Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 50: Lương Bì
Sơn Tra Lạc
01/10/2024
“Không đúng.” Mai Yên dừng lại, nghiêng đầu suy nghĩ rồi rút chiếc trâm cài tóc màu vàng trên đầu ra và nói: “Hôm đó Diêu Đại Bảng đã cài chiếc trâm này vào búi tóc của tôi.”
Sau khi Lục Thừa nhận lấy trâm vàng, không biết y nghịch thế nào mà lại mở ra bên trong lại có một chiếc khóa vàng.
Tìm được rồi.
Lục Thừa lộ vẻ mặt vui vẻ, dẫn đội rời đi.
Mới đi được mấy bước, y đột nhiên dừng lại và nhìn về phía Tống Lệ.
Thấy nàng cau mày, y lập tức sải bước rời đi.
Trong lòng Tống Lệ suy đoán, sự việc lần trước ở đầm lau sậy có thể liên quan tới Diêu Đại Bảng.
Cũng may chuyện đã kết thúc nên sau này Lục bộ đầu sẽ không thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng nữa, y nhìn chằm chằm nàng khiến nàng sợ mình sẽ tiết lộ bí mật.
Sắc trời đã muộn, hai người đi dạo một vòng xong cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, trở về phủ.
Trên đường trở về Xuân Phong lầu, Tống Lệ lại mua thêm một ít bột mì mang về.
Vào hè rồi, cháo cá lát không còn tốt như trước nữa nên nàng quyết định làm món ăn vặt khác.
Sau khi ăn đêm xong, Tống Lệ trộn bột mì mua về với nước xong, nhào thành bột rồi thả vào chậu nước để làm sạch.
Giống như động tác vò quần áo vậy, trong quá trình làm sạch, nước trong chậu đục dần và chuyển sang màu trắng đục, bột bên trong thành các phân tử nhỏ hòa vào với nước, phần protein còn dư lại trong cục tinh bột mì màu ngà.
Cục tinh bột được rửa sạch với nước được đổ vào thùng gỗ sạch, đậy nắp rơm rồi treo ở giếng để tránh bị hỏng khi trời nóng.
Làm xong những thứ này, Tống Lệ mò về chỗ ở của mình.
Lúc này, mọi người đã đi ngủ còn nàng rón rén leo lên giường lớn.
Do quán tính của đồng hồ báo thức sinh học lâu ngày, khi nghe tiếng gà trống gáy, nàng lập tức mở mắt ra và rời khỏi giường.
Lấy thùng gỗ ra khỏi giếng, đổ lớp nước trên cùng ra, dùng thìa múc bột kết tủa ra, phết dầu vào khuôn, cho vào nồi hấp chín rồi thả vào nước giếng cho nguội, khám phá quả bom lương bì…
Liên tục lặp lại thao tác này, trong quá trình chờ hấp chín, nàng điều chỉnh nước xốt, cắt từng miếng dưa leo, củ cải và giá đỗ. Chờ đến khi hấp lương bì xong, trời đã sáng.
Khi vội vã chạy tới thành đông, Mộc Tương Tương quan tâm: “Sao hôm nay tới muộn thế, vừa rồi có mấy người hỏi cháo cá lát của cô đấy?”
Tống Lệ dùng tay áo lau mồ hôi trên trán: “Tôi không bán cháo cá lát nữa, hôm nay tôi làm lương bì, chưa nắm chắc được thời gian nên mới tới muộn.”
Mộc Tương Tương thấy nàng mở thùng gỗ, lấy ra một đống da trong suốt sáng lấp lánh, trông hơi giống thạch cá vào mùa đông, cũng có chút giống một lớp thạch trong suốt trên móng pha lê.
Cắt phần lương bì mềm thành từng dải dài, trộn lẫn với dưa leo, củ cải, giá đỗ với hai thìa nước xốt, sau đó dùng đũa khuấy đều. Trên bề mặt của lương bì trong suốt như pha lê được phủ một lớp nước xốt màu đỏ trông đỏ tươi và bóng loáng, nhìn có vẻ rất ngon miệng.
Tống Lệ đứng ở chỗ thùng gỗ, nàng vừa ăn lương bì vừa mời chào khách hàng.
Bởi vì còn phải tiết kiệm tiền chuộc thân nên không thể tặng lương bì miễn phí dùng thử cho Mộc Tương Tương được.
Mộc Tương Tương cũng không nghĩ nhiều, thời nay mọi người đều khá túng túng quẫn, hận không thể chia 1 văn tiền thành hai nửa để tiêu. Cô ấy tính toán kỹ lưỡng nhịn ăn nhịn mặc, miễn cưỡng duy trì sinh kế nên cũng không nỡ đưa một phần tiết canh cho Tống Lệ ăn!
“Haizz, Tiểu Tống à, thấy cô vừa mới tới, sao hôm nay tới muộn thế?”
Gắp một đũa lương bì lên, Tống Lệ đưa vào miệng, nàng đã chờ được bị khách đầu tiên trong ngày, đây cũng chính là khách quen cũ của món cháo cá lát.
Đổng Phác nói từ phía xa: “Vẫn như cũ, cho tôi một bát cháo cá lát.”
Tống Lệ vội nói: “Thầy Đổng, bây giờ trời nóng quá, tôi không còn bán cháo cá lát nữa mà đổi sang bán lương bì. Thầy có muốn thử một bát không, rất sảng khoái đấy.”
Đổng Phác từng nghe nói về lương bì, đây là món ăn nổi tiếng ở vùng Quang Trung, ông ấy có một học trò đến từ Thiểm Tây rất thích món này nên luôn kể cho ông ấy nghe về nó, điều này khiến ông ấy tò mò: “Được, tôi thử một bát xem sao.”
Thấy Tống Lệ cắt lương bì, cho dưa leo thái sợi, giá đỗ, một thìa nước sổ, một thìa tương tỏi, sau đó lại hỏi ông ấy có ăn củ cải không?
Thầy Đổng không thích mùi củ cải, ông ấy vội lắc đầu: “Tôi không ăn củ cải, ăn vị như rệp ấy.”
Tống Lệ mỉm cười, đem một phần lương bì ra.
Đổng Phác cúi đầu nhìn lên bảng ở thùng gỗ, giá đắt hơn cháo cá lát 1 văn tiền, cần 5 văn tiền.
Sau khi Lục Thừa nhận lấy trâm vàng, không biết y nghịch thế nào mà lại mở ra bên trong lại có một chiếc khóa vàng.
Tìm được rồi.
Lục Thừa lộ vẻ mặt vui vẻ, dẫn đội rời đi.
Mới đi được mấy bước, y đột nhiên dừng lại và nhìn về phía Tống Lệ.
Thấy nàng cau mày, y lập tức sải bước rời đi.
Trong lòng Tống Lệ suy đoán, sự việc lần trước ở đầm lau sậy có thể liên quan tới Diêu Đại Bảng.
Cũng may chuyện đã kết thúc nên sau này Lục bộ đầu sẽ không thường xuyên xuất hiện bên cạnh nàng nữa, y nhìn chằm chằm nàng khiến nàng sợ mình sẽ tiết lộ bí mật.
Sắc trời đã muộn, hai người đi dạo một vòng xong cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, trở về phủ.
Trên đường trở về Xuân Phong lầu, Tống Lệ lại mua thêm một ít bột mì mang về.
Vào hè rồi, cháo cá lát không còn tốt như trước nữa nên nàng quyết định làm món ăn vặt khác.
Sau khi ăn đêm xong, Tống Lệ trộn bột mì mua về với nước xong, nhào thành bột rồi thả vào chậu nước để làm sạch.
Giống như động tác vò quần áo vậy, trong quá trình làm sạch, nước trong chậu đục dần và chuyển sang màu trắng đục, bột bên trong thành các phân tử nhỏ hòa vào với nước, phần protein còn dư lại trong cục tinh bột mì màu ngà.
Cục tinh bột được rửa sạch với nước được đổ vào thùng gỗ sạch, đậy nắp rơm rồi treo ở giếng để tránh bị hỏng khi trời nóng.
Làm xong những thứ này, Tống Lệ mò về chỗ ở của mình.
Lúc này, mọi người đã đi ngủ còn nàng rón rén leo lên giường lớn.
Do quán tính của đồng hồ báo thức sinh học lâu ngày, khi nghe tiếng gà trống gáy, nàng lập tức mở mắt ra và rời khỏi giường.
Lấy thùng gỗ ra khỏi giếng, đổ lớp nước trên cùng ra, dùng thìa múc bột kết tủa ra, phết dầu vào khuôn, cho vào nồi hấp chín rồi thả vào nước giếng cho nguội, khám phá quả bom lương bì…
Liên tục lặp lại thao tác này, trong quá trình chờ hấp chín, nàng điều chỉnh nước xốt, cắt từng miếng dưa leo, củ cải và giá đỗ. Chờ đến khi hấp lương bì xong, trời đã sáng.
Khi vội vã chạy tới thành đông, Mộc Tương Tương quan tâm: “Sao hôm nay tới muộn thế, vừa rồi có mấy người hỏi cháo cá lát của cô đấy?”
Tống Lệ dùng tay áo lau mồ hôi trên trán: “Tôi không bán cháo cá lát nữa, hôm nay tôi làm lương bì, chưa nắm chắc được thời gian nên mới tới muộn.”
Mộc Tương Tương thấy nàng mở thùng gỗ, lấy ra một đống da trong suốt sáng lấp lánh, trông hơi giống thạch cá vào mùa đông, cũng có chút giống một lớp thạch trong suốt trên móng pha lê.
Cắt phần lương bì mềm thành từng dải dài, trộn lẫn với dưa leo, củ cải, giá đỗ với hai thìa nước xốt, sau đó dùng đũa khuấy đều. Trên bề mặt của lương bì trong suốt như pha lê được phủ một lớp nước xốt màu đỏ trông đỏ tươi và bóng loáng, nhìn có vẻ rất ngon miệng.
Tống Lệ đứng ở chỗ thùng gỗ, nàng vừa ăn lương bì vừa mời chào khách hàng.
Bởi vì còn phải tiết kiệm tiền chuộc thân nên không thể tặng lương bì miễn phí dùng thử cho Mộc Tương Tương được.
Mộc Tương Tương cũng không nghĩ nhiều, thời nay mọi người đều khá túng túng quẫn, hận không thể chia 1 văn tiền thành hai nửa để tiêu. Cô ấy tính toán kỹ lưỡng nhịn ăn nhịn mặc, miễn cưỡng duy trì sinh kế nên cũng không nỡ đưa một phần tiết canh cho Tống Lệ ăn!
“Haizz, Tiểu Tống à, thấy cô vừa mới tới, sao hôm nay tới muộn thế?”
Gắp một đũa lương bì lên, Tống Lệ đưa vào miệng, nàng đã chờ được bị khách đầu tiên trong ngày, đây cũng chính là khách quen cũ của món cháo cá lát.
Đổng Phác nói từ phía xa: “Vẫn như cũ, cho tôi một bát cháo cá lát.”
Tống Lệ vội nói: “Thầy Đổng, bây giờ trời nóng quá, tôi không còn bán cháo cá lát nữa mà đổi sang bán lương bì. Thầy có muốn thử một bát không, rất sảng khoái đấy.”
Đổng Phác từng nghe nói về lương bì, đây là món ăn nổi tiếng ở vùng Quang Trung, ông ấy có một học trò đến từ Thiểm Tây rất thích món này nên luôn kể cho ông ấy nghe về nó, điều này khiến ông ấy tò mò: “Được, tôi thử một bát xem sao.”
Thấy Tống Lệ cắt lương bì, cho dưa leo thái sợi, giá đỗ, một thìa nước sổ, một thìa tương tỏi, sau đó lại hỏi ông ấy có ăn củ cải không?
Thầy Đổng không thích mùi củ cải, ông ấy vội lắc đầu: “Tôi không ăn củ cải, ăn vị như rệp ấy.”
Tống Lệ mỉm cười, đem một phần lương bì ra.
Đổng Phác cúi đầu nhìn lên bảng ở thùng gỗ, giá đắt hơn cháo cá lát 1 văn tiền, cần 5 văn tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.