Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 30: Có Biến Thái
Sơn Tra Lạc
29/09/2024
Người trước mặt sải bước dài, vạch bụi cỏ, đến trước hai người, ánh mắt rơi vào Thường bà tử rồi chuyển qua Tống Lệ.
Thấy mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, vết sẹo trên má vì môi mím chặt mà trở nên méo mó dữ tợn, y khẽ nhíu mày.
Tống Lệ cố gắng bình tĩnh: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua, không thấy gì cả, chuyện xảy ra hôm nay sẽ không tiết lộ một chữ ra ngoài, cũng chưa từng gặp Lục bổ đầu.”
Lục Thừa hừ nhẹ một tiếng: “Các người đi đi.”
Tống Lệ có chút không tin nổi.
Bọn họ bắt gặp Lục bổ đầu giết người, lại dễ dàng cho họ đi như vậy?
Có lẽ nào giống như nhân vật phản diện trong phim, miệng thì cho đi nhưng chờ nàng quay đầu lại sẽ bị y dùng kiếm giết người diệt khẩu không.
Nàng lo lắng nghĩ vậy rồi nắm tay Thường bà tử, chạy thật nhanh, vừa chạy vừa quay đầu, không quên nhìn y một cái.
Lục Thừa chẳng hiểu gì cả.
Cô nàng này rõ ràng sợ muốn chết còn quay đầu nhìn mình làm gì?
Cũng phải, dù sao các thương nhân đều muốn gả con gái cho mình, ngoài năng lực tốt, cũng không thiếu lý do vì ngoại hình xuất chúng.
Dù sao để nàng nhìn thêm một cái, mình cũng không mất miếng thịt nào, Lục Thừa còn cố ý quay người lại, hào phóng cho nàng nhìn kỹ hơn.
Nghĩ vậy, Lục Thừa còn đặc biệt nở một nụ cười.
Từ xa, Tống Lệ thấy y cười.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng in dấu máu đỏ lốm đốm như hoa mai, càng làm nổi bật khí chất âm u của y, tựa như ác quỷ.
Tống Lệ: “!” ⊙﹏⊙
Mẹ ơi, có biến thái.
Chờ Lục Thừa vẫy tay, các đồng nghiệp ẩn mình trong bóng tối xuất hiện, xử lý thi thể trên mặt đất.
Đỗ Viễn lấy ra một chiếc khăn: “Đại nhân, trên mặt anh có máu, lau đi.”
Lục Thừa lau sạch máu, đột nhiên nhớ lại ánh mắt kinh hãi khi nãy của Tống Lệ…
***
Trời đã chập choạng tối, Tống Lệ và Thường bà tử đi xe bò quay về Xuân Phong lầu, người phu xe đi theo Thường bà tử để dỡ hàng.
Vội vội vàng vàng, cũng kịp đến lúc ăn tối.
Bữa tối hôm nay có đậu hũ rán, canh hầm cá tôm, canh thịt kho cải thảo và một chiếc bánh đường.
Bẻ chiếc bánh đường ra, bên trong là một lớp đường sệt màu hoa hồng khô, dẻo dẻo, ngọt lịm.
Do kỹ thuật làm đường chưa hoàn thiện nên đường ở đây rất đắt đỏ, nhà bình thường không hay thấy. Sáng nay, Tống Lệ đã mua một miếng mạch nha nhỏ, mất 5 văn, đập ra thành nhiều mẩu nhỏ, chia cho người thân và bạn bè để thỏa cơn thèm.
Đường đỏ qua hơi nước nóng bốc hơi, hóa thành dung dịch đường đỏ sệt sệt như thế này, mùi thơm ngọt ngào, khiến người ta mê mẩn.
Từ khi lên làm phụ bếp, trong bát Tống Lệ thường có thịt mỡ, cá tôm và các món mặn khác nên không còn thèm ăn đồ béo nữa.
So với miếng thịt heo mỡ, chiếc bánh đường trước mặt khiến nàng thèm thuồng hơn, bánh đường chưa vào miệng mà Tống Lệ đã thèm đến mức chảy nước miếng rồi.
Nghĩ đến cảm giác ngọt ngào, nóng hổi của dung dịch đường tan chảy trong miệng... Nàng lấy suất ăn của mình, nhìn quanh nhưng không thấy Chu Vạn Xuân.
Hồ Lập đến muộn, bước đến trước mặt Tống Lệ và kể lại chuyện vừa xảy ra.
Nghe nói Chu Vạn Xuân bị thương, Tống Lệ sốt sắng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trên đường đi, Hồ Lập vừa đi vừa kể: “Hôm nay trong lầu bận rộn, mẹ nuôi cô ra tiền viện giúp dọn dẹp, không may đụng phải khách, bị người ta đẩy ngã xuống cầu thang.”
Thấy sắc mặt Tống Lệ biến đổi, hắn lại nói: “Nhưng cô yên tâm, sau đó Hoa mama đã cho người đuổi khách ra khỏi Xuân Phong lầu, rồi sai người đi mời thầy thuốc đến khám.”
Khi đến nơi ở, Tống Lệ vừa khéo gặp thầy thuốc đang được nha hoàn của Hoa mama tiễn ra khỏi hậu viện, nàng dừng lại hỏi thăm tình hình của Chu Vạn Xuân, biết được chỉ bị xước da, bôi ít thuốc mấy ngày là khỏi.
Nghe vậy, Tống Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng bước vào nhà, thấy Chu Vạn Xuân nằm trên giường nghỉ ngơi, ống quần cuộn lên, đầu gối quấn băng gạc, mới bôi thuốc xong.
Hồ Lập không tiện vào phòng nên chờ bên ngoài.
Một lát sau, Tống Lệ cùng Hồ Lập quay lại phòng ăn, nàng lấy phần ăn của mình và mẹ nuôi rồi trở về hậu viện.
Chưa bước vào nhà đã nghe tiếng Hoa mama bên trong, dặn dò Chu Vạn Xuân mấy ngày tới hãy nghỉ ngơi cho tốt, không cần vội lên làm, lát nữa mụ sẽ sai nha hoàn mang cơm đến.
Hoa mama ra khỏi phòng, đụng mặt Tống Lệ đang cầm hộp cơm, nhìn thấy hộp cơm trong tay nàng, mụ hài lòng gật đầu: “Chăm sóc tốt cho mẹ nuôi của cô, cô là người có phúc đấy.”
Lời này khiến Tống Lệ nghe như lọt vào trong mây, không hiểu được.
Lúc ăn cơm, Tống Lệ như mọi khi chia một nửa phần ăn của mình ra.
(Tống Lệ: Có biến thái!
Lục Thừa: Ứ ừ, biến thái với mỗi vợ.)
Thấy mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, vết sẹo trên má vì môi mím chặt mà trở nên méo mó dữ tợn, y khẽ nhíu mày.
Tống Lệ cố gắng bình tĩnh: “Chúng tôi chỉ đi ngang qua, không thấy gì cả, chuyện xảy ra hôm nay sẽ không tiết lộ một chữ ra ngoài, cũng chưa từng gặp Lục bổ đầu.”
Lục Thừa hừ nhẹ một tiếng: “Các người đi đi.”
Tống Lệ có chút không tin nổi.
Bọn họ bắt gặp Lục bổ đầu giết người, lại dễ dàng cho họ đi như vậy?
Có lẽ nào giống như nhân vật phản diện trong phim, miệng thì cho đi nhưng chờ nàng quay đầu lại sẽ bị y dùng kiếm giết người diệt khẩu không.
Nàng lo lắng nghĩ vậy rồi nắm tay Thường bà tử, chạy thật nhanh, vừa chạy vừa quay đầu, không quên nhìn y một cái.
Lục Thừa chẳng hiểu gì cả.
Cô nàng này rõ ràng sợ muốn chết còn quay đầu nhìn mình làm gì?
Cũng phải, dù sao các thương nhân đều muốn gả con gái cho mình, ngoài năng lực tốt, cũng không thiếu lý do vì ngoại hình xuất chúng.
Dù sao để nàng nhìn thêm một cái, mình cũng không mất miếng thịt nào, Lục Thừa còn cố ý quay người lại, hào phóng cho nàng nhìn kỹ hơn.
Nghĩ vậy, Lục Thừa còn đặc biệt nở một nụ cười.
Từ xa, Tống Lệ thấy y cười.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng in dấu máu đỏ lốm đốm như hoa mai, càng làm nổi bật khí chất âm u của y, tựa như ác quỷ.
Tống Lệ: “!” ⊙﹏⊙
Mẹ ơi, có biến thái.
Chờ Lục Thừa vẫy tay, các đồng nghiệp ẩn mình trong bóng tối xuất hiện, xử lý thi thể trên mặt đất.
Đỗ Viễn lấy ra một chiếc khăn: “Đại nhân, trên mặt anh có máu, lau đi.”
Lục Thừa lau sạch máu, đột nhiên nhớ lại ánh mắt kinh hãi khi nãy của Tống Lệ…
***
Trời đã chập choạng tối, Tống Lệ và Thường bà tử đi xe bò quay về Xuân Phong lầu, người phu xe đi theo Thường bà tử để dỡ hàng.
Vội vội vàng vàng, cũng kịp đến lúc ăn tối.
Bữa tối hôm nay có đậu hũ rán, canh hầm cá tôm, canh thịt kho cải thảo và một chiếc bánh đường.
Bẻ chiếc bánh đường ra, bên trong là một lớp đường sệt màu hoa hồng khô, dẻo dẻo, ngọt lịm.
Do kỹ thuật làm đường chưa hoàn thiện nên đường ở đây rất đắt đỏ, nhà bình thường không hay thấy. Sáng nay, Tống Lệ đã mua một miếng mạch nha nhỏ, mất 5 văn, đập ra thành nhiều mẩu nhỏ, chia cho người thân và bạn bè để thỏa cơn thèm.
Đường đỏ qua hơi nước nóng bốc hơi, hóa thành dung dịch đường đỏ sệt sệt như thế này, mùi thơm ngọt ngào, khiến người ta mê mẩn.
Từ khi lên làm phụ bếp, trong bát Tống Lệ thường có thịt mỡ, cá tôm và các món mặn khác nên không còn thèm ăn đồ béo nữa.
So với miếng thịt heo mỡ, chiếc bánh đường trước mặt khiến nàng thèm thuồng hơn, bánh đường chưa vào miệng mà Tống Lệ đã thèm đến mức chảy nước miếng rồi.
Nghĩ đến cảm giác ngọt ngào, nóng hổi của dung dịch đường tan chảy trong miệng... Nàng lấy suất ăn của mình, nhìn quanh nhưng không thấy Chu Vạn Xuân.
Hồ Lập đến muộn, bước đến trước mặt Tống Lệ và kể lại chuyện vừa xảy ra.
Nghe nói Chu Vạn Xuân bị thương, Tống Lệ sốt sắng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Trên đường đi, Hồ Lập vừa đi vừa kể: “Hôm nay trong lầu bận rộn, mẹ nuôi cô ra tiền viện giúp dọn dẹp, không may đụng phải khách, bị người ta đẩy ngã xuống cầu thang.”
Thấy sắc mặt Tống Lệ biến đổi, hắn lại nói: “Nhưng cô yên tâm, sau đó Hoa mama đã cho người đuổi khách ra khỏi Xuân Phong lầu, rồi sai người đi mời thầy thuốc đến khám.”
Khi đến nơi ở, Tống Lệ vừa khéo gặp thầy thuốc đang được nha hoàn của Hoa mama tiễn ra khỏi hậu viện, nàng dừng lại hỏi thăm tình hình của Chu Vạn Xuân, biết được chỉ bị xước da, bôi ít thuốc mấy ngày là khỏi.
Nghe vậy, Tống Lệ thở phào nhẹ nhõm.
Nàng bước vào nhà, thấy Chu Vạn Xuân nằm trên giường nghỉ ngơi, ống quần cuộn lên, đầu gối quấn băng gạc, mới bôi thuốc xong.
Hồ Lập không tiện vào phòng nên chờ bên ngoài.
Một lát sau, Tống Lệ cùng Hồ Lập quay lại phòng ăn, nàng lấy phần ăn của mình và mẹ nuôi rồi trở về hậu viện.
Chưa bước vào nhà đã nghe tiếng Hoa mama bên trong, dặn dò Chu Vạn Xuân mấy ngày tới hãy nghỉ ngơi cho tốt, không cần vội lên làm, lát nữa mụ sẽ sai nha hoàn mang cơm đến.
Hoa mama ra khỏi phòng, đụng mặt Tống Lệ đang cầm hộp cơm, nhìn thấy hộp cơm trong tay nàng, mụ hài lòng gật đầu: “Chăm sóc tốt cho mẹ nuôi của cô, cô là người có phúc đấy.”
Lời này khiến Tống Lệ nghe như lọt vào trong mây, không hiểu được.
Lúc ăn cơm, Tống Lệ như mọi khi chia một nửa phần ăn của mình ra.
(Tống Lệ: Có biến thái!
Lục Thừa: Ứ ừ, biến thái với mỗi vợ.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.