Mỹ Thực: Quán Nhỏ Thang Ký Ở Công Trường
Chương 3: Tiểu Bát
Tuyết Đao
02/09/2024
Giữa tiếng quạt rền rĩ, ba người tụ tập lại với nhau, chuyên tâm quấn dây tai nghe, cũng không để ý rằng Thang Viên đã quay lại.
“Cha, mẹ, anh, con về rồi đây."
"Viên Viên về rồi à?" Thang Gia Phúc từ trong tủ lạnh lấy dưa hấu ra: “Tới đây dưa hấu lạnh đi bé, hôm nay mệt không con gái? Ăn chút dưa hấu lạnh cho tan bớt thời tiết nóng nực nào.”
Trên đĩa chỉ có hai miếng dưa hấu, Thang Viên dùng dao cắt thành từng miếng chia cho bọn họ. Thang Gia Phúc nói: “Mọi người ăn cả rồi, con ăn đi.”
Thang Viên không tin, chắc chắn người trong nhà chỉ mua hai miếng dưa hấu này, nhất định bọn họ còn chưa ăn. Cô cầm dưa hấu, đưa đến bên miệng người nhà mình: “A…”
Hết cách, đám người Thang Gia Phúc đành phải ăn dưa hấu.
Thang Viên nhai miếng dưa hấu vừa mát vừa ngọt, trong lòng thầm thề sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, trả hết nợ, để gia đình ăn bao nhiêu dưa hấu tùy thích, để gia đình cô có một cuộc sống tốt đẹp.
Sau khi làm những công việc lặt vặt cho đến chín giờ rưỡi, Thang Viên ngã xuống giường và chìm vào giấc ngủ sâu chưa đầy nửa phút.
Sự tĩnh lặng của màn đêm như tấm lưới nuốt chửng sự hối hả ban ngày. Thang Viên trong giấc ngủ bỗng bừng tỉnh.
Cô nhìn quanh căn phòng tối: "Tiểu Bát? "
"I’m here!" Một quả cầu kim quang đột nhiên lóe lên, trong chốc lát nó ngưng tụ thành hình dạng một chú gấu trúc con nửa tuổi.
Thang Viên ôm lấy Tiểu Bát mũm mĩm: "Mày thật sự đã trở lại sao?"
Giọng nói trong trẻo non nớt của Tiểu Bát vang lên: "Đúng zòi!"
Thang Viên xuống giường, bước nhanh đến phòng Thang Dương.
"Anh! Anh ơi!"
Thang Dương mơ màng bị đánh thức. Anh ngáp dài rồi mở cửa, vừa định nói gì đó thì Thang Viên đã lao thẳng vào lòng anh: "Anh!"
Anh lập tức tỉnh táo: "Em gái, em làm sao thế?"
Thang Viên ôm chặt lấy Thang Dương, như thể sợ anh biến mất.
"Em gái?" Anh giật mình: "Em khóc à?"
"Anh, ngày mai anh không được đến công trường nữa, đừng đi làm ở công trường nữa!"
Thang Dương không hiểu: "Tại sao?"
"Bởi vì anh..." Thang Viên đột nhiên im bặt.
Bởi vì anh sẽ gặp tai nạn sau nửa tháng, khi đang làm việc trên công trường, anh sẽ rơi từ giàn giáo cao xuống và chết ngay tại chỗ.
Hình ảnh Thang Dương nằm trong nhà xác chợt lóe lên trong đầu Thang Viên, tim cô đau nhói như bị xé toạc.
Thang Dương chết vì tai nạn, cô hối hận và đau khổ vô cùng, hận không thể lấy mạng mình để đền bù cho anh. Nếu không phải vì trả nợ cho cô, Thang Dương đâu cần phải làm công việc nguy hiểm ở công trường, đâu có chuyện tử vong bất ngờ như thế.
Tất cả đều tại cô, là lỗi của cô.
Khi Thang Viên đang chìm đắm trong nỗi đau sau cái chết của anh trai, một luồng sáng vàng xuất hiện trước mặt cô. Luồng sáng ấy nói rằng nó là hệ thống thần bếp, hỏi cô có muốn liên kết với nó hay không.
Cô chỉ chú ý đến chữ "Thần" trong tên của hệ thống.
[Thần? Mày là thần? Mày có thể khiến anh trai ta sống lại không?]
[Tôi không phải thần, tôi là hệ thống thần bếp. Nếu cô liên kết với tôi và hoàn thành các nhiệm vụ được giao, tôi có thể đưa ngươi quay về nửa tháng trước, trước khi anh trai cô chết.]
Thang Viên không do dự chút nào: [Tao đồng ý liên kết, đồng ý hoàn thành nhiệm vụ!]
Nhiệm vụ của hệ thống là: đi đến vạn vạn thế giới, cạnh tranh với hàng ngàn người khác cũng liên kết với các hệ thống thần bếp khác, để giành lấy ngôi vị thần bếp.
Cạnh tranh với những người cũng có hệ thống thần bếp? Cô có thành công nổi không?
Thực ra, cô chẳng có tài năng gì trong việc nấu nướng cả. Như vậy cô có thể đánh bại những người khác sao?
Nhưng sự lo lắng chỉ kéo dài trong chốc lát, ngay sau đó, cô quyết tâm. Dù cô không có tài năng nấu nướng, cô cũng sẽ nỗ lực hết mình để cạnh tranh.
Trong hàng ngàn người liên kết với hệ thống thần bếp, có người thiên tài, cũng có kẻ bình thường, đủ loại người. Thang Viên không có tài năng, chỉ có thể cố gắng.
Người ta thường nói, nỗ lực không đáng gì so với tài năng, giữa tài năng và nỗ lực là một khoảng cách lớn.
Tuy nhiên, không có gì là tuyệt đối.
Người bình thường nhưng quyết tâm trong hoàn cảnh khó khăn, với nỗ lực cực độ, đôi khi có thể bùng nổ tiềm năng phi thường, thậm chí có thể đánh bại những người tài năng.
Kết quả là, Thang Viên có năng lực bình thường đã đánh bại tất cả các đối thủ và giành lấy vương miện thần bếp.
“Cha, mẹ, anh, con về rồi đây."
"Viên Viên về rồi à?" Thang Gia Phúc từ trong tủ lạnh lấy dưa hấu ra: “Tới đây dưa hấu lạnh đi bé, hôm nay mệt không con gái? Ăn chút dưa hấu lạnh cho tan bớt thời tiết nóng nực nào.”
Trên đĩa chỉ có hai miếng dưa hấu, Thang Viên dùng dao cắt thành từng miếng chia cho bọn họ. Thang Gia Phúc nói: “Mọi người ăn cả rồi, con ăn đi.”
Thang Viên không tin, chắc chắn người trong nhà chỉ mua hai miếng dưa hấu này, nhất định bọn họ còn chưa ăn. Cô cầm dưa hấu, đưa đến bên miệng người nhà mình: “A…”
Hết cách, đám người Thang Gia Phúc đành phải ăn dưa hấu.
Thang Viên nhai miếng dưa hấu vừa mát vừa ngọt, trong lòng thầm thề sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, trả hết nợ, để gia đình ăn bao nhiêu dưa hấu tùy thích, để gia đình cô có một cuộc sống tốt đẹp.
Sau khi làm những công việc lặt vặt cho đến chín giờ rưỡi, Thang Viên ngã xuống giường và chìm vào giấc ngủ sâu chưa đầy nửa phút.
Sự tĩnh lặng của màn đêm như tấm lưới nuốt chửng sự hối hả ban ngày. Thang Viên trong giấc ngủ bỗng bừng tỉnh.
Cô nhìn quanh căn phòng tối: "Tiểu Bát? "
"I’m here!" Một quả cầu kim quang đột nhiên lóe lên, trong chốc lát nó ngưng tụ thành hình dạng một chú gấu trúc con nửa tuổi.
Thang Viên ôm lấy Tiểu Bát mũm mĩm: "Mày thật sự đã trở lại sao?"
Giọng nói trong trẻo non nớt của Tiểu Bát vang lên: "Đúng zòi!"
Thang Viên xuống giường, bước nhanh đến phòng Thang Dương.
"Anh! Anh ơi!"
Thang Dương mơ màng bị đánh thức. Anh ngáp dài rồi mở cửa, vừa định nói gì đó thì Thang Viên đã lao thẳng vào lòng anh: "Anh!"
Anh lập tức tỉnh táo: "Em gái, em làm sao thế?"
Thang Viên ôm chặt lấy Thang Dương, như thể sợ anh biến mất.
"Em gái?" Anh giật mình: "Em khóc à?"
"Anh, ngày mai anh không được đến công trường nữa, đừng đi làm ở công trường nữa!"
Thang Dương không hiểu: "Tại sao?"
"Bởi vì anh..." Thang Viên đột nhiên im bặt.
Bởi vì anh sẽ gặp tai nạn sau nửa tháng, khi đang làm việc trên công trường, anh sẽ rơi từ giàn giáo cao xuống và chết ngay tại chỗ.
Hình ảnh Thang Dương nằm trong nhà xác chợt lóe lên trong đầu Thang Viên, tim cô đau nhói như bị xé toạc.
Thang Dương chết vì tai nạn, cô hối hận và đau khổ vô cùng, hận không thể lấy mạng mình để đền bù cho anh. Nếu không phải vì trả nợ cho cô, Thang Dương đâu cần phải làm công việc nguy hiểm ở công trường, đâu có chuyện tử vong bất ngờ như thế.
Tất cả đều tại cô, là lỗi của cô.
Khi Thang Viên đang chìm đắm trong nỗi đau sau cái chết của anh trai, một luồng sáng vàng xuất hiện trước mặt cô. Luồng sáng ấy nói rằng nó là hệ thống thần bếp, hỏi cô có muốn liên kết với nó hay không.
Cô chỉ chú ý đến chữ "Thần" trong tên của hệ thống.
[Thần? Mày là thần? Mày có thể khiến anh trai ta sống lại không?]
[Tôi không phải thần, tôi là hệ thống thần bếp. Nếu cô liên kết với tôi và hoàn thành các nhiệm vụ được giao, tôi có thể đưa ngươi quay về nửa tháng trước, trước khi anh trai cô chết.]
Thang Viên không do dự chút nào: [Tao đồng ý liên kết, đồng ý hoàn thành nhiệm vụ!]
Nhiệm vụ của hệ thống là: đi đến vạn vạn thế giới, cạnh tranh với hàng ngàn người khác cũng liên kết với các hệ thống thần bếp khác, để giành lấy ngôi vị thần bếp.
Cạnh tranh với những người cũng có hệ thống thần bếp? Cô có thành công nổi không?
Thực ra, cô chẳng có tài năng gì trong việc nấu nướng cả. Như vậy cô có thể đánh bại những người khác sao?
Nhưng sự lo lắng chỉ kéo dài trong chốc lát, ngay sau đó, cô quyết tâm. Dù cô không có tài năng nấu nướng, cô cũng sẽ nỗ lực hết mình để cạnh tranh.
Trong hàng ngàn người liên kết với hệ thống thần bếp, có người thiên tài, cũng có kẻ bình thường, đủ loại người. Thang Viên không có tài năng, chỉ có thể cố gắng.
Người ta thường nói, nỗ lực không đáng gì so với tài năng, giữa tài năng và nỗ lực là một khoảng cách lớn.
Tuy nhiên, không có gì là tuyệt đối.
Người bình thường nhưng quyết tâm trong hoàn cảnh khó khăn, với nỗ lực cực độ, đôi khi có thể bùng nổ tiềm năng phi thường, thậm chí có thể đánh bại những người tài năng.
Kết quả là, Thang Viên có năng lực bình thường đã đánh bại tất cả các đối thủ và giành lấy vương miện thần bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.