[Mỹ Thực] Nhà Ăn Nhỏ Ở Quân Doanh
Chương 16: Nhất Tướng Công Thành Vạn Cốt Khô
Ngộ La
02/12/2023
Các tiểu binh phát mũ và áo giáp đã cũ nát xuống. Những bộ mũ và áo giáp này có bộ phía trên còn dính máu đã khô, có bộ đã bị mũi tên bắn thủng một lỗ, có bộ thì toàn là vết đao chém. Vừa nhìn đã biết chúng được lấy từ trên người của người chết lúc dọn dẹp chiến trường.
Các tân binh nâng mũ và áo giáp mà hai tay run rẩy, có người gan nhỏ thậm chí còn muốn nôn.
Hà Khiếu Chính lại mặc kệ bọn họ, chỉ nói: “Nhân lúc trời còn nắng, đem về giặt đi, sau này lúc thao luyện sẽ phải mặc mỗi ngày, có lẽ lúc ra chiến trường nó sẽ giúp các cậu giữ lại một mạng. Hôm nay cứ thế này trước, giải tán đi.”
Hà Khiếu Chính dẫn người rời đi, bầu không khí vốn đang ngột ngạt bỗng chốc dịu đi.
Các tân binh lập tức ầm ĩ lên, có người kích động, có người sợ hãi, có người khóc không ra nước mắt, có người tranh thủ chạy đi giặt mũ và áo giáp.
Giang Đình và Khổng Tiêu cũng đi đến bờ sông, sau khi giành được một vị trí thì bắt đầu thấm ướt mũ và áo giáp rồi từ từ cọ rửa.
Mũ và áo giáp của Giang Đình cũng không tệ lắm, chỉ có một vài vết đao, của Khổng Tiêu thì bị thủng một lỗ, nhưng vẫn còn mặc được.
Lúc này Khổng Tiêu mới nói khẽ: “Vì sao khi nãy anh không báo danh? Tài bắn cung và võ công của anh đều giỏi như thế, nói không chừng khi bọn ta còn ở tân binh doanh là anh đã được tướng quân nhìn trúng rồi.”
Giang Đình không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Nào có đơn giản như thế, cậu biết có bao nhiêu người chết lúc đánh trận không?”
Khổng Tiêu sửng sốt.
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, người có thể thành công lập nghiệp phong quan phong tước quá mức ít ỏi, tôi không muốn mạo hiểm.”
*Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.(Nghĩa đen)
*Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.(Nghĩa bóng)
Kiếp trước, cô trơ mắt nhìn chiến hữu của mình từng người từng người chết đi, bản thân cô cũng suýt nữa là chết trên sa trường, đến cuối cùng vì bị thương mà phải giải ngũ, người có thể sống tiếp thật sự quá ít.
Khổng Tiêu suy tư, nói: “Anh nói có lý.”
Giang Đình mỉm cười với nàng: “Vả lại tôi cũng chẳng có người thân, một người ăn no cả nhà không đói, thế nên tôi càng muốn đến đầu bếp doanh hơn làm đại tướng quân nhiều.”
“Đầu bếp doanh?” Khổng Tiêu kinh ngạc thốt lên, giọng của nàng hơi lớn, người giặt y phục bên cạnh đều nhìn qua.
Khổng Tiêu đỏ mặt, vội nói: “Chẳng phải đầu bếp doanh là nơi các binh sĩ thân thể không tốt, tuổi già sức yếu mới đến sao, một khi đến đó sẽ mãi mãi không có cơ hội được thể hiện, sao anh lại…”
Giang Đình vẫn cứ ung dung: “Đây chính là điều mà tôi theo đuổi.”
Khổng Tiêu nhìn vào gương mặt của Giang Đình, nhưng lại không thấu được suy nghĩ trong lòng cô, cuối cùng nàng nói: “Ừm, làm chuyện mà bản thân muốn là điều quan trọng nhất.”
Hai người giặt mũ và áo giáp xong thì đặt lên tảng đá phơi cho khô, thấy sắc trời vẫn còn sớm, cả hai lại mang chăn gối ra phơi chung.
Chỗ đất trống ven sông có mấy cọc phơi đồ bằng gỗ, thấy hai cô phơi chăn, những tân binh khác cũng phơi theo.
Rất nhanh sau đó mặt trời đã xuống núi, các tân binh đợi mãi đợi mãi, nhưng vẫn không đợi được bữa tối.
Có tân binh gan lớn chạy đi hỏi lão binh bên ngoài, lão binh giải thích một cách khó hiểu rằng, bởi vì Chỉ huy sứ chiến thắng trở về, đêm nay các tướng lĩnh sẽ mở tiệc mừng chiến thắng, người trong đầu bếp doanh không đủ, các tân binh phải tự mình giải quyết bữa tối.
Tin tức này vừa truyền ra, tân binh doanh lập tức chìm trong tiếng kêu gào, Giang Đình và Khổng Tiêu cũng thấy buồn bực, cái bụng đói meo đã đưa ra lời cảnh báo từ lâu đúng lúc vang lên tiếng ọc ọc.
Khổng Tiêu trưng ra vẻ mặt khóc tang: “Anh Giang, trong vò của tôi còn một ít dưa chua, tối nay chúng ta ăn món đó đi.”
Giang Đình cũng ôm cái bụng xẹp lép của mình với vẻ mặt đưa đám: “Được rồi, anh Khổng à.”
Nhưng sau khi ăn mấy cọng dưa chua vào bụng, không những không giải quyết được cơn đói, ngược lại còn khơi dậy cơn thèm ăn, hồi chuông cảnh báo trong chiếc bụng trống rỗng càng kêu lớn hơn nữa.
Các tân binh nâng mũ và áo giáp mà hai tay run rẩy, có người gan nhỏ thậm chí còn muốn nôn.
Hà Khiếu Chính lại mặc kệ bọn họ, chỉ nói: “Nhân lúc trời còn nắng, đem về giặt đi, sau này lúc thao luyện sẽ phải mặc mỗi ngày, có lẽ lúc ra chiến trường nó sẽ giúp các cậu giữ lại một mạng. Hôm nay cứ thế này trước, giải tán đi.”
Hà Khiếu Chính dẫn người rời đi, bầu không khí vốn đang ngột ngạt bỗng chốc dịu đi.
Các tân binh lập tức ầm ĩ lên, có người kích động, có người sợ hãi, có người khóc không ra nước mắt, có người tranh thủ chạy đi giặt mũ và áo giáp.
Giang Đình và Khổng Tiêu cũng đi đến bờ sông, sau khi giành được một vị trí thì bắt đầu thấm ướt mũ và áo giáp rồi từ từ cọ rửa.
Mũ và áo giáp của Giang Đình cũng không tệ lắm, chỉ có một vài vết đao, của Khổng Tiêu thì bị thủng một lỗ, nhưng vẫn còn mặc được.
Lúc này Khổng Tiêu mới nói khẽ: “Vì sao khi nãy anh không báo danh? Tài bắn cung và võ công của anh đều giỏi như thế, nói không chừng khi bọn ta còn ở tân binh doanh là anh đã được tướng quân nhìn trúng rồi.”
Giang Đình không thèm ngẩng đầu lên mà nói: “Nào có đơn giản như thế, cậu biết có bao nhiêu người chết lúc đánh trận không?”
Khổng Tiêu sửng sốt.
“Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, người có thể thành công lập nghiệp phong quan phong tước quá mức ít ỏi, tôi không muốn mạo hiểm.”
*Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.(Nghĩa đen)
*Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.(Nghĩa bóng)
Kiếp trước, cô trơ mắt nhìn chiến hữu của mình từng người từng người chết đi, bản thân cô cũng suýt nữa là chết trên sa trường, đến cuối cùng vì bị thương mà phải giải ngũ, người có thể sống tiếp thật sự quá ít.
Khổng Tiêu suy tư, nói: “Anh nói có lý.”
Giang Đình mỉm cười với nàng: “Vả lại tôi cũng chẳng có người thân, một người ăn no cả nhà không đói, thế nên tôi càng muốn đến đầu bếp doanh hơn làm đại tướng quân nhiều.”
“Đầu bếp doanh?” Khổng Tiêu kinh ngạc thốt lên, giọng của nàng hơi lớn, người giặt y phục bên cạnh đều nhìn qua.
Khổng Tiêu đỏ mặt, vội nói: “Chẳng phải đầu bếp doanh là nơi các binh sĩ thân thể không tốt, tuổi già sức yếu mới đến sao, một khi đến đó sẽ mãi mãi không có cơ hội được thể hiện, sao anh lại…”
Giang Đình vẫn cứ ung dung: “Đây chính là điều mà tôi theo đuổi.”
Khổng Tiêu nhìn vào gương mặt của Giang Đình, nhưng lại không thấu được suy nghĩ trong lòng cô, cuối cùng nàng nói: “Ừm, làm chuyện mà bản thân muốn là điều quan trọng nhất.”
Hai người giặt mũ và áo giáp xong thì đặt lên tảng đá phơi cho khô, thấy sắc trời vẫn còn sớm, cả hai lại mang chăn gối ra phơi chung.
Chỗ đất trống ven sông có mấy cọc phơi đồ bằng gỗ, thấy hai cô phơi chăn, những tân binh khác cũng phơi theo.
Rất nhanh sau đó mặt trời đã xuống núi, các tân binh đợi mãi đợi mãi, nhưng vẫn không đợi được bữa tối.
Có tân binh gan lớn chạy đi hỏi lão binh bên ngoài, lão binh giải thích một cách khó hiểu rằng, bởi vì Chỉ huy sứ chiến thắng trở về, đêm nay các tướng lĩnh sẽ mở tiệc mừng chiến thắng, người trong đầu bếp doanh không đủ, các tân binh phải tự mình giải quyết bữa tối.
Tin tức này vừa truyền ra, tân binh doanh lập tức chìm trong tiếng kêu gào, Giang Đình và Khổng Tiêu cũng thấy buồn bực, cái bụng đói meo đã đưa ra lời cảnh báo từ lâu đúng lúc vang lên tiếng ọc ọc.
Khổng Tiêu trưng ra vẻ mặt khóc tang: “Anh Giang, trong vò của tôi còn một ít dưa chua, tối nay chúng ta ăn món đó đi.”
Giang Đình cũng ôm cái bụng xẹp lép của mình với vẻ mặt đưa đám: “Được rồi, anh Khổng à.”
Nhưng sau khi ăn mấy cọng dưa chua vào bụng, không những không giải quyết được cơn đói, ngược lại còn khơi dậy cơn thèm ăn, hồi chuông cảnh báo trong chiếc bụng trống rỗng càng kêu lớn hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.