Mỹ Thực: Nhật Ký Mở Quán Của Đứa Tham Ăn
Chương 47: Mì Lạnh
Sơn Tra Lạc
01/10/2024
Mai Yên hẹn nàng buổi chiều đi dạo phố, khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo, bọn họ mua vài bộ rẻ tiền để thay.
Bởi vì thời tiết nắng nóng đột ngột, Tống Lệ phải mất 2 tiếng rưỡi mới bán hết toàn bộ món cháo cá lát, Mộc Tương Tương ở bên cạnh bán tiết canh vẫn còn một ít bán mãi không hết đang cau mày lo lắng.
Không bán được cũng không sao, có thể mang về cho ông bà, cha mẹ và em trai em gái bữa ăn ngon, sẽ không bị lãng phí.
Tống Lệ cũng cau mày, trong lòng nàng biết thời tiết càng ngày càng nóng, sợ cháo cá lát nóng hổi có lẽ sẽ bán không tốt.
Nhìn xung quanh một lượt, gần đó có các quầy hàng bán bánh bao quất, nước đậu ngâm tuyết và quầy bán nước lạnh nước hương nhu, khách hàng tấp nập ra vào.
Nước đậu ngâm tuyết chính là chè đậu xanh mà Tống Lệ quen thuộc ở hiện đại.
Cũng đúng, vốn dĩ trời đã nóng bức ngột ngạt, ai mà chịu đi ăn đồ nóng, đương nhiên họ sẵn sàng đi ăn một chút đồ mát để giải tỏa cái nóng của mùa hè.
Nhắc đến các món ăn giải nhiệt mùa hè, trong đầu Tống Lệ lập tức nghĩ đến món mì lạnh với dưa chuột thái lát và nửa quả trứng kho, nước mì chua chua ngọt ngọt, món khai vị cực kỳ vừa miệng.
Ngoài ra còn có mì lạnh, lương bì cùng với nước đường đỏ, các loại trái cây sấy khô hoặc là thạch lạnh thủ công với đậu đỏ và sơn tra cắt nhỏ….
Tống Lệ thèm tới mức nuốt nước miếng, không dám nghĩ tiếp nữa.
Bây giờ ở triều Chu không có ghi chép nào về thạch lạnh, Tống Lệ quyết định lát nữa đến cửa hàng gia vị hỏi xem sao, nói không chừng có người từng nhìn thấy hạt thù lù nhưng chưa ai tình cờ phát hiện ra giá trị ăn được của nó.
Rời khỏi tiền trang, Tống Lệ đi đến cửa hàng gia vị, sau khi hỏi qua chưởng quỹ, cô hỏi thăm cụ thể về hình dáng của hạt thù lù, sinh trưởng trông như thế nào bởi vì Tống Lệ từng mua thành phẩm hạt thù lù trên mạng, chưa đi hái ở ngoài bao giờ nên đương nhiên không biết cây thù lù trông như thế nào nên việc tìm kiếm càng khó khăn hơn nhiều.
Chưởng quỹ chưa nghe thấy hạt thù lù bao giờ nhưng vẫn hứa với nàng rằng khi nào phát hiện ra loại hương liệu này thì sẽ thông báo sau.
Tống Lệ để lại địa chỉ liên lạc, khi rời khỏi cửa hàng gia vị, vì đã lỡ thời gian bán cháo cá lát nên không kịp chợp mắt đã phải vội vào bếp chuẩn bị bữa ăn hôm nay cho Phúc gia.
Mặt trời lên cao giống như quả cầu lửa, mấy ngày nay trời vẫn luôn âm u lạnh lẽo nhưng hôm nay lại đột nhiên ấm lên như chỉ trong nháy mắt đã nhảy từ mùa đông sang mùa hè tháng 7.
Trời nóng như vậy, có lẽ Phúc gia không thèm ăn lắm, không ăn được đồ nóng.
Trong bếp có mì kiều mạch nghiền, Tống Lệ ngâm chúng vào trong nước rồi đi xử lý những nguyên liệu khác…
Thấy bà tử xách một rổ hoa hòe tới nói là người bán rau quen gửi tới.
Nhìn hoa hòe thơm ngát và làn nước trong veo, đây chính là thứ tốt hiếm có, hết mùa, dù có nhớ cũng không ăn được.
Tống Lệ hỏi xin bà tử một ít hoa hòe, cô ngâm chúng vào nước muối, vắt khô nước, phủ bột mì lên ba phần hoa hòe rồi cho vào nồi hấp chín.
Nàng trộn một nửa số hoa hòe còn lại với thịt heo rồi gói trong hoành thánh, nửa còn lại trộn với nước trứng rồi phết thành bánh trứng hoa hòe vàng ruộm.
Sau khi nấu mì kiều mạch ngâm xong, Tống Lệ bảo người làm lấy đá viên dự trữ trong hầm để dùng cho mùa đông, nàng đập thành từng miếng nhỏ rồi ngâm trong nước mì…
Khi nhận được hộp thức ăn từ Xuân Phong lầu, Vương Phúc đang tận hưởng không khí mát mẻ trong đình, hai nha hoàn hai bên, một người đang lột vỏ đưa thịt quả sơn trà đến bên miệng.
Sơn tra ngâm qua nước giếng trong veo mát lạnh để cho Vương Phúc giải nhiệt.
Gã sai vặt bày cơm ra, Vương Phúc chẳng thèm ăn tí nào, ông ta đang định phất tay ra hiệu cho người đem đồ ăn đi thì một mùi thơm ngọt ngào sảng khoái xộc vào chóp mũi.
“Chờ đã, đó là cái gì?”
Gã sai vặt không biết chủ tử hỏi món nào, vì thế giới thiệu từng món một: “Phúc gia, hôm nay có hoa hòe hấp, bánh trứng hoa hòe, hoành thánh nhân thịt heo hoa hòe và một phần mì lạnh.”
Vương Phúc vươn cổ nhìn, thấy hơi nước bồng bềnh trên bát, khi nhìn kỹ thấy những giọt nước ngưng tụ ở vòng ngoài thành bát, hóa ra là hơi lạnh.
Mì lạnh?
Lại là món ăn mới lạ khác!
Nước mì được ngâm trong đá viên và trông có vẻ mát lạnh, có mười mấy miếng thịt được thái lát mỏng nằm ở phía trên, kết cấu và gân rất rõ ràng trông giống như những lát thịt nai om và gần như bao phủ toàn bộ bát mì. Một bên là hai nửa quả trứng được cắt làm đôi, dưa leo xanh thái mỏng, rắc kỷ tử đỏ tươi, vài miếng củ cải ngâm nước, rắc thêm một ít vừng trắng và phủ lá rau cải tươi lên trên. Sự kết hợp giữa các màu sắc phải thật tốt nên nhìn rất có cảm giác thèm ăn.
Bởi vì thời tiết nắng nóng đột ngột, Tống Lệ phải mất 2 tiếng rưỡi mới bán hết toàn bộ món cháo cá lát, Mộc Tương Tương ở bên cạnh bán tiết canh vẫn còn một ít bán mãi không hết đang cau mày lo lắng.
Không bán được cũng không sao, có thể mang về cho ông bà, cha mẹ và em trai em gái bữa ăn ngon, sẽ không bị lãng phí.
Tống Lệ cũng cau mày, trong lòng nàng biết thời tiết càng ngày càng nóng, sợ cháo cá lát nóng hổi có lẽ sẽ bán không tốt.
Nhìn xung quanh một lượt, gần đó có các quầy hàng bán bánh bao quất, nước đậu ngâm tuyết và quầy bán nước lạnh nước hương nhu, khách hàng tấp nập ra vào.
Nước đậu ngâm tuyết chính là chè đậu xanh mà Tống Lệ quen thuộc ở hiện đại.
Cũng đúng, vốn dĩ trời đã nóng bức ngột ngạt, ai mà chịu đi ăn đồ nóng, đương nhiên họ sẵn sàng đi ăn một chút đồ mát để giải tỏa cái nóng của mùa hè.
Nhắc đến các món ăn giải nhiệt mùa hè, trong đầu Tống Lệ lập tức nghĩ đến món mì lạnh với dưa chuột thái lát và nửa quả trứng kho, nước mì chua chua ngọt ngọt, món khai vị cực kỳ vừa miệng.
Ngoài ra còn có mì lạnh, lương bì cùng với nước đường đỏ, các loại trái cây sấy khô hoặc là thạch lạnh thủ công với đậu đỏ và sơn tra cắt nhỏ….
Tống Lệ thèm tới mức nuốt nước miếng, không dám nghĩ tiếp nữa.
Bây giờ ở triều Chu không có ghi chép nào về thạch lạnh, Tống Lệ quyết định lát nữa đến cửa hàng gia vị hỏi xem sao, nói không chừng có người từng nhìn thấy hạt thù lù nhưng chưa ai tình cờ phát hiện ra giá trị ăn được của nó.
Rời khỏi tiền trang, Tống Lệ đi đến cửa hàng gia vị, sau khi hỏi qua chưởng quỹ, cô hỏi thăm cụ thể về hình dáng của hạt thù lù, sinh trưởng trông như thế nào bởi vì Tống Lệ từng mua thành phẩm hạt thù lù trên mạng, chưa đi hái ở ngoài bao giờ nên đương nhiên không biết cây thù lù trông như thế nào nên việc tìm kiếm càng khó khăn hơn nhiều.
Chưởng quỹ chưa nghe thấy hạt thù lù bao giờ nhưng vẫn hứa với nàng rằng khi nào phát hiện ra loại hương liệu này thì sẽ thông báo sau.
Tống Lệ để lại địa chỉ liên lạc, khi rời khỏi cửa hàng gia vị, vì đã lỡ thời gian bán cháo cá lát nên không kịp chợp mắt đã phải vội vào bếp chuẩn bị bữa ăn hôm nay cho Phúc gia.
Mặt trời lên cao giống như quả cầu lửa, mấy ngày nay trời vẫn luôn âm u lạnh lẽo nhưng hôm nay lại đột nhiên ấm lên như chỉ trong nháy mắt đã nhảy từ mùa đông sang mùa hè tháng 7.
Trời nóng như vậy, có lẽ Phúc gia không thèm ăn lắm, không ăn được đồ nóng.
Trong bếp có mì kiều mạch nghiền, Tống Lệ ngâm chúng vào trong nước rồi đi xử lý những nguyên liệu khác…
Thấy bà tử xách một rổ hoa hòe tới nói là người bán rau quen gửi tới.
Nhìn hoa hòe thơm ngát và làn nước trong veo, đây chính là thứ tốt hiếm có, hết mùa, dù có nhớ cũng không ăn được.
Tống Lệ hỏi xin bà tử một ít hoa hòe, cô ngâm chúng vào nước muối, vắt khô nước, phủ bột mì lên ba phần hoa hòe rồi cho vào nồi hấp chín.
Nàng trộn một nửa số hoa hòe còn lại với thịt heo rồi gói trong hoành thánh, nửa còn lại trộn với nước trứng rồi phết thành bánh trứng hoa hòe vàng ruộm.
Sau khi nấu mì kiều mạch ngâm xong, Tống Lệ bảo người làm lấy đá viên dự trữ trong hầm để dùng cho mùa đông, nàng đập thành từng miếng nhỏ rồi ngâm trong nước mì…
Khi nhận được hộp thức ăn từ Xuân Phong lầu, Vương Phúc đang tận hưởng không khí mát mẻ trong đình, hai nha hoàn hai bên, một người đang lột vỏ đưa thịt quả sơn trà đến bên miệng.
Sơn tra ngâm qua nước giếng trong veo mát lạnh để cho Vương Phúc giải nhiệt.
Gã sai vặt bày cơm ra, Vương Phúc chẳng thèm ăn tí nào, ông ta đang định phất tay ra hiệu cho người đem đồ ăn đi thì một mùi thơm ngọt ngào sảng khoái xộc vào chóp mũi.
“Chờ đã, đó là cái gì?”
Gã sai vặt không biết chủ tử hỏi món nào, vì thế giới thiệu từng món một: “Phúc gia, hôm nay có hoa hòe hấp, bánh trứng hoa hòe, hoành thánh nhân thịt heo hoa hòe và một phần mì lạnh.”
Vương Phúc vươn cổ nhìn, thấy hơi nước bồng bềnh trên bát, khi nhìn kỹ thấy những giọt nước ngưng tụ ở vòng ngoài thành bát, hóa ra là hơi lạnh.
Mì lạnh?
Lại là món ăn mới lạ khác!
Nước mì được ngâm trong đá viên và trông có vẻ mát lạnh, có mười mấy miếng thịt được thái lát mỏng nằm ở phía trên, kết cấu và gân rất rõ ràng trông giống như những lát thịt nai om và gần như bao phủ toàn bộ bát mì. Một bên là hai nửa quả trứng được cắt làm đôi, dưa leo xanh thái mỏng, rắc kỷ tử đỏ tươi, vài miếng củ cải ngâm nước, rắc thêm một ít vừng trắng và phủ lá rau cải tươi lên trên. Sự kết hợp giữa các màu sắc phải thật tốt nên nhìn rất có cảm giác thèm ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.