không tài nào phát hiện ra.
Về đến nhà, Trần Tiêu và Tiểu Trương đều ngồi trên ghế sa lon, vừa nhìn thấy Giản Ngộ Châu hai người đã nhất trí cao độ bày ra vẻ mặt “bom tấn”, Lục Phồn nhìn vành mắt xanh đen của họ cũng đoán được một ngày một đêm vừa rồi phải khổ sở nhường nào, còn phải bay tới đây bắt người nữa chứ, thế là cô yên lặng thắp một nén nhang cho Giản Ngộ Châu.
Ba người cũng không ở lâu thêm, vội vội vàng vàng chuẩn bị rời đi, Giản Ngộ Châu muốn nói thêm vài câu với Lục Phồn cũng bị Trần Tiêu ngăn lại đẩy ra cửa. Bọn họ vừa đi xong, Lục Thời đã bắt đầu thở than: “Đại minh tinh bận thế đấy… chị, chị thấy em có nên gia nhập thành 'ngôi sao' được không?”
“Em?” Lục Phồn đưa mắt nhìn cậu: “Muốn làm diễn viên hài hả?”
“…”
Sau khi Giản Ngộ Châu đi rồi, lúc rảnh rỗi hai người lại gọi điện cho nhau, khi không rảnh đi gửi tin nhắn. Lục Phồn cảm thấy chụp hình selfie gửi cho anh thì cũng hơi xấu hổ, nhưng mà anh cứ nhây chết đi được, trên blog còn đăng hình selfie, rồi gửi link sang cho cô, lấy tên là “nỗi khổ tương tư”.
Lục Phồn… thiệt khổ cho 'em gái' anh, anh tự chơi một mình sao? Mặc dù nội tâm ai đó khá là phong phú, nhưng Lục Phồn vẫn muốn bảo vệ cho tâm hồn pha lê mong manh yếu đuối dễ vỡ của anh trai kia, vì vậy mỗi lần anh đăng hình, cô vẫn phải khen ngợi anh một câu.
Cách màn hình điện thoại cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt hài lòng của người nào đó.
Trong khoảng thời gian này, ngoài việc viết kịch bản cô còn phải nghiên cứu các thông tin bên ngoài, cả cách để làm một người dẫn chương trình tiêu chuẩn, công việc ở đài truyền hình không giống với trên internet, phải học tập thêm rất nhiều thứ.
Một ngày nào đó, cô đi ngang qua phòng ghi hình, ánh mắt liếc vào trong, bên trong còn đang tiến hành thu. Cô dừng chân lại, suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng bước vào xem, tìm một chỗ không người đứng yên lặng nhìn sân khấu.
Đây là một chương trình phỏng vấn khá nổi tiếng, người dẫn chương trình cũng xuất thân từ diễn viên, sau đó mới chuyển nghề, khi làm diễn viên đã khá nổi tiếng rồi, giờ làm người dẫn chương trình càng có tiếng tăm hơn. Khả năng tùy cơ ứng biến và khiếu hài hước của anh ta rất tuyệt vời, Lục Phồn xem qua mất đợt, càng có ấn tượng với người này hơn.
Sau phần nghỉ giải lao là phần quảng cáo xen vào, chuyên gia trang điểm vội vàng lên sân khấu trang điểm thêm cho khách mời và người dẫn chương trình.
Lục Phồn nghĩ tới chuyện kịch bản còn chưa đưa cho tổng giám đốc, thế là định yên lặng rời đi nhưng vừa mới xoay người cô đã bị người phía sau chặn lại.
Lục Phồn đưa mắt nhìn lên, hai người đều đứng ở chỗ tối, chí có ánh đèn từ hành lang chiếu vào, mà người kia lại đứng khuất sáng, phải một lúc sau cô mới nhìn rõ được.
“Lục Phồn?” Là Ngô Lâm Hỉ.
Lục Phồn cười khách sáo: “Là tôi”.
Hai người ra một chỗ sáng hơn, ánh mắt Ngô Lâm Hỉ nhìn về trường quay một lượt: “Cô làm gì ở đây vậy?”
Lục Phồn cảm thấy Ngô Lâm Hỉ không phải là người vô duyên vô cớ hỏi những chuyện thế này, thế là cô cũng theo tầm mắt của người kia nhìn lại, phía sau máy quay phim chính là Phương Duệ, đến lúc đó cô mới phản ứng kịp. Không lẽ Ngô Lâm Hỉ nghĩ cô tới đây để nhìn Phương Duệ ?
Lục Phồn nhớ lại lần trước gặp nhau, mấy đồng nghiệp đều cố tình tác hợp Ngô Lâm Hỉ và Phương Duệ, mà Ngô Lâm Hỉ có lẽ cũng có cảm tình với anh ta. Cô đưa kịch bản lên: “Tôi định tới phòng tổng giám đốc nhưng ngang qua chỗ này thấy chương trình đang quay nên muốn vào xem thử”.
Ngô Lâm Hỉ không tỏ vẻ là tin hay không: “Ồ, vậy hả. Tổng giám đốc trưa nay không có ở đây, cô đưa kịch bản cho trợ lí cũng được đấy”.
“Được, vậy tôi đi trước”.
Lục Phồn đi tới văn phòng tổng giám đốc, quả nhiên trong phòng không có ai, cô giao kịch bản lại cho trợ lí rồi đi luôn.
Hơn ba giờ chiều giám đốc mới gọi điện sang bảo Lục Phồn qua văn phòng của ông ta. Giám đốc chương trình là một người đàn ông trung niên bụng bự, lúc nói chuyện thì sặc mùi thuốc lá hơn nữa đôi mắt cứ đảo quanh, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái. Lục Phồn nhẫn nhịn một lúc cố gắng tập trung nghe những vấn đề mà ông ta đề cập, đến lúc định đi thì tổng giám đốc lại gọi cô lại.
“Lục Phồn, tối nay ở khách sạn XX có một bữa tiệc, rất nhiều nhà đầu tư tài trợ có mặt, sao? có muốn tới giao lưu tạo mối quan hệ không?” Ông ta châm một điếu thuốc, hít mấy hơi khói đôi mắt nhỏ lướt qua người Lục Phồn mấy vòng.
Lục Phồn đáp lại: “Cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc, hôm nay tôi có việc gấp phải làm đã phụ lòng tốt của ông rồi”.
“Thế à?” Ông ta hít thêm một hơi: “Cô cứ nghĩ kĩ đi muốn tìm người nâng đỡ không phải chuyện dễ, cô vừa mới tới muốn tự mình làm một chương trình là chuyện rất không dễ dàng gì”.
Lục Phồn hiểu được ý người kia nhưng trên mặt vẫn bình bình như trước, làm ra vẻ áy náy đáp lời: “Tôi có việc gấp thật, thiệt ngại quá”.
Tổng giám đốc nhìn cô một lát rồi cuối cùng phất tay: “Được rồi, cô đi đi”.
Lục Phồn bỏ của chạy lấy người. Ra khỏi cửa đài truyền hình, trong lòng cô vẫn còn run run sợ hãi.
Cô biết trong giới này không sạch sẽ gì đâu, nhưng cô cũng chưa bao giờ trải qua những cảm nhận như thế. Ngây người một lúc, cô nghe thấy có người gọi cô từ phía sau, quay đầu lại thì thấy Phương Duệ đang chạy tới, cô nặn ra một nụ cười hỏi: “Anh cũng về à?”
“Đúng thế”. Phương Duệ đi tới cạnh cô: “Đang nghĩ gì đấy, gọi cô bốn năm lần cũng không thấy phản ứng”.
Những ngày qua đúng là Phương Duệ đã giúp cô rất nhiều, hơn nữa để bảo vệ tình bạn này Lục Phồn cũng không còn cố tình xa cách anh ấy nữa, xem anh như bạn tốt của mình.
“Không có gì đâu, tôi hơi mệt thôi”.
“Hôm nay còn sớm chúng ta đi ăn đi, phải khao mình một bữa chứ, mấy ngày này cô vất vả lắm phải không?”
Lục Phồn cười khổ: “Ừ”.
Muốn vực dậy một chương trình, nghe thì dễ, mà bận đến mức chân không rời khỏi đất.
Tôi có thể góp ý mà, chúng ta ngồi xuống bàn bạc đi”.
Hai người chọn một quán cay Tứ Xuyên, chọn nơi ngồi xuống bên cửa sổ, Phương Duệ gọi một lượt các món mà anh biết xong nhìn sang thấy Lục Phồn vẫn còn đang thẫn thờ thì quan tâm hỏi: “Cô không có chuyện gì thật chứ? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nhìn cô cứ như người mất hồn ấy”.
Lục Phồn cũng không muốn kể lại chuyện này trong lúc ăn cơm, bèn lắc đầu một cái, Phương Duệ trầm tư một lúc rồi hỏi dò: “Hay tổng giám đốc mắng cô?”
Sắc mặt Lục Phồn thoáng đổi.
Phương Duệ cũng đoán được ít nhiều, anh khụ một tiếng nghiêm mặt nói: “Lục Phồn, đài truyền hình không phải là con đường sống duy nhất của cô, nghề của cô cũng có một nguồn thu nhập ổn định cho nên nếu gặp phải việc gì khó giải quyết, cô không cần phải cố gắng chống chịu, có một số việc… với những cô gái sống trong gia đình bình thường như cô đúng là khó mà có thể tiếp nhận nổi”.
Anh dừng một lúc rồi nói thẳng: “Kinh nghiệm của cô ít tuổi còn trẻ rất dễ bị cám dỗ vì thế nếu sau này còn gặp những chuyện như vậy… chỉ cần cô còn ở trong giới này, rất khó tránh được đương nhiên chỉ cần cô có thành tích có thể vực dậy chương trình những người đó sẽ không còn chú ý đến cô nữa”.
“Tôi nói như thế cô có hiểu không?”
Đương nhiên cô hiểu, công việc trong giới này có phải tươi sáng gì cho cam sau lưng nó có rất nhiều âm u bẩn thỉu mà cô đã chứng kiến không ít lần, chỉ có điều chưa bao giờ trải qua cho nên mới mờ mịt luống cuống đến thế: “Cảm ơn anh”.
“Không cần cảm ơn”. Phương Duệ thở dài: “Vị trí của tôi ở đài truyền hình không cao không thấp, có nhiều việc không thể giúp được cô nhưng nếu là chuyện tôi có thể, nhất định tôi sẽ giúp cô ngay”.
Lục Phồn biết anh là người rất trượng nghĩa, trước đây có một chàng trai từng theo đuổi cô sau khi cô từ chối thì quay đầu bực bội tìm người khác mà Phương Duệ vẫn có thể đối xử với cô như trước kia, đúng là hiếm thấy.
Sau khi về nhà, Lục Phồn nằm xuống ghế sa lon mơ màng ngủ thiếp đi không biết qua bao lâu sau thì chuông di động reo vang đánh thức.
Nếu là vào khoảng thời gian này thì nhất định là Giản Ngộ Châu. Cô tỉnh táo lại rồi mới nhận máy: “Alo”.
Giản Ngộ Châu nghe được vẻ mệt mỏi qua giọng nói của cô, bất giác cũng dịu dàng hơn trước: “Gần đây em không nghỉ ngơi nhiều phải không? Công việc không suôn sẻ à?”
Vốn đã ổn định tâm lí rồi, nhưng không biết vì sao giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Giản Ngộ Châu lại khiến mọi thứ như vỡ òa ra cả. Kể từ sau khi bố mẹ mất, Lục Phồn vẫn luôn tự mình chịu đựng bởi vì cô còn có một người em trai cô không thể ngã gục vì thế dù có khó đến thế nào đi nữa cô cũng phải cắn răng chịu đựng.
Thực ra chuyện hôm nay cũng không kinh khủng đến mức ấy tổng giám đốc không ép buộc hay nói thẳng gì cô cả nhưng có lẽ bởi vì tự dưng cô lại nhớ tới tất cả những khó khăn trước đây người cũng trở nên yếu đuối: “Vẫn ổn, còn anh thì sao?”
Giản Ngộ Châu nhận ra ngay lập tức, anh vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi? Em khóc à?”
“Không có, em không khóc mà”. Lục Phồn cố gắng thả lỏng người: “Em mới ngủ dậy, còn chưa tỉnh đó thôi”.
Giản Ngộ Châu không tin nhưng cô đã không chịu nói anh cũng không hỏi nữa. Một lát sau anh thấp giọng nói: “Mấy ngày nữa là anh quay xong rồi, bên này kết thúc là về với em ngay. Mấy ngày này phải ngoan ngoãn biết không?”
Cô bất giác mỉm cười: “Em biết rồi”.
Tiếng hít thở của hai người đan vào nhau, Lục Phồn đột nhiên lại nói: “Anh nói xem em có nên làm tiếp ở Vạn Hoa TV không?”
Giản Ngộ Châu cũng đoán được trong công việc cô có chuyện không hài lòng nên đành an ủi: “Bé ngoan, anh không quan tâm em có kiếm được nhiều tiền hay không, có danh tiếng hay không, anh chỉ mong em có thể vui vẻ làm điều em muốn. Em muốn ở nhà bán thức ăn cũng được, anh nuôi em , em muốn ra ngoài kiếm tiền cũng được, anh đồng ý. Nhưng nếu nhất định phải đưa ra một đề nghị, anh mong em đừng bôn ba bên ngoài nữa, vất vả lắm”.
Thực ra anh không muốn nói là nếu Lục Phồn muốn làm dẫn chương trình anh cũng có thể bỏ tiền xây đài truyền hình, tiền chỉ là vật bên ngoài mà thôi kiếm được bao nhiêu đều đưa cho vợ tiêu mà.
Lục Phồn nghe anh nói xong tâm trạng cũng tốt hơn nhiều lắm đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Đúng thế, cô cũng có tiếng trên mạng giờ tự mở website đâu phải việc gì khó, đâu cần bám lấy Vạn Hoa. Tuổi càng lớn thì ước mơ cũng trở nên mờ nhạt, nếu là mấy năm trước trong hoàn cảnh khó chịu như thế có lẽ Lục Phồn vẫn phải nhắm mắt mà đi nhưng bây giờ… có lẽ vì có Giản Ngộ Châu ở bên cạnh nên cô mới cảm thấy mình không cần phải chịu đựng thế nữa, bên cạnh cô đã có một vòng tay khoan dung mạnh mẽ, có thể lười biếng, có thể ỷ lại vào anh.
Lục Phồn khoanh tay lại, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh lắm, rất nhớ”.
Tiếng hô hấp bên đầu dây trở nên dồn dập hơn, thậm chí Lục Phồn còn nghe được tiếng ly nước rơi một vòng, cô bất giác cong môi: “Nhưng mà anh phải quay xong mới được về, không được trốn”.
“…”
Giản Ngộ Châu: "Không cho anh trốn mà còn muốn phá anh…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.