Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 2: Không có loài hoa cao quý nào có thể nở trong bùn
Sơn Tra Lạc
18/08/2024
Nhận được sự hâm mộ của các chị em, Mai Hương cực kỳ thỏa mãn sự phù phiếm trong lòng, nâng cằm nói: “Văn lang của tôi tài trí hơn người, tương lai không chỉ là tú tài còn có thể làm cử nhân, đến lúc đó tôi chính là vợ của cử nhân đấy!”
Lại nói tiếp: “Các chị em nghe tôi khuyên một câu, mọi người nhân lúc còn trẻ đẹp hãy lên kế hoạch cho bản thân nhiều hơn, đừng đợi đến khi hoa tàn bướm ít rồi mới bắt đầu tìm kiếm vạch lối thoát cho bản thân, lúc đó đã muộn rồi.”
Lan Tâm bị chặn họng, á khẩu không nói nên lời.
Ngay lúc nhóm hoa nương tử bị lời nói của Mai Hương mê hoặc, sau lưng họ bỗng truyền đến một tiếng cười khẩy nhẹ. Nhóm hoa nương tử nghe tiếng nhìn lại, hóa ra là hoa khôi nương tử nãy giờ im lặng chưa nói tiếng nào.
Đối mặt với Liễu Như Mộng, Mai Hương vốn thường không dám đắc tội, hôm nay hiếm có đâm một câu: “Cô cười cái gì?”
Liễu Như Mộng dùng khăn tay che miệng: "Tôi cười cô đó, nếu thật sự là một thư sinh ham học, thế sao vẫn luôn đến Xuân Phong lầu của chúng ta vậy hửm?"
Cô ấy đứng dậy dùng khăn lụa lau miệng, dưới đáy bát vẫn còn hơn nửa bát mì tam tiên, có điều mì đã ít đi, topping thì vẫn còn.
"Không có loài hoa cao quý nào có thể nở trong bùn. Những người đến Xuân Phong lầu của chúng ta ngoài khách làng chơi còn có thể là gì?"
Liễu Như Mộng vặn eo thon rời đi, ở lại nhóm hoa nương tử đều trầm tư.
Mai Hương vô thức muốn phản bác, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Mộng, sau đó nghĩ rằng Văn lang lần đầu tiên đến Xuân Phong lầu vì ngưỡng mộ Liễu Như Mộng, người vừa xinh đẹp vừa tài năng...
Nghĩ đến đây, Mai Hương không dám tranh cãi với Liễu Như Mộng.
Văn lang đã từng nói rằng ban đầu anh ta ngưỡng mộ tài năng của Liễu Như Mộng, song cuối cùng lại yêu tính tình dịu dàng mềm mại của Mai nương.
Văn lang nhất định là yêu mình.
Sau đó, Mai Hương muốn tự vẫn, cầm kéo làm trò tự sát, buộc Hoa mama phải đồng ý vì sợ mất cả vốn lẫn lãi, trả khế ước bán thân cho cô ấy.
Tống Lệ giúp mẹ nuôi dọn dẹp bát đĩa, dùng khăn khô lau nhanh rồi trở về nhà chung*.
(*1 kiểu nhà tập thể)
Cả đêm này, mẹ nuôi cứ trằn trọc qua lại, dường như không thể ngủ được.
Người lớn tuổi ban đêm ngủ không sâu cũng không có gì lạ, nhưng Tống Lệ không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy mẹ nuôi có tâm sự.
Trên thực tế, từ lúc Mai Hương và Hoa mama cãi nhau tranh chấp, nàng đã nhận thấy khuôn mặt của mẹ nuôi trông rất kỳ lạ, cơ thể cứng đờ...
Từ một đêm đến sáng hôm sau, Tống Lệ chỉ ngủ được có ba tiếng, nàng chịu đựng cơn buồn ngủ, dụi mắt, vùng dậy ra khỏi chiếc giường ấm áp.
Mẹ nuôi nằm giường bên cạnh vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm qua bà ngủ muộn, lúc này mới vừa chợp mắt được chút xíu, vừa nghe thấy tiếng mặc quần sột soạt, nửa mở mắt: “Lại đi hiệu sách hả?”
Tông Lệ “Vâng” một tiếng, nhìn bộ quần áo mình đã thay trong chậu gỗ trông phòng: “Con đi một lát sẽ trở về, quần áo để con giặt cho ạ. Nước lạnh lắm, mẹ nuôi bị nứt tay, phải dưỡng cho thật tốt.”
Chu Vạn Xuân lại nhắm mắt lại, không nói chuyện.
Tống Lệ cũng không giận, bà cô này ấy à, miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ.
Nguyên chủ bị cảm lạnh, người yếu ớt. Thuốc cô ấy uống có nhiều loại thuốc bổ, rất đắt tiền. May mắn là Chu Vạn Xuân đã tự mình trả tiền chữa trị cho nguyên chủ, sau khi cơn sốt cao hạ xuống, “cô ấy” tỉnh lại và trở thành Tống Lệ xuyên vào cơ thể này.
Tất nhiên, Chu Vạn Xuân không hề thua thiệt. Bà được hời một đứa con gái nuôi, sau này sẽ chăm sóc phụng dưỡng bà đến lúc lâm chung.
Khi Tống Lệ tỉnh dậy, nàng phát hiện ra đây là một triều đại hư cấu. Để nhanh chóng hiểu được nhân văn và lịch sử của triều đại này, ngoài việc lấy thông tin khi trò chuyện với mọi người, nàng còn thường xuyên chạy đến hiệu sách.
Trên đường đến hiệu sách, nàng đi ngang qua một quán bánh bao hấp.
Hơi nước bốc lên nghi ngút phía trên nồi hấp. Khi gặp khách hàng, những người bán hàng sẽ mở ngăn hấp ra, để lộ những chiếc bánh bao nhân thịt và màn thầu mềm, trắng ngần hấp bên trong.
Bắt gặp ánh mắt của Tống Lệ, người bán hàng nhiệt tình chào hỏi: "Bánh bao thịt giá siêu rẻ đây, chỉ có 2 đồng một cái, cô nương lấy 2 cái nhé?”
Tống Lệ lắc đầu, bước nhanh đến hiệu sách.
Nàng đã từng ăn bánh bao hấp của cửa hàng Lý gia một lần, ngăn hấp được được lót bằng lá thông. Bánh bao hấp có lớp da ẩm, xốp và đầy đặn, vỏ mỏng nhân to, còn ngửi được mùi thơm của lá thông.
Lại nói tiếp: “Các chị em nghe tôi khuyên một câu, mọi người nhân lúc còn trẻ đẹp hãy lên kế hoạch cho bản thân nhiều hơn, đừng đợi đến khi hoa tàn bướm ít rồi mới bắt đầu tìm kiếm vạch lối thoát cho bản thân, lúc đó đã muộn rồi.”
Lan Tâm bị chặn họng, á khẩu không nói nên lời.
Ngay lúc nhóm hoa nương tử bị lời nói của Mai Hương mê hoặc, sau lưng họ bỗng truyền đến một tiếng cười khẩy nhẹ. Nhóm hoa nương tử nghe tiếng nhìn lại, hóa ra là hoa khôi nương tử nãy giờ im lặng chưa nói tiếng nào.
Đối mặt với Liễu Như Mộng, Mai Hương vốn thường không dám đắc tội, hôm nay hiếm có đâm một câu: “Cô cười cái gì?”
Liễu Như Mộng dùng khăn tay che miệng: "Tôi cười cô đó, nếu thật sự là một thư sinh ham học, thế sao vẫn luôn đến Xuân Phong lầu của chúng ta vậy hửm?"
Cô ấy đứng dậy dùng khăn lụa lau miệng, dưới đáy bát vẫn còn hơn nửa bát mì tam tiên, có điều mì đã ít đi, topping thì vẫn còn.
"Không có loài hoa cao quý nào có thể nở trong bùn. Những người đến Xuân Phong lầu của chúng ta ngoài khách làng chơi còn có thể là gì?"
Liễu Như Mộng vặn eo thon rời đi, ở lại nhóm hoa nương tử đều trầm tư.
Mai Hương vô thức muốn phản bác, nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Như Mộng, sau đó nghĩ rằng Văn lang lần đầu tiên đến Xuân Phong lầu vì ngưỡng mộ Liễu Như Mộng, người vừa xinh đẹp vừa tài năng...
Nghĩ đến đây, Mai Hương không dám tranh cãi với Liễu Như Mộng.
Văn lang đã từng nói rằng ban đầu anh ta ngưỡng mộ tài năng của Liễu Như Mộng, song cuối cùng lại yêu tính tình dịu dàng mềm mại của Mai nương.
Văn lang nhất định là yêu mình.
Sau đó, Mai Hương muốn tự vẫn, cầm kéo làm trò tự sát, buộc Hoa mama phải đồng ý vì sợ mất cả vốn lẫn lãi, trả khế ước bán thân cho cô ấy.
Tống Lệ giúp mẹ nuôi dọn dẹp bát đĩa, dùng khăn khô lau nhanh rồi trở về nhà chung*.
(*1 kiểu nhà tập thể)
Cả đêm này, mẹ nuôi cứ trằn trọc qua lại, dường như không thể ngủ được.
Người lớn tuổi ban đêm ngủ không sâu cũng không có gì lạ, nhưng Tống Lệ không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy mẹ nuôi có tâm sự.
Trên thực tế, từ lúc Mai Hương và Hoa mama cãi nhau tranh chấp, nàng đã nhận thấy khuôn mặt của mẹ nuôi trông rất kỳ lạ, cơ thể cứng đờ...
Từ một đêm đến sáng hôm sau, Tống Lệ chỉ ngủ được có ba tiếng, nàng chịu đựng cơn buồn ngủ, dụi mắt, vùng dậy ra khỏi chiếc giường ấm áp.
Mẹ nuôi nằm giường bên cạnh vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Hôm qua bà ngủ muộn, lúc này mới vừa chợp mắt được chút xíu, vừa nghe thấy tiếng mặc quần sột soạt, nửa mở mắt: “Lại đi hiệu sách hả?”
Tông Lệ “Vâng” một tiếng, nhìn bộ quần áo mình đã thay trong chậu gỗ trông phòng: “Con đi một lát sẽ trở về, quần áo để con giặt cho ạ. Nước lạnh lắm, mẹ nuôi bị nứt tay, phải dưỡng cho thật tốt.”
Chu Vạn Xuân lại nhắm mắt lại, không nói chuyện.
Tống Lệ cũng không giận, bà cô này ấy à, miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ.
Nguyên chủ bị cảm lạnh, người yếu ớt. Thuốc cô ấy uống có nhiều loại thuốc bổ, rất đắt tiền. May mắn là Chu Vạn Xuân đã tự mình trả tiền chữa trị cho nguyên chủ, sau khi cơn sốt cao hạ xuống, “cô ấy” tỉnh lại và trở thành Tống Lệ xuyên vào cơ thể này.
Tất nhiên, Chu Vạn Xuân không hề thua thiệt. Bà được hời một đứa con gái nuôi, sau này sẽ chăm sóc phụng dưỡng bà đến lúc lâm chung.
Khi Tống Lệ tỉnh dậy, nàng phát hiện ra đây là một triều đại hư cấu. Để nhanh chóng hiểu được nhân văn và lịch sử của triều đại này, ngoài việc lấy thông tin khi trò chuyện với mọi người, nàng còn thường xuyên chạy đến hiệu sách.
Trên đường đến hiệu sách, nàng đi ngang qua một quán bánh bao hấp.
Hơi nước bốc lên nghi ngút phía trên nồi hấp. Khi gặp khách hàng, những người bán hàng sẽ mở ngăn hấp ra, để lộ những chiếc bánh bao nhân thịt và màn thầu mềm, trắng ngần hấp bên trong.
Bắt gặp ánh mắt của Tống Lệ, người bán hàng nhiệt tình chào hỏi: "Bánh bao thịt giá siêu rẻ đây, chỉ có 2 đồng một cái, cô nương lấy 2 cái nhé?”
Tống Lệ lắc đầu, bước nhanh đến hiệu sách.
Nàng đã từng ăn bánh bao hấp của cửa hàng Lý gia một lần, ngăn hấp được được lót bằng lá thông. Bánh bao hấp có lớp da ẩm, xốp và đầy đặn, vỏ mỏng nhân to, còn ngửi được mùi thơm của lá thông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.