[Mỹ Thực] Nhà Ăn Nhỏ Ở Quân Doanh
Chương 11: Chia “Ổ”
Ngộ La
02/12/2023
Giang Đình và Khổng Tiêu xếp hàng, người kiểm tra đối chiếu thân phận nhanh chóng xem qua công văn gọi nhập ngũ của các cô rồi dẫn các cô đi vào.
Khi những tân binh này khởi hành từ quê hương thì đã được Tổng kỳ dẫn đường và quan phủ địa phương kiểm tra thân phận, nếu quân mật thám bị lẫn vào thì sẽ phải gánh tội, những người có trách nhiệm liên quan cũng phải chịu tội.
Rồi sau đó một lão binh thiếu mất một tay dẫn các cô và mười tám người khác tập hợp thành một đội rồi đi vào bên trong, vừa đi vừa giới thiệu tình hình ở trong đại doanh.
Đơn giản mà nói các tân binh sẽ phải chờ trong doanh trướng trước, không được chạy linh tinh khắp nơi, càng không được đi đến nơi các tướng lĩnh ở và kho đựng binh khí, lương thực, cứ thành thật là tốt nhất.
Doanh trại của tân binh ở dưới chân núi, cách đại doanh rất xa, vị trí cũng khá chênh lệch, doanh trướng này còn nhỏ và cũ hơn doanh trướng đã thấy gần đó khi đi trên đường.
Nhưng mà một nửa người nhập ngũ đều là những người nghèo khổ nên cũng không oán giận gì cả, tất cả mọi người chẳng buồn nói gì, đi sát sau lão binh.
"Hai mươi người các cậu ngủ trong doanh trướng này, trước tiên phải ở đây ba tháng, sau khi trải qua kỳ huấn luyện thì có thể được phân đến các doanh trướng khác."
Lão binh chỉ vào một doanh trướng cũ nát rồi nói: "Ở góc hướng Tây Bắc có một nơi dành riêng để đi vệ sinh, không thể đi ở chỗ khác, trong quân chỉ phát áo giáp, những cái khác tạm thời không phát, đã mang theo đồ dùng hằng ngày chưa?"
"Đã mang theo." Các tân binh trăm miệng một lời đáp lại.
Lão binh gật đầu, lại nói về những thứ khác, rồi để bọn họ đợi trong doanh trướng trước, đợi các tướng lĩnh tiêu diệt đám người Bắc Nhung đang chạy vào thôn làng để quấy rối xong thì sẽ đến sắp xếp bọn họ.
Sau khi lão binh rời đi, cuối cùng thì các tân binh cũng nhẹ nhàng thở ra rồi chạy vào trong doanh trướng lựa chọn chỗ ngủ của mình.
Trong đó là một nơi ngủ chung, ngay cả giường cũng không có, chỉ có chiếu trải trên mặt đất, ở trên để gối đầu và chăn đệm, đã ngả vàng hết rồi, vậy thì đây cũng là đồ cũ ở trong quân, không biết đã có bao nhiêu tân binh từng dùng qua, giữa người với người không có chút riêng tư nào.
Giang Đình nhéo lòng bàn tay, ép bản thân phải bình tĩnh, chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh đối mặt thôi.
Rồi sau đó cô nhanh chóng chạy vọt vào, chiếm lấy vị trí trong cùng, dù thế nào đi chăng nữa thì còn riêng tư hơn là ngủ ở chính giữa.
"Khổng Tiêu, lại đây."
Tâm trạng của Khổng Tiêu có vẻ bình thản hơn Giang Đình đang rối rắm và buồn bực nhiều. Nàng vốn xuất thân bần hàn, điều kiện ở trong nhà cũng không khá hơn là bao, hơn nữa ngay từ giây phút nàng quyết định thay cha nhập ngũ thì đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng gian khổ rồi.
Nàng hít vào một hơi rồi đi qua, nói với Giang Đình ở bên cạnh: "Anh Giang, anh ngủ ở trong cùng đi."
Giang Đình đứng tại chỗ, vẻ mặt khó diễn tả, trong đầu không kiềm chế được mà so sánh ký túc xá cao cấp nơi cô ngủ trong doanh trại quân đội kiếp trước với cái “ổ” trước mặt mà ngay cả chó cũng không ưa này.
Quên đi, cứ xem như là sống trong môi trường hoang dã là được.
"Được." Cô gật đầu, lấy một bộ quần áo cũ trong túi đồ ra bọc cái gối kia lại, đứng lên ra sức giũ cái chăn, tránh cho bên trong có gián, cứt chuột,...
Khổng Tiêu cũng sửa sang lại giường của mình, thấy động tác của Giang Đình, nhịn không được cười một tiếng: "Anh Giang nè, chắc lúc trước nhà anh cũng khá giả nhỉ.”
Giang Đình xoa mũi, đám bụi trong chăn khiến cô bị sặc, muốn ho khan, nói: "Đúng vậy."
Sự chênh lệch này không phải là nhỏ.
"Tôi thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài không tệ, đợi đến khi chúng ta được cho phép ra khỏi doanh trướng thì đưa đệm chăn đi phơi nắng đi."
Khổng Tiêu không biết tại sao mà lại cảm thấy khí chất và vẻ bề ngoài của Giang Đình không giống như một người nghèo khổ, bảo là một công tử sống trong nhung lụa còn đáng tin hơn. Trong vô thức nàng cảm thấy Giang Đình chưa từng sống vất vả và cũng chưa từng phải làm những việc nặng nhọc.
Khi những tân binh này khởi hành từ quê hương thì đã được Tổng kỳ dẫn đường và quan phủ địa phương kiểm tra thân phận, nếu quân mật thám bị lẫn vào thì sẽ phải gánh tội, những người có trách nhiệm liên quan cũng phải chịu tội.
Rồi sau đó một lão binh thiếu mất một tay dẫn các cô và mười tám người khác tập hợp thành một đội rồi đi vào bên trong, vừa đi vừa giới thiệu tình hình ở trong đại doanh.
Đơn giản mà nói các tân binh sẽ phải chờ trong doanh trướng trước, không được chạy linh tinh khắp nơi, càng không được đi đến nơi các tướng lĩnh ở và kho đựng binh khí, lương thực, cứ thành thật là tốt nhất.
Doanh trại của tân binh ở dưới chân núi, cách đại doanh rất xa, vị trí cũng khá chênh lệch, doanh trướng này còn nhỏ và cũ hơn doanh trướng đã thấy gần đó khi đi trên đường.
Nhưng mà một nửa người nhập ngũ đều là những người nghèo khổ nên cũng không oán giận gì cả, tất cả mọi người chẳng buồn nói gì, đi sát sau lão binh.
"Hai mươi người các cậu ngủ trong doanh trướng này, trước tiên phải ở đây ba tháng, sau khi trải qua kỳ huấn luyện thì có thể được phân đến các doanh trướng khác."
Lão binh chỉ vào một doanh trướng cũ nát rồi nói: "Ở góc hướng Tây Bắc có một nơi dành riêng để đi vệ sinh, không thể đi ở chỗ khác, trong quân chỉ phát áo giáp, những cái khác tạm thời không phát, đã mang theo đồ dùng hằng ngày chưa?"
"Đã mang theo." Các tân binh trăm miệng một lời đáp lại.
Lão binh gật đầu, lại nói về những thứ khác, rồi để bọn họ đợi trong doanh trướng trước, đợi các tướng lĩnh tiêu diệt đám người Bắc Nhung đang chạy vào thôn làng để quấy rối xong thì sẽ đến sắp xếp bọn họ.
Sau khi lão binh rời đi, cuối cùng thì các tân binh cũng nhẹ nhàng thở ra rồi chạy vào trong doanh trướng lựa chọn chỗ ngủ của mình.
Trong đó là một nơi ngủ chung, ngay cả giường cũng không có, chỉ có chiếu trải trên mặt đất, ở trên để gối đầu và chăn đệm, đã ngả vàng hết rồi, vậy thì đây cũng là đồ cũ ở trong quân, không biết đã có bao nhiêu tân binh từng dùng qua, giữa người với người không có chút riêng tư nào.
Giang Đình nhéo lòng bàn tay, ép bản thân phải bình tĩnh, chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh đối mặt thôi.
Rồi sau đó cô nhanh chóng chạy vọt vào, chiếm lấy vị trí trong cùng, dù thế nào đi chăng nữa thì còn riêng tư hơn là ngủ ở chính giữa.
"Khổng Tiêu, lại đây."
Tâm trạng của Khổng Tiêu có vẻ bình thản hơn Giang Đình đang rối rắm và buồn bực nhiều. Nàng vốn xuất thân bần hàn, điều kiện ở trong nhà cũng không khá hơn là bao, hơn nữa ngay từ giây phút nàng quyết định thay cha nhập ngũ thì đã chuẩn bị tâm lý chịu đựng gian khổ rồi.
Nàng hít vào một hơi rồi đi qua, nói với Giang Đình ở bên cạnh: "Anh Giang, anh ngủ ở trong cùng đi."
Giang Đình đứng tại chỗ, vẻ mặt khó diễn tả, trong đầu không kiềm chế được mà so sánh ký túc xá cao cấp nơi cô ngủ trong doanh trại quân đội kiếp trước với cái “ổ” trước mặt mà ngay cả chó cũng không ưa này.
Quên đi, cứ xem như là sống trong môi trường hoang dã là được.
"Được." Cô gật đầu, lấy một bộ quần áo cũ trong túi đồ ra bọc cái gối kia lại, đứng lên ra sức giũ cái chăn, tránh cho bên trong có gián, cứt chuột,...
Khổng Tiêu cũng sửa sang lại giường của mình, thấy động tác của Giang Đình, nhịn không được cười một tiếng: "Anh Giang nè, chắc lúc trước nhà anh cũng khá giả nhỉ.”
Giang Đình xoa mũi, đám bụi trong chăn khiến cô bị sặc, muốn ho khan, nói: "Đúng vậy."
Sự chênh lệch này không phải là nhỏ.
"Tôi thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài không tệ, đợi đến khi chúng ta được cho phép ra khỏi doanh trướng thì đưa đệm chăn đi phơi nắng đi."
Khổng Tiêu không biết tại sao mà lại cảm thấy khí chất và vẻ bề ngoài của Giang Đình không giống như một người nghèo khổ, bảo là một công tử sống trong nhung lụa còn đáng tin hơn. Trong vô thức nàng cảm thấy Giang Đình chưa từng sống vất vả và cũng chưa từng phải làm những việc nặng nhọc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.