Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 44: Bắt Rùa Trong Hũ
Sơn Tra Lạc
01/10/2024
Gã nhìn chằm chằm vào thiếu nữ xinh đẹp đang nhảy múa dưới cơn mưa hoa, ánh mắt sắc bén như chim ưng đầy quyết tâm.
Cách Xuân Phong lầu một con hẻm, Lục Thừa nghe thuộc hạ báo lại rằng Diêu Đại Bảng đã xuất hiện.
Biết được giờ phút này Diêu Đại Bảng đang ở Xuân Phong lầu, Lục Thừa ra lệnh không được đánh động đến gã, trước tiên phải điều tra rõ ràng có bao nhiêu tay chân đi theo bên cạnh đối phương, rồi bao vây tất cả các lối ra vào của Xuân Phong lầu, không được để một ai chạy thoát.
Diêu Đại Bảng nhát như chuột, chỉ cần có chút gió táp mưa sa là gã sẽ trốn mất. Gã đã lẩn trốn suốt nửa năm nay, lần này nếu để gã thoát, không biết lần sau phải mai phục ở đâu nữa, nên không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
*
Vào ban đêm, miễn không phải ca trực, trong bếp nhỏ thường chỉ có Triệu bà tử và Miêu bà tử, thường thì không có việc gì đến tay Tống Lệ.
Bận rộn làm bánh trứng cuộn cả ngày, đến lúc này không còn việc gì, Tống Lệ cảm thấy hơi buồn ngủ. Ngày nào cũng dậy sớm, chỉ ngủ có ba canh giờ, người sắt cũng không chịu nổi. Nàng không kiên nhẫn chờ ăn khuya, dứt khoát quyết định về phòng ngủ.
Vừa mới đặt đầu lên gối, nàng nghĩ đến việc bán cháo cá lát vào sáng mai, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Đang mơ màng trong giấc ngủ, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn và tiếng người nói chuyện.
Phòng của nàng ở gần bếp, đôi khi nửa đêm có hoa nương tử cần nước nóng gấp, các quy nô mang nước nóng đi lại ồn ào, nên nàng chỉ nghĩ là quy nô đang di chuyển và nói chuyện bên ngoài, không để ý gì.
Cho đến sáng sớm khi vào khu chợ phía Đông, nghe người bán món tiết canh ở quầy bên cạnh kể về chuyện đêm qua ở Xuân Phong lầu, Tống Lệ giật mình: “Cô nói đêm qua các bổ khoái đã bao vây Xuân Phong lầu bắt người ư, bọn họ bắt ai vậy?”
Người bán món tiết canh đã quen biết với Tống Lệ, nghe nàng hỏi thăm thì lập tức kể chuyện một cách hào hứng: “Hôm qua ở câu lan kia có một cô đào được treo bảng hành nghề, nhiều phú hộ trong thành đã đến, cả Tam đương gia của trại Phong Nham cũng đến. Tam đương gia dùng ba trăm lượng bạc để mua đêm xuân của cô kỹ nữ đó nhưng lại bị Lục bổ đầu bắt sống như con rùa trong hũ, sau đó tống giam vào ngục lớn. Lục bổ đầu quả thật rất lợi hại, chỉ cần ở huyện Phượng Tiên có y, dân thường chúng ta sẽ có thể yên tâm mà sống, cô có nghĩ vậy không…”
Không nghe thấy phản ứng như mong đợi, mà thấy sắc mặt của Tống Lệ càng lúc càng trắng bệch, Mộc Tương Tương ngừng nói, khuôn mặt hiện lên vẻ bối rối: “Cô sao vậy?”
“Tôi cảm thấy có chút không thoải mái.” Tống Lệ bịa qua loa một cái cớ, rồi quay lưng lấy khăn lau chùi.
Nàng đã nghe nói đến trại Phong Nham, bởi vì địa hình hiểm trở, núi non đều là vách đá nên mới có tên gọi như vậy.
Trại Phong Nham dễ phòng thủ nhưng khó tấn công, tụ tập một đám người hung ác tàn bạo, thường xuyên xuống núi cướp bóc các đoàn thương nhân và người qua đường, đốt nhà cướp của, cướp đoạt phụ nữ dân lành, không có chuyện ác nào không làm, khiến cư dân xung quanh kêu ca than phiền.
Việc này khiến tri phủ huyện Phượng Tiên quận rất đau đầu. Ông ấy đã nhiều lần phái người đi tiêu diệt bọn cướp, nhưng mỗi lần như vậy, đám cướp lại trốn về trại Phong Nham, khiến các quan lại và binh lính truy quét rơi vào cảnh không bắt được gì. Hơn nữa, do địa hình núi non hiểm trở, mọi người không thể lên núi, nên chẳng thể làm gì được chúng.
Tình trạng tồi tệ này kéo dài cho đến nửa năm trước khi Lục bổ đầu đến huyện Phượng Tiên. Y đã phá được một vụ án đáng ngờ và nhận được sự tín nhiệm của tri phủ, sau đó được thăng lên làm bổ khoái.
Khi một đoàn thương nhân đi qua huyện Phượng Tiên, lại bị bọn cướp từ trại Phong Nham cướp bóc và tàn sát dã man, Lục Thừa đã chỉ huy một đội quân chưa đầy năm mươi người nhưng đã tiêu diệt toàn bộ trại Phong Nham với hàng trăm tên cướp.
Ngày ấy sắc trời vừa hửng sáng, hàng trăm cái xác của bọn cướp được đưa về thành.
Lục Thừa cưỡi trên con ngựa cao lớn, mũi cao môi mỏng, như một viên ngọc quý dưới ánh nắng mùa thu. Sự kiện Lục Thừa dùng binh như thần để trừ diệt trại Phong Nham lan rộng khắp thành, thu hút sự chào đón nồng nhiệt của vô số người dân. Không biết có bao nhiêu thiếu nữ đã ném hoa quả và khăn tay, mặt đỏ bừng vì thẹn thùng…
Cách Xuân Phong lầu một con hẻm, Lục Thừa nghe thuộc hạ báo lại rằng Diêu Đại Bảng đã xuất hiện.
Biết được giờ phút này Diêu Đại Bảng đang ở Xuân Phong lầu, Lục Thừa ra lệnh không được đánh động đến gã, trước tiên phải điều tra rõ ràng có bao nhiêu tay chân đi theo bên cạnh đối phương, rồi bao vây tất cả các lối ra vào của Xuân Phong lầu, không được để một ai chạy thoát.
Diêu Đại Bảng nhát như chuột, chỉ cần có chút gió táp mưa sa là gã sẽ trốn mất. Gã đã lẩn trốn suốt nửa năm nay, lần này nếu để gã thoát, không biết lần sau phải mai phục ở đâu nữa, nên không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
*
Vào ban đêm, miễn không phải ca trực, trong bếp nhỏ thường chỉ có Triệu bà tử và Miêu bà tử, thường thì không có việc gì đến tay Tống Lệ.
Bận rộn làm bánh trứng cuộn cả ngày, đến lúc này không còn việc gì, Tống Lệ cảm thấy hơi buồn ngủ. Ngày nào cũng dậy sớm, chỉ ngủ có ba canh giờ, người sắt cũng không chịu nổi. Nàng không kiên nhẫn chờ ăn khuya, dứt khoát quyết định về phòng ngủ.
Vừa mới đặt đầu lên gối, nàng nghĩ đến việc bán cháo cá lát vào sáng mai, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Đang mơ màng trong giấc ngủ, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn và tiếng người nói chuyện.
Phòng của nàng ở gần bếp, đôi khi nửa đêm có hoa nương tử cần nước nóng gấp, các quy nô mang nước nóng đi lại ồn ào, nên nàng chỉ nghĩ là quy nô đang di chuyển và nói chuyện bên ngoài, không để ý gì.
Cho đến sáng sớm khi vào khu chợ phía Đông, nghe người bán món tiết canh ở quầy bên cạnh kể về chuyện đêm qua ở Xuân Phong lầu, Tống Lệ giật mình: “Cô nói đêm qua các bổ khoái đã bao vây Xuân Phong lầu bắt người ư, bọn họ bắt ai vậy?”
Người bán món tiết canh đã quen biết với Tống Lệ, nghe nàng hỏi thăm thì lập tức kể chuyện một cách hào hứng: “Hôm qua ở câu lan kia có một cô đào được treo bảng hành nghề, nhiều phú hộ trong thành đã đến, cả Tam đương gia của trại Phong Nham cũng đến. Tam đương gia dùng ba trăm lượng bạc để mua đêm xuân của cô kỹ nữ đó nhưng lại bị Lục bổ đầu bắt sống như con rùa trong hũ, sau đó tống giam vào ngục lớn. Lục bổ đầu quả thật rất lợi hại, chỉ cần ở huyện Phượng Tiên có y, dân thường chúng ta sẽ có thể yên tâm mà sống, cô có nghĩ vậy không…”
Không nghe thấy phản ứng như mong đợi, mà thấy sắc mặt của Tống Lệ càng lúc càng trắng bệch, Mộc Tương Tương ngừng nói, khuôn mặt hiện lên vẻ bối rối: “Cô sao vậy?”
“Tôi cảm thấy có chút không thoải mái.” Tống Lệ bịa qua loa một cái cớ, rồi quay lưng lấy khăn lau chùi.
Nàng đã nghe nói đến trại Phong Nham, bởi vì địa hình hiểm trở, núi non đều là vách đá nên mới có tên gọi như vậy.
Trại Phong Nham dễ phòng thủ nhưng khó tấn công, tụ tập một đám người hung ác tàn bạo, thường xuyên xuống núi cướp bóc các đoàn thương nhân và người qua đường, đốt nhà cướp của, cướp đoạt phụ nữ dân lành, không có chuyện ác nào không làm, khiến cư dân xung quanh kêu ca than phiền.
Việc này khiến tri phủ huyện Phượng Tiên quận rất đau đầu. Ông ấy đã nhiều lần phái người đi tiêu diệt bọn cướp, nhưng mỗi lần như vậy, đám cướp lại trốn về trại Phong Nham, khiến các quan lại và binh lính truy quét rơi vào cảnh không bắt được gì. Hơn nữa, do địa hình núi non hiểm trở, mọi người không thể lên núi, nên chẳng thể làm gì được chúng.
Tình trạng tồi tệ này kéo dài cho đến nửa năm trước khi Lục bổ đầu đến huyện Phượng Tiên. Y đã phá được một vụ án đáng ngờ và nhận được sự tín nhiệm của tri phủ, sau đó được thăng lên làm bổ khoái.
Khi một đoàn thương nhân đi qua huyện Phượng Tiên, lại bị bọn cướp từ trại Phong Nham cướp bóc và tàn sát dã man, Lục Thừa đã chỉ huy một đội quân chưa đầy năm mươi người nhưng đã tiêu diệt toàn bộ trại Phong Nham với hàng trăm tên cướp.
Ngày ấy sắc trời vừa hửng sáng, hàng trăm cái xác của bọn cướp được đưa về thành.
Lục Thừa cưỡi trên con ngựa cao lớn, mũi cao môi mỏng, như một viên ngọc quý dưới ánh nắng mùa thu. Sự kiện Lục Thừa dùng binh như thần để trừ diệt trại Phong Nham lan rộng khắp thành, thu hút sự chào đón nồng nhiệt của vô số người dân. Không biết có bao nhiêu thiếu nữ đã ném hoa quả và khăn tay, mặt đỏ bừng vì thẹn thùng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.